Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: How I Got My Shrunken Head
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 329 / 26
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
hù.
Tôi phẩy tay đập con muỗi trên cổ. Nhưng đã muộn, cái vòi của nó đã chích vào tôi đau nhói. Vừa xoa cổ tôi vừa bước thêm vài bước giữa đám cây cần sa cao, tay vẫn chĩa đèn pin xuống dưới chân.
— Aa-oo-tah-oo-tah…
Một tiếng rúc sát sạt bên cạnh khiến tôi dừng lại.
Đêm trong rừng thuộc về loài vật hoang dã – Tôi rùng mình nhớ lại.
— Aa-oo-tah… Aa-oo-tah…
Cái gì vậy?
Đó không phải là một con thỏ rừng khổng lồ. Nhưng tiếng kêu thì rất to.
Tôi lia đèn một vòng, cố giữ ánh sáng của nó thấp hơn lùm cây dưới chân. Thân những cây trăn trơn nhẵn hiện ra tím thẫm trong ánh đèn nhợt nhạt. Chẳng nhìn thấy con gì cả.
Hạ thấp đèn thêm tí nữa.
Toàn thân tôi run bần bật. Mặc dù không khí ẩm và nóng, tôi vẫn không thể không rùng mình.
Một làn gió lướt qua khiến lá cây kêu xào xạc, những thân cây uốn cong và thì thầm.
Tôi bỗng nhận ra rừng đang sống.
Bốn xung quanh tôi côn trùng kêu râm ran. Những phiến lá chạm vào nhau và kêu khe khẽ. Tôi nghe thấy tiếng chân của một con vật gì đó chạy trên mặt đất, rất khẽ:
— Aa-oo-tah… Aa-oo-tah…
Cái gì vậy?
Tôi lựa lưng vào gốc cây, vẫn không nhận ra đó là cái gì. Tôi hít vào một hơi thật sâu rồi nín thở, dỏng tai lắng nghe. Hình như con thú đang đến gần hơn.
Tán lá rậm rạp trên đầu tôi tạo thành một cái hang. Tôi nghĩ ở đây mình như được che chở vậy. Bỗng tôi cảm thấy mình hơi an toàn khi náu dưới tán lá rậm rạp này.
Qua tán lá tôi thấy ánh trăng sáng hơi mờ mờ, ánh trăng khiến những cái lá ánh lên như bạc.
Tôi tắt đèn và ngồi xệp xuống đất. Tựa lưng vào thân cây nhẵn nhụi của một cây trăn, tôi nhìn lên mặt trăng và thở chậm lại.
Vừa cảm thấy bình tâm hơn tôi mới nhận ra là mình mệt đến thế nào. Cơn buồn ngủ ập đến như một tấm màn nặng chịch. Tôi ngáp to. Hai mi mắt như nặng hàng tấn.
Tôi cố bắt mình tỉnh táo. Nhưng không thể chống nổi cơn buồn ngủ, tôi tựa đầu vào gốc cây và ngủ thiếp đi trong tiếng côn trùng rả rích xung quanh.
Tôi mơ thấy những cái đầu người khô.
Hàng chục cái đầu người khô, làn da khô xác màu xanh tím, những đôi môi khô bị kéo xếch ra phía sau thành nụ cười nhạo báng.
Những cái đầu bồng bềnh nhảy múa. Chúng ùa đến cạnh tôi, đập vào ngực, nảy lên đầu, nhưng tôi không hề cảm thấy gì.
Chúng nảy lên và trôi bồng bềnh. Sau đó những đôi mắt khô bắt đầu mấp máy hát:
— Nhanh lên, Mark. Nhanh lên…
Đó là bài hát của chúng.
Lời hát vang lên khàn khàn gấp gáp. Giống như tiếng không khí đùa qua đống lá khô.
— Nhanh lên, Mark. Nhanh lên…
Một điệu hát kỳ dị, dễ sợ:
— Nhanh lên, Mark. Nhanh lên…
Những đôi môi khô héo vặn vẹo thành những cái cười nhạo báng trong khi hát. Những đôi mắt đen nhánh như than sáng rực lên. Những cái đầu – hàng chục cái đầu nhăn nheo, khô rúm, bồng bềnh và nhảy nhót.
Tôi tỉnh dậy và có tiếng thì thầm trong tai.
Tôi lóa mắt. Ánh sáng xám xịt buổi sáng tỏa xuống xuyên qua tán lá cây. Lưng tôi đau nhói. Quần áo tôi ẩm sì.
Mất mấy giây tôi mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Giấc mơ kinh khủng vẫn vấn vương trong đầu, tôi thọc tay vào túi áo. Cái đầu người khô vẫn nằm yên trong túi.
Mặt tôi đau nhói.
Tôi giơ tay gãi má và vuốt phải một cái gì đó. Một cái lá ư?
Không.
Tôi nheo mắt nhìn con côn trùng trong tay. Một con kiến đỏ rất to. To gần bằng con châu chấu.
— Phù!
Tôi phẩy nó đi. Da tôi nhột nhạt. Lưng đau nhói. Có cái gì đang bò trên ống chân.
Tôi đứng thẳng lên, tỉnh hẳn. Tỉnh như sáo.
Đau như điên, toàn thân râm ran.
Tôi nhìn xuống người, nhìn kỹ quần bò và áo thun.
Và bắt đầu hét lên.
Cái Đầu Người Khô Cái Đầu Người Khô - R.l.stine Cái Đầu Người Khô