Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Miêu Khiêu
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1165
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4805 / 90
Cập nhật: 2015-11-14 03:45:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 337: Về Nhà
- Đi thôi! Đại tỷ…
Tần Lâm duỗi cánh tay một cái.
Ngẩn người, Từ Tân Di chần chừ chốc lát, rốt cuộc vẫn nắm tay hắn:
- Đi đâu?
Thật là không có một chút tự giác của nữ tử mới gả! Tần Lâm không thể làm gì liếc nàng một cái:
- Hồi môn!
- A!
Từ Tân Di gãi đầu, ngượng ngùng cười khúc khích
Rõ ràng hoàn toàn tương phản cùng Thanh Đại, Từ Đại tiểu thư là hồ đồ có lần đầu tiên cùng Tần Lâm, lại hồ đồ xuất giá, hồ đồ bị Tần Lâm lừa gạt vào tay, chớ nói những quy củ của tân nương như dâng trà hồi môn, ngay cả thành thân bản thân nàng cũng không chuẩn bị tâm lý chút nào.
Được Tần Lâm nhắc nhở, mới nhớ tới mình rõ ràng đã là thê tử của người này, đêm qua đã bái thiên địa, bây giờ sẽ lấy thân phận của nữ tử mới lấy chồng trở về nhà mẹ đẻ lạy song thân phụ mẫu…
Thật giống như một giấc mộng!
Từ Tân Di cười si dại, chỉ sợ mở mắt cơn mộng này liền tan thành mây khói, nàng dùng sức bấm mình một cái, không đau.
Thật chẳng lẽ chính là nằm mơ, hết thảy đều là giả, cái gì cũng chưa từng phát sinh?
Từ Đại tiểu thư lập tức đã luống cuống tinh thần, lại dùng sức bấm một cái, vẫn không đau.
Dĩ nhiên sẽ không đau, bởi vì Tần Lâm nhe răng toét miệng gọi:
- Đại tỷ, bấm người rất đau, ngươi xem ta là bao cát hình người sao?!
Từ Tân Di lấy lại tinh thần toét miệng cười ngây ngô, nắm cánh tay Tần Lâm thổi hơi cho hắn, bộ dáng điệu ngoan ngoãn dịu dàng kia đúng là từ trước đến nay chưa từng có.
Tần Lâm không khỏi được sủng ái mà lo sợ, thầm nói chẳng lẽ Từ Đại tiểu thư đã đổi tính? Ừm, có hy vọng tất cả cùng bay, ha ha...
Ông cháu Lý Thời Trân và Thanh Đại theo yêu cầu của Tần Lâm đi Huệ Dân Dược Cục một chuyến, mời Cục đổng tân nhiệm Lư y sinh dẫn đầu những lão lang trung đến nữ y quán nghị sự. Còn hắn và Từ Tân Di cùng trở về Ngụy Quốc Công phủ, bái tạ nhạc phụ, nhạc mẫu.
Tần Lâm mặc Phi Ngư phục cưỡi Đạp Tuyết Ô Chuy, Từ Tân Di mặc áo dài kim hoa đỏ thắm ngồi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, hai người song song mà đi, đi qua chỗ nào cũng bị người đi đường chú ý, bất giác trở thành một cảnh của đầu đường cuối phố Nam Kinh, lời khen tấm tắc tán tụng cặp trai tài gái sắc kia cũng thỉnh thoảng bay vào trong tai.
Tần Lâm đắc ý ưỡn ngực, cười hì hì nhìn Từ Tân Di cố bĩu môi. Từ Đại tiểu thư liền khẽ cáu giận liếc mắt hắn một cái, gương mặt cũng có chút ửng hồng.
Ngụy Quốc Công phủ cách không xa, ngựa đi nước kiệu không tới thời gian một nén nhang đã đến. Cẩm y Thiên Hộ và thân binh giữ cửa vội vàng mặt mũi tươi cười chào đón, thay bọn họ dừng ngựa, thay nhau lên tiếng gọi:
- Tân cô gia cùng Đại tiểu thư hồi môn, mau mở cửa chính đón.
Tiếng ken két vang lên, cửa lớn sơn son đinh đồng chậm rãi mở ra, Tần Lâm cùng Từ Tân Di nắm tay nhau tiến vào, mới vừa vào cửa lớn liền bị một đội oanh oanh yến yến vây quanh:
- Cô gia, Đại tiểu thư!
- Đại tiểu thư xuất giá, không cần chúng ta nữa sao?
- Nô tỳ rất nhớ Đại tiểu thư, mang chúng ta cùng Thị Kiếm tỷ tỷ cùng đi thôi!
Những nữ tử này dáng dấp đều hết sức đoan chính, giữa trán mang theo mấy phần anh khí, ai nấy thắt lưng rắn rỏi vóc người khỏe đẹp, không sợ sệt rụt rè giống thị nữ bình thường nhà giàu khác, dù sao vẫn mang theo vài phần khí tức nô tài.
Khỏi cần nói, năm mươi nữ tử trẻ tuổi này chính là đám nữ binh Từ Tân Di tự mình huấn luyện. Từ Đại tiểu thư xuất giá, lúc vội vàng lại không có giao phó kết cục cho các nàng, vì vậy trong lòng ai nấy đều thấp thỏm, thấy tiểu thư hồi môn, tất cả đều chen nhau đến xin nàng mang mình đi.
- Không thành vấn đề...
Từ Tân Di vung tay lên, vô cùng sảng khoái đồng ý, tiếp theo mới nhớ tới bây giờ đã xuất giá, nên trưng cầu ý kiến của trượng phu, liền kéo cánh tay Tần Lâm:
- Này, theo ngươi có thể được không đây?
Các nữ binh thấy vậy lấy làm kinh hãi, đều nói Đại tiểu thư tính tình rất hoang dã, sợ là Tần trưởng quan không hàng phục được, không ngờ tiểu thư gả cho người liền đổi tính, bây giờ thật sự là xuất giá tòng phu!
Nhưng mà Tần trưởng quan sẽ đồng ý không?
Phải nuôi nhiều người như vậy, nhiều thớt ngựa như vậy, chi tiêu đúng là không ít, hơn nữa các nàng là huấn luyện theo nữ binh, dựng trại đóng quân, thám báo thám mã, vũ đao lộng thương, diễu võ giương oai, những chuyện này biết rõ như lòng bàn tay, nhưng vẩy nước quét nhà, sửa sang giặt giũ nấu cơm, những việc này nha hoàn nghiêm chỉnh nên làm hầu hạ chủ nhân, lại hết sức tầm thường.
Các nữ binh đưa mắt nhìn nhau: người nào sau khi thành thân còn mặc cho lão bà cưỡi ngựa săn bắn, sợ là Tần trưởng quan sẽ không cần chúng ta nữa?!
Từ Tân Di gần đến bên tai Tần Lâm, nói nhỏ:
- Ta còn có chút tiền riêng, nếu như không có tiền nuôi rất nhiều tỷ muội này, đợi lúc gặp cha ta chúng ta phải gợi ý, hôn sự làm gấp, nhà ta còn chưa ra của hồi môn gì đó.
Thật đúng là nữ sinh hướng ngoại, vừa mới thành thân đã bắt đầu giúp đỡ Tần Lâm tính toán nhà mẹ đẻ.
Thu nhập hàng năm của Tần Lâm hiện tại so với Ngụy Quốc Công phủ cũng chỉ nhiều không ít, hắn thấy buồn cười, không nhịn được nhéo tai Từ Tân Di một cái:
- Nhìn vi phu nhỏ mọn như vậy sao? Hừ hừ, đừng nói nàng có năm mươi tên nữ binh, dù cho nhiều gấp bội nữa, phu quân ta cũng nuôi được.
Từ Tân Di chớp chớp mắt, có vẻ không tin tưởng lắm. Lương bổng của Tần Lâm là trên bề nổi, thu nhập của nữ y quán cũng rất có hạn... Bất kể nhiều như vậy, đợi đến lúc tìm phụ huynh phải gợi ý của hồi môn là được.
Mặc dù Từ Đại tiểu thư đã xuất giá, nhưng vẫn không xem mình như người ngoài ở Quốc Công phủ.
- Muội muội, muội phu đã về rồi? Phụ mẫu đại nhân chờ ở trên chính đường, ặc...
Từ Duy Chí nhận được tin từ bên trong đi ra, vốn là vẻ mặt tươi cười, nhưng vừa nhìn thấy muội muội lời nói đột nhiên nghẹn lại, kế tiếp ôm bụng cười ha hả.
Hắn kéo Tần Lâm đến bên cạnh, chĩa ngón tay cái một cái, thấp giọng nói:
- Muội, muội phu, lão ca vốn đang lo lắng ngươi cưới muội tử này của ta, không khỏi có chút phu cương không chấn, không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy, lão ca quả thật bội phục bội phục!
Tần Lâm sờ sờ mũi, không biết nói gì cho phải, Từ Duy Chí ngay cả muội muội cũng đùa loạn lên, quả nhiên có kỳ muội phải có kỳ huynh, không, còn phải cộng thêm cha bọn họ Từ Bang Thụy, đều là loại người e sợ cho thiên hạ bất loạn.
Phu thê Ngụy Quốc Công chờ ở chính đường, Tần Lâm cùng Từ Tân Di nắm tay nhau tiến vào, con rể bái kiến hai vị lão Thái Sơn, cô dâu thì tạ ơn cha mẹ dưỡng dục.
- Mau mau mau, để mẫu thân xem xem...
Ngô Thị ôm con gái vào ngực, giống như bảo bối tâm can, giống như là đã nhiều năm không gặp, tựa như cách mấy ngàn dặm. Thực ra thì chỉ là một đêm hôm qua, chỗ ở của Tần Lâm cách phủ Quốc Công cũng chỉ có một chặng đường ngắn.
Đáng thương nhất trong thiên hạ chính là lòng cha mẹ.
Ngô Thị là người từng trải, xem hình dạng của con gái cũng biết tối hôm qua chắc chắn không yên, tảng đá lớn đè nặng trong lòng nhất thời rơi xuống đất, lập tức khẽ phân phó nha hoàn mấy tiếng.
- Mau mau mau, để mẫu thân xem xem...
Ngô Thị ôm con gái vào ngực, giống như bảo bối tâm can, giống như là đã nhiều năm không gặp, tựa như cách mấy ngàn dặm. Thực ra thì chỉ là một đêm hôm qua, chỗ ở của Tần Lâm cách phủ Quốc Công cũng chỉ có một chặng đường ngắn.
Đáng thương nhất trong thiên hạ chính là lòng cha mẹ.
Ngô Thị là người từng trải, xem hình dạng của con gái cũng biết tối hôm qua chắc chắn không yên, tảng đá lớn đè nặng trong lòng nhất thời rơi xuống đất, lập tức khẽ phân phó nha hoàn mấy tiếng.
Tần Lâm vừa mới cùng lão Thái Sơn Từ Bang Thụy hàn huyên đôi câu, bọn nha hoàn đã bưng tới hai chén thuốc nước. Ngô Thị cười tủm tỉm phân phó bưng lên cho Tần Lâm trước, mình lại cầm cho Từ Tân Di.
Nhìn thuốc nước kia, Tần Lâm cùng Từ Tân Di trước đưa mắt nhìn nhau, mặt của hai người đều lập tức nóng bừng... Hồng tảo câu kỷ hầm huyết yến... Đây hình như cũng đã quá rõ ràng?!
- Mẹ, người làm cái gì vậy?
Từ Tân Di chu môi, cầm chén đẩy ra, trên khuôn mặt rặng mây đỏ bay khắp.
- Con gái ngoan, canh này vô cùng bổ dưỡng, nào, mau mau uống lúc còn nóng...
Ngô Thị bưng bát canh không cho phép cãi lại, lại cười tủm tỉm nói với Tần Lâm:
- Hiền tế, cũng thừa dịp nóng, ngon béo béo mà uống đi, để lạnh sợ tổn thương dạ dày.
Tần Lâm cùng Từ Tân Di không biết làm thế nào, hai người này đều mang ý xấu, đem nước canh uống một hơi cạn sạch.
Quái lạ, rõ ràng canh rất ngọt, nhưng cũng không cảm thấy ngấy chút nào, lặng lẽ nhìn sang bên kia một chút, hai người cũng không nhịn được cười trộm.
- Hiền tế, hôn sự làm vội vàng, không chuẩn bị của hồi môn gì, bản công từng hứa cho con tùy ý chọn vật báu trong phủ...
Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy vuốt chòm râu đen nhánh, chỉ Từ Duy Chí nói:
- Dù sao tương lai đều là của anh con, chỉ sợ hắn đau lòng mà thôi!
Từ Duy Chí cười rộ lên, Ngụy Quốc Công phủ trấn Nam Kinh hơn hai trăm năm đời này đến đời khác, trân bảo chất cao như núi nhỏ, đâu quan tâm một chút của hồi môn? Đây là phụ thân đùa giỡn đây.
- Được...
Từ Tân Di cũng không khách khí, lật ngón tay đếm:
- Ta muốn đôi ngọc bích chạm khắc Thanh Long trong phòng ca ca, nghiên mực Tống Huy Tông tiền triều đã dùng qua trên bàn sách của phụ thân, còn có Điền Hoàng Thạch Sơn Tử đặt trong phòng khách.
Trời ơi, cái gì gọi là trộm trong nhà khó đề phòng? Mặt của cha con Từ Bang Thụy, Từ Duy Chí bắt đầu phát xanh. Từ Tân Di đòi những bảo bối này, không chỉ vô giá, mà còn đều là vật yêu thích của hai người bọn họ.
Mấu chốt là Từ Tân Di biết tất cả những bảo bối này, cũng không gạt được nàng chút nào.
- Cũng được, cũng được...
Từ Bang Thụy lau mồ hôi trán, thầm nghĩ còn có món trân bảo giấu ở mật thất khó lường, chưa cho con gái xem qua.
Không ngờ rằng Ngô Thị tiếp lời nói:
- Cha con còn có một bảo bối tổ tiên Từ gia Trung Sơn Vương đánh người Mông Cổ, đuổi Nguyên Thuận Đế kia đến Mạc Bắc, đoạt được một món trân bảo hiếm thế của triều Đại Nguyên, tên Ô Nhĩ Ôn Dã Lực gì đó...
Hì hì hì hì, Từ Tân Di toét miệng cười rộ lên.
Từ Bang Thụy cùng Từ Duy Chí đưa mắt nhìn nhau, xem như ngay cả của gia bảo cũng bị vơ vét đi!
Hai cha con đều trơ mắt nhìn Tần Lâm, cầu mong vị rể được lợi này cũng đừng ra yêu cầu gì đó, nếu không hai người bọn họ thật sự phải cầm quần.
Cũng may yêu cầu kế tiếp của Tần Lâm nói ngược lại rất dễ dàng thỏa mãn, chẳng qua là đòi năm mươi tên nữ binh vốn là thuộc về Từ Tân Di kia.
Ba miệng Từ gia nhất thời mừng rỡ, Từ Tân Di khi làm cô nương thì không gò bó không trói buộc, cho nên cha mẹ huynh trưởng đều lo lắng nàng sau khi lấy chồng bị câu thúc, khó tránh khỏi bị đè nén ức hiếp. Tần Lâm chịu đem các nữ binh đi cùng Từ Tân Di, đó là không thể tốt hơn nữa.
Tần Lâm lấy rất nhiều của hồi môn, vẫn phải tặng lại sính lễ, sính lễ của hắn khác với bình thường: Xế Điện Thương kiểu mới, Tấn Lôi Thương, cùng với nguyên bộ hình vẽ.
Từ Bang Thụy được sự trợ giúp của Tần Lâm nổ một phát súng, nhất thời mừng rỡ, hắn là kẻ biết người biết của, biết thứ đồ chơi này tuyệt đối là lợi khí sa trường.
Tần Lâm liền xin hắn lấy danh nghĩa Ngụy Quốc Công, Thủ Bị Nam Kinh, Nam Kinh Trung Quân Đô Đốc phủ trình báo triều đình, xin Thích Kế Quang của Kế trấn trang bị loại vũ khí kiểu mới sắc bén này biên luyện lính mới.
- Được!
Từ Bang Thụy vỗ bàn một cái:
- Trình lên lợi khí quân quốc như vậy, cũng tỏ ra lòng Từ gia ta gắn bó với triều đình xã tắc, tương lai tướng sĩ trấn thủ ở vùng biên cương hiểm yếu dựa vào vật này giết địch báo quốc, toàn là nhờ công lao của hiền tế vậy!
Muốn lấy lực bản thân phổ biến rộng rãi vũ khí kiểu mới trong quân đội, không khác nào người si nói mộng, Tần Lâm giao cho Từ Bang Thụy hình vẽ Xế Điện Thương, Tấn Lôi Thương, lấy danh nghĩa của Ngụy Quốc Công trình báo triều đình, theo hắn thấy có khả năng đưa tới coi trọng nhất định. Tương lai nếu tướng sĩ biên ải có thể cầm lợi khí này ra sức đánh giặc xâm lược, cũng coi như mình ra sức vì bảo vệ quốc gia, không phải vui sướng hay sao?
Ngoài ra sính lễ có một món không tầm thường như vậy, nỗi đau của hai cha con Từ gia bị Từ Tân Di cướp đoạt trắng trợn cũng giảm bớt không ít. Dĩ nhiên, nhìn các nữ binh khi biết được có thể đi theo Đại tiểu thư, lập tức vui mừng hớn hở giúp đỡ chuyên chở trân bảo trong phủ, hai người bọn họ lại nhìn nhau, nhất tề thở dài nói:
- Quả nhiên trộm trong nhà khó đề phòng!
- Phụ thân, mẫu thân, ca ca...
Từ Tân Di cười hì hì chào hỏi:
- Con phải đi rồi, lần sau trở về thăm các người!
Từ Bang Thụy giật giật nét mặt già nua, trở lại chừng hai chuyến giống như vậy, chỉ sợ ta đây sẽ còn cách phá sản không xa...
Đồ đạc không ít, chuẩn bị chiếc xe tứ mã rộng lớn chở, các nữ binh hì hì ha ha hộ vệ trước sau, Tần Lâm cùng Từ Tân Di chui vào xe ngựa rất có ăn ý, lật tìm trong đống bảo vật.
Nào là ngọc bích chạm thanh long, nghiên mực Tống Huy Tông đã dùng qua đều bị tiện tay để qua một bên, toàn là vật trong nhà Từ Tân Di vô cùng quen thuộc, rất nhanh liền lấy được một hộp gấm gói cực kỳ nghiêm mật.
Ngô phu nhân nhắc tới Ô Nhĩ Ôn Dã Lực này, hai người bọn họ đều rất tò mò. Lão tổ tông Từ gia Trung Sơn Vương Từ Đạt đuổi Mông Nguyên ra sa mạc phía Bắc, rốt cuộc đoạt được bảo vật hiếm thế gì.
Mở ra tầng tầng gấm vóc bao bọc, lấy ra hộp gấm, mở ra nhìn qua, bên trong lại là một cái hộp vàng vuông vắn tám tấc, đỉnh khắc một con mèo lớn ngồi chồm hổm, mèo đó giống tựa như vật còn sống, hai con mắt tinh quang bắn ra bốn phía, nhìn chòng chọc người sởn tóc gáy.
- A!
Từ Tân Di kêu lên.
Tần Lâm cũng lấy làm kinh hãi, ổn định tâm thần nhìn kỹ, đâu phải là mèo sống? Thì ra mèo khắc trên hộp vàng, đá khảm ở vị trí hai mắt mèo cực tốt, ánh sáng sáng chói, thật giống hai con mắt của mèo lớn trừng trừng nhìn người ta.
Sau khi Tần Lâm cùng Từ Tân Di xem rõ ràng không khỏi bật cười. Từ Tân Di tính tình nóng vội, đưa tay mở nắp lên, lần này hai người càng giật mình hơn: chính giữa hộp vàng bố trí đệm tơ vàng, lót đệm nhung tơ màu đen, trên đệm xếp một vật là một quả cầu đá sơn đen, ước chừng lớn bằng hột đào.
- Cái này... Đây chính là trân bảo của Nguyên Thuận Đế? Có ích lợi gì?!
Từ Tân Di gãi gãi đầu, bỗng nhiên nhớ tới:
- Ôi chao, đây không phải là đạn cầu chơi đùa khi còn bé sao!
Sau khi Tần Lâm cùng Từ Tân Di xem rõ ràng không khỏi bật cười. Từ Tân Di tính tình nóng vội, đưa tay mở nắp lên, lần này hai người càng giật mình hơn: chính giữa hộp vàng bố trí đệm tơ vàng, lót đệm nhung tơ màu đen, trên đệm xếp một vật là một quả cầu đá sơn đen, ước chừng lớn bằng hột đào.
- Cái này... Đây chính là trân bảo của Nguyên Thuận Đế? Có ích lợi gì?!
Từ Tân Di gãi gãi đầu, bỗng nhiên nhớ tới:
- Ôi chao, đây không phải là đạn cầu chơi đùa khi còn bé sao!
Cẩm Y Vệ Cẩm Y Vệ - Miêu Khiêu Cẩm Y Vệ