"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: Miêu Khiêu
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1165
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4805 / 90
Cập nhật: 2015-11-14 03:45:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 250: Cơn Giận Của Từ Đại Tiểu Thư
ừ đại đường Thông Chính Ty đi ra, ánh mắt Trương Công Ngư nhìn Tần Lâm cũng thay đổi, lúc trước y cho rằng Nam Kinh là đầm rồng hang hổ, Tần Lâm chỉ là Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ nho nhỏ không gây nổi sóng gió gì. Thế nhưng hắn ở chỗ này cũng uy phong lẫm lẫm, ngay cả chính tam phẩm Thông Chính Sứ cũng kính trọng vài phần.
- Chuyện hôm nay nếu không nhờ Tần tướng quân tương trợ, bản quan đã bị đám Thư Lại kia làm nhục một phen vô ích.
Trương Công Ngư cảm khái nói, thi lễ với Tần Lâm.
Tần Lâm cười nói:
- Trương Đạo Đài là huynh đệ kết minh của Tần mỗ, cần gì khách sáo như vậy?
- Kết minh?
Trương Công Ngư trợn trắng mắt ngây người một lúc, sau đó cười xấu hổ:
- Ôi chao, trí nhớ ngu huynh thật là… lỗi quá, thật là có lỗi.
Tần Lâm không thể làm gì trợn mắt một cái, vị lão huynh này quả nhiên là hồ đồ đạt tới cảnh giới nào đó. Bất quá nhìn lại bức thêu Vân Nhạn đại biểu quan hàm chính tứ phẩm trên y phục, lại không thể không bội phục vận may y cũng đạt tới cảnh giới không phải tầm thường.
Tên mập cùng Ngưu Đại Lực đồng thời che mặt: trời ơi, đừng nói với ta người này đã từng làm quan phụ mẫu chúng ta ở Kỳ Châu… Chậc chậc, dường như đã làm, gặp quỷ rồi…
Trong lúc mấy người còn đang dở cười dở khóc, chỉ có Hoắc Trọng Lâu mở to mắt, tham lam si mê nhìn chằm chằm quan phục Trương Công Ngư và Vân Nhạn thêu trước ngực, như có điều suy nghĩ. Một tên hồ đồ lú lẫn như vậy, nhờ có Tần Lâm lại nhiều lần gặp dữ hóa lành gặp hung hóa cát, không những ô sa vững như Thái Sơn, còn trong một năm thăng liền ba cấp từ tòng ngũ phẩm đến chính tứ phẩm, cái tên Cập Thời Vũ chốn quan trường gắn trên người Tần trưởng quan quả thật không sai chút nào.
Trương Công Ngư quên chuyện kết minh cùng Tần Lâm, ngược lại không phải là không nhớ ân nghĩa của hắn trong lòng, mà quả thật hồ đồ tới cực điểm. Sau khi nhớ ra xấu hổ vô cùng, đỏ mặt muốn mời rượu bồi tội.
Tần Lâm có chuyện khác, bèn khéo léo từ chối.
Sau khi cáo từ, hắn dẫn theo Quyền Chính Ngân đi tới chỗ ba huynh muội Trương gia bái phỏng, Ngũ Phong hải thương chuẩn bị một phần lễ vật đưa cho Trương Cư Chính, ngoài ra đây cũng là nhắc khéo Thủ Phụ Trương tiên sinh mau sớm thực hiện cam kết.
Nhưng kỳ quái là ba vị Trương gia đều không có nhà, một vị nha hoàn thiếp thân bên cạnh Trương Tử Huyên đi ra đưa cho Tần Lâm một phong thơ, mở ra xem chỉ thấy nét chữ vô cùng xinh đẹp: ‘Đã theo nhị huynh lên kinh, Tần huynh yên tâm chớ nóng nảy’.
- Nhất định là ba vị này vào kinh gặp phụ thân bọn họ Trương Cư Chính, có lẽ sau khi trở lại sẽ có tin tức tốt.
Tần Lâm suy nghĩ một chút cũng bình thường trở lại.
Bọn Hoắc Trọng Lâu, Quyền Chính Ngân trở về, Tần Lâm đi tới Ngụy Quốc Công phủ.
Bên trong Quốc Công phủ đình đài lầu các vườn hoa thủy tạ, chỗ ở Từ Tân Di là một ngôi lầu to lớn rộng rãi, dưới lầu có một mảnh đất trống rất lớn, bên trái là kỳ đài, bên phải là tháp quan sát, có giá để binh khí, đao thương kiếm kích mười tám món binh khí không thiếu món nào.
Bây giờ những binh khí này đều phủ một lớp bụi thật mỏng, thậm chí trên giá có chỗ đã kết mạng nhện, bởi vì đã rất lâu nữ chủ nhân không có múa đao múa kiếm.
Từ Tân Di mặc y phục ở nhà, hai tay chống má ngẩn người ra. Gương mặt vốn đầy đặn mượt mà của nàng gầy hơn trước một chút, mắt hạnh sáng chói hữu thần cũng có vẻ hơi mệt mỏi.
Thị Kiếm bưng chén canh sâm nhẹ nhàng để xuống:
- Tiểu thư, dậy sớm không ăn cơm cũng không được, tỳ tử biết trong lòng tiểu thư không thoải mái, mới nấu một chén canh sâm, xin tiểu thư hãy uống đi.
Từ Tân Di bĩu môi không nói một lời, không cưỡng được Thị Kiếm khẩn cầu liên tục, bưng canh sâm lên uống một hơi cạn sạch, lập tức nhăn nhó mặt mày, thè lưỡi ra quạt:
- A ngươi muốn mưu hại bản tiểu thư sao, thật là đậm, thật là đắng!
Thị Kiếm cười hì hì đi tìm tuyết đường mang tới cho tiểu thư ăn, biết hôm nay tiểu thư sẽ không ngẩn người nữa.
Trong khoảng thời gian này, ngày ngày sáng sớm Từ Đại tiểu thư đều ngẩn người nhìn ra cửa sổ, không luyện võ cũng không cỡi ngựa, thật lâu không nói một câu, dáng vẻ giống như mắc bệnh thần kinh. Nếu không chọc cho nàng nói chuyện, một mình nàng có thể ngồi trước cửa sổ thật lâu.
May mắn vị tiểu thư này là tâm tính cẩu thả, nếu có thể dẫn dụ bản thân nàng mở miệng nói chuyện, trong vòng một ngày cũng sẽ không có vấn đề gì khó khăn cho bọn nha hoàn. Nhưng thời gian nàng ngẩn người sáng sớm càng ngày càng dài, độ khó dẫn dụ nàng nói chuyện cũng càng lúc càng lớn, hiện nay trừ nha đầu thiếp thân Thị Kiếm ra, cũng không ai có được bản lãnh đó.
Ai làm cho Từ Đại tiểu thư sảng khoái hào phóng biến thành bộ dáng này? Ít nhất trong lòng Thị Kiếm cô nương đã suy đoán được.
Đem tuyết đường tới cho Từ Tân Di, Thị Kiếm nhẹ nhàng bóp vai cho nàng:
- Tiểu thư đã thật lâu không có luyện võ, nếu còn không luyện nữa vai cũng sẽ cứng lại. Hì hì... Đúng rồi, mùa Xuân chim muông xuất hiện, chúng ta có nên ra ngoài đi săn hay không?
Từ Tân Di nghiến răng nghiến lợi gặm tuyết đường:
- Không vui, không đi.
- Vậy…
Thị Kiếm đảo mắt vài vòng, bật cười khanh khách:
- Ngồi thuyền ra biển chơi mới vui sao?
Từ Tân Di dùng sức vỗ bàn, giận dữ nói:
- Tên tiểu tử khốn Tần Lâm này, thật là đáng ghét, chuyện ra biển vui như vậy, vì sao không gọi bản tiểu thư cùng đi? Uổng cho ta xem hắn như bằng hữu, lại một mình chạy đi gặp yêu tinh họ Kim kia, quá… quá mức trọng sắc khinh bạn con bà nó!
Thị Kiếm cười đau cả bụng nhưng không dám để lộ ra ngoài mặt, nghiêm trang gật đầu, tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý với tiểu thư, quả thật Tần Lâm tội ác vô cùng.
Rốt cục chuyện buồn bực trong lòng bị vạch trần, uất ức mà Từ Tân Di chịu nhịn đã lâu cũng phát tiết ra. Nàng chỉ trời đất thóa mạ Tần Lâm, mắng hắn không trọng nghĩa khí, không ngay thẳng đối với bằng hữu, ăn một mình, quả thật là tên khốn kiếp số một từ cổ chí kim.
Nàng đang mắng thống khoái, chợt có một nữ binh vội vàng chạy vào, lộ vẻ vui mừng kêu lớn:
- Đại tiểu thư, Tần trưởng quan trở về rồi!
- Ở đâu?
Mông Từ Tân Di như có gắn lò xo, lập tức bật dậy từ trên ghế.
- Khách sảnh.
Nữ binh mới vừa nói xong, chỉ cảm thấy hoa mắt, Từ Đại tiểu thư đã chạy mất không thấy bóng dáng.
- Ha ha, trời ơi, Đại tiểu thư của ta ôi…
Thị Kiếm khom người, một tay ôm bụng một tay đập bàn, cười như điên không ngừng.
Tần Lâm đang ngồi chờ ở trên ghế, một cái bóng màu hồng chợt ập tới như bay, khiến cho hắn thấy hoa mắt, Từ Đại tiểu thư đã nắm cổ áo hắn nhấc lên.
- Tần Lâm!
Từ Tân Di nghiến răng ken két:
- Ra biển chơi có lẽ vui lắm, ngồi thuyền thoải mái lắm phải không?
Từ Đại tiểu thư chu cao đôi môi mọng, mắt hạnh trợn trừng thật to, gương mặt nàng cách mặt Tần Lâm chỉ trong gang tấc, lúc nổi giận có một phen phong vận khác.
Nàng mặc một chiếc áo vải ở nhà màu hồng, bộ ngực đầy đặn cao ngất hiện ra đường nét hoàn mỹ. Bởi vì nhấc Tần Lâm lên, đôi gò ngực của nàng vừa đúng ép sát vào ngực hắn, y phục thật mỏng dường như không có. Cảm giác mềm mại đàn hồi trước ngực hết sức rõ ràng, thậm chí có thể cảm giác được hai hạt đậu tròn nhỏ trên đỉnh ngọc phong.
Với tư thế này, toàn thân Tần Lâm cơ hồ dán sát vào Từ Tân Di. Mùa Xuân mặc y phục vốn mỏng, cảm giác bụng mềm mại mà bằng phẳng, bắp đùi mềm mại rắn chắc tiếp xúc va chạm như vậy khiến cho Tần Lâm mặt đỏ tới mang tai, rất nhanh đã có phản ứng sinh lý.
- Giỏi cho ngươi, còn dám đâm ta!
Từ Tân Di không biết là chuyện gì, cho rằng Tần Lâm dám dùng tay chống cự, lập tức đưa tay chộp xuống dưới một cái. Phát giác ra có vẻ khác thường, nàng còn nắn bóp vài cái.
Trong đầu Tần Lâm như nổ đùng một tiếng, bị đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy ‘khinh bạc’, hắn đã hoàn toàn ngây người, có một thanh âm tà ác đang điên cuồng hô: đến đây đi, nữ vương, giày xéo ta đi... ôi chao, Từ Tân Di trong lòng hắn nháy mắt đã hóa thân thành nữ vương cao ngạo cầm roi da trong tay.
Từ Đại tiểu thư tâm tính đơn giản rốt cục đã hiểu ra đó là cái gì, nước da bánh mật của nàng chỉ trong thoáng chốc đỏ ửng lên vì xấu hổ. Nàng vội vàng buông tay ra, thối lui lại mấy bước, lòng vẫn còn sợ hãi liếc nhìn ‘cờ’ Tần Lâm mới vừa giương lên, trong lòng suy nghĩ hỗn loạn: trời ơi, chính là vật kia sao, đêm hôm đó chính là nó, lớn quá…
Hơi lấy lại bình tĩnh, động tác thứ nhất của hai người là cùng nhìn quanh quất. Thật may là Từ Tân Di chạy mau, các nữ binh cũng không theo kịp, cảnh tượng mới vừa rồi cũng không bị người khác nhìn thấy.
Khụ khụ…
Tần Lâm ho khan hai tiếng che giấu vẻ lúng túng, không nhịn được lại nhìn bộ ngực đầy đặn của Từ Tân Di, cảm thấy dường như cảm giác mới vừa rồi có hơi quen thuộc.
Từ Tân Di cố gắng trấn định suy nghĩ hỗn loạn của mình, bị Tần Lâm nhìn như vậy chợt cảm thấy tựa hồ ánh mắt của hắn có lực xuyên thấu, toàn thân trên dưới không có thứ gì che phủ, dường như bại lộ hết ra bên ngoài. Toàn thân nàng nóng bỏng, gương mặt đỏ như gấc, dường như đang ngồi trên bàn chông, liên tục nhấp nhổm không yên.
Vừa đúng Thị Kiếm đuổi theo tới, thấy bộ dáng này của Từ Tân Di lập tức giật mình, vội vàng nói:
- Trời ơi tiểu thư, cũng là tỳ tử không tốt, canh sâm vừa rồi quá đậm, người đâu, rót cho tiểu thư một chén trà mát.
Phù... Từ Đại tiểu thư thở hổn hển, vỗ vỗ gò ngực ba đào:
- A, nóng quá, canh sâm thật nồng...
- Ặc, cái này, canh sâm quả thật nồng đậm, cho nên...
Tần Lâm cắn răng, ấp a ấp úng nói:
- Thị Kiếm cô nương, cũng cho ta chén trà mát đi.
Thị Kiếm không hiểu vì sao nhìn lại, khẽ a lên một tiếng bụm miệng lại: chỉ thấy trên ót Tần trưởng quan mồ hôi hột chảy xuống từng giọt, gương mặt đỏ lên chẳng kém gì Quan nhị gia, nín thở tựa hồ đang chịu đựng cái gì.
Canh sâm? Chẳng lẽ Tần trưởng quan cũng uống canh sâm, ta không có bưng cho hắn kia mà? Thị Kiếm hết sức hồ đồ, nghi ngờ nhìn qua lại Từ Tân Di cùng Tần Lâm một chút, càng phát giác hai người này có điều cổ quái.
Mỗi người uống một chén trà mát, Tần Lâm cùng Từ Tân Di hơi bình thường lại.
Hừ... Từ Đại tiểu thư bĩu môi, bất mãn nói:
- Ngươi là tên trọng sắc khinh bạn, một mình ra biển đi chơi cũng không dẫn bản tiểu thư theo, lần nào ta đi săn cũng rủ ngươi đi.
Trọng sắc khinh bạn? Tần Lâm thật sự dở khóc dở cười.
- Dường như lúc ta đi, nàng cũng từng tới bến thuyền đưa tiễn…
Tần Lâm sờ sờ cằm, cười nói:
- Khi đó nàng cũng không hề nhắc tới chuyện này.
- Ta không nói, ngươi không thể mời ta sao?
Hai tay Từ Tân Di chống eo thon nhỏ, mắt hạnh trừng trừng, đùng đùng nổi giận.
Tần Lâm chớp mắt một cái, không hiểu tại sao Từ Tân Di chợt trở nên không giảng đạo lý, thầm nói chẳng lẽ là nữ nhân mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy... Ừm, nhường nhịn nàng đi.
Tính tình Từ Tân Di vốn thẳn thắn hào sảng, Tần Lâm đã nhường nhịn nàng cũng không so đo nữa. Nhưng hỏi tới chuyện ra biển chiêu an, chỉ cần Tần Lâm vừa nhắc tới Kim Anh Cơ, nàng liền lập tức trở nên đằng đằng sát khí.
Tiểu yêu tinh kia, nếu như bản tiểu thư bắt được ngươi, ặc… Từ Tân Di nheo mắt lại quan sát Tần Lâm, trong lòng lại suy nghĩ miên man: tên này có làm chuyện đó với tiểu yêu tinh hay không? Vóc người tiểu yêu tinh nhỏ nhắn như vậy, có thể chịu nổi hắn… Ôi chao, mình nghĩ vẩn vơ gì vậy?
Từ Đại tiểu thư sờ sờ mặt của mình, có hơi nóng lên.
Tần Lâm không tiện nói những chuyện đến Bình Hộ chiêu an, tác chiến cùng Đảo Tân Gia, Từ Tân Di hỏi tới kiến thức trên biển, hắn bèn đặt chuyện nói trên trời dưới đất một phen: Bắc Cực có người tuyết do gấu trắng biến thể mà thành, Nam Dương qua khỏi cựu cảng năm xưa Trịnh Hòa chiêu an chừng một ngàn dặm, có lục địa cực lớn, trên đó có chim khổng lồ chân dài mà cánh ngắn, không biết bay nhưng chạy nhanh như tuấn mã, đã có lão thủy thủ tận mắt nhìn thấy.
Từ Tân Di nghe vậy vô cùng thích thú, hận không được lập tức đi thuyền ra biển, đi săn người tuyết và chim khổng lồ kia.
Cho đến lúc từ giã Tần Lâm mới nhớ tới chính sự, bèn nói chuyện chuẩn bị mở nữ y quán cho Thanh Đại hành y tế thế.
- Hay lắm...
Từ Tân Di vỗ tay, cười nói:
- Bản tiểu thư từ nhỏ đến lớn chưa từng có bệnh gì, nhưng các vị tiểu thư yểu điệu gió thổi cũng bay kia, mỗi khi bị bệnh cũng không tiện mời đại phu tới xem, ai nấy đều cực khổ cố gắng chịu đựng. Nếu Thanh Đại muội muội mở nữ y quán, tiểu gia bích ngọc, đại gia khuê tú toàn Nam Kinh Thành cũng phải cảm tạ trời đất!
Lúc này chính là thời Trình Chu lý học hưng thịnh, chú trọng tồn thiên lý diệt nhân dục, nam nữ thụ thụ bất thân, vấn đề chị dâu rơi xuống nước tiểu thúc có nên cứu hay không (không thể tránh được tiếp xúc da thịt), cũng phải thảo luận nửa ngày. Chết đói là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn, đó là tương đối nghiêm khắc.
Lý Thanh Đại học y ở nhà mình cũng không nói chuyện cùng các sư huynh đệ, cả một năm trời chỉ có dịp lễ tết mới có thể ra cửa. Đây cũng là vì thân phận thầy thuốc Lý gia không coi là thư hương môn đệ chính tông, không quá coi trọng những chuyện này.
Dĩ nhiên, Lý Thời Trân cho phép cháu gái tiếp xúc cùng Tần Lâm đó là vì hai người vốn đã có hôn ước, ở trong mắt lão thần y, hai người bọn họ căn bản là phu thê chưa cưới.
Mà loại người như Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy sợ vợ, Trương Cư Chính thách thức lễ giáo, trên đời này có được mấy người. Trương Tử Huyên, Từ Tân Di chẳng qua là số ít, đại đa số thiếu nữ từ tầng lớp trung đẳng trở lên giống như Cao tiểu thư con gái Cao Hàn Lâm cùng Ân tiểu thư, Đỗ tiểu thư bị làm hại trong vụ án Lưu Kham Chi giết người hàng loạt, ai nấy đều tuân theo khuôn phép nề nếp.
Trung y chữa bệnh không thiếu được vọng văn vấn thiết, đều phải tiến hành ngay mặt, còn không tránh được tiếp xúc da thịt. Loại chuyện dùng sợi tơ chẩn mạch cũng chỉ là thần thoại truyền thuyết, ít nhất ngay cả lão thần y Lý Thời Trân cũng không biết. Về phần châm cứu, dùng lửa, xoa bóp, muốn nhận huyệt vị chính xác tuyệt không thể nào mặc y phục tiến hành, càng đừng nói tới đấm bóp đạo dẫn lại càng vi phạm lễ giáo hơn nữa.
Cẩm Y Vệ Cẩm Y Vệ - Miêu Khiêu Cẩm Y Vệ