Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Miêu Khiêu
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1165
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4805 / 90
Cập nhật: 2015-11-14 03:45:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1053: Tiểu Di
ên đầu hói mới vừa nghỉ thở được một chút, không còn dám hung hăng càn rỡ nữa, dập đầu liên tục xin tha.
Tần Lâm mặt trầm như nước, không động chút nào, chậm rãi nói:
- Người đâu, cắt mỗi tên một cái tai, để chúng ghi nhớ cho thật kỹ!
Bọn tên đầu hói bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, đám sai dịch Đông Xưởng không nói lời gì, ba kèm một, vung tiểu đao lên soạt soạt cắt rụng tai trái của đám tay sai Quang gia, nhất thời máu tươi chảy ròng ròng, có mấy tên ngã xuống đất ngất đi.
Chu Ứng Trinh lắc đầu cười khổ, lầu các thanh nhã này đã trở thành hành hình thất của Tần Đốc Chủ, cần gì khổ như vậy…
Trịnh Quốc Thái bị dọa sợ đến cả người phát run, không dám cậy mạnh nữa, co rút dưới đất hết sức đáng thương. Lúc này y chỉ sợ Tần Lâm sẽ cắt tai mình, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào trốn.
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Tần Lâm quay đầu trở lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Trịnh Quốc Thái.
Ta chết! Trịnh Quốc Thái run rẩy toàn thân như muốn ngất đi.
Thế nhưng Tần Lâm lại không làm khó y nữa, chỉ gằn giọng quát to với bọn Quang gia:
- Sau này tên nào còn dám giúp đỡ Trịnh Quốc Thái làm chuyện xấu, bản đốc gặp phải sẽ cắt tai hết cả lũ, chớ trách ta không cảnh cáo, cút!
Bọn Quang gia như được đại xá, ai nấy ôm tai máu chảy đầm đìa, ôm đầu trốn chui như chuột.
Tần Lâm thấy rất rõ ràng, Trịnh Quốc Thái cũng chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, thật ra thì trước kia cũng không hư hỏng như vậy, còn thường bị người khác ức hiếp. Mấu chốt là Trịnh Trinh làm quý phi, y đi theo gà chó thăng thiên, lập tức có loại người như Quang gia theo sát như ruồi nhặng, nịnh bợ y, thổi phồng y tới mức không biết trời cao đất rộng, mới có những hành động càn rỡ như vậy.
Có Đốc Chủ Đông Xưởng nói những lời này, có vết xe đổ của bọn Quang gia, e rằng từ nay về sau không còn ai dám giúp đỡ Trịnh Quốc Thái làm chuyện xấu nữa. Tên này đã trở thành con cọp bị nhổ răng bẻ móng, không thể làm chuyện xấu được nữa.
- Trịnh Quốc Thái, thừa dịp ngươi bây giờ tội không đáng chết, hãy mau ghìm cương bên bờ vực, mới không có lỗi với muội tử Trịnh nương nương của ngươi!
Tần Lâm phất mạnh tay áo một cái, lại nhìn Chu Ứng Trinh chắp tay một cái, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi các.
- Đúng, đúng, ta muốn tới trước mặt nương nương cáo ngươi...
Ánh mắt Trịnh Quốc Thái đờ đẫn.
Chu Ứng Trinh âm thầm kinh ngạc, vì sao dường như Tần Đốc Chủ cố ý nhắc nhở Trịnh Quốc Thái đi tố cáo!?
Động tĩnh trong các đã kinh động rất nhiều dân chúng đến xem hội hoa. Bọn Quang gia vốn thường hay hoành hành bá đạo bị nghiêm trị, ai ai cũng cảm thấy hả giận trong lòng, đến lúc Tần Lâm đi ra lập tức tiếng hoan hô vang lên như sấm động.
- Thì ra Đốc Chủ Đông Xưởng còn trẻ như vậy...
- Xem ra không thể tin hết lời người, trong Đông Xưởng cũng có người tốt.
Vĩnh Ninh nghe thấy dân chúng tán dương Tần Lâm, trong lòng vô cùng vui vẻ, đi tới bên cạnh Tần Lâm cười hì hì nói:
- Tần tỷ phu, mới vừa rồi hai câu ‘chớ trách ta không cảnh cáo’ và ‘ghìm cương bên bờ vực’ thật là hay quá!
Tần Lâm cười khan hai tiếng, có thể không hay sao, tinh hoa của quốc gia kia mà!
o O o
Lúc Tần Lâm và Vĩnh Ninh về nhà đã là xế chiều, Từ Tân Di đã khôi phục trở lại, Thanh Đại cũng đã từ y quán trở về, đang cùng Trương Tử Huyên chạy vòng quanh tiểu Tần Trạch lê la dưới đất vỗ tay cười to.
Tiểu Tần Trạch mặc y phục rộng thùng thình, động tác ngây thơ vụng về, giống như một con chim cánh cụt hết sức đáng yêu. Nhất thời Vĩnh Ninh không còn nhớ giữ kẽ, xông tới ôm lấy nó, má nàng cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mịn của nó:
- Tần Trạch ngoan, mau, mau gọi tiểu di!
- Tiểu di!
Tần Trạch kêu lên một tiếng ngọng nghịu, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến nhăn nhúm.
Phải nói Tần gia có hơi không giống nhà người thường, Thanh Đại, Từ Tân Di và Trương Tử Huyên đều xưng nhau là tỷ muội, cho nên trừ mẹ ruột Trương Tử Huyên, Tần Trạch gọi hai người kia là dì.
Bất quá nó lại gọi Vĩnh Ninh là tiểu di, dường như gọi như vậy là loạn…
Thân thể Vĩnh Ninh vốn yếu ớt, ôm được một lúc bèn trả đứa nhỏ lại cho Từ Tân Di, Từ Đại tiểu thư nhận lấy khẽ véo vào mũi nó:
- Tiểu tử, gọi ta xem!
- Từ di!
Tiểu tử gọi lên hết sức đáng yêu, rúc vào khuôn ngực mềm mại của Từ Tân Di, có vẻ hết sức hưởng thụ.
Thanh Đại mím cái miệng nhỏ nhắn khẽ mỉm cười, lấy mứt anh đào ngâm mật ra đặt ở lòng bàn tay:
- Xem thử đây là cái gì?
Ánh mắt đứa nhỏ lập tức sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ nịnh nọt lấy lòng, giơ đôi tay nhỏ bé ra:
- Thanh di ôm, ôm…
Tần Lâm bên cạnh thấy vậy á khẩu nghẹn lời, đây gọi là thấy ai có sữa thì gọi mẹ… Còn nhỏ đã giảo hoạt như vậy, tương lai lớn lên còn ghê gớm tới mức nào nữa?
Trương Tử Huyên quan sát sắc mặt đoán ý cũng biết suy nghĩ trong lòng trượng phu. Nàng như cười như không vén tóc mai, khẽ nhướng đôi lông mày dài liếc xéo hắn một cái, quả thật là cha nào con nấy.
Tần Lâm cười khan hắc hắc hai tiếng, dường như mẹ nó cũng không tốt lành gì…
Có tiểu tử, Thanh Đại, Từ Tân Di, Vĩnh Ninh mải lo vây quanh nó chơi đùa, Tần Lâm Tần Đốc Chủ chúng ta chỉ có thể lui xuống thứ hai, không còn thành trung tâm của mọi người nữa.
Trương Tử Huyên khẽ mỉm cười chỉ chỉ Tần Lâm, lại chỉ chỉ tiểu tử, ý tứ là con trai chàng mới là vạn người mê.
Khụ khụ…
Tần Lâm làm ra vẻ khuất phục, ho khan hai tiếng.
Vĩnh Ninh quay đầu nhìn lại, bị tiếng ho này nhắc nhở, vuốt ngực nhè nhẹ một cái:
- Đúng rồi, mới vừa rồi chúng ta từ Thích Cảnh viên xem hội hoa, tên Trịnh quốc cựu kia thật là xấu. May nhờ Tần tỷ phu lợi hại, dạy dỗ y một trận, có rất nhiều dân chúng cũng khen ngợi tỷ phu.
Thanh Đại cùng Từ Tân Di vội vàng hỏi tới nguồn cơn, Vĩnh Ninh rất thoải mái trước mặt các nàng, chậm rãi kể lại chuyện xảy ra hôm nay ở Thích Cảnh viên.
Vĩnh Ninh ngây thơ chất phác, cho dù oán hận bọn Trịnh Quốc Thái, Quang gia thật, nhưng cũng chỉ oán trách bọn chúng là bại hoại không chuyện ác nào không làm, lại không tiếc lời lẽ hết lòng ca ngợi Tần Lâm, kể lại tình hình lúc ấy vô cùng sống động. Trước kia nàng thẹn thùng khép nép trước mặt người không dám mở miệng, vào lúc này lại tươi cười hớn hở, dường như từ trước tới nay miệng lưỡi nàng chưa hề linh hoạt như vậy, trong con ngươi trong sáng chứa đầy vẻ sùng bái với nhân vật chính Tần Lâm.
Thanh Đại nghe xong gật đầu một cái:
- À, tên Trịnh Quốc Thái này thật xấu, dạy y một bài học là rất đúng.
Từ Tân Di tính tình cẩu thả, không hề phát giác cử chỉ Vĩnh Ninh khác thường, nắm quyền vung lên:
- Tần Lâm chàng đánh thật hay, tên khốn kiếp Trịnh Quốc Thái này nếu gặp phải tay bản tiểu thư, cũng phải đánh cho y một trận nhừ tử!
Duy chỉ có Trương Tử Huyên vừa ôm Tần Trạch vào lòng vừa nhìn về phía Tần Lâm mỉm cười, hạ thấp giọng xấu xa nói:
- Tần huynh, nghe ý Vĩnh Ninh dường như hết sức tôn sùng huynh…
Suỵt... Tần Lâm vội vàng giơ tay lên môi:
- Không nên đổ oan cho người thanh bạch.
Hừ, khinh ngươi! Trương Tử Huyên lườm hắn một cái thật dài, sau đó lại nói:
- Còn nữa, e rằng động cơ vị đại anh hùng trong lòng Trưởng Công chúa cũng không đơn thuần là trừ hại vì dân. Theo tiểu muội thấy, Trịnh nương nương hẳn sẽ có điều cử động.
Tần Lâm cười khổ sờ sờ mũi, người hiểu ta chỉ có phu nhân.
Lòng dạ cả đôi phu thê này đều đen tối.
o O o
Quan trường kinh sư phàm có gió thổi cỏ động, rất nhanh sẽ truyền đi khắp thành. Tin tức Tần Lâm đánh Trịnh quốc cựu ở Thích Cảnh viên không cánh mà bay thật nhanh, các phe thế lực đều nhận được báo cáo rất sớm.
- Ha ha ha, Tần Lâm cuồng vọng tự đại, đầu óc mê muội rồi sao, cũng dám trêu chọc Trịnh nương nương!?
Nha môn Cẩm Y Vệ, Đô Đốc Lưu Thủ Hữu cất tiếng cười to, kêu tâm phúc thủ hạ của mình Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân:
- Hôm nay Lưu mỗ thiết gia yến, các ngươi có thể uống cho thỏa thích!
Ty Lễ Giám, Trương Tôn Nghiêu nói nhỏ bên tai bá phụ Trương Kình mấy câu, Trương Kình ặc một tiếng, sau đó âm dương quái khí cười ba tiếng quái dị.
Trương Tiểu Dương cũng ghé bên tai Trương Thành bẩm báo tình huống, thần sắc hai chú cháu này trở nên âm trầm, Trương Thành hồi lâu không nói một lời, cuối cùng thở dài thật dài.
- Hạn kỳ sắp tới, hạn kỳ sắp tới!
Trong nhã các tửu quán Hối Hiền lâu, Cố Hiến Thành mặt mũi hưng phấn đi tới đi lui, vung tay nói lớn:
- Trịnh thị lòng mang dị chí, muốn đầu độc thánh thông, âm mưu phế trưởng lập ấu. Tần tặc gian tà loạn chính, đã thành thế hùng mạnh khổng lồ, hai tên liên thủ khiến cho chúng ta không làm gì được. Hiện tại gian phi cùng Tần tặc xích mích, thật là thiên ý thiên ý!
Cái gọi là hội hoa ‘cùng vui với dân’ là Vạn Lịch cùng Trịnh Trinh hạ lệnh mà làm, bốn chữ ‘cùng vui với dân’ này thật không đơn giản, từ trước đến giờ chỉ có đế hậu mới có thể sử dụng. Hôm nay lại do ca ca Trịnh Trinh làm, ý tứ trong đó đã rất rõ ràng, các vị văn thần tất nhiên như lâm đại địch, xem Trịnh Trinh là yêu nữ hại nước.
Bọn Dư Mậu Học, Triệu Ứng Nguyên, Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền cùng nhau cười to, chỉ chốc lát sau, Dư Mậu Học thình lình đứng dậy, vung tay áo, chính khí bừng bừng nói:
- Hoàng trưởng tử đã có bốn tuổi, quốc bản nên sớm định, có thể thừa dịp gian đảng xảy ra nội loạn viết tấu chương cả đêm, cầu xin bệ hạ sớm lập quốc bản, quyết định vị Thái tử. Chúng ta đồng lòng hợp sức, sợ gì gian phi, Tần tặc!
Mọi người ầm ầm đáp ứng, mắt ai nấy đỏ ngầu như gà chọi.
o O o
Tử Cấm thành, Ninh Tú cung.
Vạn Lịch không có ở đây, quả thật là chuyện hiếm có, nghe nói hôm nay có chuyện khẩn yếu cần thương nghị với chư vị Các Thần, Lục bộ Cửu khanh, bị kẹt ở Dưỡng Tâm điện không thể thoát thân, cho nên chủ nhân chỉ có hai mẹ con Trịnh Trinh và Chu Thường Tuân. Nếu là một ngày khác, nhất định lúc này Vạn Lịch sẽ ở Ninh Tú cung.
Bệ hạ không có ở đây, lại có thêm vị quốc cựu gia không thường tới. Trên đầu Trịnh Quốc Thái quấn nhiều vòng băng vải, mặt sưng như đầu heo, đôi môi cũng bị nứt nẻ mấy chỗ, hai vành mắt bầm đen sưng vù, chỉ còn lại hai khe hở cực nhỏ, dáng vẻ chật vật vô cùng.
Chu Thường Tuân đã có ba tuổi chẵn, chính là lúc vô cùng nghịch ngợm, lúc nó kéo tóc cung nữ, lúc lại đẩy ngã đồ vật. Trịnh Trinh bất chấp hết thảy, ánh mắt nhìn hài tử đầy vẻ trìu mến cưng chìu, chỉ có ba phần tâm tư đặt trên người ca ca, sắc mặt hết sức bình đạm, tựa hồ cũng không cảm thấy giật mình vì bộ dáng này của Trịnh Quốc Thái.
Vốn là như vậy, trước khi Trịnh Trinh vào cung được sủng ái, vị ca ca không ra gì này của nàng thường hay bị lưu manh côn đồ đánh không còn hình người, cho nên bây giờ cũng không có gì giật mình.
Trịnh Quốc Thái ôm mặt khom người, một tay chỉ ra bên ngoài, khóc lóc kể lể:
- Muội muội, muội phải làm chủ cho ngu huynh, Tần Lâm hắn đánh vào mặt ngu huynh, thật ra là đánh vào mặt của muội. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, người không biết còn tưởng rằng muội muội đã thất sủng…
Đôi mày Trịnh Trinh khẽ nhướng, vẫn không nói gì, Trịnh Quốc Thái đột nhiên ngã nhào về phía trước, trán đập mạnh vào mép giường vang lên một tiếng bịch thật lớn.
- Cữu cữu đần, cữu cữu ngốc!
Chu Thường Tuân vỗ tay cười ha hả, thì ra là nó ở phía sau đẩy Trịnh Quốc Thái ngã.
Chu Thường Tuân thân thể mập mạp, hơn ba tuổi thể trạng đã bằng với đứa trẻ năm sáu tuổi bình thường. Sức lực Trịnh Quốc Thái vốn đã bị tửu sắc vắt kiệt, lại đang khom người ra phía trước nói chuyện, bị đứa nhỏ xô từ phía sau một cái bất ngờ không giữ được thăng bằng, mới đập trán vào mép giường như vậy.
Giường Ninh Tú cung làm bằng gỗ đỏ thượng hạng, vừa nặng lại cứng rắn, Trịnh Quốc Thái từ dưới đất bò dậy, trán đã nổi u, khiến cho y đau đến nhe răng toét miệng.
- Sức lực Tuân nhi thật mạnh, xô cữu cữu ngã lăn.
Trịnh Trinh cười vuốt đầu con trai, không hề trách cứ nó chút nào, lại vỗ vỗ lưng nó:
- Mẹ và cữu cữu con có chính sự, con đi chơi đi.
Chu Thường Tuân nhìn Trịnh Quốc Thái giả làm mặt quỷ, lại đi tìm cung nữ gây phiền phức. Bởi vì Vạn Lịch và Trịnh quý phi cưng chìu, bọn cung nữ bị nó nắm tóc, vung quyền đánh loạn nhưng không dám chống lại chút nào.
Trịnh Quốc Thái thiệt thòi như vậy cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, từ nhỏ y đã hơi sợ vị muội muội này, hôm nay nhờ có nàng được cưng chìu sủng ái, cả nhà mới gà chó thăng thiên, càng thêm kính sợ có thừa. Nếu Trịnh Trinh cưng chìu con trai như vậy, y cũng không dám nói nửa chữ không.
Huống chi nói không chừng vị điệt nhi này tương lai sẽ ngồi lên ngôi Hoàng đế.
Trịnh Quốc Thái sờ sờ cái trán còn đau, nhìn Trịnh Trinh cười xấu hổ. Trong mắt y muội muội thỏ thẻ bên gối thật là lợi hại, xúi giục Vạn Lịch đối phó Tần Lâm chắc chắn là dễ như trở bàn tay.
Thậm chí y bắt đầu tính toán, chờ Vạn Lịch giáng chỉ bắt Tần Lâm sẽ làm nhục hắn, chơi đùa hắn thế nào, để báo mối thù ở Thích Cảnh viên
Không ngờ Trịnh Trinh cũng không đùng đùng nổi giận, mà là cau mày nghĩ ngợi, chậm rãi nói:
- Muội biết Tần Lâm, người này vô cùng thông minh, thức đại thể, biết tiến thối, nếu hắn đánh huynh tất là huynh không đúng. Quốc cựu không nên lừa gạt muội, hãy kể rõ tiền nhân hậu quả, đừng nên giấu giếm. Thường ngày huynh làm những chuyện xấu gì, muội cũng biết không ít.
Trịnh Quốc Thái lập tức sững sờ, không nghĩ tới muội tử hướng cùi chỏ ra ngoài, lại giúp Tần Lâm.
Thuận công công bên cạnh cầm phất trần trong tay, cố gắng giấu tiếng cười trong cổ họng. Người ngoài không biết nhưng y biết rất rõ ràng, e rằng trong lòng nương nương, Tần Đốc Chủ còn tốt hơn vị thân ca ca này nhiều.
Trịnh Quốc Thái buồn bã nhìn Thuận công công, Thuận công công ngoảnh mặt đi chỗ khác, ngươi làm những chuyện kia, chúng ta dám gạt nương nương sao?
Trịnh Quốc Thái vạn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói ra tiền nhân hậu quả một lượt, mỗi khi đến thời điểm hàm hồ không rõ, Trịnh Trinh liền tỏ vẻ bình thản hỏi thêm mấy chữ, lại đúng vào điểm mấu chốt, khiến cho Trịnh Quốc Thái không thể nào giấu giếm.
Cẩm Y Vệ Cẩm Y Vệ - Miêu Khiêu Cẩm Y Vệ