The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: How I Got My Shrunken Head
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 329 / 26
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ôi thở hổn hển. Mẹ nắm chặt vai tôi.
Jessica lại bắt đầu cười khúc khích.
Hóa ra đó là một trò đùa ngốc nghếch của nó.
Nó tung cái đầu từ tay này sang tay kia và cười với tôi:
— Mark, anh ngốc quá. Cái gì anh cũng tin.
Tôi giận dữ kêu lên, chạy qua phòng khách và vồ lấy nó:
— Trả tao cái đầu đây.
Nó cố kéo tay ra nhưng tôi giữ thật chặt. Tôi rít lên:
— Ê, này, mày làm xước nó mất.
Đúng là như thế. Tôi đưa cái đầu vào sát mắt để kiểm tra. Jessica quả là đã làm xước một vệt dài sau mang tai bên phải.
Mẹ khoanh tay lại và hạ giọng. Đó là cách mẹ vẫn làm khi cố kiềm chế:
— Jessica, thôi nào. Phải ngoan chứ, chúng ta đang có khách mà.
Jessica cũng khoanh tay và nhìn lại mẹ. Mẹ quay sang bà Carolyn:
— Cô em Benna của tôi ra sao ạ?
Bà Carolyn tháo kính râm ra đút vào túi áo đi mưa. Bà có đôi mắt màu xám bạc. Trông bà ta già hơn khi đeo kính râm. Tôi nhìn thấy rõ quanh đuôi mắt bà ta có hàng trăm vết nhăn nhỏ li ty.
Bà đáp:
— Benna vẫn khỏe. Làm việc vất vả. Quá vất vả. Đôi khi cô ấy biến vào trong rừng già suốt mấy ngày.
Bà Carolyn bắt đầu cởi cúc áo mưa và nói tiếp:
— Tôi cam đoan rằng bây gìờ Benna coi công việc là cả cuộc đời! Cô ấy dành từng phút để khảo sát rừng già ở Baladora. Cô ấy cũng muốn về thăm chị, nhưng không thể nào dứt khỏi đảo được. Vì thế cô ấy bảo tôi đi thay.
Mẹ tôi nồng nhiệt nói:
— Ôi, chị Carolyn, được gặp chị thật vui quá. Rất tiếc chúng tôi không biết trước là chị sắp tới. Nhưng bất cứ ai là bạn của Benna chúng tôi đều rất vui mừng được đón tiếp.
Mẹ cầm cái áo mưa của bà Carolyn. Bà Carolyn mặc quần kaki và áo ngắn tay cũng bằng kaki. Trông có vẻ một bộ đồ đi rừng chính cống.
Mẹ bảo:
— Chị ngồi xuống đi. Tôi có thể mời chị uống gì nào?
Bà Carolyn đáp:
— Chị cho xin một tách cà phê thì hay quá – Bà bắt đầu đi theo mẹ tôi vào bếp, nhưng lại dừng lại và mỉm cười với tôi:
— Cháu có thích món quà đó không?
Tôi nhìn lại cái đầu nhăn nheo toàn da trong tay rồi tuyên bố:
— Đẹp tuyệt.
Đêm đó, trước khi đi ngủ tôi đặt cái đầu lên chiếc bàn đầu giường. Tôi đã chải lại mái tóc đậm đen hất về đàng sau. Cái trán màu xanh đen và nhăn nhúm như một quả mận khô. Đôi mắt trong như thủy tinh nhìn thẳng về phía trước.
Bà Carolyn bảo tôi rằng chiếc đầu đó được hơn một trăm năm rồi. Tôi dựa vào thành bàn và nhìn ngắm nó. Thật khó tin là nó đã từng là đầu của một người đàn ông thật.
Sợ thật.
Không hiểu sao anh chàng đó lại bị mất đầu nhỉ?
Và ai đã quyết định nhồi nó? Và sau khi nhồi xong ai đã giữ nó?
Tôi ước giá cô Benna ở đây. Cô sẽ giải thích mọi chuyện cho tôi hiểu.
Bà Carolyn ngủ trong phòng khách ở tầng dưới. Chúng tôi đã ngồi trong phòng khách và nói chuyện về cô Bernia suốt buổi tối. Bà Carolyn kể về những công việc cô Benna đang làm trong rừng già trên hòn đảo đó. Cô đã tìm được ở Baladora rất nhiều điều thú vị.
Cô Benna của tôi là một nhà khoa học rất nổi tiếng. Cô đã ở Baladora hơn mười năm để nghiên cứu những động vật trong rừng già. Và cả thảm thực vật nữa.
Tôi thích thú lắng nghe câu chuyện của bà Carolyn. Cứ như là trò chơi Chúa Rừng trong máy tính của tôi đã biến thành hiện thực vậy.
Jessica vẫn muốn chơi với cái đầu người khô của tôi. Nhưng tôi không cho nó chơi. Nó đã làm rách một bên mang tai rồi. Tôi bảo em gái:
— Đó không phải là đồ chơi. Đó là một cái đầu người đấy.
Jessica gạ:
— Em sẽ đổi cho anh hai quả bóng Koosk nhé?
Nó có bị điên không cơ chứ?
Làm sao tôi có thể đổi một vật quý giá như thế này lấy hai quả bóng Koosk được.
Đôi khi tôi hơi lo lo về Jessica.
Đến mười giờ mẹ bảo tôi lên phòng ngủ. Mẹ bảo:
— Bà Carolyn và mẹ cần nói chuyện.
Tôi chúc mẹ ngủ ngon và đi lên cầu thang.
Tôi đặt cái đầu người khô lên bàn đầu giường và thay áo ngủ. Khi tôi tắt đèn thì hình như đôi mắt trên cái đầu lóe sáng trong một giây.
Tôi trèo lên giường và kéo chăn. Ánh trăng bàng bạc tràn vào giường qua cửa sổ phòng ngủ. Dưới ánh trăng rực rỡ tôi nhìn cái đầu rất rõ, từ trên mặt bàn nó đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi rùng mình nghĩ rằng trông cái cười mới rùng rợn làm sao. Tại sao nó lại như gắn chặt trên một vẻ mặt đáng sợ đến vậy?
Tôi tự trả lời câu hỏi của mình: Mark, mày cũng sẽ cười thôi, nếu như có ai đó muốn nhồi cái đầu của chính mày.
Vừa nhìn cái đầu nhỏ tý lạ lùng tôi vừa ngủ thiếp đi.
Tôi ngủ khá nặng nề, không hề mơ mộng gì. Không biết tôi ngủ được bao lâu rồi, nhưng có một lúc nào đó vào khoảng nửa đêm tôi bỗng tỉnh giấc bởi tiếng thì thào rùng rợn:
— Mark… Mark…
Cái Đầu Người Khô Cái Đầu Người Khô - R.l.stine Cái Đầu Người Khô