Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Brockmann
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Night Watch
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2149 / 39
Cập nhật: 2015-09-16 12:30:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hào, Andy," Brittany gọi khi mở cửa vào căn hộ.
"Chào mẹ," con trai nuôi của cô đáp lại. "Chuyện với gánh nặng thế nào rồi?"
Brittany nhìn Wes, nụ cười ánh lên trong mắt cô. "Um, cưng?" cô bảo Andy. "Uh, gánh nặng về nhà với mẹ đấy."
Wes phải bật cười, nhất là khi cô nói thêm, "Và chú ấy cũng không nặng đâu, chú ấy là em trai mẹ."
Nhà cô rất nhỏ, nhưng được trang trí bằng tông màu sáng và những đồ đạc trông rất thoải mái. Một phòng khách, một bếp ăn, hành lang ngoài bếp dẫn ra phía sau nơi có hai buồng ngủ.
Britt đã kể cho anh trên đường đến đây rằng dù nơi này nhỏ hơn ngôi nhà của cô ở Appleton, Massachusetts rất nhiều, nó vẫn có đầy đủ yếu tố cần thiết của một căn nhà chung - phòng ngủ rộng và cô và Andy đều có phòng tắm riêng.
Andy hiện ra từ hành lang, mặc quần short áo phông, đi chân trần, và mái tóc đen rối bù. Cậu bé đang cố tỏ ra bình thản, nhưng không thể giấu được sự tò mò.
"Xin chào," cậu nói với Wes. Cậu nhìn vào túi xách của Wes, rồi nhìn vào Brittany. "Không phải chuyện này quá sức kỳ lạ sao?"
"Chú ấy sẽ ngủ trên đi văng," Brittany nói với cậu bằng phong cách thẳng thắn tự nhiên của mình. "Đừng có nghĩ gì khác, tên nhóc quỷ."
"Con có nói gì đâu?" Andy đáp lại. "Con chưa nói gì cả." Cậu bé bước tới bắt tay Wes.
"Rất vui được gặp lại, thưa ngài. Xin lỗi về lời bình luận gánh nặng."
"Không phải là ngài, là chuẩn úy," Wes sửa lại. "Nhưng sao cháu không chỉ gọi chú là Wes thôi nhỉ?"
Andy gật đầu, nhìn từ Wes sang Brittany với ánh nhìn ranh mãnh không thèm che giấu.
"Đừng nói gì," Brittany cảnh cáo khi bước vào phòng khách mang khăn trải giường và chăn ra đi văng.
"Gì?" Andy giả vẻ mặt thiên thần, mở to đôi mắt ngây thơ. Nhưng bên dưới vẻ giả vờ đó là một đứa trẻ ngọt ngào chân thật, thực sự quan tâm đến mẹ mình.
Jeez, Andy làm anh nhớ đến cậu bé ấy. Ethan. Em trai Wes. Chúa ơi.
"Có tai nạn với thẻ tín dụng," Brittany bảo Andy. " Và Wes cần chỗ ngủ. Vì chúng ta có đi văng nên mọi chuyện sẽ tiện hơn. Tôi có thừa gối trên giường nên anh có thể dùng một cái," cô bảo Wes, trước khi quay sang Andy. "Wes không phải là ứng cử viên."
Wes không thể ngừng hỏi. "Ứng cử viên cho cái gì?"
Andy cũng đang nhìn Britt, chờ xem cô định nói gì.
Cô cười khi dẫn đường bước vào bếp, bật đèn, lấy siêu nước từ trên bếp rồi đổ đầy nó.
"Đó là bằng chứng đấy," cô nói với Andy. "Mẹ sẽ kể cho chú ấy nghe sự thật, điều mẹ sẽ không làm nếu chú ấy thực sự là một ứng cử viên, dù thực ra có ứng cử viên nào đâu." Cô quay sang Wes. "Từ khi tôi nhận nuôi Andy, nó cứ giục tôi phải ‘kiếm cho nó một người cha.’ Đúng là một trò đùa ngớ ngẩn. Ý tôi là, chúa ơi, có ai ở trong danh sách lúc này chứ?" cô hỏi cậu bé lúc đặt siêu nước lên bếp lò và bật gas lên
"À, chú đưa thư Bill vừa mới rớt khỏi danh sách, vì vậy chúng ta đang xem xét anh chàng làm ca đêm ở cửa hàng tạp hóa..."
"Alfonse." Brittany khoanh tay lại và dựa vào bàn bếp. "Cậu ta chỉ mới hai hai tuổi và không nói nhiều hơn mười từ Tiếng Anh."
"Nhưng mẹ nói anh ta dễ thương mà," Andy cắt ngang.
"Yeah. Kiểu như con mèo mới của bà Feinstein ấy,"
"À, còn có bác sĩ Jurrik ở bệnh viện."
"Oh, ông ta thật hoàn hảo," Britt đáp lại. "Trừ việc mẹ thà đâm kim vào mắt còn hơn là lại lằng nhằng với một bác sĩ nữa."
"Vậy thì còn ông Spoons."
"Người chào hàng địa phương," Brittany bảo Wes. "Vẫn là tình yêu của tôi."
Wes bật cười, lại dựa vào bàn bếp ở đầu đối diện.
"Lý do tại sao cái danh sách ấy không ra đâu vào đâu," Andy bảo Wes, "là vì mẹ không ra ngoài và gặp ai thực sự. Ý cháu là, vài lần hiếm hoi có ai đó sắp xếp cho mẹ gặp mặt một người bạn của một người bạn, mẹ sẽ nghiến răng mà đi, nhưng trừ những lần đó ra thì..." Cậu bé lắc đầu với vẻ chán nản giả tạo.
"Thực ra là, hầu hết đàn ông tuổi tôi đều là những gánh nặng," Brittany nói.
"Thực ra là," Andy bảo Wes, "mẹ đã từng cưới một gánh nặng thật sự. Cháu chưa gặp tên đó bao giờ nhưng công nhận là hắn cũng đáng kể thật. Bây giờ mẹ cháu đã thành chim sợ cành cong rồi."
"Mẹ cá là Melody và Jones đã kể cho chú ấy đầy đủ về cuộc tình dĩ vãng bi thảm của mẹ rồi," Britt nói với Andy và đảo tròn mắt với Wes. "Con không phải học à?"
"Thực ra Dani vừa gọi," Andy nói. "Cô ấy sắp sang đây."
"Oh, cô bé khỏe hơn rồi à?"
"Con không biết," cậu nói. "Giọng cô ấy nghe, con không rõ nữa, rất kỳ lạ. Oh, tiện thể, chủ nhà vừa gọi đến bảo ông ấy đã thay tấm kính vỡ ở cửa sổ phòng tắm của mẹ bằng Plexiglas rồi." Cậu cười nhăn nhở với Wes. "Có một đám trẻ con dưới đường rất thích chơi stickball. Chúng đã làm vỡ cùng cái cửa sổ đó đến ba lần kể từ khi nhà cháu chuyển đến đây - ấn tượng đấy chứ." Cậu quay lại nhìn Britt. "Plexilas nhìn không đẹp lắm, nhưng quả bóng sẽ nảy trở lại."
Brittany khịt mũi. "Cá mười ăn một tiếp theo cửa sổ phòng ngủ của mẹ sẽ vỡ."
Chuông cửa reo lên.
"Con xin lỗi," Andy nói và đi vào phòng khách.
"Cậu bé rất ngoan," Wes nói khẽ. "Cô chắc rất tự hào."
"Đúng vậy." Cô mở tủ bếp và lấy ra hai cái cốc. "Trà không?"
Anh cười. "SEALs không được phép uống trà, điều khoản viết trong bản chỉ dẫn của BUD/S."
"BUD/S," cô nhắc lại. "Đó là chương trình huấn luyện anh phải trải qua để trở thành SEAL, đúng không?"
"Yeah."
"Jones có vài câu chuyện khá là kinh khủng về cái gì đó được gọi là Tuần Địa Ngục."
Tuần Địa Ngục là phần thử thách hiểm ác của chương trình huấn luyện đợt một, nơi ứng cử viên SEAL được đẩy tới tận cùng, cả về thân thể, tình cảm và tâm lý.
"Yeah, cô biết đấy, tôi không nhớ nhiều về Tuần Địa Ngục," anh kể. "Tôi nghĩ tối đã hầu như vượt qua được hết. Nó thật khó khăn."
"Thế là nói giảm đi rồi." Brittany mỉm cười với anh, và Wes ước - không phải là lần cuối cùng tối hôm nay, anh biết chắc - rằng anh sẽ không phải ngủ trên đi văng. Nụ cười của cô giống như ánh mặt trời - Chúa ơi, nghe sáo thật nhưng chính xác là thế.
"Yeah, chắc thế," anh nói. "Như tôi đã nói, tôi không nhớ về nó nhiều lắm. Tuy vậy, Tuần Địa Ngục là lúc tôi và Bobby Taylor cuối cùng cũng hết ghét nhau. Anh chàng đó là bạn thân nhất của tôi hàng năm nay, nhưng khi mới được chỉ định là bạn cùng bơi - cô biết đó, chúng tôi phải dính với nhau bất kể chuyện gì xảy ra ở BUD/S - chúng tôi ghét nhau lắm."
Brittany bật cười. "Tôi không thể tin được. Tình bạn của anh với Bobby đã thành huyền thoại đấy. Ý tôi là Bobby và Wes. Wes và Bobby. Tôi cứ hy vọng anh ấy sẽ xuất hiện."
"Cậu ấy đang đi nghỉ tuần trăng mật," Wes nói.
"Với em gái anh." Mắt cô dịu đi. "Chắc hẳn phải lạ lắm. Mọi chuyện chắc rất khó cho anh - bạn thân nhất và em gái. Đột nhiên không còn là Bobby và Wes mà trở thành Bobby và Colleen."
Thật đáng kinh ngạc. Mọi người khi nghe về đám cưới của Bobby với Colleen đều ồn ào kiểu như, nó tuyệt ra làm sao? Bạn thân nhất trở thành gia đình. Không phải rất tuyệt diệu sao?
Và đúng, rất kì diệu. Nhưng cùng lúc đó cũng kì cục như quỷ. Và Brittany đã bắt đúng mạch vấn đề.
Toàn bộ tình bạn của Wes với Bobbly đều dựa trên cơ sở họ không bị trói buộc. Họ chung một căn hộ, chung một lối sống, chung rất nhiều thứ.
Và bây giờ, trong khi Wes không hề muốn gọi những gì anh đang cảm thấy là ghen ty, mọi thứ đều đã thay đổi. Bobby hiện nay giành mọi thời gian rảnh không làm nhiệm vụ cho Colleen thay vì tụ tập với Wes xem những bộ phim Jackie Chan cũ kĩ, lồng tiếng tệ hại.
Bobby và Wes đích thực đã chuyển thành Bobby và Colleen - với Wes lết bước thảm hại đằng sau, kỳ đà cản mũi.
"Yeah," anh nói với Brittany. "Nó đúng là hơi lạ."
Từ ngoài phòng khách, giọng Andy to tiếng. "Em đùa à?"
Cậu bé nghe không vui chút nào, và Wes liếc nhanh về hướng đó.
Andy đang đứng ở cửa. Bạn gái cậu bé còn chưa bước chân vào phòng khách. Đó là một cô bé xinh xắn với mái tóc đen ngắn, nhưng hiện giờ khuôn mặt cô nhợt nhạt như bị ai vò, và có quầng thâm dưới mắt cô.
"Em vào nhà để chúng ta nói chuyện được không?" Andy hỏi, nhưng cô bé lắc đầu. Câu trả lời quá nhỏ anh không nghe thấy.
"Gì, vậy em cứ thế mà đi sao?" Andy, ngược lại, càng lúc càng hét to hơn.
Wes di chuyển xa hơn vào bếp, cố gắng cho họ sự riêng tư. Rõ ràng đây không phải một cuộc đối thoại vui vẻ.
Anh nhìn Britt, cô vừa rúm lại khi Andy cất tiếng, to đến mức cả hai người học đều nghe thấy, "Em trở về San Diego mà thậm chí còn không kết thúc học kỳ sao?
Một lần nữa, câu trả lời của cô bé quá nhỏ để Wes có thể nghe được.
"Vấn đề lớn nhất của một căn hộ nhỏ," Brittany nói, đổ nước nóng vào túi trà trong cốc, "là không thể có cuộc nói chuyện riêng tư nào.
"Chúng ta có thể đi dạo," Wes gợi ý. "Cô có muốn đi dạo không?"
Cô đặt siêu nước lên bếp, cười với anh thêm một nụ cười chết người nữa, lần này đầy cảm kích. "Chắc chắn rồi. Dù gì thì tôi cũng chỉ thực sự cần trà đá. Để tôi đi lấy một cái áo khoác ấm hơn."
Nhưng khi cô đi qua hành lang đến phòng ngủ, cuộc đối thoại từ phòng khách thậm chí còn to tiếng hơn.
"Tại sao em lại làm thế?" Andy hỏi. Cậu thật sự rất rối loạn. "Có chuyện gì xảy ra? Anh đã làm gì? Dani, em phải nói chuyện với anh, bởi vì, Chúa ơi, anh không muốn em rời đi! Anh yêu em!"
Dani khóc òa lên. "Em xin lỗi," cô bé nói, cuối cùng cũng nói đủ to để họ nghe thấy. "Em không yêu anh!"
Cánh cửa đóng sầm lại đằng sau lưng cô.
Oh, tệ thật, chắc phải đau lắm. Wes nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Britt khi cô quay lại bếp. Rõ ràng cô đã nghe thấy tin đó rồi.
Andy im lặng trong phòng khách. Cậu phải đi qua họ để đến được nơi trú ẩn của riêng mình.
Và thậm chí nếu họ có đi dạo, học cũng phải đi qua cậu. Nếu Wes ở vào tình trạng của Andy, phải nhìn mặt mẹ và bạn mẹ là điều cuối cùng anh muốn sau khi bị ném câu trả lời không yêu vào lời tuyên bố tình yêu của mình.
"Dẫn tôi đi xem phòng ngủ của cô được không?" Wes hỏi Brittany. Nếu họ đi vào phòng cô và đóng cửa lại, Andy sẽ có đường chạy đi.
"Được," cô nói. "Đi thôi."
Cô nắm lấy tay anh và kéo anh đi xuống hành lang.
Phòng của cô sáng màu và rực rỡ như phần còn lại của nhà, với một tấm gương to trên tủ quần áo cổ và một cái giường có mái che. Khi cô đóng cánh cửa sau lưng họ, Wes phải mỉm cười.
"Gee, tôi ước gì vào phòng ngủ của một phụ nữ đẹp luôn dễ dàng thế này," anh nói.
"Làm sao cô ta có thể chia tay với nó như vậy?" Brittany hỏi. "Không giải thích, chỉ nói không yêu! Thật là một con bé tồi tệ! Tôi chưa bao giờ thực sự thích cô ta."
Họ nghe thấy một tiếng click khi Andy yên lặng trở về phòng và khóa cửa lại. Cậu bé vặn to nhạc lên, không còn nghi ngờ gì là để dấu tiếng cậu khóc.
Brittany trông như thể cũng sắp khóc vậy.
"Có thể tôi nên rời đi," Wes nói.
"Đừng có lố bịch thế." Cô mở cửa và bước vào nhà bếp, đi ra phòng khách, bắt đầu trải khăn trải giường lên đi văng.
"Tôi có thể làm được,"Wes nói.
Cô ngồi xuống ghế sofa, rối loạn rõ rệt. "Từ giờ trở đi, tôi sẽ phải sàng lọc bạn gái của nó."
Wes ngồi xuống cạnh cô. "Bây giờ ai là người lố bịch đây?"
Brittany cười, nhưng rầu rĩ và buồn bã. "Nó đã bị tổn thương khi tôi mới gặp nó, lúc nó mười hai tuổi. Nó đã chịu nhiều nỗi đau nặng nề, quá nhiều lần - bị vứt bỏ từ người này sang người khác. Không ai muốn có nó. Và bây giờ lại chuyện này...Bị từ chối thật sự rất tệ, anh biết không?"
"Yeah," anh nói. "Thực ra, tôi biết. Ý tôi là, không đến mức như Andy phải chịu, nhưng...Vì vậy cô muốn bảo vệ cậu bé khỏi mọi thứ - bao gồm cả những cô gái có thể làm tan vỡ trái tim cậu ta." Anh lắc đầu. " Cô không thể làm thế được, Britt. Cuộc sống không diễn ra như vậy."
Cô gật đầu. "Tôi biết."
"Cậu ấy là một cậu bé tuyệt diệu. Cậu ấy đã có mối quan hệ với cô để làm cân bằng với tất cả những thứ tệ hại khác xảy ra cho cậu ấy trong cuộc sống rồi. Cậu ấy sẽ phải đối mặt với nó. Sẽ đau đớn một thời gian, nhưng cuối cùng cậu ấy sẽ ổn thôi. Cậu ấy sẽ không bị đeo bám bởi nó mãi đâu.
Cô thở dài. "Tôi cũng biết điều đó. Tôi chỉ... tôi không thể ngừng muốn mọi thứ đều hoàn hảo cho nó."
"Chẳng có thứ gì hoàn hảo cả," Wes nói.
Trừ một thứ. Đôi mắt Brittany với sắc xanh hoàn hảo. Chết tiệt, nụ cười của cô ấy cũng hoàn hảo vậy.
Nếu cô là bất kì người phụ nữ nào khác trên hành tinh này, anh sẽ cho cô một cái ôm an ủi của bạn bè. Nhưng anh không tin bản thân mình để có thể đến gần như vậy.
Cô thở dài nặng nề - một hơi rất dài. "À, tôi sẽ phải dậy sớm vào sáng mai."
"Tôi cũng vậy," anh bảo cô. "Amber Tierney còn đợi."
Nụ cười của cô có vẻ thật hơn. "Tội nghiệp bé yêu." Cô đứng dậy. "Khăn tắm ở trong ngăn tủ buồng tắm. Anh tự xoay xở nhé. Tôi sẽ lấy cho anh cái gối."
"Cảm ơn cô lần nữa vì đã cho tôi ở tạm đây," anh bảo cô.
"Anh được hoan nghênh ở đây bất cứ lúc nào."
Canh Khuya Canh Khuya - Suzanne Brockmann Canh Khuya