Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: How I Got My Shrunken Head
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 329 / 26
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
àn tay tôi đập xuống cát phát ra một tiếng kêu to. Thế là cái đầu bập bềnh.
— Hả?
Tôi bật ra một tiếng kinh ngạc. Tim đập thình thịch.
Tôi đập xuống mặt cát lần nữa, lần này bằng cả hai tay.
Cái đầu bắt đầu trôi đến gần hơn.
Đập mạnh một cái nữa. Cáỉ đầu lại nhích lại gần thêm. Bây giờ chỉ còn cách khoảng hai phân nữa là cùng.
Tôi vồ lấy nó, nắm thật chặt và vui mừng kêu thật to.
— Kah-lee-ah! Kah-lee-ah!
Thoạt tiên vẫn không thấy gì.
Tôi ngừng thở, người hóa đá.
— Kah-lee-ah! Kah-lee-ah!
Tôi chờ mình sẽ bay lên, sẽ được nhấc lên khỏi hố cát.
Sẽ được trôi đi một cách kì ảo qua cái bãi cát kia.
Tôi kêu to:
— Phép thuật của rừng già! Xin hãy màu nhiệm đi! Xin hãy màu nhiệm đi!
Nhưng tôi vẫn không thể nhúc nhích. Thậm chí còn lún sâu thêm một tý. Cát đã lên đến ngực.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái đầu người khô. Đôi mắt đen như nhìn lại tôi cũng chằm chằm như vậy. Tôi kêu lên:
— Hãy giúp tao đi chứ! Sao mày không giúp tao đi!
Thế rồi tôi nhìn thấy những sợi dây leo.
Những sợi dây leo nửa xanh nửa vàng đang bò nhanh qua bề mặt hố cát lầy. Nó bò như một đàn rắn dài. Hàng chục sợi dây leo vặn vẹo bò về phía tôi từ bốn phía.
Tim tôi nảy lên khi thấy những sợi dây leo vươn gần đến chỗ mình. Mỗi lúc một gần hơn. Cho đến khi tôi giơ tay còn lại ra với một sợi.
Nhưng sợi dây leo tuột khỏi tay tôi và phóng tiếp tới với một tốc độ đáng kinh ngạc. Nó tự quấn quanh ngực tôi và bắt đầu thít chặt.
Tôi bất giác bật lên một tiếng phản kháng.
— Không!
Phải chăng nó định thít chặt để tôi chết ngạt.
Sợi dây leo đã quấn chặt quanh tôi. Sau đó nó bắt đầu kéo.
Cát nhão kêu thụt một cái khi tôi bắt đầu nhúc nhích khỏi nó.
Tôi để bọn dây leo kéo mình lên khỏi hố cát lầy, hai tay giơ cao cái đầu người. Chúng kéo tôi rất mạnh và nhanh. Cát chảy bên cạnh tôi.
Mấy giây sau những sợi dây leo đã nhấc tôi đặt lên nền đất rắn. Tôi kêu to mừng rỡ. Trong nháy mắt lũ dây leo đã lại kéo đi. Tôi đứng nhìn theo, chúng bò rất nhanh và biến mất vào đám cần sa cao.
Còn lại một mình tôi cố lấy lại hơi thở và nhìn theo đám dây leo cho đến khi chúng mất hút hẳn. Rồi tôi cố gượng đứng lên.
Chân tôi vẫn rất yếu và run lẩy bẩy. Toàn bộ con người tôi vẫn chưa hết cơn sợ hãi.
Nhưng tôi không cần. Tôi thấy như mình đang nhảy cẫng lên, vỗ tay la hét vui mừng. Phép thuật của rừng già đã hiệu nghiệm. Một lần nữa Phép thuật của rừng già đã cứu sống tôi.
Cát ướt bám đầy quần bò, áo sơ mi, cánh tay và cả trong tóc. Tôi lắc người như một con thú. Rồi đút cái đầu người vào túi. Sau đó bắt đầu đập quần áo để giũ cát.
Bây giờ đến việc gì đây – Tội tự hỏi và liếc nhanh xung quanh. Mặt trời đã lên cao. Cây cối trong rừng sáng bừng lên một màu kỳ lạ như được pha trộn từ màu xanh lơ, xanh lá cây và bột vàng.
Bây giờ đến cái gì?
Làm sao tôi có thể tìm được cô Benna?
Tôi kéo cái đầu người khỏi áo và giơ nó trước mặt, ra lệnh.
— Hãy chỉ đường cho ta đi!
Chẳng có gì xảy ra.
Tôi phủi cát khỏi làn da khô xác, chùi sạch đôi môi khô đét mỏng dính. Tôi quay về phía mặt trời và bước vài bước. Có đúng là tôi vẫn đang đi về hướng đông không nhỉ?
Thật kinh ngạc, đôi mắt đen của cái đầu bỗng bắt đầu sáng lên.
Như thế nghĩa là thế nào? Có phải là tôi đang đến gần cô Benna hơn trước không? Có phải nghĩa là tôi đang đi đúng hướng?
Tôi quyết định thử xem sao.
Tôi quay lại và đi về hướng cái hố cát.
Đôi mắt của nó ngay lập tức tắt hẳn và lại đen nhánh.
Tôi lại quay để đi về hướng bắc.
Đôi mắt vẫn tối om.
Tôi quay lại đi về hướng mặt trời.
Đúng thế! Đôi mắt lại bắt đầu sáng lên. Kah-lee-ah! Tôi vui mừng kêu to. Cái đầu đang chỉ chỗ cho tôi đường đi đến chỗ cô Benna.
Chim chóc ríu rít, côn trùng kêu râm ran trong khi tôi vạch lá đi xuyên qua rừng già rậm rạp. Bây giờ những âm thanh đó trở thành một thứ âm nhạc trong tai tôi. Tôi reo mừng.
— Cô Benna, cháu đã đến đây!
Mỗi lúc tôi lại đi sâu hơn vào rừng già. Đã bắt đầu phải cúi người chui qua những cành cây sà thấp xuống đất và những đám dây leo chằng chịt chăng từ cây này sang cây khác.
Tôi nghe tiếng chim hót ríu ran trên đầu. Tựa như những con chim đang chuyện trò với nhau.
Tôi chui qua một cành cây sà thấp, cả cái cây run lên bần bật. Có đến hàng ngàn con chim nhỏ màu đen bay vụt ra khỏi cành cây, kêu ầm ĩ giận dữ. Chúng nhiều quá đến nỗi trời đất như tối đen đi trước hàng ngàn đôi cánh vỗ phành phạch.
Chợt tôi đến một bãi đất trống, ở đây con đường mòn rẽ ra làm thành một ngã ba, một đường sang bên phải, một sang trái. Tôi phải đi đường nào?
Tôi giơ cái đầu ra, nhìn thật kỹ và bắt đầu thử đi sang trái.
Đôi mắt vẫn tối đen. Sai rồi.
Tôi quay lại bắt đầu đi sang phải. Đôi mắt bắt đầu sáng lên.
Phải chăng cô Benna đang ẩn náu đâu đó trong đám cây kia? Phải chăng tôi sắp đến được chỗ cô rồi?
Đột nhiên những bụi cây quang hẳn rồi chấm dứt, tôi thấy mình đang đi trên một bãi cỏ phẳng.
Ánh mặt trời chói chang khiến tôi phải nheo mắt lại để nhìn lướt khắp bãi cỏ xanh óng ả.
Một tiếng gừ làm tôi lùi phắt lại chỗ những bụi cây.
— Ôi!
Tôi hét thất thanh khi nhìn thấy một con hổ, chân tôi gần như nhũn ra. Con hổ rít lên giận dữ và nhìn thẳng vào tôi.
Cái Đầu Người Khô Cái Đầu Người Khô - R.l.stine Cái Đầu Người Khô