Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2020 / 37
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1 - Vị Khách Không Mong Đợi
ôm ấy là một đêm tháng Mười một tối tăm, lạnh lẽo, Alice và tôi đang ngồi bên lò sưởi trong nhà bếp cùng thầy tôi, Thầy Trừ Tà. Bấy lâu nay thời tiết đang ngày càng trở lạnh và tôi biết từ giờ trở đi, bất cứ lúc nào Thầy Trừ Tà cũng sẽ quyết định lên đường đi đến “ngôi nhà mùa đông” của thầy tại vùng đồng hoang Anglezarke ảm đạm.
Tôi thì không có gì phải vội vã ra đi cả. Tôi chỉ mới làm chân học việc cho Thầy Trừ Tà từ mùa xuân rồi nên chưa từng trông thấy căn nhà ở Anglezarke ấy, nhưng chắc chắn là lòng hiếu kỳ không thắng nổi tôi. Tại Chipenden này, tôi được thoải mái và yên ấm, nên thà là tôi trải qua mùa đông ở đây thì hơn.
Tôi vừa liếc mắt khỏi cuốn sách các động từ La Tinh mà tôi đang cố học lấy thì bắt gặp ánh mắt Alice. Cô đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu thâm thấp cạnh lò sưởi, khuôn mặt tràn ngập ánh sáng ấm áp từ lò sưởi. Alice mỉm cười với tôi và tôi mỉm cười đáp lại. Alice là một lý do khác nữa khiến tôi không muốn rời khỏi Chipenden. Cô ấy gần như là người bạn duy nhất của tôi và đã từng cứu mạng tôi vài lần trong mấy tháng qua. Tôi thật sự rất thích có Alice cùng chung sống tại nơi này với thầy trò mình. Alice khiến cho nỗi cô độc của cuộc đời một kẻ trừ tà trở nên dễ chịu hơn. Nhưng thầy tôi đã bí mật nói riêng cho tôi biết Alice sẽ sớm rời khỏi chúng tôi thôi. Thầy chưa khi nào thật sự tin tưởng cô ấy vì Alice xuất thân từ một gia đình phù thủy. Thầy cũng nghĩ rằng Alice sẽ bắt đầu làm tôi phân tâm lơ là chuyện học hành, vậy nên khi Thầy Trừ Tà và tôi đi đến Anglezarke, Alice sẽ không theo cùng. Alice tội nghiệp chưa biết chuyện này còn tôi thì không nỡ lòng nào nói cho cô ấy biết, thế cho nên lúc này tôi chỉ đang tận hưởng thêm một trong những đêm quý giá cuối cùng mà chúng tôi được ở bên nhau tại Chipenden.
Nhưng hóa ra đêm nay là đêm cuối cùng của chúng tôi trong năm này: trong lúc tôi cùng Alice ngồi đọc sách dưới ánh lửa lò sưởi còn Thầy Trừ Tà đang gà gật trên ghế, một tiếng chuông triệu gọi vang lên xé tan sự yên bình của chúng tôi. Nghe thấy âm thanh không được chào đón ấy, trái tim tôi chùng xuống tận gót giày. Âm thanh này chỉ mang một nghĩa duy nhất: công việc của kẻ trừ tà.
Các bạn biết đấy, chẳng có ai từng đi thẳng đến nhà Thầy Trừ Tà cả. Vì một lẽ là họ sẽ bị ông kẹ canh gác quanh khuôn viên các khu vườn xé xác tanh tành ngay. Vì thế, mặc cho trời có tối om và gió rét lạnh căm, việc của tôi vẫn là phải đi xuống tháp chuông, nơi có rặng cây liễu gai mọc thành vòng tròn, để xem thử ai là người cần giúp đỡ.
Tôi đang cảm thấy thật ấm êm dễ chịu sau bữa ăn tối sớm và hẳn là Thầy Trừ Tà đã cảm nhận được sự dùng dằng chẳng muốn đi của tôi. Thầy lắc đầu như thể thất vọng về tôi lắm, đôi mắt xanh lục của thầy long lên dữ tợn.
“Này anh bạn, đi xuống dưới đấy đi nào,” thầy gầm gừ. “Đêm nay thời tiết thật kinh khủng và cho dù đấy có là ai thì họ đều không muốn phải chờ đợi đâu!”
Khi tôi đứng lên với tay lấy tấm áo choàng, Alice khẽ mỉm cười thông cảm với tôi. Cô ấy thấy tội nghiệp tôi, nhưng tôi cũng có thể thấy rằng cô gái rất hạnh phúc được ngồi đấy sưởi ấm hai tay trong khi tôi phải đi ra ngoài dưới trời giá rét thế này.
Tôi đóng chặt cánh cửa hậu sau lưng mình rồi tay trái cầm đèn lồng, tôi sải những bước dài băng qua khu vườn phía tây để đi xuống đồi, cơn gió đang cố hết sức để chực cuốn phăng tấm áo choàng trên lưng tôi. Rốt cuộc tôi cũng xuống đến chỗ rặng liễu gai, nơi hai con đường mòn giao nhau. Trời tối om om và ngọn đèn lồng trong tay tôi tỏa ra những bóng hình gớm guốc, các gốc cây cành cây xoắn vào nhau tạo thành hình các chi, móng vuốt và bản mặt của yêu tinh. Phía trên đầu tôi, những cành cây trụi lá đang rung lắc nhảy múa, gió ai oán nỉ non như một nữ thần báo tử, một linh hồn ma nữ thường cảnh báo cái chết đang đến gần.
Nhưng bấy nhiêu đấy không làm tôi lo lắng gì nhiều. Trước đây tôi đã đến chỗ này vào lúc tối trời, và trong những chuyến hành trình cùng Thầy Trừ Tà, tôi từng phải đối mặt với những thứ có thể khiến tóc tai người ta dựng đứng hết cả lên. Vậy nên tôi sẽ chẳng bận tâm gì với vài ba hình thù kỳ quái; tôi đinh ninh là sẽ gặp người còn lo lắng bồn chồn hơn cả mình. Chắc lại là con của bác nông dân nào đó được ông bố bị ma hành phái đến đây và cần sự giúp đỡ đến tuyệt vọng; anh chàng này còn sợ phải đến gần nhà Thầy Trừ Tà trong vòng nửa dặm ấy chứ.
Nhưng người đứng chờ dưới rặng liễu gai không phải là anh chàng nào, tôi đứng khựng lại vì ngạc nhiên. Tại nơi đấy, bên dưới sợi dây chuông, là một dáng hình cao ráo vận áo choàng đen có mũ trùm, cùng một cây gậy trên tay trái. Một thầy trừ tà khác!
Người đàn ông không hề động đậy nên tôi bước về phía ông ta, chỉ dừng lại cách vài bước. Ông này vai rộng và cao hơn thầy tôi một tẹo, nhưng tôi không thấy hết mặt ông ta vì chiếc mũ trùm xõa bóng che mất các nét. Ông ta mở miệng nói trước khi tôi kịp tự giới thiệu.
“Rõ là ông ta đang ngồi sưởi ấm bên bếp lửa trong khi cậu phải đi ra ngoài này trong giá lạnh,” người lạ mặt nói, giọng đầy vẻ mỉa mai. “Chẳng có gì thay đổi sất!”
“Ông là ông Arkwright phải không ạ?” tôi hỏi. “Cháu là Tom Ward, là người học việc của thầy Gregory...”
Đoán thế cũng khá là hợp lý đấy chứ. Thầy tôi, John Gregory, là thầy trừ tà duy nhất tôi từng gặp, nhưng tôi biết còn có nhiều thầy trừ tà khác nữa, người ở gần đây nhất là Bill Arkwright, hành nghề ngoài phạm vi vùng Caster, trong toàn miền biên giới phía bắc của Hạt. Vì thế rất có khả năng người này chính là ông ta – mặc dù tôi không thể đoán ra vì sao ông lại đến đây nhờ vả.
Người lạ mặt trượt mũ trùm ra sau mặt, để lộ chòm râu đen lấm tấm bạc và mớ tóc đen bù xù bạc trắng hai bên thái dương. Ông ta nhoẻn miệng cười nhưng cặp mắt vẫn lạnh tanh khắc nghiệt.
“Ta là ai không phải việc của cậu đâu, cậu nhóc à. Nhưng thầy của cậu biết ta rõ lắm đấy!”
Dứt lời, ông ta cho tay vào trong áo choàng, lôi ra một chiếc phong bì trao cho tôi. Tôi lật phong bì lên, thoáng đưa mắt xem xét. Phong bì đã được niêm kín bằng sáp và đề Gửi John Gregory.
“Được rồi, lên đường đi nào, cậu nhóc. Đưa thư này cho ông ta rồi cảnh báo ông ta rằng chúng ta sẽ lại sớm gặp mặt thôi. Ta sẽ chờ ông ta trên vùng Anglezarke ấy!”
Tôi làm theo, nhét phong thư vào túi quần thụng, lòng quá đỗi vui mừng khi được đi khỏi, vì tôi thấy không thoải mái với sự hiện diện của người lạ mặt này. Nhưng khi đã quay lưng đi được vài bước, lòng hiếu kỳ buộc tôi phải ngoái lại. Ngạc nhiên làm sao, chẳng có dấu hiệu nào của ông ta cả. Mặc dù không đủ lâu để bước thêm mấy bước, nhưng ông ta đã biến vào trong những rặng cây mất rồi.
Hoang mang rối trí, tôi nhanh chóng bước đi, lòng nôn nao chỉ muốn trở vào nhà tránh cơn gió lạnh cắt da cắt thịt. Tôi thắc mắc không biết trong thư viết gì. Giọng nói của người lạ mặt có hơi hớm đe dọa trong ấy, và từ những gì ông ta nói thì không có vẻ gì là người lạ mặt và thầy tôi sẽ có một buổi gặp mặt thân tình đâu!
Với từng ấy suy nghĩ quay cuồng trong óc, tôi đi ngang qua băng ghế Thầy Trừ Tà giảng bài cho tôi vào những ngày thời tiết còn ấm áp, sau đó bước đến chỗ những hàng cây đầu tiên của khu vườn phía tây. Nhưng rồi tôi nghe thấy một thứ khiến tôi phải nín cả thở vì khiếp sợ.
Một tiếng gầm giận dữ xé tai từ trong bóng tối bên dưới các hàng cây rền lên. Tiếng gầm ấy hung tợn và kinh khủng đến độ tôi đang đi bỗng phải dừng sững lại. Đấy là một tiếng gầm gừ nhức óc mà cách xa đấy hàng mấy dặm vẫn nghe được, còn tôi thì chưa từng nghe thấy âm thanh như thế bao giờ. Tôi biết đấy là ông kẹ của Thầy Trừ Tà sắp sửa bảo vệ khu vườn. Nhưng bảo vệ khỏi thứ gì mới được chứ? Có phải tôi đang bị theo bước chăng?
Tôi quay ngoắt lại và giương cao ngọn đèn lồng, đưa mắt bồn chồn nhìn vào bóng đêm. Biết đâu kẻ lạ mặt ấy đang ở ngay sau lưng tôi! Chẳng nhìn thấy gì nên tôi căng tai ra, lắng nghe lấy từng âm thanh khẽ nhất. Nhưng những gì tôi có thể nghe được chỉ là tiếng gió than van qua những rặng cây cùng tiếng sủa ăng ẳng xa xa của một chú chó canh nông trại. Vậy là, sau khi hài lòng rằng mình không bị theo đuôi, tôi tiếp tục bước đi.
Nhưng tôi chưa kịp bước thêm bước nào thì tiếng gầm giận dữ ấy lại vang lên, lần này nghe còn gần hơn nữa. Tóc tai sau gáy tôi bắt đầu dựng lên và lúc này, tôi còn sợ hãi hơn khi cảm nhận được cơn phẫn nộ của ông kẹ đang nhắm thẳng vào mình. Nhưng tại sao nó lại tức giận với tôi? Tôi nào có làm gì sai quấy.
Tôi đứng im phăng phắc, không dám bước thêm nữa, lòng lo sợ rằng một cử động dù là nhỏ nhất của mình cũng có thể khiến ông kẹ tấn công. Trời đêm ấy lạnh buốt, thế mà mồ hôi đang bắt đầu túa ra trên chân mày tôi và tôi thấy mình đang trong cơn nguy khốn thực sự.
“Là Tom đây mà!” Rốt cuộc, tôi gọi với vào những hàng cây. “Không có gì phải sợ. Ta chỉ đang mang một lá thư về cho thầy thôi...”
Đáp lại cũng là một tiếng gầm, nhưng lần này đã dịu hơn nhiều và cách xa đấy hẳn, thế là sau vài bước ngập ngừng tôi lại nhanh chân đi tiếp. Khi tôi về đến nhà, Thầy Trừ Tà đang đứng nơi khung cửa hậu, tay lăm lăm trượng. Thầy đã nghe thấy tiếng ông kẹ nên bước ra xem tình hình thế nào.
“Không sao chứ anh bạn?” thầy hỏi lớn.
“Không sao ạ,” tôi la lớn đáp lại. “Ông kẹ nổi đóa nhưng con không hiểu vì sao. Nhưng giờ nó bình tĩnh lại rồi.”
Thầy Trừ Tà gật nhẹ đầu, đoạn quay trở vào trong nhà, đặt thanh trượng tựa vào sau cánh cửa.
Khi tôi theo được thầy vào trong bếp, thầy đang đứng quay lưng lại lò sưởi để sưởi ấm hai chân. Tôi lấy chiếc phong bì trong túi ra.
“Dưới kia có một người lạ hoắc, ăn vận như kẻ trừ tà ấy ạ,” tôi vừa thưa với thầy vừa trao lá thư ra. “Ông ta không chịu cho con biết tên nhưng lại bảo con đưa cho thầy cái này...”
Thầy tôi bước tới và giật phắt lá thư khỏi tay tôi. Ngay lập tức ngọn nến trên bàn bắt đầu chấp chới, lửa trong lò sưởi lịm yếu đi và không khí lạnh bất chợt tràn ngập căn bếp, toàn là những dấu hiệu cho thấy ông kẹ vẫn chưa hài lòng lắm. Alice trông có vẻ cảnh giác và sém chút ngã lăn xuống ghế. Nhưng Thầy Trừ Tà, với hai mắt mở to, xé toang chiếc phong bì và bắt đầu đọc.
Đọc xong, thầy cau mày, hàng chân mày nhíu lại vì bực dọc. Vừa khe khẽ lầm bầm gì đấy, thầy vừa quẳng lá thư vào lò lửa, lá thư bùng cháy lên thành ngọn, co quắp cong queo lại rồi chuyển dần sang màu đen trước khi lọt thỏm ra sau vỉ lò. Tôi trân trối kinh ngạc nhìn thầy. Khuôn mặt thầy tràn đầy căm phẫn và hình như toàn thân thầy đang khẽ run run.
“Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đến nhà ta ở Anglezarke, trước khi thời tiết kịp xấu hơn,” thầy gắt lên, quắc mắt nhìn thẳng vào Alice, “nhưng con bé này, con chỉ đi cùng bọn ta nửa đường thôi. Ta sẽ để con lại gần Adlington.”
“Adlington ư?” tôi thốt lên. “Đấy là nơi bác Andrew anh của thầy hiện đang sinh sống phải không ạ?”
“Phải rồi đấy anh bạn, nhưng con bé sẽ không ở đó đâu. Ngoài ven rìa làng đấy có vợ chồng người nông dân mà ta nghĩ là còn nợ ta vài ân huệ. Họ có nhiều con trai, nhưng buồn thay là chỉ một đứa sống sót. Và rồi, để chồng chất thêm vào tấn thảm kịch ấy, còn có thêm một cô con gái bị chết đuối nữa. Hiện nay anh con trai chủ yếu là làm việc xa nhà – sức khỏe của bà mẹ đang kém đi và có thể bà ấy cần đến chút phụ giúp. Cho nên nơi ấy sẽ là nhà mới của con.”
Alice nhìn Thầy Trừ Tà, hai mắt cô gái mở to kinh ngạc. “Nhà mới của cháu ư? Thật không công bằng gì cả!” cô kêu lên. “Tại sao cháu không thể ở cùng các người chứ? Chẳng phải cháu đã làm hết mọi việc ông bảo hay sao?”
Từ mùa thu rồi Alice đã không hề làm gì sai trái lấy một lần, kể từ khi Thầy Trừ Tà cho phép cô gái sinh sống cùng chúng tôi tại Chipenden. Để được ở lại, cô đã sao chép vài cuốn sách trong thư viện của Thầy Trừ Tà và nói cho tôi nghe nhiều điều mà dì của cô, là mụ phù thủy Lizzie Xương Xẩu ấy, từng dạy cho để tôi ghi chép ra hết, hầu gia tăng sự hiểu biết của tôi về kiến thức phù thủy.
“Phải rồi, con đã vâng lời ta, nên chuyện này ta không có gì phải phàn nàn,” Thầy Trừ Tà đáp. “Nhưng vấn đề không phải ở đấy. Việc huấn luyện để trở thành thầy trừ tà là một công việc gian nan: Tom không cần bị một con bé như con làm sao nhãng đâu. Không có chỗ nào cho phụ nữ trong cuộc đời một kẻ trừ tà cả. Nói đúng ra thì đấy là điểm chung duy nhất mà chúng ta và các cha cố thật sự có.”
“Nhưng toàn bộ chuyện này bỗng từ đâu mà ra vậy? Cháu đã giúp đỡ cho Tom chứ nào có làm cậu ấy sao nhãng!” Alice phản đối. “Mà cháu đã làm hết sức, có muốn cố hơn nữa cũng không được. Hay là kẻ nào đó vừa viết thư cho ông đã nói khác đi vậy?” cô gái tức giận vặn hỏi, huơ tay chỉ ra phía sau vỉ lò sưởi, nơi lá thư bị thiêu rụi đã lọt qua.
“Gì cơ?” Thầy Trừ Tà hỏi lại, thầy nhướn mày lên vì không hiểu, nhưng rồi lại nhanh chóng nhận ra ý Alice là gì. “Không, dĩ nhiên là không rồi. Nhưng nội dung trong lá thư riêng tư kia không phải việc của con. Mà thôi, ý ta đã quyết,” thầy vừa nói vừa trừng trừng nhìn Alice. “Cho nên chúng ta không bàn cãi thêm nữa. Con sẽ có một khởi đầu mới mẻ. Đấy là cơ hội tốt để con tìm được một nơi chốn thích hợp trên thế gian này. Đồng thời cũng sẽ là cơ hội cuối cùng của con!”
Không nói không rằng và thậm chí chẳng buồn liếc qua tôi một lần, Alice quay ngoắt đi, dằn dỗi nện bước lên cầu thang về phòng ngủ. Tôi đứng lên, định đi theo cô để an ủi đôi lời thì Thầy Trừ Tà đã kêu tôi lại.
“Này anh bạn kia, con chờ ở đây đã! Chúng ta cần nói chuyện trước khi con đi lên cầu thang ấy, nên ngồi xuống đi con!”
Tôi làm theo, ngồi xuống bên lò sưởi.
“Con có nói gì cũng không thay đổi được ý định của ta đâu! Bây giờ con phải chấp nhận chuyện đó đi, rồi mọi việc sẽ dễ dàng hơn,” Thầy Trừ Tà nói với tôi.
“Có lẽ là thế thật,” tôi bảo, “nhưng còn nhiều cách dễ chịu hơn để thông báo cho bạn ấy biết cơ mà. Lẽ ra thầy đã có thể báo tin này cho Alice một cách nhẹ nhàng hơn chứ ạ?”
“Ta còn cả mớ chuyện để lo đến chứ không chỉ mỗi cảm xúc của con bé đó đâu,” Thầy Trừ Tà đáp.
Những lúc thầy như thế này thì chẳng cần phải tranh cãi với thầy làm gì, vậy nên tôi chả buồn phí hơi. Tôi không vui đâu, nhưng cũng chẳng làm gì khác được. Tôi biết thầy mình đã quyết định chuyện này từ mấy tuần trước rồi, và đến lúc này thầy sẽ không thay đổi ý định nữa. Dẫu sao cá nhân tôi cũng không hiểu tại sao chúng tôi lại phải đi đến Anglezarke. Và tại sao chúng tôi sẽ đi ngay lúc này, thật đột ngột đến vậy? Có phải là có liên quan đến người lạ mặt và những gì ông ta viết trong thư không? Cả ông kẹ cũng phản ứng rất kỳ cục nữa. Liệu có phải là vì nó biết tôi đang mang trong mình lá thư ấy?
“Người lạ mặt bảo rằng ông ta sẽ gặp thầy trên vùng Anglezarke kia đấy,” tôi thốt lên. “Trông ông ta chẳng thân thiện lắm. Ông ấy là ai vậy ạ?”
Thầy Trừ Tà quắc mắt nhìn tôi, trong một đỗi tôi nghĩ là thầy sẽ chẳng trả lời mình đâu. Đoạn thầy lại lắc đầu và lẩm ba lẩm bẩm gì đấy trước khi lên tiếng.
“Hắn tên Morgan, từng là một trong những chân học việc của ta. Để ta nói thêm nhé, hắn là một tay học việc thất bại, mặc dù hắn đã học nghề gần ba năm ròng. Con cũng biết đấy, không phải tất cả những kẻ học việc với ta đều có thành quả. Hắn ta không đủ khả năng đảm đương việc này, cho nên hắn ôm lòng thù hận, có thế thôi. Có lẽ khi chúng ta lên đó con cũng chẳng gặp hắn đâu, nhưng nếu có gặp thì con tránh thật xa hắn ra nhé. Hắn chỉ toàn mang lại rắc rối thôi, anh bạn à. Còn giờ thì lên lầu đi nào: như ta đã nói, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành sớm.”
“Tại sao chúng ta phải đi đến Anglezarke vào mùa đông vậy ạ?” tôi hỏi. “Chúng ta không thể chỉ ở lại đây sao? Ở trong nhà này chẳng phải sẽ thoải mái hơn ư?” Thật là một chuyện chẳng hợp lý gì cả.
“Hôm nay con đã hỏi đủ rồi đấy!” Thầy Trừ Tà đáp, giọng thầy đầy bực dọc. “Nhưng ta sẽ nói thế này. Không phải khi nào chúng ta cũng làm chuyện mà chúng ta muốn. Và nếu thứ con muốn là chút ấm êm thoải mái, vậy thì nghề này không dành cho con rồi. Dù muốn hay không, người dân trên vùng kia vẫn cần đến chúng ta đấy – nhất là khi màn đêm buông xuống. Người ta cần đến chúng ta, thế nên đấy là lý do vì sao chúng ta phải lên đường. Giờ thì đi ngủ đi. Không hỏi han gì nữa!”
Đấy không phải là câu trả lời đầy đủ tôi mong được nghe, nhưng Thầy Trừ Tà luôn có lý do chính đáng cho mọi việc mà thầy làm, còn tôi chỉ mới là chân học việc còn quá nhiều thứ để học hỏi. Thế là, ngoan ngoãn gật đầu, tôi bỏ lên phòng ngủ.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn