Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Brockmann
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Night Watch
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2149 / 39
Cập nhật: 2015-09-16 12:30:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
Ô tô của Wes đã ở trên lối vào nhà khi Brittany trở về từ lớp học lúc chiều muộn.
Khi cô thức dậy vào sáng sớm để đến bệnh viện, cô để lại chìa khóa trên bàn bếp, cùng với một tờ giấy nhắn Wes tự lo bữa sáng và mời anh quay lại nhà cô sau khi cuộc gặp với Amber kết thúc.
Cô đang tìm chìa khóa giữa đống túi rau quả mang vào từ xe thì cửa mở ra và anh cầm lấy một túi từ tay cô.
Anh đang kẹp di động dưới cằm, nhưng vẫn chào cô bằng nụ cười và ánh mắt lấp lánh khi mang túi rau vào bếp.
"Còn nữa không?" anh cử động miệng. Anh đang mặc quần jean, và một hình xăm dây thép gai vòng quanh bắp tay trái lộ ra từ tay áo của chiếc áo phông vừa khít.
Mặc áo khoác thể thao và quần dài, trông anh như một người đàn ông bình thường - với mái tóc dày và cặp mắt xanh luôn nhảy múa làm mờ đi sự thiếu sót chiều cao. Nhưng với vẻ lôi thôi một cách tự nhiên, trong chiếc quần jean ôm quanh cặp mông đẹp hạng nhất và chiếc áo phông bó lấy vai và ngực, với mái tóc không chải cẩn thận, và hình xăm đó...anh nhìn bắt mắt, ít nhất là thế.
"Tôi tự làm được," cô nói, nhưng anh lắc đầu và bước ra khỏi cửa xuống những bậc thanh gỗ dẫn ra lối vào. Không phải rất tử tế sao?
Cô bắt đầu chất rau quả vào tủ khi anh trở lại với hai túi rau cuối cùng.
Anh vẫn đang nghe điện thoại. "Anh biết," anh nói với người nào đó ở đầu bên kia. "Anh hiểu." Anh ngừng lại. "Không, anh không nghĩ em điên, tuy vậy, em là nhà tâm lí, em nên biết." Lại ngừng lại. "Nhìn này, anh đang điều tra. Anh sẽ đến chỗ cô ấy tối nay - có một bữa tiệc gì đó và..."
Dù anh đang nói chuyện với người khác - và Brittany cá đó là "cô bạn" tốt của anh, Lana - anh vẫn giúp cô cất sữa và sữa chua vào tủ lạnh, cất rau vào ngăn lạnh.
"Không, anh chỉ nói chuyện với cô ấy khoảng 15 phút - trong khi cô ấy đang làm tóc trong xe," Wes nói. "Cô ấy nói tên đó chỉ là một người hâm mộ hơi quá khích. Hắn ta không phải vấn đề gì lớn lắm." Ngừng. "Không, đó là lời cô ấy nói, không phải anh. Anh chưa gặp hắn ta." Ngừng. "Yeah, cô ấy có đề cập tuần trước khi cô ấy về nhà hắn ta đã ở trong gara của cô ấy. Cô ấy nghĩ cách duy nhất hắn ta có thể vào đó là đi lạc vào khi cô ấy rời đi vào buổi sáng và ở trong đó cả ngày, vậy khá là - ừ, em đúng - khá là quái đản. Anh hoàn toàn đồng ý với em ở điểm đó, và yeah, cô ấy nói về hắn như thể hắn là loại động vật lang thang nào đó - lạc vào. Lẻn vào thì đúng hơn. Nhưng cô ấy cũng nói là hắn rời đi ngay khi cô ấy yêu cầu. Và cô ấy không ra khỏi xe cho đến khi hắn ra khỏi đó và cửa gara đóng lại, vì vậy ít nhất chúng ta cũng biết là em gái em không phải hoàn toàn là một cô ngốc không não."
Sau khi đã cất xong rau quả vào đủ mọi ngăn, anh ngồi xuống cạnh bàn bếp.
"Chắc chắn," anh nói. "Anh sẽ ra ngoài tối nay. Anh sẽ kiểm tra hệ thống báo động của cô ấy và nói chuyện với cô ấy lần nữa. Và anh sẽ gọi cho em sớm, okay?" Lại một quãng ngừng, sau đó anh thêm vào, "Yeah, em biết đấy, Lana, về Phù thủy..." Wes chà xát sống mũi ngay giữa hai mắt. "Yeah. Không, anh chưa nghe được gì từ cậu ấy. Anh đang, em biết đấy, thắc mắc xem em có không?" Anh cười. "Yeah, đúng. Yeah, okay bé cưng, gặp lại sau nhé."
Anh ngắt điện thoại và cất một tiếng nguyền rủa. "Xin lỗi," anh nói khi nhận ra Brittany vẫn đứng đó. "Chúa ơi, tôi sẽ bán cái giầy...bên trái để đổi lấy một điếu thuốc."
Lần này, Brittany không thể giữ miệng được. "Anh ngủ với cô ấy chưa?"
Wes gặp cái nhìn của cô và trong mắt anh có gì đó giống như hối lỗi. "Ai, Amber? Dĩ nhiên là chưa," anh nói, nhưng cô biết anh biết chính xác cô đang nói về cái gì.
Anh có ngủ với Lana - người rất tử tế chưa.
Britt chỉ đợi trong khi chăm chú nhìn anh, cuối cùng anh chửi thề và cười, dù chẳng có chút hài hước nào cả.
"Không," anh nói. "Không, không có. Chỉ là không...không bao giờ đi xa đến vậy. Sẽ không bao giờ, cô biết đấy. Tôi sẽ không làm vậy với Phù thủy."
Nhưng anh muốn. Anh yêu người đàn bà đó. Nó rỉ ra từ mọi lời anh nói trên điện thoại với cô ấy.
Brittany cảm thấy đau khổ thay cho anh. " Đã bao giờ anh nghĩ cô ấy có thể lợi dụng anh chưa? Ý tôi là, nhờ anh đến L.A để làm công việc mà cô ấy đáng nhẽ nên thuê thám tử làm...?"
"Tôi phải đi," Wes bảo cô. "Ngài chuẩn úy khăng khăng như vậy. Và tin tôi đi, đến đây còn tốt hơn ở San Diego rảnh rỗi cả ngày. Không dễ dàng gì ở đó - đặc biệt là khi Phù thủy không ở nhà." Anh lại cười, cọ cọ trán như thể đang bị đau đầu dữ dội. "Yeah, làm như mọi chuyện dễ dàng khi cậu ấy ở nhà. Mọi thứ rất tệ, okay? Bất cứ nơi nào tôi ở, 24/7, mọi thứ đều tệ. Nhưng nó còn tệ hơn khi cô ấy chỉ cách nhà tôi năm phút lái xe."
Brittany ngồi xuống đối diện với anh. "Tôi rất tiếc."
"Yeah, à..." Anh gượng cười.
"Anh nói...cô ấy là bác sĩ tâm lý?"
"Nhà tâm lý học," anh sửa lại.
"Cô ấy có biết anh yêu cô ấy không?" Làm sao Lana không biết? Làm sao một nhà tâm lý được đào tạo chỉ nhìn một cái lại không biết anh yêu cô ấy rất nhiều?
Nhưng, "Không," Wes nói. "Ý tôi là, yeah, cô ấy biết tôi nóng lên vì cô ấy, chắc chắn. Tôi đã làm một số việc ngu xuẩn khiến điều đó lộ ra, nhưng...Cô ấy cũng biết tôi sẽ không làm gì với, cô biết đấy, sự hấp dẫn của cô ấy với tôi. Điều đó sẽ không xảy ra. Cô ấy biết thế."
Brittany im lặng không nói ra những lời khó nghe cô đang nghĩ. Như, làm sao Lana có thể sử dụng Wes như một tên nhóc chạy việc như vậy khi biết rằng anh sẽ làm bất cứ điều chết tiệt nào vì cô ta? Loại phụ nữ nào lại lợi dụng sự tận tụy từ một người đàn ông không phải chồng mình?
Với cô, Lana xem ra không được tử tế lắm. Sự thực là, cô ta nghe giống như rắn độc vậy.
"Cô biết điều chó chết nhất là gì không?" Wes hỏi. "Tôi phát hiện ra một việc hôm nay - từ Amber - nó thực sự làm tôi đau đầu. Đó là..." Anh lắc đầu. "Tôi xin lỗi. Cô có thể không muốn nghe."
Brittany thở dài. "Trông tôi có giống như đang vội đi đâu đó không?"
Anh ngồi đó, chỉ nhìn cô, ủ rũ và mệt mỏi vì gánh nặng cuộc sống. Đây là Wes Skelly mà hầu hết mọi người không có cơ hội nhìn thấy. Britt nhận ra anh giấu phần này của mình đằng sau tiếng cười và cơn giận.
"Tôi đã mắc kẹt hàng năm," Wes nói khẽ. "Giữa Lana và Phù thủy. Phù thủy - Quinn phi thường - cậu ấy không biết đến chung thủy trong vốn từ của mình, cô có hiểu ý tôi không?"
Britt hiểu.
" Cậu ấy đã lừa dối Lana hàng bao nhiêu năm," anh nói tiếp, " và khi tôi nói chuyện với cậu ấy về nó, cậu ấy lại có thái độ ‘cô ấy không biết thì sẽ không bị tổn thương’. Còn về phần tôi. Tôi có nên kể cho cô ấy không? Tôi là bạn của Phù thủy trước, vì vậy tôi câm miệng, nhưng nó làm tôi phát điên. Vì nếu tôi kể cho cô ấy, sẽ giống như tôi làm điều đó vì những lý do ích kỉ, đúng không? Nhưng hôm nay..."
Anh bắt đầu cựa quậy, xếp thẳng khăn ăn và lọ tiêu, lọ muối.
"Khi tôi nói chuyện với Amber, cô biết đấy, về tên bám theo cô ấy," Wes kể, "và về việc Lana lo lắng về hắn ta như thế nào, thì Amber, cô ấy nói Lana lo lắng mọi thứ." Anh thôi cựa quậy và nhìn lên cô. "Cô ấy nói, đó là hậu quả của việc có một người chồng dối trá, phản bội, nó khiến bạn lo lắng mọi thứ."
Anh cười. " Tôi đã, giống như, bị kock- out tại chỗ. Tôi đã, kiểu như, ‘Làm sao cô biết về Phù thủy?’ Và cô ấy nhìn tôi như thể tôi đến từ sao Hỏa và nói, ‘Chị Lana kể cho tôi.’" Trông anh vẫn còn sững sờ và kinh ngạc. "Suốt thời gian qua, tôi đã bảo vệ Lana khỏi sự thật, bảo vệ cả Phù thủy nữa, thế mà hóa ra cô ấy đã biết."
"Chồng cũ của tôi cũng giống như Phù thủy," Brittany bảo. "Hắn không thể giữ khóa quần của mình đóng kín. Phụ nữ sẽ học được cách nhận ra những dấu hiệu."
"Vừa nãy, khi tôi nói chuyện với cô ấy trên điện thoại, tôi muốn hỏi cô ấy điều đó. Ý tôi là, tại sao cô ấy vẫn ở bên cậu ta? Nhưng tôi nên nói thế nào? ‘Hey, Lana, vậy từ khi nào em phát hiện ra đã phải chia sẻ chồng mình với hàng tá phụ nữ khác và vì cái quỷ gì mà em vẫn chịu đựng như vậy?’ "
"Có thể cô ấy hy vọng anh ta sẽ thay đổi," Britt gợi ý. "Dĩ nhiên, nếu cô ấy hi vọng thế thì cô ấy là một cô ngốc. Những tên đàn ông như vậy không bao giờ thay đổi."
Britt hiểu sự rối loạn của Wes. Lana chắc đã biết Wes có thể trở thành của cô ta chỉ với một cái ngoắc tay và một chuyến đi ngắn tới bác sĩ phẫu thuật - một luật sư giải quyết ly hôn có thể cắt bỏ sự tồn tại phát ốm của chồng cô ta khỏi cuộc sống lành mạnh cô ta có thể có.
Rõ ràng rằng Wes giống như một con bò đực trong quan hệ tình cảm. Anh sẽ không bao giờ thiếu chung thủy. Chúa ơi, anh thậm chí còn chẳng thể phản bội Phù thủy với tư cách bạn bè.
Brittany không nghi ngờ gì việc Wes sẽ yêu Lana cho đến phút cuối cùng.
Cô ghen tỵ. Nếu Lana suy nghĩ thấu đáo và bỏ Phù thủy đến với Wes, cô ấy sẽ có được thứ hạnh phúc mãi mãi hiếm có mà Melody và Jones đã tìm thấy.
" Thế là bây giờ cô đã biết về tôi nhiều hơn cô muốn, huh?" Wes nói với một điệu cười buồn. Anh đứng lên. " À, ít nhất tôi đã không hút thuốc ba ngày rồi."
"Oh, không anh không được." Britt cũng đứng dậy, chặn đường vào phòng khách. "Anh không được đi mua thuốc lá. Anh đang bỏ thuốc. Có khi chính tôi phải đi mua cao dán nicotine và dán vào anh."
Câu nói đó làm anh mỉm cười và ánh mắt anh lại lấp lánh. "Có thể sẽ thú vị đó."
"Tôi sẽ dán vào tay anh," cô bảo khi anh tiếp tục tiến lại gần cô. Cô cũng tiếp tục lùi lại, qua cả phòng khách, cho đến khi chạm vào cửa. Khi va vào nó, cô giang tay ra, như thể bịt nó lại. Như thể điều đó sẽ khiến anh ngừng rời đi. "Tôi là y tá, nhớ không? Tôi biết những thứ đó."
"Tôi đang thèm một điếu thuốc đến chết được," anh thừa nhận.
"Thì sao?" Brittany nói. "Còn rất nhiều thứ khác nữa trên thế giới này anh cũng không thể có." Bao gồm Lana. "Kiềm chế đi, Skelly."
Cánh cửa đằng sau cô bật ra với một lực không nhỏ, đập mạnh vào hông cô và đẩy cô ra phía trước. Giống như bị đập bởi một hậu vệ. Cô vấp vào tấm thảm nhỏ và chắc chắn sẽ ngã đập mặt nếu Wes không bắt lấy cô.
Brittany cao gần bằng Wes và cô có thể cá một đống tiền rằng quần jean của anh có vòng eo còn nhỏ hơn của cô. Tuy vậy, mặc cho vóc người mảnh khảnh và dường như yếu ớt của anh, người đàn ông này là một khối cơ bắp rắn chắc. Cô thậm chí còn không làm anh ngã nhào. Nhưng vì anh đang giữ lấy cô, cô đang đứng gần anh hết mức có thể.
Ít nhất là khi họ còn mặc quần áo.
Khi Wes bắt được cô, cô cũng tự giữ mình lại được bằng cách túm lấy anh, và nhận ra Andy đứng đó nhìn vào họ từ cửa chính, cô buông tay mình khỏi vòng quanh cổ Wes.
"Oops. Con xin lỗi." Andy bắt đầu rời đi, đóng cửa lại đằng sau lưng mình.
"Đợi đã!" Brittany gỡ mình khỏi Wes và kéo cửa mở ra. "Mẹ chỉ đang ngăn Wes khỏi đi mua thuốc lá."
Andy cười. "À, đó đúng là một cách hiệu quả đấy."
Wes cũng cười. "Chú ước gì như thế. Nhưng thực ra cô ấy đang đứng ngay trước cửa. Cháu suýt thì đẩy cô ấy ngã đấy, nhóc ạ."
"Con xin lỗi." Giọng Andy nghe không có vẻ hối lỗi tí nào. Thực ra, giọng cậu nghe hoàn toàn quá vui vẻ. Nhưng chắc chắn là gượng gạo.
Brittany nhìn cậu bé, băn khoăn không biết cậu và Dany đã nối lại chưa.
"Chú sẽ ở đây tối nay nữa, đúng không?" cậu hỏi Wes. "Ý cháu là, cháu hy vọng chú sẽ ở lại tối nay. Cháu hy vọng chúng ta có thể, cháu không biết, chơi bóng hay làm gì đó."
Theo cách nói của đàn ông, hay ít nhất theo cách nói của Andy, chơi bóng nghĩa là nói chuyện.
Và nói chuyện giữa đàn ông với đàn ông, là thứ mà Brittany không thể làm cho Andy. Cô quay sang Wes. "Làm ơn ở lại."
" Thực ra," Wes nói, "Tôi đã nói chuyện với công ty cấp thẻ tín dụng. Họ đã gửi thẻ mới của tôi đến văn phòng bưu phẩm của L.A. Nhưng tôi sẽ không nhận được cho đến mai. Vì vậy tôi đang mong..."
"Tuyệt hảo," Brittany bảo anh. "Và thực sự, anh có thể ở đây bao lâu tùy thích. Tiết kiệm tiền khách sạn, với điều kiện anh không ngại ngủ trên đi văng. Chỉ cần đóng góp một chút tiền ăn thôi." Cô nhìn Andy, không thể ngừng hỏi. "Mọi chuyện có ổn không? Con có gặp Dani không?"
"Không, cô ấy đi rồi." Cậu gần như quá hờ hững, quá thờ ơ. Tức là cậu đã bị tổn thương trầm trọng. "Cô ấy đã sắp xếp hành lý rời khỏi kí túc xá." Cậu cười, nhưng nghe thật chua chát. "Rõ ràng, trong khi dành sáu tháng qua thuyết phục con không tiến quá nhanh, cô ấy lại ngủ với Dustin Melero."
Brittany có thể nói gì khi nghe điều đó?
Wes chửi thề nho nhỏ.
Andy đi vào bếp, rõ ràng quyết định cho qua sự việc. "Bữa tối ăn gì vậy?"
Cậu bé không muốn nói về Dani. Không phải bây giờ. Có thể không bao giờ - không với Britt. Nhưng có thể nó là một phần những điều cậu muốn thảo luận với Wes.
Cô hy vọng như vậy. "Con chọn đi. Đến lượt con nấu." Cô đi theo Andy, đẩy Wes ra phía trước mình. "Không thuốc lá," cô bảo Wes nghiêm khắc. "Anh có thể chịu đựng thêm một ngày nữa."
Andy đặt ba lô xuống bàn bếp và mở tủ lạnh. "Tối nay chúng ta ăn...pasta."
"Wow! Ngạc nhiên đấy. Con biết không, mẹ có mua gà. Chúng ta có thể đốt lò nướng và..."
"Hai người có muốn ra ngoài ăn tối không?" Wes ngắt lời. "Trong khoảng một giờ? Vì tôi được mời tới một bữa tiệc đứng. Hơi bất tiện là chúng ta phải mặc đẹp vào. Nhưng tôi phải đi kiểm tra hệ thống báo động của Amber và tôi đã hứa làm tối nay."
"Amber?" Andy hỏi. Nếu cậu là một con cún, chắc tai cậu đã dựng lên rồi.
"Amber Tierney," Wes bảo. "Muốn đến dự tiệc ở nhà cô ấy tối nay không?"
Andy cười, sự nhiệt tình nơi cậu có vẻ thật hơn. "Yeah. Cô ấy chỉ là người phụ nữ nóng bỏng nhất nước Mỹ thôi. Chú biết cô ấy thật à?"
"Chị của cô ấy - thật ra là chị cùng cha khác mẹ - là bạn tốt của chú."
"Con không có bài tập về nhà à?" Brittany hỏi Andy.
Cậu bé nhìn cô. "Mẹ có không?"
"Dĩ nhiên không." Cô mỉm cười. "Thi xem chúng ta làm xong đến đâu trong 45 phút nữa nhé."
Andy chộp lấy túi và lao về phòng ngủ. "Con không có nhiều lắm - đội bóng chày sẽ đến Phoenix ngày mai, mẹ nhớ không?"
Brittany không xa sau cậu. "Dù gì cũng thi xem." "Tôi đoán câu trả lời là có," cô nghe thấy Wes nói vậy khi đóng cửa phòng.
Canh Khuya Canh Khuya - Suzanne Brockmann Canh Khuya