Love is a puzzle posed by the emotions and not likely to be solved by reason.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: How I Got My Shrunken Head
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 329 / 26
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ôi há hốc miệng. Không thể nào thở được. Hai tay tôi bấu chặt lấy tay ghế. Rồi tôi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt bà Carolyn. Bà lắc đầu, mắt nhìn Ernesto:
— Mark còn bé quá mà. Nó chưa chịu nổi trò đùa như thế đâu.
Ernesto phá lên cười. Chú nheo mắt nhìn tôi:
— Cháu tin đấy, đúng chưa?
Tôi cũng giả vờ cười phá lên:
— Ha ha. Không đâu ạ. – Hai đầu gối tôi vẫn còn run lẩy bẩy. – Cháu biết là chú lừa cháu mà.
Carolyn và Ernesto cùng phá lên cười. Bà nói với chú:
— Cậu thật là…
Mắt Ernesto lóe sáng. Nụ cười của chú tắt ngấm. Chú đe tôi:
— Cháu sẽ phải học cách suy nghĩ thật nhanh khi ở trong rừng.
Chú quay lại cần lái. Tôi vẫn nhìn dán mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn hòn đảo Baladora đang trải ra dưới mắt chúng tôi.
Những con chim có đôi cánh trắng rất rộng đang lượn vòng trên những lùm cây xanh rì chằng chịt.
Phía gần bờ phía nam của hòn đảo có một vạt đất nhỏ đã được phát quang sẵn. Phía sau vạt đất tôi nhìn rõ những con sóng của đại dương liếm lên những tảng đá lởm chởm.
Cái máy bay nhỏ chúi mạnh khi chúng tôi hạ cánh – mạnh đến nỗi tôi chổng bốn vó lên trời. Chúng tôi nhảy chồm chồm trên vạt đất mới phát còn bẩn thỉu. Sau đó chạy thêm một quãng nữa mới dừng lại.
Ernesto tắt máy. Chú đẩy cửa cabin rồi giúp chúng tôi ra khỏi máy bay. Chúng tôi phải cúi thấp đầu mới chui ra được.
Ernesto đem hành lý của chúng tôi. Bà Carolyn chỉ có chiếc túi vải thô nhỏ. Túi của tôi to hơn một tý. Chú Ernesto đặt hành lý xuống đường băng rồi giơ tay chào. Chú chui trở lại vào cái máy bay bé tý màu đỏ rồi kéo cửa đóng lại.
Khi cánh quạt máy bay quay tít làm cát cuốn lên mù mịt tôi vội nhắm mắt. Mấy giây sau Ernesto cất cánh. Nó bay lên cao dần, và tận đến khi hết đường băng mới lên cao hơn những ngọn cây quanh đó. Sau đó nó đột ngột rẽ ngoặt và quay mũi hướng ra biển. Bà Carolyn và tôi nhặt túi hành lý lên. Tôi lấy tay che ánh nắng và hỏi:
— Chúng ta đi đâu bây giờ?
Bà Carolyn chỉ về phía trước. Phía bên kia đường băng là một vạt cỏ cao. Hết vạt cỏ đó bắt đầu có những bụi cây, ở đó tôi nhìn thấy những ngôi nhà thấp mái màu xám.
Bà Carolyn bảo tôi:
— Đấy là trụ sở của chúng ta. Các bác làm sân bay ngay cạnh đấy. Phần còn lại của hòn đảo toàn là rừng già. Không có đường. Không có một ngôi nhà nào nữa. Hoàn toàn hoang dại.
Tôi hỏi:
— Các bác có đường dây cho T.V không?
Bà dừng lại một tý, rồi phá lên cười. Tôi không nghĩ rằng bà cho là tôi nói đùa.
Chúng tôi xách hành lý đi về phía mấy ngôi nhà lúp xúp đó. Mặt trời buổi sớm vẫn chưa lên cao. Nhưng không khí đã nóng nực và ẩm ướt. Có hàng trăm con côn trùng nhỏ màu trắng – hình như là một loại muỗi mắt – nhảy trên những đám cỏ cao, chúng phóng từ đám cỏ này sang đám khác.
Tôi nghe thấy những tiếng vo ve. Đâu đó phía xa có tiếng chim rúc, tiếp đó là tiếng rúc trả lời dài và buồn bã.
Bà Carolyn đi nhanh, rẽ những đám cỏ cao thành những vệt dài và không hề để ý đến những đám côn trùng nhỏ màu trắng. Tôi phải chạy để theo kịp bà. Mồ hôi túa ra trên trán tôi. Phía sau gáy tôi cũng bắt đầu ướt đẫm. Tại sao bà Carolyn lại vội vã như vậy?
Tôi nhìn những bụi cây thấp vặn vẹo phía sau dãy nhà thấp lè tè, nói:
— Chúng ta giống như bị nhốt vào cái bẫy ở đây vậy. Cháu muốn nói là khi hết thực phẩm thì làm thế nào chúng ta đi khỏi hòn đảo này được?
Bà Carolyn đáp, vẫn không hề đi chậm lại tý nào:
— Chúng ta sẽ gọi điện thoại vô tuyến cho Ernesto. Chú ấy chỉ cần một giờ là có thể đưa chúng ta đi khỏi đảo.
Điều đó làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn một tý. Tôi bơi qua những vạt cỏ cao cố gắng theo kịp bà Carolyn.
Cái túi của tôi bắt đầu trở nên nặng trĩu. Tôi đưa bàn tay còn rảnh để gạt mồ hôi khỏi chảy xuống mắt.
Chúng tôi đã gần đến khu trụ sở. Tôi mong cô Benna sẽ ào ra để ôm chầm lấy mình. Nhưng tôi không hề nhìn thấy bóng dáng một ai.
Một cái ăng ten rađiô dựng bên cạnh ngôi nhà. Khu trụ sở hình vuông chằn chặn. Mái bằng. Trông như là nó được trồng lộn ngược vậy. Mỗi phía tường đều có những cửa sổ vuông ở chính giữa.
Tôi hỏi bà Carolyn:
— Những cái gì giăng trên các cửa sổ kia hả bác?
Bà quay lại trả lời:
— Màn muỗi đấy. Đã bao giờ cháu nhìn thấy những con muỗi to như cái đầu cháu chưa?
Tôi cười to:
— Chưa.
— Ồ, vậy cháu sẽ thấy.
Tôi lại cười to. Rõ ràng là bà đang đùa.
Chúng tôi bước vào ngôi nhà đầu tiên, ngôi nhà lớn nhất trong dãy nhà. Tôi đặt hành lý của mình xuống, bỏ mũ ra và lấy ống tay áo thấm bớt mồ hôi trên trán. Phù. Nóng quá.
Một cái cửa có che màn dẫn vào trong nhà. Bà Carolyn giữ cửa để tôi vào. Tôi nóng ruột vứt túi hành lý trên đất và kêu lên:
— Cô Benna! Cô Benna!
Ánh nắng xiên qua tấm màn che trên cửa sổ. Mất mấy giây mắt tôi mới quen với bóng tối bên trong nhà.
Tôi nhìn thấy một cái bàn chật ních những ống nghiệm và nhiều dụng cụ khác. Tôi nhìn thấy cả một cái giá sách chật ních những sách và sổ tay.
— Cô Benna?
Rồi tôi nhìn thấy cô. Cô mặc một cái áo khoác trắng dùng trong phòng thí nghiệm đứng cạnh một cái bàn kê cạnh tường và quay lưng lại với tôi.
Cô quay lại, lau tay vào một chiếc khăn.
Không.
Không phải cô Benna.
Một người đàn ông. Một người đàn ông tóc trắng mặc chiếc áo choàng trắng. Tóc ông ta dày và lật thẳng ra đằng sau. Mặc dù trong phòng tối lờ mờ tôi vẫn nhìn thấy mắt ông ta xanh màu da trời. Đôi mắt rất lạ. Trông như hai hòn bi ve. Như cẩm thạch vậy.
Ông ta mỉm cười. Không phải cười với tôi.
Ông ta đang mỉm cười với bà Carolyn.
Ông ta hất đầu về phía tôi và hỏi Carolyn:
— Nó có cái đó không?
Giọng ông ta hơi gai gai, khàn khàn.
Bà Carolyn gật đầu:
— Có, nó có.
Tôi thấy rõ bà thở nặng nhọc. Hơi thở ngắn và nhanh. Bà đang vui mừng hay lo âu?
Một nụ cười nở rộng trên khuôn mặt người đàn ông. Trong đôi mắt xanh của ông hiện ra những vòng tròn.
Tôi phân vân nói:
— Chào chú.
Trong lòng tôi thật sự cảm thấy bối rối. Câu hỏi đó nghĩa là thế nào? Tôi có cái gì nhỉ? Tôi hỏi:
— Cô Benna của cháu đâu ạ?
Người đàn ông chưa kịp trả lời thì một cô bé xuất hiện. Cô bé cũng có mái tóc màu vàng sáng và thẳng, mắt cũng xanh da trời. Cô bé mặc một cái áo thun và quần soóc trắng. Có lẽ khoảng bằng tuổi tôi.
Người đàn ông nói giọng khàn khàn, giống như nói thầm:
— Đây là Kareen con gái của chú. Chú là tiến sĩ Richard Hawling. – Ông ta quay về phía Kareen. – Còn đây là cháu của cô Benna, Mark.
Kareen đáp, mắt đảo nhanh:
— Ồ, con chưa biết. – Cô bé quay lại phía tôi. – Chào bạn, Mark.
Tôi đáp lại vẫn chưa hết bối rối:
— Chào bạn.
Kareen hất mái tóc vàng óng ra sau:
— Bạn học lớp mấy?
Tôi nói:
— Lớp sáu.
— Tớ cũng học lớp sáu. Chỉ có điều học kỳ này tớ không đi học mà ở trong cái đống rác này. – Nó quay lại cười với bố.
Tôi hỏi tiến sĩ Hawling:
— Cô cháu đâu ạ? Cô ấy đang làm việc hay sao ạ? Cháu nghĩ là cô ấy phải đang ở đây. Bác biết đấy, cháu vừa tới nơi mà.
Tiến sĩ Hawling nhìn tôi bằng đôi mắt xanh lạ lùng của ông. Mất một lúc lâu ông không trả lời tôi. Cuối cùng ông nói:
— Benna không ở đây.
— Xin lỗi, cháu nghe không rõ, – Tôi không chắc mình có nghe đúng ông nói gì không. Khó mà hiểu nổi vì giọng ông ta nghe rất khàn. – Cô ấy đang bận ạ?
Ông ta đáp:
— Chúng tôi cũng không biết nữa.
Kareen nghịch nghịch mấy lọn tóc, nó quấn tóc vào ngón tay và nhìn tôi chằm chằm.
Bà Carolyn bước đến cạnh bàn thí nghiệm và chống cùi tay lên đó, đầu tựa lên hai bàn tay. Bà nói:
— Cô Benna của cháu bị mất tích.
Những lời của bà khiến óc tôi như đặc cứng lại. Tôi không hề chờ đợi nghe thấy điều đó. Và bà ta nói một cách thật bình thản. Không hề có một tình cảm gì hết.
— Cô ấy… mất tích?
Kareen liếc nhìn cha và nói:
— Cô ấy mất tích đã mấy tuần nay rồi. Cả ba chúng tôi đã rất cố gắng để tìm cô ấy.
Tôi sững sờ, vô tình thọc hai tay vào túi quần:
— Cháu… cháu không hiểu.
Tiến sĩ Hawling giải thích:
— Cô của cháu bị lạc trong rừng già.
Tôi ngắt lời:
— Nhưng… bác Carolyn nói…
Tiến sĩ Hawling giơ một tay lên ra hiệu cho tôi im lặng:
— Mark, cô của cháu bị lạc trong rừng già thật đấy.
Tôi bối rối hỏi:
— Nhưng… nhưng tại sao bác không nói cho mẹ cháu biết?
Tiến sĩ Hawling đáp:
— Chúng tôi không muốn làm mẹ cháu lo lắng. Bởi vì Benna là em gái của mẹ cháu. Bác Carolyn mang cháu đến đây là vì chính cháu có thể giúp chúng ta tìm được cô ấy.
Miệng tôi há hốc:
— Hả? Cháu? Làm sao cháu có thể giúp gì được?
Tiến sĩ Hawling bước ngang qua gian phòng nhỏ để đi về phía tôi, mắt ông ta dán chặt vào tôi. Ông ta nói bằng cái giọng khàn khàn thì thầm:
— Mark, cháu có thể giúp được. Cháu có thể giúp chúng ta tìm được Benna, bởi vì cháu có Phép thuật của rừng già.
Cái Đầu Người Khô Cái Đầu Người Khô - R.l.stine Cái Đầu Người Khô