Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: Clark Howard
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1362 / 17
Cập nhật: 2015-07-29 11:17:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
hiều hôm sau, lúc ba giờ, Cully trình diện Ferguson, ở phòng phía sau nhà hàng Chez Malignan, và đặt bốn mươi tám đô la trên bàn. Ferguson nhìn tiền, không nói một tiếng và ngước mắt nhìn về phía Cully.
- Tối hôm qua, - y giải thích, - tôi đã thắng sáu mươi đô la trong lúc gieo súc sắc theo kiểu Anh, dưới tầng hầm của khách sạn.
- Tôi biết, - Ferguson thừa nhận một cách lạnh nhạt. - Tôi đã hay tin mười phút sau khi anh nghỉ chơi để lên phòng ngủ.
Cully gật đầu với vẻ sáng suốt:
- Vâng, tôi cũng đoán như thế.
- Chừng nào anh còn chơi bằng tiền của chúng tôi, anh phải nghỉ rằng thỉnh thoảng vẫn có một tên chỉ điểm trong đám tay chơi. Điều đó không ngụ ý người ta nghi ngờ anh, nhưng công việc là công việc.
- Tất nhiên, - Cully tán thành.
Đứng thẳng trước bàn, y chăm chú nhìn người đàn bà có vẻ lạnh lùng và y khâm phục những đường nét đều đặn, cân đối, đôi mắt trong sáng và cái miệng cương nghị của bà ta. “Mình không biết đã có bao nhiêu chàng trai bị bà ta làm cho điêu đứng hồi còn trẻ?” Cully nghĩ và y tự trả lời: “Hàng đống”. Nhưng y sẵn sàng cá rằng phần lớn nạn nhân của Ferguson đã không đụng được đầu ngón tay tới mình bà ta. Điều đó chỉ cần nhìn bà là đủ hiểu. Nhưng, mẹ kiếp, chắc chắn đã không thiếu gì người thứ…
- Tối nay, - Ferguson thông báo, - anh sẽ đi chơi ở một sòng khác. Anh sẽ chỉ chơi chút ít để chứng tỏ sự hiện diện của mình, nhưng anh sẽ đặc biệt quan sát Sonny - đó là gã anh sẽ đi cùng - để xem anh ta hành động như thế nào. Tôi nghĩ chắc anh biết tất cả những điểm số, những xác suất và mọi điều khác?
- Rõ ràng như tên họ của tôi, - Cully trả lời tựa hồ đó là điều hiển nhiên.
- Được rồi, rất tốt. Bởi vì chính Hooker đã gửi anh đến, thời gian thử thách của anh sẽ được giảm tới mức tối thiểu, nhưng nếu có bao giờ tôi phát giác anh làm những việc dại dột, tôi sẽ tống khứ anh trở về Ploucville, hiểu chứ?
- Hiểu.
- Tuyệt. - Ferguson xem chiếc đồng hồ-kim cài trang điểm ở ve áo - phía trên chỗ phồng của ngực trái bà ta. - Bây giờ, anh được tự do. Sonny sẽ đến tìm anh tại quầy rượu lúc tám giờ. Nhân viên phục vụ quầy sẽ chỉ anh ta cho anh.
Cully gật đầu và đi về phía cửa. Ferguson chợt gọi y lại lúc y đặt tay lên nắm cửa.
- Thời gian gần đây, Hooker có khỏe không? - Bà hỏi y bằng một giọng dịu dàng, ít khô khan hơn bình thường.
- Rất tốt, - Cully trả lời. - Ông ấy khỏe mạnh như voi.
- Ông ấy… Ông ấy có vợ chưa?
- Theo tôi biết thì chưa.
Ferguson gật đầu và cắn môi với một vẻ trầm tư.
- Tóc ông ấy đã bắt đầu bạc chưa?
Cully mìm cười thừa nhận.
- Đã bạc trắng rồi.
- Tóc ông ấy cứ xoắn tít lên, - bà ta thì thầm tựa hồ đang nói với chính mình, - đến nỗi ông ấy không sao chải được và mỗi lần ông ấy cử động tóc lại xù trên trán…
Bà ta bỗng im lặng lúc cánh cửa chợt mở ra phía sau Cully. Y liền bước qua một bên. Đôi mắt của Ferguson lại trở về với vẻ khắc nghiệt như cũ. Cánh cửa mở rộng và ông Edwards bước vào.
- Ai đó? - Người đàn ông mù hỏi.
- Cullen, người mới, - Ferguson trả lời ông bằng một giọng lưng chừng.
Ông Edwards làu nhàu thừa nhận và tiến thẳng về phía chiếc trường kỷ, trong góc phòng.
- Thôi, được rồi, tất cả là thế, - Ferguson bảo có ý để Cully đi. - Anh hãy đến đấy tối nay lúc tám giờ để tìm gặp Sonny.
Cully gật đầu và đi ra qua cánh cửa còn mở.
°
°
Sonny Binkley là một gã gầy nhom, dài như một que củi, một người Kentucky vùng mỏ than. Cảnh ngộ nghèo hèn mà gã trải qua trong thời thơ ấu đã đóng một vai trò quyết định trong việc gã chọn nghề gieo súc sắc chuyên nghiệp. Gã rất sạch sẽ: răng, móng tay, tóc, áo quần, tất cả đều không một tì vết. Gã làm việc cho Ferguson từ hai năm nay.
- Trong trò gieo súc sắc theo kiểu Anh, chính việc tính toán xác suất giúp mày tự bảo vệ, - gã giải thích với Cully lúc hai người đã làm quen, - với điều kiện mày chơi có ý thức. Không giống như gieo súc sắc theo kiểu thông thường. Theo kiểu thông thường, mày bắt buộc thua dài dài, thật là tai hại. Còn trong kiểu Anh, mày có thể thắng đều đều. - Gã nháy mắt tỏ ý đồng lõa với Cully. - Nếu không, những người như Ferguson đều sẽ dẹp tiệm.
Họ ngồi trong ngăn cuối cùng của Chez Madigan, nơi đây họ vừa uống Coca-Cola vừa nhấm nháp khoai tây chiên. Cully ngấm ngầm khâm phục bộ com lê của Sonny, với mình vải nhẹ và lối cắt may tuyệt hảo. Ý niệm về bộ com lê của chính y, xuất xứ từ Evansville, đã bị hạ thấp một cách rõ rệt kể từ khi Sonny đến. “Mình phải hỏi gã địa chỉ của tiệm may đó, - Cully nghĩ, - khi mình đã quen biết gã chút đỉnh… và khi mình đã kiếm được một chút tiền…”
- Tối nay, - Sonny thông báo, - có sòng bạc lớn trong phòng 1122 của khách sạn Langley. Vào lúc này có một hội nghị thương mại và khách sạn đầy các nhà đại diện đến từ khắp mọi nơi trong nước.
- Làm sao bà ta, - Cully hất cằm về phía văn phòng của Ferguson, - biết được nơi diễn ra các sòng bạc?
- Bọn chỉ điểm, - Sonny trả lời với một cái nháy mắt. - Bà ta gài chúng ở khắp mọi nơi, bọn phục vụ khách sạn, bọn gác cổng hộp đêm, bọn hầu bàn từ đầu đến cuối thành phố. Không kể tất cả những vũng tàu có một phòng sau và không đòi hỏi gì hơn tổ chức một sòng bạc nhỏ chỉ với một vài đô la mỗi đầu người trong vòng một tiếng đồng hồ, hoặc năm phần trăm tiền đặt. Thật không thể tin nổi ở khắp mọi nơi đều là chỗ đổ bác. Một buổi tối, tao đã chơi ở phòng trong của một sở cảnh sát tại West-Side.
- Mày không đùa đấy chứ? - Cully mỉm cười bảo.
- Tao nói thật. Mày hãy đợi không lâu đâu, và mày sẽ thấy trong thành phố này rất nhiều cái mày không bao giờ tin là có thể có.
- Dù sao đi nữa, mày có vẻ quá lõi, - Cully khen ngợi.
Sonny gật đầu một cách trịnh trọng.
- Cho tới nay tao đã lang thang khắp Chicago hai năm rồi, nhưng tao vẫn không quên mình đã như thế nào khi đặt chân đến đây. Tao ngỡ như mình vừa từ trong hang chui ra. Tao thề với mày. Ở chỗ bọn tao, người ta nốc rượu từ trong chai. Phải đến tận đây tao mới thấy whisky trong cốc.
- Mày uống sec sao? - Cully hỏi với vẻ khá thản nhiên để không tỏ ý tò mò.
- Tất nhiên, - Sonny vừa trả lời vừa nâng cốc Coca-Cola lên. - Tao uống cái đó, mỗi nơi một ly nhỏ thôi, thật mà.
Gã tựa lưng vào ghế và nheo mắt nhìn Cully, rõ ràng lo nghĩ có nên tiếp tục câu chuyện về rượu hay không.
- Tao sẽ nói cho mày nghe một điều tốt đẹp: ở đây, tại Chicago, hết sức dễ tập tành những thói quen xấu. Có không biết bao nhiêu cạm bẫy chờ đợi những thằng ngốc mắc phải. Đặc biệt là ma túy, mày không thể tưởng tượng nổi đâu, đủ mọi loại ma túy, loại hút, loại uống, loại hít và loại tự chích bằng một cây kim tiêm. Rồi lại có đám đồng tính nam canh chừng ở mọi góc đường phố để tìm lũ nhóc con tốt mã còn chưa quen biết phụ nữ. Và cả rượu mạnh nữa! Trong xứ sở này, bọn chúng có khả năng thu xếp cho mày uống loại whisky cũ ngon của nhiều nhà sản xuất bằng năm chục cách khác nhau. Và bọn đàn bà sẽ nuốt sống mày, ngốn cho tới đồng đô la cuối cùng của mày…
Sonny ngừng lại một lát để lấy lại hơi thở và mỉm cười với một vẻ thành thạo.
- Tao không có thói quen cho một lời khuyên khi người ta không hỏi, nhưng tao đã nghĩ tốt hơn nên cảnh giác cho mày đề phòng, bởi vì mày đã khởi sự tại đây với các điều kiện tương tự như tao.
- Tao cám ơn mày.
- Nếu tao ở lại, - Sonny nói tiếp, - đó chỉ là vì một lý do độc nhất: kiếm đủ tiền và chuồn đi. Theo ý tao, năm năm ở cái nơi này là gần như tối đa. Một tên chưa ở lại quá năm năm sẽ có một cơ may rút ra khỏi với một số tiền ngon lành trước khi đã cóp nhặt quá nhiều bùn dơ đến mức không sao tự gột sạch. - Gã chăm chú nhìn Cully. - Mày hiểu tao muốn nói gì chứ?
- Phải, tao hiểu. Mày định làm gì, sau khi mày đã tới năm chục tuổi?
- Tao đếch cần biết. - Gã ngẫm nghĩ một lát. - Trở về quê, nếu còn có. Tao đã tìm được một con bồ và có lẽ tao sẽ bỏ tiền ra mua một trạm phục vụ ô tô, hoặc một cái gì tương tự. - Gã mỉm cười phô bày cả hai hàm răng. - Mày hiểu kiểu đó chứ? Một căn nhà nhỏ nơi đây tao có thể tổ chức một cuộc chơi vào mỗi buổi tối thứ bảy, khi bọn nhà quê đổ về thành phố.
- Phải, - Cully vừa cười vừa nói, - tao hiểu rất rõ kiểu đó.
Y chợt nghĩ tới Hooker đang tự bảo vệ một cách tử tế tại Evansville với quán ăn-hội viên nhỏ xinh đẹp có bàn bi da của ông ta và tự hỏi phải chăng đây là việc ông ta đã làm: nạo vét trong chu trình gieo súc sắc theo kiểu Anh cho tới lúc cóp nhặt đủ tiền để ngồi không hưởng lợi.
Cully tự hỏi tuổi thanh xuân của Hooker có thể như thế nào, trong thời gian ông ta là một tay gieo thực sự trải qua mọi đêm lăn những con súc sắc mà không phải quản lý một quán ăn-hội viên có bàn bi da. Chắc chắn vào thời kỳ đó ông ta đã quen biết Ferguson và ông Edwards, nếu không làm sao ông ta có thể, vẫn ở Evansville, mà lại gửi được Cully đến làm việc cho họ tại Chicago? Không chừng ông ta quen biết Edwards trước khi tên ở xưởng sửa chữa ô tô đã tạt acid vào đôi mắt của lão. Riêng về chuyện Hooker đã quen biết Ferguson bao lâu là điều bí mật. Cully bỗng nghĩ tới những câu hỏi Ferguson đã đặt ra cho y về chuyện Hooker trong buổi chiều. Trong lúc hồi tưởng lại giọng nói và vẻ mặt của bà, y tự hỏi phải chăng, Hooker và bà ta…
Sonny chợt cắt đứt luồng tư tưởng của y.
- Thôi được, sắp tới lúc làm việc. Ta hãy xem bọn đại diện thương mại tự vệ thế nào trong trò gieo súc sắc theo kiểu Anh.
- Hay lắm, - Cully tán thành, - ta hãy xem.
°
°
Khi Sonny và Cully bước vào phòng 1122 của khách sạn Langley đúng chín giờ, cuộc chơi đang náo nhiệt. Chiếc giường đã được đẩy lùi vào sát tường và cái bàn viết nhỏ đã được lật ngược để cho cạnh bàn chắn đường lăn của những con súc sắc. Người ta chơi trên tấm thảm đã khá sờn khiến cho những con súc sắc nằm rất phẳng. Có bảy tay chơi.
Sonny và Cully bước vào cùng một lúc. Không ai quen biết họ là chuyện không mấy quan trọng. Họ có tiền và họ không đòi thay đổi súc sắc. Với điều kiện thỏa mãn hai điều bắt buộc chủ yếu này, bất kỳ ai cũng có thể tham gia vào một cuộc gieo súc sắc theo kiểu Anh mà không cần thể thức hoặc giới thiệu. Lúc đã đến nơi, sau khi xem những người khác chơi một lát, họ tách ra và đi tới ngồi hai chỗ đối diện nhau, như đã thỏa thuận.
Trong taxi, trên đường đi đến đó, Sonny, theo đúng những chỉ thị của Ferguson, đã đưa lại cho Cully một trăm trong số năm trăm đô la bà đã giao cho gã vào đầu buổi tối. Một trăm đô la này giúp Cully tiếp tục tham dự để Sonny quan sát và xem người ta chơi súc sắc theo kiểu Anh như thế nào ở Chicago. Y được phép mạo hiểm năm hoặc mười đô la, nhưng y phải để cho Sonny xoay xở khi những số tiền đặt lên tới hai chục và ba chục đô la.
Cully quan sát diễn tiến của cuộc chơi. Nhịp độ khá chậm với ba tay gieo đầu tiên, tăng lên với tay thứ tư, chậm trở lại với hai tay kế tiếp và tăng lên một lần nữa với tay chơi cuối cùng bên trước Sonny Binkley. Những sự biến đổi nhịp điệu này cho Cully biết một cách gần như chắc chắn rằng hai tay gieo nhanh đều thuộc loại chuyên nghiệp. Điều đó có nghĩa có năm tay mơ trong cuộc chơi. Năm tay chơi đặt tiền theo bản năng hơn là theo phép tính xác suất và chiến thuật sẽ do sự ham mê hơn là lý luận. Năm người này, với điều kiện cuộc chơi chỉ kéo dài một thời gian tối thiểu, nhất định sẽ thua.
Sonny gieo trước Cully. Gã đặt hai chục đô la, thắng, tiếp tục đặt ba chục, lại thắng, rồi cuối cùng đặt mười đô la và thua. Bàn tay đã mang lại cho gã bốn chục đô la. Cully đã thắng mười bằng cách bao một phần cá trên điểm thứ hai của Sonny, được tám nút. Y đã không cá trên điểm đầu tiên, bốn nút, và điểm cuối cùng, mười nút.
Bốn tay gieo cách ly Sonny và Cully. Cully bao tiền cá năm và sáu đô la mỗi lần số điểm có lợi cho y. Trong trò gieo súc sắc theo kiểu Anh, các tay chơi cá với nhau và mọi cuộc cá đều ngang nhau; trái ngược với kiểu craps, các tay chơi đấu với nhà cái, nhà cái trả mỗi số tiền cá theo một ba rem xác định luôn luôn có lợi cho nhà cái. Tay gieo, thuộc nằm lòng số điểm của mọi tổ hợp có thể xảy ra, chỉ cá theo lối một ăn một đối với các tổ hợp có số điểm lớn hơn parité. Lúc tới phiên y gieo súc sắc, Cully còn thắng mười lăm đô la.
Y cảm thấy mạnh khỏe, thoải mái và tự tin. Nếu y đã chơi với tiền riêng của mình, chắc là y đã đặt không chút do dự số tiền hai mươi lăm đô la mà y vừa thắng, y chắc chắn đến nỗi lần gieo đầu tiên sẽ thuộc về y. Sau đó y sẽ tiếp tục lấy bốn chục đô la, chỉ để lại mười cho lần gieo thứ hai. Tuy nhiên, đây là tiền của Ferguson, Cully là một trong những tay gieo của Ferguson và y phải tuân theo các chỉ thị của Ferguson.
Vậy là y đặt mười đô la và thắng. Y lấy lui mười đô la, để lại một lần nữa số tiền đặt mười đô la, và lại thắng.
Làu bàu trong miệng, y tái diễn thủ thuật này thêm hai lần trước khi mất cái ở lần gieo thứ năm. Tổng cộng, y đã thắng ba chục đô la, trong lúc nếu y chơi theo ý của mình, y sẽ thắng được bốn mươi lăm. Nhưng đây là tiền của Ferguson…
Chuyển tay và Cully trở thành người kế tiếp. Người kế tiếp là tay chơi ở bên phải của người gieo, những con súc sắc chuyền tay theo chiều kim đồng hồ. Vì không có ai làm cái, trong trò gieo súc sắc theo kiểu Anh, muốn bao số tiền đặt của người gieo, người kế tiếp bắt buộc phải bao, tối thiểu là một phần số tiền đặt của người gieo. Nếu anh ta không bao toàn bộ, phần tiền đặt còn lại chuyển sang tay chơi kế cận, cho tới lúc tất cả số đặt được bao.
Người gieo đặt hai chục đô la. Cully bao mười và để phần còn lại cho tay chơi kế cận. Người gieo được hai mặt một, biệt danh là đôi mắt rắn, một cú thua trọn. Anh ta mất trọn hai chục đô la của mình, nhưng không bị chuyển tay. Anh ta chửi thề và đặt bốn chục đô la hòng gở lại số tiền vừa mất. Cách làm này là đặc quyền của người gieo và Cully bỏ qua tiền đặt của anh ta. Người gieo nhặt hai con súc sắc, chửi rủa và gieo lần nữa. Mười một, thắng trọn. Người gieo mỉm cười nhe cả hai hàm răng, chúc mừng những con súc sắc đã biết ăn năn và đặt hai chục đô la cho lần gieo kế tiếp. Cully bao một nửa.
Và trò chơi cứ tiếp tục. Nhiều tiếng đồng hồ trôi qua. Sonny Binkley, Cully và hai tay gieo khác cứ khăng khăng chơi trò xác suất và thắng, một cách từ từ nhưng đều đặn. Bốn tay đại diện thương mại thua, rồi được, lại thua và thỉnh thoảng lại được. Nhưng, dần dần, họ bỏ ra nhiều tiền hơn là thu về, mà không nghĩ dù chỉ giây lát rằng họ đang chơi ngược với những điểm thế nào cũng thắng, không bao giờ nhận thấy dù chỉ một lần hãn hữu, số phận của họ đã được thanh toán bằng những dự kiến toán học của phép tính xác suất.
Sau đó, vào lúc mười hai giờ đêm, khi gã trực tầng đến lần thứ hai để thu năm đô la mỗi người, một trong những tay gieo rút lui. Trong một thời gian, cuộc chơi tiếp tục giữa ba tay chuyên nghiệp chơi theo tính toán và năm tay nghiệp dư theo cảm hứng. Sau đó nữa, hai tay đại diện thương mại mới đến với tiền mới tinh giúp cho ba tay gieo còn lại tổng cộng thành năm con mòng để vặt lông. Tất cả đều bị cuốn hút vào thời gian, những con súc sắc, cùng tiền bạc theo con đường định mệnh một cách khắc nghiệt.
Sonny và Cully rút lui vào lúc hai giờ sáng. Sonny đã thắng gần ba trăm đô la, một điều khá tốt, theo ý gã, cho một buổi tối trong tuần. Gã được hưởng hai mươi phần trăm của ba trăm đô la này, tức một khoản lãi thuần sáu chục đô la cho buổi tối. Cully đã thắng một trăm bốn chục đô la. Y chỉ sẽ giữ lại hai mươi tám, nhưng điều đó không mấy quan trọng đối với y. Y đã học được trong cuộc chơi hôm nay ba điều mà y cho là hàng đầu: trước hết, y có khả năng xác định những tay gieo chuyên nghiệp giữa các tay chơi không quen biết; thứ hai, y sẽ không cảm thấy một chút khó khăn nào khi thích ứng với lối gieo súc sắc theo kiểu Anh ở Chicago; và thứ ba, y giỏi và nhanh hơn Sonny Binkley. Với ba điểm chắc chắn như đinh đóng cột này trong một xó xỉnh của đầu óc y, Cully cảm thấy sung sức để đương đầu với môi trường mới của y. Và y vô cùng mãn nguyện.
- Thế nào, - Sonny Binkley hỏi y trong thang máy, mày nghĩ sao về lối chơi của Chicago?
Cully trịnh trọng nhìn gã Kentucky cao lớn và gầy nhom.
- Tao thấy rất thích, - y đơn giản bảo.
Và y nghĩ như thế.
Cánh Tay Vàng Cánh Tay Vàng - Clark Howard Cánh Tay Vàng