Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: sauluoi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 108
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 588 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:35:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 96
ôm nay, Khoa đưa An về thăm mẹ và chị. Đã lâu lắm rồi cô và mẹ không trò chuyện, có lẽ mẹ đã quên mất đứa con gái này rồi.
Từ ngày chị Thùy An xảy ra chuyện cho đến bây giờ, mẹ đã tốn rất nhiều tiền để chữa bệnh cho chị, thậm chí ngôi nhà cũng phải bán đi vì bị người tình lừa lấy.
Mẹ không còn như xưa nữa, cú sốc quá nặng khiến mẹ trở nên trầm tĩnh hơn, hai mẹ con mua một căn nhà nhỏ để sống một cuộc sống đơn giản không bon chen với đời.
An bước vào nhà mà không kiềm được nước mắt, bất chợt cô nhận ra rằng giàu có, danh vọng không có gì có thể bền vững qua thời gian, duy chỉ có tình yêu mới trường tồn mãi mãi.
Bà Tân cũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy An đến, trong lòng dấy lên một cảm giác ân hận. Tất cả mọi chuyện nếu không xuất phát từ bà thì bây giờ cả bốn người trong gia đình không phải đau khổ như thế này.
Tóc bà bạc đi khá nhiều, gương mặt nhiều nếp nhăn lộ rõ vẻ ưu tư.
-Hai đứa ngồi xuống đi, mẹ lấy nước cho uống.
-Không cần đâu mẹ, mẹ và chị vẫn ổn chứ?
Nghe An hỏi, bà Tân nhẹ nhàng ngồi xuống, mắt nhìn xa xăm.
-Có lẽ đây là cái giá mà mẹ phải trả cho những hành động trước kia của mình. Mẹ đã đối xử không ra gì với con, mẹ đã khiến Thùy An trở nên như vậy và cũng chính mẹ đã làm cho gia đình mình đổ vỡ. Cuộc sống của mẹ bây giờ tuy có chút khó khăn nhưng mẹ ít ra mẹ cũng cảm thấy thanh thản, có thể thấy Thùy An khỏe mạnh lên từng ngày và nhìn thấy hai đứa hạnh phúc là đủ lắm rồi.
Nước mắt rơi trên gương mặt ưu tư của bà, giá như ngày xưa bà không làm những việc như vậy thì bây giờ bà đã có thể sống nhẹ nhàng rồi. Bất cứ điều gì cũng có cái giá của nó nên bà phải chấp nhận xem như một cách ông trời trừng phạt cho những tội lỗi của mình.
-Người mẹ có lỗi nhiều nhất là con, mẹ đối xử thiên vị, mẹ chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, con hãy tha thứ cho mẹ được không?
Không kiềm lòng được, An bước đến ôm lấy mẹ, cho dù trước kia mẹ có làm gì đi chăng nữa nhưng mẹ cũng là người mang nặng đẻ đau, là người nuôi cô khôn lớn nên cô có thể chấp nhận tất cả.
Hai mẹ con ôm nhau mà khóc, có được sự tha thứ của con gái thì quãng đời còn lại của bà sẽ không phải sống trong dằn vặt nữa.
-Bác, tụi con về rồi ạ.
Đúng lúc Thùy An về, cả An và Khoa đều ngạc nhiên khi nhìn thấy chị đang tay trong tay với Bảo. Nhưng trông chị bây giờ khác lắm, không còn cái vẻ kênh kiệu như ngày xưa mà thay vào đó nét mặt ngây thơ, hiền dịu, dường như không muốn tiếp xúc với người lạ.
Năm người nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào, đến cuối cùng bà Tân lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng.
-Hai đứa ngồi xuống đây đi, có gì từ từ nói chuyện.
Hai người kia ngồi xuống, An ngơ ra không hiểu chuyện gì, lúc này Bảo mới lên tiếng.
-Chắc em ngạc nhiên lắm khi anh ở đây đúng không? Xảy ra rất nhiều chuyện, anh đã định bỏ mặc không yêu đương gì nữa nhưng khi nhìn thấy Thùy An ra nông nỗi này thì con tim anh vẫn không ngừng hướng về cô ấy, anh nhận ra mình vẫn còn yêu cô ấy rất nhiều. Cho nên anh sẽ tìm đủ mọi cách để giúp cô ấy khỏe mạnh trở lại.
Cả An và Khoa đều cảm động trước tình yêu của Bảo, Thùy An đã làm rất nhiều chuyện có lỗi ấy thế mà anh vẫn yêu cô và sẵn sàng chấp nhận tất cả để chăm sóc cô.
Nhìn Thùy An ngồi buồn, đôi mắt vô hồn khiến người khác cũng chạnh lòng. Bà Tân bước đến bên cạnh vuốt tóc con gái.
-Nhờ có Bảo mà con bé đỡ hơn rất nhiều, nó không còn quấy phá hay sợ hãi nữa, bác sĩ nói nếu cứ tiến triển như thế này sẽ có cơ hôi khỏe mạnh. Bây giờ nó ở nhà cứ quấn lấy Bảo thôi, chẳng ai làm nó cười ngoài Bảo hết, chỉ là nó không muốn mở miệng ra nói chuyện mà thôi.
Nghe mẹ nói, An cũng cảm thấy an lòng. Cuộc sống thiếu thốn nhưng đổi lại chị có thể tìm được tình yêu đích thực của mình, có thể khỏi bệnh để quay trở về với cuộc sống là được rồi.
Trên đường về, An cứ miên man nghĩ ngợi chuyện của mẹ và chị, dù thế nào đi nữa, họ vẫn là người thân của mình, thấy họ ra nông nỗi này cô không thể không đau được.
Khoa biết An buồn nên không đưa cô về nhà ngay mà đi dạo ở những con đường quen thuộc, rồi dừng xe bên một gốc cây cổ thụ rợp bóng mát.
-Em đừng buồn nữa, Thùy An sẽ chóng khỏi bệnh mà thôi.
An tựa đầu vào vai Khoa để mặc cho nước mắt mình rơi xuống, chỉ có những lúc ở bên cạnh người yêu cô mới được thoải mái mà khóc như thế này.
-Nín đi heo, em mà khóc vậy người ta tưởng anh ăn hiếp em đó.
Khoa đưa hai tay lên quệt nước mắt tèm nhem trên mặt An, cố dùng giọng hài hước để cô vui vẻ,
An ngước mặt lên vừa khóc vừa cười.
-Vậy em sẽ khóc lớn hơn nữa để mọi người biết bộ mặt thật của anh.
-Em dám khóc anh sẽ hôn cho ngạt thở luôn đó.
Nghe Khoa hù An im bặt ngay lập tức, cậu mỉm cười dịu dàng vuốt tóc cô thật tình tứ.
Nếu như Bảo yêu Thùy An nhiều đến nỗi chấp nhận tha thứ những việc làm trước kia của cô, chấp nhận ở bên cạnh một người bệnh như cô thì tình yêu của Khoa dành cho An cũng như vậy. Nó không phải là lời nói chót lưỡi đầu môi, không phải chỉ là những lời hứa suông không bao giờ thực hiện nhưng đó là tất cả sự tin yêu của cậu dành cho An. Cậu yêu cô hơn cả bản thân, sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để cô được hạnh phúc cho dù hạnh phúc ấy có cậu hay không, tình yêu ấy đủ mạnh mẽ để vượt qua thử thách, đủ bền vững để trường tồn sau những khó khăn của cuộc đời.
Sau bao nỗ lực, cuối cùng An cũng cầm được tấm bằng Đại Học trong tay. Trong thời gian chờ đợi thi viên chức, ngày nào Khoa cũng dắt An đi đến cửa hàng chung với cậu. Để cô ở nhà thì nhớ nên thôi dắt theo cho vui luôn.
An cũng hơi bất ngờ trước hệ thống cửa hàng áo cưới của nhà Khoa, cửa hàng hầu hết nằm trên những con đường đắt đỏ, ở những vị thế thuận lợi. Khoa nói ngày xưa ba mẹ chỉ mở một cái nho nhỏ, ba chụp ảnh còn mẹ trang điểm, nhưng vì có chút tài nên ăn nên làm ra rồi mở thêm vài cửa hàng. Bây giờ chỉ có những vị khách lớn hay quen biết mẹ mới đứng ra nhận lời trang điểm còn lại là chỉ lo việc quản lý mà thôi.
-Có muốn mặc thử áo cưới không cục cưng?
-Thôi, để dành mai một đám cưới mặc cho thích.
Khoa mỉm cười bẹo má An, ngồi kiểm tra sổ sách mà chốc chốc cậu lại ngước nhìn cô, cứ như là lâu ngày không gặp lắm vậy đó.
Khổ nổi hôm nay cửa hàng tự nhiên đông khách, cô nhân viên lại nghỉ nên chỉ có mấy người làm không kịp, thế là An đành ra tay giúp đỡ.
Người thì đến thử áo cưới, người thì đến chụp hình, người thì đến trả đồ làm An chạy lên chạy xuống cầu thang muốn bở cả hơi tai luôn.
-Uống nước cam cho khỏe nè, người yêu anh hôm nay giỏi thế.
Thấy An vất vả, Khoa cũng thấy xót cho người yêu, cơ mà phải công nhận cô hợp với công việc này dễ sợ, cái dáng này mặc áo cưới chắc cũng đẹp lắm đây.
-Em không uống đâu, có chỗ nào cho em nằm miếng đi.
-Em sao thế? Mệt à?
-Ừm, cái dạ dày lại hành em rồi.
Khoa tỏ vẻ không vui, ngày mai phải dẫn đi nội soi dạ dày mới được, đừng có mà cố gắng năn nỉ vô ích.
Đưa An vào phòng nghỉ, Khoa nghiêm giọng.
-Không nói nhiều nữa, ngày mai đi bệnh viện với anh.
-Bị có chút xíu mà đi bệnh viện làm gì anh.
An bắt đầu tung chiêu năn nỉ, có ai lại muốn vô đó bao giờ đâu. Chẳng thà đừng đến chứ đến xong lại về mất ngủ khi thấy bệnh tật của người khác nữa.
-Chút xíu em đó, bệnh gì mà không bắt đầu từ mấy cái triệu chứng nhỏ, để lâu nó chuyển qua ung thư thì sao, anh không muốn mình góa vợ sớm vậy đâu.
Trời ạ, có ai mà làm quá như Khoa vậy không biết, nói như cậu thì chắc thế giới này bị ung thư hết rồi quá.
-Em sợ nội soi lắm, khó chịu ơi là khó chịu.
-Khó chịu cũng phải làm.
-Em không uống thuốc được.
-Không được cũng phải uống.
-Em hết đau rồi, hì hì.
-Đừng có mà xạo.
-Anh, em hứa sau này sẽ ăn uống đúng giờ, không bao giờ bỏ bữa, tối ngủ sớm, không ăn đồ cay, không ăn chua nữa, anh đừng bắt em đi khám nữa được không?
An nói luôn một tràng làm Khoa bật cười, con nhỏ này lúc nào cũng giỏi nịnh nọt như thế. Hai mắt cô chớp liên tục, chu môi nài nỉ trông đáng yêu quá nên Khoa cũng không thể ép cô được nữa.
Cậu nhéo mũi cô cưng chiều.
-Lần sau mà bị đau lần nữa thì đừng có mơ mà tôi bỏ qua.
-Vậy sẽ không cho anh biết nữa là xong.
-Em ngon lắm, đợi cưới về anh sẽ cho em biết thế nào là đau đớn.
Khoa nói mà mặt mũi gian tè làm An đề phòng, hôm nay trông mặt người yêu mình cứ biến thái thế nào đó, cô cảm thấy càng ngày Khoa càng nguy hiểm rồi đó.
Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước! Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước! - sauluoi