Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Brockmann
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Night Watch
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2149 / 39
Cập nhật: 2015-09-16 12:30:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
mber Tierney không coi nỗi lo của chị gái và của Wes là thật sự nghiêm túc.
Cô ấy thậm chí còn đẹp hơn nhiều khi nhìn gần, với những lọn tóc đỏ đổ xuống như thác, cặp mắt xanh sáng và khuôn mặt hình ovan hoàn hảo. Khi Britt quan sát Amber nói chuyện với Wes, cô thấy mình đang nghĩ về Lana. Nếu Lana giống như Amber, đâu phải ngạc nhiên khi Wes chết mê chết mệt cô ta.
Lana- xấu- tính. Britt bắt đầu nghĩ về cô ta như vậy. Lana- xấu- tính có một ông chồng gọi là Phù thủy. Phù thủy- kẻ- thất- bại. Lana- xấu- tính biết Phù- thủy- kẻ- thất- bại không chung thủy, nhưng thay vì đá đít tên đần đó, cô ta khuếch đại cái tôi cá nhân của mình bằng cách yêu cầu một người đàn ông khác - Wes - làm mọi việc vì cô ta.
À, okay, có thể cô nên thông cảm cho Lana một chút. Brittany biết mọi chuyện tệ hại ra sao khi phát hiện ra Tên- khốn- Quentin đã lừa dối cô. Chắc chắn có một thời kì mất lòng tin, khi cô bị tê liệt và không thể hành động. Đúng vậy, với Britt nó chỉ kéo dài khoảng 20 phút, nhưng một số phụ nữ mất hàng tuần, thậm chí hàng tháng trải qua tất cả mọi giai đoạn của một mối quan hệ đang hấp hối.
Chối bỏ. Tức giận. Đau khổ. Chấp nhận. Thêm tức giận.
Mặc dù dường như Lana- xấu- tính đã đạt đến giai đoạn chấp nhận hơi quá sớm - cô ta chấp nhận chồng mình tán tỉnh người khác. Và thay vì mối quan hệ hấp hối, lòng tự trọng của cô ta sụp đổ.
"Tôi nhớ cánh cửa từ ga ra đến bếp đã đóng," Amber nói, sự tập trung của cô ấy vụt chuyển sang những người khách mới đến. Cô ấy nhón chân lên và vẫy. "Carrie! Bill! Tôi đến ngay đây." Cô ấy quay lại phía Wes. "Tôi thật tình không có thời gian nói về điều này bây giờ."
"Tôi nghĩ có thể cô muốn xem xét việc bổ sung thêm một số biện pháp an ninh nữa vào dàn nhân viên của mình," Wes gợi ý. "Có thể chỉ là tạm thời thôi."
"Ý anh là vệ sĩ?" Amber mở to mắt và bật cười. "Coi này, tôi chỉ ở xưởng phim, sân khấu hoặc ở nhà. Tôi chẳng có thời gian đi đâu cả và tôi thật sự không nghĩ mình cần một vệ sĩ đi từ giường đến bếp của tôi."
"Cô có thể không cần một vệ sĩ," Brittany nói, "nhưng chắc là cô sẽ cần một người dẫn đường đấy."
Amber không nghe thấy cô nói vì cô ấy đã quay sang hôn gió Carrie và Bill, nhưng Wes thì có.
Anh bật cười, nhưng chuyển thành ủ rũ ngay khi anh thấy Amber tiến về phía quầy bar, tay trong tay với những người khách mới đến.
"Tôi sẽ phải hẹn nói chuyện với cô ấy lần nữa," anh nói. "Có thể là với quản lý hoặc đại diện của cô ấy. Phải có nơi nào đó chúng tôi có thể ngồi xuống và cô ấy có thể chú ý nghe tôi nói trong, jeez, có thể chỉ nửa giờ."
Anh lắc đầu một cách cường điệu. "Cô ấy cũng không nghĩ ai đó có thể trèo tường vào."
"Bức tường rất cao," Brittany bảo anh. "Một khi trèo lên đến đỉnh rồi, làm sao xuống được?"
"Nhảy xuống."
"Và trặc chân," cô nói. "Thế là đi đời kế hoạch bám đuôi. Khó mà bám đuôi được khi không thể đi lại."
Wes thở dài. "Tôi đoán sẽ phải sắp xếp một buổi để chứng minh thôi. Có thể đó là điều phải làm. Sắp xếp một cuộc hẹn với Amber, quản lý và đại diện của cô ấy trong nhà này. Bảo cô ấy bật hệ thống báo động lên và chờ trong bếp. Sau đó tôi sẽ vượt qua toàn bộ hệ thống - trèo qua tường, lẻn vào nhà mà không làm cái chuông nào kêu. Cô có biết thậm chí cửa sổ tầng 3 của cô ấy còn không được bảo vệ không?" Anh lắc đầu chán nản.
Brittany che mặt khỏi ánh đèn thắp sáng ngôi nhà khi nhìn lên tầng 3. "Tôi có thể xem không?" Cô hỏi. "Vì tôi chưa bao giờ thấy người nào bay cả. Đó là cách anh sẽ dùng để lên đó, đúng không?"
Câu nói đó mang lại phản ứng cô đã hy vọng. Anh cười toe toét và mắt anh sáng lên. Ôi trời, anh như vậy thật quá dễ thương. Hàm răng trắng, làn da rám nắng, đôi mắt xanh đang cười và những lọn tóc hoe hoe đỏ.
"Lần cuối cùng tôi cố gắng bay, nó kết thúc không được tốt đẹp lắm," anh bảo cô. "Sự thực thì, tôi đã làm gãy mũi và cổ tay."
Cô nheo mắt lại nhìn anh. "Để tôi đoán nhé. Anh mười tuổi và chuyện này liên quan đến việc trèo lên mái nhà với tấm áo choàng có chữ S."
"Tôi bảy tuổi," anh nói, "và không phải là áo choàng. Đó là tấm ga trải giường của bố mẹ tôi. Tôi cột mỗi góc vào một mắt cá chân và cổ tay rồi nhảy xuống. Kết quả không giống với những gì tôi tưởng tượng cho lắm."
Britt cười phá lên. "Gì cơ, có phải anh đã nghĩ anh sẽ bay lơ lửng xuống đất không?"
"À, yeah," anh nói. "Mọi chuyện luôn luôn như vậy với Bugs Bunny."
Một trong những người phụ nữ mặc áo hở rốn - có quá nhiều người mặc những bộ váy được thiết kế để khoe ra vòng bụng hoàn hảo của họ - đang tiến lại gần, nhìn Wes như thể anh là một trong những cái bánh bao cua cực kì ngon Britt đã ăn ở bàn tiệc lúc tối.
Brittany rút ngắn khoảng cách giữa họ, trượt tay mình quanh eo anh. Cô vươn tay còn lại lên chơi đùa với những sợi tóc sau gáy anh. Anh có mái tóc đẹp, dày và mềm mại. "Sau đó bao lâu anh lại quay trở lại mái nhà?" Giọng cô nghe hơi hổn hển - không nghi ngờ gì là kết quả của sức nóng bất chợt trong mắt anh. Wes rất giỏi trong việc nhìn cô như thể không có người phụ nữ nào khác trên thế giới khiến anh có chút hứng thú khi cô đang đứng gần.
"Ba ngày," anh thú nhận. Anh dùng một ngón tay đẩy một lọn tóc lang thang ra khỏi khuôn mặt cô, giắt nó lại sau tai cô. Bất cứ ai nhìn họ cũng sẽ nghĩ họ đang hoàn toàn, trọn vẹn đắm đuối vì nhau.
"Chúa ban phước cho người mẹ tội nghiệp của anh," cô nói.
Anh nghịch khuyên tai của cô, vẫn chỉ với một ngón tay. "Tôi cho rằng nếu tôi không thể bay, tôi nên cố gắng để giỏi hơn trong việc giữ thăng bằng."
Cô luồn sâu hơn những ngón tay của mình vào tóc anh. "Và anh chưa bao giờ nghĩ rằng một khi đã làm gãy cổ tay..."
"Và mũi," anh thêm vào, nhắm mắt lại và thở dài.
"Và mũi, thì anh cũng có thể trượt ngã và làm gãy một số thứ khác?"
"À, ý tưởng là," anh nói. "Trở nên giỏi đến mức không bị ngã tiếp."
"Và kết quả?" cô hỏi.
Anh cười. "Ồ có thể nói là tôi không bao giờ vô tình ngã nữa. Hoặc không trừ phi bị xô xuống."
Cô lùi ra khỏi người anh. "Bị xô xuống. Từ mái nhà?"
Wes vòng tay quanh người cô và kéo cô trở lại. "Tôi đánh nhau rất nhiều khi còn nhỏ - người khác nghĩ rằng họ có thể ra lệnh cho tôi vì tôi thấp, cô biết không? Vì vậy tôi phải đánh đấm để chứng minh mình mạnh mẽ. Thỉnh thoảng tôi chỉ chứng minh được là một tên nhóc nặng 130 pound cao 5 foot 10 inch có thể gây thương tổn cho một tên lùn nặng 85 pound cao 4 foot 11 đến mức nào. Tuy vậy thường là tôi thắng, vì tôi giống như Energizer Bunny vậy. Chúng có thể đánh ngã tôi, nhưng tôi sẽ chồm dậy tấn công lại." Anh chạm nhẹ vào dây chuyền của cô, nhấc mặt đá lên bằng một ngón tay. "Cái này đẹp quá."
Cô từ chối để bị làm xao lãng. "Làm ơn đừng bảo tôi rằng anh thật sự đánh nhau trên mái nhà."
"Tôi là thanh nam châm hút đánh đấm," anh thừa nhận, để sợi dây chuyền trở lại và khẽ dò tay theo xương đòn của cô, thật khó mà làm ngơ hành động này được. "Tôi thậm chí còn đánh nhau cả trong nhà thờ."
"Oh, Chúa ơi, anh giống như Andy khi nó 13 tuổi vậy. Nếu ai đó nhìn nó một cách kì cục, nó sẽ ngay lập tức xông vào đánh họ. Mẹ anh chắc phải bạc tóc trước tuổi." Giọng của cô lại nghe hổn hển lần nữa. Cô hy vọng anh sẽ nghĩ đó đơn thuần chỉ là một phần của vở kịch.
Anh ghì cô vào gần hơn, và không còn nghi ngờ gì cả. Không ai ở bữa tiệc còn nghi ngờ về mối quan hệ sâu sắc của họ. Khá là buồn cười, vì trong số tất cả những người ở đây, Wes và Britt lại không phải là diễn viên.
"Yeah, nhưng cô thấy đấy, anh trai tôi đã trở thành giáo sĩ," anh bảo cô. " Anh ấy cũng nhận được toàn điểm A ở trường, vì thế nó cân bằng được với mọi rắc rối tôi gây ra."
"Tôi nghĩ thế còn khó khăn hơn cho anh," cô nói. "Phải học theo một tấm gương nào đó. Một người anh trai hoàn hảo...? Dĩ nhiên cũng khó khăn như có một đứa em hoàn hảo."
"Không ai hoàn hảo cả," anh nói với cô. "Thậm chí cả Frank."
"Melody," cô đáp lại. "Nó thật sự hoàn hảo. Luôn rất ngọt ngào - không phải là đóng kịch đâu, anh biết đấy."
"Cô cũng rất ngọt ngào," anh bảo cô. "Cô giả vờ không phải, cô cố gắng giấu nó, nhưng tôi nghĩ cô thậm chí còn ngọt ngào hơn cô ấy."
Cô cố biến nó thành câu đùa. "Đó là một lời khen hay một lời chê vậy, cậu bé?"
Wes chỉ mỉm cười. "Cô có thể nghĩ đó là bất cứ thứ gì cô muốn. Chỉ là tôi cho rằng cô là một trong những người phụ nữ ngọt ngào nhất, thông minh nhất, thú vị nhất và, yeah, xinh đẹp nhất tôi từng gặp."
Nói về ngọt ngào. Anh đang đứng rất gần, mặt anh chỉ cách cô vài inch. Brittany thật sự không nghĩ gì trước khi hành động - nó dường như chỉ là một điều rất tự nhiên sau khi anh đã nói những lời tử tế đến vậy.
Cô hôn anh.
Đó chỉ là một nụ hôn nhẹ, môi cô ấn rất khẽ vào môi anh.
Nhưng khi cô lùi lại, anh trông thật choáng váng. Lực nắm của tay anh chặt hơn khi anh mở miệng và hít sâu vào, không nghi ngờ gì sắp sửa bảo cô đã vượt quá giới hạn trong vở kịch họ đang diễn, thì thình lình một tiếng hét cất lên từ bên kia bể bơi.
Đó không phải tiếng hét "thật là thú vị". Đó là một tiếng hét sợ hãi và được nối đuôi bởi nhiều tiếng hét khác.
Mọi người đang nhanh chóng lui lại tránh khỏi người đàn ông dính đầy bùn đất đang đứng gần phía bể nước sâu.
Wes chửi thề. "Tên đó có dao."
Đúng vậy, gió thổi qua và ánh sáng từ chiếc lồng đèn Trung Hoa lắc lư treo trong sân làm phản chiếu một lưỡi dao nguy hiểm.
"Ai đó đã bị thương," Brittany nói, chỉ qua bể vào nơi một người đàn ông đang nằm trên mặt đất ôm lấy cánh tay hoặc ngực mình - cô không thể nói chắc là cái nào. Cái áo trắng của anh ta thấm đẫm máu.
"Ai đó gọi 911 đi," Amber la lên.
"Đứng yên đây," Wes ra lệnh cho Brittany. "Đừng đi sang đấy, đừng di chuyển cho đến khi tên đó đã bị kiểm soát. Cô có hiểu không?"
"Anh định làm gì?" Britt hỏi, nhưng anh đã biến mất, vòng quanh bể bơi, đến chỗ người đàn ông cầm dao. Dĩ nhiên. "Cẩn thận đấy," Cô gọi với theo Wes, nhưng anh không ngoảnh lại, tất cả sự chú ý tập trung vào con dao.
Oh, Chúa ơi.
Cách người đàn ông cầm dao khoảng 15 feet, Amber đang lần bước gần hơn về phía người bị thương.
Britt bắt đầu đi vòng quanh phía bể bơi ngược lại với Wes. Nếu anh có thể làm xao lãng hắn ta khỏi con dao, cô và Amber có thể kéo người bị thương lại và bắt đầu kiểm tra vết thương của anh ta. Cô có găng tay phẫu thuật trong túi. Như hầu hết các nhân viên y tế khác trong thời đại đầy rẫy bệnh tật này, cô luôn mang chúng theo bất kể khi đi đâu. Cô mở túi ra và đeo vào.
"Bỏ nó xuống," Amber nói, giọng cô ấy vang lên rõ ràng. "Chỉ cần bỏ nó xuống rồi chúng ta sẽ nói chuyện. Okay?"
"Không," hắn ta nói. "Không!"
Amber có biết người đàn ông cầm dao đó không? Hắn ta đang mặc com lê, nhưng nó nhăn nhúm, bẩn thỉu và thậm chí còn bị xé rách - như thể hắn ta đã mặc nó ngủ cả tuần nay. Tóc hắn ta bù xù và râu ria mọc lởm chởm trên mặt. Trông hắn như một tên nát rượu. Làm việc trong phòng cấp cứu ở bệnh viện hàng bao nhiều năm, Brittany đã nhìn thấy hàng trăm lần - những người đàn ông bình thường trông như những tên vô gia cư sau vài ngày sống ngoài đường phố, uống rượu hoặc chích hút loại ma túy nào đó chỉ Chúa mới biết.
"Steven, anh bị thương ra sao?" Amber gọi người nằm trên mặt đất, nhưng nếu anh ta có trả lời thì cũng không có gì hơn một lời thì thào.
Từ âm thanh anh ta phát ra... "Có thể phổi anh ta bị thủng," Brittany nói. Cô nói trực tiếp với người đàn ông cầm dao. "Tôi là y tá. Người này đã bị thương, có thể khá nặng. Làm ơn để tôi giúp anh ta."
"Không!"
Andy tách khỏi đám đông và nhìn thấy cô đứng gần Amber.
"Đừng đến gần ông ta," cô nói khẽ với cậu.
"Mẹ cũng vậy," cậu đáp lại nho nhỏ. "Chú Wes đang làm gì vậy?"
Wes vẫn đang di chuyển, chầm chậm và bình tĩnh, như thể anh đang đi dạo, về phía người đàn ông - người vừa mới nhận thấy anh.
"Lùi lại!" hắn ta nói, sự chú ý của hắn bị chia ra giữa Amber, Britt, Andy và Wes.
Wes giơ tay ra, giữ chúng thấp ngang eo. Nó giống như một cử chỉ cam đoan hơn là đầu hàng, nhất là khi anh tiếp tục tiến lại gần hắn ta. "Nếu ông không bỏ dao xuống, sẽ có người bị thương, và tôi e rằng người đó sẽ là ông."
"Chúng ta hãy cố gắng làm hắn phân tâm," Britt nói nhỏ với Amber và Andy. "Nếu hắn chú ý vào chúng ta, Wes sẽ dễ giật được dao hơn."
Amber kéo áo xuống. "Hey!"
"À, okay," Britt nói. "Đó cũng là một cách đấy."
Nó có hiệu quả. Wes đã bị lãng quên khi người đàn ông nhìn chằm chằm vào cơ thể hoàn hảo của Amber.
Britt quan sát thấy Wes đã đánh rơi tư thế thoải mái của mình. Anh đã sẵn sàng nhảy tới ngay khi tới đủ gần...
Nhưng hai người gác cổng lại chọn đúng lúc ấy để chạy đến.
Một trong số họ thò tay vào trong túi và rút súng ra. "Buông vũ khí xuống!"
Người đàn ông cầm dao chẳng hề liếc sang họ. Hắn ta tiến một bước về phía Amber.
"Đứng im!" người đàn ông giọng trầm thét lên đến quãng tám. "Còn di chuyển nữa thì ngươi sẽ chết!"
Chúa ơi, nếu gã có súng trượt bắn gã có dao thì có thể trúng Wes mất.
Tên cầm dao tiến lại gần Amber hơn, và Wes chuyển động.
Nhanh chóng.
"Không được bắn!" anh hét lên.
Anh chỉ còn là bóng mờ khi lao đến bên con dao, tung một cú đá kung fu mà chắc chắn, Chúa ơi, đã làm gãy tay gã đàn ông.
Con dao rơi xuống đất kêu loảng xoảng, và Wes khéo léo đá văng nó đi.
Britt, Amber và Andy chạy đến bên người bị thương - Steven, Amber đã gọi anh ta như vậy.
Nhưng tên đàn ông cầm dao chắc chắn đã dùng một loại thuốc gây mất trí nào đó. Cơn đau ở tay đáng lẽ đã đánh gục hắn. Nhưng không phải vậy.
Brittany cũng đã nhìn thấy điều này ở E.R. Những người đàn ông bị bắn đáng lẽ đã ngất đi vì đau, lại phải bị trói lại để ngăn họ tấn công các bác sĩ và y tá đang cố gắng cứu sống họ.
Hắn ta nhảy xổ vào Wes, đẩy anh ngã xuống và cả hai đâm sầm vào đống ghế ở đó.
Britt buộc mình tập trung vào Steven. Đúng vậy, anh ta đã bị đâm cả vào ngực và tay.
"Tôi không muốn chết," anh ta hổn hển. "Tôi chỉ đang đứng đó. Tôi thậm chí còn không nhìn thấy con dao."
"Anh sẽ ổn thôi," cô bảo anh ta khi cố gắng cầm máu lại. "Tôi hứa. Anh vẫn còn một lá phổi nguyên vẹn. Tôi biết cảm giác thế nào khi không có đủ không khí, giống như có ai đó ngồi lên ngực vậy, nhưng anh sẽ không chết đâu." Cô nghe thấy tiếng còi xe cứu thương đến gần. "Andy, ra ngoài cổng bảo nhân viên y tế đó là vết thương ở ngực."
Cậu chạy đi.
Cô có thể nghe thấy âm thanh của nhiều chiếc ghế đổ xuống sau lưng cô nơi cuộc chiến vẫn tiếp diễn. Lạy Chúa, đừng để Wes cũng bị thương. Cô phải chiến đấu với mong muốn rời mắt khỏi Steven để đảm bảo Wes vẫn ổn. Tin anh - cô phải tin anh.
Nhưng sau đó cô nghe thấy tiếng nước bắn lên khi Wes và tên điên rơi xuống bể bơi, và cô biết - chỉ từ cuộc trao đổi với người em rể - rằng đó là cố ý.
Wes đã kéo người đàn ông xuống khu vực chiến đấu của một lính Hải quân SEAL, có thể nói vậy. Hầu hết mọi người hoảng loạn ở dưới nước, nhưng Wes thì như ở nhà.
Nhân viên y tế chạy đến, và Brittany lùi lại để cho họ có không gian cần thiết. Cảnh sát cuối cùng cũng có mặt, cảm ơn Chúa.
Cô có thể thấy Wes trong bể, vẫn ở dưới nước. Họ đã ở dưới đó bao lâu?
Andy tiến đến đứng bên cạnh cô. "Mẹ cần bỏ găng tay ra và đi rửa tay đi."
Cô gật đầu, để Andy dẫn mình đến căn nhà nhỏ nơi có phòng thay đồ và phòng tắm. Cô cần nhiều hơn chỉ rửa tay - cô cần thay bộ váy dính máu này ra. Nhưng sự chú ý của cô vẫn tập trung vào bể bơi - ít nhất đến khi Wes nhô lên mặt nước và hớp lấy không khí.
Cám ơn Chúa.
Tên điên cầm dao đã gần chết đuối, và cảnh sát giúp Wes đưa hắn ta ra khỏi bể, nơi hắn ta đang nằm ho và thổi phì phì và còng hắn ta lại.
Wes nhảy lên khỏi bể bơi một cách nhanh gọn. Anh ướt sũng nước và bộ quân phục dính sát vào người.
Khi Brittany quan sát anh, anh nhìn quanh và ghi nhận rằng Steven đã được đưa lên cáng. Anh nhìn thấy Amber, đã mặc lại áo, đang tiến đến gần anh. Nhưng anh tiếp tục nhìn, dò tìm trong đám đông cho đến khi...
Bingo. Anh nhẹ nhõm ra mặt khi nhìn thấy cô và Andy.
Cô giơ găng tay lên và chỉ vào căn lều.
Anh gật đầu, sau đó quay sang nghe Amber nói.
"Giúp mẹ được không?" Britt hỏi Andy. "Đi xem Amber có quần áo cỡ của mẹ không. Mẹ khá là nghi ngờ điều đó vì cô ấy nhỏ hơn mẹ nhiều, nhưng mẹ mong là không phải mặc bộ váy này về nhà."
Andy gật đầu. "Mẹ tuyệt lắm. Còn chú Wes... trời ơi, chú ấy, um, chú ấy thật ấn tượng." Cậu hắng giọng. "Con không thể không nhận thấy mẹ và chú ấy đã, uh...À con chỉ muốn mẹ biết là con thấy điều đó thật tuyệt. Thật sự. Con biết con đã trêu mẹ nhiều lần về việc, mẹ biết đấy, khi nào thì mẹ cho con một ông bố hay tương tự thế, nhưng con đã không nghiêm túc. Con chỉ... con muốn mẹ hạnh phúc, và dường như người đó khiến mẹ cười, nên..."
Oh, Chúa tôi. "Andy, bọn mẹ chỉ đang giả vờ thôi. Chú ấy bị tán tỉnh khi mặc quân phục, và tin được không, chú ấy không hứng thú với tình dục hời hợt."
"Chú ấy có hứng thú với mẹ," Andy bảo cô. "Nếu mẹ muốn gọi đó là giả vờ cũng được. Nếu đó là cách mẹ muốn dùng để đối phó với chuyện đó, nhưng... chú ấy không phải giả vờ đâu. Mẹ nên thấy cách chú ấy nhìn mẹ. Đó không phải là giả bộ."
Cô thở dài. "Andy..."
"Mẹ đi tắm rửa đi," Andy bảo cô. "Con sẽ đi hỏi Amber về quần áo."
Oh, Chúa tôi.
Brittany cởi bỏ găng rồi rửa tay và cánh tay với thật nhiều xà phòng.
Andy sẽ thất vọng khi Wes trở về San Diego.
Cậu bé không phải là người duy nhất.
"Brittany, cô có trong đó không?" Wes gọi khi bước vào căn lều và cởi bỏ chiếc áo khoác sũng nước.
Nhà tắm của Amber có kích cỡ của một làng nhỏ, được xây như một phòng thay đồ trong một câu lạc bộ chăm sóc sức khỏe xa xỉ. Những tấm gương lớn treo trên tường được sơn màu của miền tây nam. Nhà vệ sinh là từng phòng riêng rẽ và có khu vực thay đồ riêng, cũng như một cái tủ có kích cỡ của một căn phòng nơi treo áo choàng tắm và đồ bơi với đủ mọi hình dạng, kích cỡ.
Có một dãy chậu rửa, và nằm trong một chậu đầy nước là bộ váy của Brittany.
Chúa ơi, thật là đáng tiếc. Đó là một bộ váy tuyệt vời, nhưng theo kinh nghiệm của anh, máu không thể dễ dàng giặt sạch được.
Tuy nhiên, nếu váy cô đang ở đây, vậy nghĩa là cô đang mặc...?
Hmmm.
Wes có thể nghe thấy tiếng nước chảy, anh cởi nút chiếc áo ướt khi bước tới trên đôi giầy kêu lẹt quẹt.
Chuyện sắp thú vị rồi đây.
Cô đã hôn anh. Đó dĩ nhiên không phải một nụ hôn sâu, nhưng cô đã hôn anh. Không may là - hoặc có thể may mắn là - anh chưa kịp hôn lại cô. Tuy nhiên anh đã sắp sửa làm vậy. Anh đã sắp sửa bao phủ miệng cô bằng miệng mình và hôn cho đến khi cô ngất xỉu.
Có một phòng tắm chính trong căn lều, với nhiều ngăn nhỏ. Chúng được tách biệt khỏi phần chính của căn phòng bởi những tấm rèm. Anh dừng lại ở lối đi chính. "Britt?"
"Tôi đang tắm," cô gọi với ra. "Có hàng đống áo choàng tắm ở đây, còn váy của tôi thì tệ hơn tôi nghĩ, nên..."
"Cô có ổn không?" anh hỏi.
"Có, tôi ổn, cảm ơn anh."
Tôi có thể bước vào để đảm bảo chắc chắn hoàn toàn không? Anh phải nghiến răng lại để không nói những lời đó ra.
"Tuy vậy tôi hơi bị mất cân bằng chút xíu, và rất rất biết ơn là Andy không đứng nơi Steven đã đứng khi tên đó rút dao ra. Anh có tưởng tượng được không, chỉ đứng trong bữa tiệc và thình lình... - whammo. Bị đâm vào ngực." Brittany ló đầu ra khỏi tấm rèm, cho anh thấy một thoáng hình ảnh đôi vai trần của cô. "Anh có ổn không?"
Anh chắc là đang nhìn chằm chằm vào cô một cách ngu ngốc, vì cô hỏi thêm, "Anh có bị thương không?"
"Uh, không," anh nói. "Không, tôi cũng...hơi mất cân bằng một chút, tôi đoán thế."
"Đó đúng là một cú đá tuyệt vời đó, Jackie Chan, khiến hắn ta đánh rơi dao," cô bảo anh với một trong những nụ cười hàng trăm watt của mình.
Anh bật cười. "Yeah, à, thực ra nó khá là tùy tiện. Jackie chắc đã phải thất kinh mất. Nhưng nó giải quyết được việc."
"Anh có thực sự ổn không?" Mắt cô nhìn lướt qua người anh, nấn ná nơi áo anh đang mở toang phơi ra bộ ngực trần. Cô nhíu mày. "Chúa ơi, anh sẽ bị bầm tím đó."
Anh nhìn xuống, và đúng vậy, có một vết tím bầm ngay dưới xương sườn bên phải của anh. Thế mà anh tưởng cô đang ngắm nghía cơ thể săn chắc của anh chứ.
"Anh thậm chí còn không biết có nó ở đó, đúng không?" cô buộc tội.
"Nó không đau."
"Nó sẽ đau."
"Không. Tôi còn từng bị thương nặng hơn."
"Cởi áo anh ra," cô ra lệnh cho anh.
Wes cười. "Cô định làm gì, khám cho tôi ngay ở đây à?"
"Tôi muốn đảm bảo anh ổn," cô nói. "Tôi là y tá."
"Cô là một y tá không quần áo," anh nói, quăng chiếc áo ra khỏi người. "Cô muốn kiểm tra tôi? Tôi sẽ bước vào đó cho cô kiểm tra. Như thế tôi cũng có thể kiểm tra cô để đảm bảo cô thực sự ổn."
"Tôi đâu phải người vật nhau với tên điên đó." Cô đỏ mặt. "Bên cạnh đó, sau cuộc triển lãm của Amber, tôi đã quyết định sẽ không ai còn được nhìn tôi trần truồng nữa. Chờ một chút," cô ra lệnh cho anh và kéo rèm lại.
Nước chảy trong một vài giây tiếp theo rồi tắt hẳn. Chiếc khăn tắm đang treo trên đỉnh màn biến mất khi Britt cất tiếng, "Tuy vậy nghiêm túc mà nói, tôi nghĩ cô ấy rất dũng cảm. Tôi vừa quyết định rằng anh có thể cưới cô ấy."
Wes cười khi tấm rèm mở ra với một tiếng rít nhỏ.
"Đi theo tôi," Britt hạ lệnh, như thể cô đang mặc bộ quân phục đô đốc chứ không phải một tấm khăn chỉ vừa đủ bao phủ cơ thể.
"Tôi không muốn cưới cô ấy."
"À, thế thì đấy là mất mát của anh. Cô ấy xinh đẹp và dũng cảm."
"Chưa kể còn giàu có nữa."
"Đúng thế. Và cô ấy chắc chắn là mẫu người của anh. Tôi cá chúng ta có thể có cô ấy nhảy múa trên bàn không khó khăn gì. Cô ấy rõ ràng không vấn đề với phần trần truồng."
"Tôi vẫn nghĩ tôi sẽ bỏ qua, cảm ơn."
Wes đi theo cô về lại căn phòng treo áo bơi và áo choàng tắm, ngắm nhìn những giọt nước nhỏ từ tóc xuống vai cô. Cô có đôi vai tuyệt hảo và đôi chân lộng lẫy và...
Cô gỡ một chiếc áo choàng tắm từ trên móc xuống và mặc vào. Quay lưng lại phía anh, cô bỏ khăn tắm ra và thắt phần trước áo choàng lại. Nó thả dài xuống bắp chân cô và che phủ hoàn toàn vai cô. Thật đáng tiếc. Dù vậy anh vẫn không thể lờ đi được sự thật là cô hoàn toàn không mặc gì dưới tấm áo choàng.
Khi anh đứng đó nhìn, cô tìm kiếm các ngăn kéo và lôi ra một bộ đồ bơi, ném nó sang cho anh. "Mặc cái này vào, người hùng. Andy đã kiểm tra trước với quản gia của Amber và tất cả quần áo ở đây đều dùng được. Có cả áo phông trong ngăn kéo nữa."
Wes trải cái áo khoác ướt của mình lên trên ghế và bắt đầu mở khóa quần. "Tin tốt là tôi sẽ không cần chứng minh thêm về sự kém hiệu quả của bức tường trong việc giữ người khác ở ngoài nữa," anh bảo cô.
Rõ ràng, cô không nghĩ Wes sẽ cởi quần ra ngay ở đây. "Oh?" cô hỏi khi quay lưng lại phía anh, nhìn vào đống áo bơi phụ nữ như thể chúng cực kì lí thú.
"Gã đó đã lẻn vào bữa tiệc bằng cách nhảy qua tường," anh kể cho cô nghe khi đá giầy ra và cởi tất. "Cảnh sát đã tìm ra mảnh áo khoác của hắn bị mắc vào một trong những ngọn giáo và rách ra trên đường vào. Amber đã bị thuyết phục cần có thêm các biện pháp an ninh."
"Nhưng ít nhất tên này đã bị bắt giữ," Brittany nói. "Đúng không? Ý tôi là, tôi biết vẫn còn những mối đe dọa từ hàng đống kẻ điên khùng ngoài kia, nhưng..."
"Đây không phải tên chúng ta đã lo đến," Wes bảo khi bước ra khỏi chiếc quần dài.
"Không phải à?" Ngạc nhiên, cô quay lại đối mặt với anh, nhưng lại nhanh chóng quay đi.
Wes nhìn thấy hình ảnh của mình trong một cái gương treo trên tường. Quần trong của anh màu trắng - phải như vậy dưới quần dài trắng quân phục - và khi nó bị ướt, nó trở nên khá là trong suốt. Anh nhìn lướt qua nhanh chóng và mặc vào bộ đồ bơi cô đưa cho.
"Anh nói rằng gã này không phải là tên đã ở trong ga ra của Amber hôm đó à?" Brittany hỏi.
"Dĩ nhiên là không. Cô ấy bảo chưa bao giờ nhìn thấy gã tối nay. Cô có thể quay đầu lại rồi." anh nói. "Tôi muốn nói, cô thậm chí cũng có thể quay lại từ trước. Cô là y tá đúng không? Có cái gì cô chưa từng nhìn thấy chứ?"
Brittany tiến lại gần anh, mắt cô nheo lại khi nhìn thấy vết bầm trên đùi trái. Anh đã đập vào một trong những chiếc ghế và chắc chắn đã làm gãy nó. Chiếc ghế, không phải chân anh. Cần nhiều hơn thế để làm gãy chân Skelly.
Nhưng, "Cái này đau thật," anh thừa nhận.
"Quay người lại."
Anh làm theo lời cô. "Vai tôi giống như một tấm thảm bị cháy. Tôi đã đập lưng xuống nền bê tông vài lần và trượt đi, cô biết không? Tên đó giống như bị điên vậy, và hắn nặng hơn tôi vài pound, nên..."
Anh cảm thấy tay cô mát lạnh trên vai mình. "Anh có hơi bị sưng tấy, nhưng trông không nặng lắm. Chúng ta có thể bôi thuốc lên khi về nhà."
Chúa ơi, anh yêu âm thanh của từ chúng ta.
"Anh có chắc không bị đập đầu xuống không?" cô hỏi. Cô đi đến trước mặt anh, thăm dò phía sau đầu anh bằng đầu ngón tay, kiểm tra xem có cục u hay chỗ sưng nào không.
Jesus, cảm giác thật tuyệt. Nó sẽ còn tuyệt hơn nếu cô hôn anh khi làm điều đó.
Anh hít sâu vào. "Coi này, Britt. Về việc lúc trước..."
"Tôi biết," cô nói, bước ra xa anh. "Tôi xin lỗi. Tôi đáng lẽ không nên hôn anh. Tôi chỉ quá nhập vai vào vở kịch. Nó không thật - tôi biết thế. Anh không phải lo lắng và cũng không phải nói thêm điều gì đâu."
À, jeez, anh chắc chắn như quỷ là sẽ không nói điều gì lúc này, đặc biệt không phải là, tôi đang muốn hôn cô lần nữa đến chết đi được.
Nó không thật, nụ hôn đó. Okay. Cái đó có lí. Nó không làm anh thấy vui, nhưng nó có lí.
"Cô có nghĩ Ethan sẽ thấy phiền nếu chúng ta rời đi sớm không?" thay vì vậy anh hỏi cô.
"Ethan?" cô hỏi.
Anh chửi thề. "Tôi đã gọi cậu ấy là Ethan à? Andy. Ý tôi là Andy. Chúa ơi, tôi loạn trí rồi."
"Ethan là ai?"
"Nó đã là em trai của tôi," Wes bảo. "Có một số điều ở Andy làm tôi nhớ đến nó, cô biết không?"
Đã. Anh nhìn thấy trên mặt cô rằng cô nhận ra anh sử dụng từ đã. Dĩ nhiên là cô nhận ra. Anh có cảm giác cô nhận thấy mọi thứ.
"Chúng ta phải đi xem xem tôi có thể sắp xếp với Amber ngày mai không," anh bảo cô trước khi cô có thể nói gì hay hỏi câu nào. "Nếu Andy chưa muốn về, nếu cô chưa muốn về, tôi có thể gọi taxi."
"Tôi cũng muốn về," cô nói. Cô giơ một mảnh áo bơi lên. "Tôi sẽ mượn một bộ đồ bơi của Amber. Thật là kì cục khi về nhà trong một cái áo khoác tắm. Tôi sẽ quay lại ngay, okay?"
Cô bước vào phòng thay đồ trong khi anh mang quần áo ướt ra chậu và cố vắt cho kiệt nước.
"Anh có tìm thấy mọi thứ cần thiết không?"
Wes quay ra nhìn thấy Amber đang quan sát mình. "Oh," anh nói. "Yeah, dù Britt có đề cập đến áo phông." Anh gượng cười và chỉ vào bộ ngực trần của mình. "Tôi cảm thấy hơi xuềnh xoàng một chút."
"Những người đàn ông có vóc dáng như anh đáng lẽ không nên được mặc áo," cô ấy nói. Chết tiệt, thật kì cục. Em gái Lana đang cho anh cái nhìn "Đến đây, anh yêu". Lúc trước cô ấy thậm chí còn không thèm liếc nhìn anh đến lần thứ hai.
Cô ấy bước vào căn phòng với đống đồ bơi. "Steven sẽ hồi phục lại. Tôi vừa gọi điện đến bệnh viện."
"Tuyệt." Dĩ nhiên có thể anh chỉ đang tưởng tượng ra sự hứng thú của cô ấy. Anh quyết định thử nghiệm. "Cô biết đấy, phụ nữ như cô đáng lẽ cũng không nên được phép mặc áo," anh đáp lại.
Okay, bây giờ cô ấy sẽ đánh anh hay mỉm cười tán tỉnh đây?
Ding, ding, ding. Nụ cười tán tỉnh thắng. Cô trao nó cho anh cùng với cái áo phông quảng cáo chương trình TV của cô ấy.
À, quỷ thật. Okay, anh có thể lợi dụng sự hứng thú đột ngột của cô ấy. "Chúng ta cần họp lại và bàn thêm về hệ thống báo động của cô," anh bảo cô ấy khi mặc áo vào.
"Anh có thể ở lại," cô ấy nói đầy ẩn ý. "Bữa tiệc đã tan rồi."
Yikes. Không đời nào anh sẽ ở lại và thân mật với em gái Lana. Không bao giờ. Tuy nhiên, nếu đó là Britt gợi ý như vậy...
Wes lắc đầu. "Không được. Tôi xin lỗi. Mai có tiện cho cô không?"
"Tôi bận cả ngày," cô ấy nói. "Nhưng bữa tối thì được."
"Okay."
"Ở đây, " cô ấy nói. "Bảy giờ."
"Tuyệt," Wes nói. "Tôi rất mừng - và Lana cũng sẽ như vậy - rằng cô đã coi việc này là nghiêm túc."
"Oh, có chứ," cô ấy nói. "Tôi coi việc này rất nghiêm túc. Hẹn gặp anh ngày mai."
Và với đó, cô ấy ra khỏi cửa.
"Cô ấy đã cảm ơn anh vì cứu sống mình và khách khứa chưa?" Brittany thình lình hỏi, làm anh giật mình. Cô bước vào phòng.
"Cô nghe được bao nhiêu rồi?" anh hỏi.
"Anh có thể ở lại," Cô nhại theo Amber. "Tôi không thể tin anh đã từ chối. Có chuyện gì với anh thế? Mọi đàn ông bình thường trên thế giới tự do này đều muốn ở lại với Amber Tierney, còn anh lại nói không."
"Tôi bị ám ảnh bởi chị gái cô ấy," Wes nói.
Brittany không có lời nhận xét gay gắt nào sau đó. Cô chỉ mỉm cười với anh, nhưng đó là một nụ cười buồn. "Yeah," cô nói khẽ. "Tôi đoán anh thật sự là vậy, huh?
Canh Khuya Canh Khuya - Suzanne Brockmann Canh Khuya