Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: How I Got My Shrunken Head
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 329 / 26
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ôi nghĩ chắc mình đã nhảy bắn lên cao phải đến một mét. Tôi có nên chạy đi không nhỉ? Cố chạy trốn xem sao?
Nếu đây là một ván Chúa Rừng thì tôi đã biết phải làm thế nào để chạy được. Tôi sẽ biết cách trốn thoát khỏi lão bác học ác quỷ. Tôi sẽ vồ lấy một cái dây leo và đu người chạy trốn. Trên đường đi sẽ lượm được vài cuộc đời để làm dự trữ.
Nhưng tất nhiên đây không phải một ván Chúa Rừng. Tôi đứng dựa lưng vào tường như hóa đá, chờ phút bị phát hiện.
Tiếng bước chân nện đến gần hơn.
Tôi nín thở, tim đập dồn dập.
Tôi nín thở… tôi nhìn thấy một con thú hiện ra, trông kiểu chạy của nó rất buồn cười. Không phải lão.
Đó không phải là tiến sĩ Hawling mà là một con thỏ trông rất kì quặc có đôi tai to tướng và những cái móng khổng lồ đang phi đến. Tôi nhìn con thú kì dị chạy qua và biến mất giữa hai ngôi lán thấp.
— Đó là một con thỏ rừng ư?
Kareen giơ một ngón tay đặt lên miệng ra hiệu im lặng.
— Đó là một loài thỏ rừng khổng lồ mới mà cô Benna đã phát hiện ra.
Tôi lẩm bẩm:
— Thật là bổ ích. Nhưng chả lẽ đây là lúc tớ cần tới một bài học sinh vật ư?
Kareen nắm vai tôi đẩy về phía căn lán:
— Nhanh lên, Mark. Nếu bố tớ mà thức dậy thì…
Nó không nói hết câu. Nếu lão tỉnh dậy thì lão sẽ chặt cái đầu tôi đem nhồi và làm thành một cái đầu khô. Tôi nghĩ tiếp cho hết câu nói của nó.
Hai chân như muốn khuỵu xuống. Nhưng tôi bắt mình phải đi vào phòng.
Tay run bần bật không thể nào mặc nổi quần áo, tôi cố kéo cái quần bò đã mặc suốt cả ngày hôm nay lên. Và một cái áo thun dài tay.
Phía ngoài Kareen thì thào giục:
— Nhanh lên! Nhanh lên!
Tôi chỉ mong nó thôi đi đừng giục nữa. Tôi đã cố lắm rồi.
— Nhanh lên! Mark!
Tôi kéo vali ra và vồ lấy cái đèn pin, sau đó đi ra cửa.
Kareen vẫn thì thầm:
— Nhanh lên, Mark! Đi thôi!
Đi ngang qua bàn đầu giường tôi dừng lại quơ vội cái đầu người. Và đút nó vào túi áo thun, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.
Tôi biết đi đâu bây giờ? Tôi biết làm gì bây giờ?
Hàng triệu câu hỏi ùa đến trong đầu. Họng tôi khô khốc và đau rát. Tôi nghĩ đến chuyện lấy một trong những lon Coca mát lạnh để trong phòng thí nghiệm nhưng không dám vì sợ nhỡ bố Kareen tỉnh giấc.
Chúng tôi bắt đầu bước qua đám cỏ ướt. Kareen bảo:
— Bao giờ nấp kín trong rừng cậu hãy bật đèn pin.
Tôi lo lắng hỏi:
— Nhưng tớ đi đâu bây giờ? Làm thế nào tìm được cô Benna?
Kareen chỉ vào đám cây cối rậm rì tối om bên cạnh bãi đất trống, nói:
— Chỉ có một con đường duy nhất. Cậu cứ đi theo đường ấy.
Tôi hỏi giọng run run:
— Rồi sau đó?
Mắt nó dán vào tôi.
— Phép thuật của rừng già sẽ dẫn cậu đi tiếp.
— À, hẳn rồi!
Và tuần sau tôi còn sẽ vỗ cánh bay lên tận mặt trăng kia.
Tôi bỗng như bị thôi thúc quay trở lại. Quay lại căn lán nhỏ, lên giường và làm như chưa bao giờ đọc cuốn sổ tay của cô tôi.
Nhưng lúc đó tôi và Kareen đi ngang qua một đống đầu người xếp thành một cái cọc. Những đôi mắt đen dường như đang nhìn tôi đăm đăm. Những đôi mắt vô cùng buồn bã.
Tôi không muốn đầu mình sẽ bị đắp tiếp lên cái cọc đấy – Tôi quyết định – không bao giờ.
Tôi bắt đầu chạy về phía rừng cây.
Kareen vội vã để theo kịp tôi. Nó gọi khẽ:
— May mắn nhé, Mark!
Tôi quay lại nhìn nó, thì thầm:
— Cám ơn cậu. Sáng mai cậu sẽ nói với bố cậu như thế nào?
Kareen nhún vai. Gió thổi tung mái tóc vàng xõa xuống mặt nó.
— Tớ chẳng nói gì cả. Tớ sẽ nói là tớ ngủ suốt đêm, vì thế chẳng nghe thấy gì hết.
Tôi nói một lần nữa:
— Cám ơn cậu!
Rồi nắm chặt đèn pin chạy vào rừng.
Con đường mòn rất mềm và đầy cát.
Cát như chảy dưới chân tôi. Những dây leo với những cái lá to, phẳng xùm xòa phía trên. Chúng quệt vào quần khi tôi đi qua.
Những cây cần sa cao bằng đầu mọc lút cả con đường. Một lúc sau tự nhiên trời tối om. Không hiểu tôi có đi chệch con đường không?
Tôi bấm đèn pin soi xuống đất.
Ánh sáng quét qua những cây cần sa cao, những loại cỏ lạ và từng búi dây leo quấn quýt. Những cây trăn đen ngòm như đổ xiêu về phía tôi, chìa ngón tay nhẵn nhụi cho tôi.
Không thấy con đường mòn đâu.
Tôi vừa nhìn ánh sáng nhợt nhạt hắt ra từ bóng đèn pin vừa nghĩ: Tôi đang ở đây, hoàn toàn cô độc giữa rừng già.
Bây giờ tôi phải làm gì đây?
Cái Đầu Người Khô Cái Đầu Người Khô - R.l.stine Cái Đầu Người Khô