Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: How I Got My Shrunken Head
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 329 / 26
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
háu có cái gì?
Tôi nhìn tiến sĩ Hawling chằm chằm, chẳng hiểu ông ta đang nói về cái gì. Phải chăng Phép thuật của rừng già là một trò chơi điện tử? Phải chăng nó cũng giống như trò Chúa Rừng?
Tại sao ông ta lại nghĩ là tôi có Phép thuật của rừng già?
Ông ta nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt màu xanh lơ kỳ dị và nhắc lại:
— Cháu có Phép thuật của rừng già. Để bác giải thích cho cháu biết.
Kareen cắt ngang:
— Bố cho con nói trước một tý nhé. Bạn ấy vừa mới bay hơn một trăm giờ. Bạn ấy hẳn phải mệt lắm rồi.
Tôi nhún vai:
— Đúng thế. Cháu hơi mệt.
Bà Carolyn dẫn tôi đến một cái ghế tựa cao đặt cạnh bàn thí nghiệm và nói:
— Ngồi xuống đây đã.
Sau đó bà quay sang hỏi Kareen:
— Cô còn lon Coca nào không nhỉ?
Kareen mở một cái tủ lạnh nhỏ đặt cạnh tường và trả lời:
— Còn mấy lon. – Cô bé cúi xuống để lấy một lon ra. – Lần tới Ernesto sẽ mang thêm một thùng đến.
Kareen đem cho tôi một lon Coca. Tôi mở nó ra và ghé vào miệng. Chất nước mát lạnh thật là dễ chịu đối với cổ họng khô rát và nóng bỏng của tôi. Kareen tựa vào bàn và xích đến gần tôi.
— Bạn đã được vào rừng già bao giờ chưa?
Tôi uống thêm một hơi Coca nữa:
— Chưa. Chưa vào thật bao giờ. Nhưng tớ đã xem rất nhiều phim về rừng già.
Kareen cười lớn:
— Không hề giống như trong phim đâu. Tớ muốn nói chẳng hề có những đàn linh dương hay những đàn voi tập trung bên những vũng nước đâu. Ít nhất là không có ở Baladora này.
Tôi hỏi:
— Trên đảo có con gì?
Kareen đáp:
— Nhiều nhất là muỗi.
Bà Carolyn nói:
— Có một số giống chim đỏ rất đẹp. Gọi là cò đỏ. Cháu sẽ không thể nào tin nổi cái màu của nó đâu. Hơi giống hồng hạc, nhưng rực rỡ hơn.
Suốt thời gian đó tiến sĩ Hawling vẫn quan sát tôi. Ông bước đến bên bàn và ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện với tôi.
Tôi áp lon Coca mát lạnh vào cái trán nóng bỏng của mình rồi đặt xuống bàn. Tôi nói với ông ta:
— Hãy nói cho cháu biết về chuyện cô Benna cháu đi.
Tiến sĩ Hawling nhăn mặt nói:
— Không có gì để nói nhiều cả. Cô ấy nghiên cứu những giống cây sen mới đâu đó tận cuối khu rừng này. Nhưng rồi một đêm không thấy cô ấy về.
Bà Carolyn xoắn những lọn tóc trong tay và cắn môi. Bà nói:
— Chúng tôi vô cùng lo lắng về cô ấy. Lo vô cùng. Chúng tôi tìm mãi, sau mới quyết định là cháu có thể giúp được chúng tôi.
Tôi hỏi:
— Nhưng làm thế nào cháu có thể giúp gì được? Cháu chưa từng vào rừng bao giờ.
Bà Carolyn đáp:
— Nhưng cháu có Phép thuật của rừng già. Benna đã đưa cho cháu. Lần trước khi đến thăm cháu ấy. Chúng tôi đã đọc được điều đó. Benna viết như vậy trong sổ tay của cô ấy để trên kia kìa.
Bà Carolyn chỉ lên một dãy những cuốn sổ tay bìa đen trên giá sách kê sát tường. Tôi nhìn chúng, cố nghĩ. Nhưng tôi vẫn chẳng hiểu gì hết.
Tôi hỏi:
— Cô Benna đã cho cháu một Phép thuật của rừng già nào đó ư?
Tiến sĩ Hawling gật đầu:
— Đúng vậy, cô ấy đã cho cháu. Cô ấy sợ bí mật đó có thể rơi vào những bàn tay không xứng đáng. Vì vậy cô ấy đã cho cháu.
Carolyn hỏi:
— Cháu có nhớ ra không?
Tôi nói với họ:
— Khi đó cháu còn bé quá. Cháu mới có bốn tuổi, cháu chẳng thể nhớ ra nổi cái gì đâu. Cháu không nghĩ là cô ấy đã đưa cho cháu một cái gì.
Carolyn khăng khăng:
— Nhưng cô ấy đã đưa. Chúng ta biết là cháu có Phép thuật của rừng già. Chúng ta biết rằng cháu…
Tôi cắt lời:
— Như thế nào? Làm thế nào bác biết được cháu có nó?
Carolyn trả lời:
— Tại vì cháu đã nhìn thấy cái đầu người khô phát sáng. Cái đầu đó chỉ tỏa sáng cho ai có Phép thuật của rừng già thấy mà thôi. Chúng tôi đọc thấy như thế trong sổ tay của Benna.
Tự nhiên tôi thấy cổ họng mình khô khốc. Tim đập dồn dập. Tôi hỏi giọng nghẹn đi:
— Bác bảo là cháu có một thứ phép lạ gì đó. Nhưng cháu chẳng cảm thấy điều gì khác thường cả. Cháu chưa bao giờ làm điều gì kỳ diệu cả.
Tiến sĩ Hawling nhẹ nhàng nói:
— Cháu có phép thuật đó. Phép thuật đó có đã hàng trăm năm rồi. Nó là của người Oloy. Người Oloy đã từng sống trên đảo này.
Carolyn nói thêm:
— Họ hay làm đầu người khô. Hàng trăm năm về trước kia. Cái đầu bác mang cho cháu đó là đầu của người Oloy. Chúng ta cũng đã phát hiện ra nhiều cái nữa.
Tiến sĩ Hawling nói:
— Nhưng cô của cháu đã phát hiện ra bí mật trong phép lạ cổ xưa của họ. Và cô ấy đã cho cháu.
Kareen tuyên bố:
— Bạn sẽ giúp chúng tôi tìm ra cô Benna. Bạn sẽ phải sử dụng cái phép thuật đó. Chúng ta sẽ phải tìm ra cô Benna tội nghiệp, trước khi mọi chuyện đã trở thành quá muộn.
Tôi bảo họ:
— Cháu sẽ thử cố.
Nhưng tôi nghĩ thầm trong bụng: họ nhầm to rồi. Có lẽ họ lầm tôi với một ai khác.
Tôi chẳng hề có Phép thuật của rừng già. Chẳng có gì hết.
Và tôi sẽ làm gì bây giờ?
Cái Đầu Người Khô Cái Đầu Người Khô - R.l.stine Cái Đầu Người Khô