Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Brockmann
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Night Watch
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2149 / 39
Cập nhật: 2015-09-16 12:30:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
rittany không muốn gặp anh nữa.
Wes nghe lại tin nhắn cô để trên hộp thư thoại của anh đến lần thứ 3, mặc dù anh hiểu rõ từng từ cô nói ngay từ lần đầu tiên.
Đã kết thúc.
Chỉ như vậy.
Cô đã xong việc với anh.
Mọi thứ đã thật thú vị.
Không thể nào. Thật sự không thể nào.
Nó không giống với mọi điều anh biết về người phụ nữ này.
Dĩ nhiên, có thể anh chưa hiểu cô ấy rõ đến vậy.
Nhảm nhí. Dù chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, Wes đã hiểu Brittany Evans hơn bất cứ người phụ nữ nào trên thế giới này. Anh biết cô từ trong ra ngoài.
Cô yêu anh. Anh sẽ đánh cược điều này bằng tiền tiết kiệm cả đời của mình.
Well, okay, tiền tiết kiệm cả đời của anh cũng chẳng nhiều nhặn gì, tức là câu nói đó không nhiều trọng lượng lắm.
Nhưng anh sẽ đặt cả danh dự của mình vào đó.
Sự thật, đó là những gì anh đang làm lúc này khi lái xe đến Los Angeles, bằng cách ép buộc cô nói câu vĩnh biệt với anh lần nữa, lần này là mặt đối mặt.
Phải nửa giờ nữa anh mới đến nơi, dù anh đã đi vượt qua tốc độ giới hạn.
Nhưng giọng cô nghe quá vui vẻ, quá ổn thỏa với ý tưởng không bao giờ gặp lại anh nữa.
Nếu anh đã sai thì sao? Sẽ thế nào nếu những ngày qua chẳng là gì ngoài một cuộc chơi với cô? Cười đùa, tình dục và một chút vui vẻ.
Brittany vẫn đang đi tìm người trong định mệnh, đi tìm Bạch mã Hoàng tử của cô. Đúng thế, cô không tỏ vẻ quá háo hức với chuyện đó, nhưng anh biết trong sâu thẳm, cô vẫn ước mong về một câu chuyện cổ tích. Một người chồng thương yêu cô. Một gia đình. Một đứa con.
Và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Cô đã bảo anh rằng cô không có thai. Thật đáng tiếc, nhưng không sao, anh có thể dễ dàng khiến cô lâm vào tình trạng đó.
Wes cười gằn. Chắc rồi, anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ đó chẳng chút khó khăn.
Trừ việc anh không phải Bạch mã Hoàng tử, còn không gần đến mức đó.
Anh là một người đàn ông có thể thú vị khi ở cạnh một vài ngày, chắc chắn, nhưng anh sẽ không trách Britt chút nào nếu cô không muốn thấy anh quanh quẩn trong bếp nhà cô cả đời.
Khỉ thật, bây giờ anh thật sự thấy sợ rồi đây.
Và khoảng thời gian nửa giờ trước khi có cơ hội nói chuyện với cô đang trở nên càng lúc càng dài.
Anh ấn số của cô trên di động.
Điện thoại reo lên một lần. Hai lần.
Thôi nào, Britt. Làm ơn có ở nhà.
"Xin chào?"
Okay, tên đần. Nói câu gì hay ho đi. "Hey, Britt. Là anh, Wes."
"Xin lỗi," cô nói. "Andy không ở nhà."
Huh?
"Yeah," anh nói. "Anh biết. Cậu bé sẽ không quay về cho đến ngày mai..."
"Oh, xin chào, bà Beatrice," cô ngắt lời anh. "Tôi không nhận ra giọng bà. Bà bị cảm à? Không, thằng bé đến Nevada cùng đội bóng chày."
Cái gì? Chuyến đi của Andy là đến Phoenix, nhưng cái đó không quan trọng vì giờ cậu đang ở San Diego với Dani. Còn bà Beatrice là ai? "Brittany, cái..."
"Tôi sẽ bảo nó là bà gọi," cô nói. Giọng của cô căng thẳng kì lạ. "Và nhắc nó cuốn sách nó mượn từ thư viện đã đến hạn trả lại. Tiêu đề là gì vậy? Từ Flintlocks tới Uzis: Lịch sử chiến tranh hiện đại? Vâng, tôi đang chép lại."
"Brittany, Jesus, chuyện gì vậy? Có ai đó đang ở trong nhà cùng em à?"
"Vâng," cô nói.
Dĩ nhiên. Anh là một thằng ngốc. "Ai đó đang ở bên cạnh à?" Ai đó khiến cô không thể nói chuyện tự nhiên.
"Vâng," cô nói.
Từ Flintlocks tới... "Ai đó có vũ khí?" anh hỏi, sợ hãi câu trả lời của cô.
"Vâng."
Oh, Christ. Wes đạp mạnh chân vào sàn. Chiếc xe này có thể đi với tốc độ 120 mph không chút khó khăn, cả anh lẫn chiếc xe hiện đều không do dự.
"Oh, còn một quyển sách nữa ạ?" cô nói.
"Có bao nhiêu? Chúng là ai?"
"Chỉ có một. Okay. Đá quý ở Bắc Mỹ. Vâng, tôi biết rồi. Cảm ơn bà, bà Beatrice."
Jesus, cô ấy đang định nói với anh điều gì đó qua cái tựa này, nhưng là cái gì?
"Brittany, anh không hiểu. Em đang định nói với anh điều gì? Đá quý...?"
"Vâng, đúng vậy. Andy đặc biệt có hứng thú với những viên đá có côn trùng thời tiền sử nằm bên trong. Chúng được gọi là gì ấy nhỉ...?"
"Đó là hổ phách (amber)," anh bảo cô, rồi nhận ra mình vừa nói gì. "Chết tiệt! Chuyện này có liên quan đến Amber Tierney?"
"Vâng."
"Cô ta cũng ở đó à?"
"Không, thằng bé là người hâm mộ việc sưu tập đá từ lâu rồi."
Người hâm mộ. Tên bám đuôi của Amber. Chúa Jesus.
"Hắn ta có làm đau em không?" anh hỏi.
"Không thực sự...Oh, tôi xin lỗi, bà Beatrice," cô nói. "Tôi phải đi rồi. Có ai đó đang...đang đứng ở cửa."
"Anh đến đây, bé yêu," Wes nói. "Anh còn 30 phút nữa sẽ đến chỗ em."
"Không," cô nói nhanh. "Tôi...tôi rất vui khi biết Andy đã nhờ đến sự chỉ dẫn của bà ở thư viện. Tôi luôn khuyến khích thằng bé sử dụng mọi sự trợ giúp."
"Anh sẽ làm thế," anh nói. "Và anh sẽ đến đó sớm hết mức có thể. Chúa ơi, bé yêu, anh yêu em. Hãy cẩn thận."
Nhưng cô đã dập máy.
Trong khi anh gần như đang bay qua đường cao tốc, Wes ấn số 911.
Cổ tay của Brittany đang bốc lửa, và nó còn đau hơn khi điện thoại bị giật khỏi tay cô.
Wes đang trên đường đến đây.
Chết tiệt, cô không muốn anh đến. Cô muốn anh gọi cho cảnh sát từ San Diego, nơi anh được an toàn, ngoài tầm sát thương của khẩu súng chết chóc tên đàn ông điên cuồng này đang cầm.
"Mày nói chuyện lâu quá đấy." Đôi mắt hắn ta trơ trơ, trông như người chết. Làm thế quái nào Amber có thể nghĩ một người với đôi mắt thế này lại vô hại được nhỉ?
"Đó là bà Beatrice ở thư viện," cô bảo hắn. "Bà ấy thích nói chuyện với tôi -chúng tôi là bạn. Nếu tôi cúp máy, bà ấy sẽ thấy kì lạ và có thể sẽ đến thăm sau giờ làm."
Hôm nay là chiều Thứ Ba, thư viện nhỏ ở địa phương đóng cửa. Cô cầu nguyện cho tên điên này đủ điên để không biết lịch làm việc ở thư viện công cộng và không biết bà Beatrice không làm việc ở đó.
Hắn ta chĩa súng vào cô lần nữa. "Số điện thoại của thằng đó là gì?"
Hắn lại nói về Wes.
Cô phải tìm cách câu giờ, bởi vì - làm ơn Chúa - Wes đang gọi điện cho người trực tổng đài khẩn cấp ở L.A.
"Tôi thực sự không nhớ," cô bảo hắn ta. "Nhưng tôi có viết ra giấy. Ở trong ví của tôi." Cô chỉ vào túi xách trên ghế.
Hắn đến đó bằng hai bước chân, dốc tất cả đồ trong túi lên bàn.
Hắn không đi như thế ở San Diego. Hiển nhiên, dáng đi khập khiễng đó chỉ là giả vờ. Một phần của vẻ ngoài vô hại, không nghi ngờ gì cả.
Mọi chuyện dần sáng tỏ. Những cuộc gọi cúp máy lặp đi lặp lại ở cả căn hộ của cô và Wes - Amber cũng nhận được những cuộc gọi tương tự.
Lời buộc tội ở tiệm kem. Mày làm cô ấy khóc.
Hắn ta đã nói về Amber.
"Tôi làm Amber khóc lúc nào?" cô hỏi khi hắn quay lại và ra hiệu cho cô đến gần bàn bếp.
Chết tiệt, cái cổ tay này khiến cho cô khó mà tự đứng lên được.
"Cô ấy đã gọi bạn trai mình đến, và thằng đó mang theo mày đi cùng," hắn ta kể cho cô. "Cô ấy đến ở trong khách sạn, nhưng sau khi lái xe ra khỏi ga ra, cô ấy đỗ lại bên đường và khóc."
Và Ngài điên khùng đây nghĩ rằng chuyện đó là do Wes và Brittany gây ra. Hắn đã tưởng tượng nên một chuyện tình tay ba giữa họ.
"Ông chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy có thể đã khóc vì sợ hãi sao?" cô hỏi hắn ta. "Vì ông?"
Oh, đúng là điều không nên nói. Hắn không hề vui vẻ khi nghe điều đó.
"Xin lỗi," cô nói nhanh. "Dĩ nhiên là không."
"Tìm số của nó đi," hắn ta ra lệnh.
"Tôi đang tìm," cô bảo, lật qua hàng đống giấy gói kẹo và những giấy tờ khác cô đã đút vào ví mấy tháng qua. "Chờ tôi 1 phút."
Hoặc là ba mươi.
Làm ơn Chúa, đừng để Wes xông vào đây một mình.
"Mình không có vũ khí," Wes báo với Bobby, đang ngồi trên trực thăng. "Mình chỉ có dụng cụ lặn, một con dao, và một cái áo vest chiến đấu trong cốp xe. Nếu nói về vũ khí, mình chẳng có gì ngoài chân và tay." Cùng với con dao lặn, như vậy là đủ, với điều kiện anh có thể vào trong nhà và đến đủ gần tên đàn ông đó. Tay chân anh cùng con dao có thể gây nên thương tích trầm trọng, cho dù tên chó đẻ đó có súng.
"Mike Lee đã xác định được vị trí từ địa chỉ nhà Brittany cậu cho bọn mình," Bobby thông báo. "Bọn mình sẽ ở đó khoảng 5 phút sau ETA của cậu."
Người trực tổng đài khẩn cấp ở L.A thực sự đã bắt Wes phải đợi. Vì vậy anh gọi cho Đại úy Jones ở căn cứ hải quân. Vận may đã đứng về phía anh, vì một phần của đội Alpha đã ở trên không, bay bằng trực thăng đến điểm bắn để thực hành với vũ khí không thông dụng.
Jones đã nối dây liên lạc cho Wes với Bobby trên trực thăng, và ra lệnh cho họ tiến vào khu vực Los Angeles - thực hành một loại diễn tập khác.
Di động của Wes báo có cuộc gọi đến và anh liếc nhìn nó. "Mình có cuộc gọi," anh bảo Bobby. "Là Brittany. Mình sẽ liên lạc lại với cậu sớm."
Anh ấn nút. "Xin chào?"
"Vâng, xin chào, Wes? Em Brittany đây."
Khỉ thật, giọng cô vẫn nghe như đang bị ai đó chĩa súng vào đầu.
"Em ổn không?" anh hỏi. Đó là một câu hỏi ngu ngốc. Dĩ nhiên là không.
"Em khỏe," cô nói, hiển nhiên đang cố gắng làm cho cuộc nói chuyện nghe có vẻ bình thường trong mắt tên bám đuôi. "Anh thế nào?"
"Anh gần như phát điên vì lo lắng cho em, bé yêu," anh nói. "Và anh nghĩ mình chắc đang được phù hộ, vì đến giờ anh vẫn chưa bị tuần tra đường cao tốc chặn lại trong khi đang đi nhanh hơn bất cứ lúc nào anh từng lái trên con đường này. Anh vẫn còn cách chỗ của em 7 phút nữa. Anh đã cố gọi 911 vài lần, nhưng không được. Anh bật radio, nhưng có rắc rối, vài cuộc biểu tình nào đó mất kiểm soát ở khu buôn bán. Họ phải đi dẹp bọn gây rối hay gì đó. Nhưng không sao, anh sẽ đến chỗ em sớm thôi."
"Không," cô vội vã nói, nhưng sau đó ngưng ngang.
"Đừng lo lắng," anh bảo cô. "Anh không định xông vào đó như một con thú hoang ngu ngốc đâu. Anh có viện trợ. Bobby và một số thành viên đội Alpha sẽ gặp anh cách căn hộ của em vài nhà. Chỉ có một tên với một khẩu súng, đúng không?"
"Vâng," cô nói. "Nhưng Wesley..."
"Sẽ không có ai bị thương," anh bảo cô. "Anh hứa."
"Em nhớ anh," cô nói rất nhỏ.
Đây là điều cô bị ép phải nói hay sự thật? Chết tiệt, nghe cô nói như vậy khiến cho ngực anh thắt lại.
"Anh sẽ đến L.A chứ?" cô hỏi, hiển nhiên vì đó là những gì tên bám đuôi muốn. Có thú vị không? "Hôm nay? Làm ơn?"
"Bọn anh sẽ do thám trước khi vào," anh bảo cô. "Em sẽ không nghe thấy đâu, bọn anh sẽ ở đó khoảng 15 phút nữa. Ngay khi em nghe thấy bất cứ thứ gì, bất cứ tiếng động nào ở lối vào, nằm xuống sàn ngay, okay? Hoặc tốt hơn...Anh biết rồi, đúng 15 phút nữa, bảo hắn ta em phải vào phòng tắm. Đi vào trong khóa cửa và ở lại đó. Nhớ ngồi trong bồn nhé, bé cưng. Nằm xuống, okay? Anh biết nghe nó thật ngu ngốc, nhưng nó có thể bảo vệ em nếu hắn ta bắt đầu bắn."
"Anh nghĩ anh có thể đến đây tối nay không?" cô hỏi, theo ý tên kia. "Khoảng 6h?"
"Tốt," anh nói. "Để hắn ta nghĩ còn hàng giờ nữa anh mới đến nơi. Thông minh đấy."
"Lái xe cẩn thận," cô nói.
"Em cũng cẩn thận."
"Vậy em sẽ gặp anh lúc 6h nhé."
"Em sẽ gặp anh sớm thôi, Britt. Nhớ, 15 phút nữa, đi vào phòng tắm, và đừng ra cho đến khi anh bảo, okay?"
"Okay," cô nói. "Tạm biệt, Wes."
Cuộc gọi bị ngắt.
Jesus, đó có phải là lời vĩnh biệt không. Cô ấy biết điều gì mà không thể nói cho anh?
Wes tăng tốc nhanh hơn.
14 phút.
Wes sẽ ở đây trong vòng 14 phút nữa. Nhưng Chúa ơi, từ cái nhìn trong mắt Tên điên này, 2 phút nữa Brittany sẽ chết.
"Anh ấy sẽ đến đây lúc 6h," cô bảo hắn ta khi hắn để điện thoại vào chỗ cũ, sau đó bắt đầu mở ngăn kéo bếp, tìm kiếm - dĩ nhiên - một con dao.
Hắn tìm thấy con dao khắc của cô, đặt nó bên cạnh chậu rửa bát.
"Whoa," cô nói. "Con dao đó to đấy. Cẩn thận kẻo cắt trúng mình."
"Trước đây tao chưa bao giờ phải cắt đầu ai," hắn nói, quay sang nhìn cô bằng đôi mắt điên khùng, đáng sợ đó.
"Phải?" cô nói. "Tôi không nghĩ có chuyện gì mà bất cứ ai thực sự phải làm."
"Nhưng đó là chuyện tiếp theo sẽ xảy ra," hắn thông báo cho cô.
Chúa tôi, hắn đang làm theo một cái kịch bản bệnh hoạn nào đó à? Giống như từ một bộ phim kinh dị rẻ tiền với phòng ngủ đẫm máu và...Vậy thì okay, okay. Khiến cho hắn nói. 13 phút rưỡi nữa. Cô có thể làm điều này.
"Vậy...tôi về nhà và thấy đống máu trên ga trải giường," cô nói. "Sau đó thì sao?"
"Người yêu của mày về nhà và thấy mày," hắn bảo cô. "Chết."
"Ôi, trời," cô thều thào nói. Nhưng không phải cô không nghĩ đến chuyện đó. "Chính xác thì tôi bị giết như thế nào?"
Không nghi ngờ gì cả, đây là cuộc nói chuyện kì dị nhất trong đời cô.
Nhưng người đàn ông này, tên bệnh hoạn điên cuồng này, cũng là con trai của một bà mẹ nào đó. Cũng có ai đó yêu hắn ta, dù hắn có mắc bệnh tâm thần. Ở nơi nào đó bên trong hắn cũng có một tâm hồn con người. Có thể nếu họ nói chuyện đủ lâu, cô có thể hiểu hắn.
"Mày bị bắn vào cổ," hắn nói, "sau đó đầu của mày bị ném vào chậu rửa bát."
Oh, Chúa đáng kính. "Như thế thì không tử tế lắm đâu," cô nói.
"Những gì mày làm mới là không tử tế," hắn tức tối đáp lại. "Ăn cắp bạn trai của Amber và làm tan vỡ trái tim cô ấy. Cô ấy đã khóc rất nhiều."
"Amber cũng ở trong bộ phim này à?" cô hỏi. Cái cảnh kinh khủng này chắc chắn đến từ một bộ phim. Cô đã đọc - ở đâu đó - rằng Amber từng đóng vài bộ phim hạng B trước khi thành công với show truyền hình của cô ấy. Đây rõ ràng là một trong số đó.
"Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta," hắn nói. "Nó hay tuyệt. Bạn trai của Amber bỏ trốn với người đàn bà khác, cô ấy khóc và khóc bởi vì không biết có một người hâm mộ bí mật, người trừng phạt bọn họ - và tất cả những người khác làm cho cô ấy khóc."
"Điều gì xảy ra với bạn trai của Amber?" Britt hỏi. Cô phải giữ cho hắn nói. 11 phút nữa trước khi Wes đến nơi.
"Nó bị bắn," Tên Điên bảo cô. "Ngay vào tim. Còn Amber cưới người hâm mộ bí mật và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau."
Oh Chúa ơi. Hắn thực sự nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra sao? "Không có cảnh sát điều tra sao?" cô hỏi. "Anh ta không bị bắt vì tội giết người à?"
Hắn hướng cái nhìn trống rỗng vào cô. "Tại sao chứ? Không ai biết anh ta biết họ."
"Dấu vân tay thì sao," cô nói, "khắp căn hộ?"
Hắn ta nhíu mày. "Cái này không có trong phim."
"Vì đó chỉ là phim chứ không phải hiện thực. Trong hiện thực, cảnh sát tìm dấu vân tay. Ông không muốn làm điều này, đúng không?"
Hắn cầm súng lên. "Tao không muốn phí thời gian. Tao không biết chuyện này sẽ mất bao lâu."
10 phút. "Tôi phải vào phòng vệ sinh," Brittany nói nhanh. Còn quá sớm, nhưng Chúa ơi, đáng để thử.
"Mày sẽ không phải đi trong một phút nữa," hắn nói, chĩa súng vào cô.
Wes gọi cho Bobby từ công viên gần căn hộ của Britt. "Mình đến nơi rồi," anh nói, mở cốp xe và mặc áo vest vào. "Các cậu ở đâu?"
"Bọn mình đúng theo kế hoạch," Bobby nói. "Cách cậu 5 phút."
"Mình không đợi được," Wes nói. "Mình sẽ đến căn hộ của cô ấy, quan sát động tĩnh."
Tiếng súng vang lên, to như sấm rền giữa khu vực dân cư yên tĩnh, theo sau bởi vài tiếng nữa.
Wes chửi thề, rồi chạy đến chỗ Brittany.
Brittany đóng sầm và khóa cánh cửa nhà tắm sau lưng mình.
Cảm ơn Chúa vì chất lượng xây dựng của những năm 1890, vì cánh cửa gỗ cứng cáp không hề rung lên.
Cảm ơn vì đã giữ tên điên khỏi chỗ dạy bắn súng, nơi hắn có thể học cách ngắm một khẩu súng, nếu hắn chịu khó học một hoặc hai buổi.
Dĩ nhiên, cổ người là một đích ngắm khá nhỏ. Bắn ai đó vào tim sẽ dễ hơn nhiều.
Ngoài hành lang, Tên điên đang lao mình vào cửa. "Mở ra!"
Yeah, đúng vậy, mở cửa ra cho hắn bắn vào cổ cô và...Chúa ơi!
Cửa sổ phòng tắm bị gắn khít vào. Nó quá nhỏ đối với Britt kể cả khi mở nó ra được, nhưng cô không quan tâm. Cô phải đập vỡ nó, để có thể cảnh báo cho Wes.
Anh sẽ đến đây bất cứ lúc nào, và tên bám đuôi điên khùng của Amber sẽ bắn vào tim anh.
Cô sẽ không, sẽ không để cho chuyện đó xảy ra.
Nức nở, cô giật lấy nắp bồn cầu và vung nó lên dùng hết sức đập vào cửa sổ.
Nó đập vào làm vang lên một âm thanh trầm đục rồi nảy lại, đập vào cổ tay bị gãy của cô.
Wes ép mình phải chậm lại. Nếu anh xông vào từ cửa chính, tên có súng sẽ chiếm được lợi thế.
Anh cần mất một chút thời gian để làm tốt việc này.
Anh phải trèo lên tầng hai và nhìn qua cửa sổ.
Tìm xem tên đó ở đâu, Britt ở đâu.
Làm ơn, Chúa, hãy để cô ấy sống.
Đau đớn.
Thế giới của Brittany co lại chỉ còn nỗi đau. Đau đớn và thất vọng đắng nghét.
Cổ tay của cô đau đến mức cô muốn nôn khan, nhưng nỗi thất vọng còn lớn hơn.
Plexiglas.
Dĩ nhiên.
Andy đã bảo cô chủ nhà của họ đã thay cửa sổ phòng tắm bị vỡ bằng Plexiglas không vỡ.
Cô không thể đập vỡ nó, cũng không thể mở nó ra.
Cô không có cách nào để cảnh báo cho Wes.
Wes trèo lên nhanh hết mức có thể, mong ước bằng cả trái tim rằng mình được trang bị với thứ gì đó ngoài một con dao lặn.
Anh có thể nghe thấy tiếng máy bay trực thăng chở lính SEAL đang đến gần. Anh nghe thấy cả tiếng còi xa xa. Ai đó đã nghe thấy tiếng súng và đã may mắn gọi được 911 hơn anh.
Rèm cửa gần như bị đóng trong phòng Britt. Tốt lắm. Chúng sẽ che giấu được anh khỏi bị nhìn thấy trong khi anh có thể nhìn vào trong phòng qua những thanh gỗ và...
Jesus!
Anh suýt buông nắm tay của mình trên thành nhà ra, và anh tự bắt mình phải nhìn lần nữa.
Trong nhà là một khung cảnh đẫm máu. Anh đã quá muộn. Brittany đã chết. Chắc chắn như vậy.
Không ai có thể chảy máu nhiều đến mức đó mà vẫn sống.
Thậm chí khi một phần trong người Wes đã chết theo, phần còn lại nhanh chóng vào trạng thái chiến đấu. Tên giết Brittany đang ở đây, trong phòng, bên cửa phòng tắm.
Tên khốn nạn đó sẽ chết.
Wes rút dao ra, giữ chặt lấy mép mái nhà trên đầu và đu người vào qua cửa sổ, chân chạm đất trước.
Gãy cổ tay hay không, Brittany đã sẵn sàng.
Cô nghe thấy tiếng cửa kính vỡ và giật mở cửa phòng tắm.
Như cô tiên đoán, lưng của Tên điên quay về phía cô, cô đập nắp bồn cầu thật mạnh vào hắn. Nó trượt qua đầu, nhưng đập vào vai hắn, hạ hắn ngã xuống về phía trước.
Nhưng không đủ để ngăn hắn khỏi bắn hai phát súng.
Nó to đến điếc tai, hai phát nổ đanh gọn bắn ra hai viên đạn chết chóc bay thẳng vào ngực Wes, đẩy anh ra sau, ngã xuống sàn.
Nhưng giống như một loại máy móc siêu nhân nào đó, anh lại đứng dậy nhanh như cắt, lao về phía Tên điên với ánh mắt dữ tợn.
Brittany.
Cô đang đứng đó, còn sống và nguyên vẹn, bên cạnh tên cầm súng, mà không có một vết thương nào.
Ngực của Wes đau như quỷ, nhưng anh không quan tâm. Anh không cảm thấy gì ngoài sung sướng.
Anh đã biết mẹ của Lazarus cảm thấy thế nào ngày con trai mình trở về từ cái chết.
"Nằm xuống!" anh cố gắng hét lên khi đá khẩu súng ra khỏi tay tên chó đẻ, nhưng chỉ giống như một tiếng thều thào.
Dĩ nhiên, Britt không di chuyển đến chỗ an toàn. Cô lại nâng một thứ trông như nắp bồn câu lên quá đầu rồi đập cho tên cầm súng bất tỉnh bằng một cú đẹp mắt.
Wes ngã sấp xuống.
"Lấy súng đi," anh cố nói với Britt, nhưng một lần nữa cô không nghe thấy.
Cô giúp anh nằm ngửa lên. Chúa ơi, khó thở quá. Và cơn đau...
Bây giờ anh cảm thấy rồi.
Cô không nhặt súng lên cũng không sao vì Bobby và những người khác đã đến, để đảm bảo tên kia không làm ai khác bị thương nữa.
"Chúa ơi, cái mùi kinh quá," Rio Rosetti nói.
"Đừng chết," Britt ra lệnh khi cô cố cởi áo vest của anh. "Anh đừng có chết!"
Anh sẽ không chết. Anh cố gắng nói với cô, nhưng không thể hít đủ khí vào phổi để phát ra bất cứ âm thanh nào.
Bobby cúi về phía anh, đút tay vào hai cái lỗ đạn trên áo. "Ouch," cậu ấy nói. "Chắc là đau lắm."
"Chúa ơi, Skelly," Lucky O’Donlon phàn nàn. "Sao lại gọi trợ giúp trong khi cậu xông vào qua cửa sổ trước khi chúng tôi đến?"
"Yeah, nhưng nhìn vào cái cậu ta đã thấy kìa," Bobby chỉ tay. "Nếu đây là căn hộ của Colleen, và nếu tôi ở ngoài đó, nhìn vào cái giường này, tôi cũng nhảy qua cửa sổ mất."
"Không có ai định gọi xe cấp cứu sao?" Brittany yêu cầu.
° ° °
Cô không thể tin được.
Mọi người đều đứng quanh tán dóc trong khi Wes đang chảy máu đến chết.
Với một tay không hoạt động được, Brittany không thể cởi áo vest của anh ra, thậm chí cô không thể biết anh bị thương nặng đến mức nào dưới cái vật nặng nề này.
"Anh ấy đang mặc áo vest," Rio, một trong những thành viên trẻ nhất của đội, báo cho cô biết.
"Tôi có thể nhìn thấy anh ấy đang mặc áo vest," Brittany nói. "Có ai có thể giúp tôi cởi nó ra không?"
"Áo vest chống đạn," Bobby giải thích, và tim cô bắt đầu đập lại được.
"Oh, cảm ơn Chúa."
"Nhưng nhìn xem cậu ấy bị bắn vào đâu này." Bobby chỉ vào 2 cái lỗ. "Có thể xương sườn đã bị gãy, hoặc là xương quai xanh. Trời ơi, sẽ đau đấy."
"Mình ổn," Wes thều thào. Anh vươn tay ra chạm vào má Britt. "Thật ra, mình chưa từng nhớ đã từng có lần nào thấy ổn hơn."
"Cảnh sát đến rồi," Rio thông báo.
Và thật sự họ đã đến. Có cả nhân viên y tế, họ tụ tập quanh Wes, kiểm tra huyết áp và lắng nghe phổi của anh.
Một cái xương sườn bị gãy có thể làm thủng phổi, nhưng của anh vẫn ổn. Anh chỉ không có đủ hơi để thở.
Cổ tay của Britt tạm thời được nẹp lại, và Tên Điên cũng được chữa trị. Hắn bị mang đi trên băng ca trong khi Brittany kể lại sự việc cho cảnh sát.
Mọi chuyện đã kết thúc - nhưng bây giờ căn hộ của cô trở thành hiện trường phạm tội. Một hiện trường phạm tội hôi thối, hỗn độn.
Brittany được phép trở vào trong sắp xếp hành lý để ở lại khách sạn cho tới khi cảnh sát đã hoàn thành việc chụp ảnh phòng ngủ của cô. Cho đến khi cô dọn dẹp xong đống đó.
Cô cũng gom lại đồ đạc của Wes, nhét chúng vào túi của anh và vụng về mang chúng ra ngoài, một bên tay lành lặn cầm cả hai túi.
Wes ngồi trên bậc thang dẫn lên căn hộ của Brittany, với hai sườn và vai bốc lửa. Nhân viên y tế đã cố đưa anh tới bệnh viện để chụp X quang, nhưng không có gì phải vội. Xương quai xanh của anh chắc chắn đã bị gãy - anh biết vì trước đây nó cũng từng gãy một lần - và họ không thể làm gì cho anh. Đó không phải là kiểu gãy xương có thể bó bột vào.
Nó chỉ đau như quỷ trong vài tuần. Sau đó lại đau đến chết trong vài tuần nữa.
Anh cần đi chụp X quang, nhưng anh sẽ không đến bệnh viện mà không có Brittany.
Cô xuống cầu thang và...
"Có chuyện gì xảy ra với cổ tay của em vậy?" anh hỏi.
"Hắn đánh em và em ngã đè lên nó."
Chết tiệt. "Anh nên giết hắn khi có cơ hội. Anh đã nghe thấy lời khai của em với cảnh sát. Brittany, Chúa ơi, đây là lỗi của anh. Nếu anh không tới L.A..."
Cô không để anh nhận lỗi về mình. "Vậy thì có lẽ hắn sẽ bám theo Amber. Hoặc những người bạn khác của cô ấy không có khả năng ngăn hắn tấn công mình."
"Hắn đã làm em bị thương." Chỉ riêng ý nghĩ hắn đánh cô cũng đủ làm cho Wes tức giận đến phát ngất. Anh không muốn nghĩ thêm về tất cả những điều tên bám đuôi của Amber - John Cagle - định làm với Brittany.
Cô nhìn xuống thanh nẹp trên cổ tay mình. "Tin em đi, chuyện còn có thể đã tệ hơn."
"Anh biết. Britt, anh thực sự xin lỗi."
"Em cũng xin lỗi." Cô đặt thứ gì đó xuống bên cạnh anh và anh nhận ra đó là túi của mình. Cô đã thu dọn đồ của anh như lời cô nói trong lời nhắn ở hộp thư thoại.
Nếu như cô ấy nghiêm túc thì sao? Jesus, thực sự là như vậy sao?
"Em xin lỗi em đã kéo anh từ chuyện rắc rối này đến chuyện rắc rối khác," cô nói. "Lana thế nào rồi?"
"Anh không biết," anh nói. "Anh không ở lâu tại chỗ cô ấy. Ronnie Catalanotto và Amber sẽ ở bên khi cô ấy cố gắng ngủ một chút."
"Oh," Brittany nói.
Từ oh đó có nghĩa là gì?
"Britt, em thích anh đúng không?" anh hỏi.
Cô không hề do dự. "Dĩ nhiên."
Anh bật cười vì phản ứng của cô đúng là đặc trưng của Brittany, dứt khoát mà có chút thách thức trong đó. Dĩ nhiên cô thích anh. Tại sao lại không? Nhưng cười làm cho sườn và vai anh đau như quỷ, anh chửi thề. "Xin lỗi."
"Chắc anh đau lắm," cô nói, đầy thông cảm và sự quan tâm ấm áp.
Và Wes không thể nhịn được nữa. "Em sẽ cưới anh chứ?" anh hỏi.
Well, okay, anh đã làm cho cô ấy ngạc nhiên như quỷ.
"Làm ơn?" anh nói thêm, dù hơi muộn để mà cố ghi điểm lịch sự.
Cô ngồi xuống bậc thang, bên cạnh anh. "Anh nghiêm túc đấy chứ?"
"Đúng vậy. Rất nghiêm túc."
"Anh nhận được tin nhắn của em rồi đúng không?" cô nói, nhìn anh dò hỏi. "Về việc em không có thai?"
"Anh biết," anh nói. "Anh không phải muốn cưới em vì nghĩ em đã mang thai. Dù việc đó hoàn toàn ổn đối với anh, em biết không. Chỉ là không phải như vậy. Anh muốn cưới em vì, well..." Nói ra đi. "Bởi vì anh yêu em."
Cô phát ra một âm thanh nửa như hít vào, nửa như tiếng cười. Đó là dấu hiệu tốt hay xấu? Anh không biết. Tất cả những gì anh có thể làm là cố giải thích cho cô những gì anh cảm thấy khi ở bên cô.
"Em đã đúng về anh," anh nói. "Từ khi Ethan chết, anh đã, anh không biết, tự trừng phạt mình, chắc thế, chỉ vì còn sống. Anh không bao giờ có thể để mình tận hưởng thứ gì quá nhiều, anh không thể để mình quá hạnh phúc. Và em đúng - anh đã tìm ra một cách quái quỷ để khiến cho mình khốn khổ, đó là yêu một người anh không thể có."
Điều ngu ngốc là, anh không nhận ra mình đã làm vậy cho đến khi gặp Brittany. Brittany, người đã thích anh.
"Và em biết đấy, thời gian trôi đi, anh nghĩ có lẽ mình đã hết yêu Lana và bắt đầu yêu cái ý tưởng về Lana. Sự thật rẳng cô ấy không thể với tới được càng làm cho cô ấy hấp dẫn hơn, vì mục đích của anh là trở nên khốn khổ. Chỉ có một lần - anh thực sự say và anh nghĩ cô ấy có lẽ cũng thế - anh đã hôn cô ấy. Nó làm anh sợ phát khiếp. Anh nghĩ mình đã thích việc không thể có được cô ấy hơn là việc ở bên cô ấy."
"Còn về Lana, well, thứ cô ấy thực sự muốn là Quinn có được, anh không biết, sự hết lòng như anh, anh đoán thế. Cô ấy không muốn anh."
Anh nhìn Brittany. "Nhưng em có. Em muốn anh." Anh cười, nó lại đau và anh chửi thề. "Anh không hiểu được, nhưng dường như em thích anh - em biết đấy, thậm chí cả những phần tối tăm, đáng sợ mà anh không dám cho mọi người nhìn thấy. Không có phần con người nào của mình mà anh không dám cho em biết, Britt. Không có phần con người nào của anh trở thành quá đáng đối với em. Em chỉ là...em chấp nhận nó. Em chấp nhận anh."
"Khi anh ở bên em, bé yêu, thậm chí chỉ ngồi đây như thế này, hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào, anh rất vui sướng vì đã được sống. Và khi anh ở bên em, em biết không, anh không còn cảm thấy bất mãn với cả thế giới và chính mình nữa. Khi anh ở bên em, anh thấy yêu quý bản thân mình. Nếu đó không phải là điều kì diệu thì..."
Brittany, Brittany ngọt ngào, đã rưng rưng nước mắt.
"Anh muốn trở thành người đó," anh bảo cô, "người anh thích, người anh nhìn thấy phản chiếu trong mắt em - trong suốt quãng đời còn lại. Vì vậy, cưới anh đi, được không? Đưa anh ra khỏi nỗi thống khổ này và hãy nói với anh em cũng yêu anh."
"Em cũng yêu anh," cô nói. "Oh, Wes, em sẽ cưới anh."
Và đó là tất cả những gì anh đã hy vọng, biết được cô sẽ ở bên anh cho đến tận cùng thời gian.
Nhưng Chúa ơi, phần tuyệt vời nhất trong câu trả lời ấy là nụ cười ấm áp của Brittany, tình yêu trong đôi mắt của Brittany.
Nếu anh là loại đàn ông hay khóc, lúc này có lẽ anh đã nức nở rồi. Tuy vậy, mắt anh cũng đang ẩm ướt đến mức đáng báo động.
Wes hôn cô.
"Anh biết không," Brittany nói sau khi hôn anh lần nữa - vẫn cẩn thận không làm đau vai anh. "Em gái em và Jones sẽ không bao giờ để chúng ta quên họ là người đã sắp đặt cho chúng ta gặp nhau."
"Không sao, bé yêu," Wes nói, lại hôn cô. "Bởi vì anh sẽ không bao giờ ngừng cảm ơn họ."
Canh Khuya Canh Khuya - Suzanne Brockmann Canh Khuya