Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Brockmann
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Night Watch
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2149 / 39
Cập nhật: 2015-09-16 12:30:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
nh nghĩ sao nếu em nói em đang định nghỉ học một năm?" Brittany hỏi.
Wes ngẩng đầu lên khỏi máy tính, xoay người trên ghế sang nhìn cô.
Cô đang đứng bên cửa phòng ngủ, dựa người vào khung cửa.
Anh cân nhắc lại từ ngữ trước khi trả lời cô. "Anh đoán anh sẽ phải hỏi tại sao em lại định như vậy. Và anh hi vọng đó không phải là vì anh."
"Không phải," cô nói.
"Thật không?" anh hỏi. Thật không dễ khi phải sống và làm việc tại hai thành phố khác nhau, nhưng không đến mức không chịu được. "Nếu dạo này anh phàn nàn nhiều quá thì cứ bảo anh câm lại, bé cưng. Chuyện này sẽ không phải là mãi mãi, bên cạnh đó, chúng ta còn phải lo cho Andy."
Andy cần Britt bên cạnh hơn lúc nào hết. Dani đã trở lại trường, nhưng phiên tòa xử Dustin Melero đang đến gần. Không có gì bảo đảm, những vụ cưỡng bức luôn diễn ra theo kiểu "anh nói, cô ta nói," nhưng 4 cô gái đã bước ra, cùng với câu chuyện giống hệt Dani. Cùng với nhau, họ quyết tống tên khốn kiếp đó vào tù.
Yeah, có khi Dustin lại ở cùng phòng giam với John Cagle, tên bám đuôi điên khùng của Amber.
Amber đã hoàn thiện lại hệ thống an ninh, Wes và Britt cũng lắp thêm hệ thống báo động vào cả hai căn hộ của họ.
Không phải họ lo lắng hắn ta sẽ ra khỏi tù trong tương lai gần. Nhưng một hệ thống an ninh sẽ làm cho Wes hít thở dễ dàng hơn mỗi khi anh và Britt xa nhau.
"Andy vừa mới gọi điện cho em," Britt bảo anh.
"Đội bóng thế nào?" Chúng đang ở Sacramento cuối tuần này.
Andy không đánh mất học bổng, và với mùa bóng mới đang bắt đầu, đã có tin rằng cậu bé sắp sửa trở thành MVP của đội bóng trường đại học. Những tên săn người đang đổ xô đến. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi cậu bé trở thành cầu thủ chuyên nghiệp.
"Nó gọi điện thông báo về quyết định của mình. Thằng bé đã kí hợp đồng với đội Dodgers, anh có tin được không? Nó sẽ bắt đầu chơi cho đội Triple A của họ vào tháng 5."
Wes nhìn cô dò hỏi. "Em ổn khi nghe tin đó chứ?"
"Rất ổn." Brittany mỉm cười. "Dĩ nhiên, em bắt thằng bé hứa phải trở lại lấy bằng đại học, kể cả khi chơi bóng chày đến lúc 45 tuổi. Việc đầu tiên phải làm sau khi giải nghệ - quay lại trường."
Wes vươn tới cô, cô đi đến và ngồi lên đùi anh. "Wow, vậy em đang nghĩ gì? Với Andy đã chơi bóng chuyên nghiệp, vắng nhà cả ngày, em sẽ đến sống với anh ở San Diego?" Anh cố gắng không tỏ vẻ quá hi vọng, nhưng thất bại.
"Yeah," cô nói. "Anh có vấn đề gì với chuyện đó không?"
"Không hề." Anh hôn cô, nhưng ngăn cô hôn lại anh. "Nhưng anh có vấn đề có việc em rời trường y tá. Trở thành y tá cao cấp là mơ ước của em, anh không muốn em bỏ cuộc chỉ để ở bên anh thêm vài ngày một tuần. Anh cũng vắng nhà rất nhiều, Britt."
"Em biết. Em nghĩ mình có thể xem xét việc chuyển về một trường ở San Diego," cô bảo anh. "Nhưng trong vài năm nữa thì không." Cô mỉm cười với anh. Đó là nụ cười anh đã học được nên phải đề phòng. Nó giống như lớn tiếng thông báo, Cúi xuống và trốn đi! Chạy vào trong! "Không cho đến khi con đã được 2 hoặc 3 tuổi."
Wes nghe thấy những từ đó, nhưng chúng không có nghĩa gì cả. Sau đó chúng lại vô cùng có ý nghĩa. Anh cười to vì choáng váng và kinh ngạc. "Em đang định nói...?"
"Có nhớ hai tuần trước lúc chúng ta không cẩn thận không?" cô hỏi.
Anh lại cười. "Uh, yeah, nhưng anh nhớ hình như có rất nhiều lần từ khi kết hôn, bà Skelly, chúng ta chưa hề cẩn thận." Và anh yêu từng giây phút đó. Nhưng một đứa con. Jesus.
"Well, em vừa đi kiểm tra và...đã chắc chắn." Cô bật cười. "Anh yêu, trông anh như đang sợ chết khiếp."
"Anh đang sợ chết khiếp. Anh rất vui, dĩ nhiên là em biết anh có nhưng...anh cũng sợ chết khiếp. Một đứa con. Đức mẹ linh thiêng."
Brittany đang tỏa sáng. Anh đã thấy từ đó được dùng để miêu tả những phụ nữ đang mang thai, nhưng chưa bao giờ tin ai đó có thể thực sự tỏa sáng. Thế nhưng Brittany chắc như quỷ là có.
Và anh đã hiểu tại sao việc hoãn lại khát vọng sự nghiệp không phải vấn đề với cô.
Bởi vì dù nhận được bằng là mơ ước của cô từ lâu, cô còn có một ước mơ khác.
Có con.
Và dù chỉ là vô tình, Wes cũng đã khiến cho giấc mơ đó thành sự thực.
"Anh yêu em," anh nói với cô. "Nhiều hơn những gì em có thể biết."
Mắt cô ánh lên với những hạt nước long lanh. "Oh, nhưng em có biết," cô thì thầm, và hôn anh.
May mắn là anh không phải loại đàn ông dễ khóc, nếu không, anh đã hóa thành một vũng nước trên sàn.
"Nếu đó là con gái, hãy đặt tên cho con bé là..."
"Whoa," Wes nói. "Whoa, whoa, đợi đã. Anh không thể có con gái được. Con gái lớn lên rồi trở thành nam châm thu hút con trai, và ngay bây giờ anh cho em biết anh tuyệt đối không chịu đựng được chuyện đó đâu."
"Well, em đoán có khả năng 50 - 50 đó sẽ là con trai..."
"Yeah, nhưng, Jesus, có con trai còn tệ hơn. Anh không biết tí gì về việc làm bố của một cậu con trai - nhìn xem anh có ai làm hình mẫu. Bố của anh rất tệ, chính em còn nói thế. Không, anh không thể có con trai được."
Brittany đang cười anh. "Hít thở," cô nói. "Anh yêu, hít thở nào. Anh sẽ là một ông bố tuyệt vời." Cô đặt tay anh lên bụng cô, trên tử cung của cô, nơi đứa con của cô - con của họ - đang lớn lên từng ngày. "Tất cả những gì anh cần làm chỉ là yêu đứa trẻ này bằng một nửa so với anh yêu em. Và em có cảm giác sau khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, anh sẽ càng yêu nó hơn."
"Anh nghĩ mình sắp nôn mất," Wes nói.
Britt cười. "Đó là việc của em vài tháng nữa chứ."
"Chúa ơi," anh nói, "em có thấy khỏe không? Em có bị nghén không? Em có..."
"Thực ra, em cảm thấy tuyệt vời. Melody bị nghén kinh khủng, nhưng không có nghĩa là em cũng giống thế."
"Không được cưỡi ngựa nữa," anh bảo cô. "Cho tới khi sinh con xong. Anh thấy họ bảo thế ở đâu đó."
"Well, điều đó thì dễ lắm, vì em đã bao giờ cưỡi ngựa đâu." Cô cười. "Anh sắp loạn thần kinh lên vì em đúng không?"
Wes nhắm mắt lại. "Anh xin lỗi. Chỉ là..."
"Sẽ mất một thời gian để làm quen," cô bảo anh. "Em biết. Đặc biệt với việc không cần dùng biện pháp kế hoạch hóa trong chín tháng tới nữa. Sẽ vất vả lắm đây."
Anh mở mắt ra và nhìn thấy cô đang mỉm cười với anh. Cô nhướng nhướng lông mày. "Thực ra, có lẽ chúng ta nên đi thực hành."
"Oh, bé yêu," anh nói, rồi hôn cô.
Và họ sống hạnh phúc - với rất nhiều tranh cãi và tiếng cười - cho đến mãi mãi về sau.
THE END
Canh Khuya Canh Khuya - Suzanne Brockmann Canh Khuya