Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Brockmann
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Night Watch
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2149 / 39
Cập nhật: 2015-09-16 12:30:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
hông nghi ngờ gì cả. Wes chắc chắn rằng ảnh ngôi nhà của Amber Tierney sẽ xuất hiện trong ấn bản tiếp theo của từ điển Webster - bên cạnh định nghĩa của từ khoe khoang.
Một người- hai- hai- tuổi thì cần một ngôi nhà - thực ra là một tòa lâu đài - to đến mức nào chứ?
"Anh có chắc cô ấy không phiền việc anh đưa hai người thường tới buổi tiệc của cô ấy không?" Brittany hỏi khi họ tiến đến gần cổng trước - cũng hết sức hào nhoáng. Cái cổng làm bằng sắt, nhưng được nối với một bức tường đá cao với những mác sắt lộng lẫy nhô lên trên, giống như một kiểu pháo đài trung cổ vững chắc. Thứ duy nhất còn thiếu là vài cái đầu của kẻ thù.
Trừ việc những hòn đá trên tường có thể dùng làm chỗ đặt chân giúp cho thậm chí một đứa trẻ bảy tuổi cũng có thể trèo lên cái thứ chết tiệt này. Và những giáo mác đó, dù trông khá là hoành tráng, cũng không thể giữ cho bà của Wes ở ngoài.
"Tôi chắc chắn," anh bảo Brittany khi họ đợi người canh cổng dò tìm tên trong danh sách khách mời. "Tôi bảo cô ấy tôi ở nhà cô tối qua - tôi nghĩ có thể cô ấy biết Đại úy Jones và Melody, nhưng cô ấy không biết. Khi cô ấy mời tôi, cô ấy nói, đưa cả bạn đến. Nguyên văn đấy nhé.
Và thật sự, họ được vẫy cho qua cổng và đi vào sân.
Theo định nghĩa về người thường, Brittany thật sự không được tính là một trong số đó - không khi cô ăn mặc như vậy. Chắc chắn cô đã vượt qua giới hạn trần thế. Cô mặc một bộ váy dạ hội đen làm nổi bật những đường cong của mình theo một cách hoàn toàn có thể gây mất trí. Bộ váy không lộ ngực hay trong suốt giống như một số phụ nữ ở đây, nhưng mỗi lần anh liếc nhìn cô, nó đều giống như là, xin chào.
Với mái tóc cuộn trên đầu, và trang điểm đậm hơn thường ngày chút xíu, cô trông lộng lẫy và tao nhã - như thể vừa bước ra từ một bộ phim nào đó. Nụ cười của cô chân thật và thoải mái, trong khi những người khác trông căng thẳng như đang trong chương trình nghị sự.
Và sự thật là mọi người đều đang nhìn họ, không nghi ngờ gì đang băn khoăn xem cô là ai.
"Mọi người đều đang nhìn anh," cô thì thầm với Wes. "Không có gì bằng một người đàn ông đẹp trai trong bộ quân phục."
Anh cười. Cô cần đến San Diego và làm quen với phần còn lại của Đội Mười để hiểu rõ hơn đẹp trai là như thế nào. "Tôi ghét phải chỉ ra cho cô thấy, nhưng họ đều đang nhìn cô đấy, bánh ngọt à."
"Thực ra," Andy đùa, "họ đang nhìn con."
Brittany bật cười và càng nhiều người nhìn về hướng họ hơn.
Và Wes, ngu ngốc làm sao, không thể ngừng nghĩ về việc cô hoàn hảo trong vòng tay anh như thế nào. Đúng vậy, cô chỉ ở đó trong vài giây ngắn ngủi, nhưng toàn bộ người cô đã đập vào anh - từ ngực tới đùi. Nó gần như đủ để khiến anh hối tiếc đã kể cho cô nghe về Lana.
Chúa ơi, anh không thể tin cuối cùng anh đã kể cho ai đó nghe sự thật. Anh chưa bao giờ kể cho ai nghe về tình cảm của mình với Lana - ít nhất là khi tỉnh táo.
Nhưng bằng cách nào đó, kể cho Brittany nghe thật đúng đắn. Cảm giác thật tuyệt theo một cách rất lạ - biết rằng cuối cùng cũng có người nào đó biết.
Trừ việc bây giờ ở đây, anh đang ham muốn cùng một người đó.
Dĩ nhiên, anh đã rèn luyện cho chính mình điều này. Hành động theo sự hấp dẫn của những người đàn bà khác trừ Lana. Nếu không, anh đã khô kiệt đi trong cả năm năm thay vì mười tháng như thế này.
Mười tháng không tình dục. Chắc chắn đã có vấn đề gì xảy ra với anh. Nhưng anh thật sự không muốn nó.
Chính xác. Anh có muốn, nhưng không bao giờ khi nó có sẵn rành rành bên cạnh. Dù vậy chưa lúc nào anh muốn nó đến mức này.
Và ngay lúc này, Chúa giúp anh, anh đang khó mà nghĩ được bất cứ điều gì khác.
"Tôi đã bảo cô rằng chiếc váy này khiến cô trông giống như một nữ thần chưa nhỉ?" anh thì thầm với Brittany.
Cô cười, nhưng má hơi ửng hồng. Không phải thú vị sao?
Anh đặt tay mình lên eo cô, giả vờ như để dẫn cô đi vòng quanh hàng ghế dựa khi họ tiến lại gần một bể bơi khổng lồ, nhưng thực ra chỉ bởi vì anh muốn đặt tay mình lên eo cô. Cô ấm áp và váy cô mềm mại dưới những ngón tay anh, nhưng không mềm như làn da cô, và...
Và anh phải ngừng cố tìm cách có được cô trần truồng. Anh thích người đàn bà này quá nhiều để có thể làm bất cứ điều gì tổn thương cô.
Và sau khi kể cho Brittany anh yêu Lana như thế nào lại tìm cách đưa cô lên giường chắc chắn sẽ làm tổn thương cô.
Hoặc khiến cô điên tiết.
Trừ khi anh trung thực về điều đó...
Yeah, thế sẽ hay đấy. Hey, Britt, dĩ nhiên cô biết tôi yêu Lana, nhưng cô ấy không ở đây, còn cô thì có, và cô rất nóng bỏng...
Chúa ơi, anh cần một điếu thuốc. Anh cần bỏ tay ra khỏi người Brittany và một tay cầm bia, một tay cầm thuốc lá.
Nhưng cô lại quay về phía anh, tiến đến gần hơn, hạ giọng nói, "Oh, Chúa ơi! Toàn bộ dàn diễn viên của High Tide đều ở đây. Còn đó không phải là Mark Wahlberg sao? Và tên anh ta là gì nhỉ, từ Nhóm Những người anh em? Còn đó là cô gái người từng đóng Buffy..."
"Oh, yeah," Andy nói. "Cô ấy đấy."
Người Britt chạm vào Wes và anh phải bắt mình bước lui một bước, bắt mình buông cô ra.
Cô dường như chẳng nhận thấy, cách này hay cách khác. "Whoa, đó là diễn viên đã đóng vai y tá trong E.R. Cô ấy rất giỏi. Mẹ cô ấy chắc chắn phải là y tá, hoặc có thể cô ấy đã dành nhiều thời gian nghiên cứu. Chúng ta đến đó nói chuyện với cô ấy được không?"
"Hai người có thể ra đó nói chuyện mà không có tôi có được không?" Wes nói. "Tôi phải vào trong, xem nếu tôi không tìm được Amber, có thể tôi sẽ phải nhìn qua hệ thống báo động. Tôi sẽ tìm hai người sau, okay?"
Andy đã lẩn về phía nữ diễn viên đóng vai Buffy.
"Anh có muốn tôi đi với anh không?" Britt hỏi.
Có, anh chắc chắn có, theo cách của Beavis và Butthead. Heh- heh.
"Không," anh nói. "Đến nói chuyện với cô y tá của cô đi. Tôi sẽ trở lại trước cả khi cô biết ấy chứ."
"Thật là thú vị," cô bảo anh, mắt cô lấp lánh và nụ cười cô ấm áp. "Cảm ơn anh đã mời chúng tôi."
"Đó là vinh hạnh của tôi," anh nói. Anh để mình nhìn cô bước đi, sau đó tiến về phía lâu đài của Amber.
Sai lầm lớn nhất của Wes là mặc quân phục.
Không có nó, với bộ quần áo bình thường, anh sẽ dễ dàng bị bỏ qua trong đám đông, đặc biệt là trong một đám đông như thế này, đầy những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời. Nhưng với những dải huân chương đầy màu sắc điểm trang trên ngực, trong chiếc áo khoác trắng được cắt may vừa vặn với cơ thể săn chắc của anh, đôi mắt anh dường như mang màu xanh sẫm hơn, và quai hàm anh như vuông vắn hơn.
Hoặc có thể nó vẫn luôn vuông vắn như thế, chỉ có điều Brittany đã không nhận thấy.
Mọi người đều muốn nói chuyện với anh - và không chỉ là những cô gái trẻ mới hai mươi mấy. Anh được vây quanh khá liên tục bởi cả những người đàn ông. Và không nhất thiết là đàn ông đồng tính.
Brittany nghe lỏm được hai người bạn của Amber nói chuyện. " Anh ấy là một lính Hải quân SEAL," một người nói.
"Người thật à?" người còn lại hỏi. "Ý cậu là, không phải chỉ là phục trang thôi à?"
Họ nhanh chóng gia nhập đám đông quanh Wes.
Tuy vậy, Amber không ở trong số đó.
Cô ấy đang ngồi bên kia thành bể bơi, và mỗi khi cô ấy liếc về phía Wes, dường như cô ấy hơi cáu kỉnh. Hoặc có thể đó chỉ là tưởng tượng của Brittany, kì vọng rằng cô ấy cư xử giống như một ngôi sao trẻ hư hỏng.
Britt tựa vào cái lều nhỏ và nhấp một ngụm rượu. Cô không thể nghe thấy những gì Wes đang nói, hoặc những gì đám đông đang nói với anh, nhưng anh đang bắt đầu nhìn chằm chằm vào một phụ nữ trẻ đẹp mê hồn trong bộ váy lộ nửa người đứng cạnh anh.
Không, sai rồi. Anh đang nhìn chằm chằm vào điếu thuốc của cô ấy.
Ngay lúc đó, Wes ngẩng lên và gặp ánh nhìn của Britt.
Cô đặt hai ngón tay lên miệng như thể đang hút thuốc và lắc đầu, làm mặt nghiêm với anh. Không được.
Anh làm mặt hề lại với cô. Sau đó anh nói điều gì đó với đám đông - một câu chuyện khá dài với đầy những cử chỉ và biểu cảm khuôn mặt. Khi anh nói xong, anh chỉ thẳng vào Brittany. Và họ đều quay lại nhìn cô, gần như đồng thời.
Không phải điều này gây bối rối sao. Một cách yếu ớt, cô nâng ly rượu của mình lên thay lời chào.
Wes đang cười toe toét với cô. Anh đã kể cho họ điều gì vậy?
Anh ra hiệu cho cô, và dù cô không nghe thấy tiếng anh, cô có thể đọc môi anh. Đến đây, bé yêu.
Bé yêu?
Đôi mắt Ailen đó đang nhảy múa một cách đầy tinh nghịch. Đến đây, cưng. Đừng ngượng.
Cưng, huh?
Han Solo luôn bảo gì với Chewbacca nhỉ? Tôi có linh cảm xấu về chuyện này.
Nhưng ngượng ngùng không phải là từ cô từng dùng để miêu tả về mình. Tuy vậy, tò mò thì có.
Britt tự thúc mình đến tìm hiểu mọi chuyện. Khi cô tiến lại, đám đông tách ra cho cô, như thể cô là một nữ hoàng.
"Hey, bé cưng," Wes nói khi cô đến gần hơn. "Anh đang kể cho mọi người - mọi người đây là Brittany, Britt đây là mọi người."
"Xin chào, mọi người," cô nói, cố gắng không để bị choáng ngợp bởi những khuôn mặt nổi tiếng cô nhận ra trong số họ. Không phải đó là George Clooney đang đứng ở rìa đám đông sao? Nếu không phải thì đó là bản sao còn đẹp trai hơn của ông ta.
Ông ta gật đầu với cô, đôi mắt đen của ông cũng gần ấm áp như nụ cười của ông vậy.
"Anh đang kể câu chuyện cũ về việc em đã chăm sóc anh khỏe mạnh trở lại thế nào sau khi anh bị thương, em biết đấy, khi đội của anh bị phục kích bởi lực lượng Al Qaeda." Wes cố gắng lôi kéo sự chú ý hoàn toàn của cô.
"Oh, vậy sao anh? Khi nào vậy?"
"Không phải lần đầu tiên," anh nói. Anh nhìn vào đám đông và nhắm mắt lại trong giây lát, gật đầu giả vờ cường điệu. "Thực ra có hai lần như vậy và cô ấy luôn nhầm lẫn..."
"Hai bạn sẽ đi nghỉ tuần trăng mật ở đâu?" Một người phụ nữ mặc áo hở rốn và hút thuốc ngắt lời hỏi.
Thật là một câu hỏi...thú vị. Brittany nhìn Wes, nhướng mày. Rõ ràng có vài phần của câu chuyện "cũ" cô cần được nghe chi tiết hơn.
"Anh kể cho họ về lần thứ hai bọn anh bị phục kích," anh bảo cô. "Em biết đấy, khi các bác sĩ đều tin chắc anh sắp chết, anh mở mắt ra và nhìn thấy em, và vì lựa chọn là hoặc đến với em hoặc đến với ánh sáng, dĩ nhiên anh chọn em."
"Dĩ nhiên," cô nhắc lại. Cô phải cắn vào phía trong má để ngăn mình cười phá lên. Và Wes biết thế, tên quỷ đó. "Chúng ta sẽ đi tuần trăng mật ở đâu, Lambikins? Lần thảo luận trước, chúng ta còn băn khoăn giữa Algeria và Bosnia." Vì Wes đang cố nén cười, cô quay sang phía đám đông. "Tôi sợ Wesley tội nghiệp cần thêm một ít adrenalin dồn lên não bằng cách đi nghỉ ở những quốc gia có nguy cơ khủng bố cao để giữ mình luôn tràn đầy năng lượng. Các bạn biết một số đàn ông như thế mà. Và họ đều không sẵn sàng nhờ bác sĩ kê cho một liều viagra đơn giản. Tôi sẽ vui lòng chỉ với Hawaii, nhưng, không."
Wes vòng tay quanh người cô, kéo cô lại sát vào người anh. Anh hôn cô, ngay gần cạnh tai. "Cảm ơn rất nhiều," anh thì thầm.
Cô cho anh một nụ cười toe. "Bất cứ lúc nào, bánh ngô ngọt ngào yêu quý."
"Làm sao cô chịu được khi anh ấy rời đi chiến đấu?" một người đàn bà đeo kính đen hỏi. Brittany không chắc nhưng cô nghĩ cô đã nhìn thấy bà ta một hai lần trên chương trình TV ban ngày, giữa giờ nghỉ ở bệnh viện.
"Lòng tin," Britt nói. Cô đã hỏi em gái cô câu hỏi tương tự, và Melody đã trả lời chính xác như vậy.
"Cô có sợ anh ấy sẽ, kiểu như, tấn công cô giữa đêm không?"
Gì cơ? "Vì tôi không phải một tên khủng bố," Brittany nói, "nên không."
Wes rõ ràng thích câu trả lời của cô. Anh cho cô một cái siết nhẹ.
Anh vẫn vòng tay quanh người cô, và nửa người bên trái của cô ghì chặt vào anh. Cô có thể cảm thấy cơ bắp trên đùi anh, sự vững chãi của ngực anh. Tên- khốn- Quentin, chồng cũ của cô, vừa cao hơn vừa to hơn, nhưng không bao giờ được trời phú như vậy. Dĩ nhiên, đó là, cơ bắp ấy.
"Có phải để cưới một SEAL - tượng trưng cho Biển, Không khí và Đất, đúng không? - Cô phải quan hệ ở tất cả những nơi đó không?"
Chúa ơi. Brittany nghi ngờ điều đó, nhưng thật sự cô không biết. Có câu lạc bộ bí mật nào mà cô chưa từng nghe nói không? Em gái cô đã mang thai ở độ cao 30000 feet, nhưng lúc đó Melody không có ý định kết hôn. Về biển và đất, à, đất thì dễ rồi, và hầu hết SEALs đều có thể có thuyền. Trừ khi...
"Về biển ý bà là dưới nước hay trên mặt nước?" cô hỏi. Thật là một câu hỏi lố bịch, cô bắt đầu cười. Cô quay sang Wes. "Bởi vì, cưng à, chúng ta đã làm chuyện đó dưới nước vài lần đúng không? Một lần khi đi lặn ở bờ biển Thái Lan, và một lần ở Eo biển Bering?"
Wes đang phát ra âm thanh nghẹn thở kì cục đó lần nữa.
"Tôi xin lỗi," Britt nói. "Nhưng người yêu tôi cần chút không khí. Vết thương chiến tranh, mọi người biết đấy, lại tái phát. Xin lỗi."
Đám đông tách ra như có ma thuật, để cô có thể đưa Wes vào nhà Amber, đi qua căn bếp lớn gấp đôi căn hộ của Brittany, và xuống một hành lang lát đá cẩm thạch.
Hầu hết khách khứa đều ở bên ngoài, và đến khi họ được ở một mình, Wes dựa người vào tường cười đến chảy nước mắt. "Eo biển Bering?" Anh hổn hển. "Cô có biết nhiệt độ nước biển trung bình ở Eo biển Bering là bao nhiêu không?"
À, xét đến việc nó ở Alaska...
"Lạnh?"
"Rất lạnh, người yêu dấu của tôi. Chẳng có hoạt động tình dục nào xa hơn nụ hôn Eskimo dưới nước ở đó. Tin tôi đi. Cô xuống nước trong bộ đồ lặn ngăn khí cồng kềnh hơn thông thường. Và thậm chí khi mặc nó rồi, vẫn còn có những tác động nhỏ của nhiệt độ đóng băng lên cơ thể nam giới. Chơi chữ đấy nhé."
Brittnay cười nhăn nhở với anh. "Đàn ông đúng là những tạo vật mỏng manh, yếu ớt."
"Làm sao tôi không biết." Anh cười nhăn nhở lại với cô. "Nhìn này, tôi xin lỗi không hỏi cưới cô trước khi giới thiệu cô là vị hôn thê của tôi, nhưng một số những phụ nữ đó bắt đầu quây lại như cá mập. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi họ tấn công."
"Và anh thật sự không muốn ư?" Brittany phải hỏi, đột nhiên nghiêm túc. " Tôi không bao giờ nói điều này trước mặt Andy, và nếu anh nói lại với nó, tôi sẽ chối đã nói như vậy, nhưng không phải những phụ nữ đó đều tìm kiếm một lời cam kết trọn đời ngay từ đầu. Và anh...anh chính xác không thể có Lana, đúng không? Tôi chắc chắn sẽ không đánh giá thấp anh nếu..."
"Cảm ơn, nhưng không," anh nói. "Trừ khi cô quyết định gia nhập binh đoàn cá mập." Anh chỉ đang đùa. Anh nhướng nhướng lông mày với cô và dựa vào gần hơn. "Tôi sẽ làm mồi câu của cô bất cứ khi nào, búp bê nhỏ à. Tôi đã nói tôi yêu bộ váy đó đến mức nào chưa?"
"Lặp đi lặp lại," cô bảo anh. "Wes, thôi nào. Nghiêm túc đấy. Ai biết được? Có thể một trong số những cô gái đó thực sự có tâm hồn. Có thể anh sẽ gặp cô ấy và quên hết về Lana. Anh sẽ không biết nó có xảy ra không nếu không để ai đến gần."
Anh thở dài. " Britt, những phụ nữ đó không muốn thảo luận triết học với tôi. Họ muốn nhảy chồm vào tôi trong xe của họ."
"Gee, cái gì to đùng che khuất mặt trời thế kia? Oh, Chúa ơi, có phải cái tôi của anh không?"
Wes cười. "Yeah, không, tôi nói sai rồi. Họ không muốn nhảy chồm vào tôi, họ muốn nhảy chồm vào một SEAL. Bất cứ lính SEAL nào. Chẳng có liên quan gì đến tôi cả. Họ chỉ muốn có thể kể với bạn bè là đã từng quan hệ với một SEAL. Cô biết đấy, thêm vào thành tích tình dục của họ."
Ew. "Thật à?"
"Yeah. SEAL được tán tỉnh đơn thuần chỉ bởi là SEAL. Bất cứ lúc nào, bất cứ khi nào. Không quan trọng chúng tôi trông như thế nào, chúng tôi là ai. Và yeah, tôi đã lợi dụng điều đó nhiều hơn tôi muốn thừa nhận...Tôi không biết nữa. Hiện giờ tôi thấy chán. Tôi đoán tôi đang trải qua giai đoạn muốn người đàn bà trên giường mình cũng thích mình - ít nhất là một chút."
"À, tất cả những gì họ phải làm chỉ là nói chuyện với anh trong vài phút," Brittany bảo anh. "Ý tôi là, tôi thích anh ngay lập tức. Anh rất thân thiện. Không quá khó để..."
"Đã bao giờ cô quan hệ với người lạ, chỉ để có tình dục thôi chưa?" anh hỏi.
Cô không phải suy nghĩ nhiều. "Chưa bao giờ."
"Vậy đã bao giờ cô có một mối quan hệ chỉ thuần túy là tình dục chưa?"
"Một lần," cô thừa nhận. "Nó rất tệ, tôi đã khóc suốt bốn ngày sau đó, và không bao giờ làm thế lần nữa."
"Đó," anh nói, như thể điều đó chứng minh ý của mình. "Cô rõ ràng có quan điểm khác hẳn khi liên quan đến gặp gỡ đàn ông. Cô nghĩ về tình bạn và bạn đời tiềm năng nhiều hơn là một ca tàu nhanh buổi tối. Đi với tôi, okay? Tôi muốn đi kiểm tra ga ra của Amber. Hình như nó ở hướng này."
Họ đi ngược trở lại đến bếp và xuống một hành lang khác.
"Cho cô biết thêm," anh nói. "Tôi cũng rất thích cô."
Ga ra được bảo vệ bởi cùng hệ thống báo động chất lượng cao được mắc trong toàn bộ tòa lâu đài của Amber. Không có cửa sổ, vì vậy người hâm mộ quá khích của Amber hoặc đã lạc vào từ ngoài đường, hoặc đã đi xuyên qua nhà.
Wes ấn một trong những nút mở cửa tự động và xác nhận rằng, đúng vậy, cửa ga ra được xây liền vào bức tường đá bao quanh khu vực. Mặc dù có cổng và lối vào trước nhà, anh nghi nó chủ yếu được sử dụng cho limousine.
Anh ấn nút lần nữa, và cửa lại trượt trở lại.
Như mọi thứ khác trong căn nhà, ga ra rất rộng rãi với ba gian. Mỗi gian đều được xếp đầy, một cách rất ấn tượng, với Mazaradi, Porsche và Triumph Spitfire 1966 đời cũ - tình yêu của anh.
Hai cửa thường dẫn vào nhà - một là cánh cửa Wes và Britt đã đi qua từ bếp, và cái còn lại...Anh mở nó.
"Jeez, nơi này to đến mức đáng sợ."
Britt nhìn qua vai anh. "Ah," cô nói. "Đó là phòng giặt. Dĩ nhiên."
Phòng giặt có cầu thang dẫn xuống tầng hầm - một khu vực khổng lồ làm bằng bê tông mát mẻ, lấp đầy bởi rượu vang.
Mất một lúc để Wes kiểm tra các cửa sổ, đảm bảo hệ thống báo động đã được gắn vào, trong lúc đó Brittany lê bước theo sau.
Mọi thứ đều ổn. Mọi cửa sổ đều an toàn.
"Anh có nghĩ một người đàn ông trưởng thành có thể lọt qua những ô cửa sổ bé tí này không?" Brittany hỏi.
"Tôi có thể," anh bảo cô.
"Yeah, nhưng anh...có thân hình khỏe mạnh. Bất cứ ai có bụng đều bị tắc lại hết."
Anh nhìn cô. "Cô đang định nói nhỏ bé, đúng không? Đừng lo, tôi không phiền đâu."
"Tôi không nghĩ anh nhỏ bé," cô bảo anh. "Tôi nghĩ anh...có thân hình gọn gàng hơn hầu hết những người đàn ông khác."
Wes bật cười. "Bố tôi là một người khổng lồ thật sự," anh bảo cô. " Ông ấy cao 6 foot 4. Em gái Colleen của tôi cũng to lớn. Nó thực ra còn cao hơn tôi. Anh trai Frank của tôi cũng vậy. Tôi giống bên gia đình mẹ tôi. Bên nhỏ bé. Chúng tôi thấp, nhưng nhanh nhẹn và dẻo dai."
"Anh rất phiền lòng vì nó đúng không?"
Đúng. "Dĩ nhiên không. Ý tôi là, chắc chắn tôi đã mất đến vài năm để vượt qua cơn sốc khi tôi ngừng lớn trong khi Colleen thì chưa. Và tôi đã dính đến biết bao nhiêu vụ đánh đấm từ trước đến giờ, cô biết đấy, để chứng minh mình mạnh mẽ thế nào dù thiếu chiều cao và..."
Brittany chỉ nhìn anh. Anh đã kể cho cô sự thật về Lana, đến phát điên lên mất.
"Yeah," anh thừa nhận, "Thỉnh thoảng tôi cũng thấy phiền - nó chỉ là vấn đề gen di truyền chết tiệt, rằng tôi thấp, còn Colleen lại cao, cô biết không?"
"Yeah, tôi biết. Trước đây tôi luôn ghét sự thật rằng Melody đẹp hơn tôi rất nhiều," Brittany bảo anh. "Tôi rất yêu nó, dĩ nhiên, nhưng thậm chí đến bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn ghen tị. Đó là một phần của con người - sự ghen tị. Tôi không chú ý đến nó nhiều lắm, vì tôi đã đến thời điểm của cuộc đời lúc bắt đầu thích chính bản thân mình. Nhưng nó giống như cái tồn lại từ thời niên thiếu, khi tôi chưa chấp nhận rằng có những việc ngoài tầm kiểm soát của mình. Ý tôi là, yeah, tôi có thể phẫu thuật mũi, nhưng tại sao? Tôi rất mừng là mình không làm thế."
"Cô có một cái mũi rất đẹp," anh bảo cô.
"Cảm ơn anh." Cô mỉm cười với anh. "Nó hơi nhọn, nhưng vẫn cảm ơn anh."
"Tôi tình cờ lại thích mũi nhọn," anh nói.
Nụ cười của cô còn rộng hơn. "Còn tôi tình cờ lại thích thân thể gọn gàng."
Bóng đèn trần thắp sáng căn hầm bằng ánh sáng chập chờn. Bóng tối lờ mờ bao phủ. Bóng tối và những khả năng hấp dẫn.
Nhưng lần cuối cùng người phụ nữ này quan hệ tình dục, cô kể cho anh cô đã khóc sau đó - hàng bao nhiêu ngày.
"Chúa ơi, tôi thèm một điếu thuốc," Wes buột mồm. Không, thứ anh thật sự muốn là rút ngắn khoảng cách giữa anh và Britt, ôm cô trong vòng tay và hôn cho đến khi cô bất tỉnh.
"À, anh không có được đâu." Cô bắt đầu lên cầu thang. "Bước tiếp theo của cuộc điều tra là gì, ngài Holmes?"
"Tôi phải nói chuyện với Amber, tìm xem hệ thống báo động của cô ấy có bật lên hoàn toàn vào ngày tên đó xuất hiện trong ga ra không. Có thể cô ấy đã tắt hệ thống - cô biết đấy, chỉ bật một phần khi đi qua, ví dụ như, cửa sân trong," Wes nói khi bước theo Brittany trở về bếp. "Thật dễ dàng cho người nào đó trèo tường, lẻn vào sân và rình xem cửa vào hoặc cửa sổ có mở không để lỉnh vào khi Amber ra ngoài."
Cô dừng lại cạnh cánh cửa dẫn ra ngoài. "Anh biết không, Sherlock, nếu anh nói đúng về việc mọi người có thể nhảy qua tường - và tôi không bị thuyết phục là anh có thể đâu vì tôi chắc chắn tôi không thể - nơi này đủ lớn để tên đó có thể lẻn vào trong khi Amber vẫn ở nhà. Cô ấy không bao giờ có thể biết được."
"Yeah, cô nói đúng."
"Khá là đáng sợ, huh?"
"Đúng vậy."
"Anh nên nói chuyện với cô ấy," Brittany bảo anh. "Tôi nghĩ đó là ý hay khi đảm bảo hệ thống báo động được bật mọi lúc. Không được tắt kể cả khi người giữ nhà của cô ấy ở trong."
"Tuân lệnh, thưa Thiếu tá Evans," Wes nói. "Nhưng cô nên đi với tôi, vì một khi tôi bước ra khỏi cửa, tôi sẽ thành mồi cá mập mất."
Brittany cười. "Tôi có nên giả vờ trông như vô cùng thỏa mãn - kiểu như chúng ta vừa đi tàu nhanh trong buồng không?"
Wes cũng cười khi vòng tay quanh eo cô, kéo cô lại để hông họ chạm vào nhau. "Chỉ cần ở gần và, cô biết đấy, luồn tay qua tóc tôi lúc này lúc khác trong khi cô nhìn tôi say mê đắm đuối thôi."
Cô vươn lên vuốt tóc khỏi khuôn mặt anh, tay cô dịu dàng và mắt cô đột ngột dịu đi. "Thế này thì sao?" Cô thì thầm.
Khi anh nhìn xuống cô, trái tim anh thật sự nhảy lên cuống họng. Lần cuối cùng điều này xảy ra là khi nào?
Cô đang đứng đủ gần để hôn và trong khoảng nửa giây anh tan chảy. Anh sắp sửa hôn cô. Anh phải hôn cô - quên hết mọi dè dặt của mình.
Nhưng sau đó khóe miệng cô cong lên, như thể cô đang cố giấu một nụ cười và thất bại.
Và anh biết cô chỉ đang giả vờ. Đây chỉ là một trò chơi cô đang tham gia. Họ đang tham gia. Anh cũng đang tham gia.
"Gần như hoàn hảo," anh cố gắng nói thay vì hôn cô. "Chúng ta đi tìm Amber thôi."
Canh Khuya Canh Khuya - Suzanne Brockmann Canh Khuya