We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1563 / 27
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17 - Tên Phán Quan Đã Đến
ôi xuống dưới nhà ngay trước lúc bình minh ló dạng. Bầu trời đêm hôm qua quang đãng là thế mà giờ đây đã phủ đầy mây u ám, không khí tĩnh lặng tuyệt đối và những vạt cỏ điểm xuyết sắc trắng sương giá mùa thu.
Thầy Trừ Tà đang ở gần cửa sau, vẫn đứng trong tư thế gần giống y như khi tôi nhìn thấy thầy lần cuối. Thầy trông có vẻ mệt mỏi và gương mặt thầy cũng ảm đạm lẫn xám ngoét như bầu trời trên kia.
“À nào anh bạn,” thầy mệt mỏi nói, “ta đi xem qua các thiệt hại nào.”
Tôi tưởng ý thầy muốn nói đến căn nhà nhưng thay vào đó thầy lại bước ra phía những rặng cây bên khu vườn phía Tây. Dĩ nhiên là có tổn hại rồi, nhưng không đến nỗi nghiêm trọng như đêm qua có vẻ thế. Có vài nhánh cây lớn đổ gục, cành con vương vãi trên nền cỏ và băng ghế ngồi bị lật ngược. Thầy Trừ Tà huơ tay ra hiệu về phía đấy và tôi giúp thầy nâng băng ghế lên, đặt nó vào vị trí cũ.
“Cũng không đến nỗi tệ lắm nhỉ,” tôi cố gắng làm thầy vui vẻ hơn tí vì thầy trông ủ rũ chán chường quá thể.
“Tệ thật ấy chứ,” thầy quả quyết. “Biết là Quỷ Độc sẽ luôn mỗi lúc một mạnh hơn nhưng tốc độ này còn nhanh hơn ta tưởng. Nhanh hơn nhiều. Đáng lẽ hắn chưa có khả năng làm ra chuyện này sớm như vậy đâu. Chúng ta chẳng còn lại bao nhiêu thời gian nữa rồi!”
Thầy Trừ Tà dẫn đường quay trở vào nhà. Chúng tôi có thể thấy mái nhà đã mất đi vài viên ngói và một trong những nắp chụp ống khói đã đổ nghiêng khỏi ống.
“Phải chờ đến khi chúng ta có thời gian rồi mới sửa đến đấy được,” thầy bảo.
Đúng lúc ấy từ trong bếp vọng ra tiếng chuông ngân. Đây là lần đầu tiên trong cả buổi sáng Thầy Trừ Tà mới cười héo hắt. Trông thầy thoáng nhẹ nhõm.
“Ta còn không chắc là thầy trò mình có được dùng điểm tâm sáng hay không nữa,” thầy nói. “Có lẽ cũng không đến nỗi nghiêm trọng như ta nghĩ...”
Khi chúng tôi bước vào bếp, điều đầu tiên tôi để ý thấy là những phiến đá lát sàn giữa bàn ăn và lò sưởi lấm tấm vết máu. Và căn bếp thật hoang lạnh. Rồi tôi hiểu ra lý do. Tôi đã làm chân học việc cho Thầy Trừ Tà được sáu tháng, nhưng đây là buổi sáng đầu tiên lò sưởi không được nổi lửa. Và trên bàn chẳng có lấy trứng hay thịt muối gì cả, chỉ có một lát bánh mì nướng mỏng dính cho mỗi người.
Thầy Trừ Tà chạm nhẹ vào vai tôi để cảnh báo. “Chớ nói gì đấy. Cứ ăn hết và phải tỏ ra biết ơn vì những gì ta được dọn cho.”
Tôi làm theo như được dặn, nhưng khi nuốt hết một miệng nhồi đầy bánh mì nướng xong thì bụng tôi vẫn còn sôi réo.
Thầy Trừ Tà đứng dậy. “Bữa điểm tâm ngon hết sẩy. Bánh mì được nướng đến hoàn hảo,” thầy nói vang vào trong không trung. “Và cảm ơn vì tất cả những gì ngươi đã làm tối qua. Thầy trò chúng ta đều rất cảm kích.”
Thường thì ông kẹ hầu như không bao giờ xuất hiện, nhưng bây giờ một lần nữa nó lại hiện hình thành một con mèo hung to tướng. Chỉ nghe thấy có tiếng gừ gừ khe khẽ vang lên và con mèo loáng xuất hiện gần bên lò sưởi. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ thấy vẻ ngoài của con mèo như hôm nay. Tai trái của nó rách bươm tóe máu, đám lông trên cổ máu bện thành bệt. Nhưng điều tệ hại nhất là những gì xảy ra cho mặt của nó. Con mèo đã bị chột một mắt. Nơi trước đây từng là mắt trái bây giờ chỉ còn là một vết thương thẳng đứng nhức nhối.
“Nó sẽ không bao giờ trở lại nguyên vẹn như xưa,” Thầy Trừ Tà buồn rầu nhận xét khi ông kẹ đã ra ngoài qua cửa sau. “Chúng ta phải lấy làm mừng vì Quỷ Độc vẫn chưa phục hồi toàn bộ sức mạnh, chứ không thì tối qua chúng ta đã mất mạng rồi. Ông kẹ đã cho chúng ta thêm chút thời gian. Giờ đây chúng ta phải sử dụng chút thời gian ấy trước khi quá muộn...”
Ngay lúc thầy đang nói thì tiếng chuông dưới ngã tư đường lại gióng lên. Có việc cần đến Thầy Trừ Tà rồi. Với mọi chuyện xảy đến đêm qua cộng với mối nguy đến từ Quỷ Độc, tôi nghĩ thầy mình sẽ phớt lờ tiếng chuông ấy đi chứ, nhưng tôi đã lầm.
“Nào anh bạn,” thầy bảo. “Con chạy xuống xem có chuyện gì cần dưới kia nào.”
Khi tôi xuống tới ngã tư, chuông đã thôi không ngân nữa nhưng sợi dây chuông vẫn còn đung đưa. Bên dưới tán lá của hàng liễu gai âm u như trước nay vẫn thế, tôi chỉ mất một giây để nhận ra đây không phải là lời triệu hồi công việc của thầy trừ tà. Một cô gái mặc váy đen đang đứng chờ nơi ấy.
Alice.
“Cậu đang liều lắm đấy nhé!” tôi vừa bảo vừa lắc đầu. “Cậu còn may là thầy Gregory không đi cùng tớ xuống dưới này đấy.”
Alice mỉm cười. “Với tình trạng như bây giờ thì Lão Gregory sẽ không bắt được tớ đâu. Giờ lão ta còn không bằng phân nửa như trước cơ mà.”
“Đừng có chắc mẩm như thế!” tôi bực bõ. “Thầy đã bắt tớ đào một cái hố rồi. Dành cho cậu đấy. Và nếu không cẩn thận thì đấy sẽ là nơi cậu tàn đời đấy nhé.”
“Sức mạnh của Lão Gregory đã tiêu tán rồi còn đâu. Chả trách sao lão ta lại bắt cậu đào!” Alice nói với giọng đầy vẻ mỉa mai.
“Không đúng,” tôi cãi, “thầy bắt tớ đào để cho tớ chấp nhận việc gì cần phải làm. Nhiệm vụ của tớ là chôn cậu vào đấy.”
Giọng Alice bỗng trở nên rầu rầu. “Cậu sẽ thật sự làm thế với tớ sao Tom?” cô hỏi. “Sau tất cả những chuyện chúng ta cùng trải qua với nhau sao? Tớ cứu cậu ra khỏi một cái hố. Cậu không nhớ à, khi Lizzie Xương Xẩu muốn lóc xương cậu ấy? Khi Lizzie đang mài con dao của mụ ta ấy?”
Tôi nhớ chuyện này rõ lắm chứ. Nếu không nhờ Alice giúp thì tối đó tôi đã chết mất rồi còn đâu.
“Alice này, cậu hãy đi đến Pendle trước khi quá muộn,” tôi bảo với cô gái. “Hãy tránh càng xa nơi này càng tốt!”
“Quỷ Độc không đồng ý đâu. Ông ấy nghĩ là tớ nên ở gần đây thêm ít lâu nữa.”
“Tên Quỷ Độc là một sinh vật, chứ chẳng phải là ông nào đâu nhé!” tôi quặc lại, thấy bực bội khi nghe những gì Alice vừa nói.
“Không đúng đâu Tom, hắn không phải là sinh vật gì đâu,” Alice đáp. “Tớ đã đánh hơi ra hắn, và chắc chắn hắn là con người mà!”
“Tối qua Quỷ Độc tấn công nhà của Thầy Trừ Tà. Hắn có thể đã giết chết thầy trò tớ rồi. Cậu đã phái hắn đến đấy à?”
Alice quả quyết lắc đầu. “Chuyện đó chẳng liên quan gì đến tớ đâu Tom. Tớ thề đấy. Chúng tớ trao đổi với nhau, chỉ có thế thôi, và hắn nói cho tớ nghe vài chuyện.”
“Tớ lại nghĩ là cậu sẽ không dính líu gì tới hắn nữa cơ đấy!” tôi hầu như chẳng tin được những lời cô ấy vừa nói.
“Tớ đã cố gắng lắm rồi Tom à, thực sự đấy. Nhưng hắn vẫn đến thủ thỉ nhiều điều vào tai tớ. Tìm đến tớ trong bóng đêm, lúc tớ đang cố chợp mắt. Hắn thậm chí còn nói chuyện với tớ trong những giấc mơ nữa kia. Hắn đã hứa hẹn với tớ nhiều chuyện.”
“Như là chuyện gì?”
“Không dễ dàng gì đâu, Tom à. Vào ban đêm trời trở lạnh hơn hẳn. Thời tiết đang xấu đi. Quỷ Độc bảo rằng lẽ ra tớ có thể có một lò sưởi thật lớn với thật nhiều than củi và sẽ không bao giờ thiếu thốn bất cứ thứ gì nữa. Hắn còn bảo tớ cũng có thể có quần áo đẹp này, để cho người ta không còn coi thường tớ như hiện giờ nữa, họ nghĩ tớ cứ như là một thứ gì đó vừa chui ra khỏi bờ khỏi bụi không bằng.”
“Đừng nghe lời hắn, Alice à. Cậu phải cố gắng hơn mới được!”
“Nhưng đôi khi nghe lời hắn lại có cái hay à,” Alice nói với nụ cười nửa miệng quái quái, “bằng không thì cậu sẽ rất hối tiếc đấy. Này, tớ biết được vài chuyện đây. Vài chuyện có thể cứu mạng Lão Gregory lẫn mạng của cậu đấy.”
“Nói cho tớ biết đi,” tôi giục.
“Không rõ vì sao tớ phải nói nhỉ, trong khi cậu lại đang định cho tớ sống nốt kiếp này trong hố chứ!”
“Thế là không công bằng đâu Alice.”
“Tớ lại sẽ giúp cậu thôi, thật mà. Nhưng tớ thắc mắc liệu cậu có làm thế cho tớ không đây...?”
Alice ngừng lời nhìn tôi cười buồn. “Này cậu, tên Phán Quan đang trên đường đến Chipenden này đấy. Trong vụ hỏa thiêu ấy hắn chỉ bị phỏng hai tay thôi, giờ hắn muốn báo thù. Hắn biết Lão Gregory sinh sống đâu đấy gần đây nên hắn đang đem binh lính vũ trang cùng chó săn đến. Loại chó săn khát máu khổng lồ có răng to cộ ấy. Hắn sẽ đến đây chậm nhất là vào giữa trưa. Thế nên cậu hãy đi mà báo cho Lão Gregory những gì tớ vừa nói đi. Nhưng đừng có mong là lão ta nói lời cảm ơn đâu đấy.”
“Tớ sẽ đi báo cho thầy,” tôi vừa nói vừa lập tức bước đi ngay, chạy thục mạng lên đồi về phía ngôi nhà. Vừa chạy, tôi vừa nhận ra là mình chưa nói lời cảm ơn Alice, nhưng làm sao tôi lại có thể cảm ơn cô ấy vì đã sử dụng thế lực bóng tối để giúp đỡ chúng tôi cơ chứ?
Thầy Trừ Tà đang đứng chờ ngay bên trong ngạch cửa hậu. “Này con,” thầy bảo, “thở lấy hơi đi đã. Ta nhìn mặt con là biết con sắp mang tin xấu đến rồi.”
“Tên Phán Quan đang trên đường đến đây đấy ạ,” tôi báo. “Hắn tìm hiểu được là chúng ta đang sinh sống gần Chipenden!”
“Mà ai báo cho con tin này thế?” Thầy Trừ Tà vừa hỏi vừa gãi gãi cằm.
“Là Alice ạ. Bạn ấy bảo hắn ta sẽ đến đây vào giữa trưa. Quỷ Độc đã mách với Alice...”
Thầy Trừ Tà thở dài sườn sượt. “Thôi, tốt hơn là chúng ta nên tránh đi càng sớm càng tốt. Trước tiên, con hãy đi xuống làng báo cho bác hàng thịt biết là chúng ta sẽ đi lên hướng Bắc, băng qua rặng đồi đá để đến Caster và còn lâu mới trở lại. Rồi con đến chỗ bác hàng tạp hóa nói cho bác ấy tương tự như thế và bảo là tuần tới chúng ta sẽ không cần đến chỗ lương thực nào đâu.”
Tôi chạy nhanh xuống làng và làm đúng theo lời Thầy Trừ Tà đã bảo. Khi quay lại thì Thầy Trừ Tà đã đứng chờ ngay cửa sẵn sàng lên đường rồi. Thầy đưa cho tôi chiếc túi của thầy.
“Chúng ta đi xuôi về hướng Nam chứ ạ?” tôi hỏi.
Thầy Trừ Tà lắc đầu. “Không đâu con, chúng ta sẽ đi ngược lên hướng Bắc như ta đã nói. Chúng ta cần đi đến Heysham, và nếu gặp may, ta sẽ nói chuyện được với hồn ma của Naze.”
“Nhưng chúng ta đã nói cho mọi người biết là mình sẽ đi đến đâu rồi. Tại sao con lại không vờ như là chúng ta sẽ đi về hướng Nam chứ?”
“Bởi vì ta hy vọng tên Phán Quan trên đường đến đây sẽ ghé qua làng trước. Rồi sau đó, thay vì đi lùng sục tìm cho ra ngôi nhà, hắn sẽ đi theo hướng Bắc và đám chó săn của hắn sẽ đánh hơi thấy dấu vết của chúng ta. Chúng ta phải lôi kéo hắn rời xa khỏi căn nhà. Có vài quyển sách trong thư viện không thể thay thế được. Nếu hắn ta đến đây, thuộc hạ của hắn sẽ lục tung cả nơi này lên và thiêu rụi mọi thứ. Không, ta không thể mạo hiểm bất cứ điều gì xảy đến cho những cuốn sách của ta được.”
“Nhưng dù thế nào thì bọn chúng có bắt được ta không ạ?”
“Không đâu anh bạn. Nếu chúng ta đi theo lối vượt qua các rặng đồi đá thì không. Bọn chúng sẽ không thể nào sử dụng ngựa được trong khi chúng ta lại khởi hành trước bao nhiêu tiếng đồng hồ. Chúng ta còn có lợi thế nữa. Chúng ta thông thuộc Hạt này, nhưng còn tên Phán Quan và binh lính của hắn chỉ là người ngoài vùng. Mà thôi, ta đi thôi nào. Chúng ta bỏ phí khá nhiều thời gian rồi đấy!”
Thẳng bước về phía rặng đồi đá, Thầy Trừ Tà thoăn thoắt khởi hành. Nhanh hết mức, tôi liền đi theo, vai mang theo chiếc túi nặng trĩu của thầy như thường lệ.
“Biết đâu vài tay chân của hắn sẽ phóng ngựa đi trước đón đầu chúng ta tại Caster thì sao?” tôi hỏi.
“Chắc chắn bọn chúng sẽ làm thế, và nếu chúng ta đi thẳng đến Caster thì đấy có thể là rắc rối to. Không, chúng ta sẽ băng qua thị trấn đi về hướng Đông đến Heysham để viếng thăm khu gò mả. Ta vẫn còn phải đối phó với Quỷ Độc mà thời gian lại đang mỗi lúc một cạn dần. Nói chuyện với hồn ma của Naze là cơ hội cuối cùng cho chúng ta tìm ra giải pháp.”
“Và sau đó thì sao ạ? Chúng ta sẽ đi đâu? Liệu chúng ta còn có thể quay trở lại đây nữa không?”
“Ta thấy không có lý do gì mà không được khi thời cơ chín muồi. Dần dà chúng ta sẽ thoát khỏi tên Phán Quan thôi. Có nhiều cách để làm được chuyện này. Ồ, rồi hắn ta sẽ lục lọi tìm tòi một thời gian để gây rối một tí, chắc chắn là thế. Nhưng chẳng bao lâu sau hắn sẽ quay trở về nơi chốn của hắn thôi. Trở về nơi mà hắn có thể giữ mình ấm áp trong suốt mùa đông sắp tới này ấy.”
Tôi gật gù nhưng chẳng phải là hoàn toàn vui vẻ gì. Tôi có thể nhận ra đủ mọi sơ hở trong kế hoạch của Thầy Trừ Tà. Này nhé, có lẽ là khi khởi hành thầy còn đi đứng nhanh nhẹn vậy, nhưng thầy vẫn chưa khỏe hẳn và việc băng qua những rặng đồi đá là việc nặng nhọc chứ chẳng chơi. Bọn chúng có thể bắt kịp chúng tôi trước khi chúng tôi đến được Heysham ấy chứ. Còn nữa, ngả nào thì bọn chúng cũng tìm được đến nhà Thầy Trừ Tà mà thiêu sạch nơi ấy đi cho bõ ghét, nhất là khi bọn chúng mất dấu chúng tôi. Rồi còn phải lo cho năm tới nữa chứ. Vào mùa xuân, tên Phán Quan lại phải đi lên phương Bắc. Hắn ta có vẻ là kẻ không bao giờ bỏ cuộc. Tôi chẳng thể thấy được cách nào mà cuộc sống lại sẽ quay trở về được như bình thường nữa. Và rồi một ý nghĩ khác lóe lên trong tôi...
Ngộ nhỡ chúng bắt được tôi thì sao? Tên Phán Quan thường tra tấn người ta để bắt họ trả lời câu hỏi. Lỡ bọn chúng buộc tôi khai ra nơi tôi từng sinh sống thì thế nào? Bọn chúng đã tịch biên hoặc đốt rụi nhà của những phù thủy và thầy phép rồi. Tôi nghĩ đến chuyện bố, Jack và Ellie chẳng còn nơi nào mà sinh sống. Và bọn chúng sẽ làm gì khi thấy mẹ tôi chứ? Bà không thể bước ra ngoài ánh nắng mặt trời. Bà thường xuyên giúp đỡ những bà mụ trong vùng trong những ca đẻ khó, và bà còn sở hữu một bộ sưu tập khổng lồ các loại cỏ cây dược thảo. Mẹ tôi sẽ gặp nguy thật sự!
Tôi chẳng chia sẻ bất cứ điều nào với Thầy Trừ Tà vì tôi có thể thấy thầy luôn không quan tâm đến những câu hỏi của tôi.
Trong vòng một tiếng thầy trò tôi đã leo lên trên những rặng đồi đá. Thời tiết yên ả và có vẻ như chúng tôi sẽ có được một ngày đẹp trời trước mặt.
Giá như tôi gạt bỏ được lý do vì sao chúng tôi phải đi lên đây ra khỏi tâm trí mình, tôi đã có thể tận hưởng vui thú vì thời tiết này rất thích hợp để đi bộ. Chúng tôi chỉ có đám thỏ cùng chim dẽ theo bầu bạn, và xa xa phía Tây Bắc kia là mặt biển xa xăm đang lấp la lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Thoạt tiên Thầy Trừ Tà sải bước rất hăng hái, đi trước dẫn đường. Nhưng chưa đến giữa trưa thầy bắt đầu hết hơi, và khi chúng tôi dừng chân ngồi nghỉ cạnh một dãy ụ đá, thầy trông mệt mỏi thấy rõ. Khi thầy mở bọc phô mai ra, tôi thấy hai tay thầy đang run rẩy.
“Đây này anh bạn,” thầy đưa cho tôi một mẩu phô mai bé. “Đừng có ăn hết trong một lúc đấy.”
Làm theo lời thầy khuyên, tôi chỉ chậm rãi nhấm nháp mẩu phô mai.
“Con có biết con bé kia đang theo bước chúng ta không?” Thầy Trừ Tà hỏi.
Tôi kinh ngạc nhìn thầy và lắc đầu.
“Nó đang cách đằng sau kia chừng một dặm,” thầy bảo, khoa tay về hướng Nam. “Bây giờ khi chúng ta dừng thì nó cũng dừng. Con nghĩ nó muốn gì nào?”
“Con đoán là bạn ấy chẳng còn nơi nào khác để đi, ngoại trừ Pendle, mà bạn ấy thực sự không muốn đến đấy. Vả lại bạn ấy không còn lựa chọn nào khác là phải rời khỏi Chipenden nữa. Sẽ không còn an toàn gì khi tên Phán Quan cùng thuộc hạ ùa đến.”
“Phải rồi, và có lẽ là vì nó tự nhiên thích con và chỉ muốn đi theo con bất cứ nơi nào con đến. Ước gì ta có đủ thời gian để đối phó với nó trước khi chúng ta rời Chipenden. Nó là mối đe dọa đấy, vì bất cứ nơi nào có nó thì Quỷ Độc sẽ không ở cách đấy bao xa đâu. Hiện giờ hắn đang ẩn mình dưới lòng đất, nhưng một khi trời tối, con bé kia sẽ thu hút hắn đến với nó như con thiêu thân lao mình vào đóm lửa và chắc chắn là hắn sẽ lờn vờn quanh đấy cho xem. Nếu con bé lại cho hắn uống máu, hắn sẽ trở nên mạnh hơn và bắt đầu nhìn thấy mọi vật qua mắt con bé. Trước đấy có thể hắn thử vận với những nạn nhân khác – dù là người hay thú, hiệu quả vẫn như nhau. Sau khi mập căng những máu rồi, hắn sẽ trở nên mạnh hơn và sẽ chóng khoác lấy lốt bằng xương bằng thịt. Đêm qua mới chỉ là bắt đầu thôi đấy.”
“Nếu không nhờ có Alice chúng ta sẽ chẳng bao giờ rời khỏi Chipenden,” tôi chỉ ra. “Chúng ta sẽ thành tù nhân của tên Phán Quan.”
Nhưng Thầy Trừ Tà cố ý bỏ ngoài tai. “Thôi,” thầy bảo, “tốt nhất ta hãy đi tiếp nào. Có ngồi đây ta cũng chẳng trẻ hơn được tí nào đâu.”
Nhưng sau một tiếng thì chúng tôi lại phải dừng chân. Lần này Thầy Trừ Tà ngồi nghỉ còn lâu hơn trước khi buộc mình đứng lên. Suốt cả ngày cứ lặp đi lặp lại như thế, với những quãng nghỉ mỗi lúc một lâu hơn còn thời gian bước tiếp mỗi ngắn lại. Đến gần chiều tà, tiết trời bắt đầu thay đổi. Mùi mưa hăng nồng hơn, thoạt tiên là trong không khí và chẳng bao lâu sau thì mưa bắt đầu lắc rắc.
Khi trời sập tối, chúng tôi bắt đầu đi xuống đồi về phía những mảng tường đá ghép bao bọc rải rác. Mạn đồi dốc đứng còn nền cỏ lại trơn trượt nên chúng tôi cứ sẩy chân mãi. Còn tệ hơn, cơn mưa trở nên nặng hạt và gió từ phía Tây bắt đầu thổi đến.
“Chúng ta sẽ nghỉ chân để ta lấy lại sức nào,” Thầy Trừ Tà lên tiếng.
Thầy xăm xăm đi đến phần bờ tường gần nhất rồi chúng tôi trèo qua đấy mà khom người nép vào mé Đông, để trú mình khỏi lúc mưa lớn nhất.
“Sự ẩm ướt thấm sâu vào xương tủy con người khi con đến tuổi ta,” Thầy Trừ Tà bảo. “Đấy là những gì một đời dãi dầu sương gió ở Hạt này gây ra cho con đấy. Trước sau gì rồi chúng ta ai cũng bị vậy cả. Hoặc là xương hoặc là phổi của con sẽ bị tổn thương.”
Chúng tôi lom khom khổ sở náu vào bức tường. Tôi mỏi mệt rã rời, và bất chấp là đang ở ngoài trời trong một đêm như thế này nhưng để tỉnh táo cũng phải chật vật lắm. Chẳng bao lâu sau tôi đã thiếp hẳn đi và bắt đầu mơ. Đấy là một trong những giấc mộng dài mà dường như tiếp diễn suốt cả đêm. Và đến khúc cuối, cơn mơ ấy biến thành cơn ác mộng...
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc