There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Brockmann
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Night Watch
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2149 / 39
Cập nhật: 2015-09-16 12:30:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ể anh tiễn em," Wes bảo Lana.
Brittany đã cố căm ghét cô ấy, nhưng cô không thể, sau khi gặp người phụ nữ này, sau khi nhìn thấy cô ấy tốt bụng, thành thật và chân tình đến mức nào, tử tế với cả Dani và Andy đến mức nào.
Lana còn đi đường vòng để đến bên cô khi ra cửa. Và cô ấy ôm lấy Brittany, bao trùm lên cô một đám mây mỏng mùi nước hoa hấp dẫn mà tinh tế. Cô ấy xinh đẹp, thông minh, tốt bụng và tỏa hương thơm. Wes đúng là biết nhìn người.
"Thật vui được gặp chị," Lana nói với cô. "Nếu chị cần gì, đừng ngại gọi cho em. Wes có số của em đấy."
"Cảm ơn em," Brittany nói. "Và cảm ơn vì đã đến đây nhanh như vậy."
Andy đã kể cho cô rằng chị của Dani đang đi công tác bên Nhật, và Dani không muốn gọi cho cha, ông đã tái hôn và bắt đầu một gia đình mới sau khi mẹ cô mất. Những ngày qua cô ấy chỉ có một mình. Cảm ơn Chúa Andy đã đến tìm. Và cảm ơn Chúa vì Lana Quinn và Harlan Jones đã có thể nhanh chóng đến đây.
"Em cũng sẵn sàng nếu cảnh sát hay D.A muốn thẩm vấn em," Lana nói. "Em rất mong có thể giúp đỡ để bắt tên nào đã gây ra chuyện này."
"Việc này sẽ không dễ đâu," Brittany nói.
"Em biết." Đôi mắt nâu xinh đẹp của Lana ngập nước. "Em có biết. Trước đây em đã thấy rất nhiều lần chuyện như thế này."
Lần này người ôm lấy Lana là Brittany.
Cả hai người họ đều lau nước mắt khi buông nhau ra.
"Đừng đánh mất anh ấy," Lana nói nhỏ với Britt. "Anh ấy là một người đàn ông tốt."
Cái gì? Không phải họ vẫn đang nói về tên khốn Dustin Melero đó chứ? Hay là... "Xin lỗi sao cơ?"
Nhưng Lana đã đi ra cửa.
Và chồng Melody, Harlan, hay còn gọi là Cowboy, đã ở bên cạnh khuỷu tay Brittany.
"Sao chị không về nhà với em?" cậu ta nói, với chất giọng hơi mang âm điệu miền tây. Anh chàng đã chụp lên đầu một cái mũ bóng chày, và xỏ chân vào giầy mà không đi tất khi vội vàng đến đây. Thậm chí kể cả khi ăn mặc như vậy, với mái tóc xù lên và râu lởm chởm trên cằm, vẫn dễ hiểu tại sao Melody không thể cưỡng lại được việc bận bịu với cậu ta trong phòng vệ sinh trên máy bay - sự kiện đã dẫn tới lần mang thai đầu tiên.
Britt quan sát Wes đi theo Lana ra khỏi cửa, ngắm nhìn cách chiếc áo phông của anh vừa khít quanh cơ bắp ở lưng, cách anh đi, với sự tự tin và ung dung mà cô biết là anh đang giả vờ. Người khác có thể bảo anh căng thẳng, lo lắng nhưng cô lại thấy ở anh một nguồn năng lượng không giới hạn, không kiềm chế. Một tia chớp trong chiếc quần short.
Một người đàn ông như bao người khác nhưng lại cần giúp đỡ để học được cách thả lỏng mình.
Cô có thể giúp anh. Anh đã thực sự như vậy chỉ vài giờ trước, trên giường cô.
Oh, Chúa ơi.
"Mel và Tyler rất muốn gặp chị," Harlan nói. "Dĩ nhiên chúng đều đang ngủ, nhưng sáng mai..."
Brittany cười. "Đã sáng rồi. Tyler sẽ dậy trong vài giờ nữa." Cháu trai cô, như mọi đứa bé trai khác, đều là những tên dậy sớm.
"Mel ra lệnh cho em phải đưa chị về nhà," cậu ta kiên quyết, dẫn cô đến cửa. "Vì vậy em sẽ không chấp nhận câu trả lời không đâu."
"Cậu sẽ phải chịu thôi," cô nói, quay về phía Andy. "Cưng, con có chắc con không muốn mẹ..."
"Mẹ," Andy nói, ôm lấy cô. "Con chắc mà. Con sẽ gọi mẹ nếu cần." Cậu bé bắt tay Harlan. "Cảm ơn chú đã đến."
"Bất cứ lúc nào cháu cần, Andy," Harlan nói, "cháu chỉ cần gọi thôi."
"Andy?" Tiếng Dani từ phòng ngủ.
"Cảm ơn chú." Rồi cậu bé đi vào trong.
"Đi nào, Britt," Harlan nói. "Andy đã lớn rồi. Chị phải để cho nó làm theo cách nó và Dani muốn. Chúng cần thời gian bên nhau để nói chuyện, sau khi rời khỏi bệnh viện."
"Chị biết," cô nói.
"Nó nói với em sẽ cố thuyết phục Dani quay về L.A vào thứ hai - đưa cô bé đến phòng y tế trường để tư vấn. Và liên lạc với những cô gái khác mà tên Melero có nói đến, để xem tất cả có đủ để khởi kiện không. Em không chắc là nó sẽ gọi cho chị trong mấy ngày tới để nhờ giúp đỡ đâu. Nhưng bây giờ em cho rằng ưu tiên hàng đầu của nó là khiến Dani hiểu nó sẽ không bỏ đi."
"Chị biết," Brittany lại nói. "Chị biết tất cả chuyện đó. Dù sao cũng cảm ơn cậu đã nhắc chị. Và cảm ơn đã mời chị về nhà nhưng không cần đâu. Bảo Mel và Tyler chị hứa sẽ đến chơi sau."
Cậu ta nhíu mày nhìn cô. "Chị không định lái xe về L.A tối nay đấy chứ?"
"Chị không hoàn toàn chắc chắn bọn chị sẽ làm gì tối nay," cô bảo cậu ta, và quan sát cậu ta "tiêu hóa" từ "bọn chị".
Harlan bật cười và biểu hiện sau đó trên mặt cậu Brittany chưa từng thấy qua, nhăn nhở với cô như một tên quỷ sứ. "Thật à? Chị và Skelly là bọn chị?"
"Shh," cô nói. "Andy không biết. Có thể nó sẽ không bao giờ biết. Đó chỉ là một sự mất trí nhất thời. Cậu biết đấy, một cơn chấn động não ngắn hạn. Hứa là cậu sẽ không kể cho Melody, okay?"
Harlan trông thật đau khổ, điều làm cho cô cảm thấy yêu quý cậu ta hơn. "Đừng bắt em hứa điều đó, Britt. Em yêu quý chị như chị gái em, chị biết điều đó mà, nhưng đừng bắt em giấu Melody điều gì."
"Chỉ là...nếu quá nhiều người biết, chuyện này sẽ kết thúc," cô bảo cậu ta. "Ý chị là, dù chị biết nó sẽ kết thúc sớm thôi, nhưng...Chỉ em và chị biết thôi nhé, Jones, chị đang rất vui. Chị chưa sẵn sàng để kết thúc nó."
"Có thể..."
Cô ngắt lời. "Đừng nói gì cả. Đó chỉ là một cuộc chơi ngắn mà thôi. Chị đã nói rõ với anh ta trước khi bắt đầu. Chị không định thay đổi nguyên tắc của mình về đàn ông lúc này đâu."
"Nhưng nếu..."
"Không," cô nói. "Xem này, đó là điều Melody sẽ nói nếu nó biết. Bắt đầu cái ‘nếu như’ sẽ là cách hữu hiệu để giết chết chuyện này. Nó sẽ làm chị phát điên, chị sẽ bắt đầu có những hành động kì lạ, làm cho Wes phát điên, và... Cho chị một tuần nữa rồi hãy kể cho nó nghe. Làm ơn đi."
Cậu ta lắc đầu và thở dài. "Em không biết..."
"4 ngày. Làm ơn."
"Được rồi. Thỏa thuận. Em sẽ kể cho cô ấy nhưng không để cô ấy gọi cho chị hay kể cho ai khác trong một tuần."
Yeah, làm như việc đó có thể xảy ra. Nhưng cũng đáng để thử. "Được rồi. Nhưng phải nói với nó như thế trước khi kể cho nó nghe nhé. Và nếu nó gọi chị sẽ cúp máy đấy."
"Chị biết không, Britt, nếu chị thực sự thích cậu ta đến thế..."
"Dừng," cô nói. "Cậu không cho rằng chị đã từng nghĩ về chuyện đó sao? Tin chị đi, chị đã nghĩ rồi. Chị không biết cậu biết anh ấy rõ đến mức nào nhưng...Wes...Well, có thể nói là anh ấy đã có tình cảm với người khác rồi. Một người anh ấy không thể có được."
Người đó đang ở bên cạnh anh ấy trên lối đi. Một người cũng tuyệt vời như anh ấy.
Ghen, ghen, ghen.
Harlan thoắt trở nên dữ tợn. "Cậu ta đã có người khác, vậy mà vẫn luẩn quẩn bên chị à? Tên khốn kiếp đó. Em sẽ giết hắn."
"Oh, đúng là những gì chị cần." Brittany đảo tròn mắt. "Chúa cứu tôi khỏi cái đám testosterone."
"Okay, được rồi. Em sẽ nói chuyện với hắn."
"Và kết quả của cuộc nói chuyện đó là anh ta sẽ không gặp chị nữa. Cảm ơn rất nhiều."
"Được rồi, em sẽ không nói chuyện với cậu ta. Trong một tuần."
"Cậu cũng không được trừng mắt với anh ấy," cô nói.
"Thế thì khó lắm."
"Không khó đâu. Anh ấy sắp đi rồi - cậu sẽ không gặp anh ấy trong một tuần rưỡi nữa.
Chỉ cần ra khỏi cửa, đi vào xe tải và lái đi - về nhà với bà vợ mang thai và con cậu."
Harlan để cho Brittany kéo cậu ta ra khỏi cửa đi vào cái lạnh của buổi đêm.
Bên ngoài đường, Wes đang đứng bên cửa buồng lái ô tô của Lana, cúi xuống nói chuyện với cô ấy ngồi bên trong.
Ghen, ghen, ghen.
"Em sẽ nói chuyện với chị vào tuần sau," Harlan nói và lái thẳng đi, hoàn toàn làm ngơ Wes, như cô đã yêu cầu.
Trừ việc, lúc này, đứng ở đây, nhìn Wes nói chuyện với Lana, Brittany bị bao trùm bởi một làn sóng của những nghi ngờ.
Khi Harlan bỏ đi, cô nhận ra rằng từ chối ngủ ở nhà em gái có thể là một sai lầm lớn.
Wes và Brittany ở bên nhau trong cái phi thực tế của Los Angeles là một chuyện, nhưng ở đây San Diego nơi Wes sống...nơi Lana sống...
Trong lúc Brittany đang quan sát, Wes đứng thẳng dậy và lùi khỏi xe Lana. Cô ấy khởi động xe, và khi đèn đuôi xe mờ dần vào đêm, anh xoa xoa gáy như thể bị đau.
Đau lòng và khao khát có thể gây ra cho bạn điều đó, khiến cho bạn đau khắp toàn thân.
Wes thở dài, một cái thở dài sâu thẳm từ tâm hồn, và lắc đầu nuối tiếc hoặc chán ghét. Brittany không chắc nó là gì, nhưng cả hai đều không tốt.
Anh đứng đó một lúc lâu đến mức cô sợ rằng anh đã quên mất cô.
Cô hắng giọng. "Vậy, có, ví dụ như, một cái sofa nào trong căn hộ của anh mà em có thể dùng để ngủ một lúc không?"
Anh quay về phía cô, cái nhìn trên mặt anh biểu lộ một sự bối rối tột cùng. "Anh tưởng...em không muốn..." Anh ngừng lại và bắt đầu câu nói khác. "Anh có một cái giường đôi. Có lý do nào khiến em đột nhiên không muốn dùng chung nó với anh vậy?"
"Không có," cô nói. "Em chỉ nghĩ là anh có thể không muốn...anh biết đấy, việc gặp Lana có thể..."
"Có thể gì?" anh hỏi. "Khiến anh trở thành thằng ngốc? Anh không nghĩ vậy đâu bé cưng. Đi nào, chúng ta đi khỏi đây thôi để Andy có thể đưa Dani tới bệnh viện." Anh tiến về phía chiếc xe.
Brittany theo sau. "Em ước gì chúng để cho em đi cùng."
"Anh biết em muốn thế," Wes dịu dàng nói, mở cửa xe cho cô. "Nhưng em không không thể. Andy không phải là tên ngốc, Brittany. Cậu bé có số của anh. Nếu thấy có chuyện ngoài tầm tay, cậu bé sẽ gọi."
Cô ngồi vào xe, anh đóng cửa sau lưng cô.
"Hey, mặt trời sắp lên rồi," anh nói khi ngồi vào sau vô lăng. "Em nói sao nếu chúng ta đến bãi biển và ngắm bình minh?"
"Vâng," cô bảo anh. "Ý kiến hay đó. Dù gì em cũng không thể ngủ lại được nữa." Cô đang bận tâm về quá nhiều thứ. Andy. Dani.
Lana.
Anh khởi động xe và, khi họ rời đi, cô quay lại nhìn Andy giúp Dani ra khỏi nhà. Cô gái đang di chuyển chậm chạp, rón rén. Khó mà nói được tổn thương nghiêm trọng nhất của cô ấy là về mặt tinh thần hay thân thể.
Là gì trong hai cái đó, con đường hồi phục của cô ấy sẽ rất khó khăn. Và Andy, Chúa giúp nó, sẽ ở đó, trong cả chuyến đi gập ghềnh.
Đó là tất cả những gì cô có thể làm để không khóc.
"Đây là bãi biển yêu thích của anh ở San Diego," Wes nói khi dừng xe và Brittany bật khóc.
"Whoa," anh nói. "Hey, bãi biển đó không tuyệt vời đến mức ấy đâu."
"Em xin lỗi," cô nói. "Em rất xin lỗi." Cô lao ra khỏi xe.
Đó là một hành động ngốc nghếch, anh cố biến nó thành chuyện đùa trong khi cô hiển nhiên không có tâm trạng đùa cợt.
Anh đuổi theo cô, đang chạy xuống bãi biển trong ánh sáng mờ mịt sương của buổi trước bình minh. Cô nhanh hơn những gì anh nghĩ khi nhìn vào cô và những gì anh biết về khí động lực học, nhưng đó mới là Brittany. Cô tràn đầy những bất ngờ. Anh phải tăng tốc mới bắt được cô. "Hey!"
"Để mặc em được không?" cô nói. "Chỉ vài phút thôi. Em muốn khóc bây giờ, và em không muốn khiến anh thấy không thoải mái."
Anh cười. "Anh không thoải mái thì có sao đâu? Jeez, Britt, em có bao giờ ngừng nghĩ về người khác và tập trung vào mình chưa?"
Cô ngồi xuống cát và vùi mặt trong lòng bàn tay. "Làm ơn, đi đi."
"Không." Wes ngồi xuống bên cạnh cô và kéo cô vào vòng tay mình. "Bé yêu, nhìn này, em cứ khóc đi. Tối nay thật là khổ cho em."
Brittany chống lại trong vòng nửa giây, sau đó cô bám vào anh, tay cô quấn chặt quanh cổ anh.
Anh chỉ ôm cô và vuốt ve lưng và tóc cô trong lúc bầu trời dần sáng lên. Sương mù càng lúc càng dữ dội, dày đặc, ẩm ướt và lành lạnh trên mặt và tay anh.
Britt dường như không nhận ra, và anh để mặc như vậy - để cô trút ra nỗi đau lòng.
"Chúa ơi, chắc anh nghĩ em thật là yếu đuối," cuối cùng cô nói, gạt nước mắt bằng mu bàn tay.
Anh vuốt tóc cô ra sau. "Anh nghĩ em thật tuyệt vời. Anh nghĩ Andy là đứa trẻ may mắn nhất trên thế giới này vì có em làm mẹ. Em có biết chuyện gì sẽ xảy ra ở nhà anh nếu anh có học bổng đại học và có nguy cơ mất nó vì đánh nhau không?"
Cô lắc đầu.
"Mẹ anh sẽ trở nên rất hung dữ, còn bố anh sẽ không ngẩng đầu lên khỏi bữa tối. Ông sẽ nói - Chúa biết anh nghe điều này rất thường xuyên," anh bắt chước giọng bố mình, "Điều ngạc nhiên duy nhất trong chuyện này, Wesley, là mất đến 3 tháng mới xảy ra chứ không phải là 2."
Nước mắt cô lại dâng lên. "Đó là một điều kinh khủng để nói với con mình."
Anh hôn cô. "Hey. Shh. Anh có kể chuyện đó cho em để em lại khóc lần nữa đâu."
"Anh bảo em rằng bố anh không đánh anh," Brittany nói, "nhưng ông ấy có thể đã làm như vậy. Em nghĩ, nói với anh ông ấy cho rằng anh sẽ thất bại thì chẳng khác gì một cú đánh chí mạng."
"Yeah, well," anh nói. "Thật dễ mà buộc tội ở đây, vì, em biết không, anh là một tên vô tích sự."
"Thấy chưa?" cô nói. "Anh tin ông ấy. Anh vẫn tin ông ấy."
Anh nhẹ nhàng thay đổi chủ đề, vẫn luồn tay mình vào tóc cô. Cô đã đánh mất dây buộc tóc ở chỗ nào đó trên đường xuống bãi biển. "Em sẽ làm gì nếu cậu bé thật sự đánh mất học bổng?"
Cô ngồi ngay lại bên anh, tựa đầu vào vai anh. "Giống như những gì em đã bảo Andy. Chúng em sẽ tìm ra cách."
"Ví dụ như tạm ngừng việc học của em?"
Brittany gật đầu. "Em đang đến trường bằng tiền em để dành cho Andy đi học," cô bảo anh. "Nó định học ở Amherst - cách nhà một đoạn ngắn ở Appleton, anh biết đấy, ở Massachusetts. Nó muốn ở nhà. Thật ra, nó đã rất cương quyết như thế. Em đã cố thuyết phục nó sống ở trường, kí túc xá năm nhất. Rất nhiều điều thú vị, bạn cùng phòng, tiệc tùng và những thứ như thế. Nhưng nó chỉ cười và bảo em rằng nó đã có hàng năm trời ở trong hệ thống chăm sóc con nuôi, sống với những người lạ. Tại sao nó lại muốn sống với những người lạ nữa trong khi vừa mới quen với việc có được một ngôi nhà thật sự?"
"Cậu bé khôn ngoan thật," anh nói mà chỉ để tâm đến bàn tay cô trên đùi anh.
Cô mỉm cười, chơi đùa với khóa kéo trên túi quần short của anh. "Yeah, em đoán thế. Sau đó khi nó được học bổng toàn phần của đại học ở L.A - một học bổng bóng chày - Chúa ơi, nó rất muốn đi. Nhưng nó lại định từ chối.Và bất chợt em nghĩ, em đã muốn quay lại trường học từ lâu. Dĩ nhiên em có thể tìm được một trường y tá ở L.A. Chúng em có thể chuyển đi cùng nhau. Khá là kì lạ, anh biết đấy, Andy và mẹ nó đến trường cùng nhau. Giống như trong mấy bộ phim hài thiếu niên vậy. Nhưng đó là những gì nó muốn và mọi thứ đã diễn ra thật tốt đẹp. Cô hít sâu vào. "Nó sẽ vẫn tốt đẹp khi không có học bổng. Với tình trạng thiếu y tá hiện nay, em có thể có được một công việc toàn thời gian ở bệnh viện trong nháy mắt."
"Như vậy thì tiếc quá."
"Không, đó là cuộc sống. Cuộc sống cứ diễn ra và anh phải thuận với nó. Em sẽ có bằng của mình, chỉ lâu hơn em đã nghĩ một chút thôi." Cô đột nhiên nhận ra màn sương. "Oh, Chúa ơi, ai đã bật cái máy tạo đá khô thế này?"
Khá là rùng rợn, vì nó như thể họ là hai người cuối cùng tồn tại trong vũ trụ. Rùng rợn, nhưng cũng tuyệt vời. Họ không thể nhìn thấy ai khác đến bãi biển vào giờ này, nhưng cũng không có ai khác có thể nhìn thấy họ. Anh hôn cô.
"California có kiểu thời tiết lạ thật," cô nói.
"Anh thích loại sương này," anh bảo cô. "Nó là lá chắn thích hợp cho những đặc vụ đen."
"Đặc vụ đen là gì?" cô hỏi, hôn anh lần nữa. Oh, yeah. Sương mù dường như không còn lạnh nữa. Anh kéo cô vào người mình, để cả hai cùng nằm trên cát.
Chúa ơi, anh không thể nhớ lần cuối cùng anh làm chuyện này trên bãi biển.
Có thể vì những lí do chính đáng. Cát và tình dục không hợp với nhau.
"Đặc vụ đen là những nhiệm vụ cực kì bí mật," cuối cùng anh bảo cô. "Chúng thường thường bí mật đến mức sếp ngay trên mình cũng không biết được mình sẽ làm gì."
Cô mỉm cười với anh, ép sát vào anh. "Em cá là sếp anh cũng không biết anh sắp làm gì."
Anh cười. "Chắc chắn rồi."
"Anh biết không, nếu em mặc váy thay vì quần jeans..."
"Chết tiệt ông, Levi Strauss." Cô cười, và anh vươn tới chạm vào khuôn mặt cô. "Britt, em biết không, anh yêu những lúc em cười, nhưng đừng bao giờ nghĩ anh không muốn em khóc trước mặt anh, okay?"
Cô gật đầu, mắt cô đột ngột dịu đi. "Với em cũng thế."
Anh cười. "Yeah, cảm ơn em, nhưng..."
"Nhưng đàn ông mạnh mẽ không khóc?"
"Không," Wes nói. "Anh đã thấy nhiều người đàn ông mạnh mẽ khóc. Anh chỉ...anh cố không biến nó thành thói quen của mình. Anh sợ..."
Cô đợi.
"Rằng một khi bắt đầu anh sẽ không thể dừng lại," anh thú nhận.
"Oh, Wes," cô nhẹ nói.
Màn sương đã bao phủ họ hoàn toàn, nước đã thành giọt và chảy xuống mặt cô. Áo phông của cô biến thành trong suốt. Tiếc là cô đang mặc áo ngực.
"Em nên tham dự cuộc thi áo phông ướt," anh nói. Đúng là một câu nói ngu ngốc - anh cá một khoản lớn là Britt không đồng tình với một sự phô bày giới tính rành rành như vậy. Nhưng anh đang muốn thay đổi chủ đề ngay lập tức.
Cô nhìn xuống người mình và bật cười. "Yeah, đúng thế."
"Anh sẽ bỏ phiếu cho em."
"Cảm ơn," cô nói. "Em nghĩ thế. Dù em không chắc em có nên cảm ơn anh đã gợi ý cho em đi làm bẽ mặt mình và toàn thể phụ nữ bằng cách đứng trên sân khấu trước những khán giả nam la hét và để bị đánh giá về kích cỡ và hình dáng của ngực em."
Ding. Mười điểm vì đã đoán chính xác.
Cô nheo mắt lại nhìn anh. "Anh có muốn tham dự cuộc thi xem ai có dương vật to nhất không? Okay, các chàng trai, cởi quần ra và nhìn xuống đám đông!"
"Yeah, okay, ít ra thì phụ nữ có thể mặc áo."
Cô khịt mũi. "Khác gì đâu khi áo phông bị ướt." Cô với tay vào trong áo và, như một nhà ảo thuật, làm cách nào đó cô đã mở được áo ngực và cởi nó ra qua tay áo phông. "Thấy không?"
Oh, yeah. Anh có thấy. Cô ướt sũng và nóng hổi vì anh. Gợi tình đến mức khó tin.
Hoặc có thể cô bị lạnh vì sương. Anh ngồi lên và hôn cô, cô run lên. Anh không thể biết được đó là vì ham muốn hay vì cô đang lạnh cóng.
"Có muốn đến chỗ anh và tắm nước nóng không?" anh gợi ý khi liếm đầu vú cô và mút lấy nó, qua lần vải áo phông.
Cô rên rỉ khi cọ mình vào anh, vẫn đang có quần short và quần jean trên mình.
Anh có thể cảm nhận thấy những ngón tay cô, đang mở khóa quần anh. Nút trên cùng hơi khó mở, nhưng..., cô ấy làm được rồi, còn khóa kéo thì dễ và...yeah.
"2 câu hỏi," cô nói. "Anh có bao trong túi không, và khi sương dày như thế này, thường mất bao lâu nó mới tan đi?"
Anh bật cười nhưng nghe như một tiếng rên khi cô chạm vào anh. "Yeah," anh nói, "Những lúc thế này, thường phải đến giữa sáng hoặc thậm chí trưa nó mới tan. Nhưng anh sẵn sàng cá rằng sương sẽ kéo dài trong ít nhất 5 phút nữa, như thế là dài hơn 4 phút so với những gì anh chịu đựng được nếu em cởi chiếc quần jean của em và..."
Brittany buông anh ra và mở khóa quần jean của mình. Nó ướt át và khó mà cởi ra. Tuy vậy, cô cũng cố hết sức và đến lúc cô đưa được một chân ra, anh đã mang được bao vào.
Sau đó cô bao bọc lấy anh, đẩy anh vào sâu trong cô đến mức anh suýt nữa đánh mất mình ngay lập tức.
Cô di chuyển lên phía trên anh, nhanh nhẹn và quả quyết, như thể nhu cầu có anh của cô đã hoàn toàn chiếm hữu cô.
Rõ ràng là như vậy. Cô muốn anh đến mức sẵn sàng làm tình trên bãi biển công cộng.
Chúa ơi, thật là một điều dễ gây kích thích.
"Britt, anh nghiêm túc đấy," anh hổn hển. "Anh phát điên vì em rồi, anh sẽ không kéo dài thêm được nữa đâu."
Cô trả lời bằng sự giải phóng tức thì. Nhanh mạnh như quỷ, nó làm cô run lên khi cô thét gọi tên anh.
Và anh cũng xong, trò chơi đã kết thúc. Anh không thể ngừng bản thân lên đến tột đỉnh như thể cuộc đời anh dựa vào nó. Anh đâm vào cô với một cú nổ của khoái lạc mạnh mẽ tới mức mắt anh ứa nước.
"Cảm ơn anh," cô hổn hển và bám vào anh. "Oh, Chúa tôi, cám ơn anh. Anh luôn biết chính xác những gì em cần."
Wes phải bật cười. Cô đang cảm ơn anh. "Ngay bây giờ, anh nghĩ em cần tắm nước nóng. Và một tách trà." Chúa ơi, anh có tí trà nào không? Hi vọng là có.
Nếu không có, anh sẽ kiếm được từ nơi nào đó.
Quỷ thật, nếu cô muốn có mặt trăng, anh cũng sẽ tìm ra cách để lấy nó cho cô.
Canh Khuya Canh Khuya - Suzanne Brockmann Canh Khuya