People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: How I Got My Shrunken Head
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 329 / 26
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
uốt ngày hôm đó tôi cùng Kareen sục sạo khắp bìa rừng. Chúng tôi tìm thấy những con nhện vàng rất lạ, to gần bằng nắm tay tôi. Kareen còn chỉ cho tôi xem những cái cây có thể cụp các lá lại làm thành một cái bẫy để nhốt những con côn trùng cho đến khi nào chúng bị cây tiêu hóa hoàn toàn.
Thật tuyệt.
Chúng tôi trèo lên những cái cây thấp tán rộng, ngồi vắt vẻo trên cành và trò chuyện.
Tôi nghĩ Kareen có vẻ cũng được. Nó rất nghiêm trang, chẳng bao giờ cười hết cỡ. Và không hề có cảm tình với rừng già.
Mẹ Kareen chết khi nó còn nhỏ. Nó muốn về ở với bà ngoại ở New Jersey nhưng cha nó không đồng ý.
Trong khi nói chuyện với Kareen tôi vẫn nghĩ mãi về Phép thuật của rừng già và tôi vẫn nghĩ mãi về chuyện tại sao tôi lại không có nó, dẫu cho nó có là cái gì đi chăng nữa.
Chắc chắn là bao giờ tôi cũng yêu thích những bộ phim về rừng rậm. Cả những cuốn sách và những trò chơi về rừng rậm cũng vậy. Tôi luôn nghĩ rằng rừng rậm thật sự kì lạ. Nhưng như vậy không có nghĩa là tôi có một sức mạnh đặc biệt nào đó.
Và bây giờ cô Benna mất tích. Các bạn cô ở Baladora đã tuyệt vọng trong việc tìm kiếm cô, đến nỗi họ phải đem tôi đến đây.
Nhưng liệu tôi có thể làm gì được?
Đêm đó tôi nằm thao thức trong giường, câu hỏi đó cứ lẩn quẩn mãi trong đầu.
Tôi nhìn lên trần nhà trong căn phòng thấp lè tè, hoàn toàn tỉnh táo. Phía sau tòa nhà chính có sáu, bảy cái lán mái bằng. Mỗi người chúng tôi ngủ trong một cái lán ấy.
Căn phòng nhỏ của tôi có một cái giường nhỏ trải đệm mỏng. Tôi đặt cái đầu người khô của mình trên chiếc bàn thấp đặt cạnh giường. Đó là một cái bàn đầu nhỏ toàn ngăn kéo, ngoại trừ ngăn cuối cùng để trống. Một tủ đựng quần áo chỉ vừa đủ để đựng số quần áo tôi mang theo. Phía sau còn có một phòng tắm nhỏ.
Qua tấm rèm che trên cửa sổ mở rộng tôi nghe thấy tiếng côn trùng rả rích. Từ phía xa vẳng đến những tiếng gao gao gao. Đó là tiếng một con thú gì đó kêu.
Làm sao tôi có thể giúp mọi người tìm ra cô Benna được? Tôi cứ băn khoăn mãi trong khi thao thức nhìn lên trần nhà và lắng nghe những âm thanh lạ lẫm.
Tôi có thể làm gì đây?
Tôi cố nhớ lại hình ảnh cô Benna. Tôi cố nhớ lại cô đã đến thăm chúng tôi ra sao hồi tôi mới lên bốn.
Tôi hình dung ra một người phụ nữ thấp, tóc cắt ngắn. Cũng mũm mĩm như tôi. Một khuôn mặt tròn hồng hào. Đôi mắt đen chăm chú.
Tôi nhớ rằng cô nói rất nhanh. Giọng nói hoạt bát vui vẻ, hình như lúc nào cô cũng đang rất vui. Rất nhiệt tình.
Tôi nhớ…
Không thêm được gì nữa. Đó là tất cả những gì tôi có thể nhớ được về cô tôi.
Cô có cho tôi cái Phép thuật của rừng già ấy không nhỉ? Không, tôi không nhớ ra cô có cho tôi cái gì, không nhớ ra điều gì có liên quan đến nó.
Tôi muốn nói rằng người ta cho nhau phép thuật bằng cách nào kia chứ.
Tôi cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi về chuyện đó. Tôi cố nhớ lại thêm chuyến viếng thăm của cô ra sao.
Nhưng không thể nào nhớ ra nổi.
Tôi biết bà Carolyn và tiến sĩ Hawling đã sai lầm một cách kinh khủng. Nhất định sáng mai tôi sẽ nói với họ như vậy. Tôi sẽ bảo họ đã chọn nhầm đứa trẻ rồi.
Một sai lầm khủng khiếp… sai lầm khủng khiếp. Những chữ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Tôi ngồi dậy, không làm sao ngủ được. Óc tôi tỉnh như sáo.
Tôi quyết định đi một vòng quanh trụ sở. Có thể tôi sẽ tìm hiểu xem những bụi cây bắt đầu trở nên rậm rạp từ chỗ nào và rừng rậm bắt đầu từ đâu.
Tội rón rén bước tới cửa chính, có che rèm và mở cửa. Phòng tôi nằm cuối dãy nhà? Từ cửa phòng tôi có thể nhìn rõ các phòng khác. Tất cả đều tối om. Kareen, Carolyn và tiến sĩ Hawling đều đã ngủ.
Gao… gao… Những tiếng kêu ở đằng xa lại lặp lại.
Một làn gió nhẹ ở đàng xa lại thổi lại. Một làn gió nhẹ khiến những đám cỏ cao rạp đi. Lá cây xào xạc như những tiếng thì thào khe khẽ.
Tôi mặc cái áo thun dài có túi. Không cần mặc thêm quần áo nữa. Chẳng có ai khác còn thức cả. Thêm nữa tôi chỉ nên đi dạo một lát thôi.
Gao… gao… Tiếng kêu hơi gần lại hơn một tý. Không khí ban đêm nóng và ẩm, nóng không kém gì ban ngày. Sương buông xuống khá dày và tôi bước xuống những đám cỏ cao đẫm sương. Những ngọn cỏ ướt xuyên qua dép xăng đan cù vào chân tôi nhồn nhột.
Tôi đi ngang qua dãy lán tối om im ắng. Phía bên phải tôi những hàng uốn cong về một phía và đung đưa. Những cái bóng đen sì nổi bật trên nền trời tím thẫm. Không có trăng. Cũng không có sao trên bầu trời đêm nay.
Tôi tự nhủ, có lẽ đi dạo ban đêm là một ý tưởng không đúng. Có thể là trời quá tối.
Tôi nhận ra là mình cần một cái đèn pin. Tôi nhớ lại lúc dẫn tôi về lán ngủ bà Carolyn đã dặn tôi:
— Không bao giờ được đi ra ngoài nếu không đem theo đèn pin. Vào ban đêm ở đây chúng ta không là cái gì cả. Ban đêm ở đây là thế giới của muông thú.
Bà đã cảnh cáo tôi như vậy.
Lưng dãy nhà trụ sở thấp thoáng phía trước. Tôi quyết định quay lại.
Nhưng chưa kịp quay lại tôi đã nhận ra rằng tôi không chỉ có một mình.
Trong bóng tối tôi bắt gặp một đôi mắt đang nhìn tôi.
Tôi há hốc miệng, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Cố nhìn vào màn đêm tím thẫm, tôi nhìn thấy một đôi mắt nữa.
Và sau đó một đôi nữa, rồi một đôi nữa.
Những đôi mắt đen nhìn tôi không chớp, bất động.
Những đôi mắt đen.
Tôi như đóng băng. Không thể cử động nổi.
Tôi biết mình đã sập bẫy. Chúng quá đông. Quá đông.
Cái Đầu Người Khô Cái Đầu Người Khô - R.l.stine Cái Đầu Người Khô