Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Miêu Khiêu
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1165
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4805 / 90
Cập nhật: 2015-11-14 03:45:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 601: Oan Gia Ngõ Hẹp
rước đây không lâu huynh đệ Ngũ Phong hải thương bị buộc phải bỏ xứ mà đi, gởi thân nơi đất khách quê người ở Bình Hộ cảng Nhật Bản, đứng nhìn phần mộ của phụ mẫu ở quê nhà cách Đông Hải, trong lòng như dao cắt. Hiện tại bọn họ đã được triều đình chiêu an, đường đường chính chính áo gấm về nhà.
Theo Hàng Châu cảng mở ra thông thương, toàn bộ tập đoàn Ngũ Phong hải thương hiện tại như mặt trời ban trưa, được triều đình coi trọng, dân chúng hoan nghênh. Kim thuyền chủ của bọn họ từ lục phẩm Trưởng Quan Ty thăng lên tòng tam phẩm Tuyên Úy Sứ Ty, so với quá khứ vô cùng tệ hại quả thật khiến cho người ta vui mừng hớn hở.
Từng gương mặt đỏ đen đều hiện lên nụ cười tươi tắn, niềm vui từ tận đáy lòng như vậy rất dễ lây lan, khiến cho Kim Anh Cơ đi theo Tần Lâm trở về cảm thấy tâm trạng vui vẻ giống như mặt trời mọc lên trên biển.
Quả là như vậy, Tần Lâm và Kim Anh Cơ vừa tới đã được vô số khuôn mặt tươi cười hoan nghênh. Hán tử vùng biển ngôn ngữ chất phác, không quen dùng lời lẽ để miêu tả tình cảm, thế nhưng niềm vui từ tận đáy lòng đã hơn cả hàng ngàn hàng vạn lời nói.
Kim Anh Cơ bỏ kiệu đi bộ, nói khẽ với tình lang bên cạnh:
- Tiểu oan gia, xem thử những thuộc hạ này của nô gia cảm kích huynh thế nào. Từ thứ dân lưu lạc hải ngoại sau khi chiêu an trở thành con dân triều đình, chiến công khai hải quả thật là rất giỏi.
Một vị lão hải thương, một vị thủy binh thủ hạ cũ của Mao Hải Phong dẫn dắt mọi người vây lại, Quyền Chính Ngân, Quy Bản Vũ Phu cũng ở bên cạnh.
- Tạ Tuyên Úy Sứ cất nhắc, Tạ Tần trưởng quan cất nhắc!
Lão hải thương gọi là Củng A Tài dẫn đầu lạy phục xuống, những người phía sau lập tức quỳ rạp theo.
Tuyên Úy Sứ Ty thực hành chế độ Thổ Ty, thuộc quan tùy thuộc Tuyên Úy Sứ tấu thỉnh, triều đình lập tức phê chuẩn không hỏi han gì. Kim Anh Cơ phong Củng A Tài làm tứ phẩm Đồng Tri, tên thống lĩnh thủy binh gọi Chu Thuận Thủy kia làm tòng tứ phẩm Phó Sứ, Quyền Chính Ngân là ngũ phẩm Thiêm Sự, Quy Bản Vũ Phu cũng được chức quan tòng thất phẩm Kinh Lịch.
Củng A Tài, Chu Thuận Thủy còn tưởng rằng Kim Anh Cơ sẽ cất nhắc thân tín của nàng. Mặc dù hai người bọn họ là lão huynh đệ tâm phúc với cố đại đầu lãnh Mao Hải Phong, từ trước tới nay vẫn ủng hộ Kim Anh Cơ, nhưng so với bọn Quyền Chính Ngân, Quy Bản Vũ Phu vẫn còn kém hơn một bậc.
Không ngờ rằng lần này Kim Tuyên Úy Sứ báo lên danh sách, hai người bọn họ một Đồng Tri, một Phó Sứ, quan vị cũng xếp trước Quyền Chính Ngân cùng Quy Bản Vũ Phu. Nhất thời trong lòng bọn họ cảm kích vô cùng, phát lời thề sẽ ra sức cho Kim Tuyên Úy Sứ giống như năm xưa đối với Uông Trực, Mao Hải Phong.
- Kim Tuyên Úy Sứ, ta... Ta... Ngài không hổ là gia truyền Uông Đại lão, Uông thuyền chủ và Mao lão ca ở trên trời có linh thiêng, xin phù hộ Ngũ Phong hải thương ta!
Củng A Tài nhớ tới chuyện xưa, trong lúc nhất thời lão lệ tung hoành.
Chu Thuận Thủy vỗ ngực một cái thật mạnh:
- Từ nay về sau, cái mạng này của ta đã bán cho Kim Tuyên Úy Sứ!
Quan vị vẫn không quan trọng bằng thể hiện sự tôn trọng đối với hai vị thiết hán tử từng vượt qua đầu sóng ngọn gió vào sinh ra tử này. Đây gọi là kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, huống chi năm đó bọn họ đã bán mạng cho Huy Vương Uông Trực, bây giờ lại ra sức cho nữ nhi của y, không phải là chuyện đương nhiên sao?
Quyền Chính Ngân cùng Quy Bản Vũ Phu núp ở phía sau, vốn các vị huynh đệ hải thương đều cảm thấy hai vị này gần gũi với Kim thuyền chủ như vậy, nhất định có thể thăng quan tấn tước, không ngờ rằng chức quan của bọn họ lại thấp như vậy, quả thật khiến cho người ta khó hiểu.
Hừ! Kim Anh Cơ cười lạnh một tiếng, hai tên ngốc thành sự chưa đủ bại sự có thừa này, bỏ thuốc ở đâu không bỏ, lại chạy tới Trấn Thủy Quan Âm am bỏ, lão nương không uống được lại để cho Bạch Liên giáo chủ uống, thật là tức chết ta. Rất may là…
Tuyên Úy Sứ Đại nhân đưa mắt nhìn nhìn Tần Lâm bên cạnh, sóng mắt chợt trở nên nhu mì vô cùng.
Quyền Chính Ngân tự cho là mình thông minh lại hiểu sai ý, an ủi Quy Bản Vũ Phu có vẻ buồn buồn không vui:
- Yên tâm đi, cuối cùng là Kim thuyền chủ da mặt mỏng, cho nên trút giận lên đầu chúng ta, thật ra thì trong lòng nàng rất vui mừng. Hơn nữa hiện tại thời thế Trung Nguyên vẫn chưa thay đổi, vẫn là thư sợ hùng, ta chỉ cần làm Tần trưởng quan cao hứng, hắn sẽ nói nhỏ bên gối Kim thuyền chủ, cuối cùng chúng ta cũng sẽ có ích lợi.
Đôi mắt ti hí như gà chọi của Quy Bản Vũ Phu lập tức nhìn chằm chằm Tần Lâm, vô cùng hy vọng về những lời Quyền Chính Ngân vừa nói.
Lúc này Tần Lâm cũng nhớ tới chuyện hôm đó, cũng cảm thấy hai tên dở hơi này hành sự quả thật buồn cười, bèn nhìn về phía bọn họ cười cười. Nhất thời làm cho Quy Bản Vũ Phu vui không thể tả, cảm thấy Tần trưởng quan thật sự sẽ nói nhỏ bên gối Kim thuyền chủ giúp mình.
- Làm rất tốt…
Tần Lâm nhìn về phía Kim Anh Cơ gật đầu một cái:
- Tạm thời cất nhắc tâm phúc chậm một chút, trước tiên lấy lòng người, chiêu này rất tốt.
Đó là dĩ nhiên, nếu Kim Anh Cơ làm việc chỉ bằng vào một mình mình, nàng có thể ngồi vững vàng trên địa vị Ngũ Phong thuyền chủ mới là chuyện lạ.
Triều đình thăng Doanh Châu Trưởng Quan Ty là Tuyên Úy Sứ Ty, phân phối quan chức chính là một vấn đề rất lớn, cố ý để tâm phúc thủ hạ chậm một chút, làm như vậy quả thật vô cùng tuyệt diệu.
- Dù sao đi nữa vẫn không lợi hại bằng huynh…
Kim Anh Cơ thản nhiên cười một tiếng:
- Xem thử các huynh đệ hải thương kìa, quả thật xem huynh như huynh đệ tái sinh còn gì.
Tần Lâm khiêm tốn một lần hiếm có:
- Vậy thì ta không đảm đương nổi, trước kia quan thương duyên hải Đông Nam cấu kết buôn lậu, triều đình không thu được một phần thuế ngân nào cả, bây giờ hàng năm Đông giải mấy chục vạn lượng bạc, Trương Tướng gia phân phối ra ngoài trị thủy, luyện binh, thong thả tiêu xài. Lập được công lao như vậy, triều đình phong thưởng cũng là chuyện các ngươi đáng được nhận.
Tỷ như những phiên thuộc như Lưu Cầu, Triều Tiên, tuy rằng hàng năm triều cống nhưng thật ra mang phần thưởng trở về còn nhiều hơn. Không giống như Ngũ Phong hải thương, giao cho triều đình mấy chục vạn lượng bạc.
Chỉ riêng số bạc này, Kim Anh Cơ cũng đã xứng đáng với chức Tuyên Úy Sứ.
- Vậy cũng tốt...
Kim Anh Cơ ưỡn ngực:
- Nếu tiểu oan gia đã nói như vậy, nô gia cũng không khiêm tốn nữa.
Tần Lâm khom lưng ra hiệu mời, ánh mắt giảo hoạt lại quét một vòng trên ngực người ta: dường như là lớn hơn trước một chút, xem ra phương thuốc nở ngực đã có hiệu nghiệm.
Kim Anh Cơ phong tình vạn chủng liếc hắn một cái, đi vào hậu viện.
Trừ Ngũ Phong hải thương cùng huynh đệ Tào Bang, các tân khách được mời cũng lục tục chạy tới, nhân số cực kỳ đông đảo, lấy nhân sĩ Chiết Giang, Phúc Kiến sinh sống ở kinh sư làm chủ. Ngoài ra còn có rất nhiều lão bản buôn bán hàng hóa phía Nam, thương nhân tơ lụa, chưởng quỹ tiền trang…. chạy tới chia vui.
Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Ty cùng Ngũ Phong hải thương là một cửa tiệm hai bảng hiệu, đối với triều đình là một nha môn Thổ Ty, đối với thị trường mua bán lại là một tập đoàn khổng lồ, cho nên tân khách có cả quan viên lẫn thương nhân. Mọi người chắp tay hành lễ lẫn nhau, tiếng kêu gọi thi nhau vang lên, tình cảnh vô cùng náo nhiệt.
Nơi này là một đại đường rất rộng rãi, được bày ra rất nhiều bàn tròn, các đầu lãnh Tuyên Úy Sứ Ty có quan chức trong người cùng mấy lão chưởng quỹ Tào Bang vô cùng bận rộn chào hỏi nghênh đón khách nhân, trông cũng chỉnh tề nghiêm nghị.
Hôm nay nhân vật chính là Kim Anh Cơ, Tần Lâm cũng không làm khách mạnh đoạt chủ. Hắn không ngồi ở hàng đầu mà một mình lặng lẽ ngồi vào trong góc, nhường lại cả võ đài thật to cho Kim Anh Cơ, còn mình chờ thưởng thức phong thái của nàng.
Không ai tới quấy rầy hắn, Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty, hắn ngồi một bàn mai dám tới tham gia náo nhiệt? Những người có tư cách ngồi một bàn cùng hắn lại không tới.
Những thân thuộc bằng hữu của Tần Lâm như Định Quốc Công Từ Văn Bích, Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh, Binh bộ Thượng Thư Tằng Tỉnh Ngô, Thiêm Đô Ngự Sử Trương Công Ngư, Vũ Thanh Bá Lý Vĩ… đều phái người làm đưa quà tới, lời lẽ đặc biệt khiêm tốn, cái gì mà chút lễ mọn bất thành kính ý vân vân… bất quá bản thân bọn họ tuyệt đối không xuất hiện.
Không phải là bọn họ tự cao tự đại, mà vì thể chế của triều đình bó buộc. Tần Lâm phụng chỉ chiêu an man di ngoại phiên, lão nhân gia muốn chiêu thế nào thì chiêu, cho dù là chiêu an trên giường cũng không ai xen vào. Nếu bọn họ xuất hiện trong bữa tiệc mừng này, vạn nhất bị tên Ngự Sử chó điên nào đó chụp mũ tội danh kết giao ngoại phiên, ắt sẽ hết sức phiền phức.
- Định Quốc Công phủ tặng y phục hoa hồng, chúc mừng Kim tướng quân vinh thăng!
- Thành Quốc Công phủ tặng kim ngọc quán, chúc Kim Tuyên Úy Sứ gia quan tấn tước!
Thanh âm chúc mừng càng ngày càng vang dội, các tân khách cũng càng ngày càng cao hứng, thể diện chủ nhân cũng lớn thật.
Ngay cả Tả Đô Ngự Sử Trần Giá cùng Hữu Đô Ngự Sử Ngô Đoài xưa nay tự xưng thanh cao cũng đưa lễ vật tới, lễ vật Ngô phủ còn là do đích thân con trưởng của Ngô Đoài đưa tới, khiến cho thể diện Kim trưởng quan đủ mười phần.
Kẻ hiểu được chút nội tình đều biết là do nể mặt Tần Lâm, cho dù là quyền thế Kim Anh Cơ lớn hơn nữa nhưng cũng chỉ giới hạn trong một mẫu ba phân đất của mình, những Quốc Công, Thượng Thư, Đô Đường Đại lão gia này chỉ là nể mặt của Tần Lâm mới nghiêm túc gởi lễ vật tới chúc mừng Kim Anh Cơ như vậy.
Tằng Tỉnh Ngô là Đại tướng xung phong hãm trận của Giang Lăng đảng, Trần Giá có uy vọng như Thái Sơn Bắc Đẩu trong thanh lưu, hai phủ Thành, Định là võ công huân quý, Vũ Thanh Bá phủ là nhà mẹ đương kim Thái hậu...
Thấy những vị này gởi lễ vật tới chúc mừng, các tân khách không khỏi thè lưỡi thật dài, thán phục Tần Lâm giao du rộng rãi, không hổ là Cập Thời Vũ chốn quan trường, quả thật đầy đủ thủ đoạn bản lãnh.
Duy chỉ có bản thân Tần Lâm ngồi không rảnh rỗi hết sức nhàm chán, chờ mãi không thấy Kim Anh Cơ đi ra, có hơi buồn bực.
Lúc này chợt nghe sau lưng có người nói:
- Thiếu gia, bàn này còn chỗ, có một tên nhà quê đang ngồi…
Tần Lâm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị công tử bột được mấy tên tôi tớ tiền hô hậu ủng đi tới, hai người ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời ngẩn người ra tại chỗ.
Người này không phải là Ngô Đức Ngô đại công tử trước kia từng trêu đùa Trịnh Trinh, muốn cướp hố đất sét nhà nàng, nhưng không hiểu vì sao chọc tới Tần Lâm, bị tên mập đánh cho một trận sao?
Ha ha... Ngô Đức vỗ mạnh cây quạt vào lòng bàn tay, từ trên cao nhìn xuống Tần Lâm:
- Quả thật là nhân sinh hà xứ bất tương phùng, không ngờ rằng vị lão huynh giả mạo cẩm y quan giáo này lại tới đây lừa gạt ăn uống thỏa thuê như vậy…
Mấy tên tôi tớ cười để lộ hàm răng vàng khè, thật là quái lạ, những bàn khác đều có người ngồi đầy hết, tên này lại ngồi đơn độc một bàn, không phải là lừa gạt ăn uống thì còn gì nữa?!
Tần Lâm cau mày lại, lạnh nhạt hỏi:
- Lão huynh tới nơi này là vì chuyện gì?
- Đương nhiên là được mời tới...
Ngô Đức hết sức đắc ý lấy ra tấm thiếp mời từ trong lòng ngực, vô cùng phách lối quơ qua quơ lại trước mặt Tần Lâm:
- Ngươi có không, ha ha, tên lừa gạt!
Tần Lâm thấy buồn cười, hắn cùng đi với Kim Anh Cơ mà tới, cần gì phải thiếp mời?
Ngô Đức đường hoàng ngồi xuống, cười lạnh nói:
- Tên lừa gạt kia, gia gia sẽ không vạch trần ngươi, bất quá lát nữa ăn uống xong chúng ta phải nói chuyện với nhau một chút. Con bà nó, lần trước dám đánh ta ư?
Mấy tên tay sai của y cũng vây lại, mơ hồ đề phòng Tần Lâm chạy trốn, bọn họ không dám ra tay đánh nhau trong buổi lễ ăn mừng của Kim Anh Cơ, nhưng đến khi đại lễ kết thúc chính là giờ chết của người trẻ tuổi này. Con bà nó, lần trước dám đánh thiếu đông gia chúng ta, chán sống rồi sao?
Đám tân khách Ngũ Phong hải thương cùng Tào Bang cũng không nhận ra Ngô Đức, nhìn dáng vẻ y cũng chỉ giống như nhà giàu mới nổi nơi thành thị. Lúc y đi về phía bàn Tần Lâm, có mấy người tiếp tân tiến tới nghênh đón, chuẩn bị đưa y tới một bàn khác, không để quấy rầy nhã hứng Tần trưởng quan.
Không ngờ Ngô đại công tử lại quen biết với Tần trưởng quan, hai người còn trò chuyện không mặn không lạt, cũng làm cho đám tiếp tân lấy làm kinh hãi, trong lòng chợt hiểu ra: thì ra hai người bọn họ là người quen, chậc chậc… Quả thật không thể nhìn người bề ngoài, xem cách ăn mặc của vị công tử này cũng không giống như hoàng thân hiển quý, không hiểu vì sao lại quen biết một quý nhân như Tần trưởng quan?
Để tránh hiềm nghi kết giao ngoại phiên, các đại quan Bộ Đường cũng không tới tham gia khánh điển, quan viên đang ngồi phần lớn là nhân sĩ Chiết Giang, Phúc Kiến, còn có một ít đại phú thương dùng tiền mua được quan hàm Diêm Vụ, Trung Thư… thấy Ngô Đức ngồi cùng Tần Lâm một bàn, nhất thời châu đầu ghé tai bàn tán:
- Chậc chậc, đây là công tử nhà nào vậy, theo dáng vẻ dường như rất quen thuộc với Tần trưởng quan?
- Vì sao chúng ta không biết kinh sư còn có nhân vật như thế? Có thể ngồi cùng bàn với Tần trưởng quan mà không phải là hoàng thân quốc thích, thế gia huân quý, ít nhất cũng phú khả địch quốc.
Thậm chí có người âm thầm tính toán tìm lý do gì đó để kết giao với vị đại công tử này, gián tiếp liên quan tới Tần trưởng quan, vậy thì ngày chắp cánh bay cao không còn xa nữa.
Dãy bàn ở trước hết cũng có tình cảnh gần giống như bàn của Tần Lâm, cả mười cái bàn tròn lớn chỉ có hai người ngồi.
Đông Xưởng Chưởng Hình Thiên Hộ Từ Tước cùng Lý Hình Bách Hộ Trần Ứng Phượng, nếu không phải là Tần Lâm cũng ở nơi đây, bọn họ sẽ được coi là sát tinh làm người ta rợn cả tóc gáy nhất toàn trường. Hai người bọn họ đường hoàng bệ vệ ngồi ở phía trước nhất, ai dám nhắm mắt liều mạng ngồi cùng bàn với họ?
Cẩm Y Vệ Cẩm Y Vệ - Miêu Khiêu Cẩm Y Vệ