Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: How I Got My Shrunken Head
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 329 / 26
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
areen kéo cửa và bước vào phòng. Nó mặc một chiếc áo chui đầu dài quá đầu gối. Mái tóc vàng của nó rối bù. Nó hỏi:
— Cậu đang làm gì ở đây thế?
Tôi chĩa cái đèn pin ra như một thứ vũ khí và kêu lên:
— Để cho tớ đi.
Nó bước lùi lại và bật kêu nho nhỏ:
— Ê này!
Tôi đẩy nó ra, khăng khăng:
— Tớ phải đi.
Nó hỏi:
— Mark có chuyện gì vậy? Tại sao cậu hành động như thằng điên thế?
Tôi dừng lại, dựa vào khuôn cửa hé mở, chiếu đèn pin vào mặt Kareen và bảo nó:
— Tớ đã thấy quyển sổ tay của cô Benna. Tớ đã đọc những điều cô Benna viết về bố cậu và về cô Carolyn của cậu.
Kareen buông một tiếng:
— Ồ…
Tôi vẫn chiếu ánh sáng vào mặt nó. Nó tránh đi, giơ tay lên che mắt. Tôi sẵng giọng:
— Cô tớ đâu? Cậu có biết cô tớ đâu không?
Kareen đáp:
— Không. Cậu có thể hạ thấp cái đèn xuống một tí được không?
Tôi chiếu đèn thấp xuống một tý.
— Bố cậu đã làm điều gì khủng khiếp với cô tớ phải không? Bố cậu đã giết cô Benna?
Careen kêu lên:
— Không. Sao cậu có thể hỏi như vậy, Mark? Bố tớ không phải là quỷ sứ. Bố tớ chỉ không nhất trí với cô Benna vài điểm thôi.
— Cậu có cam đoan là cậu không biết cô tớ ở đâu không. Có phải cô ấy đang trốn đâu đó không? Cô ấy đang trốn khỏi bố cậu chứ gì? Cô ấy có còn ở trên đảo này không?
Những câu hỏi cứ bật ra khỏi miệng tôi. Tôi muốn bóp chặt Kareen và buộc nó phải nói ra sự thật.
Nó vuốt hai bên tóc, khăng khăng nói:
— Chúng tôi không biết cô cậu đang ở đâu. Chính vì thế cô Carolyn mới đưa cậu đến đây. Để giúp chúng tôi tìm cô ấy. Chúng tôi rất lo lắng về cô Benna. Chúng tôi lo thật sự đấy.
Tôi giận dữ kêu lên:
— Nói dối. Tớ đã đọc cuốn sổ tay của cô tớ. Bố cậu không hề lo lắng tí nào về cô tớ.
Kareen khăng khăng:
— Vậy thì tớ lo. Tớ rất yêu quý cô của cậu. Cô ấy đối với tớ rất tốt. Tớ không quan tâm đến bố tớ và cô Carolyn và những gì họ tranh luận với cô Benna. Tớ lo lắng cho cô Benna. Lo lắm, thật đấy.
Tôi lại chếch cái đèn chiếu cao lên một tý. Tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt của Kareen. Tôi muốn biết xem nó nói có thật không.
Đôi mắt xanh của nó lóe sáng dưới ánh đèn. Tôi như thấy những giọt nước mắt lăn trên má nó. Có lẽ nó thành thật. Tôi chiếu đèn thấp xuống và nói:
— Được, nếu cậu lo cho cô tớ thì hãy giúp tớ đi khỏi nơi đây.
Nó vội đáp mà không hề nghĩ ngợi gì:
— Ô kê, tớ sẽ giúp cậu.
Tôi đóng cửa lại rón rén bước ra ngoài. Kareen đi theo tôi. Nó khẽ nói:
— Tắt đèn đi. Không thể để bố tớ hay cô Carolyn nhìn thấy.
Tôi tắt đèn và bước nhanh về phía phòng mình. Kareen vội vã đi bên cạnh. Tôi thì thầm:
— Tớ sẽ mặc quần áo. Sau đó tớ sẽ thử cố tìm cô Benna. – Tôi bỗng giật bắn người. – Nhưng làm thế nào bây giờ? Tớ có thể đi đâu được?
Kareen thì thào:
— Hãy dùng Phép thuật của rừng già. Nó sẽ cho cậu biết cô Benna ở đâu. Nó sẽ mách cậu cần phải đi đâu.
Tôi cay đắng kêu lên:
— Nhưng tớ không thể. Thậm chí tớ không hề biết là tớ có loại phép thuật nào. Tớ không chắc là mình có tin vào chuyện phép thuật hay không kia.
Kareen nheo mắt nhìn tôi, thì thầm:
— Hãy dùng phép thuật đi.
Tôi khăng khăng:
— Nhưng tớ không biết phải làm thế nào.
Nó đáp:
— Phép thuật sẽ chỉ cho cậu phải làm thế nào. Tớ cam đoan là nó sẽ dẫn dắt cậu. Tớ cam đoan nó sẽ chỉ cho cậu đường phải đi.
Tôi không tin chắc vào điều đó, nhưng không nói gì.
Óc tôi làm việc ráo riết. Những chữ cô Benna viết cứ chập chờn trong đầu. Tôi tự nhủ lẽ ra mình nên ở cách đây bốn ngàn dặm mới phải. Tôi chỉ có thể an toàn một khi ở cách đây hàng ngàn dặm.
Bây giờ tôi làm thế nào để thoát khỏi tiến sĩ Hawling và mụ Carolyn?
Làm thế nào bây giờ?
Chúng tôi vẫn ở cuối dãy lán. Không khí ẩm ướt và nóng nực. Bầu trời tối mò và đen thui vẫn không hề có trăng sao gì cả.
Tôi tự nhủ mình sẽ mặc quần áo vào và đi khỏi đây.
Mặc quần áo vào. Đi khỏi đây.
Kareen thì thào bên cạnh:
— Nhanh lên, Mark! Nhanh lên và đừng có làm ồn. Bố tớ thính ngủ lắm.
Phòng tôi đã hiện ra lờ mờ ở cuối dãy lán. Nhưng chưa kịp đến nơi tôi đã nghe thấy những tiếng chân bước nhẹ nhàng trên cỏ. Tiếng bước chân rất nhanh.
Kareen vồ lấy cánh tay tôi:
— Ôi, không! Bố tớ đấy!
Cái Đầu Người Khô Cái Đầu Người Khô - R.l.stine Cái Đầu Người Khô