Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1563 / 27
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - Một Chiếc Hố Dành Cho Alice
ốt cuộc, khi mặt trời một lần nữa lặn về hướng Tây, mấy rặng đồi đá đã sừng sững trước mặt và chẳng bao lâu sau chúng tôi đã leo qua rừng cây để tiến về phía nhà Thầy Trừ Tà, theo lối tránh khỏi làng Chipenden.
Tôi dừng lại ngay sát cổng trước. Thầy Trừ Tà còn cách đằng sau chừng hai mươi bước, nhìn trân trân vào ngôi nhà như thể thầy mới nhìn thấy nó lần đầu.
Tôi quay lại nhìn Alice. “Cậu nên đi đi,” tôi nói.
Alice gật đầu. Còn phải lo đến ông kẹ kiểng của Thầy Trừ Tà nữa chứ. Nó canh gác ngôi nhà và vườn tược xung quanh. Chỉ cần bước qua cổng một bước thôi, Alice sẽ gặp nguy mất.
“Cậu sẽ ở đâu?” tôi hỏi.
“Đừng lo gì cho tớ cả. Và cũng đừng có nghĩ là tớ thuộc về Quỷ Độc nhé. Tớ không ngốc đâu. Tớ phải triệu hắn hai lần trước khi chuyện đó xảy ra, đúng không nào? Thời tiết chưa lạnh lắm nên tớ sẽ ở gần đây trong vài ngày. Có lẽ ở lại chỗ là những gì còn sót lại của nhà mụ Lizzie ấy. Rồi chắc chắn tớ sẽ đi đến Đông Pendle. Tớ còn có thể làm gì khác cơ chứ?”
Alice vẫn còn người thân ở Pendle nhưng bọn họ đều là phù thủy. Mà dù cô ấy có nói gì đi nữa, giờ đây Alice đã thuộc về thế lực bóng tối rồi. Pendle là nơi cô ấy sẽ cảm thấy thoải mái nhất.
Không nói thêm lời nào, Alice quay lưng rời đi trong bóng chiều u ám. Tôi buồn rầu nhìn theo cô gái cho đến khi cô đi khuất dạng, đoạn tôi quay lại mở cổng.
Tôi mở khóa cửa trước và Thầy Trừ Tà theo chân tôi đi vào trong. Tôi dẫn đường đi vào bếp, đã có lửa bập bùng trong lò sưởi và bàn ăn dọn sẵn cho hai người. Ông kẹ đã trông chờ chúng tôi trở về. Đấy là một bữa ăn nhẹ, chỉ có hai tô súp đậu và vài lát bánh mì dày. Sau một chuyến đi bộ thật dài thì tôi đã đói rã nên ngồi vào ăn ngay.
Trong một lúc lâu, Thầy Trừ Tà chỉ ngồi đó và ngó chằm chằm vào tô súp bốc khói, nhưng rồi thầy cũng cầm lát bánh mì lên mà nhúng vào.
“Khó nhọc cho con thật đấy, anh bạn. Và được về lại nhà mới thoải mái làm sao,” thầy nói.
Quá ngạc nhiên khi thấy thầy nói chuyện trở lại khiến tôi suýt chút nữa là té khỏi ghế.
“Thầy đang thấy khỏe hơn chứ ạ?” tôi hỏi.
“Rồi, khỏe hơn trước rồi. Ngủ một đêm đẫy giấc là ta sẽ khỏe như vâm ấy mà. Mẹ con là một phụ nữ giỏi giang đấy. Trong Hạt này không ai biết đến các loại thuốc giỏi hơn bà ấy đâu.”
“Con nghĩ thầy chẳng nhớ được gì kia. Thầy trông cứ như người mất hồn. Gần như là thầy đang mộng du ấy.”
“Thì đúng là thế mà anh bạn. Ta có thể nhìn và trông thấy mọi thứ nhưng tất cả đều có vẻ không thật. Chỉ giống như là ta đang trong cơn ác mộng. Và ta không thể nói gì. Dường như ta không tìm được từ ngữ diễn tả. Chỉ đến khi đứng ngoài kia, nhìn lên ngôi nhà này, ta mới hoàn hồn lại. Con vẫn còn giữ chìa khóa xuống Cổng Bạc đấy chứ?”
Ngạc nhiên, tôi cho tay vào túi quần bên trái và lôi chiếc chìa khóa ra. Tôi trao lại cho Thầy Trừ Tà.
“Thứ này gây ra bao nhiêu là rắc rối nhỉ,” thầy vừa nói vừa lật tới lật lui chìa khóa trong tay. “Nhưng mà xét theo mọi mặt thì con đã làm rất tốt.”
Tôi mỉm cười, trong bụng thấy phấn khởi hơn biết bao ngày qua, nhưng khi thầy tôi lại mở lời, giọng thầy thật khắc nghiệt.
“Con bé ấy đâu?” thầy gắt lên.
“Chắc cũng chẳng ở đâu xa đâu ạ,” tôi thú nhận.
“Thôi, chúng ta sẽ xử trí nó sau.”
Suốt bữa tối tôi mải nghĩ đến Alice. Cô ấy sẽ tìm thấy gì để ăn đây? Ừ thì cô ấy giỏi bắt thỏ nên chắc sẽ không đói đâu – thế là một chuyện đã giải quyết xong. Tuy nhiên, vào mùa xuân, sau khi Lizzie Xương Xẩu bắt cóc một đứa bé, đám đàn ông trong làng đã đốt rụi nhà mụ ta và đống tàn tích sót lại ấy sẽ không che chắn được gì nhiều trong một đêm mùa thu cả. Ấy nhưng mà, như Alice đã nói, thời tiết vẫn chưa trở lạnh hẳn. Không, mối đe dọa lớn nhất của cô ấy là Thầy Trừ Tà cơ.
Hóa ra thì đấy là đêm cuối cùng thời tiết dễ chịu trong năm: buổi sáng hôm sau bầu không khí đã ngấm lạnh thấy rõ. Thầy Trừ Tà và tôi ngồi trên băng ghế nhìn xa xăm về phía rặng đồi đá, gió đang thổi mạnh hơn. Đám lá cây rào rạt rụng. Mùa hè thật sự đã chấm dứt.
Tôi đã lấy sẵn tập viết ra nhưng hình như Thầy Trừ Tà chẳng vội vàng bắt đầu bài học. Thầy vẫn chưa bình phục từ sau vụ tra tấn của tên Phán Quan. Suốt bữa điểm tâm thầy nói rất ít và hầu hết thời gian thầy chỉ nhìn vào khoảng không, như thể đang đắm chìm trong suy nghĩ.
Rốt cuộc tôi là người lên tiếng. “Một khi đã được tự do, Quỷ Độc sẽ muốn gì đây ạ? Hắn sẽ gây ra chuyện gì cho Hạt vậy?”
“Dễ có đáp án thôi,” Thầy Trừ Tà đáp. “Trên hết, hắn muốn trở nên to lớn hùng mạnh hơn. Rồi thì chẳng còn giới hạn nào cho những nỗi kinh hoàng mà hắn sắp gây ra cả. Hắn sẽ gieo rắc tai ương lên khắp Hạt. Và sẽ chẳng có sinh vật nào trốn thoát được. Hắn sẽ uống máu và đọc tâm trí cho đến khi sức mạnh của hắn phục hồi toàn diện. Hắn sẽ nhìn bằng mắt của những kẻ có thể đi lại được dưới ánh sáng ban ngày, trong khi hắn bị buộc phải ẩn nấp trong chỗ tối tăm nào đó dưới lòng đất. Trong khi lúc trước hắn chỉ có thể khống chế các cha xứ trong nhà thờ và nới rộng ảnh hưởng của hắn ra khắp Priestown, thì giờ đây chẳng có nơi nào trong Hạt sẽ còn an toàn nữa.
“Caster có lẽ là nơi tiếp theo phải chịu họa. Nhưng trước hết tên Quỷ Độc có thể chỉ chọn một ngôi làng nhỏ mà chẹt chết mọi người ở đấy như lời cảnh cáo, chỉ để phô trương rằng hắn có thể làm gì! Đấy là cách hắn đã khống chế vua Heys và cả vị vua tiền nhiệm. Nếu không thuận theo thì có nghĩa là toàn thể dân chúng sẽ bị chẹt chết.”
“Mẹ bảo con là hắn sẽ đi tìm Alice,” tôi khổ sở nói.
“Đúng đấy anh bạn! Con bạn Alice điên khùng của con đấy. Hắn cần con bé để khôi phục lại sức mạnh. Con bé đã hai lần cho hắn máu, vậy nên khi con bé còn tự do, nó sẽ nhanh chóng bị Quỷ Độc kiểm soát toàn bộ. Nếu không có chuyện gì xảy ra để ngăn điều đó lại, thì con bé sẽ trở thành một phần của Quỷ Độc và bản thân nó hầu như sẽ chẳng còn chút ý chí nào đâu. Quỷ Độc có thể điều khiển nó, lợi dụng nó dễ dàng như ta có thể bẻ ngón út của ta vậy. Quỷ Độc biết điều này – hắn sẽ làm mọi cách để được uống máu con bé thêm lần nữa. Giờ đây hắn đang lùng sục con bé đấy.
“Nhưng bạn ấy mạnh mẽ lắm,” tôi phản đối. “Và dù sao đi nữa con nghĩ là Quỷ Độc sợ phụ nữ cơ mà. Cả hai chúng con từng gặp hắn dưới hầm mộ lúc con đang cố cứu thầy. Hắn đã biến hình thành thầy để gạt con.”
“Vậy là lời đồn đã đúng – ở dưới đấy hắn đã học được cách biến thành hình dáng thực.”
“Vâng ạ, nhưng khi Alice nhổ nước bọt vào hắn, hắn lại bỏ chạy. Có lẽ bạn ấy chỉ cần làm thế mãi cũng được.”
“Phải, đúng là Quỷ Độc thấy kiểm soát một phụ nữ thì khó hơn đàn ông. Phụ nữ làm hắn không yên tâm vì họ thường là những sinh vật ngang bướng và thường không đoán trước được. Nhưng một khi hắn đã uống máu của phụ nữ vào rồi thì tất cả đều thay đổi. Bây giờ hắn sẽ truy đuổi Alice và chẳng để con bé được yên đâu. Hắn sẽ tìm đường luồn lách vào những giấc mơ của con bé để chỉ cho nó thấy nó có thể có được những gì – những thứ mà con bé chỉ cần yêu cầu là xuất hiện ngay thôi ấy – cho đến khi con bé nghĩ là lại cần phải triệu hồi hắn đến. Chắc chắn tên anh họ của ta đã nằm trong tầm kiểm soát của Quỷ Độc rồi. Bằng không thì gã sẽ không bao giờ phản bội ta như thế.”
Thầy Trừ Tà gãi gãi râu. “Mà thôi, Quỷ Độc sẽ liên tục lớn mạnh và ta chẳng làm được gì nhiều để ngăn hắn không xúi bẩy người khác làm trò xấu xa cho đến khi vạn vật trong Hạt này đều trở nên mục ruỗng. Đấy là điều đã xảy đến với những Người Lùn mãi cho đến lúc những biện pháp tuyệt vọng được dụng đến. Chúng ta phải tìm cho ra chính xác là Quỷ Độc đã bị chèn như thế nào; thậm chí nếu tìm ra cách để tiêu diệt hắn thì còn tốt hơn. Đấy là lý do vì sao chúng ta cần đến Heysham. Nơi đấy có một khu nghĩa địa lớn, một gò mả, và xác của vua Heys cùng các con trai của ông ta được chôn dưới những thạch mộ gần đấy.
“Ngay khi ta lại sức, chúng ta sẽ đi đến đó. Con biết rồi đấy, những kẻ phải chịu cái chết bất đắc kỳ tử đôi khi gặp phải rắc rối là không thể siêu thoát khỏi thế gian này. Cho nên chúng ta sẽ ghé qua xem những nấm mồ ấy. Nếu chúng ta may mắn, một hai con ma sẽ còn lảng vảng tại đấy. Biết đâu lại còn cả hồn ma của Naze, người đã ra tay chèn. Có thể đấy là hy vọng duy nhất của chúng ta, bởi vì, nói thật tình thì anh bạn nhỏ à, ngay lúc này đây ta chẳng biết làm cách nào để chấm dứt chuyện này cả.”
Vừa dứt lời, Thầy Trừ Tà gục đầu xuống trông thật buồn bã và rất lo lắng. Tôi chưa khi nào thấy thầy mất nhuệ khí đến vậy.
“Thầy đã từng đến nơi ấy chưa ạ?” tôi thắc mắc không biết vì sao những hồn ma ấy lại chưa được khuyên nhủ và bảo là nên siêu thoát đi chứ.
“Rồi con, mới chỉ một lần thôi. Ta từng đến đấy khi còn là chân học việc. Thầy ta đến đấy để đối phó với một hải hồn tai quái khi ấy đã ám cả bờ biển. Khi xong việc, tại ngọn đồi bên trên những mỏm đá, thầy trò ta đi qua những nấm mồ mà ta biết nơi đó phải có chuyện gì đấy, bởi vì đang là một đêm hè oi bức thế nhưng bỗng nhiên trời trở rét run. Khi thầy ta vẫn cắm cúi đi tiếp, ta có hỏi ông ấy vì sao, ông đã không dừng bước mà làm gì.
“ ‘Để cho thật yên đi nào’ thầy ta bảo thế. ‘Chuyện này chẳng làm phiền đến ai cả. Vả lại, có những linh hồn tồn tại trên dương gian này là vì chúng còn những nhiệm vụ phải hoàn thành. Vậy nên tốt nhất là hãy để cho chúng tự làm lấy.’ Lúc ấy ta không hiểu thầy ta có ý gì, nhưng cũng như mọi khi, thầy ta lại nói đúng.”
Tôi cố hình dung ra Thầy Trừ Tà khi làm chân học việc. Thời đó thầy lớn tuổi hơn tôi bây giờ nhiều, vì trước đấy thầy từng được huấn luyện để làm cha cơ mà. Tôi băn khoăn không biết thầy của thầy mình trông ra sao, người đã chịu nhận một anh chàng lớn tuổi như thế rồi vào làm chân học việc.
“Mà thôi,” Thầy Trừ Tà lên tiếng, “chúng ta sẽ sớm khởi hành đi Heysham đấy, nhưng trước khi đi còn có một chuyện khác cần phải xử lý cho xong. Con biết là chuyện gì không?”
Tôi rùng mình. Tôi biết thầy sẽ nói gì.
“Chúng ta phải xử lý con bé kia, nên chúng ta cần biết được nơi nó đang ẩn náu. Ta đoán là tại đống đổ nát còn sót lại của nhà mụ Lizzie. Con nghĩ sao?” Thầy Trừ Tà hỏi như ra lệnh.
Tôi định đáp lại là mình phản đối, nhưng thầy một mực nhìn tôi chăm chú cho đến khi tôi phải cụp mắt xuống đất. Tôi không thể nói dối thầy được.
“Chắc đấy là nơi bạn ấy trú chân đấy ạ,” tôi thú nhận.
“Thế hả anh bạn, vậy thì con bé không thể ở lại đó lâu hơn nữa. Nó là mối nguy cho tất cả mọi người. Nó phải bị quẳng vào hố. Càng sớm càng tốt. Cho nên tốt hơn hết là con nên bắt đầu đào đi...”
Tôi trố mắt nhìn thầy, chẳng thể nào tin được những gì mình vừa nghe thấy.
“Này anh bạn, chuyện này khó khăn thật đấy nhưng phải được thực thi thôi. Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ Hạt này an toàn cho tất cả mọi người, trong khi con bé ấy luôn luôn là mối đe dọa.”
“Nhưng thế là không công bằng!” tôi thốt lên. “Bạn ấy đã cứu mạng thầy cơ mà! Mùa xuân rồi Alice còn cứu cả mạng của con nữa. Tất cả những chuyện bạn ấy làm đến phút cuối hóa ra đều ổn cả. Alice có ý tốt.”
Thầy Trừ Tà giơ tay lên bảo tôi im miệng. “Đừng phí hơi nữa!” thầy ra lệnh với vẻ mặt lạnh lùng. “Ta biết con bé đó đã ngăn đám hỏa thiêu. Ta cũng biết là nó cứu mạng người ta, bao gồm cả mạng của ta. Nhưng nó đã phóng thích Quỷ Độc và ta thà chết còn hơn là để cho cái thứ xấu xa đó được tự do thoải mái tác oai tác quái. Con hãy làm theo lời ta và chấm dứt chuyện này cho rồi!”
“Nhưng nếu chúng ta giết chết được Quỷ Độc thì Alice sẽ được tự do! Bạn ấy sẽ có thêm cơ hội khác!”
Khuôn mặt Thầy Trừ Tà đỏ lựng vì giận, và khi thầy cất lời, giọng thầy sắc đanh đầy đe dọa. “Một phù thủy sử dụng thuật hiệp thần luôn luôn là kẻ nguy hiểm. Đến đúng lúc, đúng giai đoạn chín muồi, nó sẽ còn nguy hiểm hơn những kẻ sử dụng xương hay máu gấp bội. Nhưng thông thường vật được hiệp thần chỉ là một con dơi hay con cóc – là những thứ nhỏ nhít yếu kém dần dà tăng trưởng sức mạnh thôi. Thế mà hãy nghĩ đến thứ con bé ấy đã dùng xem! Hết thứ để dùng rồi hay sao mà lại đi chọn Quỷ Độc! Và nó còn nghĩ Quỷ Độc phải tuân thủ theo ý muốn của nó nữa chứ!
“Con bé ấy thông minh, liều lĩnh và sẽ chẳng có điều gì mà nó không dám làm. À phải, lại còn cao ngạo nữa chứ! Nhưng dù Quỷ Độc có chết đi thì mọi chuyện vẫn sẽ không chấm dứt được. Nếu để cho con bé trở thành phụ nữ trưởng thành mà chẳng bị kiểm soát theo dõi gì, thì nó sẽ là mụ phù thủy nguy hiểm nhất mà toàn Hạt này từng biết đến! Chúng ta phải đối phó với nó ngay lúc này trước khi mọi chuyện quá muộn. Ta là thầy; con là chân học việc. Con phải nghe theo ta và làm như con được bảo!”
Nói đoạn thầy quay lưng và nóng giận bỏ đi. Với cõi lòng thiểu não, tôi đi theo thầy vào trong nhà để lấy xẻng và cây roi đo. Chúng tôi đi thẳng ra khu vườn phía Đông, và tại đó, chỉ cách cái hố tối đen chôn Lizzie Xương Xẩu chưa tới năm mươi bước, tôi bắt đầu đào một cái hố mới, sâu hai mét rưỡi và mỗi cạnh vuông một mét hai.
Phải mãi đến khi hoàng hôn buông xuống thì tôi mới hoàn tất cái hố vừa ý Thầy Trừ Tà. Tôi vừa trèo ra khỏi hố vừa cảm thấy bất an vì biết rằng Lizzie Xương Xẩu đang ở trong hố của mụ cách đấy không xa mấy.
“Giờ thì chừng đó được rồi,” Thầy Trừ Tà bảo. “Sáng mai con đi xuống làng cho mời bác thợ nề lên đo đạc.”
Bác thợ nề sẽ xây một hàng rào ranh giới bằng đá tảng quanh miệng hố, rồi mười ba thanh sắt chắc chắn sẽ được đóng vào bờ đá đó để ngăn cản bất cứ cơ hội đào thoát nào. Trong khi bác thợ nề làm việc thì Thầy Trừ Tà sẽ đứng trông chừng để bác được an toàn khỏi ông kẹ giữ nhà.
Khi tôi lếch thếch quay vào nhà, thầy tôi thoáng nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi. “Con đã làm đúng bổn phận của mình. Mọi người chỉ có thể đòi hỏi ở con đến mức ấy thôi và ta muốn nói cho con biết rằng, từ ấy đến nay con đã vượt quá kỳ vọng mà mẹ con từng hứa hẹn...”
Tôi kinh ngạc nhìn lên thầy. Mẹ tôi từng viết thư cho thầy để bảo rằng tôi sẽ là chân học việc giỏi nhất mà thầy từng có, nhưng lúc ấy thầy đâu có thích mẹ tôi nói như thế.
“Cứ phát huy nữa đi,” Thầy Trừ Tà nói tiếp, “và đến ngày ta phải nghỉ tay, ta sẽ rất an tâm rằng ta đã trao Hạt vào tay người giỏi giang nhất. Ta hy vọng điều này sẽ làm con thấy đỡ buồn hơn.”
Thầy Trừ Tà khi nào cũng kiệm lời khen, nên nghe được thầy nói vậy là một chuyện hết sức đặc biệt. Tôi đoán chắc là thầy đang cố làm tôi vui lên tí ấy mà, nhưng tôi không thể gạt bỏ hình ảnh cái hố lẫn Alice ra khỏi đầu mình, và tôi e là lời khen của thầy chẳng có tác dụng gì cả.
Đêm ấy tôi khó mà ngủ được, nên khi chuyện đó xảy ra thì tôi đang tỉnh như sáo.
Thoạt đầu, tôi nghĩ đấy chỉ là cơn dông bất chợt thôi. Có một tiếng gầm rồi một tiếng rít vèo và cả căn nhà dường như rung rinh như thể vừa bị một cơn gió lớn làm cho nghiêng ngả. Có thứ gì đó va mạnh kinh khủng vào cửa sổ phòng tôi và rõ ràng tôi có nghe tiếng kính nứt răng rắc. Tôi cảnh giác quỳ lên trên giường để kéo màn cửa ra.
Cửa sổ loại khung kính trượt này được chia thành tám khung dày cui lệch nhau, nên nếu nhìn xuyên qua đó bạn không thể thấy gì nhiều, ngay cả vào những lúc trời trong nhất. Nhưng tối ấy trăng khuyết và tôi chỉ có thể nhìn thấy những ngọn cây đang cúi gục oằn mình như thể các gốc của chúng đang bị một binh đoàn những kẻ khổng lồ ra tay rung lắc. Và ba trong số các khung cửa sổ phòng tôi đã rạn. Trong một thoáng, tôi suýt nữa không cưỡng lại được ý nghĩ dùng dây kéo nâng nửa dưới cửa sổ lên để xem chuyện gì đang xảy ra. Nhưng rồi tôi nghĩ tốt hơn là không nên. Mặt trăng vẫn đang chiếu sáng nên có khả năng đây không phải là cơn dông tự nhiên. Có thứ gì đó đang tấn công chúng tôi. Liệu đấy có thể nào là Quỷ Độc không nhỉ? Hắn đã tìm thấy chúng tôi rồi sao?
Tiếp đấy là một tiếng dộng rầm thật lớn kèm theo âm thanh xé toạc từ đâu đó ngay trên đầu tôi. Nghe như thể có ai đó đang vụt thật mạnh xuống mái nhà, dùng nắm đấm nặng trịch đấm thùm thụp xuống. Tôi nghe thấy tiếng các viên ngói bắt đầu bong vèo vèo, rơi loảng xoảng xuống nền đá bao quanh sân cỏ phía Tây bên dưới.
Tôi nhanh nhẹn mặc quần áo vào rồi phóng vội xuống nhà từng hai bậc thang một. Cánh cửa hậu đang mở toang và tôi chạy vội ra sân cỏ, lao thẳng vào một cơn gió mạnh đến nỗi thở còn không được chứ nói gì đến chuyện tiến tới thêm bước nào. Nhưng tôi vẫn ép mình di chuyển, nhích từng bước chậm chạp, cố sức mở mắt ra nhìn khi cơn gió quần quật quất vào mặt.
Nhờ có ánh trăng, tôi thấy Thầy Trừ Tà đang đứng giữa những rặng cây và ngôi nhà, chiếc áo choàng đen của thầy phấp phới trong cơn gió dữ. Thầy đang giơ cao thanh trượng trước mặt như thể đã sẵn sàng ngăn lấy một cú tấn công. Hình như phải mất cả kiếp tôi mới đến được bên thầy.
“Gì vậy? Gì vậy ạ?” đến chỗ thầy rồi, tôi gào lên.
Lời đáp cho tôi gần như đến ngay tức thì, nhưng không phải từ Thầy Trừ Tà. Một tiếng kêu kinh khủng độc ác vỡ òa trong không trung; nghe như sự pha trộn giữa tiếng thét phẫn nộ và tiếng gầm nhức nhối mà cách xa hàng dặm cũng nghe được. Đấy là tiếng của ông kẹ nhà Thầy Trừ Tà. Trước đây tôi đã từng nghe thấy âm thanh ấy, vào mùa xuân, khi nó ngăn không cho Lizzie Xương Xẩu đuổi theo tôi vào trong khu vườn phía Tây. Vậy là tôi biết ở dưới kia, trong bóng tối giữa những hàng cây, ông kẹ đang đối mặt với thứ gì đó đang đe dọa ngôi nhà và những khu vườn.
Là Quỷ Độc chứ còn thứ gì khác nữa chứ?
Tôi đứng đấy run lên vì sợ và vì lạnh, hai hàm răng va nhau lập cập còn toàn thân đau nhừ vì bị cơn gió dữ làm cho bầm dập. Nhưng một chốc sau, cơn gió dịu xuống rồi dần dà mọi thứ trở nên thật tĩnh lặng.
“Vào nhà đi,” Thầy Trừ Tà bảo. “Cho đến sáng hôm sau ở đây chẳng còn gì để làm đâu.”
Khi chúng tôi đi đến cửa sau, tôi đứng nhìn những mảnh ngói vỡ vương vãi trên nền đá.
“Có phải là Quỷ Độc không ạ?” tôi hỏi.
Thầy Trừ Tà gật đầu. “Hắn chẳng mất bao lâu để tìm ra chúng ta nhỉ?” thầy vừa nói vừa lắc đầu. “Rõ ràng lỗi là do con bé ấy thôi. Hẳn hắn đã tìm thấy con nhỏ đó trước. Hoặc là thế, hoặc là con bé đã cho gọi hắn đến.”
“Alice sẽ không bao giờ làm như thế nữa đâu,” tôi cố gắng phản biện bảo vệ cho Alice. “Ông kẹ đã cứu chúng ta à?” tôi hỏi để thay đổi đề tài.
“Phải, bây giờ là nhờ có nó và cái giá phải trả là thế nào thì sáng mai chúng ta mới biết được. Nhưng ta không dám chắc ông kẹ sẽ thành công thêm lần thứ hai đâu. Ta sẽ ở đây canh gác vậy,” Thầy Trừ Tà bảo. “Con trở lên phòng cố mà ngủ tí đi. Ngày mai bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra nên con cần phải khôn ngoan tỉnh táo đấy.”
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc