Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Tác giả: Miêu Khiêu
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1165
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4805 / 90
Cập nhật: 2015-11-14 03:45:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1008: Sát Cơ Trong Rừng Rậm
Đại quân Mãng Ứng Lý đóng ở vùng bình nguyên phía Đông rộng hơn. Bởi vì quan đạo từ Bảo Sơn đến Thi Điện sau khi ra khỏi núi bèn chạy thẳng tới nơi này, nên đây là con đường quân Minh bắt buộc phải đi qua nếu muốn thu phục Thi Điện.
Quân Miến Điện không thể nói là không hùng hậu, mười vạn đại quân tầng tầng lớp lớp, binh qua cờ xí hết sức chỉnh tề, phía trước là từng hàng chiến tượng triển khai. Thân thể khổng lồ của đám cự thú chiến tranh này dày cộm nặng nề, tràn đầy lực lượng, hơn nữa còn được trang bị khôi giáp tinh xảo. Mỗi con chiến tượng được ba tên binh sĩ phụ trách, một tên điều khiển, một tên cung tiễn thủ, một tên trường mâu thủ, có được sức chiến đấu hết sức cường hãn.
Đây mới là thực lực chân chính của quân Miến Điện, đội quân chiến tượng cường hãn quét ngang toàn bộ bán đảo Trung Nam, từ trước tới nay ít gặp địch thủ.
Chỉ tiếc chiến tượng khổng lồ hơi có vẻ cồng kềnh chậm chạp, khó có thể thi triển ở vùng núi. Cho nên trước đó ở Bồ Man quan đã mỏi mệt, Mãng Ứng Lý dứt khoát quyết định rút lui, sau đó bày trận trên vùng bình nguyên này, giăng lưới đợi sẵn quân Minh.
Không chỉ có Mãng Ứng Lý cỡi chiến tượng màu xám đen khổng lồ, dáng vẻ hung hăng nhao nhao muốn thử, ngụy Thừa tướng Nhạc Phượng và thủ lĩnh hỏa thương thủ Tây Ban Nha Gia Nhĩ Đức Nặc cũng đã chuẩn bị chiến đấu xong xuôi.
- Ha ha ha, bọn người phương Đông giảo hoạt các ngươi, ta còn tưởng rằng các ngươi thật sự chuẩn bị rút lui!
Gia Nhĩ Đức Nặc cười ha hả, căn dặn thủ hạ hỏa thương thủ:
- Lát nữa hãy đánh thật hăng, để cho người Trung Quốc biết dũng sĩ Tây Ban Nha chúng ta lợi hại!
o O o
Mãng Ứng Lý cũng không phải là hạng người hữu dũng vô mưu, càng không phải là hạng thiếu niên kế vị khinh cuồng, lựa chọn quyết chiến với chủ lực quân Minh ở Bảo Trường Dịch là có đạo lý.
Hai đời Quốc Vương Đông Hu vương triều Mãng Thụy Thể, Mãng Ứng Long đối nội chăm lo việc nước, đối ngoại giơ cao chiến đao, Đông ép Xiêm La, Lào, Bắc xâm phạm biên thùy Vân Nam, đạt tới thời kỳ hùng mạnh nhất trong lịch sử Miến Điện. Đến thời Mãng Ứng Lý lại càng binh cường mã tráng, đối ngoại khuếch trương dã tâm nóng bỏng chưa từng có.
Lúc Mãng Ứng Lý còn thanh niên từng theo phụ thân Mãng Ứng Long Nam chinh Bắc chiến, tích lũy kinh nghiệm chiến tranh phong phú. Hơn bốn mươi tuổi y leo lên vương vị, chính là lúc đang sung mãn, dụng binh lão luyện nhưng không kém phần tàn nhẫn, nhiều lần đánh danh thần Đại tướng các nước Xiêm La, Lào răng rơi đầy đất. Tuy không thể sánh ngang cùng Tần Hoàng Hán Võ của Trung Hoa thượng bang, thường hay được gọi là tiểu bang nhãi nhép, nhưng đối với các nước nhỏ bán đảo Trung Nam cũng được coi là một đời kiêu hùng.
Bất quá cho dù là Miến Điện hùng mạnh như thế nào đi nữa, Mãng Ứng Lý hùng tài đại lược như thế nào đi nữa, cũng không dám thực hiện giấc mộng đánh vào kinh sư, chiếm đoạt Trung Nguyên. Đây mới thực sự là không biết tự lượng sức mình, Mãng Ứng Lý còn chưa mê muội tới mức đó.
Ý đồ của Mãng Ứng Lý chính là lấy bản thổ Miến Điện làm căn cơ, dùng võ lực chinh phục các Thổ Ty hạt khu triều Minh như Mạnh Dưỡng, Mộc Bang, Mạnh Mật, khiến cho các nước Xiêm La, Lào cúi đầu xưng thần. Tiếp theo hưng binh xâm lược phía Bắc, chiếm thành Đại Lý, cướp lấy nửa Vân Nam, cuối cùng lập triều xưng đế, sánh ngang hàng với Trung Hoa thiên tử giống như Nam Chiếu quốc, Đại Lý quốc, thành tựu một phen hùng đồ nghiệp bá.
Phải biết Đông Hu vương triều hùng mạnh như thế nào đi nữa, trong mắt người đời cũng chỉ là tiểu bang man di chốn biên thùy. Chỉ có đánh vào thành Đại Lý, chiếm cứ nửa Vân Nam mới có được văn hóa kỹ thuật của người Hán, đường hoàng lập triều xưng đế. Cho nên hai đời phụ tử Mãng Ứng Long, Mãng Ứng Lý không ngừng rèn quân luyện võ, xâm nhập biên cảnh Vân Nam, tru diệt quân dân các tộc không chịu khuất phục, điên cuồng phát triển đường lối hiếu chiến của mình.
Cùng lúc đó, người thống trị Đông Hu vương triều cũng hết sức rõ ràng, lấy thực lực Miến Điện gộp thêm tất cả chư hầu đi theo cũng tuyệt đối không cách nào chống lại được Trung Hoa thiên triều. Cho nên tiền đề thực hiện dã tâm bọn họ chính là bên Trung Quốc phải sơ ý khinh thường, không chịu thật sự dốc hết toàn lực ứng phó.
Cho dù công diệt Mạnh Dưỡng, chiêu hàng Mộc Bang, lục đại Tuyên Úy ty năm đầu triều Minh thiết lập cơ hồ thất thủ toàn bộ, Mãng Ứng Lý vẫn vào kinh thành triều cống, để mê hoặc trung tâm triều đình vốn cách xa hàng vạn dặm.
Sau đó chuyện đã xảy ra quả thật cũng đúng như bọn họ mong muốn, quan địa phương Vân Nam ngơ ngơ ngác ngác, chư công đương đạo trong triều sơ ý cẩu thả. Mặc dù Tần Lâm khéo léo thi triển diệu kế, dùng hết sức mình chế ước Đông Hu vương triều xâm lược khuếch trương, nhưng Phùng Bảo, Giang Lăng đảng rơi đài, đảng Trương Tứ Duy ngoi lên, sau đó Thân Thời Hành trở mặt, một chuỗi biến cố tranh chấp trong triều khiến cho triều đình không rảnh chú ý tới Mãng Ứng Lý. Kéo dài đến nay, Mãng Ứng Lý ngày càng phách lối, rốt cục đi tới bước cuối cùng đem binh tấn công bản thổ Trung Hoa.
Công phá Vĩnh Xương phủ, sau lưng chính là Đại Lý thành dưới chân Thương Sơn, bên bờ Nhị Hải, Mãng Ứng Lý vào kinh triều cống đã đến nơi đó nhiều lần. Thành trì cổ xưa phồn hoa đông đúc mà tinh xảo, dân chúng các tộc siêng năng cần lao thiện lương nói cười vui vẻ, hết thảy chuyện này làm cho dã tâm xâm lược của y bành trướng chưa từng có, lúc nào cũng mơ tưởng muốn chiếm cứ viên minh châu vùng Tây Nam này, biến dân chúng các tộc Đại Lý, nửa Vân Nam thành đầy tớ của mình.
Hết thảy cũng không phải là quá mức xa vời, lúc Mãng Ứng Lý chỉ cách mộng đẹp trở thành sự thật có một bước, rốt cục Trung Hoa thiên triều cảm nhận được uy hiếp, lão đối đầu Tần Lâm lãnh chức Khâm Sai đốc sư xuôi Nam, điều tập tinh binh cường tướng chinh phạt.
Quốc lực Miến Điện kém xa không bằng Trung Hoa, nếu như chiến sự kéo dài lâu ngày, trung ương vương triều có thể điều động viện binh từ khắp nơi trên cả nước, cũng có thể tiếp tế lương thảo hướng ngân binh khí giáp trượng cuồn cuộn không ngừng. Mà nhân lực vật lực người Miến Điện không thể nào đạt tới được trình độ ngang hàng, ắt không thể kéo dài. Đồng thời các chư hầu Mộc Bang, Mạnh Mật khiếp sợ uy lực Trung Hoa thiên triều, cũng sẽ dần dần tạo khoảng cách xa rời, đến lúc đó nhất định chỉ còn đường thất bại.
Rất đáng tiếc chuyện cũng không đơn giản như vậy, Mãng Ứng Lý biết rõ tuy Trung Hoa mạnh, nhưng nội bộ cũng có không ít khuyết điểm. Chỉ cần quân Miến Điện có thể lấy được thắng lợi đầy đủ ở thời kỳ đầu, mang đến cho quân Minh một thất bại không cách nào che giấu, như vậy những thế lực tạm thời nằm phục sau lưng lão đối đầu Tần Lâm lập tức sẽ nhảy ra lên tiếng, dùng các tội danh ‘Tang sư nhục nước’, ‘ham chơi lười biếng’… đả kích hắn, dùng các loại biện pháp kiềm chế hắn, các loại âm chiêu độc chiêu đều được giở ra, dốc hết toàn lực làm lung lay lòng tin của triều đình đối với hắn.
Đến lúc đó, triều đình sẽ còn ban quyền Khâm Sai cho Tần Lâm sao, quan trường Vân Nam còn có thể tiếp tục cúi đầu xếp tai sao? Kiềm Quốc Công Mộc Xương Tộ có thể sinh ra ý tưởng khác hay không, sĩ thân địa phương cũng sẽ cân nhắc lại xem có nên toàn lực ứng phó chi ứng dân phu cùng lương thảo hay không...
Đến nông nỗi này rồi, chỉ sợ cho dù Tần Lâm có lực xoay chuyển đất trời cũng sẽ không thể nào ra sức. Không cần Mãng Ứng Lý đích thân động thủ, minh thương ám tiễn đến từ nội bộ cũng đã có thể hủy diệt hết thảy cố gắng của tướng sĩ quân Minh, cuối cùng làm cho quân Minh thất bại.
Vì vậy Mãng Ứng Lý lựa chọn địa hình có lợi cho chiến tượng xung kích, lựa chọn lấy khỏe đánh mệt ngồi chờ quân Minh vất vả từ xa tới.
Đến khi quân Minh trèo đèo lội suối vượt qua hết hơn ba mươi dặm đường núi từ Bồ Man quan chạy tới nơi này, nhất định sẽ mỏi mệt không chịu nổi. Lúc ấy quân Miến Điện lấy chiến tượng triển khai xung phong, ưu thế binh lực tiếp nối sau đó, còn có hỏa thương thủ Tây Ban Nha trợ chiến, tất có thể nhất cử đánh tan chủ lực quân Minh.
Cuộc chiến Bảo Trường Dịch, Mãng Ứng Lý đã sắp đặt đâu vào đấy.
o O o
Điền Tây rất ít bình nguyên, Bảo Trường Dịch hơi bằng phẳng từ Đông sang Tây rộng chừng năm dặm, từ Nam chí Bắc dài chừng hai mươi dặm, phần đồng bằng tương đối bằng phẳng hơn nằm ở phía Đông Thi Điện hà. Phía Đông đồng bằng hiếm có này lại là vùng núi liên tục không ngừng, vô số đỉnh núi chập chùng cao thấp kéo dài một mạch đến tận Thủy Nhãn quan, Bồ Man quan, thậm chí còn xa hơn.
Vùng núi mặt Đông Bảo Trường Dịch mà Mãng Ứng Lý lựa chọn làm nơi quyết chiến, bên trong khu rừng rậm rạp thỉnh thoảng có bóng người màu đen chợt lóe lên. Đại thụ cành lá dày đặc che khuất ánh mặt trời, thỉnh thoảng có tia sáng xuyên qua khe lá chiếu xuống loang lổ, chiếu lên người các võ sĩ Miến Điện tộc thấp thoáng như quỷ mị.
Miến Điện có nhiều bộ tộc khác nhau như Miến Điện tộc, Đạn tộc, Mạnh tộc, trong đó Miến Điện tộc là bộ tộc chủ yếu ủng hộ Đông Hu vương triều. Mãng Ứng Long, Mãng Ứng Lý là Miến Điện tộc nhân, những võ sĩ Miến Điện tộc này chính là chiến sĩ dũng võ tinh nhuệ nhất trung thành nhất Đông Hu vương triều.
Bọn họ mặc chiến bào màu đen, đầu đội thiết khôi lấp lóe ô quang, cầm trong tay trát đao, đoản mâu và tên nỏ tẩm độc lợi cho tác chiến rừng rậm, chân không đi lại lặng lẽ không tiếng động. Thỉnh thoảng còn lợi dụng gốc cây bụi rậm ẩn núp thân mình, hoặc là tay níu dây leo leo lên cây, cảnh giác cầm nỏ lên ôm cây đợi thỏ…
Đại quân Miến Điện bày trận trên Bảo Trường Dịch trải dài từ Nam chí Bắc, hai cánh Đông Tây là vùng núi chập chùng hiểm trở, chính là tử huyệt xương sườn của đại quân, nhất định phải lấy tinh binh nghiêm mật phòng thủ. Trong đó đặc biệt cánh Đông là quan trọng nhất, bởi vì quân Minh sẽ đánh tới từ hướng Đông Bắc.
Mãng Ứng Lý bố trí võ sĩ Miến Điện tộc tinh nhuệ nhất trung thành nhất ở hướng này, những võ sĩ Miến Điện tộc này đến từ vùng núi Bắc Miến Điện, là vương giả rừng rậm trời sanh. Có thể nói rừng rậm chính là nhà bọn họ, tác chiến trong rừng rậm tự nhiên như cá gặp nước.
Vùng núi mặt Đông Bảo Trường Dịch cũng bất lợi cho đại đội quân Minh triển khai, tin tưởng dù có nhiều quân Minh hơn nữa cũng khó mà vượt qua phòng tuyến võ sĩ Miến Điện tộc tạo thành, dòm ngó đại quân Mãng Ứng Lý bên trong.
Dĩ nhiên nơi này cũng không phải là lối đi chủ yếu quân Minh đi tới, đại lộ từ Bảo Sơn đi thông Thi Điện ở vị trí chếch về phía Bắc từ trong núi ăn thông đến bình nguyên Bảo Trường Dịch này. Cho nên bố trí võ sĩ Miến Điện tộc tinh nhuệ ở chỗ này chẳng những có thể phòng ngừa quân Minh vượt qua vùng núi uy hiếp bên hông quân Miến Điện, mà đợi đến sau khi quân Minh tiến vào Bảo Trường Dịch còn có thể xuất kích trước, quay sang uy hiếp bên hông quân Minh, thậm chí còn bọc vòng từ sau, chặt đứt đường lui quân Minh.
Nếu như bị những võ sĩ Miến Điện tộc đáng sợ này quấn lấy ở vùng núi, cho dù là mấy vạn đại quân cũng khó mà chạy thoát giữ mạng.
Dãy núi cao khống chế bên dưới này gọi là Triệu Gia sơn, thế núi hiểm trở, rừng cây rậm rạp, bình thời rất hiếm vết chân người, dưới chân núi có một trại vuông bằng cỏ tranh, dân chúng các tộc trong trại nếu không chạy trốn tứ tán cũng bị quân Miến Điện sát hại. Hiện tại trong phạm vi mấy chục dặm không có người ở, chỉ có thân ảnh của võ sĩ Miến Điện tộc thỉnh thoảng thoáng hiện.
Trên đỉnh Triệu Gia sơn, ba tên võ sĩ Miến Điện tộc da đen đang đường hoàng ngồi trên tảng đá. Chúng mặc y phục màu đen viền hoa, chính là thủ lĩnh thống soái võ sĩ Miến Điện tộc.
Cũng không phải là bọn chúng sơ ý, thật sự Triệu Gia sơn đã là vị trí trung tâm phòng tuyến rừng rậm, bốn phương tám hướng đều rải thật nhiều võ sĩ Miến Điện tộc tinh nhuệ. Tin tưởng chỉ cần vừa có động tĩnh quân Minh, nơi này sẽ mượn ưu thế từ trên cao đánh xuống, phát hiện và làm ra phản ứng trước tiên.
Tên cầm đầu là thủ lĩnh võ sĩ tên gọi Cam Ba, dưới chân để một lá hắc kỳ dùng để chỉ huy. Lá cờ này chỉ về phía nào, võ sĩ Miến Điện tộc ẩn núp trong rừng rậm sẽ đánh về phía ấy.
Cam Ba nhìn đồng bạn bên người đang buồn bực lau trát đao, dùng ngôn ngữ Miến Điện cười nói:
- Đan Nạp Thụy, chớ lau đao của ngươi nữa, cứ để máu người Trung Quốc lưu lại trên đó đi, đó là vinh quang của võ sĩ chúng ta.
Đan Nạp Thụy vừa lau chùi vết máu mờ mờ dính vào trát đao, vừa buồn bực tấm tức nói:
- Đáng tiếc không thể đánh vào Bảo Sơn, nơi đó có của cải và cô nương các tộc mê người nhiều không đếm xuể... Thái Ngõa, nghe nói ngươi từng đi qua Đại Lý phải không?
Thái Ngõa là một nam nhân vàng võ gầy nhom có xương mày nhô hẳn ra ngoài, vuốt ve đoản đao trong tay cười khành khạch âm hiểm:
- Vậy cũng không phải, chúng ta đánh vào Thi Điện cũng đã sướng như lên tiên, sau đó còn có Bảo Sơn, Đại Lý, nơi sau càng phồn hoa hơn nơi trước. Bờ Nhị Hải dưới chân Thương Sơn có rất nhiều cô nương các tộc xinh như hoa, chậc chậc…
Quân Miến Điện lộ ra thú tính đến cực độ ở Thi Điện, cướp sạch rồi phóng hỏa đốt cháy tòa thành vô tội này, tên nào tên nấy cướp giết tới mức mù quáng. Đan Nạp Thụy và Cam Ba nghe nói phía sau Bảo Sơn, Đại Lý càng thêm phồn hoa, hai người không hẹn mà cùng đưa ra đầu lưỡi đỏ chót liếm liếm môi khô khốc, lửa dục trong lòng bùng cháy mạnh mẽ, hận không thể lập tức đánh tới Bảo Sơn, đánh tới Đại Lý.
Phía Bắc đến gần phương hướng đại lộ xuyên qua núi chậm chạp không có bất cứ động tĩnh gì, duy chỉ có một bụi cây trên ngọn núi trước mặt đột nhiên bị ngã.
- Cũng biết đám quân Minh này không dám vào trong núi dây dưa!
Cam Ba cười ha hả.
Đã sớm ước định với võ sĩ phía trước lấy bụi cây ngã làm tín hiệu, cách mấy ngọn núi truyền tin nối tiếp, truyền tới động tĩnh của quân Minh.
Một bụi cây ngã xuống có nghĩa là thám báo quân Minh cũng không xâm nhập vùng núi rừng rậm bao trùm, đại đội nhân mã dọc theo quan đạo đi tới Bảo Trường Dịch.
Hai tay Đan Nạp Thụy cầm trát đao múa may, cười rất hài lòng.
Thái Ngõa cười khan hắc hắc:
- Chờ quân Minh tới đầy đủ, bên kia Mãng Ứng Lý Đại vương khai hỏa, chúng ta sẽ từ trong núi xông ra, chặn lại đường về của bọn chúng!
Cẩm Y Vệ Cẩm Y Vệ - Miêu Khiêu Cẩm Y Vệ