You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Brockmann
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Night Watch
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2149 / 39
Cập nhật: 2015-09-16 12:30:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
hư đã đoán trước, Amber ra mở cửa với bộ quần áo dành rất ít chỗ cho trí tưởng tượng. Quần trắng mỏng tang đến mức gần như trong suốt bên ngoài quần lót da đỏ. Áo bó bằng lụa đỏ mỏng dính, chẳng khác gì ra mở ngoài trong khi bán khỏa thân.
"Cảm ơn Chúa anh đã ở đây," cô nói. Sau đó cô nhìn thấy Brittany. "Oh."
"Xin chào," Britt nói.
"Amber, cô đã gặp Brittany ở bữa tiệc." Wes vòng tay quanh vai Britt.
"Đúng vậy," Amber nói. "Cô y tá. Đúng thế. Vào đi. Tôi thực sự không có ý lôi cô đến đây, Brittany."
Nhưng cô ấy thực sự có ý lôi Wes đến. Và...cái đèn pin khổng lồ của anh.
"Không phiền toái gì đâu," Britt nói dối. "Chúng tôi chỉ đang định đi dạo trên bãi biển, cô biết đấy, trước khi về giường." Cô mỉm cười với Wes khi nói vậy - cứ để Amber nghĩ những gì cô ấy muốn nghĩ. Anh cười toe toét lại với cô, tay anh ấm áp trên eo cô khi họ đi vào nhà Amber. "Cái này cũng không khác gì lắm so với dự định."
"À, cảm ơn vì đã đến," Amber cũng nói dối.
"Cô thật sự nên nghĩ về bảo vệ toàn thời gian," Brittany bảo cô. "Tôi chắc chắn có cả vệ sĩ nữ, nếu cô không muốn một đám đàn ông không cổ ở bên giám sát từng cử động của mình."
Wes đang giữ bàn tay cô, chơi đùa với những ngón tay, như thể anh không kiềm được việc chạm vào cô, như thể họ thật sự sắp về nhà và lên giường cùng nhau, như thể anh không đợi được đến lúc đó.
Brittany phải cố hết sức để giữ cho mạch đập của mình khỏi tăng tốc. Đây không phải sự thật.
"Cô đang ở đâu khi lần đầu nghe thấy tiếng động?" anh hỏi Amber.
"Trong phòng để TV," cô ấy nói khi dẫn đường vào sau nhà, cặp mông hoàn hảo sáng lên như ngọn đèn bên dưới chiếc quần mỏng. Brittany bị cám dỗ bởi ý muốn giật lấy cái đèn pin của Wes và chiếu nó lên mông cô ấy. Thật khó để nhìn bất cứ thứ gì khác, thế mà Wes chỉ quan sát Britt và mỉm cười, có lẽ vì biểu cảm trên mặt cô.
"Thật ra, tôi đã mời Wes ở lại làm đội trưởng đội bảo vệ của tôi," Amber khẽ quay sang nói với Britt. "Có thể cô sẽ thuyết phục được anh ấy. Tôi chắc là cô sẽ thích hơn khi anh ấy ở lại L.A, toàn thời gian, thay vì ở San Diego."
Anh lại vòng tay quanh người Brittany, ngón tay anh luồn vào dưới mép áo phông của cô, ấm áp và hơi thô ráp trên da cô.
"Oh, tôi chưa bao giờ yêu cầu anh ấy rời khỏi SEALs," Britt nói. Giọng cô hơi hổn hển. "Chắc chắn là không."
Wes vẫn đang làm rất tốt việc nhìn cô như thể anh không nghĩ được gì khác ngoài việc đưa cô về nhà và lên giường. Có sức nóng trong mắt anh. Và nụ cười của anh đã biến mất khi anh tiếp tục vuốt ve đường cong nơi eo cô.
Có thể anh đã bắt được lời gợi ý Britt đưa ra vào bữa tối, đặc biệt là câu nói về anh đưa cô lên giường. Cô không thể tin được nó phát ra từ miệng cô.
Nhưng sau một ngày ở bệnh viện với đầy đau đớn và khổ sở, cô không muốn dành buổi tối một mình. Cô muốn sự an ủi. Cô muốn đánh mất bản thân bên người đàn ông cô đã thích nhiều đến thế chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Và hoặc là anh cũng muốn như vậy, hoặc anh diễn kịch giỏi hơn Amber Tierney có thể tưởng.
"Anh không thể là SEAL mãi mãi được," Amber nói. "Chị của tôi đã kết hôn với một SEAL, chị ấy bảo tôi rằng chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi anh quá già để chạy quanh rừng rậm hay gì đó để cứu lấy thế giới. Chị ấy nói đó là trò chơi của lớp trẻ."
"Cô ấy nói đúng," Wes bảo. "Sẽ đến lúc tôi quá già để theo kịp những người trẻ tuổi, nhưng vẫn chưa đến lúc ấy."
Brittany nhẹ nhàng rút ra khỏi vòng ôm của anh. "Khi Wes nghỉ hưu khỏi Hải quân, anh ấy sẽ về lại L.A. Anh ấy là một diễn viên khá tài năng."
"Gì cơ?" Wes vừa cười vừa hỏi.
"Đúng thế mà," Britt bảo anh.
Anh đang nhìn cô như thế cô đã hoàn toàn mất trí.
"Okay, đây là nơi tôi đã ngồi," Amber ngắt lời họ. "Ngay trên sofa. Và tiếng động đến từ hướng đó." Cô chỉ vào sân trong. "Nó nghe như, tôi không biết, như thể có ai đó ném vật gì vào cạnh nhà."
"Hoặc trèo vào từ bên ngoài? Cô đã nối hệ thống báo động vào cửa sổ tầng ba chưa?" Wes hỏi.
"Chưa," Amber trả lời. " Việc đó sẽ được tiến hành vào thứ ba tới. Anh có thật sự nghĩ..."
"Không," Wes nói. "Tôi không nghĩ vậy. Nhưng để đảm bảo an toàn, cô nên thu xếp hành lý ở trong khách sạn tối nay. Ngày mai hãy bảo quản lý của cô thuê một đội bảo vệ. Cô biết không, khá là bất ngờ khi cô tự mình xoay xở được lâu đến thế."
Amber trông không hề vui vẻ. "Anh có chắc tôi không thể thuyết phục được anh ở lại đây tối nay không?" Cô nhìn Brittany. "Cả hai người. Tôi có rất nhiều phòng."
"Chỉ một mình tôi sẽ không thể giữ an toàn được cho cô trong ngôi nhà có kích cỡ thế này," Wes nói. "Ý tôi là, tôi có thể làm được nếu chúng ta cùng ở trong một phòng, nhưng...con trai của Britt đi vắng vào cuối tuần, và phải nói thật, chúng tôi có kế hoạch khác cho tối nay."
Amber gật đầu khuất phục. "Được rồi. Tôi sẽ đi lấy túi. Cứ tự nhiên nhé. Có rượu trong tủ lạnh. Tôi sẽ trở lại sau 10 phút nữa."
"Cảm ơn, nhưng chúng tôi sẽ đi cùng cô," Wes nói. "Chúng tôi sẽ đợi ngoài phòng. Ngôi nhà này rất lớn, tôi không muốn làm cô sợ một cách không cần thiết, nhưng cho đến khi cô trang bị cho cửa sổ tầng ba, cô sẽ không an toàn ở đây. Xin lỗi đã không nói rõ với cô hôm trước."
Amber thực sự đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, nỗi sợ hãi của cô ấy là thật. Vì nếu không phải, bây giờ sẽ là lúc cô ấy đảm bảo với họ rằng cô ấy ổn và tiễn họ về. Nhưng thay vì đó, mặt cô ấy trở nên tái đi và mắt mở to hơn.
Không, đây không phải là kịch bản để gọi Wes đến. Ít nhất thì không phải toàn bộ.
Họ đi theo cô ấy lên cầu thang. Sau khi Wes đã kiểm tra phòng ngủ hoa mỹ của Amber để đảm bảo không có ai nấp trong phòng, họ đứng đợi ở đại sảnh.
"Tôi nghĩ cô ấy cuối cùng đã hiểu rồi," Wes nói nhỏ với Britt. "Cảm ơn vì đến đây với tôi."
"Không có gì," cô nói. "Anh có nghĩ cô ấy gặp nguy hiểm không?"
"Cô ấy là người nổi tiếng. Và có rất nhiều kẻ điên khùng ngoài kia. Một số - không phải tất cả, chỉ một số thôi - sẽ biết làm thế nào để trèo vào cửa sổ tầng ba," anh nói. "Tôi có cho rằng cô ấy gặp nguy hiểm tối nay không? Không. Nhưng chúng ta có thể ngồi nói về chuyện đó trong vài giờ. Và cô ấy sẽ gọi lại lúc 3h sau khi nghe thêm một tiếng động nữa. Đến lúc đó, tôi lại phải quay lại đây giúp cô ấy thuê khách sạn. Tôi cho rằng nên bỏ qua tấn kịch và đi thẳng đến kết luận ly kì - một trong số đó có thể cho tôi một giấc ngủ ngon vào buổi tối. Hoặc ít nhất một tối không bị làm phiền."
Wes lại đang nhìn cô với cái nhìn như dung nham nóng chảy trong mắt. Trừ việc không có Amber ở quanh để thấy nó.
Anh có một nụ cười tuyệt vời, nhưng kể cả khi anh không cười, khuôn miệng của anh vẫn rất đẹp, với đôi môi mềm mại trang nhã.
Oh, Chúa ơi, Brittany đang nhìn chằm chằm vào miệng anh, như thể cô muốn anh hôn cô. Thay vì vậy cô ngẩng lên nhìn vào mắt anh.
Oh, Chúa ơi, cô thật sự muốn anh hôn cô.
Anh khẽ cười. "Cô có muốn giúp tôi đảm bảo chắc chắn rằng cô ấy sẽ không bao giờ để ý đến tôi nữa không?" Anh thầm thì.
Bây giờ anh lại là người nhìn chằm chằm vào miệng cô.
"Okay," Britt bảo anh, như thể bị thôi miên. "Bằng cách nào?"
"Hôn tôi," anh nói. "Như thế sau khi sắp xếp xong và ra khỏi phòng, cô ấy sẽ thấy chúng ta hôn nhau. Bất kì nghi ngờ nào còn sót lại cũng sẽ mất hết."
"Cô ấy bảo cần ít nhất 10 phút," Brittany trả lời. Thật là một câu nói ngốc nghếch trong khi cô muốn anh hôn cô đến mức nào.
Wes mỉm cười. "Tôi chịu đựng được nếu cô có thể."
Cô bật cười và anh làm việc đó.
Anh hôn cô.
Nhẹ nhàng lúc đầu. Dịu dàng. Ngọt ngào. Môi anh mềm mại và ấm áp khi anh lướt qua môi cô.
Britt thấy mình dịch lại gần anh, và, Chúa ơi, anh đang ôm cô trong vòng tay.
"Ôi trời," anh hít vào và hôn cô lần nữa, trọn vẹn hơn, bao phủ miệng cô bằng miệng anh.
Và ôi. Chúa. Tôi.
Cô tan chảy.
Đó là nụ hôn xứng đáng được ghi vào kỉ lục Ghiness - Nụ Hôn Lãng Mạn Nhất Mọi Thời Đại. Hoặc ít nhất sẽ là thế nếu đây là thật.
Ai có thể nghĩ rằng Chuẩn úy Hải quân SEAL Hoa Kỳ Wes Skelly xù xì, thô ráp - người đàn ông nổi tiếng ăn nói châm biếm, sống sượng, người được biết đến là nói trước khi nghĩ, hành động nông nổi, nóng tính chết người và thiếu tính kiềm chế - lại có nụ hôn đầy tôn thờ, cực kì dịu dàng và hoàn toàn âu yếm như vậy?
Chúa ơi, nếu anh có thể hôn như thế, làm tình với anh sẽ...nó sẽ rất hoàn hảo. Đầu cô sẽ nổ tung. Bang. Quá tải mọi hệ thống. Cô đơn giản sẽ ngừng tồn tại.
Oh, nhưng cô muốn mạo hiểm. Cô muốn nếm thử điều đó.
Trừ việc, nụ hôn này chỉ là giả bộ để cho Amber nhìn thấy. Và Amber không thể xuất hiện trong căn hộ của Brittany. Dù Britt có thể lấy đó làm cớ. Hey, Wes, trong trường hợp Amber quyết định ghé sang, anh có thể ngủ trên giường tôi tối nay. Và trong trường hợp cô ấy tình cờ đi vào phòng, chúng ta nên làm tình, anh biết đấy, cả đêm. Để làm rõ rằng anh không hứng thú với cô ấy.
Uh, yeah.
"Xin chào, Amber đây." Wes ngẩng đầu lên liếc về phía phòng ngủ, nhưng Amber chỉ đang gọi điện thoại, anh nhanh chóng chuyển sự chú ý vào Brittany.
"Em đang giết tôi," anh thì thầm trước khi hạ đầu xuống hôn cô lần nữa.
Có thật không? Chúa ơi, cô hi vọng như vậy, vì anh cũng đang giết cô.
Hôn Wes trong vài phút vừa qua còn tuyệt hơn cuộc sống tình dục cả năm dài của cô với chồng cũ.
Cô vòng tay quanh cổ anh, kéo anh lại gần hơn. Cô cọ hông mình vào hông anh và...oh, trời.
Anh ngừng hôn cô, lùi lại nhìn vào cô, làm cô tưởng rằng mình đã đi quá xa. Đúng, anh rõ ràng đã bị khuấy động, nhưng có thể anh không muốn cô biết điều đó, hoặc thừa nhận nó hoặc...
Nhưng sức nóng trong mắt anh gần như đốt cháy cô. Anh không nói một lời, chỉ nhìn vào cô.
Và anh hôn cô lần nữa.
Lần này là bùng nổ tức thì và tan chảy hoàn toàn. Anh đang hôn cô như thể anh, trong những ngày qua, cũng chẳng thể nghĩ được gì ngoài việc làm tình với cô. Anh đang hôn cô như thể anh nghĩ sẽ chạm được đến linh hồn cô nếu anh đưa lưỡi của mình càng sâu càng tốt vào trong miệng cô.
Điều đó thật tuyệt, vì cô muốn lưỡi anh ở đó. Cô muốn tay anh trên người cô, vuốt dọc lưng cô, dọc đường cong của mông cô, kéo cô lại gần hơn, gần anh hơn nữa như thể anh đang cố hòa tan cô vào với anh.
"Whoopsie! Xin lỗi!"
Amber.
Wes buông Brittany ra quá nhanh đến mức cô gần ngã xuống.
"Xin lỗi," anh nói, không rõ là với Amber hay Britt. Sau đó anh quay sang Amber. "Tôi chỉ, uh, không được nghỉ thường xuyên và..."
"Và con trai Brittany thì đi vắng," Amber kết thúc câu nói của anh. "Anh không cần đưa tôi đến khách sạn. Tôi có thể tự đi được. Chỉ là...nếu anh không phiền, anh có thể đi cùng tôi đến ga ra không?"
"Chắc chắn rồi," Wes nói. Anh nhìn vào Brittany lần nữa. "Xin lỗi. Tôi...xin lỗi."
Anh đang xin lỗi vì suýt làm cô ngã hay vì nụ hôn tuyệt vời đó?
"Tôi mới là người cần xin lỗi vì đã phá ngang buổi tối của hai người," Amber cũng xin lỗi, và có thể cô ấy thật sự có ý đó.
"Không sao," Britt nói. Cô nhìn Wes. "Thật sự ổn mà."
Anh nhìn cô, nhưng không nói gì. Anh có thể nói gì trước mặt Amber đây?
Trong yên lặng, họ nối đuôi nhau đi vào ga ra của Amber.
Wes lái xe với cả hai tay đặt trên vô lăng, nhận ra được sự im lặng của Brittany, nhận ra được lời xin lỗi ngay lập tức của anh sau khi Amber vào xe và ra khỏi ga ra có thể không phải là hành động đúng đắn.
Đáng lẽ anh không nên hôn cô. Đáng lẽ anh nên giữ tay mình lại. Đáng lẽ anh không nên nếm thử vị ngọt và ngọn lửa của cô.
Nhưng quỷ tha ma bắt, cô đã hôn anh như thể anh chưa bao giờ được hôn trước đây.
Thậm chí đến bây giờ, sau ngần ấy phút, anh vẫn còn cảm thấy kích động và choáng váng.
Và mặc cho lời xin lỗi của anh, mặc cho lời thú nhận rằng anh đã đi quá xa và hôn cô ngay từ đầu đã là một sai lầm, anh vẫn muốn hôn cô lần nữa. Anh muốn đi xa hơn, anh muốn...
Anh liếc nhìn cô.
Cô đang nhìn ra ngoài cửa xe, thờ ơ, trầm ngâm, mệt mỏi. Tổn thương?
Anh thật lòng không biết. Cô đã có một ngày dài mệt nhoài, kiệt quệ về tâm lý ở nơi làm việc. Chắc chắn cô có quyền mệt mỏi.
Nhưng Jesus, nếu cô thực sự muốn anh hôn cô, rồi anh lại đi gọi nó là một sai lầm điên rồ thì sao?
Trừ việc, sau khi Amber ra khỏi phòng và làm họ ngừng lại, Brittany đã đứng đó, nhìn như thể cô sắp khóc. Anh đã xin lỗi, vì cái gì anh cũng không biết. Có thể vì phải ngừng hôn cô.
Có thể vì đã sinh ra.
Và cô đã nói ổn, nhưng chắc chắn cô không ổn.
Đến giờ cũng vậy.
Và anh cũng không ổn. Anh cảm thấy chấn động, tuyệt vọng và đảo lộn từ trên xuống dưới.
Wes lê mắt về lại đường. Đã về khuya nhưng đường phố hãy còn đông đúc. Các cửa hàng đã đóng cửa, nhưng nhà hàng vẫn còn mở, và quán rượu vẫn tấp nập, đèn neon nhấp nháy.
Quán rượu của Joe, ở ngay bên phải đường, với ánh đèn đầy màu sắc và lối trang trí Mexico, trông giống như chỗ anh và Bobby thường tụ tập, thỉnh thoảng cho đến lần gọi sau. Họ uống, uống và uống rồi lại uống thêm nữa.
Nơi đậu xe ở ngay trước mặt, anh thắng gấp lại, hơi trượt trên đường.
Xe đằng sau bấm còi, sau đó đi vòng quanh họ kèm theo một tràng những cử chỉ tục tĩu và tiếng rít của lốp xe.
Việc đó lôi kéo được sự chú ý của Britt, cô quay sang nhìn anh ngạc nhiên trong khi anh đỗ lại.
"Cô nói gì nếu chúng ta đi uống một chút?" anh nói khi đỗ xe ngay ngắn lại và kéo tay phanh. "Tôi có thể có một cốc tequila."
Cô nhìn anh, nhìn Quán rượu của Joe, nhìn lại anh. "Tôi không nghĩ đó là..." Cô ngừng lại, ngồi im trong giây lát, rồi hít một hơi. "Dĩ nhiên, tùy anh thôi, nếu anh thật sự muốn vào đó và..."
"Tôi thật sự không muốn chỉ có một cốc tequila," anh bảo cô. "Tôi muốn, khoảng, 10 cốc."
Im lặng.
Sau đó, "Anh muốn tôi nói gì, Wes?" cô khẽ hỏi. "Anh bảo tôi anh nghĩ mình là một tên nghiện rượu. Anh bảo tôi anh muốn bỏ hẳn. Bây giờ anh lại bảo tôi..." Cô lắc đầu. "Tôi sẽ không bảo anh không uống đâu. Nếu anh nghĩ anh gặp vấn đề, anh phải dừng lại vì anh muốn thế, chứ không phải vì bất cứ điều gì tôi nói hay làm."
"Tôi có muốn thế," anh nói. "Tôi chỉ...Ngay bây giờ tôi thật sự, thật sự muốn uống đến say mềm." Anh không thể nhìn vào cô, vì vậy anh nhìn vào tay mình, vẫn giữ lấy vô lăng như thể đó là phao cứu hộ. "Xem đó, nếu tôi say mềm rồi," anh cố gắng tìm đúng từ, "thì, cô biết đấy, tôi có thể nói tất cả những điều tôi không thể thốt ra lúc tỉnh táo. Ví dụ như..." Anh bắt mình nhìn vào cô. "Như, tôi muốn em rất nhiều, tôi không nghĩ mình có thể ngủ thêm một đêm ngoài đi văng phòng khách mà không hoàn toàn mất trí."
Cô cười - nó giống một tiếng thở ra hơn là một tiếng cười thực sự, nhưng đủ để xóa đi nỗi kinh hãi khi phải thú nhận điều đó.
"Em nghĩ anh đã nói ra được điều đó rồi," cô bảo anh.
"Yeah," anh đồng tình. "Anh đã làm được đúng không?" Anh nhìn cô, trông cô không giống như thể sắp sửa vừa la hét vừa lao ra khỏi xe. Cô trông có vẻ...vui mừng?
"Chúng ta bỏ qua phần say khướt, được không?" cô nói "chỉ về nhà và làm tình thôi."
Lời của cô như tiếng nhạc bên tai. Chúa ơi, cô thật xinh đẹp. Ngọn đèn đường chỉ chiếu sáng một phần khuôn mặt cô, đổ bóng lên và nhấn vào gò má cô, vào khuôn miệng ngọt ngào của cô. Mắt cô lấp lánh, và cô cho anh một nụ cười khiến cho trong vòng nửa giây, anh tin chắc mình vừa nghe thấy tiếng hát của thiên thần.
Anh sắp sửa hoặc cười hoặc khóc, vì vậy anh bật cười và vươn tới cô, sau đó cô đã ở trong vòng tay anh và hôn anh.
Và hôn anh, hôn anh.
Anh muốn kéo cô lên đùi, lột cô ra khỏi chiếc quần short đó, mở khóa quần anh và...
Anh chẳng thèm quan tâm cái quỷ gì về việc họ đang ở giữa nơi công cộng. Đó không phải là thứ có thể dừng anh lại.
Chỉ là cô xứng đáng có được nhiều hơn một cuộc tàu nhanh trên ghế trước xe anh.
Sự thật, cô xứng đáng với ai đó tốt hơn anh.
Nhưng quỷ thật, môi cô quá ngọt ngào, cơ thể cô quá mềm mại. Tay anh đã ở trên áo cô, ngón tay anh trượt vào làn da mượt mà như lụa của cô, lòng bàn tay anh ôm khít lấy sức nặng của ngực cô.
Cô mở miệng rộng hơn, mời gọi anh đi vào, anh hôn cô thật sâu, nhưng thật chậm. Nếu cô đổi ý, anh muốn cô có thể lùi ra xa, dừng anh lại bất cứ lúc nào.
Nhưng cô không làm thế. Cô phát ra một âm thanh gợi tình sâu trong cổ họng, khi ngón tay cô tìm thấy mép áo của anh và trượt vào làn da trần trên lưng anh. Tay cô ấm áp, mềm mại và hoàn hảo, cũng như mọi phần khác trên người cô vậy.
"Em muốn anh không còn quần áo," Cô ngừng hôn anh và thì thầm.
Ôi trời. Anh hôn cô lần nữa, sau đó hỏi, "Em có chắc em muốn điều này chứ? Anh và em, như thế này? Làm chuyện này?"
"Vâng." Cô hôn anh, mạnh bạo hơn, nóng bỏng hơn,nhưng sau đó cô lùi lại. "Còn anh?"
"Gì, em đùa à?" anh vươn tới cô.
Nhưng cô giữ anh lại. "Không, em không đùa." Cô nhìn anh dò hỏi, tìm kiếm...điều gì? Lý do họ không nên làm tình tối nay? Chúa ơi, anh hi vọng cô không tìm thấy chúng trong mắt anh.
Anh khởi động xe. "Chúng ta về nhà thôi, vì anh cũng rất muốn thấy em không còn quần áo, và nó sẽ lôi kéo đám đông ở đây đấy."
"Nghiêm túc này, Wes," cô nói khi anh hòa vào dòng xe trên đường, ra hiệu rẽ trái. "Còn Lana thì sao?"
"Lana nào?" Anh không biết rõ phần này của thành phố, nhưng anh đoán họ đang ở cách căn hộ của Brittany khoảng 3 phút. 3 phút để đến được với niềm khoái lạc say đắm.
Britt cười. "Đừng có đáng ghét như thế."
"Anh đâu có," Wes phản đối. "Anh chỉ...Mỗi khi anh ở bên em, bé yêu, anh thậm chí còn không nghĩ được về cô ấy."
"Okay," cô nói. "Cứ đáng ghét đi nếu anh thích, nhưng đừng bao giờ nói dối, được không?"
"Đó là sự thật."
"Okay, nhìn này," cô nói. "Nếu anh muốn ngủ với em..."
"Anh muốn!" "Nếu", cô đã nói "nếu" với anh. "Nếu" là một từ nhỏ nhoi nhưng chứa một sức mạnh ghê gớm. 30 giây trước không có "nếu", nhưng bây giờ đã có, và dự đoán về khoái lạc say đắm trong vòng 3 phút nữa của anh bất chợt gặp nguy cơ. Một từ "nếu" có thể biến 3 phút thành 3 tuần. Hoặc 3 năm.
"Anh thật sự muốn," anh lại nói. "Thật lòng đấy, Britt."
"Vâng!" cô nói, tóm lấy đầu gối anh và siết nhẹ. "Thành thật, đó là tất cả những gì chúng ta cần. Nếu anh muốn ngủ với em, anh phải thành thật. Chúng ta đều biết rằng điều này sẽ không kéo dài hoặc thậm chí có ý nghĩa đặc biệt. Chúng ta chỉ là...hai người thích nhau..."
"Rất thích nhau," anh thêm vào.
"Cảm thấy người kia hấp dẫn..."
"Hấp dẫn đến mức lạ lùng, kì quặc."
Cô cười. "Yeah, nhưng tóm lại là..."
Đến rồi đây.
"...chúng ta chỉ là hai người mệt mỏi vì ở một mình. Và tối nay hay vài tối nữa hoặc đến lúc nào anh còn ở đây, chúng ta sẽ không phải như vậy."
Cảm ơn Chúa. Wes đánh xe lên lối vào. "Chạy đua đến cửa nào."
Brittany cười. "Anh có hứa..."
"Có."
"Wes, em đang nghiêm túc đấy."
"Anh cũng vậy, bé yêu. Anh muốn dùng răng mình cởi hết quần áo của em và liếm từng inch cơ thể em. Thật chậm rãi."
Câu nói đó làm cô ngưng lại vì choáng váng. Anh tận dụng cơ hội kéo cô lại và hôn cô, một nụ hôn sâu và dài.
"Làm ơn hãy thành thật với em," Brittany nói giữa những nụ hôn. "Làm ơn? Về mọi thứ, được không?"
"Anh sẽ làm thế," anh nói, hôn vào miệng cô, mặt cô, họng cô và ngực cô, qua lần vải áo. "Anh hứa."
"Đó là tất cả những gì em muốn." Cô cười. "À, bên cạnh chuyện liếm đó."
"Chúng ta đi vào thôi," Wes nói.
Anh hôn Brittany trên từng bậc cầu thang dẫn lên nhà.
Và anh đã mở khóa quần cô trước cả khi cô đưa được chìa vào cửa.
Khi cửa xếp đã đóng vào sau lưng họ, Wes đá cánh cửa gỗ đóng lại bằng chân mình và cố lột chiếc áo phông của cô qua đầu.
Britt cười và tìm cách lách ra khỏi cái ôm của anh, nhưng anh khư khư giữ lấy cô. "Andy?" cô gọi.
Anh dừng lại.
Bóng tối bao phủ căn phòng, cô bật bóng đèn nhỏ gần cửa lên.
"Em chỉ muốn đảm bảo thằng bé không ở nhà," cô bảo anh. "Những chuyến đi có thể bị hủy bỏ và..."
"Yo, Andy," Wes gọi. "Cháu có ở đây không?"
Im lặng.
Kiên nhẫn không phải là điểm mạnh của anh. Wes phóng vào bếp, qua hành lang vào phòng Andy. Brittany đi theo chậm hơn, nhưng anh đã trở lại trong nháy mắt.
"Cậu bé chắc chắn không ở đây," anh nói, và hôn cô. Lần này cô giúp anh cởi áo mình, thậm chí còn đá đôi xăng đan ra khỏi chân.
Áo của anh theo sau, dù anh có hứng thú với việc cởi áo ngực của cô hơn.
Anh chửi thề. "Giúp anh với, được không? Cái này là gì vậy chứ, khóa liên hợp à?"
Brittany bật cười, bước ra khỏi vòng tay anh, vươn tay ra sau lưng cởi áo, nhưng sau đó cô giữ lấy nó, bất chợt cảm thấy dù không ngượng, nhưng không còn bạo dạn như lúc trước nữa. "Anh thật sự muốn cởi quần áo trong bếp của em à?"
"Chắc chắn thế." Anh cười nhỏ. Cơ bắp của anh sáng lên, trong ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, trông anh đẹp trai đến nghẹt thở, với đôi vai rộng thuôn dần xuống vòng eo thon và hông nhỏ. Kì diệu làm sao khi có cả ánh trăng để điểm tô cho giây phút này. "Chúng ta đã dành nhiều thời gian những ngày qua ngồi đây nói chuyện. Anh phải thú nhận rằng trong cả khoảng thời gian đó, anh muốn nhìn thấy em trần truồng đến chết đi được. Cái này giống như mộng tưởng thành sự thật với anh."
"À, nếu anh nói vậy..." Britt cởi bỏ áo ngực, vắt nó lên lưng ghế.
"Oh, yeah," Wes hít vào. Anh không vươn tay ra chạm vào cô, chỉ đứng đó nhìn, mắt anh nóng bỏng.
Cô cởi quần short ra trước cặp mắt quan sát của anh, sau đó trượt quần lót xuống chân.
"Em đây," cô nói, yêu xiết bao cái nhìn trong mắt anh và cô biết rằng mình đã lựa chọn đúng tối nay. Có thể điều này không phải mãi mãi, nhưng nó sẽ rất tuyệt vời. Đó sẽ là kí ức cô trân trọng trong suốt cuộc đời mình. "Không quần áo trong bếp. Anh muốn uống trà không?"
"Không."
"Gì? Ý anh là, đó không phải một phần của mộng tưởng sao?"
Anh cười. "Không."
"Thế còn tình dục nóng bỏng trên bàn thì sao?"
"Yup," anh nói, từ từ vươn ra chạm vào cô. Mái tóc cô, đôi má cô, đôi vai cô. Ngón tay anh lướt dọc theo cánh tay cô, rồi chạm đến ngực cô. Cách anh nhìn cô khiến cho cô cảm thấy mình gợi tình đến không ngờ. "Nhưng để sau. Trước tiên anh muốn làm tình với em trong phòng em, trên giường em. Em biết đấy, anh cũng đã dành rất nhiều thời gian mơ về nó."
Brittany vươn tay đến khuy quần anh, chạm vào anh theo cách anh chạm vào cô - nhẹ nhàng, chỉ với đầu ngón tay. Chiếc khóa kéo không mở ra dễ dàng, và cô ngẩng lên mỉm cười với anh.
Anh hôn cô - một trong những nụ hôn dịu dàng không ngờ mà anh làm rất giỏi.
Cô tan chảy, rút ngắn khoảng cách giữa họ, anh kéo cô vào gần, thở dài trước khoái lạc của cảm giác cơ thể cô dựa vào anh, ngực cô chạm vào ngực anh.
Những nụ hôn của anh trở nên gấp gáp hơn, hoặc có thể anh đang phản ứng trước cách cô hôn anh, ôm anh, chạm vào anh.
Tay anh ở khắp nơi, vuốt ve cơ thể cô, chạm vào, khám phá trong khi anh hôn cô, liếm cô, nếm cô.
Nữa, nữa, nữa. Cô muốn nữa. Cô muốn...
Anh biết. Anh bế cô lên, eo cô ở ngang vai anh, tay anh trên cặp mông trần của cô, anh đưa cô vào phòng ngủ.
Nó thật khác biệt với nụ hôn đầu ngọt ngào mà họ chia sẻ, đến mức Brittany phải bật cười. Nó thật...Ne- an- dec- tan, và gần như không đúng đắn. Nhưng lại hoàn toàn gây kích thích.
Có lẽ bởi vì về mặt thể chất, Wes chẳng phải kiểu người tiền sử to lớn, và cô cũng không phải nhẹ cân theo bất cứ nghĩa nào trên đời. Ấy vậy mà anh bế cô lên chẳng chút khó khăn.
Sự dịu dàng quay trở lại khi anh cẩn thận hạ cô xuống giường, một điều cũng hoàn toàn gây kích thích, nhất là khi anh dừng lại một chút để mình nhìn cô, và để cô nhìn thấy khao khát trong đôi mắt xanh đẹp đẽ của anh.
Cô là người vươn tới anh và cởi bỏ quần short của anh.
Anh không mặc gì bên dưới.
Quá nhiều cho những chuyện hoang đường ác miệng về những người đàn ông thấp bé...
"Gee," cô nói, "Em đang trông chờ việc tìm xem anh mặc boxer hay brief."
"Khủng hoảng giặt giũ," anh bảo cô với một nụ cười nhăn nhở khiến cho trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực và anh trèo vào giường với cô.
Anh hôn cô, và cô hôn lại anh, vươn tới anh, quấn những ngón tay mình quanh anh. Anh rắn chắc, trơn mượt và cực kì nam tính.
Anh bật cười.
"Gì thế?" cô hỏi.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô. "Anh đang có một trong những giây phút ‘Điều này không thể là thật’," anh nói. "Em thật sự muốn anh trung thực?"
Cô gật đầu, trái tim nhảy lên cuống họng.
"Anh cảm thấy như mình đã thoát ra khỏi điều gì đó. Anh đã nói chuyện với em nhiều hơn bất cứ người phụ nữ nào anh biết, và em vẫn muốn làm tình với anh. Ý anh là, anh không phải giả vờ là ai khác để được ngủ với em."
Sự thành thật của anh đã đến mức nghẹt thở thậm chí nếu anh chỉ dừng ở đây. Nhưng anh nói tiếp.
"Lần đầu tiên trong đời," anh bảo cô, cố gắng tìm đúng từ, "Anh không phải lo nghĩ về việc phải nói gì và không được phép nói gì. Anh có thể nói bất kì điều gì anh muốn, em biết không? Bởi vì anh biết em đã thích anh đủ để không chạy khỏi anh dù anh có nói điều gì đó sai lầm hoặc ngớ ngẩn."
Brittany chạm vào khuôn mặt anh. "Em không chỉ thích anh, cưng à. Em nghĩ anh thật tuyệt vời."
"Bé cưng, anh cũng nghĩ em rất tuyệt vời."
Và họ ở đó, mỉm cười với nhau như một đôi nhóc con trong vũ điệu lớp chín.
Trừ việc trần truồng trên giường cô.
"Anh muốn làm cho em cảm thấy tuyệt vời tối nay," anh bảo cô với một nụ cười khiến cho trái tim cô lộn nhào. Anh hạ đầu xuống hôn cô và khi miệng anh chạm vào miệng cô, tim cô lại nhảy lên như trong rạp xiếc.
Oh, không. Không, không. Cô không thể để mình yêu người đàn ông này. Oh chúa ơi, đó sẽ là một sai lầm.
Thật tệ nó đã là quá muộn.
Nực cười. Dĩ nhiên nó chưa phải quá muộn. Cô chỉ mới biết anh - trong bao lâu? 4 ngày?
Thế mà cô đã ở đây - trên giường với anh. Chỉ sau 4 ngày. Điều đó có nghĩa gì?
Không có gì. Chẳng có nghĩa gì cả. Nó có nghĩa là cô là một người đàn bà với nhu cầu và ham muốn của mình, và đã quá lâu kể từ lần cuối cùng cô có quan hệ tình dục. Nó có nghĩa là cô là con người. Nó có nghĩa là cô thích Wes.
Thích?
Đúng. Và ôi trời, chắc chắn cô thích những gì anh đang làm với cô. Cô nghe thấy tiếng anh cười nho nhỏ khi cô rên rỉ. Anh giữ vai cô xuống, ngăn cô khỏi kéo anh đè lên người cô khi anh hôn và liếm theo cách của mình từ ngực xuống rốn cô.
"Làm ơn!" cô hổn hển. "Anh có bao cao su không?"
"Có," anh nói. "Ở trên bàn cạnh giường. Nhưng anh không đùa khi nói anh muốn liếm từng phân cơ thể em."
"Oh," Brittany nói. "Chúa ơi. Chúng ta có thể thêm điều đó vào danh sách ‘Để sau’ không, anh biết đấy, cùng với cái bàn bếp? Bởi vì em đã không làm tình từ khoảng một năm trước khi nhận nuôi Andy, và quan hệ đó tệ đến nỗi chỉ kéo dài một tuần."
Nó kéo dài đến mức ấy chỉ bởi vì tình dục tuyệt vời. Sau khi li dị với Quentin, cô cần biết có phải quan hệ của họ thất bại do cô không giỏi chuyện giường chiếu không. Kyle Gherard đã giúp cô chứng minh Quentin sai. Dĩ nhiên, Kyle là một tên đần độn, người đã khiến Britt cực kì miễn cưỡng với chuyện có thêm bất cứ mối quan hệ nào khác.
Thế mà, giờ cô ở đây, làm chuyện này với Wes.
Người đang nhìn cô như thể cô vừa thông báo kế hoạch lên tàu vũ trụ phóng quanh mặt trăng. Bối rối, hoài nghi, choáng váng, tất cả đều ở hết trên khuôn mặt biểu cảm của anh. "Em đang bảo anh rằng em không quan hệ tình dục trong vòng, gì? Chín năm?"
"Không," cô nói. "Chúa ơi. Không phải chín năm." Cô đếm trên đầu ngón tay. "Chỉ tám năm thôi."
Anh cười. "Chỉ?" rồi chộp lấy bao cao su, xé nó ra bằng răng mình.
Anh mất hai giây để trùm nó lên trong khi hôn cô, đẩy cho chân cô mở rộng ra và...
Anh dừng lại. Cô có thể cảm thấy anh trên người cô, nhưng...anh dừng lại.
"Anh phải chậm lại đến mức nào?" anh hỏi nghiêm túc. "Anh không muốn làm đau em, bé yêu. Ý anh là, đã 8 năm..."
Trong nháy mắt, cô đẩy anh xuống, lăn lên trên và cưỡi lên anh, đẩy anh vào sâu trong cô.
Khoái lạc nổ ra quá dữ dội đến mức cô nghe thấy chính mình hét lên.
"Xin lỗi," cô hổn hển, di chuyển chầm chậm trên người anh, yêu cái cách anh lấp đầy cô. "Xin lỗi. Em không có ý...Chỉ là em cần..."
Anh đang cười. "Em có nghe thấy anh phàn nàn gì không? Anh không nghĩ vậy."
"Oh, Wes, điều này thật tuyệt quá."
"Yeah," anh hít vào. "Oh, yeah. Anh đoán nó cũng giống như đi xe đạp, huh?"
"Tin em đi, điều này tuyệt hơn đi xe đạp rất nhiều."
Anh cười. "Ý anh là, đó là điều em sẽ không bao giờ quên cách làm."
"Em muốn làm chuyện này cả đêm," Brittany nói. "Chúng ta có thể làm cả đêm không?"
Nụ cười của anh thật đẹp khi anh ngồi dậy ôm cô trong vòng tay, hôn lên ngực cô, kéo cô đến bên miệng mình và trêu chọc cô với môi và lưỡi. "Anh bỏ phiếu cho cả kì cuối tuần."
"Cả tháng," cô hổn hển.
"Cả năm," anh đồng tình, níu đầu cô xuống để hôn môi cô.
Giây, phút, giờ - Brittany không hề có khái niệm về thời gian khi họ chuyển động cùng nhau, chạm vào nhau, hôn, vuốt ve, yêu đương.
Yêu đương.
Cô đẩy vai anh xuống giường và ngồi thẳng dậy, để anh có thể lấp đầy cô trọn vẹn.
Anh giữ ánh nhìn của cô khi cô di chuyển nhanh hơn. Cô có thể nhận ra từ cách anh hít thở rằng anh đã gần đến lúc giải thoát.
Điện thoại reo, nhưng không ai trong số họ có cử động nhỏ nhất nào để làm ngưng nó lại, không ai rời mắt khỏi nhau.
Trong bếp máy trả lời bật lên. "Bạn đã gọi đến nhà của Britt và Andy. Để tin nhắn lại sau tiếng bip."
"Hey, Britt, em Mel đây," giọng em gái cô vang lên trong máy. "Em gọi để hỏi xem bữa tối của chị thế nào - cuộc hẹn với Wes Skelly ấy. Gọi lại và kể cho em tất cả mọi chuyện, okay?"
Wes bật cười, mắt anh lấp lánh. "Anh hi vọng là không phải mọi chuyện."
Britt cũng cười và vươn ra đằng sau để chạm vào anh. Oh, anh thích điều đó. Rất nhiều. Có thể là hơi quá nhiều.
"Whoa," anh hổn hển. "Đợi đã, bé yêu. Brittany. Britt..."
Cô bùng nổ với một tiếng hét, và anh ở ngay sau cô, nhấp nhô bên dưới cô khi thế giới quanh anh vỡ tan thành hàng triệu mảnh li ti, khi cuộc đời anh gãy vụn, khi nó tan ra và xoay vòng quanh, trước khi chầm chậm nhập lại làm một. Giống như cô, anh đã thay đổi theo một cách không thể hồi phục lại được.
Wes kéo cô xuống và ôm chặt cô, ngực cô tựa vào bề mặt cứng rắn của ngực anh khi anh hôn cô.
Thật dịu dàng.
Như thể cô vừa trao cho anh món quà ngọt ngào nhất anh từng nhận được.
"Em thật tuyệt vời, Britt," anh thì thầm.
Cô ngẩng đầu lên mỉm cười với anh, yêu đôi mắt anh, đường nét gọn gàng của khuôn mặt anh, thậm chí cả hàng ria hơi lởm chởm trên cằm anh.
"Okay," cô nói, "Em nghĩ bây giờ em đã sẵn sàng cho chuyện liếm láp. Ý em là, dĩ nhiên anh cứ thoải mái nghỉ ngơi nếu cần, nhưng..."
Anh cù vào người cô.
Cô hét lên và lăn khỏi anh, nhưng anh nhanh chóng ghim cô xuống giường.
Giữ ánh nhìn của cô, anh hạ đầu xuống và liếm cô, từ ngực đến tai.
Brittany run lên, và anh cười nhăn nhở.
"Anh không cần nghỉ," Wes bảo. "Như anh đã nói, anh sẽ làm tình với em cả kì cuối tuần." Anh hôn cô thật ngọt ngào. Cô sẽ không bao giờ quen với điều này. Không trong cả kì cuối tuần, không trong cả đời. Làm sao anh có thể dịu dàng đến mức đó?
"Chỉ cần bảo anh em muốn gì và khi nào thôi, okay?"
Cô gật đầu lần nữa, trái tim cô rộn lên bài thể dục nhịp điệu khi anh tập trung hoàn toàn vào xương đòn của cô.
Cô đúng là đồ ngốc. Tình dục tuyệt vời không đồng nghĩa với tình yêu. Người đàn ông này rất giỏi trên giường,vậy thì sao?
Anh còn hơn cả giỏi trên giường. Anh thông minh, thú vị và ngọt ngào. Nhưng chỉ vì cô nghĩ vậy, không có nghĩa là cô đã yêu anh.
Yeah, đúng thế.
Tim có thể đập và lộn nhào vì hấp dẫn và ham muốn.
Và đúng, cô muốn anh. Chắc chắn là thế.
Cô cũng thích anh. Rất nhiều. Quá nhiều.
Nhưng đó không phải tình yêu.
Cô phải là một tên ngốc mới yêu Wes Skelly, vì anh đã yêu người khác.
Canh Khuya Canh Khuya - Suzanne Brockmann Canh Khuya