TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Miêu Khiêu
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1165
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4805 / 90
Cập nhật: 2015-11-14 03:45:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 614: Nước Cạn Lòi Đá
oàng Đài Cát gấp đến độ cuống quít, không chiếu cố được quá nhiều, sắc mặt tái nhợt nói:
- Có kêu, Đức Mã nàng kêu một tiếng, mới vừa rồi chúng ta đều quên nói.
Đúng đúng đúng, Cổ Nhĩ Cách Đài Cát cùng Bạt Hợp Xích gật đầu liên tục.
Sắc mặt Tần Lâm càng ngày càng cao hứng:
- Trong tờ khai nói lúc ấy các ngươi ở cửa hàng gấm lụa bên đường, nếu các ngươi nghe được, như vậy hẳn chưởng quỹ và người làm cửa hàng cũng phải nghe được. Có lẽ bản quan có thể đi hỏi bọn họ một chút...
- Không không, để ta nhớ lại, ừm, thật ra là nghe lầm, Đức Mã cũng không có kêu, không có kêu...
Hoàng Đài Cát hoảng hốt hai tay xua liên tục, vội vàng đổi lời nói, dáng vẻ quả thật chật vật không chịu nổi, hết sức buồn cười.
Hì hì... Kim Anh Cơ che miệng cười khẽ, lại kéo kéo Kim Anh Cơ:
- Thật… thật là nực cười, rốt cục ta đã hiểu trước kia Tần Lâm làm gì rồi.
- Làm cái gì?
Từ Tân Di chớp chớp mắt to tròn.
Kim Anh Cơ nghiêm nghị nói:
- Làm trò khỉ!
Dứt lời, hai vị mỹ nhân đều cười khom lưng không thẳng nổi.
Các quan viên nghe đoạn đối thoại này ai nấy lộ vẻ dở khóc dở cười. Đây không phải là Tần tướng quân đang làm trò sao, khiến cho Hoàng Đài Cát xoay vòng vòng không phân biệt được phương hướng, vừa phun nước bọt ra đã vội vàng nuốt trở vào, dáng vẻ tiến thối lưỡng nan hết sức khó chịu.
Tần Lâm chuyển sang Triết Biệt, lại hỏi:
- Triết Biệt huynh đệ, Đức Mã là chủ nhân của ngươi, nàng có tai điếc mắt mù, có câm hay không?
- Không có, mắt chủ nhân còn sáng hơn sao, giọng nàng giống như mã đầu cầm (loại đàn Mông Cổ đầu cần có hình đầu ngựa).
Triết Biệt dứt lời liền hung hăng nhìn chằm chằm vào Hoàng Đài Cát, nếu như ánh mắt có thể phun ra lửa, Hoàng Đài Cát nhất định đã bị tan thành tro bụi.
- Đúng vậy!
Tần Lâm dõng dạc nói:
- Trong lời khai của Từ Tân Di, Hoàng Đài Cát và Hoàng Tam Đản thuộc phe ‘trung lập’, tất cả đều không nói tới Đức Mã đã từng kêu lên. Nhưng tai Đức Mã không điếc, mắt không mù, miệng không câm, cho dù là ngựa Từ thị nhanh hơn nữa, cũng không thể nào đột ngột va chạm trên đường cái trống trải rộng rãi, bay lên đụng vào tường mới chết. Trong quá trình này có một thời gian, vì sao nàng không hề cất tiếng kêu kinh hãi?
Đến đây câu trả lời đã xuất hiện rõ ràng, Tần Lâm nói thẳng ra:
- Trước sau khi bị đụng không có kêu lên, sau khi bị thương sống sót một thời gian mới có thể hình thành não sưng phù, vết thương do vật tày hình tròn đánh, bất kỳ điểm nào có lẽ cũng không gây nghi ngờ gì. Thế nhưng ba điểm này xuất hiện đồng thời cũng chỉ có thể là một kết quả: sau khi Đức Mã phu nhân bị đánh ngất xỉu lại bị ném từ trong hẻm ra đường, đúng lúc Từ thị cỡi ngựa chạy tới đụng chết!
- Chẳng trách nào…
Từ Tân Di la hoảng lên:
- Ta hồi tưởng lại cảm thấy lúc ấy có cái gì không đúng, bây giờ mới nhớ ra, Đức Mã không chỉ không kêu thét lên, tư thế của nàng cũng có vẻ khác thường, không giống như là tự mình xông ra ngoài.
Bằng chứng như núi, không thể cãi lại, đến đây vụ án đã không có bất cứ quan hệ gì với Từ Tân Di. Mặc dù Đức Mã là bị ngựa chạy đụng chết, nhưng thủ phạm thật sự phía sau màn là do người khác.
- Đức Mã, nàng chết thật thê thảm…
Đột nhiên Hoàng Đài Cát gào khóc lớn lên:
- Là ai, là ai giết Đức Mã của ta?
Trời ơi, chuyện tới nước này vẫn còn đóng kịch sao? Thật ra đến hiện tại trong lòng mọi người đã có suy đoán, ai nấy đều khinh bỉ tên khốn này.
Tần Lâm cười vui vẻ hơn bất cứ lúc nào, ra lệnh cho Lục Viễn Chí:
- Tên mập, đệ mau dắt A Sa tới đây, à không, bảo A Sa dắt Đại Hoàng tới.
Từ Tân Di nghe vậy ngơ ngác không hiểu.
Tần Lâm vừa cười vừa chỉ chỉ thi thể Đức Mã:
- Mới vừa rồi các vị đã thấy được, nàng bị một vật tày hình tròn to chừng một tấc đánh ngất xỉu, như vậy rốt cục hung khí đánh nàng là thứ gì… Hòn đá, đá cuội, côn gỗ... hay là chuôi đao?
Tần Lâm vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người không tự chủ được nhìn về phía đám quý tộc Mông Cổ.
Bất kể quý tộc hay là Na Nhan võ sĩ, ai nấy đều đeo bên hông một thanh loan đao Đại Hãn. Loại loan đao này thân đao khá dài, sống đao rất dày, lưỡi rất sắc bén, năng lực bổ chém siêu quần tuyệt luân, nhưng sức nặng tương đối lớn. Cho nên cuối chuôi đao có gắn một quả cầu sắt để cân bằng đối trọng, giúp cho lúc múa may trở nên vừa tay hơn.
Quả cầu sắt này vừa đúng có đường kính một tấc, hoàn toàn giống với vết thương bị đánh bằng vật tày sau gáy Đức Mã phu nhân.
Hừ hừ hừ, Tần Lâm cười lạnh nói tiếp:
- Đức Mã ngộ hại trong vòng mười phút từ khi rời khỏi cửa hàng tơ lụa đi nhà xí, hung thủ cũng sẽ không đặc biệt đi tìm hung khí, sau khi xong chuyện cũng sẽ không nghĩ đến xử lý hung khí, như vậy còn có cái gì thuận tay hơn so với chuôi loan đao Đại Hãn mà bọn họ luôn mang theo bên mình?!
Đang khi nói chuyện A Sa đã dắt Đại Hoàng chạy tới thật nhanh, Lục Viễn Chí bị bỏ rơi ở phía sau, mệt mỏi thở hồng hộc.
- Đại thúc, muốn A Sa giúp một tay ư?
Ánh mắt của bé gái long lanh tràn đầy hy vọng.
- Là để cho Đại Hoàng giúp một tay...
Tần Lâm cười vỗ vỗ đầu của nó.
Thật là tức chết đi được! A Sa oán hận liếc nhìn hắn một cái, rốt cục vẫn phải dựa theo chỉ thị của Tần Lâm, dắt chó ngửi thi thể Đức Mã phu nhân.
- Cởi loan đao Đại Hãn của các ngươi xuống hết!
Tần Lâm quát to một tiếng về phía đám quý tộc Mông Cổ:
- Hung thủ sát hại Đức Mã phu nhân nằm trong số các ngươi!
Cổ Nhĩ Cách Đài Cát, Bạt Hợp Xích vẫn còn cứng đầu cứng cổ không muốn cởi loan đao ra, Triết Biệt là người đầu tiên cởi loan đao của mình từ bên hông đặt xuống đất, sau đó trợn mắt nhìn bọn họ.
Tần Lâm giơ tay ra hiệu, các Hiệu Úy thân binh Bắc Trấn Phủ Ty tay cầm Tú Xuân đao, nhất tề tiến lên trước một bước:
- Bỏ đao xuống!
Mấy tên quý tộc Mông Cổ vốn là tương đối nghiêng về phía triều đình, thấy tình thế bất lợi cho Hoàng Đài Cát lập tức như cỏ đầu tường ngả theo chiều gió, vội vàng cởi loan đao:
- Được rồi, chúng ta được Hoàng đế thiên triều chiêu an, lại được Trương Tướng gia thương yêu, ai nấy đều được phong Đô Đốc, Chỉ Huy, chẳng lẽ rốt cục thật sự đánh nhau ở kinh sư sao?
Đám Hoàng Đài Cát ngơ ngác nhìn nhau, chuyện cho tới bây giờ bọn họ cũng bị ép không có đường lui, thật sự không thể làm gì, chỉ còn nước rề rà đặt loan đao của mình xuống đất.
Tần Lâm ra lệnh cho các Hiệu Úy bày hơn hai mươi thanh loan đao Đại Hãn, mỗi thanh cách nhau ba thước thành một hàng thật dài, sau đó vẫy vẫy tay:
- A Sa, dắt Đại Hoàng tới đây.
Mới vừa rồi A Sa dắt Đại Hoàng ngửi ngửi thi thể Đức Mã phu nhân, nó đã hưng phấn chạy một vòng, không ngừng vẫy vẫy đuôi.
Trong thời gian qua Tần Lâm dạy phương pháp huấn luyện cảnh khuyển cho A Sa, ngày nào nó cũng nghiêm khắc huấn luyện con chó này, luyện tập khứu giác, truy tung đuổi bắt, rèn luyện thể năng.
Không ngờ rằng Đại Hoàng chỉ là một con chó vườn vừa hung vừa ác như vậy, được A Sa huấn luyện lại thật sự có chút dáng dấp của cảnh khuyển. Bộ lông của nó bóng mượt, hai tai dựng đứng ra vẻ hết sức cơ trí, ánh mắt lấp lánh hữu thần.
Đại Hoàng được A Sa dắt đến trước một hàng loan đao Đại Hãn, bé gái vỗ đầu của nó:
- Đại Hoàng ôi Đại Hoàng, ngươi ngửi thử xem thanh đao nào có mùi của Đức Mã phu nhân?
Dáng vẻ thông minh lanh lợi của bé gái khiến cho các vị quan viên cảm thấy vui vẻ trong lòng. Thân Thời Hành vuốt chòm râu bạc nở một nụ cười, hơi cúi người xuống:
- Tiểu cô nương, chó của ngươi có thể ngửi ra được mùi trên đao hay sao?
- Đúng vậy, lão gia gia, Đại Hoàng vô cùng lợi hại, có lần ta mua một hộp hạt dẻ làm rơi trên xe ngựa, đã đi xa năm dặm Đại Hoàng còn quay trở lại tìm được!
Ánh mắt trong veo như nước của A Sa chớp chớp, liến thoắng nói một hơi.
Thân Thời Hành mừng rỡ, vỗ vỗ đầu A Sa:
- Thật ngoan, ừm, nếu lão phu có một đứa cháu gái như vậy, vậy thì an ủi biết bao…
A Sa cười ngọt ngào, thầm nhủ trong lòng nếu lão đầu nhi ngươi biết thân phận chân thật của bản Thánh Nữ Đại nhân, còn không bị dọa sợ đến ngất đi…
Khụ khụ, Tần Lâm ho khan hai tiếng nhắc nhở, đây là phá án, Thân Các Lão muốn mang con nuôi ta chạy đi sao?
Thân Thời Hành áy náy lui lại hai bước, ra hiệu cho A Sa thẳng tay thi triển.
A Sa dắt Đại Hoàng chậm rãi đi ngang trước mặt hàng loan đao Đại Hãn được bày sẵn. Mũi Đại Hoàng đen bóng óng ánh, hơi ẩm ướt, ngửi ngửi không ngừng, ngửi hơi còn lưu lại trên từng thanh đao.
Đại Hoàng có thể tìm được thanh loan đao dùng làm hung khí hay không?
Những người khác có lẽ còn có nghi vấn, Tần Lâm không nghi ngờ chút nào.
Khứu giác của chó cực kỳ bén nhạy, từ góc độ giải phẫu học mà xét, niêm mạc mũi của chúng có rất nhiều nếp nhăn, diện tích rộng gấp bốn lần người, có hơn hai ức tế bào khứu giác, cao gấp bốn mươi lần con người. Mà mức độ bén nhạy của khứu giác đạt tới gấp vài trăm, thậm chí ngàn lần con người, phối hợp với năng lực phân tích hệ thống thần kinh khứu giác đặc biệt phát triển, có thể phân biệt hơn hai trăm vạn loại mùi khác nhau.
Tỷ như giày mà người từng mang qua, bỏ đó không dùng tới chừng ba tháng, cảnh khuyển vẫn có thể ngửi được mùi trong giày đó, lựa ra đôi giày mà chủ nhân đã từng mang trong một đống giày lẫn lộn.
Giày bỏ đó ba tháng không làm khó được cảnh khuyển thông minh, loan đao Đại Hãn hơn một canh giờ trước đập vào gáy Đức Mã phu nhân, há có thể chạy trốn khỏi Đại Hoàng?
Quả nhiên Đại Hoàng ngửi ngửi liên tiếp mười ba thanh đao đều không có phản ứng đặc biệt gì, đến thanh thứ mười bốn nó đột nhiên ngoắt ngoắt cái đuôi ngừng lại. A Sa thử thăm dò muốn dắt nó đi, Đại Hoàng lập tức lộ ra vẻ kháng cự.
Có rồi!
Tất cả quan viên cùng quý tộc Mông Cổ đều khẩn trương nhìn Đại Hoàng, xem bước kế tiếp nó sẽ có hành động gì.
A Sa buông lỏng ra sợi dây dắt chó, Đại Hoàng đi vòng quanh thanh đao này, miệng thở phì phò liên hồi, biểu hiện của nó vô cùng hưng phấn.
Gâu gâu gâu…
Đại Hoàng chợt luôn miệng sủa, giơ chân trái trước ra chỉ vào thanh loan đao Đại Hãn này, dường như đang muốn nói chính là thanh đao này mang theo khí tức tử vong chết chóc, chính là hung khí đánh ngất Đức Mã phu nhân.
Ánh mắt của Triết Biệt lập tức trở nên đỏ ngầu, vung quyền đánh về phía Bạt Hợp Xích:
- Con rắn độc Bạt Hợp Xích này, lão tử giết ngươi...
Các quý tộc Mông Cổ cùng Na Nhan võ sĩ đều biết tại sao Triết Biệt tức giận như thế, bởi vì thanh loan đao Đại Hãn mà Đại Hoàng chỉ chính là của Bạt Hợp Xích.
- Không không không...
Bạt Hợp Xích xua hai tay lia lịa:
- Lúc Đức Mã phu nhân gặp chuyện không may, ta đợi bên trong cửa hàng tơ lụa, Hoàng Đài Cát Đại nhân và các vị huynh đệ đều thấy.
Triết Biệt dừng bước, tức tối nhìn chằm chằm Bạt Hợp Xích, hơi có vẻ do dự.
Tần Lâm cười híp mắt nói:
- Bạt Hợp Xích chắc chắn đã từng đơn độc ra ngoài, hẳn là y còn một tên đồng bọn khác. Sau khi y hạ thủ đánh ngất xỉu Đức Mã phu nhân, bèn giao cho tên đồng bọn này ném phu nhân ra trước mặt ngựa Từ thị đang chạy. Muốn tìm ra người này cũng rất đơn giản, A Sa!
Tới liền! Thánh Nữ Đại nhân hết sức cao hứng dắt Đại Hoàng, dựa theo mệnh lệnh Tần Lâm để cho nó đi ngửi ngửi đám quý tộc Mông Cổ cùng Na Nhan võ sĩ.
Quý tộc Mông Cổ bị Đại Hoàng ngửi đều toát mồ hôi, chỉ sợ con chó thần kỳ này đột nhiên sủa mình.
Gâu gâu gâu…
Rốt cục Đại Hoàng dừng lại trước mặt một tên võ sĩ Mông Cổ tên là Tổ Nhĩ Đan sủa lên liên hồi.
Đức Mã phu nhân không chỉ có là thê tử Hoàng Đài Cát, còn là con gái tộc trưởng Thổ Nhĩ Hỗ Đặc bộ, là đường tỷ có quan hệ rất tốt với Tam Nương Tử Chung Kim Hắc Truân, triều Minh sách phong nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Tội danh sát hại nàng rất lớn, đám người Hoàng Đài Cát cùng Bạt Hợp Xích không sợ, nhưng võ sĩ Mông Cổ bình thường rất sợ!
Lá gan Tổ Nhĩ Đan rõ ràng không bằng Bạt Hợp Xích, vừa bị Đại Hoàng sủa lập tức ngã ngồi xuống đất, sắc mặt trắng bệch, hai tay xua loạn:
- Đừng, đừng, không phải là ta, Trường Sinh Thiên ở trên cao, toàn là do Bạt Hợp Xích bảo ta làm…
- Khốn kiếp!
Triết Biệt đá một cước vào cằm Tổ Nhĩ Đan, nhất thời máu chảy ròng ròng đầy mặt. Triết Biệt lại vừa gào thét vừa xông về phía Bạt Hợp Xích, vung quyền to lớn đập vào mặt đối phương.
Bạt Hợp Xích cũng coi như một viên hãn tướng của Mông Cổ, công phu vật lộn không thua gì Triết Biệt, nhưng lúc này có tật giật mình, tay chân mềm nhũn, bị Triết Biệt đánh cho mắt hoa đầu váng, chỉ sau vài cái đã nằm gục trên đất giống như một con chó chết.
Mới vừa rồi Hoàng Đài Cát còn giả bộ là trượng phu tốt si tình, hiện tại không tiện khuyên can. Mắt thấy Bạt Hợp Xích bị đánh, y cũng chỉ có thể giả mù sa mưa nói:
- Bạt Hợp Xích ôi Bạt Hợp Xích, uổng cho bình thời bản vương tử đối đãi ngươi tốt như vậy, vì sao ngươi dám giết hại Đức Mã phu nhân?
Tần Lâm lạnh lùng bàng quan, bất quá chỉ cười lạnh trong lòng, cố ý không khuyên can Triết Biệt, đợi đến khi Bạt Hợp Xích bị đánh tới mức người không giống người quỷ không giống quỷ, mới đưa mắt ra hiệu cho các Hiệu Úy.
- Ôi chao, nếu đánh chết phạm nhân sẽ không thẩm tra được chân tướng…
Ngưu Đại Lực dẫn đám Hiệu Úy xông lên, vất vả lắm mới kéo được Triết Biệt đang nổi giận lôi đình ra.
Từ trước tới nay Bạt Hợp Xích vẫn kiêu ngạo ngang ngược, lần này đã nếm mùi đau khổ. Hai mắt y bầm đen như gấu trúc, mũi cũng bị đánh gãy, đôi môi sưng lên thật to, khóe miệng máu tươi chảy ròng ròng, nằm dưới đất ngoẹo đầu sang bên, phun ra một ngụm máu tươi còn mang theo hai cái răng.
Quả thật không ngờ tới… các quan viên có mặt tại trường, bất kể là Thân Thời Hành, Từ Đình Phụ hay là Lưu Thủ Hữu, Nghiêm Thanh đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tại sao Bạt Hợp Xích lại muốn giết chủ mẫu mình?
Người có lòng quan sát sắc mặt đoán ý, cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan với Hoàng Đài Cát. Nhưng chỉ vì vu hãm Từ Tân Di mà chỉ điểm thủ hạ giết chết lão bà mình, đây là chuyện gì vậy, đầu óc Hoàng Đài Cát có bệnh hay sao?
Vụ án đến đây cũng chỉ còn một tầng cửa sổ bằng giấy mỏng là nước cạn lòi đá. Tần Lâm tiến lên trước một bước, ánh mắt lấp lánh đe dọa nhìn Bạt Hợp Xích:
- Nói, tại sao ngươi lại sát hại Đức Mã phu nhân, rốt cục là người nào ở sau lưng chỉ điểm ngươi?
Bạt Hợp Xích bị đánh đến váng đầu hoa mắt, không tự chủ được dời ánh mắt có chút đờ đẫn về phía chủ nhân Hoàng Đài Cát, câu trả lời sắp sửa xuất hiện.
Hoàng Đài Cát kinh hoảng tim đập như đánh trống, tình thế cấp bách trí sinh, lặng lẽ đưa tay chỉ về phương Bắc, sau đó chỉ chỉ dao cắt thịt đeo bên hông, cuối cùng chỉ chỉ đai lưng khảm nạm đầy trân châu bảo thạch.
Bạt Hợp Xích bị đánh đến váng đầu hoa mắt, không tự chủ được dời ánh mắt có chút đờ đẫn về phía chủ nhân Hoàng Đài Cát, muốn y gánh lấy tội danh này. Đại nhân đã nói rất rõ ràng, cả nhà ngươi vợ con già trẻ đều ở thảo nguyên Bắc phương, chuôi đao nắm trong tay y. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn chịu tội, tương lai sẽ có vinh hoa phú quý, vợ con già trẻ cũng không lo ăn mặc.
Suy nghĩ một chút dù sao mình không thể chạy thoát, Bạt Hợp Xích trong lòng đã quyết, nhắm mắt nói:
- Đúng vậy, là ta giết Đức Mã phu nhân, Tổ Nhĩ Đan cũng là ta lấy năm mươi lượng hoàng kim thu mua, tự ta muốn giết nàng, không liên quan với người khác!
- Quả thật là lòng lang dạ sói!
Thân Thời Hành tranh trước Tần Lâm lên tiếng nói, sau đó kéo kéo Tần Lâm còn chuẩn bị tiếp tục hỏi tới, lấy mắt ra hiệu cho hắn tạm lánh sang bên nói chuyện.
Tần Lâm thầm thở dài, ban đầu hắn đã có linh cảm, lúc này xem ra linh cảm sắp hóa thành sự thật.
Sắc mặt Thân Thời Hành ửng đỏ, thân là Tể Phụ đại thần, nói ra cũng rất ngượng ngùng:
- Tần tướng quân, triều đình có chỗ hết sức khó xử, buổi lễ đại triều hội đã gần tới, nếu đột nhiên thiếu người Mông Cổ... Hoàng Đài Cát là con trưởng của Yêm Đáp Hãn, nếu như chúng ta thật sự tra ra cái gì có thể làm gì được hắn? Năm xưa Trương lão tiên sinh mượn chuyện Bả Hán Na Cát quy hàng, thúc đẩy phong cống Yêm Đáp Hãn, nếu như Hoàng Đài Cát xảy ra chuyện gì ở kinh sư, chỉ sợ cục diện phong cống vất vả lắm mới có được sẽ hoàn toàn tan tác…
Làm sao Tần Lâm không biết triều đình khó xử?
Đời sau có câu, Minh không mất vì Sùng Trinh, thật ra là mất vì Vạn Lịch, là có chút đạo lý. Vào năm Vạn Lịch mặc dù ngoài mặt nước thế vẫn mạnh, trên thực tế đã đi tới ngã tư đường từ thịnh chuyển suy, toàn bộ xã hội đã xảy ra nội ưu ngoại hoạn:
Trên biển từ năm Vĩnh Lạc lúc Trịnh Hòa bảy lần xuống Tây Dương thành lập hệ thống phong cống Nam Dương, bởi vì thực dân phương Tây Bồ Đào Nha Tây Ban Nha ép sát từng bước, đã tới bên bờ vực sụp đổ. Tuyên Úy Sứ Ty lập ở cảng Indonesia cũng không còn tồn tại, ngược lại là thực dân người Bồ Đào Nha vào năm Gia Tĩnh lấy được quyền ở Macao, đưa tay về phía trung ương thiên triều.
Quyền quý không chút kiêng kỵ thu tóm đất đai, đại tham quan Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu bị Tần Lâm điều tra lấy danh nghĩa đầu hiến để dụ dỗ nông dân đầu nhập môn hạ, khiến cho thật nhiều nông dân bị mất ruộng đất. Vụ án thây trôi ở Hưng Quốc châu cũng để lộ thổ hào cấu kết quan phủ địa phương lấn áp dân chúng trong quá trình đo đạc ruộng đất. Đây quả thật là nối giáo cho Bạch Liên giáo hiện tại, Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung đời sau, xua dân chúng bị mất ruộng đất về phe bọn họ.
Thôn tính đất đai, quan thương buôn lậu, thất thu thuế nông thương cũng đưa tới tài chính mất cân bằng. Lại thêm chính trị thối nát, khiến cho chế độ vệ sở quân hoàn toàn sụp đổ, binh không còn sĩ khí, tướng không còn đấu chí, gây ra mầm họa cho mấy chục năm sau Thát Lỗ xâm lấn vương triều tiêu diệt.
Kế sách trước mắt cũng chỉ có cải cách dứt khoát triệt để mới có thể cứu vớt thời cuộc. Đo đạc ruộng đất ngăn cản gồm thâu, mở ra hải cảng chinh thu thương thuế, cải tạo thủy lợi Hoàng Hà phòng ngừa hồng thủy vỡ đê, định ra Khảo Thành pháp gia tăng hiệu suất làm việc của quan phủ, biên luyện lính mới sử dụng vũ khí mới, chính sách triều chính mới của Trương Cư Chính chính là hành động giúp kéo dài sinh mạng triều Đại Minh.
Phàm là cải cách, nhất định ích lợi các phe có được có mất, Trương Cư Chính cải cách có lợi cho quốc gia, có lợi cho dân tộc, có lợi cho dân chúng bình thường, lại phải đoạt lấy lợi ích từ trong tay đại địa chủ quyền quý và thương nhân, đấu tranh với rất nhiều quan liêu thủ cựu. Quá trình này tàn khốc mà vô tình, cho dù là lão lấy quyền mưu thủ đoạn cao siêu lấy được thắng lợi cực lớn, nhưng trong âm thầm vẫn có dòng nước ngầm chuyển động.
Triều cục đi tới ngã tư đường mấu chốt như hiện tại, quả thật không cho phép sơ suất chút nào. Từ khi Yêm Đáp Hãn phong cống tới nay, đám hiền thần như Trương Cư Chính, Vương Sùng Cổ, Ngô Đoài, phe Mông do Tam Nương Tử cầm đầu vô cùng vất và duy trì cục diện hòa bình, cũng tuyệt đối không thể bị Hoàng Đài Cát dễ dàng đánh tan tành. Nếu như xảy ra chiến loạn biên cương, chính là đúng vào mong muốn của phe chủ chiến Mông Cổ, khiến cho người thân đau đớn kẻ thù vui mừng.
Sinh tử của một mình Hoàng Đài Cát không đáng kể gì, nhưng tính mạng mấy trăm vạn dân chúng bá tánh Hán Mông trong ngoài trường thành thì sao? Huống chi pháp y không phải là vạn năng, Tần Lâm tra vụ án ra được Bạt Hợp Xích đã là dốc hết toàn lực. Đối phương một mực cả quyết vụ án không có quan hệ với Hoàng Đài Cát, ngoại trừ dùng nghiêm hình ép cung ra thật đúng là không có biện pháp gì.
- Nỗi khổ của Thân lão tiên sinh, hạ quan hiểu rất rõ ràng, cho nên phải làm như thế nào, trong lòng hạ quan đã có cân nhắc…
Tần Lâm nhìn về phía Thân Thời Hành chắp tay một cái.
Thân Các Lão cười gật đầu một cái, hảo cảm đối với Tần Lâm tăng nhiều, Tần tướng quân vừa có nguyên tắc lại hiểu biến thông, nếu có thời gian ắt trở thành rường cột của Đại Minh ta.
Bất quá Tần Lâm sẽ dễ dàng bỏ qua cho Hoàng Đài Cát sao?
Hắn chậm rãi đi tới, cười lạnh nhìn nhìn Bạt Hợp Xích:
- Tại sao ngươi phải giết Đức Mã phu nhân, nàng là chủ mẫu của ngươi, giữa các ngươi có quan hệ gì khác nữa?
Còn có quan hệ gì nữa chứ, các quan viên đều bĩu môi, đây là ‘gian sát’ mà lời xưa thường nói.
Bạt Hợp Xích bỏ năm mươi lượng hoàng kim thu mua đồng bọn, dĩ nhiên không thể nào là vì cướp bóc, cho nên không thể làm gì khác hơn là bịa chuyện nói bừa. Y bị Tần Lâm cố ý dẫn dắt, thừa nhận mình có gian tình với Đức Mã phu nhân, sợ chuyện bại lộ liền sinh ra sát tâm. Vừa đúng nhìn thấy Từ Tân Di sáng sớm mỗi ngày đều dẫn nữ binh đi Tây giáo trường luyện tập, bèn định ra độc kế sát nhân giá họa, mượn cơ hội đi tới cửa hàng mua gấm lụa để tiến hành.
Cẩm Y Vệ Cẩm Y Vệ - Miêu Khiêu Cẩm Y Vệ