Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1563 / 27
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21 - Hy Sinh
ôi luồn lách qua những thùng bia và giá rượu cho đến tận cánh cửa dẫn xuống hầm mộ. Theo như tôi để ý thì còn chưa tới mười lăm phút nữa trời sẽ tối nên tôi không có nhiều thời gian. Tôi biết rằng ngay khi mặt trời lặn, thầy tôi sẽ bắt Alice triệu Quỷ Độc đến lần cuối cùng.
Thầy Trừ Tà sẽ cố đâm xuyên qua tim Quỷ Độc bằng lưỡi dao của mình nhưng thầy chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi. Nếu thầy thành công, lượng sức mạnh được phát tiết ra chắc chắn sẽ giết chết thầy. Đúng là thầy rất quả cảm, sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình, nhưng nếu thầy đâm trượt, Alice cũng sẽ phải chịu đau đớn. Khi nhận thức được mình đã bị gạt và rằng giờ đây sẽ vĩnh viễn bị mắc kẹt đằng sau Cổng Bạc, Quỷ Độc sẽ nổi cơn thịnh nộ; cả Alice và thầy tôi chắc chắn sẽ phải trả giá bằng mạng của họ nếu như hắn không nhanh chóng bị tiêu diệt. Hắn sẽ chẹt họ bẹp dí xuống nền đá cuội.
Đi đến xuống bậc cấp cuối cùng, tôi ngừng lại. Tôi nên đi theo đường nào đây? Tức thì câu hỏi của tôi được giải đáp: một trong những câu bố tôi hay nói chợt xuất hiện trong đầu tôi.
“Luôn luôn đặt chân thuận lên trước!”
À, chân thuận của tôi là chân trái, nên thay vì đi thẳng xuống đường hầm trước mặt, con đường dẫn đến Cổng Bạc và dòng sông ngầm phía sau đấy, tôi lại đi theo đường hầm phía bên trái. Đường hầm này rất hẹp, bề ngang chỉ đủ cho một người đi qua, và nó lại uốn lượn ngoằn ngoèo đổ dốc sâu xuống làm tôi có cảm giác như mình đang lao xuống đường xoắn ốc.
Tôi càng xuống sâu hơn, không khí càng thêm lạnh lẽo và tôi biết những kẻ đã khuất đang tụ họp lại. Tôi liên tục nhác thấy nhiều thứ qua khóe mắt mình: những hồn ma của Người Lùn, những hình thù nhỏ bé không hơn gì một tia sáng le lói là mấy thoắt ẩn thoắt hiện trên các bức vách của đường hầm. Và tôi cũng ngờ rằng phía sau lưng mình còn có nhiều ánh sáng như thế này hơn là trước mặt – một cảm giác rằng bọn họ đang theo bước tôi; rằng tất cả chúng tôi đều đang đi xuống hốc chôn cất.
Cuối cùng tôi cũng trông thấy ánh nến lấp lóa đằng trước và tôi dấn bước vào hốc. Nơi này nhỏ hơn tôi tưởng, hình dạng quây tròn với đường kính chưa tới hai mươi sải chân. Bên trên đấy là một kệ cao được đục lõm vào vách đá, và trên nữa là những hũ hài cốt bằng đá thật lớn đựng những gì còn lại của tổ tiên đã khuất. Ngay trung tâm trần hầm là lỗ hổng khá tròn giống như ống khói, một lỗ đen mà ánh nến không thể hắt đến được. Từ lỗ ấy thòng xuống đung đưa những xích và móc câu.
Nước từ trần đá nhỏ giọt xuống và những bức vách phủ đầy bùn nhớt xanh lè. Không khí cũng mang mùi hôi thối đặc quánh: mùi của nước đọng mục ruỗng.
Một băng ghế đá được đẽo ôm vòng theo tường; Thầy Trừ Tà đang ngồi trên đấy, cả hai tay gác lên thanh trượng, trong khi Alice ngồi bên phải thầy, vẫn còn bị bịt mắt và nhét tai.
Khi tôi tiến lại, thầy nhìn tôi chằm chằm nhưng không còn có vẻ giận dữ gì nữa, mà chỉ là buồn rầu vô hạn.
“Con ngu si hơn là ta tưởng,” thầy lặng lẽ nói khi tôi bước đến đứng trước mặt thầy. “Quay trở lại ngay bây giờ đi khi con còn có thể. Một chốc lát nữa thôi thì sẽ quá muộn.”
Tôi lắc đầu. “Xin thầy, hãy cho con ở lại. Con muốn giúp đỡ mà.”
Thầy Trừ Tà thở dài đánh sượt. “Có thể con còn làm cho mọi chuyện tồi tệ thêm đấy. Nếu Quỷ Độc biết được bất cứ lời cảnh báo nào, hắn sẽ tránh xa nơi này. Con bé này không biết nó đang ở đâu, còn ta có thể đóng chắc tâm trí ta với hắn. Con có làm được không? Nếu hắn đọc được tâm trí con thì sao?”
“Hồi nãy Quỷ Độc đã cố đọc tâm trí con rồi. Hắn muốn biết thầy đang ở đâu. Cả con đang ở đâu nữa. Nhưng con đã kháng lại hắn và hắn thất bại rồi ạ,” tôi bảo với thầy.
“Con làm thế nào để ngăn hắn vậy?” thầy hỏi, giọng thầy bỗng thoắt cộc cằn.
“Con đã dối hắn. Con vờ như mình đang trên đường về nhà và con bảo với hắn là thầy đang đi về Chipenden.”
“Thế hắn tin con à?”
“Có vẻ là thế,” tôi đáp, lòng tự nhiên thấy kém chắc chắn hơn.
“Thôi, khi hắn được gọi đến đây thì chúng ta sẽ sớm biết thôi. Giờ con lùi một chút về phía đường hầm đi nào,” Thầy Trừ Tà bảo, giọng thầy chợt dịu dàng hơn. “Từ đấy con có thể quan sát. Nếu mọi chuyện chuyển hướng xấu thì biết đâu con còn được phân nửa cơ hội để bỏ trốn. Đi đi con! Đừng chần chừ nữa. Sắp đến lúc rồi!”
Tôi làm theo, lùi lại khá xa vào đường hầm. Tôi biết rằng đến khi ấy thì mặt trời đã lặn sâu qua đường chân trời rồi và bóng tối sẽ dần kéo đến. Quỷ Độc sẽ rời khỏi nơi hắn ẩn náu dưới lòng đất. Trong hình dáng linh hồn của mình, hắn có thể tự do bay trên không trung và xuyên thấu qua đất đá cứng chắc. Một khi được gọi đến, hắn sẽ bay thẳng đến chỗ Alice, còn nhanh hơn một con diều hâu với đôi cánh gập, và hắn sẽ đáp xuống như một tảng đá thẳng xuống con mồi. Nếu như kế hoạch của Thầy Trừ Tà có tác dụng, hắn sẽ không ý thức được Alice đang chờ ở đâu. Khi đã xuống đến đây thì sẽ quá muộn với hắn. Nhưng chúng tôi cũng sẽ ở đây nữa, để đối mặt với cơn thịnh nộ của hắn khi hắn nhận ra mình đã bị lừa và mắc bẫy.
Tôi nhìn theo Thầy Trừ Tà đứng dậy và đến trước mặt Alice. Thầy cúi đầu và đứng im phăng phắc trong một lúc lâu. Nếu thầy là cha xứ thì tôi hẳn nghĩ là thầy đang cầu nguyện. Cuối cùng, thầy đưa tay về phía Alice và tôi nhìn thấy thầy rút nút nhét tai bên tai trái của cô ra.
“Hãy gọi Quỷ Độc đến!” thầy quát lớn bằng giọng rền vang khắp căn phòng và dội đi dọc đường hầm. “Làm ngay đi con bé kia! Đừng trì hoãn!”
Alice không nói gì. Thậm chí chẳng động đậy. Cô ấy không cần phải thế vì cô đang gọi hắn trong tâm trí mình, sẵn lòng muốn hắn hiện diện.
Chẳng có dấu hiệu cảnh báo nào cho sự xuất hiện của Quỷ Độc cả. Mới lúc nãy chỉ có im lặng bao trùm, nhưng ngay sau đấy một luồng khí lạnh xộc đến và Quỷ Độc đã hiện ra trong hốc. Từ cổ trở lên hắn là bản sao nguyên gốc của đầu tượng đá bên trên cửa chính vào nhà thờ: răng lòi ra, lưỡi thè dài, tai chó to cộ và hai sừng nanh ác. Từ cổ trở xuống, hắn là một đám mây sôi sục, không hình dạng, đen đúa, khổng lồ.
Quỷ Độc đã gom đủ sức mạnh để trở lại hình dạng nguyên thủy! Giờ thì Thầy Trừ Tà có được cơ hội nào nữa đây?
Trong tích tắc, Quỷ Độc đứng im re đảo mắt nhìn tứ phía. Đôi mắt có con ngươi màu lục thẫm, chẻ dọc thành khe. Những con ngươi giống mắt loài dê.
Thế rồi, nhận thức ra mình đang ở đâu, hắn rống lên tiếng rền thống thiết đau thương vang dội khắp đường hầm. Tôi có thể cảm nhận được tiếng rống này truyền qua cả đế ủng của mình mà rung lắc đến tận xương tủy.
“Ta lại bị chèn nữa rồi! Nhanh quá!” hắn gào lên bằng tiếng rít khàn đục lạnh lẽo vang khắp hốc đá và xuyên thấu qua tôi như băng giá.
“Phải rồi,” Thầy Trừ Tà bảo. “Giờ mi đã tới và sẽ ở lại đây, sẽ bị chèn vào nơi đáng nguyền rủa này vĩnh viễn!”
“Cứ tận hưởng những gì mi đã làm đi! Hít vào hơi thở cuối cùng của mi đi, hỡi Nhúm Xương Già Cỗi. Mi đấy, đã gạt cả ta, nhưng để làm gì chứ? Mi sẽ được gì nào ngoài sự tối tăm của cái chết? Mi, mi sẽ chẳng thành gì cả, nhưng ta vẫn còn có cách với những kẻ trên kia. Bọn chúng vẫn sẽ làm theo thỏa thuận với ta. Sẽ vẫn đưa xuống cho ta máu tươi ngon ngọt! Nghĩa là mi đã làm trò công cốc!”
Đầu của Quỷ Độc phình to ra, gương mặt hắn càng trở nên gớm guốc, cằm vêu dài vểnh ngược lên chạm đến chiếc mũi khoằm. Đám mây đen đang lục sục duỗi xuống dưới tạo thành da thành thịt, khiến cho cần cổ giờ đã lộ ra và bắt đầu hình thành hai bên vai nở nang lực lưỡng. Nhưng thay vì là da thì thân hình ấy được che phủ bằng lớp vỏ xanh lè xù xì.
Tôi biết đây là điều mà Thầy Trừ Tà đang chờ đợi. Ngay khi vùng ngực của hắn đã định rõ hình dạng, thầy sẽ tấn công ngay vào trái tim trong ấy. Cùng lúc tôi vẫn còn quan sát, đám mây sục sôi ấy hạ xuống thấp hơn để hình thành phần thân thể từ eo trở đi.
Nhưng tôi đã lầm! Thầy Trừ Tà không sử dụng lưỡi dao. Như thể chẳng biết từ đâu xuất hiện, sợi xích bạc đã nằm trong tay trái của thầy khi thầy giương tay tung sợi xích về phía Quỷ Độc.
Trước đây tôi từng thấy thầy làm như thế. Tôi đã quan sát thầy tung xích quấn lấy mụ phù thủy, mụ Lizzie Xương Xẩu, khiến sợi xích tạo thành hình xoắn ốc hoàn hảo chụp xuống người mụ ta, siết chặt hai cánh tay mụ vào hai bên sườn. Mụ đã té xuống đấy và chẳng thể làm được gì ngoài việc nằm đấy mà hầm hè, sợi xích bọc hết người và thít chặt qua răng mụ.
Chuyện tương tự rồi sẽ xảy ra ở đây cho xem, tôi chắc chắn thế, và lần này sẽ là Quỷ Độc nằm đấy trong vô vọng. Nhưng ngay khi Thầy Trừ Tà chuẩn bị tung sợi xích bạc, Alice lại phóng vụt dậy đưa tay xé phăng khăn bịt mắt.
Tôi biết cô ấy không cố ý làm thế, nhưng chẳng biết thế nào mà Alice lại đứng giữa Thầy Trừ Tà và mục tiêu của thầy làm hỏng mất đích nhắm. Thay vì trùm xuống đầu tên Quỷ Độc, sợi xích bạc lại rơi xuống vai hắn. Khi sợi xích chạm đến, hắn gào lên đau đớn, còn sợi xích rơi xuống sàn nhà.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong và Thầy Trừ Tà chộp lấy thanh trượng. Khi thầy giơ cao trượng, chuẩn bị phóng tới Quỷ Độc, một tiếng cạch chợt vang lên và lưỡi dao gấp, được làm từ hợp kim có chứa bạc, bật ra, lấp lóa trong ánh nến. Lưỡi dao mà tôi đã thấy thầy ngồi mài sắc ở Heysham. Trước đây tôi từng trông thấy thầy sử dụng đến, khi đối mặt với Tusk, con trai của mụ phù thủy già, Mẹ Malkin.
Đến lúc này Thầy Trừ Tà đâm thanh trượng của mình, thật nhanh thật mạnh, thẳng vào Quỷ Độc, nhắm ngay vào tim hắn. Hắn cố vặn người đi nhưng đã quá muộn để tránh hẳn khỏi cú đâm. Lưỡi dao xuyên qua vai trái khiến hắn lại rống lên đau đớn. Alice thụt lùi lại, mặt lộ vẻ kinh hoàng, trong khi Thầy Trừ Tà thu lại thanh trượng và chuẩn bị đâm nhát thứ hai, gương mặt thầy rắn đanh dữ tợn và kiên quyết.
Bỗng chợt, cả hai ngọn nến tắt phụt đi, nhấn chìm hốc đá và đường hầm vào bóng tối. Tôi quay cuồng bấn loạn, dùng hộp nhóm lửa để thắp mẩu nến của mình lên, nhưng ngọn nến chỉ đủ để soi tỏ cho Thầy Trừ Tà đang đứng trơ trọi trong hốc đá. Quỷ Độc đã biến đi đâu mất! Cả Alice cũng thế!
“Bạn ấy đâu rồi?” tôi vừa gào lên vừa lao về phía Thầy Trừ Tà, lúc này đang đứng lắc đầu buồn bã.
“Không được di chuyển!” thầy ra lệnh. “Chưa xong chuyện đâu!”
Thầy đang nhìn lên nơi những sợi xích biến mất vào cái lỗ đen ngòm trên trần. Trên đấy có một vòng khoen, và cạnh nó là sợi xích được bện xoắn từ nhiều sợi xích nhỏ. Được gắn vào cuối sợi xích ấy, gần như chạm đến sàn, là một móc câu to tướng. Thứ này trông giống như hệ thống ròng rọc, tương tự với loại mà các anh thợ chằng thường sử dụng để hạ phiến đá chèn ông kẹ vào đúng vị trí.
Dường như Thầy Trừ Tà đang lắng tai nghe gì đấy. “Hắn đang ở đâu đó trên kia,” thầy thì thào.
“Có phải là ống khói không ạ?” tôi hỏi.
“Phải đấy. Giông giống thế. Hay ít ra, có lúc đấy là mục đích sử dụng của nó. Thậm chí rất lâu sau khi Quỷ Độc đã bị chèn, Người Lùn thì chết hết và biến mất, những con người đớn hèn ngu xuẩn đã tế vật hy sinh cho Quỷ Độc ngay tại chỗ này. Ống khói này dẫn khói thẳng lên hang ổ của hắn ngay trên kia và người ta dùng xích này để gửi lên cho hắn những tế vật được thiêu cháy. Vài người còn bị chẹt chết khi làm thế!”
Có chuyện gì đấy bắt đầu xảy ra. Tôi cảm nhận được cơn gió lùa từ ống khói và cơn lạnh bất chợ ùa vào không khí. Tôi nhìn vào thứ trông như là khói đang từ từ thoảng xuống tràn ngập khắp phần khoảng không phía trên căn hốc. Như thể là những tế vật bị thiêu cháy bao lâu nay được dâng lên tại vị trí này giờ đang được hồi trả!
Nhưng thứ này trông đặc quánh hơn khói nhiều; nó trông như là nước, giống như một xoáy nước đen ngòm đang vần vũ trên đầu chúng tôi. Trong vòng vài giây, xoáy nước ấy trở nên tĩnh lặng, trông như một mặt kính đen được đánh bóng loáng. Thậm chí tôi còn có thể trông thấy hình ảnh phản chiếu của thầy trò chúng tôi trên ấy: tôi đang đứng cạnh Thầy Trừ Tà, thanh trượng của thầy lăm lăm, mũi dao đang chĩa lên trên, sẵn sàng đâm tới.
Những gì diễn ra sau đấy thật quá chóng vánh, không thể nào nhìn cho rõ ràng được. Bề mặt của tấm gương khói kia phồng xuống phía chúng tôi, rồi một thứ gì đó từ trong ấy phóng ra với tốc lực kinh hoàng khiến Thầy Trừ Tà phải ngã lùi. Thầy nặng nề té xuống, thanh trượng vuột ra khỏi tay thầy và gãy làm hai khúc không bằng nhau trong một tiếng rắc khô khốc.
Thoạt đầu tôi chỉ đứng chết sững ở đấy, không còn khả năng suy nghĩ, không cử động lấy được một cơ bắp nào, nhưng rồi thì, toàn thân tôi bắt đầu run rẩy, tôi bước đến xem Thầy Trừ Tà có bị sao không.
Thầy đang nằm ngửa, mắt nhắm nghiền, một dòng máu từ mũi thầy đang chảy dọc xuống miệng. Thấy thầy đang thở đều và sâu nên tôi nhè nhẹ lay thầy, cố làm thầy tỉnh lại. Thầy không phản ứng gì. Tôi đến bên thanh trượng đã gãy và nhặt phần ngắn hơn lên, đây là phần có đính lưỡi dao. Phần trượng này dài khoảng bằng cánh tay tôi nên tôi nhét nó vào thắt lưng. Tôi đứng một bên sợi xích và nhìn lên.
Phải có ai đấy giúp Alice tiêu diệt sinh vật này một lần và vĩnh viễn, và tôi là người duy nhất có khả năng ấy. Tôi không thể để mặc cô ấy cho Quỷ Độc. Thế nên trước tiên tôi cố xóa sạch tâm trí. Nếu tâm trí tôi rỗng không, Quỷ Độc không thể nào đọc được suy nghĩ của tôi. Hẳn là Thầy Trừ Tà đã luyện tập điều này biết bao nhiêu ngày rồi nhưng tôi phải cố hết sức mình thôi.
Tôi ngoạm mẩu nến vào miệng, dùng răng cắn lấy nó, đoạn cẩn thận tóm lấy đoạn xích xoắn bằng cả hai tay, cố gắng giữ cho sợi xích càng im càng tốt. Tiếp đến, tôi đặt hai chân lên trên móc câu và dùng hai đầu gối ôm chặt dây xích. Tôi rất giỏi leo bằng dây và dây xích thì không khác là mấy.
Tôi bắt đầu di chuyển lên trên khá nhanh gọn, dây xích lạnh lẽo thít vào tay tôi. Khi chạm đến đáy của đám khói dày, tôi liền hít một hơi thật sâu, nín thở và rướn đầu mình vào trong bóng tối. Tôi chẳng thể nhìn thấy gì, và mặc dù tôi không thở nhưng đám khói vẫn chui vào mũi vào miệng đang há ra của tôi, còn trong họng tôi đang có vị hăng hắc khiến tôi nhớ đến món xúc xích bị cháy.
Thình lình đầu tôi thoát ra khỏi đám khói, và tôi vươn mình lên cao hơn dây xích cho đến khi hai vai và ngực tôi không còn ngập trong khói nữa. Tôi đang ở trong một hốc đá hình tròn gần giống hệt như hốc đá dưới kia, chỉ trừ là, thay vì có ống khói bên trên thì lại có ống thông xuống dưới và đám khói đang tràn ngập nửa khoang dưới của căn hốc.
Đường hầm dẫn từ bức tường đối diện hướng vào trong bóng tối và nơi ấy có một băng ghế đá nơi Alice đang ngồi, khói gần như phủ đến đầu gối cô ấy. Alice đang chìa tay trái của mình ra cho Quỷ Độc. Kẻ tàn ác ấy đang quỳ trong đám khói, cúi mình về phía Alice, phần lưng cong vòng trần trụi của hắn gợi cho tôi nhớ đến một con cóc xanh lè vĩ đại. Trong khi tôi đang quan sát, hắn kéo tay Alice về phía cái miệng bự chảng của mình và tôi nghe thấy Alice kêu lên đau đớn khi hắn bắt đầu hút lấy máu dưới những móng tay của cô ấy. Đây là lần thứ ba Quỷ Độc uống lấy máu của Alice kể từ khi cô thả hắn ra. Khi hắn uống xong, Alice sẽ thuộc về hắn!
Tôi lạnh, lạnh như băng, và trí óc tôi trống rỗng. Tôi chẳng đang nghĩ đến chuyện gì cả. Tôi đu mình lên cao hơn và từ sợi xích tôi bước ra sàn đá của căn hốc trên. Quỷ Độc vẫn đang bận rộn nên chẳng biết đến sự hiện diện của tôi. Xét về mặt này thì rõ ràng hắn chẳng khác nào ông kẹ xé xác của vùng Horshaw: khi hắn đang ăn, hầu như chẳng chuyện gì khác là quan trọng cả.
Tôi bước đến gần hơn và lôi thanh trượng gãy của Thầy Trừ Tà ra khỏi thắt lưng. Tôi giơ thanh trượng quá đầu, lưỡi dao nhắm thẳng vào tấm lưng đầy vảy xanh lè của Quỷ Độc. Những gì tôi cần phải làm là đâm thanh trượng thật mạnh xuyên thẳng qua tim hắn. Hắn đang mang lốt da thịt và thế là sẽ chấm dứt vĩnh viễn. Hắn sẽ chết. Nhưng khi tay tôi đang vươn thẳng ra, đột nhiên tôi thấy sợ.
Tôi biết chuyện gì sẽ xảy đến với mình. Rất nhiều năng lượng sẽ được phóng thích và tôi cũng sẽ chết. Tôi sẽ trở thành một hồn ma như Billy Bradley tội nghiệp, người đã chết sau khi những ngón tay của cậu ấy bị ông kẹ cắn nát. Cậu ấy từng một thời vui vẻ làm chân học việc cho Thầy Trừ Tà nhưng giờ đây đã được chôn bên ngoài sân nhà thờ ở Layton. Ý nghĩ ấy thật quá sức chịu đựng.
Tôi đang hoảng kinh – sợ chết – thế là tôi lại bắt đầu run. Khởi điểm là từ hai đầu gối rồi lan dần lên khắp mình cho đến khi cánh tay đang cầm lưỡi dao bắt đầu chao đảo.
Hẳn là Quỷ Độc đã cảm nhận được nỗi sợ của tôi nên hắn bất ngờ quay đầu lại, mấy ngón tay của Alice vẫn còn trong miệng hắn, máu chảy ròng ròng xuống cái cằm cong vêu nọ. Nhưng rồi khi đấy, khi gần như là đã quá trễ, cơn sợ hãi của tôi đơn giản chỉ là bốc hơi đi mất. Ngay lập tức tôi nhận ra vì sao mình đang đứng đây đối mặt với Quỷ Độc. Tôi nhớ lại lời mẹ nói trong thư...
“Đôi khi trong cuộc sống cũng cần thiết phải hy sinh bản thân vì lợi ích của những người khác.”
Mẹ đã cảnh báo cho tôi biết rằng trong ba người đối mặt với Quỷ Độc đây, chỉ có hai người còn sống rời khỏi hầm mộ. Không biết sao tôi đã nghĩ rằng hoặc Thầy Trừ Tà hoặc Alice sẽ chết, nhưng giờ tôi nhận ra người chết phải là mình! Tôi sẽ không bao giờ hoàn tất được kỳ học việc, sẽ không bao giờ trở thành người trừ tà. Nhưng bằng việc hy sinh mạng sống của mình ngay lúc này, tôi có thể cứu được mạng của cả thầy tôi lẫn Alice. Tôi rất bình tĩnh. Đơn giản là tôi chấp nhận chuyện phải được làm.
Tôi biết rõ là vào thời khắc sau cùng Quỷ Độc cũng ý thức được tôi định làm gì, nhưng thay vì chẹt cho tôi chết thì hắn chỉ quay đầu về lại phía Alice, cô đang nhìn hắn mỉm cười rất bí ẩn, rất kỳ lạ.
Tôi nhanh tay lấy hết sức bình sinh đâm mạnh, nhắm thẳng lưỡi dao vào tim hắn. Tôi không cảm thấy gì khi lưỡi dao va vào nhưng đột nhiên một màn tối rùng rùng dâng lên trước mắt tôi; toàn thân tôi run rẩy từ đầu đến chân, thế là tôi chẳng còn kiểm soát được các cơ bắp của mình nữa. Mẩu nến rơi khỏi miệng và tôi cảm thấy mình đã thất bại. Tôi đã đâm hụt vào tim hắn!
Trong một loáng tôi tưởng mình đã chết. Mọi vật tối đen nhưng lúc này hình như Quỷ Độc đã biến mất. Tôi sờ soạng khắp sàn tìm mẩu nến và lại thắp nến lên. Dỏng tai cẩn thận lắng nghe, tôi khoát tay ra hiệu cho Alice im lặng, và tôi nghe thấy tiếng động trong đường hầm. Là tiếng chân một con chó to lớn.
Tôi nhét lại thanh trượng mang mũi dao vào thắt lưng. Tiếp đến, tôi lấy sợi xích bạc của mẹ ra khỏi túi áo khoác và quấn quanh cổ tay lẫn bàn tay trái của mình, chuẩn bị sẵn sàng để tung xích. Với bàn tay còn lại tôi nhặt mẩu nến lên, rồi không một giây chần chừ, tôi quay đi đuổi theo Quỷ Độc.
“Đừng Tom, đừng! Cứ để hắn đi đi!” Từ đằng sau Alice gọi với tới. “Mọi chuyện chấm dứt rồi. Cậu có thể quay lại Chipenden rồi đấy!”
Alice chạy bổ đến bên tôi nhưng tôi đẩy ngược cô ra. Alice loạng choạng suýt ngã. Khi cô lại đi đến chỗ tôi, tôi giơ bàn tay trái của mình lên để cô có thể thấy sợi xích bạc.
“Lùi lại! Giờ cậu đã thuộc về Quỷ Độc rồi. Cậu tránh xa ra, bằng không tớ sẽ chèn cả cậu nữa đấy!”
Quỷ Độc đã uống máu Alice lần cuối cùng và giờ đây chẳng có lời nào cô ấy nói còn đáng tin cả. Quỷ Độc phải chết thì Alice mới được tự do.
Tôi quay lưng về phía Alice và nhanh chóng rời đi. Từ phía đằng trước tôi có thể nghe thấy tiếng của hắn; còn sau tôi là tiếng lóc cóc từ đôi giày mũi nhọn của Alice khi cô đi theo tôi vào đường hầm. Thốt nhiên tiếng chân chó đằng trước ngưng bặt.
Có phải Quỷ Độc chỉ đơn thuần là biến đi đến một phần khác của hầm mộ chăng? Tôi dừng lại lắng nghe trước khi cẩn thận di chuyển tới trước. Đến lúc ấy tôi mới trông thấy có vật gì đó trước mặt. Vật đó đang nằm trên sàn đường hầm. Tới gần vật ấy thì tôi dừng lại và dạ dày tôi nhộn nhạo. Tôi sém chút nôn thốc ra tại chỗ.
Huynh Peter đang nằm ngửa ra đấy. Ông ấy đã bị chẹt. Đầu ông ấy vẫn còn nguyên; đôi mắt mở lớn trợn trừng cho thấy sự kinh hoàng mà rõ ràng là ông đã cảm nhận được trước khi chết. Nhưng từ cổ trở xuống thân mình ông ấy đã bị ép dẹp vào nền đá cuội.
Cảnh tượng này làm tôi phát khiếp. Trong những tháng đầu tiên làm chân học việc, tôi đã từng chứng kiến nhiều điều kinh khủng và đã kề cận với cái chết nhiều lần đến nỗi không sao kể xiết. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái chết của người mình quan tâm – mà lại là một cái chết khủng khiếp đến thế này.
Tôi đứng đấy, bị cảnh tượng về huynh Peter làm xao lãng, và Quỷ Độc nhân lúc đấy mà từ trong bóng tối phóng ra chụp lấy tôi. Trong thoáng chốc, hắn đứng yên nhìn tôi trừng trừng, hai khe mắt xanh lè lóe lên trong bóng tối. Thân mình nặng nề cuồn cuộn cơ bắp của hắn phủ đầy lông thô ráp, hàm hắn hả to để lộ hàm răng vàng khè sắc chởm. Từ cái lưỡi dài sọc thè ra ngoài ấy có thứ gì đấy đang nhỏ giọt xuống, lọt qua hàm răng đang há hốc. Thay vì là nước bọt thì đấy lại là máu!
Bất ngờ Quỷ Độc tấn công, nhảy vồ về phía tôi. Tôi sẵn sàng sợi xích trong tay và nghe thấy tiếng Alice thét toáng lên sau lưng mình. Đúng lúc ấy tôi nhận ra hắn đã đổi góc tấn công. Tôi không phải là mục tiêu! Mà là Alice!
Tôi bàng hoàng. Tôi mới là mối đe dọa của Quỷ Độc cơ mà, chứ đâu phải Alice. Vậy tại sao lại chọn lấy cô ấy chứ không phải là tôi?
Theo bản năng tôi chỉnh lại đích nhắm. Có cả thảy chín trên mười lần tôi đã quất trúng cây cột trong vườn nhà Thầy Trừ Tà nhưng lần này thì khác hẳn. Quỷ Độc đang di chuyển rất nhanh, đã chuẩn bị phóng vọt tới trước rồi. Thế là tôi quất sợi xích và tung về phía kẻ ấy, dõi theo sợi xích vung ra như tấm lưới và rơi xuống theo hình xoắn ốc. Công trình tập luyện bao lâu nay của tôi đã phát huy tác dụng khi sợi xích gọn ghẽ trùm xuống Quỷ Độc và quấn chặt quanh người hắn. Hắn lăn lộn, gào rú, vùng vẫy tìm cách thoát.
Theo lý thuyết thì hắn không thể nào tự vùng khỏi, cũng không thể biến mất hay biến hình gì. Nhưng tôi không muốn liều lĩnh sơ hở. Tôi phải nhanh tay đâm thấu tim hắn mới được. Tôi phải chấm dứt mọi chuyện ngay lúc này. Thế nên tôi lao đến, rút lưỡi dao từ thắt lưng ra chuẩn bị đâm thẳng xuống ngực hắn. Hai mắt hắn nhìn lên tôi khi tôi sửa soạn lưỡi dao. Đôi mắt chất chứa hận thù. Nhưng trong ấy cũng có cả sợ hãi nữa: nỗi khiếp sợ cái chết đến tột cùng; sự kinh hoàng của điều hư vô mà hắn đối mặt, và hắn lên tiếng trong đầu tôi rối rít cầu xin tha mạng.
“Rủ lòng thương! Xin hãy rủ lòng thương!” hắn la lên. “Chẳng có gì dành cho chúng ta cả đâu! Có phải đấy là điều mi muốn không hả thằng nhóc? Mi cũng sẽ phải chết!”
“Đừng, Tom, đừng! Đừng làm thế!” Alice gào lên bên cạnh tôi, thêm giọng cô ấy vào tiếng của Quỷ Độc. Nhưng tôi chẳng nghe theo ai cả. Mặc cho cái giá của tôi phải trả là gì thì hắn vẫn phải chết. Hắn đang giãy giụa trong cuộn xích bạc khi tôi đâm đến hai lần rồi mới tìm được tim của hắn.
Lần thứ ba tôi hạ tay xuống, Quỷ Độc đột nhiên biến mất, nhưng tôi lại nghe thấy một tiếng thét lớn. Là Quỷ Độc, Alice hay tôi phát ra âm thanh ấy, tôi sẽ chẳng bao giờ biết được. Có lẽ cả ba người chúng tôi đều cùng thét.
Tôi cảm nhận được một cú thoi kinh khiếp thốc vào ngực, tiếp theo là cảm giác chìm xuống kỳ quặc. Mọi thứ trở nên thật im ắng và tôi thấy mình rơi vào bóng tối.
Điều tiếp theo tôi biết là mình đang đứng cạnh một vùng nước rộng.
Dù rộng là thế, vùng nước này trông giống một hồ nước hơn là một vùng biển, vì mặc cho một cơn gió hiền hòa đang thổi vào bờ, mặt nước vẫn phẳng lặng như một tấm gương, phản chiếu màu xanh ngắt của bầu trời.
Vài chiếc thuyền con đang rời khỏi bến là một bờ biển cát vàng, và phía sau những chiếc thuyền ấy tôi trông thấy một hòn đảo thật gần bờ. Hòn đảo đầy cây lá xanh um cùng những đồng cỏ nối tiếp và dường như tôi thấy nơi ấy là một điều kỳ diệu hơn hết thảy những gì cả đời mình từng trông thấy. Giữa những rặng cây trên đỉnh đồi kia là một tòa nhà trông như tòa lâu đài mà thầy trò tôi đã thoáng thấy từ khu đồi đá thấp khi chúng tôi đi bọc qua Caster. Nhưng thay vì được xây nên từ những viên đá xám lạnh lẽo thì tòa nhà này lại lấp lánh trong ánh nắng như thể nó được xây từ những tia cầu vồng, và những tia sáng từ tòa nhà ấy sưởi ấm lấy trán tôi như ánh mặt trời huy hoàng.
Tôi đang không thở nhưng vẫn thấy lòng thảnh thơi hạnh phúc, tôi nhớ lại mình từng nghĩ rằng nếu đã chết thì chết như thế thật dễ chịu, và tôi chỉ muốn đến bằng được tòa lâu đài kia, thế là tôi chạy đến chiếc thuyền gần nhất, lòng thiết tha muốn được lên trên thuyền. Khi tôi đến gần hơn, người ta thôi không dong thuyền đi nữa mà lại quay mặt về phía tôi. Vào lúc ấy, tôi nhận ra họ là ai. Họ nhỏ con, rất nhỏ, có tóc đen và mắt nâu. Họ là những Người Lùn! Người Segantii!
Họ mỉm cười chào đón, hối hả tiến về phía tôi và bắt đầu kéo tôi đến thuyền. Cả đời tôi chưa bao giờ thấy vui như thế này, được chào mừng, được vồ vập, được đón nhận. Toàn bộ nỗi cô đơn của tôi đã tan biến. Nhưng ngay khi định leo lên thuyền, tôi cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy cánh tay trái của tôi.
Khi tôi quay lại, chẳng có ai ở đấy nhưng lực ép lên cánh tay tôi mỗi lúc một gia tăng cho đến khi nó bắt đầu làm tôi đau. Tôi có thể cảm thấy những đầu móng tay bấu thủng da mình. Tôi cố giằng khỏi để leo lên thuyền và những Người Lùn cố gắng giúp tôi, nhưng giờ đây áp lực trên tay tôi biến thành đau xé. Tôi thét lên và hít vào một hơi tướng, đau đớn, bắt đầu sặc trong họng, khiến cho toàn thân tôi ngứa ran rồi mỗi lúc một nóng hơn như thể tôi đang bị thiêu đốt từ bên trong mình.
Tôi đang nằm ngửa trong bóng tối. Trời đang mưa nặng hạt và tôi có thể cảm giác được từng giọt nước mưa lã chã trên mi mắt lẫn trên trán mình, thậm chí còn chui tọt vào miệng, lúc này đang há to. Tôi mệt mỏi đến mức không thể mở mắt ra được nhưng vẫn nghe thấy giọng Thầy Trừ Tà từ xa xôi.
“Mặc cậu ấy!” thầy bảo. “Này cô nhỏ, cứ để cho cậu ấy nằm yên. Giờ thì chúng ta chỉ làm được có từng ấy cho cậu ta thôi!”
Tôi mở mắt ra nhìn lên, trông thấy Alice đang cúi mình xuống tôi. Đằng sau cô gái là bức tường đen thui của nhà thờ lớn. Alice đang nắm chặt cánh tay trái của tôi, móng tay cô ấy đang cắm chặt vào da tôi. Cô rướn người tới trước và thì thầm vào tai tôi.
“Cậu không bỏ đi dễ dàng như vậy đâu Tom. Bây giờ cậu đã quay trở lại. Trở lại nơi cậu thuộc về!”
Tôi hớp lấy một hơi sâu và Thầy Trừ Tà tiến đến, đôi mắt thầy chứa đầy nỗi ngạc nhiên. Khi thầy quỳ xuống bên tôi, Alice đứng lên lùi lại.
“Con thấy sao hả anh bạn?” thầy vừa dịu dàng hỏi vừa đỡ tôi ngồi dậy. “Ta nghĩ con đã chết rồi chứ. Khi ta mang con ra khỏi hầm mộ, ta thề là chẳng còn hơi thở nào trong người con nữa mà!”
“Quỷ Độc ra sao?” tôi hỏi. “Hắn chết chưa?”
“Rồi, chết hẳn rồi con ạ. Con đã chấm dứt mọi chuyện và sém chút mất luôn cả mạng đấy. Nhưng con có đi lại được không nào? Chúng ta cần đi khỏi nơi này.”
Phía sau Thầy Trừ Tà tôi có thể trông thấy tên lính gác với mấy chai rượu rỗng bên cạnh. Hắn ta vẫn còn say ngủ, nhưng có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Với sự giúp đỡ của Thầy Trừ Tà, tôi cố gắng đứng dậy và ba người chúng tôi rời khỏi phạm vi nhà thờ qua những con phố vắng vẻ.
Lúc đầu tôi vẫn còn yếu và run rẩy lắm, nhưng khi chúng tôi leo qua khỏi những dãy nhà phố liền kề để quay trở ra khu đồng quê, tôi bắt đầu thấy khỏe hơn. Một chập sau, tôi quay lại nhìn Priestown đang trải dài dưới chân chúng tôi. Những đám mây đã tản đi và mặt trăng ló dạng. Tháp chuông nhà thờ lớn dường như đang lấp lánh.
“Trông đã yên lành hơn rồi đấy,” tôi lên tiếng, dừng chân để ngắm nhìn toàn cảnh.
Thầy Trừ Tà đứng lại bên cạnh tôi và nhìn theo hướng tôi nhìn. “Đa số vạn vật nếu nhìn từ xa đều tốt đẹp hơn cả,” thầy bảo. “Mà thực ra thì, đa số con người ta cũng thế.”
Hình như thầy đang nói đùa nên tôi mỉm cười.
“Ừ thì,” thầy thở dài, “nơi này từ rày trở đi phải là một nơi tốt đẹp hơn nhiều rồi. Nhưng có nói thế đi nữa thì chúng ta vẫn chẳng phải vội vã quay lại đây làm gì đâu.”
Khoảng một tiếng sau, trên đường đi, chúng tôi tìm thấy một kho cỏ bỏ hoang để nghỉ chân. Kho cỏ thông thốc gió lùa nhưng ít ra còn khô ráo và vẫn còn tí phô mai vàng vàng để gặm. Alice gục xuống ngủ ngay nhưng tôi vẫn ngồi đấy một hồi lâu nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Thầy Trừ Tà cũng không có vẻ gì là mệt mỏi nhưng thầy vẫn ngồi trong im lặng, hai tay bó gối. Cuối cùng rồi thầy cũng lên tiếng.
“Làm sao con biết cách giết Quỷ Độc thế?” thầy hỏi.
“Con quan sát thầy ạ,” tôi đáp. “Con thấy thầy nhắm đến tim hắn...”
Nhưng đột nhiên tôi thấy quá hổ thẹn với lời nói dối của mình nên cúi gằm đầu xuống. “Không phải, con xin lỗi thầy,” tôi nói. “Không phải thế đâu. Con đã lẻn đi khi thầy đang nói chuyện với hồn ma của Naze. Con đã nghe thấy tất tần tận chuyện hai người nói với nhau.”
“Và vì thế con phải nên thấy có lỗi đi là vừa. Con đã mạo hiểm rất lớn. Nếu Quỷ Độc mà đọc được tâm trí con thì...”
“Con rất xin lỗi.”
“Mà con cũng không nói với ta là con có sợi xích bạc,” thầy bảo.
“Mẹ con cho đấy,” tôi đáp.
“A, bà ấy làm vậy thật hay quá. Mà thôi, sợi xích đang ở trong túi của ta và giờ đây đã được an toàn rồi. Cho đến khi con cần phải dùng đến...” thầy nói thêm với vẻ dọa dẫm.
Một quãng im lặng thật lâu, như thể Thầy Trừ Tà đang trầm tư suy tưởng.
“Khi ta mang con lên khỏi hầm mộ, con có vẻ lạnh ngắt như đã chết,” rốt cuộc thầy lên tiếng. “Ta đã từng chứng kiến biết bao nhiêu cái chết rồi nên ta biết là mình không lầm. Rồi con bé ấy chộp lấy cánh tay con và con tỉnh lại. Ta không biết phải cắt nghĩa điều ấy ra sao nữa.”
“Con đã ở cùng những Người Lùn,” tôi kể.
Thầy Trừ Tà gật gù. “Ừ, giờ đây họ đã được thảnh thơi yên nghỉ khi Quỷ Độc đã chết. Cả Naze nữa. Nhưng còn con thì sao hả anh bạn? Việc ấy con thấy thế nào? Con có sợ không?”
Tôi lắc đầu. “Con chỉ sợ nhiều hơn sau khi con đọc thư của mẹ thôi,” tôi bảo với thầy. “Bà biết chuyện gì sẽ xảy ra. Con cảm thấy mình chẳng còn lựa chọn nào. Rằng mọi chuyện đều đã được định trước cả rồi. Nhưng nếu là như thế, vậy thì sống để làm gì cơ chứ?”
Thầy Trừ Tà cau mày chìa tay ra. “Đưa cho ta lá thư nào,” thầy bảo.
Tôi lấy lá thư ra khỏi túi áo và đưa cho thầy. Thầy mất một lúc lâu mới đọc xong thư rồi sau đấy trả lại cho tôi. Thầy chẳng nói chẳng rằng một đỗi.
“Mẹ con là một người phụ nữ thông minh và sắc sảo,” cuối cùng thầy cũng nói. “Điều ấy lý giải gần hết nội dung được viết trong bức thư kia. Bà ấy đã hình dung ra chính xác những gì ta sẽ làm. Bà ấy còn có nhiều kiến thức hơn là chỉ đoán ra có thế. Đây không phải là tiên tri gì. Cuộc đời vốn như thế này là đã tồi tệ lắm rồi mà không cần phải tin vào chuyện ấy nữa đâu. Con đã lựa chọn đi xuống những bậc thang đó. Nhưng con còn lựa chọn khác mà. Con có thể bỏ đi và biết đâu mọi chuyện đã khác hẳn.”
“Nhưng một khi con chọn rồi, thì mẹ con đã đúng. Ba người chúng ta đối mặt với Quỷ Độc và chỉ còn hai người sống sót. Con đã chết. Thầy đã mang con lên mặt đất. Chúng ta giải thích điều này làm sao đây?”
Thầy Trừ Tà không đáp lại và sự im lặng giữa hai thầy trò mỗi lúc một kéo dài. Lát sau tôi nằm xuống, thiếp vào giấc ngủ không mộng mị. Tôi đã không nhắc đến lời nguyền. Tôi biết đấy là chuyện mà thầy sẽ không bao giờ muốn nhắc lại.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc