Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Brockmann
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Night Watch
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2149 / 39
Cập nhật: 2015-09-16 12:30:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
es phải đỗ xe cách 6 ngôi nhà - có quá nhiều ô tô trên đường trước ngôi nhà gỗ nhỏ Lana sống cùng với Phù thủy Matt Quinn.
Bobby và Colleen cũng vừa đến khi anh xuống xe, vì vậy anh đứng đợi họ.
Jesus, em gái của anh còn quá nhỏ. Mỗi lần anh nhìn nó, anh không thể tin nó đã kết hôn. Chúa ơi, trước khi anh nhận ra, nó sẽ thông báo cho anh biết nó và Bobby sắp có con mất. Và điều đó không kì cục sao.
Bobby trông...giống như Bobby, một anh chàng to lớn, dữ dằn như cầu thủ bóng đá, một anh chàng có thể nhai bạn thành từng mảnh nếu anh ta tức lên. Với mái tóc đen dài tết thành bím sau lưng, những nét bản địa châu Mỹ hiện ra trên xương gò má và nước da, người ta đều dừng lại và nhìn chằm chằm mỗi khi cậu ấy bước ra đường.
Wes biết họ trông như một đôi hề khi đứng cạnh nhau. Bobby và Wes, nhóm chuẩn úy không thể tách rồi từ đội SEAL 10. Wes và Bobby, Mutt và Jeff, Ren và Stimpy, Fleaman và Giagantor.
Tình trạng thiếu chiều cao và sự lực lưỡng của Wes càng được nhấn mạnh khi anh đứng bên cạnh Bobby, nhưng sự thật là anh thích chỗ đứng đó hơn bất cứ nơi đâu. Và Bobby, Chúa phù hộ cho cậu ấy, chưa bao giờ khiến cho Wes cảm thấy thiếu sót bất cứ điều gì, hình dáng hay kích thước.
Cậu ấy có thể trông như một võ sĩ nhà nghề, nhưng Bobby Taylor là một trong những đàn ông tử tế, tốt bụng và dịu dàng nhất mà Wes từng gặp, một anh chàng với nụ cười ngốc nghếch và đôi mắt nâu sẫm có thể nhìn thấu Wes chỉ qua một cái liếc.
Wes đưa tay cho Bobby bắt, nhưng Bobby gạt ra và ôm lấy anh. Cậu ấy và Colleen đều đang khóc. Colleen chưa bao giờ gặp Quinn, nhưng điều đó không quan trọng.
Anh có thể nhìn thấy em gái mình đang sợ đến chết. Đây là lần đầu tiên cô nếm trải sự mất mát sinh mạng trong đội.
Well, chào mừng đến với sự thật phũ phàng về việc kết hôn với Hải quân SEAL trong thời khủng bố, bé cưng. Cô đã rất háo hức làm đám cưới với Bobby, bây giờ cô phải đối mặt với những hiểm nguy và nguy cơ gần kề.
"Mình không thể tin cậu ấy đã mất," Bobby nói.
"Anh đã vào trong chưa?" Colleen hỏi. "Lana thế nào?"
"Anh vừa mới đến," Wes thú nhận, "nên cũng không biết. Anh chắc chắn cô ấy đang bị suy sụp tinh thần."
"Lần cuối cùng mình nói chuyện với Quinn là, trời ạ, chắc là phải 4 tháng rồi," Bobby nói.
"Mình nhận được email của cậu ấy ngay sau khi hai cậu kết hôn. Cậu ấy muốn mình nói với cậu rằng cậu ấy ước gì có thể tham dự được." Wes phải hắng giọng, anh chửi thề.
Bobby lại ôm lấy anh, và sau đó Wes thấy mình đang nhìn vào mắt người đàn ông vẫn là bạn thân nhất của anh trên thế giới này - và muốn kể cho cậu ta về Brittany. Nhưng nó có vẻ không hợp lắm với nỗi đau về Phù thủy.
Tin tức của anh phải bị lùi lại một chút. Cho đến khi anh nhận ra chính xác nó là loại tin gì
"Cậu ổn chứ?" Bobby hỏi anh.
"Yeah," Wes nói. "Không," anh nói thêm. "Mình cũng giống cậu - thật khó mà tin được. Ý mình là, ngài chuẩn úy gọi điện thông báo cho mình, và mình liên tục hỏi ông ấy có chắc không, cậu biết đấy, rằng Quinn là người đã chết. Làm sao cậu ấy có thể chết được?"
Bobby thở dài và lắc đầu. "Mình không biết. Dù sao chúng ta cũng nên vào trong. Cậu đang mong gặp Lana đúng không?"
"Yeah," Wes nói, dù đó không phải sự thật. Anh muốn lần lữa ở bên ngoài, thật là lạ.
Anh đi theo Bobby và Colleen tới trước cánh cửa mở rộng nhà Lana. Họ cùng bước vào.
Ngôi nhà nhỏ đông nghịt người. Hầu như cả Đội 10 đều ở đây, nhảy ngay ra khỏi giường khi nhận được tin. Crash Hawken, Blue McCoy, thậm chí cả đội trưởng, Joe Catalanotto đang ngồi cạnh lò sưởi. Lucky, Frisco, và Harvard Becker đang đứng bên cửa sổ. Harlan "Cowboy" Jones - em rể Britt - ở ngay bên cửa, đang nói chuyện với Mitch Shaw.
Họ đều đã cùng làm việc với Phù thủy lúc này hay lúc khác.
"Lana đâu?" Bobby hỏi Đại úy Jones.
"Cô ấy đang đi dạo trên biển với Veronica Catalanotto," anh ta bảo họ, mắt hơi nheo lại khi nhìn Wes.
Jesus, cái nhìn đó có nghĩa là...Jones có biết chuyện của Wes và Britt không? Ôi trời, nhìn cậu ta kìa, cậu ta biết. Britt đã kể cho cậu ta những gì tối hôm đó, ở căn hộ của chị gái Dani?
Nếu là Britt, cô ấy sẽ kể cho Jones sự thật.
Ôi trời. Wes sẽ sớm toi đời.
"Có cà phê trong bếp," Đại úy Shaw bảo họ.
Wes chuồn đi, chắc chắn rằng bằng cách nào đó chỉ nhìn Jones sẽ cũng đoán được Wes có lẽ đã khiến cho chị dâu cậu ta mang thai tối qua.
Anh rót cho mình một cốc cà phê và nhấp một ngụm. Nó nóng như quỷ và thiêu đốt người anh, nhưng như thế lại tốt, khiến cho anh được phân tâm đáng kể. Đây không phải là lúc hay nơi để nghĩ về những gì anh và Britt đã làm tối qua.
Oh, nhưng Chúa linh thiêng, anh không thể ngừng nghĩ về chuyện đó, cả đêm. Thậm chí anh còn mơ về nó khi ngủ.
Nếu cô có thai, anh sẽ cưới cô, không suy nghĩ gì cả - nhưng đó không phải là thứ anh đang bận tâm đến.
Không, cái anh không thể ngừng nghĩ về là anh muốn làm tình với cô như thế lần nữa đến mức nào. Không có gì giữa họ. Nếu cô có thai, vậy thì quỷ thật, anh không thể làm cho cô có thai lần nữa đúng không? Vì vậy họ có thể quẳng bao đi và...
Và dành cả quãng đời còn lại để cười đùa, nói chuyện và làm tình như cách họ đã làm tuần qua.
Yeah, một lúc nào đó trong khoảng thời gian từ đêm qua đến sáng nay, Wes đã bắt đầu cầu trời cho Brittany mang thai.
Và đó không phải là điều kì lạ nhất sao?
Không. Thực sự, nó không kì lạ đến vậy. Nó có lí theo một cách nào đó. Nếu Britt mang thai, Wes sẽ không còn lựa chọn nào khác.
Những điều cô nói với anh tối qua đã làm anh ngộ ra. Một số sự thật đã rõ ràng - bao gồm cả việc trong suốt những năm qua, Wes đã cảm thấy đáng lẽ mình nên chết thay cho Ethan. Thật là điên khùng. Không hề có nghĩa lý gì cả - anh thậm chí còn chẳng ở trong chiếc xe đó - nhưng không quan trọng. Anh là kẻ bỏ đi trong gia đình, vì vậy anh mới nên là người phải chết.
Anh đã nghĩ về điều này tối qua - những lúc không đánh mất mình trong tình yêu ngọt ngào của Brittany.
Đấy là lý do tại sao anh không về thăm nhà. Bởi vì anh không thể đối mặt với bố mẹ và anh chị em. Bởi vì chắc chắn họ sẽ nhìn anh và lắc đầu, rồi băn khoăn tại sao Chúa lại mang Ethan đi và để Wes hư hỏng ở lại.
Vì vậy, yeah. Brittany đã đúng về rất nhiều thứ. Tình yêu của anh với Lana. Đúng vậy, con người không thể ngăn mình yêu. Nhưng họ sẽ không dành đến hơn 5 năm yêu 1 người, vì lòng kính Chúa.
Trừ khi có lẽ họ đang trừng phạt chính mình.
Những kẻ thua cuộc như Wes không xứng được sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Họ không xứng đáng với một người phụ nữ ấm áp, xinh đẹp và chu đáo, yêu họ mãnh liệt và say đắm.
Tuy nhiên, họ có thể làm cho một người phụ nữ có thai rồi để cho thứ hạnh phúc mãi mãi về sau đó áp đặt lên mình.
Jesus. Rõ ràng anh đang cần một sự trị liệu nghiêm túc.
Hoặc một bao thuốc.
Hoặc có lẽ anh chỉ cần Brittany.
Cửa sau mở ra, vợ của đội trưởng, Ronnie bước vào bếp cùng Amber và...
Lana.
Trái tim của Wes quặn lại khi anh nhìn thấy cô, nhưng đó là kiểu quặn khác với trong quá khứ.
Trông cô kiệt sức, với quầng thâm dưới đôi mắt, và khuôn mặt tái nhợt vì đau buồn.
Còn hơn cả rõ ràng là cả ba người phụ nữ đã khóc.
Lana bước qua Wes mà không nói gì, chỉ chạm nhẹ vào tay anh. Anh nhìn cô đi xuống đại sảnh vào phòng ngủ, cảm thấy vô dụng và bất lực.
Anh không phải là những gì Lana cần hay muốn lúc này.
Cô muốn Quinn đi vào cửa, cười vang và nói với họ rằng cậu ấy chưa chết, rằng đó chỉ là một sai lầm điên khùng.
Nhưng Wes biết điều đó không phải sự thật. Ngài chuẩn úy đã kể cho anh Đại úy Jim Slade - được gọi là Spaceman trong SEAL - đã ở trong vụ đó, và đã nhìn thấy thi thể của Quinn.
Ronnie đi theo Lana, nhìn sang Wes đầy thông cảm và an ủi, còn Amber ở lại trong bếp.
"Họ không kể cho chị ấy về nhiệm vụ anh ấy đang làm," cô nói với anh, giọng cô căng thẳng. Amber thật đáng ngạc nhiên. Cô ấy thậm chí trông vẫn xinh đẹp khi vừa khóc xong.
Hoặc có lẽ cô ấy làm từ nhựa.
"Yeah," Wes nói. "Đó là quy định. Hải quân không thể cho biết chi tiết vì có lý do chính đáng. Nó khiến cho các lính SEAL khác gặp nguy hiểm. Nhưng tôi nghĩ Lana có thể đã biết những gì Matt và đồng đội của cậu ấy đang làm ngoài kia. Đó không phải là một chuyến đi chơi."
Lính SEAL đã khiến cho thế giới an toàn hơn một chút, dù chỉ bằng cách tiêu diệt mỗi tên khủng bố một lần.
"Vẫn không dễ dàng hơn cho chị ấy," Amber nói.
"Không," anh đồng ý. "Không hề."
Amber thở dài. "Tôi biết thật khó nói, nhưng...Lana rất mừng khi có anh ở đây, Wes. Chị ấy đã kể cho tôi rất nhiều về anh mấy ngày trước - dạo này chúng tôi nói chuyện khá nhiều trên điện thoại, trước khi việc này xảy ra. Thật là điên. Tôi chỉ vừa mới hỏi chị ấy nếu Quinn chết, chị ấy có đến với anh không."
Wes lùi lại một bước, không chắc mình muốn nghe câu trả lời của Lana.
Nhưng Amber dường như không nhận thấy sự miễn cưỡng tiếp tục cuộc trò chuyện của anh. Cô tiếp tục nói. "Chị ấy nói chị thật sự không biết đó có phải là điều anh muốn nữa không - anh biết đấy, một mối quan hệ với chị ấy. Tôi thúc chị, hỏi rằng chị muốn gì, và cuối cùng chị ấy nói có thể. Chúa giúp tôi, vì tôi thích anh nhiều hơn Quinn rất nhiều, nên tôi đã nói, well, vậy em mong anh ta chết."
Khuôn mặt cô co rúm lại như một đứa trẻ và cô lại bắt đầu khóc. Wes vòng tay quanh người cô.
"Thôi nào, Amber," anh nói. Giống như Lana, cô ấy thấp và nhẹ cân hơn Britt nhiều, và cảm giác thật kì cục - như thể anh đang ôm một đứa trẻ hơn là một người phụ nữ, anh phải cẩn thận, phải đối xử với cô ấy như thể cô ấy rất mỏng manh và sẽ vỡ nếu anh ôm quá chặt. "Cô biết là chỉ một câu nói thì không thể khiến cho sự việc xảy ra được mà."
"Anh ta là một tên tệ bạc," cô nức nở trên vai anh, "Nhưng Lana yêu anh ta. Tôi thực sự không muốn anh ta chết."
"Tôi biết," Wes nói. "Và tôi chắc chắn Lana cũng biết điều đó."
"Tôi chỉ nghĩ là chị ấy xứng đáng với người tốt hơn."
"Cô ấy xứng đáng với một người yêu cô ấy chân thành," Wes nói. "Tất cả mọi người đều thế."
"Tôi đáng lẽ phải nói với mọi người nên rời đi." Amber nhìn anh qua làn nước mắt. "Lana bảo chị ấy sẽ uống một viên thuốc ngủ bác sĩ đã kê cho, và...Nhưng có lẽ anh nên ở lại."
"Tôi không nghĩ..."
"Có lẽ anh có thể làm cho chị ấy cảm thấy khá hơn, khiến cho chị ấy bắt đầu nghĩ về tương lại. Có thể..."
Tương lai? "Đó không phải là ý hay."
Amber hơi lùi lại. "Tại sao không?"
Anh thở dài. "Lana không cần nghĩ về tương lai hôm nay. Cô ấy cần được được đau buồn. Và đó không phải là nhìn về phía trước. Nó là nhìn về phía sau và well, hiện tại. Chịu đựng điều này trong vài ngày, vài tuần nữa."
"Chị ấy cần ai đó ở bên," Amber đáp lại, lau mặt bằng tay và bước hẳn ra khỏi vòng ôm của anh. "Chị ấy cần ai đó yêu chị ấy."
"Đó là lý do cô ở đây," Wes dịu dàng nói. "Đúng không?"
Amber gật đầu. "Nhưng..."
"Tôi sẽ ở lại nếu cô ấy muốn," Wes nói. "Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho cô ấy - tôi nghĩ cô ấy biết điều đó. Nhưng cô ấy không muốn." Thậm chí cô ấy còn gần như không nhìn anh khi đi ngang qua. Quá rõ ràng rằng cô ấy không cần anh. Và thú vị thật, nhận ra điều đó không làm anh thấy buồn như mấy tuần trước.
Một vài tuần trước, anh sẽ đi theo Lana ra khỏi bếp - không, anh sẽ đi ra bãi biển tìm kiếm cô khi vừa mới đến. Anh sẽ vượt qua đám đông đến bên an ủi cô - dù cô muốn hay không.
"Cô ấy cần cô và Ronnie ở lại lúc này," Wes nói tiếp.
Amber không để anh đi khỏi cửa sau. "Lana kể cho tôi chị ấy từng một lần hôn anh."
Ôi trời. "Yeah," Wes nói. "Và chỉ một lần. Chuyện đó không nên xảy ra, và sẽ không xảy ra lần nữa."
"Chị ấy nói anh là người đàn ông đáng kính trọng nhất chị ấy từng gặp."
"Yeah, tôi không chắc điều đó." Đã đến lúc chuyển chủ đề. "Đội bảo vệ mới thế nào rồi?"
Amber nhún vai. "Ổn. Quản lý của tôi đã tìm thấy một công ty an ninh bảo vệ theo kiểu ẩn mình đằng sau. Nó hoạt động tốt. Những cuộc gọi kì quái cũng đã dừng lại rồi."
"Thế thì hay quá."
"Yeah, có thể hắn ta đã bỏ cuộc và thay vào đó bám theo Sarah Michelle Cellar."
Wes liếc vào cánh cửa dẫn tới phòng khách, kiểm tra xem còn lối thoát nào không, và nhìn thấy Đại úy Jones đang đứng tựa vào cửa lắng nghe. Cậu ta đã đứng đó bao lâu rồi. Anh quay lại phía Amber. "Có thể cô nên đi cho mọi người biết Lana muốn chúng tôi rời đi."
Cô gật đầu, đưa cho Jones một cái nhìn đánh giá khá trắng trợn trước khi để hai người họ lại với nhau.
Jones - cao và săn chắc với một khuôn mặt như tài tử điện ảnh và mái tóc nhuộm ánh mặt trời - không thèm liếc đến Amber lần hai. "Brittany đâu?" cậu ta hỏi.
"Cô ấy về L.A rồi," Wes nói. "Cô ấy thuê xe đi vì không muốn quanh quẩn ở đây. Cô ấy nói không muốn làm phiền đến Lana."
Jones trông không vui vẻ chút nào. "Vậy là cậu chỉ...sao? Đưa chị ấy lên xe buýt tới chỗ thuê xe?"
"Không. Cô ấy nói sẽ gọi taxi. Tôi đã cố đưa cô ấy tiền, nhưng cậu biết đấy đại úy, tôi không thể ép cô ấy làm những gì cô ấy không muốn."
"Chị ấy yêu cậu," Jones bảo anh.
Wes cười - chủ yếu bởi vì anh quá ngạc nhiên. Hoặc là thế hoặc là xỉu. "Whoa," anh nói. "Đợi đã. Thực sự cô ấy nói với cậu điều đó?"
Với Brittany, mọi thứ đều có thể.
"Không rõ ràng như vậy, không," Jones nói, và sự thất vọng sau câu nói đó đánh mạnh vào Wes, làm cho anh càng ngạc nhiên hơn. Chúa ơi, đáng lẽ không phải là như vậy, sau những gì anh đã nghĩ vài giờ qua. "Tôi biết chị ấy khá rõ, Skelly. Chị ấy không phải loại phụ nữ có thể quan hệ tình dục hời hợt."
"Cô ấy cũng không phải nữ tu," Wes bảo cậu ta. "Cô ấy cực kì nóng bỏng và..."
Jones nhắm mắt và nhăn mặt lại. "Yeah, đừng có đi vào chi tiết nữa. Thế là nhiều hơn những gì tôi muốn biết rồi đấy."
"Cô ấy rất tuyệt vời," Wes đơn giản nói.
"Đúng vậy," Jones nói. "Chị ấy đúng là như thế. Vì vậy đừng có đùa giỡn với chị ấy. Tôi không biết cậu có chuyện gì với Lana..."
"Không có gì," Wes nói. Và chết tiệt nếu nó không phải sự thật theo bất cứ nghĩa nào. Anh vẫn yêu Lana - theo một mức độ nào đó anh sẽ luôn luôn yêu cô ấy, nhưng nó chỉ là một tình cảm mờ nhạt so với cảm giác của anh dành cho Brittany. Brittany - người có ý nghĩa với anh nhiều hơn một nữ thần xa xăm không thể với tới. Cô ấy là bạn anh, người tình của anh, tri kỉ của anh.
Trái tim của anh.
Wes lấy di động ra. "Xin lỗi, nhưng tôi phải gọi cho Brittany. Có vài điều tôi quên hỏi cô ấy trước khi cô ấy rời đi."
Brittany đỗ chiếc xe thuê trên lối vào tại chỗ của Wes.
Chỗ của Wes. Nghe cô kìa. Người đàn ông đó chỉ mới ở đây được một tuần, và làm cách nào đó khoảnh đất này đã trở thành của anh ta?
Đúng vậy, anh ta đã đỗ xe ở đây, nhưng thế thì sao. Đó cũng là nơi Melody đỗ lại khi nó và Tyler đến chơi.
Chúa ơi, cô kiệt sức. Và đúng, thành thật đi nào. Cô đang buồn, rất, rất buồn.
Cô yêu Wes Skelly.
Người, vào lúc này, có thể đang vòng tay ôm lấy Lana Quinn, an ủi cô ấy trong khi cô ấy khóc lóc cho tên chồng tệ bạc vừa qua đời.
Britt lê bước lên cầu thang, mở cửa vào nhà. Căn hộ của cô vẫn y như 3 ngày trước. Mọi thứ được bảo quản cẩn thận như thể nó thuộc về một viện bảo tàng trưng bày cho tối Thứ bảy.
Bát đĩa họ dùng ăn tối vẫn còn ở trong chậu. Tờ báo vẫn mở trên bàn, ở mục giải trí. Yeah, như thể họ thực sự sẽ ra ngoài xem phim. Họ đã xem xét nó trong vòng 4 phút trước khi quay trở lại giường.
Tuy vậy họ đã vội vàng rời đi khi Andy gọi.
Rác đã bắt đầu bốc mùi - chúa ơi, trong này thật hôi. Và bát đĩa trong chậu cũng vậy.
Cô mang xô rác qua phòng khách và đặt nó ra ngoài cửa.
Bát đĩa được giải quyết thật nhanh nhưng hiển nhiên căn phòng cần chút không khí thoáng. Brittany giảm điều hòa xuống mức lạnh, và không có lý do gì để trì hoãn nữa.
Cô nhấc điện thoại trong bếp lên và quay số di động của Wes. Cô đã nhớ nằm lòng dãy số này.
Làm ơn Chúa, đừng để anh ấy ở đó. Hãy để cô lưu lại tin nhắn. Nó sẽ dễ dàng hơn. Và Chúa biết đã đủ khó khăn đến mức nào.
Cô đã nghĩ ra kế hoạch này trên đường về từ San Diego, và dù mục đích của nó là giành lấy Wes, cố gắng khiến cho anh nhìn ra họ phù hợp với nhau như thế nào, nó phải bắt đầu bằng việc cô giải thoát cho anh.
Hoàn toàn. Như một câu tục ngữ ngu ngốc, ngớ ngẩn về con bướm hay chim hoặc cái gì đó mà trước đây cô luôn đảo mắt lên mỗi khi nghe thấy. Hay...Nếu bạn yêu ai đó, hãy để cho họ tự do...
Cô phải làm như vậy.
"Bạn đã gọi đến hộp thư thoại của..."
"Skelly," vang lên giọng nói đã được ghi âm của Wes.
"Để lại lời nhắn sau tiếng bip hoặc ấn số một cho lựa chọn khác."
Britt thở sâu khi tiếng bip vang lên. "Wes. Chào anh. Em Brittany đây. Em về đến L.A rồi - không có việc gì xảy ra cả. Em chỉ muốn..." Cô phải hắng giọng trước khi nói. "Em muốn nói với anh rằng em thực sự rất vui trong khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau mấy ngày qua. Em muốn cảm ơn anh vì điều đó, bằng cả trái tim." Cô nói nhanh. "Nhưng em thấy sẽ tốt hơn nếu chúng ta không gặp nhau nữa. Ít nhất không, anh biết đấy, theo kiểu tình cảm nam nữ." Chúa ơi, bây giờ thậm chí cô bắt đầu nói giống anh rồi. "Và trong ít nhất vài tháng tới."
Cô lại hắng giọng. "Em sẽ gói lại đồ đạc của anh - quần áo, bàn chải và những thứ khác...rồi gửi chúng cho anh. Em sẽ gửi chuyển phát nhanh nên anh sẽ nhận được ngay thôi. Em hy vọng anh không quá tức giận với em, nhưng em thực sự nghĩ sẽ là tốt nhất nếu chúng ta chia tay nhanh gọn, và ngay bây giờ. Em biết kì nghỉ của anh chưa kết thúc, nhưng em còn phải lo trường học, cùng Andy, học bổng của nó và chuyện với Dani. Em không cần một sự phân tâm lúc này, và phải thừa nhận, anh khá là gây phân tâm. Và anh...well, anh cũng đã có...well, đủ chuyện cần làm lúc này."
Phần khó nhất đến rồi đây. Lời nói dối trắng trợn. "Em biết có thể anh đang hoảng lên về những gì xảy ra tối qua, nghĩ rằng em có thể đã có thai, nhưng anh không phải lo lắng về điều đó. Mọi thứ đều ổn. Em lại có kì sáng nay rồi."
"Vì vậy," cô nói, cố gắng hết sức để tỏ ra vui vẻ, hồ hởi. "Okay. Cảm ơn anh lần nữa. Mọi thứ đã thật...thú vị."
Gác máy đi, đồ ngốc, trước khi mày nói điều gì đáng hối tiếc.
"Chúc may mắn, Wes," cô nói. "Bảo trọng."
Cô cúp máy.
Đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc.
Thay vì vậy hãy đi uống trà.
Brittany rửa sạch ấm đun nước, rồi đổ đầy nước sạch vào, sau đó bật bếp lên. Mắt cô vẫn rưng rưng chỉ bởi vì trong này thật hôi.
Cô lục tìm dưới chậu rửa bát một chai Lysol để xịt phòng. Thật tệ là cô không thể xóa sạch tình cảm của mình dành cho Wes dễ dàng.
Nhưng okay. Cô đã hoàn thành. Cô đã sống sót qua bước thứ nhất.
Bước thứ hai cũng sẽ rất khó. Nếu anh gọi, cô sẽ phải từ chối nói chuyện bằng bất cứ giá nào, phải lịch sự nhưng kiên quyết. Không, cô không nghĩ gặp lại anh là việc nên làm.
Không, đó không phải vấn đề, sự thực, cô đã gửi đồ của anh. Đúng vậy, cô chắc chắn không có thai.
Nói dối.
Cô ghét nói dối. Cô đã tốn bao công sức để dạy Andy rằng dù có chuyện gì xảy ra, nói sự thực luôn là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng lúc đó, cô chưa phải đương đầu với tình huống người tình của mình có thể đã làm mình mang thai trong cái đêm trước khi phát hiện ra rằng chồng của người đàn bà anh ta thực sự yêu đã chết.
Chúa ơi.
Nếu may mắn, cô sẽ không phải nói dối lâu. Cô sẽ lại có kỳ trong vài ngày tới. Còn nếu không có...
Cô không muốn nghĩ về điều đó. Nếu chuyện đó xảy ra, cô sẽ đương đầu với nó.
Bước 3 trong kế hoạch của cô là đợi. Chắc chắn phải một tháng. Có thể hơn. Thi thể của Matt Quinn phải được tìm ra, nếu có thể. Sẽ có một đám tang, hoặc ít nhất là một lễ tưởng niệm. Sau đó thời gian sẽ trôi. Hàng tuần, có thể hàng tháng.
Đủ thời gian cho Lana để bắt đầu ngừng đau buồn.
Đủ thời gian cho Wes để cảm thấy thoải mái về việc theo đuổi vợ góa của Matt Quinn - nếu đó thực sự là những gì anh muốn làm.
Dĩ nhiên, kế hoạch này có thể có phản ứng ngược. Wes và Lana có thể sẽ có quan hệ với nhau ngay lập tức. Và Brittany sẽ thua.
Nhưng nếu chuyện đó xảy ra cũng không sao. Nó có nghĩa rằng Wes sẽ không bao giờ có thể hạnh phúc bên Britt. Nó có nghĩa rằng Brittany sẽ chỉ là lựa chọn thứ hai của anh. Và, sau rất nhiều suy nghĩ và trăn trở, cô nhận ra làm lựa chọn thứ hai của ai đó sẽ không bao giờ đủ làm cho cô hạnh phúc.
Nhưng, trong vài tháng nữa, nếu cô không nhận được tin gì về việc đính hôn của Wes và Lana từ Melody và Jones, Brittany sẽ đến San Diego. Trong thời gian ở đó, cô sẽ đảm bảo mình gặp được Wes. Khỉ thật, cô sẽ gõ cửa nhà anh nếu cần.
Và, ở thời điểm đó, sau khi đã cho anh rất nhiều thời gian để suy nghĩ và hồi phục khỏi cú sốc từ cái chết của Quinn, Brittany sẽ làm hết sức để cho Wes thấy anh thuộc về cô. Cô sẽ đấu tranh vì anh. Cô sẽ thuyết phục anh rằng những thứ họ đã tìm thấy bên nhau - tình bạn, niềm đam mê, sự hòa hợp, tiếng cười, tình yêu - xứng đáng được giữ gìn. Cô sẽ thuyết phục anh rằng cô không phải lựa chọn tốt nhất, nhưng là lựa chọn duy nhất.
Nhưng trước hết cô phải đợi cho đến khi sự hỗn loạn và nỗi đau buồn xung quanh cái chết bất hạnh của Matt Quinn bắt đầu nhạt nhòa.
Điện thoại reo, và cô xốc lại mình trước khi nhấc lên. Sẽ thật đúng là Wes, gọi lại ngay sau khi nhận được tin nhắn của cô.
"Xin chào?"
Im lặng. Sau đó, click.
Bực mình, Brittany cúp máy. Hệ thống của công ty điện thoại chắc chắn đang có vấn đề. Chuyện này càng lúc càng trở nên lố bịch.
Brittany lấy cốc và một túi trà ra khỏi tủ, cảm thấy căn hộ sao mà trống trải đến thế khi không có Andy.
Không có Wes.
Đèn của máy trả lời nhấp nháy - có 3 tin nhắn - cô ấn nút nghe khi mở túi trà và chờ nước sôi. Chúa ơi, trong này vẫn hôi quá.
Tin nhắn đầu tiên là của em gái cô, vào sáng Chủ nhật, ngắn gọn đến bất ngờ. "Britt, em Mel đây. Gọi cho em lúc chị về đến nhà."
Oh, hoàn hảo. Lời hứa của em rể rằng Melody sẽ không gọi cho cô cho đến khi Wes rời đi là thế đấy. Ít nhất Mel cũng không gọi khi cô đang ở nhà Wes.
Tin nhắn thứ hai đến cách đây một tiếng, khi cô đang ở trên đường.
"Britt, anh Wes đây. Chúng ta cần nói chuyện. Bé yêu, gọi lại cho anh ngay khi em có thể, okay?"
Oh, hay thật. Giọng anh nghe nghiêm túc quá, như thể anh cần báo vài tin xấu.
Ví dụ như, "Gee, Britt, chúng ta đã rất vui vẻ bên nhau, nhưng bây giờ Quinn đã chết, anh sẽ chuyển đến ở với Lana."
Cô tự ép mình thở chậm, đều đặn và bình tĩnh khi rót trà vào cốc. Nếu Wes và Lana muốn ở bên nhau, vậy cũng không sao. Nếu Wes cuối cùng có thể hạnh phúc, cô có thể chịu đựng được.
Cô sẽ học cách chịu đựng chuyện đó.
Tin nhắn thứ ba vừa được ghi lại vài phút trước khi cô về nhà. Có thể vận may của cô đã thay đổi và đó là George Clooney. Có thể anh ta đã có được số của cô từ chỗ Amber và...
Một đống lời lẽ tục tĩu tuôn ra khỏi cái máy trả lời vô tội của cô.
Tên khốn kiếp nào vậy...?
Giọng đàn ông, nhưng chắc chắn không phải Andy, Wes hay bất cứ người đàn ông nào cô quen. Từ ngữ líu nhíu dính vào nhau, nhưng kết thúc bằng hai từ khá rõ. "Chết đi, đồ chó cái."
Chúa đáng kính, đó là...?
Cô nhấn nút tua lại và từ ngữ lại tuôn ra lần nữa. Chúa ơi, sau đó cô sẽ cần phải đi tắm. Cô nghe thật kĩ, nhưng giọng nói đó chắc chắn cũng không phải từ kẻ thù đáng nguyền rủa của Andy, Dustin Melero.
Và cô không thể nghĩ ra còn ai nữa trên thế giới này có thể ghi lại một lời đe dọa như vậy vào máy trả lời của cô.
Có thể là nhầm số.
Dù vậy, nó vẫn đáng sợ đến mức khiến cô muốn gọi cho Wes.
Dĩ nhiên, bất cứ thứ gì xảy ra đều khiến cô muốn gọi cho Wes. Cô sẽ phải mạnh mẽ lên, can đảm, giữ tay mình khỏi chiếc điện thoại.
Đầu tiên cô phải thu xếp đồ đạc của anh và đưa nó đến bưu điện, để khi anh gọi đến, cô có thể bảo anh cô đã lo xong việc đó. Không có lý do gì để anh phải lái đến L.A. Không có chút nào.
Cô đi xuống hành lang. Cửa phòng ngủ của cô đang đóng. Nhưng chắc chỉ là tưởng tượng của cô, cái mùi rác rưởi kinh tởm kia hình như còn hôi hơn.
Cô đẩy cửa bước vào phòng, và đánh rơi cốc trà.
Ai đó hay cái gì đó đã bị chém trên giường cô. Mùi hôi thối thật gớm guốc, cô vội bịt miệng lại, nhưng - dù cái vật gì đó khó có thể còn sống - bản năng y tá vẫn giữ cô khỏi lùi lại.
Nhưng không, nhìn gần hơn cô phát hiện không có thi thể nào trong phòng -thậm chí là xác súc vật. Chỉ có máu, ở khắp mọi nơi. Một số sẫm màu và đã khô, một số còn đỏ tươi đến chói mắt. Máu có ở trên ga giường, trên sàn nhà, trên tường. Và nội tạng - thứ bạn có thể mua ở hàng thịt cho con cá sấu cưng - cũng là một phần của đống đẫm máu này.
Trông như thể ai đó đã bị giết trên giường cô.
Nhưng, Chúa ơi, điều này có nghĩa là đã có ai đó ở trong căn hộ của cô. Ai đó có thể vẫn còn ở đây.
Ai đó đã ghi lời nhắn vào trong máy trả lời của cô câu "Chết đi, đồ chó cái."
Brittany lao ra khỏi phòng, xuống hành lang. Cô nhặt ví cùng chìa khóa xe trên bàn bếp lên và chạy ra phòng khách.
Cô mở cửa và...
Ở đó, đứng phía bên kia tấm lưới che, là hình dáng to lớn của một người đàn ông. Hắn ta thấp và béo hơn Andy, nhưng to hơn Wes.
Cô cố gắng đóng cửa lại, nhưng hắn ta rất nhanh. Hắn mở tấm lưới và đút một chân vào trong cửa, đẩy nó mở ra bằng vai mình. Lực đẩy của hắn làm cô ngã xuống sàn.
Điện thoại.
Cô bò về phía bếp, hét lên hết mức có thể. Nhưng hàng xóm dưới cầu thang của cô không ở nhà. Họ không bao giờ ở nhà vào ban ngày.
Và có khả năng có ai khác nghe thấy không? Tất cả cửa sổ nhà cô đều đóng, điều hòa đang mở.
Người đàn ông này có thể cắt cô ra thành từng mảnh trong khi cô hét đến khản giọng, và không có ai nghe thấy một lời.
Cô chộp lấy chiếc điện thoại trên bàn bếp, nhưng hắn ta ở ngay sau cô và đánh vào đầu cô bằng vật gì đó rất cứng, vật gì đó khiến cho tai cô ù lên.
Cô đánh rơi chiếc điện thoại khi đập vào cửa bếp. Nó trượt đi trên tấm thảm lót, ra khỏi tầm với.
Chúa ơi, điều này không thể xảy ra. Nhưng nó lại đang hiện hữu. Oh, Wes...
Chết đi, đồ chó cái.
Cô sẽ không để chuyện đó xảy ra. Wes sẽ không nằm im đợi cho một tên điên khùng chấm dứt cuộc đời mình. Anh sẽ phản kháng lại.
Britt cố gắng trấn tĩnh khi xốc lại bản thân cho lần tấn công mới, cô quay sang bò đến đối mặt với tên tấn công. Cổ tay của cô như đang bốc lửa, nhưng cô lờ nó đi như nỗi lo lắng cuối cùng của mình.
Cô đã được đào tạo tự vệ, một chương trình bệnh viện cung cấp cho những y ta phải làm ca đêm, và cô cố gắng nhớ lại thứ gì đó - bất cứ thứ gì - mà cô đã học.
Sử dụng lời nói để xoa dịu tình hình.
"Nhìn này, tôi không biết ông muốn gì hay tại sao ông ở đây, nhưng..."
"Câm miệng!"
Cô thấy mình đang nhìn chằm chằm - oh, lạy Chúa - vào nòng súng.
Nhưng đó không phải sự ngạc nhiên duy nhất. Người đàn ông cầm súng là người cô đã nhìn thấy hôm qua, ở San Diego. Ở tiệm kem. Người đàn ông giận dữ. Người đàn ông bị thần kinh rõ ràng đã dùng thuốc quá liều.
"Là ông!" cô nói. Chúa tôi, hắn ta đã đi theo cô đến đây à?
Nhưng không. Đống hỗn độn trong phòng cô đã ở đó một thời gian.
Trừ khi hắn ta đã theo cô đến San Diego vào tối Thứ Bảy...
Hắn đặt súng xuống bàn, sau đó nhặt điện thoại lên và đưa cho Brittany. "Gọi cho thằng đó đi."
Lời nói của hắn không có ý nghĩa gì. Một khi cô đã đặt tay lên cái điện thoại, cô sẽ ấn 9- 1- L. Hãy thật dễ chịu và phục tùng. Đến mức không. Đừng có hung hăng. Chờ một khe hở...
"Gọi cho ai?" Cô tự đẩy mình lên tư thế ngồi và với tay về phía điện thoại.
Nhưng, oh, Chúa ơi, hắn kéo nó lại, ngoài tầm với của cô, như thể hắn biết cô định làm gì. "Tao sẽ ấn. Đọc số cho tao."
"Số của ai?" Cô cố gắng giữ cho giọng mình đều đều và bình tĩnh, cố gắng không nhìn vào khẩu súng trên bàn dù trong thâm tâm đang thầm ước lượng sẽ mất bao nhiều giây để với được nó nếu thình lình nhảy lên. Nhưng cổ tay phải của cô bị thương nặng sau cú ngã, thậm chí có thể đã bị gãy. Điều đó khiến cho cô gặp bất lợi nghiêm trọng.
"Bạn trai của Amber," hắn bảo cô.
Gì cơ?
Amber. Chúa linh thiêng. Đây là về Amber Tierney. Người đàn ông này là...
Tên bám đuôi Amber. Người đàn ông nhỏ bé nhút nhát mà - theo lời Amber - sẽ không bao giờ làm hại ai.
"Tôi chỉ gặp Amber hai lần," cô nói, trí óc của cô tăng tốc, cố gắng để hiểu tất cả chuyện này. Tại sao tên bám đuôi của Amber lại bắt đầu bám đuôi cô? "Tôi không biết bạn trai của Amber."
"Mày vừa ở với nó tại San Diego. Mày vừa..." Hắn ta dùng những từ ngữ bẩn thỉu nhất nhưng lại không hoàn toàn chính xác.
Nhưng những gì hắn nói không quan trọng, vì cô biết hắn đang nói về ai. Hắn ta đang nói về Wes. Chúa đáng kính. Hắn nghĩ Wes là...
"Tại sao ông lại muốn nói chuyện với anh ấy?" cô hỏi, cố gắng không ra vẻ thù địch hoặc hùng hổ, chỉ thuần túy tò mò.
"Tao sẽ không nói," hắn ta bảo cô. "Là mày." Hắn gọi cô bằng một cái tên làm xóa tan mọi nghi ngờ. Chính hắn đã để lại tin nhắn tục tĩu đó trên máy trả lời của cô.
"Tại sao?" cô dai dẳng. "Ông muốn tôi nói gì với anh ấy? Tôi không hiểu."
"Bảo nó đến đây. Ngay bây giờ."
Nỗi sợ làm cho tay chân cô ngứa ran và cô không thể ngăn mình liếc nhìn khẩu súng trên bàn.
"Tại sao?" cô hỏi lần nữa với vẻ can đảm hơn xa những gì mình đang cảm thấy. Sẽ không có chuyện cô gọi Wes đến để tên chó đẻ điên khùng này có thể bắn anh. "Ông muốn làm gì anh ấy?"
"Chỉ việc gọi nó đến đây. Số của nó là gì?"
"Tôi không nhớ," cô nói dối.
Hắn ta nhặt súng lên và chĩa vào cô. "Số của nó là gì?"
Canh Khuya Canh Khuya - Suzanne Brockmann Canh Khuya