Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Miêu Khiêu
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1165
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4805 / 90
Cập nhật: 2015-11-14 03:45:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 986: Thu Phục Đất Mất
Đúng là như vậy, trong một phủ Tri Phủ là cao nhất, Thông Phán bất quá là phó, nên giữ đúng bổn phận của mình, làm hết trách nhiệm. Nhưng Lý Kiến Trung này làm việc không biết quyền biến, rảnh rỗi lại xem bệnh cho dân chúng, làm cho thanh danh còn lớn hơn cả Tri Phủ là mình, há đâu có lý như vậy!
Sở dĩ đến bây giờ bọn họ vẫn chưa ngủ cũng là do Lý Kiến Trung mà ra. Y gởi báo cáo tới Côn Minh nói quân Miến Điện thế lớn, phải tăng cường đề phòng, có lẽ Tuần Phủ Nhiêu Nhân Khản xem xong cảm thấy phiền lòng, nên đã xuống lệnh cho Lý Kiến Trung gia tăng thủ thành, biên luyện dân tráng, hết thảy quan viên trong phủ phải canh phòng suốt đêm không được sơ suất.
Vốn đây cũng chỉ là những lời nhảm nhí, Nhiêu Nhân Khản đùa giỡn Lý Kiến Trung như làm xiếc. Cấp trên không phát tiền lương xuống, Lý Kiến Trung lấy cái gì tu sửa thành phòng, chẳng lẽ để cho dân phu tráng đinh hớp gió Tây Bắc?!
Không nghĩ tới Lý Kiến Trung được dân chúng ủng hộ hết lòng, làm quan thanh chính không nói, xong công vụ lại còn hành y tế thế, cứu không biết bao nhiêu mạng người. Trong đó có một số phú hộ nghe lời kêu gọi của y quyên tiền quyên lương, chi ứng đinh tráng, giúp y làm việc đâu vào đấy.
Lần này đến phiên Cao Đại nhân và đám mạc liêu kêu khổ liên tiếp. Lý Kiến Trung hành sự hồ đồ như vậy, bọn họ cũng phải phụng bồi, nhưng không ai muốn lên trên thành. May nhờ Tiền Cốc lão phu tử nghĩ ra một cớ, nói là ở phủ nha trấn giữ chỉ huy cho nên bọn họ mới có thể thoát thân. Mặc cho Lý Kiến Trung lên thành bận rộn, mọi người có thể ở phủ nha ung dung nhàn nhã xem ca múa, uống rượu tìm vui như hiện tại.
Từ Cao Minh Khiêm đến bọn mạc liêu đều ôm lòng oán hận Lý Kiến Trung. Cũng đừng trách bọn họ càng ngày càng không khách sáo, có kẻ uống mấy chén ít rượu, hơi có men say cũng bất chấp đông người, lớn tiếng nói:
- Lý Thông Phán dám hành sự vượt quyền, quả thật là quá đáng. Sau lưng Vĩnh Xương phủ chúng ta chính là Đại Lý, Côn Minh, thiên binh triều đình đóng ở đó. Cho dù là quân Miến Điện ăn gan hùm mật gấu cũng không dám tới nơi này!
Vừa dứt lời, chợt Lý Kiến Trung bước chân vội vã từ bên ngoài đi vào, y phục còn dính bùn đất, dọa cho đám mạc liêu đang mắng y cao hứng phải sợ hết hồn.
- Lý Thông Phán có dùng cơm tối chưa, chi bằng…
Cao Minh Khiêm cười giơ bình rượu lên, lại kêu nha hoàn bày cơm.
- Không cần.
Thanh âm của Lý Kiến Trung đau khổ vô cùng:
- Thi Điện đã mất, binh phong quân Miến Điện nhắm thẳng vào Bảo Sơn.
Cao Minh Khiêm há hốc mồm cứng lưỡi, bình rượu trong tay rơi xuống đất.
o O o
Kinh sư, chiến huống biên thùy Tây Nam vẫn chưa truyền tới, ngược lại ba tên tội thần tự tiện gây ra chiến loạn đã bị Cẩm Y Vệ lặn lội ngàn dặm xa xôi bắt trở về kinh, nhốt vào trong chiếu ngục Bắc Trấn Phủ Ty.
Trong chiếu ngục âm u, tiền nhiệm Vân Nam Án Sát Sứ Lý Tài, Kim Đằng Phó Sứ Trần Nghiêm Chi, Du Kích tướng quân Lưu Thiên Bổng bị vây khốn trong chốn lao tù, ai nấy đầu tóc rối bù, mặt mày dơ bẩn.
Lý Tài là một bán lão đầu tử khô gầy, nửa nằm nửa ngồi dưới đất, dáng vẻ uể oải chán chường. Thỉnh thoảng có Cẩm Y Hiệu Úy đi ngang qua trước phòng giam, lão cũng làm như không biết, không thèm liếc nhìn người ta lần nào, phách lối tới cực điểm.
Cẩm y quan giáo cũng không thèm so đo với lão. Người ta có vốn liếng để phách lối, cha Lý Tài là Đề Đốc Thao Giang triều Gia Tĩnh, Tuần Phủ Phượng Dương, Nam Kinh Binh bộ Thượng Thư Lý Toại, sau khi chết truy phong Thái Tử Thái Bảo, thụy Tương Mẫn, xuất thân bực này tự nhiên bất đồng với người khác.
Trần Nghiêm Chi trẻ tuổi hơn một chút, khí sắc cũng tốt hơn. Y cũng xuất thân thế gia, đường đường trải qua Lộc Minh yến, cho dù là có mười phần tội cũng sẽ chỉ bị trách phạt ba phần.
Lưu Thiên Bổng lại khác, hai hốc mắt hõm sâu, tóc xõa xuống, khóe miệng khô nẻ, trong đôi mắt hiện đầy tia máu. Dáng vẻ y hết sức đáng thương, cho dù là người có tâm địa sắt đá nhìn thấy cũng phải sinh lòng thương hại.
Không có cách nào, khác với các quan văn đường đường chính chính, có thể cứng đầu cứng cổ được, Lưu Thiên Bổng không chỉ là một võ quan, còn là một Du Kích tướng quân nho nhỏ. Tuần Phủ Đô Ngự Sử, Tuần Án Ngự Sử chỉ cần dùng một đầu ngón tay dí xuống, đã có thể khiến cho y tan xương nát thịt.
Bị Cẩm Y Hiệu Úy từ Vân Nam vạn dặm xa xôi bắt về kinh sư, còn nhốt vào chiếu ngục Bắc Trấn Phủ Ty, Lưu Thiên Bổng bị dọa sợ đến ba hồn mất hai, khí phách chỉ còn lại một. Thân thể vốn khôi ngô cường tráng sắt nấp trong góc tường, giống như mới vừa bị mười tên đại hán thay phiên làm nhục.
Trần Nghiêm Chi không chịu được tịch mịch, mở miệng tán gẫu với Lý Tài:
- Lý tiên sinh, ngài thấy lần này kết quả chúng ta thế nào? Mấy chữ ‘tự tiện gây ra chiến loạn biên cương’ nghe cũng rất kêu. Ha ha ha, cũng thật buồn cười, chúng ta bày mưu tính kế vào sinh ra tử vì biên thùy Tây Nam triều Đại Minh, không ngờ rằng rốt cục có kết quả như vậy, quả thật là tấm gương sáng cho hậu nhân.
Lý Tài bĩu môi, vân đạm phong khinh nói:
- Ăn lộc vua phải trung với vua, chúng ta hành sự ngay thẳng trung trực, không cần lo lắng quá nhiều. Cho dù là cách chức làm dân, lão phu sẽ tìm một thư viện làm lão sư, ngày ngày dạy dỗ hậu bối, thuận tiện mắng triều đình u mê hồ đồ, hôn quân cầm quyền, cũng sẽ rất thú vị.
Trần Nghiêm Chi nghe vậy cười khổ, lão nhi này cũng không hề sợ chuyện.
Lưu Thiên Bổng lại khóc không ra nước mắt, quan văn mắng hôn quân không có gì, không phải là Hải Thụy càng mắng thanh danh càng lớn hay sao. Nhưng liên lụy tới tên quan võ nho nhỏ là y, đây quả thật là trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, xui xẻo tới tận cùng.
- Lý Đại nhân, coi như mộc ân, mộc ân cầu xin ngài.
Lưu Thiên Bổng cơ hồ muốn khóc lên, hướng về phía Lý Tài dập đầu hai cái:
- Chỉ cần dâng biểu nhận lỗi với bệ hạ, trước hết để cho sự tình êm xuôi có được chăng? Trên đường tới đây nghe cẩm y quan sai nói, lần này vạn tuế tức giận chỉ vì… chỉ vì…
Tới đây Lưu Thiên Bổng cũng không dám nói tiếp, nguyên nhân rất đơn giản, sở dĩ Vạn Lịch Hoàng đế tức giận lôi đình, phái người vạn dặm bôn ba đến Vân Nam bắt ba người xui xẻo bọn họ trở về kinh, hạ chiếu ngục hỏi tội, cũng là bởi vì Lý Tài quá quật cường, quá trâu bò, không phải là quật cường, trâu bò tầm thường.
Dám mắng nhau với Vạn Lịch!
Chuyện này phải nói từ đầu, trong lịch sử thực tế, vốn Mãng Ứng Lý đã xâm lược Vân Nam từ sớm. Nhưng hiện tại bởi vì Tần Lâm bố trí khiến cho Miến Điện tuyệt cống với Trung Hoa, lại để cho các nước bán đảo Trung Nam kềm chế. Mãng Ứng Lý bị một bài học không nhỏ, cho nên kéo dài chuyện xâm lược Vân Nam hơn mấy năm so với thực tế.
Nếu triều đình và quan phủ Vân Nam lợi dụng khoảng thời gian này tăng cường quân bị xây dựng nền tảng vững chắc, sau đó điều binh khiển tướng thi triển thế công, chỉ sợ không phải Mãng Ứng Lý đánh vào Vân Nam, mà là thiên binh đánh thẳng tới Mandalay, bắt Mãng Ứng Lý chiếm kinh sư Miến Điện.
Đáng tiếc Tần Lâm tranh thủ được thời gian mấy năm, lại bị đảng tranh đấu đá làm lãng phí vô ích. Đầu tiên là Vạn Lịch thanh trừng Trương Cư Chính, truất phế Giang Lăng đảng, tiếp theo Trương Tứ Duy canh cải, sau đó Thân Thời Hành lên đài lại không cầu có công chỉ cầu không có tội. Chuyện này khiến cho từ trên xuống dưới ngơ ngơ ngác ngác, mọi người sống cuộc sống hồ đồ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Miến Điện dần dần lớn mạnh.
Mãng Ứng Lý nhìn ra tình thế này, mượn một loạt đấu đá đảng tranh trong triều Đại Minh sau khi Trương Cư Chính chết, triều đình không rảnh đối phó với mình, bên trong cải cách toàn diện, bên ngoài cực kỳ hiếu chiến, các nước đồng minh bán đảo Đông Nam do Tần Lâm thiết kế đã không còn có thể trói buộc dã tâm của Mãng Ứng Lý.
Trước đây không lâu, Mãng Ứng Lý bắt đầu phát động xâm nhập biên cảnh triều Minh, chọn lựa một loạt va chạm quân sự thử dò xét hư thực của triều Minh, chuẩn bị cho xâm lược với quy mô lớn.
Lúc ấy Lý Tài đảm nhiệm Vân Nam Án Sát Sứ truyền hịch các Thổ Ty, lại lệnh cho Kim Đằng trú truân Phó Sứ Trần Nghiêm Chi, Du Kích tướng quân Lưu Thiên Bổng xua binh phản kích, đánh thắng liên tục mấy trận. Mặc dù quy mô không lớn, không làm cho Mãng Ứng Lý thương gân động cốt, nhưng cũng khiến cho y hơi nhụt chí, giúp phấn chấn tinh thần các Thổ Ty vốn có lòng hướng Trung Hoa.
Tuần Phủ Vân Nam Nhiêu Nhân Khản, Tuần Án Ngự Sử Tô Tán là chính địch với Lý Tài, bất ngờ liên danh dâng biểu nói bọn Lý Tài tự tiện khởi binh gây hấn biên giới, hao phí quân nhu. Lúc này, Tần Lâm đang trên đường từ Sơn Tây trở về kinh sư.
Vạn Lịch tức giận vô cùng, lúc Trương Cư Chính còn sống, Miến Điện chưa từng qua đánh, Trương Cư Chính qua đời mới hai năm, Vân Nam liền xảy ra đánh nhau, đây không phải là coi thường trẫm bất tài sao?! Xem lại tấu chương của Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán, lập tức Vạn Lịch thống hận bọn Lý Tài vô cớ sinh sự, ảnh hưởng hòa bình đại cục ổn định, cho nên hạ chỉ trách mắng.
Vốn là Lý Tài chỉ cần nhẫn nhịn là xong chuyện, dù sao cũng đã lỡ đánh nhau rồi. Không ngờ rằng vị này cứng đầu cứng cổ, dâng biểu nói vi thần một lòng một ý bảo vệ quốc gia, không hề có chuyện tự tiện khởi binh gây ra biên loạn, sự thật là Miến Điện đánh chúng ta trước.
Chuyện này giống như một cái tát giáng thẳng vào mặt Vạn Lịch. Là quan trấn thủ Vân Nam gây chuyện, nói rõ Miến Điện xâm lược, đây không phải là khi dễ Vạn Lịch gia sao? Trẫm mới vừa độc chưởng triều chính, Mãng Ứng Lý đã sang xâm lược… Trước kia trẫm từng bị bạch tượng người Miến Điện tiến cống hù dọa, chuyện này có không ít người biết, Lý Tài, lão muốn vạch áo trẫm cho người xem lưng sao?!
Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán không mất thời cơ lại thượng tấu đạn hặc lần nữa, Vạn Lịch lập tức hạ lệnh bắt ba tên xui xẻo Lý Tài về kinh sư hỏi tội.
Dù Lưu Thiên Bổng nằm mộng cũng hy vọng Lý Tài có thể nhẫn nhịn để làm dịu cơn giận của bệ hạ, khiến cho chuyện này chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, mọi người có thể bình an đi ra chiếu ngục, cũng coi như đại lợi đại cát.
Nhưng y không dám nói, tính khí Lý Tài nóng nảy vô cùng, y chỉ là một Du Kích tướng quân, thật sự không có gan nói thẳng.
Cũng may Lý Tài giỏi quan sát sắc mặt đoán ý, cũng biết rất rõ ràng suy nghĩ của Lưu Thiên Bổng, cười khẩy nói:
- Lưu tướng quân nói gì vậy, lần này lão phu làm liên lụy tới ngươi, tương lai nhất định sẽ đền bù. Nhưng muốn lão phu nói lời trái với lương tâm, vậy không cần si tâm vọng tưởng!
Trời ơi, vì sao lão đầu tử này lại quật cường như vậy?!
Lưu Thiên Bổng hận không tìm được sợi dây treo cổ mình lên, liên lụy với loại người như Lý Tài quả thật là xui tận mạng.
Trong lối đi truyền tới tiếng bước chân, có một đám người đang vội vàng đi tới. Vị công tử cầm đầu cẩm bào ngọc đái văn nhã, diện mạo không có gì nổi bật hơn người, duy chỉ có mày kiếm chênh chếch, hai mắt thần quang rực sáng, chính là Đốc Chủ Đông Xưởng, Tả Đô Đốc, Thiếu Bảo Tần Lâm.
Vì sao Tần Lâm có thể tới nơi này? Bởi vì Đông Xưởng vốn có chức trách giám sát Cẩm Y Vệ, Cẩm Y Vệ phụng chỉ khởi chiếu ngục, lúc xử án Đông Xưởng cũng phải phái tọa ký tới ngồi nghe bên cạnh, chỉ bất quá lần này là Tần Lâm đích thân tới.
Tả Đô Đốc Thái Tử Thái Phó chưởng Cẩm Y Vệ sự Lưu Thủ Hữu đang ở bên người Tần Lâm, gương mặt trễ xuống dài hơn mặt ngựa, trong lòng khó chịu vô cùng, thầm nhủ không biết Tần Lâm đang muốn giở trò gì.
Quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty Lạc Tư Cung, quan chưởng ấn Nam Trấn Phủ Ty Trương Tôn Nghiêu theo sát phía sau. Vốn là chuyện Lý Tài đơn thuần chỉ là Vạn Lịch tranh chấp với thần tử, cũng không liên lụy quân quốc trọng sự gì, thật ra thì mọi người không quá quan tâm. Nhưng nam nhân như Tần Đốc Chủ giống như một con đom đóm trong đêm tối, hắn chạy đến chỗ nào cũng hấp dẫn mọi ánh mắt, Lạc Tư Cung và Trương Tôn Nghiêu cũng giống như Lưu Thủ Hữu, theo sát nửa bước không rời.
Lý Tài xuất thân hiển hoạn thế gia, chìm nổi quan trường mấy chục năm, nhãn lực không phải là tệ. Mặc dù không quen biết Tần Lâm, nhưng nhìn sắc phục hắn và thần thái cử chỉ người chung quanh, liền biết vị này là Đông Xưởng Tần Đốc Chủ mới quật khởi gần đây.
- Phải chăng người tới là Đông Xưởng Tần Đốc Chủ?
Lý Tài cao giọng hỏi, lại cười quái dị:
- Tần Đốc Chủ đến chỗ này, hẳn lão phu phải chịu khổ một chút rồi chứ. Nào, cứ việc trút giận thay nhạc phụ Đại nhân ngươi!
Chính kiến Lý Tài và Trương Cư Chính trái nghịch nhau, năm xưa Giang Lăng tướng công từng bãi chức quan của lão, lão cũng đi khắp nơi mắng loạn Trương Cư Chính.
Lý Đại nhân kia, lão nói bớt đi một câu sẽ chết sao? Lưu Thiên Bổng lại nép mình vào sát trong góc.
Ngay cả Trần Nghiêm Chi cũng cảm thấy Lý Tài thật là quá đáng, vị này quả thật là con rùa không sợ trời không sợ đất, nhìn sắc mặt lão dường như còn sợ Tần Lâm không đánh mình.
Lưu Thủ Hữu lại tức giận phi thường, tại sao Lý Tài không hỏi bản quan mà hỏi Tần Lâm trước? Dù sao ta và lão đều là hậu duệ danh thần kia mà!
Loại người giống như Lý Tài quả thật là hiếm có, vừa gặp mặt đã lập tức đắc tội người ta, thật sự không biết làm sao lão già này sống được cho tới bây giờ.
Ngoài dự liệu của Lý Tài, lão cho là Tần Lâm tuổi còn trẻ, nhất định hỏa khí rất lớn, ai ngờ Tần Lâm cũng không tức giận, ngược lại cười nói:
- Lý tiên sinh nói gì vậy? Chẳng lẽ bản đốc giống như là kẻ thích mượn công báo thù riêng sao?
Không phải là giống, mà là đúng vậy! Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu âm thầm oán hận.
Lý Tài có vẻ hứng thú nhìn Tần Lâm, hồi lâu sau mới hỏi một câu:
- Nghe nói ngươi là gian thần phải không?
Đúng, lời này không sai! Lưu Thủ Hữu ngấm ngầm đồng ý, hảo cảm với Lý Tài tăng lên rất nhiều.
- Tiếng đồn đáng sợ, ba người nói có cọp ở chợ, nói Lý tiên sinh tự tiện gây nên chiến loạn biên cương cũng là như vậy.
Tần Lâm cười hì hì trả lời.
Ừm, lời này của Tần Lâm có hơi phạm thượng bệ hạ, Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu đều ngấm ngầm ghi chuyện này vào trong sổ bìa đen dành cho Tần Lâm.
Lý Tài lại cười ha hả, quan sát Tần Lâm từ đầu đến chân một phen, luôn miệng nói:
- Thú vị, thú vị.
Trong lòng Lưu Thiên Bổng đang dậy sóng, rất muốn dập đầu trước Lý Tài. Thân lão đang ở trong tù ngục còn nói Đốc Chủ Đông Xưởng thú vị, thật không biết chữ chết viết như thế nào, lão không sợ nhưng ta sợ…
Lưu Thiên Bổng cũng là một viên dũng tướng sa trường, nhưng nếu chết trong chiếu ngục không minh bạch, vậy y tuyệt đối không cam lòng.
Trần Nghiêm Chi cũng chỉ hơi khá hơn một chút, y làm quan ở Vân Nam, không quen thuộc tình huống kinh sư, chỉ cho rằng Tần Lâm là sủng thần của Vạn Lịch, cố ý phái tới chỉnh trị Lý Tài. Nếu thật sự là như vậy, rõ ràng đây là cơ hội cuối cùng để hạ mình, nếu còn không chịu, e rằng bệ hạ sẽ thật sự nổi giận.
Can gián quân vương, chịu đình trượng, hạ chiếu ngục, đày đi vạn dặm, đối với quan văn không đáng kể gì, thường là nhờ vậy còn được nổi danh. Nhưng thân mang tội danh tự tiện gây ra chiến loạn biên cương, bị nhốt vào chiếu ngục đợi tội quả thật không phải tầm thường.
Lý Tài quan sát Tần Lâm, Tần Lâm cũng đang quan sát lão. Sau khi quan sát lão nhân này một hồi chợt bật cười:
- Lý tiên sinh, rốt cuộc tình thế Vân Nam như thế nào, lão hãy nói cho bản quan biết.
Dù sao Tư Vong Ưu cũng là Thổ Ty Mạnh Dưỡng, dĩ nhiên là rõ ràng tình huống bên trong hạt khu, nhưng muốn đứng ở toàn cục để phán đoán phân tích, nàng vẫn chưa làm được.
Muốn hỏi thế cục Miến Điện, Vân Nam, cũng chỉ có hỏi Lý Tài là thích hợp nhất.
Lý Tài đảo mắt vài vòng, tức giận nói:
- Vì sao ta phải nói với ngươi?
Tần Lâm cười cười:
- Thân Thủ Phụ bên ngoài rộng lượng mà bên trong hẹp hòi, lần này quân Miến Điện xâm lược, nếu như Đại Minh chiến thắng chư vị còn có đường sống, vạn nhất bất hạnh mà chiến bại, chư vị còn có thể sống được sao?
Thân Thời Hành vì xui xẻo mà văng miểng, thật ra tất cả mọi người có mặt tại trường đều biết, kẻ bên ngoài rộng lượng mà bên trong hẹp hòi kia chính là Vạn Lịch. Nếu đánh thắng cuộc chiến Miến Điện, y cảm thấy tự hào đương nhiên sẽ không quá khắc nghiệt đối với thần tử, nhưng vạn nhất thất bại, có thể tưởng tượng được kết quả của bọn Lý Tài.
Lưu Thủ Hữu rất bất đắc dĩ, rõ ràng Tần Lâm nói xấu sau lưng Vạn Lịch, nhưng lại mang Thân Thời Hành ra che đậy, khiến cho y cũng không có cách nào bắt bẻ Tần Lâm.
Lưu Thiên Bổng hết sức khẩn trương nhìn Lý Tài, Trần Nghiêm Chi cũng không kềm được, y rất muốn nói cho Tần Lâm nếu như Lý Tài không chịu nói, y cũng có thể nói được tám chín phần mười.
Lý Tài nhìn chằm chằm Tần Lâm, hài hước nói:
- Sao hả, Tần Đốc Chủ hỏi những chuyện này là cố ý vì quốc thổ, diệt địch ở biên thùy Tây Nam lập công ư?
Lưu Thủ Hữu, Trương Tôn Nghiêu đều cười khẩy, Tần Lâm không chịu làm Đốc Chủ Đông Xưởng uy phong ở kinh sư, lại chạy tới Vân Nam khỉ ho cò gáy để làm gì, trừ phi là đầu óc hắn có vấn đề…
Không nghĩ tới Tần Lâm lại trịnh trọng hiếm thấy gật đầu một cái, hắng giọng nói:
- Bản đốc đang muốn đi Vân Nam một chuyến, cho nên đặc biệt tới thỉnh giáo tiên sinh, mong rằng tiên sinh không tiếc chỉ giáo.
Cái gì? Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu đầu tiên là giật mình, tiếp theo mừng rỡ, Tần Lâm muốn đến Vân Nam, một năm nửa năm không về được, đây chính là chuyện tốt vô cùng… Nhưng hắn muốn giở trò gì đây…
Hai người nhất thời bắt đầu lo được lo mất.
Lý Tài lại thấy được thành ý tuyệt đối trong mắt Tần Lâm, rốt cục lão cười chân thành:
- Thôi thôi thôi, sĩ đại phu ngơ ngác không biết, lại để người trong Xưởng Vệ vất vả lo chuyện biên cương... Lão phu sẽ nói cho ngươi nghe vậy. Năm xưa Mộc Vương triều Đại Minh hạ Vân Nam, trừ châu phủ trọng địa Trung Nguyên lại thiết lập rất nhiều Thổ Ty hiệp thủ biên cương, trong đó có lục đại Tuyên Úy ty: Mạnh Dưỡng, Miến Điện, Lào (Lão Qua), Xa Lý (Chelyabinsk thuộc Nga hiện tại), Mộc Bang (Mon, một bang của Miến Điện), Bát Bách Đại Điện (miền Đông của bang Shan thuộc Miến Điện hiện tại), sau đó Miến Điện Đông Hu vương triều hưng khởi, gồm thâu bốn bề, lục đại Tuyên Úy ty đã thất thủ...
Bờ cõi Vân Nam triều Minh lúc ấy rộng lớn hơn đời sau rất nhiều, chỉ bất quá rất nhiều địa phương không phải là lập Hán quan thống trị, mà là thực hành thống trị ràng buộc bằng Thổ Ty. Các quốc gia đời sau như Miến Điện, Lào, vào lúc ấy còn là hạt khu Thổ Ty thuộc triều Đại Minh.
Lý Tài hết sức rõ ràng tình huống Vân Nam và Miến Điện, nói ra đầu đuôi gốc ngọn rất tỉ mỉ chi tiết. Nếu ai không ở vào vị trí của lão sẽ khó lòng nói ra bao quát toàn cục được như vậy.
Tần Lâm lập tức sinh ra cảm giác nghe người nói chuyện một phen còn hơn đọc sách mười năm. Sau khi khi biết được rõ ràng thế cục Vân Nam, Miến Điện, càng thêm kiên quyết xuôi Nam.
Nếu như trước đó Tần Lâm chỉ nghĩ đến chuyện thoát ra khỏi đấu đá trong triều chờ đợi thời cơ, vậy hiện tại hắn đã thật sự muốn đi Vân Nam kiến công lập nghiệp, thu hồi tất cả đất đai đã mất trở về bản đồ Trung Hoa.
o O o
Cơ hồ cũng ngay lúc đó, biểu chương Vân Nam cấp báo rốt cục được bảy trăm dặm hỏa tốc đưa tới kinh sư: Mang Thị đã mất, Thi Điện đã mất, Thuận Ninh cấp báo, Vĩnh Xương cấp báo!
Bản đồ Vân Nam triều Minh hiện tại lớn hơn xa đời sau, các địa phương Thuận Ninh, Vĩnh Xương là trung tâm Vân Nam, sau lưng chính là Đại Lý và Côn Minh. Quân Miến Điện công phá Thi Điện, mở ra lối đi thông Thuận Ninh và Vĩnh Xương, nhắm thẳng Đại Lý, Côn Minh, làm dao động trụ cột thống trị triều Đại Minh ở Vân Nam!
Tuần Phủ Vân Nam Nhiêu Nhân Khản, Tuần Án Ngự Sử Tô Tán cũng không có cách nào giả bộ thái bình như trước nữa. Bọn họ dâng biểu dùng lời lẽ hết sức thống thiết, nói rõ không ngờ rằng Miến Điện hoành hành ngang ngược như vậy, thỉnh cầu triều đình trị tội mình, đồng thời lại bày tỏ bằng lòng lập công chuộc tội. Ý nói là nếu như triều đình tiếp tục giữ lại hai người bọn họ ở Vân Nam, vậy có thể kết thúc thắng lợi cuộc chiến này.
Cho đến hiện tại, người trong triều đình đều biết Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán chỉ nói bậy, nhưng không ai dám dâng biểu chọc cho Vạn Lịch nổi giận. Chỉ có Thân Thời Hành và Phó Đô Ngự Sử Ngô Thời thượng tấu, yêu cầu xử lý khoan dung với bọn Lý Tài xui xẻo dính vào chiến loạn biên thùy.
Thân Thời Hành giở thủ đoạn này rất đẹp, không phải là Miến Điện đánh vào mặt của Vạn Lịch, mà là Lý Tài không cẩn thận đưa tới mối họa biên cương, như vậy Vạn Lịch đã có thang hạ đài.
Quả nhiên Vạn Lịch thấy mình có thể giữ được thể diện nên cũng không tra cứu thêm nữa, tiếp tục nhốt ba viên phạm quan trong chiếu ngục.
Rồi cũng phải thu thập thế cục Vân Nam, không thể nào để cho càng ngày càng trở nên tệ hại. Mà Tuần Phủ Nhiêu Nhân Khản và Tuần Án Tô Tán có vẻ không chịu đựng được lâu, vậy phải chọn lựa năng thần chạy ra đó trấn thủ. Vị đại thần này cũng không cần có kinh nghiệm đánh giặc phong phú, bởi vì Tổng Binh Vân Nam Kiềm Quốc Công Mộc Xương Tộ không phải là kém cỏi.
Cẩm Y Vệ Cẩm Y Vệ - Miêu Khiêu Cẩm Y Vệ