Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 158 / 9
Cập nhật: 2020-06-24 21:51:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Sự Tích Núi Ngũ Hành
gày xưa có một ông vua khi đã cao tuổi mới sinh được một hoàng tử.
Hoàng tử càng lớn càng thông minh đĩnh ngộ hơn người, vua vô cùng yêu quý.
Năm hoàng tử mười bảy tuổi, vua sai vời tất cả các cô gái đẹp khắp trong thiên hạ về kinh đô cho hoàng tử chọn làm vợ, song chàng chẳng ưng ai. Người thì bị chàng chê nhan sắc còn kém, người thì chê là đức hạnh chưa vẹn toàn. Nhà vua rất lo âu, vì Người đã cao tuổi mà hoàng tử vẫn chưa yên bề gia thất. Cuối cùng Người đành phải cho hoàng tử được tự mình đi tìm kiếm trong thiên hạ người mà chàng ao ước.
Không muốn phụ thuộc vào ý kiến của người khác nên chàng đi một mình. Chàng lang thang qua biết bao nơi mà vẫn chưa tìm được người con gái như mình mong muốn.
Một buổi chiều chàng tới bờ biển. Chàng đi mãi, đi mãi cũng chỉ thấy có một màu cát trắng xóa. Mệt mỏi mà trời thì đã tối, chàng muốn tìm một nơi để nghỉ qua đêm, nhưng không tìm đâu ra được một mái nhà, một ánh lửa. Chàng vô cùng lo sợ vì cảm thấy mình bé nhỏ và cô độc giữa biển và cát trắng mênh mông. Chàng nhớ về kinh đô, nhớ tới vua cha, nhớ những cung điện nguy nga thân thuộc và ấm áp của chàng. Thế là ý định đi tìm một người con gái như ước mơ nay bỗng bị nhòa đi. Chàng muốn quay về và tự nhủ sẽ không bao giờ đi lang thang như thế nữa…
Lúc ấy, bỗng có một ông già từ xa đi tới, chàng vội vàng chạy lại xin được về nhà ông trọ qua đêm. Ông đưa chàng về một túp lều cỏ đơn sơ gần mí nước. Ông ân cần mời chàng ăn cơm tối cùng ông rồi dọn chỗ cho chàng đi nghỉ. Đêm hôm ấy, không hiểu vì tiếng sóng vỗ hay vì nỗi nhớ nhà mà chàng không sao ngủ được. Mãi gần sáng, chàng mới thiếp đi một chút. Trong giấc ngủ chập chờn, chàng nghe thấy có tiếng văng vẳng bên tai: “Ba năm nữa con hãy quay lại đây. Chính ở nơi này, con sẽ kết duyên với một người con gái của biển. Nhưng con hãy nhớ rằng: nếu các con thương yêu nhau thì cát sỏi khô cằn cũng thành hoa lá xanh tươi. Nếu chẳng yêu thương nhau thì đất bằng cũng trở thành núi non cách trở”.
Tiếng nói vừa dứt thì hoàng tử bừng tỉnh dậy, nhìn trời đã sáng, bốn bề vắng vẻ, chỉ có tiếng sóng vỗ vào bờ cát hoang vu. Chàng từ giã ông già để trở về kinh đô. Từ đó, lòng chàng luôn bị ám ảnh bởi tiếng nói trong giấc mộng ngày nào.
o O o
Còn ông già, sau khi hoàng tử đi rồi, ông lại tiếp tục sống một mình trên bãi cát.
Một hôm, tự nhiên ngoài khơi có một vùng biển sóng gió nổi lên dữ dội, bầu trời tối mịt mùng. Hồi lâu, một con Giao Long bơi vào đất liền, quằn quại trên cát làm thành những đường ngoằn ngoèo hằn sâu trên đất. Gió thổi ào ào, cát bụi mù mịt. Gian lều của ông già gần đó xem chừng muốn bay đi. Rồi một tiếng thét và bầu trời sáng bừng lên, quang đãng như chưa hề có bão dông. Một quả trứng Giao Long không lồ nằm bên cạnh ngôi nhà của ông già. Giao Long đã biến mất. Một con rùa vàng rất lớn từ phía biển bơi vào. Rùa đào bới, vùi trứng Giao Long xuống cát, đoạn rùa tiến đến trước mặt ông già, nói rằng:
- Ta là Kim Quy, ta quen sông dưới nước nên không thể ở liền đây để bảo vệ giọt máu của Long Quân. Vậy ta nhờ ngươi giúp việc này, ta sẽ không quên ơn.
- Tôi là người trần mắt thịt, sức mọn tài hèn. - Ông già trả lời. - Tôi làm sao có thể làm được.
- Ngươi hãy bảo vệ trứng này bằng tất cả lòng yêu thương của ngươi. Tình thương yêu đôi khi còn mạnh hơn cả tài sức. Tuy vậy, khi nào ngươi thấy thật cần thiết, ngươi hãy gọi đến ta.
Nói rồi Rùa thần giao cho ông già một cái móng và dặn thêm:
- Nếu khi nào gặp nguy cấp, ngươi hãy đặt móng này vào tai, ta sẽ giúp.
Ông già chưa kịp hỏi gì thì Rùa đã biến mất.
Bao năm sống cô độc trên bãi cát hoang vắng, bây giờ có trứng bên cạnh để trông nom gìn giữ, ông cảm thấy vui vui. Ông hết lòng săn sóc trứng. Ông đi thật xa để kiếm những cành lá che cho trứng mát. Tuy chưa hình thành một động vật gì, nhưng trứng cứ âm thầm mà lớn. Trứng lớn rất nhanh như để đáp lại ơn người. Ông già cảm thấy trứng như hiểu được tấm lòng của ông, càng ngày ông càng thương yêu trứng. Mỗi khi đi đánh cá, kiếm củi về, ông lại ngồi thì thầm nói chuyện với trứng về những buồn vui và gian khổ của ông.
Một hôm, ông già đang ngồi tâm sự với trứng thì bỗng một chiếc xe trâu, trên xe có một bọn người rất hung dữ đang nhằm lao thẳng về phía trứng. Luống cuống ông vội khoát tay làm hiệu cho xe đi ngả khác nhưng không sao cản được. Ông vội nằm phủ người lên trứng và than rằng: “Con ơi! Ta không để con chết một mình, cha cùng chết với con đây!” Lập tức trứng bỗng cao lên thành một ngọn núi và ông già biến thành một con hổ lớn đứng uy nghiêm trên đỉnh núi. Bọn người hoảng hốt quay lại liền.
Khi chiếc xe trâu vừa đi khỏi, trái núi bỗng xanh tươi đầy cỏ cây hoa lá và hổ lại hóa trở lại ông già. Ông già thấy mình đang ở trong một hang đá muôn màu lộng lẫy. Ngoài cửa hang lại có tiếng chim kêu vượn hót thật vui tai! Bỗng ông nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh. Lần theo tiếng khóc, ông tìm đến một góc hang. Ông thấy em bé gái xinh đẹp tuyệt vời đang nằm trên chiếc giường bằng đá trong suốt. Ông nghe như có tiếng nói văng vẳng bèn tai: “Đó là con gái của Long Quân vừa ra đời từ quả trứng. Ngươi hãy nuôi con của Người bằng nước trong khe, sữa trên nhũ đá”.
Cô bé lớn rất nhanh. Sau ba năm, cô đã lớn và đủ trí thông minh bằng một cô gái mười sáu tuổi. Cô nhận ông là bố nuôi. Hai bố con rất yêu thương nhau. Chim chóc, thú rừng quấn quýt bên họ. Cuộc sống của họ thật là êm đềm và thanh thản.
o O o
Lại nói về hoàng tử, sau ba năm trở về, sống trong cung điện, chẳng lúc nào chàng nguôi quên được những lời nói kỳ lạ trong giấc mộng trên bãi cát hoang vắng năm xưa. Chàng lại xin vua cho chàng được trở lại nơi ấy. Tới nơi, chàng tưởng mình lạc đường vì phong cảnh đã thay đôi hoàn toàn: Một quả núi đá xanh tươi sừng sững mọc lên trên bãi cát khi xưa. Bốn bể vắng lặng. Chàng đi loanh quanh mãi mà vẫn chẳng gặp được ai để hỏi.
Cuối cùng chàng gặp một cô bé kiếm củi ở chân núi. Cô bé nói: Khi cô sinh ra thì đã có ngọn núi này rồi, cô không biết gì về bãi cát nào ở đây trước kia.
Thấy chàng có vẻ thất vọng, buồn bã, cô bé tỏ ra rất thương chàng. Cô đưa cho chàng những quả rừng rất thơm ngon, chàng cũng chẳng buồn ăn; cô tặng chàng những bông hoa rừng rất đẹp, chàng cũng không buồn ngắm. Chàng đang mải nghĩ đến một cô gái lộng lẫy của miền biển mà chàng đã nghe nói đến trong mơ. Chàng từ biệt cô bé kiếm củi, ra về.
Về cung được ít hôm, chàng cảm thấy trong lòng có điều gì hối thúc, chàng lại ra đi, lại tới miền cát ấy. Lần này còn lạ lùng hơn vì bên cạnh ngọn núi ấy đã thêm một ngọn núi khác.
Như có điều gì phía bên kia núi đang vẫy gọi, chàng liền gắng sức vượt qua ngọn núi mới này. Vừa sang tới bên kia núi, chàng lại trông thấy cô bé kiếm củi hôm nào. Hôm nay, cô đang hái nấm ở chân núi.
Gặp chàng, cô bé mừng rỡ, nhưng trái lại, chàng rất thất vọng vì chẳng thấy gì mới hơn ngoài sự gặp gỡ cô bé lần trước. Chàng cảm thấy nhớ vua cha, nhớ cung điện lúc nào cũng vui vẻ náo nhiệt. Chàng liền quay về và thầm nghĩ: “Chuyến này mình sẽ về hẳn kinh đô, chẳng đi đâu tìm kiếm gì cho mệt. Lời nói trong giấc mơ ngày xưa ắt chỉ là mộng, ta chẳng còn tin nữa”.
Chàng gắng sức vượt qua ngọn núi mới, tưởng như thế là đường về nhà sẽ dễ dàng. Ngờ đâu chàng lại thấy ba ngọn núi nữa mọc sừng sững trước mặt ngăn không cho chàng về. Chàng bàng hoàng, không hiểu là thực hay mơ. Chàng bắt đầu sợ hãi. Chàng cất tiếng gọi vang cả mấy ngọn núi nhưng chẳng có ai đáp lại lời chàng. Vừa lo sợ vừa kiệt sức, chàng gục mặt khóc nức nở. Lúc này chàng thực sự muốn gặp lại cô bé nọ vì ở đây chỉ có cô bé là quen biết, là mến thương chàng. Chàng nhớ lại lời nói và gương mặt cô hiền dịu biết bao. Nhưng tìm cô ở nơi nào? Phía trước, phía sau đều là núi cả mà chàng thì có một mình biết hỏi ai. Chẳng biết về đâu bây giờ, chàng đi lang thang, hy vọng có thể tìm được một lối thoát. Nhưng càng đi càng tuyệt vọng nên chàng cứ khóc ròng. Nước mắt chàng nhỏ xuống đâu là nơi đó bỗng nở ra những bông hoa màu hồng nhỏ xíu (về sau, người ta đặt tên cho hoa này là hoa tứ quý). Cuối cùng, sức chàng đã kiệt, chàng ngồi tựa vào một gốc cây và thiếp đi. Trong mơ, chợt chàng lại nghe thấy tiếng nói quen thuộc từ năm nào: “Con đã gặp được người con gái của biển như lời hẹn ước ngày xưa”. Khi bừng tỉnh dậy, chàng thấy cô bé kiếm củi đứng bên chàng, nhìn chàng đầy thương yêu trìu mến. Cô bảo là cô đã được những bông hoa hồng nhỏ xíu mách lối cho cô đến với chàng. Được gặp lại cô, chàng vô cùng sung sướng. Chàng theo cô về động đá nơi cô và người cha nuôi của cô đang ở. Đến nơi, chàng mới biết rằng cha cô là ông cụ đã cho chàng ở trọ qua đêm trên miền cát vắng xưa kia. Ông già cũng rất sung sướng khi gặp lại chàng. Ông kể cho chàng nghe tất cả mọi chuyện. Hoàng tử cũng kể cho ông về những lời trong mộng ngày trước và nỗi gian lao bây giờ khi chàng đi tìm người con gái của biển, ngờ đâu lại chính là người con gái nuôi của cụ già. Chàng xin với ông già cho chàng mang cô bé về kinh đô, cưới cô làm vợ. Ông già rất băn khoăn, không biết xử trí ra sao vì cô bé là con nuôi của ông thật, nhưng cô lại là con đẻ của Long Quân. Suốt thời gian ông chăm nom cô từ khi còn trong trứng, đã gặp biết bao nhiêu khó khăn nguy hiểm nhưng ông đã tự mình vượt qua, chưa bao giờ ông phải cầu cứu đến móng Rùa thần. Lần này, ông bèn để móng áp vào tai để nghe lời chỉ dẫn của thần. Lập tức thần Rùa lại hiện ra báo tin cho ông biết là Long Quân đã bằng lòng gả con gái cho hoàng tử.
Hai người từ giã ông già, đưa nhau về kinh. Họ vượt qua năm ngọn núi một cách dễ dàng. Bước chân họ đến đâu là nơi đấy cỏ hoa đua nở, cây cối xanh tươi. Màu đá xám của núi bỗng chuyển thành màu hồng, màu xanh trong suốt, đẹp lạ kỳ!
Sau khi hai người về kinh đô trình diện với đức vua rồi, lại quay về miền đất cũ định đón cha nuôi về để phụng dưỡng nhưng ông già đã trả lại móng cho thần Rùa, và cưỡi lên lưng Rùa đi biệt.
Người ta bảo: năm ngọn núi này mang trong mình toàn bộ những gì đã tạo thành trời, đất, đó là: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Từ đấy, vùng cát khô cằn đã trở thành một vùng đất xanh tươi. Mọi người đua nhau kéo về bên chân núi để làm ăn sinh sống. Con trai vùng này lấy đá màu của núi mài làm đồ trang sức để tặng người yêu.
Người già gọi những ngọn núi này là núi Ngũ Hành, vì nó có năm ngọn, - còn con trai con gái quanh vùng lại đặt tên cho núi là “Núi của tình yêu”.
Cái Tết Của Mèo Con Cái Tết Của Mèo Con - Nhiều Tác Giả Cái Tết Của Mèo Con