Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: How I Got My Shrunken Head
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 329 / 26
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ạn đã bao giờ chơi trò Tarzan – Chúa Rừng chưa? Đó là một trò chơi điện tử, và thật sự là một trò chơi hấp dẫn. Hoặc là bạn sẽ rơi xuống một cái hố cát hoặc là bạn bị những dây leo sống quấn chết.
Bạn sẽ phải chuyền rất nhanh từ dây leo này sang dây leo khác mà không được để chúng quấn vào người. Và bạn sẽ phải lấy được những cái đầu người khô giấu dưới những lùm cây hoặc bụi rậm.
Nếu bạn kiếm được đủ mười cái đầu người khô thì bạn sẽ nhận được một cuộc đời thêm nữa. Và bạn cần phải kiếm được càng nhiều cuộc đời phụ càng tốt. Người mới bắt đầu chơi thường không kiếm được tý nào.
Eric và Joel đang chơi trò Chúa Rừng với tôi. Cả hai đứa đều mười hai tuổi, bằng tôi. Jessica em gái tôi mới lên tám. Nó cứ bám nhằng nhẵng xung quanh nhưng chúng tôi không cho chơi cùng. Tại vì nó cứ thích chui xuống những cái hố cát. Nó thích cái tiếng tíc tíc tíc phát ra mỗi khi người bị cát vùi lấp.
Nhưng Jessica chẳng bao giờ chui nổi xuống hố cát.
Joel hỏi tôi:
— Mark, chúng mình chơi trò gì khác đi?
Tôi biết vì sao nó không muốn chơi nữa. Nó bị con tê giác đỏ giẫm lên chân mà, nhưng đó mới là trò đáng chơi.
Joel, Eric và tôi đang tụ tập chơi điện tử trong phòng tôi bởi vì bây giờ đang kỳ nghỉ giữa học kỳ. Jessica ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ đọc sách. Ánh mặt trời tràn khắp người nó khiến mái tóc đỏ của nó sáng lấp lánh.
Nhặt được chiếc đầu thứ tám, tôi kêu lên:
— Kah-lee-ah!
Kah-lee-ah là tiếng hú trong rừng của tôi. Có một lúc nào đó cái từ đó đã đập vào óc tôi. Tôi nghĩ là mình tạo ra từ này.
Mặt tôi chỉ cách màn hình máy tính có vài xăng-ti-mét. Tôi cúi đầu tránh một con ruồi từ sau một bụi cây bay ra.
Nhặt được một chiếc đầu nữa, tôi lại hét lên tiếng hô xung trận:
— Kah-lee-ah!
Eric nài nỉ:
— Nào, Mark. Chẳng lẽ cậu không còn trò nào khác à?
Joel đề nghị:
— Ừ, cậu có trò thể thao nào không? Ví dụ như Trận bóng rổ sôi nổi Tháng Ba xem? Cái trò này chán chết đi được!
Eric nói:
— Thế còn Đá bóng Muttant?
Tôi trả lời, mắt vẫn dán vào màn hình:
— Tớ thích trò này.
Tại sao tôi thích trò Chúa Rừng đến thế? Bởi vì tôi thích được chuyền giữa những dây leo trên không trung.
Bạn thấy đấy, tôi chỉ là một cậu bé mũm mĩm. Trông tôi hơi giống một con tê giác đỏ. Và tôi cũng thích mình có thể chuyền cành một cách nhẹ nhàng như vậy để có thể bay lượn trên không trung như một con chim.
Với lại đó cũng là một trò sợ hãi đến tắc thở.
Joel và Eric không thích trò này bởi vì tôi lúc nào cũng thắng. Trong ván đầu tiên chiều nay chúng tôi chơi với nhau, một con cá sấu đã đớp mất nửa người Joel. Tôi nghĩ điều đó khiến nó mất tinh thần.
Joel hỏi:
— Cậu có biết bố tớ mua cho tớ đĩa gì không? Đĩa Xếp bài đấy nhé.
Tôi cúi sát vào màn hình hơn. Tôi cần phải vượt qua được cái hố cát lầy lớn nhất này. Trượt một cái là tôi có thể chui vào một đống cát lùng nhùng.
Eric hỏi Joel:
— Đó là trò gì thế?
Joel bảo nó:
— Đó là một trò chơi xếp bài. Cậu biết không. Tú lơ khơ. Các quân bài tự chiến đấu với nhau.
Erie đáp:
— Hay nhỉ.
Tôi nói:
— Này các cậu, tớ sắp phải nhảy đây này. Im đi cho tớ nhờ một tý được không? Tớ cần phải tập trung mới được. Tớ đang ở ngay trên một hố cát lầy đây.
Erie càu nhàu:
— Nhưng mà chúng tớ không muốn chơi nữa.
Tôi vồ được một cành dây leo. Đu mạnh. Sau đó nắm lấy một cành khác.
Có ai đó đập lên vai tôi:
— Òa!
Tôi nhìn thấy một mớ tóc đỏ và biết đó là Jessica. Nó bịt mắt tôi và cười khúc khích.
Tôi nhìn thấy mình lộn nhào trên màn hình. Và chui xuống đáy đống cát lầy.
Tíc, tíc, tíc. Tôi chết.
Tôi giận dữ quát lên:
— Jessica!
Nó cười với tôi, nhe cả hàm răng sún:
— Đến lượt em.
Tôi tuyên bố:
— Bây giờ chúng ta phải bắt đầu lại từ đầu.
Erie phản đối:
— Không. Tớ về đây.
Joel chụp cái mũ lên đầu:
— Tớ cũng về.
Tôi nài nỉ:
— Một ván nữa thôi.
Joel chỉ ra vạt nắng rực rỡ hắt vào qua cửa sổ buồng ngủ:
— Đi đi, Mark.
Eric đề nghị:
— Ừ. Ngoài kia trời đẹp quá. Đi ném đá đi. Hay là đi trượt pa-tanh vậy.
Tôi khăng khăng:
— Một ván nữa thôi. Rồi chúng ta sẽ đi chơi.
Tôi nhìn bọn chúng đi về phía cửa.
Tôi thực lòng không muốn rời khỏi ván Chúa Rừng, tôi không thể hiểu vì sao mình lại thích rừng đến thế. Nhưng tôi chỉ mới thật sự được vào rừng có một lần hồi lên mười.
Tôi thích xem tất cả những bộ phim nói về rừng già. Và hồi chúng tôi còn bé tôi đã thường tưởng tượng mình là Tarzan, Chúa Rừng. Bao giờ Jessica cũng thích chơi cùng với tôi. Vì thế tôi cho nó làm Cheetah, con vượn biết nói của Tarzan.
Nó chơi trò đó rất hay.
Nhưng khi lên sáu bảy tuổi Jessica không chịu làm vượn nữa. Thế là nó thành đứa luôn luôn phá đám.
Sau khi hai đứa bạn tôi đi khỏi, nó rủ:
— Mark, em với anh chơi trò Chúa Rừng đi.
Tôi lắc đầu.
— Không thèm. Mày thì chỉ có thích chui xuống hầm cát lầy thôi.
Nó hứa:
— Không, em chơi được mà. Lần này em sẽ cố gắng. Thật mà.
Tôi sắp đồng ý chơi với nó thì có tiếng chuông reo ngoài cửa. Tôi lắng nghe tiếng chân mẹ và hỏi:
— Hình như mẹ về?
Jessica nói:
— Em tưởng là mẹ đang ở ngoài vườn chứ nhỉ?
Vì thế tôi vội vã xuống tầng dưới để xem ai bấm chuông. Tôi nghĩ biết đâu Eric và Joel đổi ý. Có thể chúng quay lại để chơi trò Chúa Rừng.
Tôi kéo cửa.
Và nhìn chằm chằm vào vật kỳ dị nhất tôi từng thấy từ xưa đến nay.
Cái Đầu Người Khô Cái Đầu Người Khô - R.l.stine Cái Đầu Người Khô