Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: How I Got My Shrunken Head
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 329 / 26
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ôi bàng hoàng nhìn mặt bàn trống không. Đằng sau tôi ai đó bật đèn phòng ngủ. Ánh sáng làm tôi lóa mắt, tôi phấp phỏng mong thấy cái đầu người khô hiện ra.
Nó đâu nhỉ?
Tôi nhìn kỹ sàn nhà. Hay là nó bị rơi xuống đất rồi lăn đi đâu? Hay là nó lăn khỏi phòng?
Mẹ hỏi:
— Mark, lại một trò đùa nữa của con à? – Giọng mẹ đột nhiên vô cùng mệt mỏi.
Tôi la lên:
— Không… Thật mà, mẹ. Cái đầu…
Tôi chợt nhìn thấy một nụ cười láu lỉnh loé lên trên mặt Jessica. Hai tay nó giấu sau lưng.
Tôi hỏi:
— Jessica, mày đang giấu cái gì vậy?
Nó ngoác miệng cười. Nó chẳng bao giờ giữ được vẻ mặt nghiêm trang cả.
— Chẳng có gì cả.
Nó nói dối.
Tôi sẵng giọng:
— Đưa tay cho tao xem.
Nó cãi:
— Không.
Nhưng nó lại phá ra cười và giơ hai tay ra. Dĩ nhiên là hai tay nó đang giữ chặt cái đầu người đang cười.
Tôi kêu lên giận dữ và giật phắt cái đầu khỏi tay nó:
— Jessica! Đấy không phải là đồ chơi. Chớ có mó tay vào nó, nghe chưa?
Nó nhạo:
— Ê, nó chẳng phát sáng gì cả. Cũng chẳng có mỉm cười gì hết. Mark, anh chỉ bịa thôi.
Tôi la lên:
— Tao không bịa.
Tôi kiểm tra lại cái đầu. Đôi môi của nó vẫn bị kéo xệch ra phía sau như cũ. Làn da khô xác thuộc kỹ chẳng hề phát sáng.
Mẹ tôi khăng khăng, giơ tay che miệng ngáp:
— Mark, con nằm mơ đấy. Bỏ cái đầu xuống và để yên cho mọi người ngủ.
— Vâng, vâng.
Tôi làu bàu và giận dữ lườm Jessica. Rồi tôi đặt cái đầu lại lên bàn.
Mẹ và Jessica ra khỏi phòng. Tôi nghe thấy Jessica nói, nó nói đủ to để tôi có thể nghe thấy:
— Mark cứ như một thằng ngớ ngẩn ấy. Con bảo anh ấy cho con chung cái đầu với, thế mà anh ấy bảo là anh ấy không thể.
Mẹ tôi đáp, miệng lại ngáp:
— Sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện đó.
Tôi quay lại để tắt đèn. Nhưng tôi đứng lại vì nhìn thấy bà Carolyn vẫn đứng im như tượng trong phòng. Bà vẫn nhìn tôi rất chăm chú, vẻ mặt thật sự căng thẳng. Bà nheo đôi mắt xám bạc nhìn tôi và nhẹ nhàng hỏi:
— Cháu có nhìn thấy nó phát sáng thật không, Mark?
Tôi liếc nhìn cái đầu. Nó vẫn nằm im chẳng có gì khác thường. Tôi đáp:
— Có, cháu nhìn thấy thật mà.
Bà Carolyn gật đầu. Hình như đang nghĩ điều gì đó rất lung. Cuối cùng bà lẩm bẩm:
— Chúc cháu ngủ ngon.
Rồi quay đi và nhẹ nhàng bước về phía phòng khách.
Cái Đầu Người Khô Cái Đầu Người Khô - R.l.stine Cái Đầu Người Khô