A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: How I Got My Shrunken Head
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 329 / 26
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
ôi vồ lấy một cái đầu và nhìn thấy những con kiến đang bò trên má nó.
Nhặt một cái khác lên.
Nó nhìn tôi bằng con mắt xanh trong như thủy tinh. Nhặt một cái nữa lên.
Có một vết xước trắng trên mang tai.
Tôi định quẳng nó xuống đống đầu nhưng chợt dừng tay.
Một vết xước trắng trên mang tai!
Đúng rồi. Cái đầu của tôi có một vết xước! Em Jessica của tôi đã làm xước nó lúc còn ở nhà!
Tôi hét đến vỡ phổi:
— Cám ơn, Jessica!
Tiến sĩ Hawling nhảy bổ đến tôi, hắn hét lên giận dữ quàng tay qua người tôi và định giật tôi khỏi đống đầu người.
Tôi ôm chặt lấy cái đầu, cái đầu người khô của tôi và hét:
— Kah-lee-ah! Kah-lee-ah!
Không hiểu nó có cứu được cô Benna và tôi không?
Lần này Phép thuật của rừng già có màu nhiệm hay không?
Tiến sĩ Hawling vẫn còn quàng tay ôm lấy tôi và vẫn còn đang cố kéo tôi ve phía nồi nước đang sôi. Tôi gào lên:
— Kah-lee-ah!
Tay hắn trượt đi.
Hình như hai bàn tay hắn bé lại? Hai tay hắn như đang rụt vào trong người.
— Hả?
Tôi bật kêu lên kinh ngạc khi nhận ra hắn đang co rút lại, hắn đang bị nhồi!
Toàn thân tiến sĩ Hawling đang co rút lại, mỗi lúc một nhỏ hơn, nhỏ hơn! Tôi ngẩng lên nhìn Kareen và mụ Carolyn. Chúng cũng đang co rút lại. Co rút xuống gần sát đất.
Kareen biến mất dưới vành mũ rơm. Rồi nó chạy ra khỏi vành mũ. Một Kareen tý hon, chỉ cỡ bằng một con chuột nhắt.
Cả ba đứa bọn chúng, Kareen, Carolyn và tiến sĩ Hawling đang bò nghều ngoào trên cỏ. Chỉ to bằng những con chuột nhắt. Chúng giận dữ kêu the thé như tiếng chuột kêu.
Tôi đứng bên cạnh cái cọc đầu người và nhìn chúng chạy lon ton trên mặt đất. Kêu the thé và giận dữ phản đối. Tôi nhìn theo cho đến tận khi chúng mất hút vào rừng già.
Rồi tôi quay lại phía cô Benna kêu lên:
— Thật màu nhiệm! Phép thuật của rừng già đã cứu sống chúng ta!
Cô chạy bổ lại và ôm thật chặt lấy tôi.
— Cháu đã làm được điều đó, Mark. Cháu đã làm được điều đó! Bây giờ rừng già đã thoát rồi! Cả thế giới thoát rồi!
Khi cô Benna và tôi bay về đến nhà; mọi người ôm chúng tôi túi bụi thật chặt. Mẹ ôm chặt tôi, thậm chí cả bé Jessica cũng ôm tôi thật chặt.
Mọi người đón chúng tôi ở sân bay. Sau đó mẹ lái xe đưa chúng tôi về nhà, một bữa tiệc lớn đã chờ sẵn chúng tôi. Tôi có quá nhiêu chuyện để kể và bắt đầu kể cho mọi người ngay khi còn ngồi trong ô tô. Và cho đến khi ăn tối xong tôi vẫn chưa ngừng kể.
Lúc gần đi ngủ cô Benna dẫn tôi vào phòng khách. Cô đóng cánh cửa lại sau lưng và bảo tôi ngồi xuống ghế xô pha.
Cô ngồi xuống cạnh tôi và nhẹ nhàng nói:
— Cháu hãy nhìn vào mắt cô. Nhìn thật sâu vào, Mark. Thật sâu.
Tôi nhìn vào mắt cô và hỏi:
— Chúng ta sẽ làm gì hả cô?
Không thấy cô trả lời.
Khi tôi nhìn thẳng vào mắt cô, căn phòng hình như mờ đi. Mọi màu sắc hình như nhòe đi và toàn màu xanh lơ. Tôi nghĩ là mình đang ngồi và bốn bức tường của phòng khách như bồng bềnh. Hình như những chiếc ghế và bàn uống cà phê trôi chầm chậm trên sàn nhà.
Một lúc sau gian phòng lại rõ ràng trở lại. Cô Benna đang mỉm cười với tôi. Cô cầm tay tôi và nói:
— Đấy, bây giờ cháu lại trở thành một cậu bé bình thường rồi.
Tôi ngỡ ngàng nhìn cô:
— Sao cơ ạ? Cô nói thế nghĩa là thế nào?
Cô giải thích:
— Không còn Phép thuật của rừng già nữa. Cô đã thu nó lại. Bây giờ cháu lại là một cậu bé bình thường.
Tôi hỏi:
— Như vậy nghĩa là nếu cháu gọi “Kah-lee-ah!” thì không có điều gì xảy ra nữa à?
Cô mỉm cười với tôi, tay vẫn cầm tay tôi:
— Đúng vậy. Cô đã thu lại phép thuật. Bây giờ cái đầu người khô này không còn quyền lực nữa. Cả cháu cũng không còn quyền lực. Cháu sẽ không bao giờ phải lo lắng về chuyện đó một lần nữa.
Cô đứng dậy và ngáp:
— Muộn rồi. Đã đến giờ đi ngủ, đúng không cháu?
Tôi gật đầu, óc vẫn nghĩ về việc tôi không còn Phép thuật của rừng già nữa:
— Vâng, cháu cũng đoán thế. Cô Benna?
— Cháu hỏi gì?
— Cháu có thể giữ cái đâu người khô được không?
Cô trả lời:
— Dĩ nhiên. Hãy giữ lấy cái đầu đó. Như một món quà kỷ niệm. Như vậy cháu sẽ nhớ mãi về cuộc phiêu lưu trong rừng già này.
Tôi đáp:
— Chau nghĩ là cháu khó có thể quên được.
Rồi hai cô cháu chúc nhau ngủ ngon và tôi đi về phòng mình.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm và mặc quần áo thật nhanh. Tôi nôn nóng đến trường để khoe với Eric, Joel và mọi đứa trẻ khác về chiếc đầu người của mình.
Tối nuốt vội chiếc bánh ngô và cốc nước cam, đeo cặp lên vai và chào mẹ để đi học. Sau đó tôi vồ lấy cái đầu và lao ra cửa.
Tay cầm cái đầu rất cẩn thận, tôi bắt đầu nhảy chân sáo dọc đường. Hôm nay là một ngày đẹp trời, nắng rực rỡ. Không khí sực hơi ấm và ngọt ngào.
Trường tôi cách nhà chỉ ba khối nhà. Nhưng tôi vừa đi vừa chạy, tựa như xa đến hàng dặm.
Tôi nôn nóng đến đó để khoe với tất cả mọi người.
Tôi nôn nóng muốn kể cho các bạn về cuộc phiêu lưu trong rừng già của mình. Đã nhìn thấy trường cách một khối nhà nữa thôi, và thấy cả một đám đông học sinh đang tụ tập trước cổng chính.
Tôi chạy băng qua phố, đột nhiên tôi cảm thấy cái đầu động đậy trong tay.
Nó đang nhăn nhó:
— Hả?
Tôi há miệng thốt lên một tiếng và nhìn chằm chằm vào nó.
Đôi mắt nhắm lại, rồi mở ra nhìn tôi đăm đăm. Đôi môi mím lại rồi mấp máy. Cái đầu càu nhàu:
— Ê này, cậu bé. Hãy để tớ kể đoạn về con hổ!
Cái Đầu Người Khô Cái Đầu Người Khô - R.l.stine Cái Đầu Người Khô