Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Gong Ji Young
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1703 / 40
Cập nhật: 2017-10-26 10:51:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Niềm Hy Vọng Mang Tên Tuyệt Vọng
hỉnh thoảng tôi lại muốn hỏi bản thân.
Hỏi rằng tôi mong muốn điều gì?
Ánh mặt trời chói lóa với con đường mới trắng xóa, mặt hồ lăn tăn phía xa,
những chiếc lá xanh nhẹ nhàng điểm xuyết.
Hay mảnh sân mẫu đơn rụng của anh ấy và tôi cùng cả lũ trẻ trong tương lai,
chiếc cối đá và ao sen, bình yên dễ chịu tràn đầy trong sân nhà.
Hay mùi hương nguyệt quế nở trong vườn nhà người ta
khi tôi lén chạy ra ngoài ban đêm gặp anh ấy…
Đáng thương cho mọi người, phẫn nộ cho mọi quyền lực bất công,
hãy nhắc nhở bản thân đang dần trở nên vô cảm với tình yêu và với mọi điều xung quanh.
Hãy nhắc nhở bản thân, nhắc đi, nhắc lại. Đêm đen sâu thẳm và ban ngày sáng rõ, trong hàng ngàn đôi mắt đang dõi theo tôi, có một đôi mắt đỏ vằn không bao giờ nhắm lại, giống như đôi mắt của con rồng không bao giờ ngủ, trong đêm thâu luôn trông coi mọi nỗi thống khổ nhất trên đời.
– Từ mẩu giấy kẹp trong nhật ký để lại của No Eun Rim,
không rõ ngày tháng.
Bầu trời xuống thấp. Tiếng chuông ngân vang dưới gầm trời. Có lẽ những người đi qua trước tượng Đức Mẹ thành kính chắp hai tay đang chìm đắm trong những lời cầu nguyện thành tâm. Myeong Woo đứng hút thuốc ở một góc cầu thang lối thoát hiểm. Anh nghe thấy tiếng bước chân, hình như ai đó đang đi xuống đây.
“Tuyết đầu mùa sắp rơi anh nhỉ?”
“Ừ.”
“Thế tuyết đầu mùa rơi thì chúng mình sẽ đi chơi ở đâu anh?”
Giọng nói của cô gái vang vọng trên trần nhà cao. Một lát sau, âm thanh ấy trở nên gần hơn, và hai người trông như một cặp tình nhân đi ngang qua anh. Không biết tại sao họ không đi thang máy mà lại xuống thang bộ theo lối thoát hiểm này, giọng nói trong trẻo của họ nhỏ dần theo từng tầng cầu thang, anh đứng đó nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi giọng nói ấy hoàn toàn tan biến. Như họ nói, tuyết sắp rơi rồi. Bầu trời âm u dần trùm xuống tòa nhà đối diện. Thế đấy. Mùa thu qua đi thì mùa đông lại tới. Khi mùa đông đến, vào những ngày trời âm u sẽ có tuyết rơi, và tuyết rơi lần đầu tiên sẽ được gọi là tuyết đầu mùa. Những cặp yêu nhau thường ra ngoài đường chơi hoặc cùng nhau đi uống những cốc bia đầy bọt trắng. Không có gì lạ cả. Thế nhưng, anh bỗng băn khoăn, mọi người thích tuyết đầu mùa rơi hay vì tuyết đầu mùa rơi khiến mọi người được vui vẻ? Đột nhiên anh cảm thấy đầu mình như sắp vỡ ra.
Tối hôm đó, anh phải đưa Eun Rim vào bệnh viện. Sau khi uống mấy viên thuốc cảm đơn giản, Eun Rim mãi không hạ sốt mà chỉ ngủ li bì. Nghiêm trọng hơn nữa là mắt cô chuyển sang vàng như trái bí ngô. Đôi bàn tay đẹp đẽ màu trắng sữa, thậm chí cả vùng ngực cô cũng tương tự. Theo kinh nghiệm của anh thì dấu hiệu này giống như bệnh vàng da. Quá lo lắng, anh đã liên lạc với Kyeong Sik. Anh để lại tin nhắn qua máy nhắn tin và mười phút sau cậu ấy gọi lại. Anh miêu cả qua những triệu chứng theo như anh thấy là sốt cao, rét run và vàng da. Kyeong Sik đã liên hệ với bác sĩ điều trị cho Eun Rim và gọi xe cấp cứu đến ngay cửa khu căn hộ. Anh cõng thân thể nhẹ bẫng của Eun Rim trên lưng. Cô nhẹ quá, nhẹ đến mức anh bị hẫng và lảo đảo mất một thoáng.
Trong suốt thời gian xe cấp cứu chạy trên đường anh đã luôn nắm tay Eun Rim. Đường phố sáng đèn tráng lệ lướt qua vun vút hai bên cửa sổ xe.
Pi po pi po…
Mặc dù đang ngồi trong chiếc xe hú còi inh ỏi nhưng anh có cảm giác tiếng còi hiệu ấy đang ở một nơi xa xôi nào đó vọng lại, hoàn toàn không liên quan gì đến mình và Eun Rim. Anh nắm bàn tay nóng giãy của Eun Rim, đưa mắt nhìn dòng người đi đường bên ngoài cửa kính. Người nhường đường khi thấy xe cấp cứu đến gần, người đứng chờ trước đèn tín hiệu nhìn xe đi qua với vẻ mặt vô cảm. Từng có lúc anh cũng đứng đó nhìn chiếc xe cấp cứu ngang qua với vẻ như vậy. Vẻ vô cảm khi ngó nhìn cái chết… Anh bỗng nhớ lại trước kia, khoảng vào năm thứ tư đại học cùng bạn bè xuống đường biểu tình thị uy, lần đầu tiên anh được chứng kiến vẻ vô cảm đó. Những cặp mắt vô cảm nhìn bọn anh la hét, kêu gào, nhìn bọn anh bị đánh, bị bắt đi…
Có lẽ bác sĩ đã liên lạc trước nên phòng bệnh được chuẩn bị rất nhanh. Đó là phòng bệnh hai giường với giường bên còn trống. Các kiểm tra xét nghiệm được bắt đầu ngay ngày hôm sau. Lấy máu, chụp X quang và siêu âm, Eun Rim có vẻ sợ. Cô cứ ngủ rồi lại giật mình thức giấc tìm Myeong Woo. Myeong Woo vì thế không thể rời cô được phút nào.
Sáng hôm sau Kyeong Sik đến, gọi điện bảo anh ra ngoài. Anh xuống phòng khám nội khoa ở tầng hai và thấy Kyeong Sik đang ngồi cùng bác sĩ.
— Cậu biết Song Nam chứ?
Kyeong Sik chỉ vào người đang ngồi với tấm biển tên “Tiến sĩ y khoa Moon Song Nam” trên bàn và hỏi. Anh nhìn người có tên Moon Song Nam đó. Chiếc đầu hói với khuôn mặt tròn, dường như quen quen nhưng anh thực sự không thể nhớ ra nổi.
— Đây là Kim Myeong Woo, cậu biết đúng không? Song Nam biết cậu đó Myeong Woo. Cậu ấy còn kể đã đọc tiểu thuyết của cậu đăng trên báo trường, khen rằng rất thú vị nữa.
Vị bác sĩ hói đầu đưa tay về phía anh. Anh bắt tay Moon Song Nam.
— Myeong Woo à, đầu óc cậu đúng là chán thật đấy. Moon Song Nam đã từng ở hội mình một năm rồi mới rút mà. Cậu ấy nói là vì muốn trở thành bác sĩ nên sẽ sống theo cách riêng của cậu ấy, cậu không nhớ à?
Nghe Kyeong Sik nói thế, vị bác sĩ bật cười không chút ngại ngùng. Nghe đến đó anh cũng cảm thấy láng máng có chút ký ức xuất hiện. Gương mặt một cậu sinh viên có vẻ ít nói, đã tự giới thiệu mình là sinh viên trường Y. Nhưng thật không thể ngờ rằng họ lại gặp nhau và nói chuyện thế này sau hơn mười năm. Chẳng phải người ta vẫn thường bảo vì cuộc sống luôn tràn đầy những điều bất ngờ như thế này nên mới đáng sống đó sao.
— Hồi đó Song Nam cũng thích Eun Cheol lắm đó.
Kyeong Sik dứt lời, ngậm một điếu thuốc, cả ba người bỗng chìm vào im lặng. Lát sau, sự im lặng kết thúc để chủ đề chính của cuộc nói chuyện được chính thức bắt đầu. Myeong Woo cũng ngậm một điều thuốc. Có lẽ nhận ra đã đến lượt mình nên vị bác sĩ bắt đầu mở bệnh án. Myeong Woo bỗng nhớ tới cảnh trước kia anh và Eun Rim ngồi đối diện nhau lần lượt hút thuốc. Cái thời anh vẫn còn ngại ngùng không dám nói thẳng ra rằng anh muốn ở bên cô thêm lúc nữa, thay vào đó lần nào anh cũng bảo hút thêm điếu nữa rồi về. Hồi đấy – cái khoảng thời gian mà anh muốn níu giữ ấy… Nhưng bây giờ, ngay tại đây, anh đang ngồi hút thuốc, mà thời gian lại thật dài. Dài hơn khoảng thời gian hơn hai mươi giây chạy một trăm mét hồi học cấp ba mà anh từng cảm thấy quá dài… Dường như thuốc lá đã cháy rất lâu. Một lần nữa anh lại thấy thời gian thật dài.
— Xem nào! Trong trường hợp này thì phải nói thế nào nhỉ?
Vị bác sĩ cất lời với vẻ mặt đầy khó xử. Anh ta lần lượt nhìn hai người, rồi hình như cảm thấy nói với Kyeong Sik có lẽ tiện hơn nên quyết định nhìn về phía Kyeong Sik và nói:
— Vẫn chưa thế đưa ra chẩn đoán gì, nhưng SGOT vượt quá xa ngưỡng 1000. Thế nên chỉ số men gan đang rất nguy hiểm. Đây là trường hợp hơi hiếm.
— Thế nghĩa là sao? Đừng có dùng chữ nghĩa kiểu ấy làm gì, cứ nói cho dễ hiểu chút đi, cái thằng!
Vị bác sĩ hình như có chút đắn đo. Vẻ lưỡng lự không biết có nên nói thẳng ra không thoáng lướt qua gương mặt. Ngay sau đó, dường như anh ta đã quyết định. Thế nhưng khi chạm phải ánh mắt Myeong Woo, ngay lập tức mắt anh ta nheo lại, còn Myeong Woo thấy tim mình như rớt đánh thịch một nhịp.
— Tức là nếu uống thuốc hen không đúng có thể làm gan yếu đi nhanh chóng. Theo cách nói của chúng tôi thì là… xơ gan mất bù6. Kết quả siêu âm cho thấy kích thước lá gan đã giảm đi rất nhiều. Trong trường hợp này thì không ai có thể nói trước sẽ thế nào…
Bác sĩ đã ngừng lời. Ánh mắt Kyeong Sik hết tập trung vào Myeong Woo rồi lại chuyển sang vị bác sĩ.
— Có thể làm gì được không?
Kyeong Sik vừa cất tiếng hỏi, vị bác sĩ liền đóng sập tập bệnh án.
— Nếu thực sự mắc bệnh đó… không còn cách nào… Bệnh này nhanh như sấm sét giáng xuống đầu vậy…
Myeong Woo ngồi như đóng băng tại chỗ. Anh vẫn không hiểu nổi ý bác sĩ, lẽ nào Eun Rim sẽ cứ thế ngất lịm rồi ra đi sao. Mọi việc, thực sự tất cả mọi việc đối với anh đều quá mơ hồ. Eun Rim lần nữa xuất hiện trước mặt anh, rồi như thác nước khuấy đảo cuộc sống của anh, tất cả chỉ mới hơn một tháng. Đến cả sự thật này anh cũng mới chỉ cảm nhận chưa được bao lâu. Hơn nữa, anh cũng mới chỉ cho phép bản thân lại yêu Eun Rim được một tuần. Đến cả việc đó anh cũng chưa kịp cảm nhận hết… nữa là cái chết… Vào những năm chín mươi của thế kỷ XX mà cái chết vẫn tìm tới với một cô gái trẻ như vậy được sao… Nếu vậy chẳng lẽ Eun Rim tìm đến Myeong Woo để chết hay sao. Đầu ong ong như có chiếc mô tơ khổng lồ đang chạy bên trong khiến anh thất thần. Nhưng những tiếng than thở vô thức của Eun Rim trong lúc hôn mê bỗng lại vang lên.
— Em sẽ xuống địa ngục mất thôi. Bảy năm trước thì không nhưng bây giờ thì em nghĩ vậy. Chắc em sẽ phải chịu sự trừng phạt.
“Hóa ra cậu ở đây.”
Có ai đó gọi anh từ phía sau. Thì ra là Kyeong Sik. Và cả cậu bạn bác sĩ kia nữa. Kyeong Sik đến gần vỗ nhẹ vào vai anh. Còn vị bác sĩ thì cúi đầu chào anh.
“Cậu về nhà tắm rửa thay quần áo đi rồi lại tới… Tôi đến cùng với bà xã. Chiều nay để cô ấy trông Eun Rim cho.”
“Không, không sao đâu mà.”
Đột nhiên anh nhận ra mình không còn thời gian nữa. Anh bỗng thấy những người bệnh đang chờ bản án tử hình trong một tháng, hai tháng hay sáu tháng, mới hạnh phúc nhường nào. Bỗng nhiên anh cảm thấy một nỗi thống khổ, như thể âm thanh của tất cả những chiếc đồng hồ trên thế giới này đều đang nhất loạt vang lên trong đôi tai càng lúc càng trở nên nhạy cảm của anh, nhưng anh vẫn gắng cắn chặt môi dưới rồi cất lời:
“Người ta bảo sẽ không đau lắm… Có thể truyền thêm nước cất hoặc tiêm cả moóc phin.”
“Không có chuyện đó đâu. Trước khi có thể tiến hành những phương pháp đó thì gan cũng đã bị xơ gan mất bù rồi…”
Bác sĩ còn nói gì đó nhưng anh không thể nào nghe thêm nữa. Cụm từ “xơ gan mất bù” như ngọn lửa nóng rực thiêu đốt trái tim anh, ngoài những từ đó ra, anh không còn nghe thấy gì nữa. Trước mắt anh là lá gan bị tổn hại dần dần nhỏ lại, dần dần mất đi. Từ lá gan to, đỏ trở nên đen và khô héo… do bị “xơ gan mất bù”… Và ngọn pháo sáng của sinh mệnh cũng theo đó lụi tắt… vĩnh viễn rời bỏ thế gian này… sự biệt ly vĩnh viễn mà chúng ta chỉ có thể nếm trải một lần trong đời.
“Có lẽ bản thân người bệnh gần như không cảm nhận được đau đớn đâu.”
Bác sĩ như không biết phải nói gì để an ủi Myeong Woo. Nhưng anh đã cố coi câu “không cảm nhận được đau đớn” là lời an ủi đầu tiên. Đúng vậy, không đau đớn gì. Ít ra Eun Rim sẽ không cảm thấy đau đớn… Bác sĩ tránh nhìn mặt Myeong Woo và khẽ buông tiếng thở dài. Myeong Woo cũng tránh ánh mắt anh ta và dập tắt điếu thuốc lá.
Sau khi vị bác sĩ đi, Myeong Woo và Kyeong Sik cùng nhau trở vào phòng bệnh. Vợ Kyeong Sik, người hình như Myeong Woo từng có lần gặp, đang cắm hoa vào bình trông thấy anh bèn cúi đầu chào. Chiếc bình trên tay cô đã được cắm đầy hoa thủy tiên vàng.
“Min Joo à, đây là bạn bố. Con mau chào chú đi.”
Cô bé con ngồi trên chiếc ghế trong phòng bệnh mút chiếc kẹo mút to đùng đang nhìn anh chằm chằm. Đúng như lời Kyeong Sik, đó là một cô bé xinh xắn và chẳng giống Kyeong Sik chút nào. Anh ôm Min Joo lên. Con bé vẫn nhìn anh chăm chú. Nhìn vào mắt cô bé con, trong cổ họng anh bỗng trào lên gì đó. Anh đặt Min Joo xuống với vẻ mặt bối rối và đi vội ra hành lang. Đứng cạnh cửa sổ lối thoát hiểm và nhìn về phía tượng Đức Mẹ. Một người phụ nữ đang cúi đầu cầu nguyện trước bức tượng. Myeong Woo cũng cầu nguyện. Dù không biết phải cầu nguyện cho điều gì nhưng anh đã cầu nguyện. Nếu chỉ cần cầu nguyện, nếu chỉ cần cầu nguyện mà đạt được, nếu chỉ cần cầu nguyện thì sẽ có hy vọng…
Bỗng có tiếng thở dài nặng nhọc vang lên sau lưng anh.
“Myeong Woo à.”
Là giọng nói của Kyeong Sik. Myeong Woo không quay lại phía sau. Những giọt nước mắt đang lăn dài trên má anh. Bóng người phụ nữ cầu nguyện ở đằng xa kia cũng dần dần nhòa đi.
“Myeong Woo à. Cái thằng! Đến cậu cũng thế này thì biết làm thế nào?”
Myeong Woo đứng nguyên đó nhắm mắt. Những đứa trẻ mang cái tên như Min Joo7 hay Yeo Myeong8, cái tên đầy hy vọng như buổi sáng, như ngày mai giờ chắc sẽ chẳng còn được sinh ra nữa. Anh bỗng nhiên nghĩ thế và cảm thấy không tài nào chịu nổi. Từ giờ sẽ không ai đặt những cái tên như thế nữa. Anh cũng không thể sinh ra một đứa trẻ như Myeong Ji nữa. Bởi sẽ không còn sự kết hợp giữa người mẹ lao động và người cha muốn trở thành tầng lớp lao động. Cũng sẽ không có chuyện một nữ sinh viên từng có bố mẹ, anh trai, thậm chí cả chồng, lại phải ra đi một cách đơn độc như thế kia. Một cô gái yêu đời đến thế vậy mà lại nhiễm xơ gan mất bù… Cuộc đời thật là.
Cổ họng nghẹn đắng, anh hỏi:
“Kyeong Sik à. Làm thế nào, làm thế nào cũng được, để cô ấy sống cả đời trong bệnh viện giống Eun Cheol được không…, có cách nào… không thể làm thế với Eun Rim được sao…?”
Kyeong Sik hấp háy mắt rồi ngậm vội điếu thuốc.
“Myeong Woo à. Chấp nhận đi, nhé! Chẳng phải những người giống như thiên sứ, lạ lùng thay… thường rời bỏ chúng ta trước hay sao?”
Kyeong Sik cũng nghẹn giọng. Myeong Woo quay lại. Ánh mắt hai người gặp nhau. Myeong Woo giờ đây đã hiểu tâm trạng của Kyeong Sik khi mất người em trai Kyeong Un. Kyeong Sik ôm lấy Myeong Woo. Myeong Woo vùi mặt vào vai bạn nức nở một lúc. Qua làn nước mắt, anh nhìn thấy tấm biển đề lối thoát hiểm. Bóng lưng tội nghiệp của Eun Rim ngồi một mình dưới tấm biển lối thoát hiểm trong quán cà phê chờ anh vào buổi tối hôm cô tìm đến bỗng hiện lên rõ mồn một. Lối thoát hiểm tại sao cứ phải là màu xanh ngắt như lá lúa vậy.
Ai từng nhìn thấy màu quýt chín do ủ các bua chắc sẽ rõ. Màu vàng trên những trái quýt vẫn chưa trút bỏ hết dấu ấn của một mùa hè xanh mượt đã bị ép cho chín sớm. Khuôn mặt của Eun Rim cũng có màu vàng như vậy. Myeong Woo đến ngồi bên đầu giường nơi Eun Rim đang say ngủ. Nước trong bình truyền lặng lẽ nhỏ từng giọt không một tiếng động. Trên mu bàn tay Eun Rim, đường tĩnh mạch phập phồng giờ đã không còn chỗ cắm thêm mũi kim nào nữa. Trong phòng bệnh tối mờ chỉ có tiếng anh thỉnh thoảng lật giở từng trang nhật ký của Eun Rim. Dưới sự thúc ép của Kyeong Sik, vừa nãy anh có về qua nhà Eun Rim để mang vào cho cô ít quần áo lót và anh đã tìm thấy cuốn nhật ký này trong chiếc túi xách màu nâu nhạt của cô. Cuốn nhật ký được bắt đầu viết từ năm 1987, ngay sau khi hai người chia tay.
Cuốn nhật ký được bắt đầu bằng câu hỏi của anh, rốt cuộc thì lý do là gì.
Anh vẫn chưa tiếp nhận nổi ý nghĩa của từ “chết”. Nhưng lúc nãy, khi lái xe qua quảng trường Gwanghwamun và nhìn thấy tấm biển quảng cáo trên nóc một tòa soạn báo, anh đã bắt đầu cảm nhận được nó.
“Nhiều bệnh nhân trong một phòng bệnh lần lượt tử vong.”
Có lẽ là lời quảng cáo cho một tiểu thuyết trinh thám hình sự đang bán chạy gần đây. Câu chữ khiến người ta không lạnh mà run. Nỗi sợ cái chết khiến anh thấy buồn nôn. Trên tấm biển quảng cáo ngay giữa lòng thủ đô Seoul kia, cái chết như thể không nghĩa lý gì đang tự quảng cáo cho chính nó và chờ ngày chuyển đổi thành tiền bạc. Anh bỗng cảm thấy như thể Eun Rim đang bị thảm sát trên chính tấm biển quảng cáo ấy. Kyeong Un và Eun Cheol, và những đồng nghiệp của anh, cái chết chia lìa họ khỏi đất nước mà họ đã vô vàn yêu quý… tất cả bọn họ lại chết thêm một lần nữa, thêm một lần nữa trên cái biển quảng cáo nhấp nháy kia…
— Yeo Kyeong gửi đến một bưu phẩm.
Lúc ghé qua căn hộ, Myeong Hee nhìn anh chằm chằm rồi rút một chiếc phong bì ra đưa. Đôi môi anh khô khốc, anh sợ rằng trong quãng thời gian anh vắng mặt ở bệnh viện, mạng sống của Eun Rim sẽ dần dần lụi tàn như ánh nến nên chỉ cầm lấy phong bì, cho lẫn vào túi đồ và lên xe đi luôn.
— Nếu có việc gì cần thì gọi em một tiếng, anh nhé.
Với nét mặt u ám, Myeong Hee theo anh ra tận bãi gửi xe. Myeong Woo nhìn lại cô em gái, vỗ nhẹ lên vai Myeong Hee rồi đi.
Anh nhặt chiếc phong bì màu vàng đang đặt trên ghế xô pha. Dòng chữ “Gửi anh Kim Myeong Woo” được viết rất rõ ràng. Hình như thư được gửi đến từ mấy hôm trước vì cái phong bì trông đã hơi cũ. Anh bóc phong bì. Đó là tờ chương trình của Triển lãm tác giả trẻ tuổi 20. Trên trang bìa tờ giới thiệu chương trình có dòng chữ “Niềm hy vọng mang tên tuyệt vọng”, và ngay bên cạnh đó ghi một cái tên “Moon Yeo Kyeong” rất rõ ràng. Hình như bức tranh anh nhìn thấy một lần nào đó lúc đến phòng vẽ của Yeo Kyeong đã hoàn thành. Đó là bức tranh vẽ một cô gái mặc chiếc áo trắng đang đứng trên ô cửa sổ dài, dưới chân cô là bồn hoa đầy đất. Anh chăm chú nhìn bức ảnh.
Cô gái mặc áo trắng ấy vừa giống lại vừa không giống Eun Rim. Trong bức tranh, không hề có một mầm cây nào sinh sôi từ đống đất khô cằn trong bồn hoa.
Bỗng có tiếng sột soạt rất nhỏ của ga trải giường. Anh nín thở, quay lại nhìn xuống Eun Rim đang gắng gượng mở mắt ra nhìn anh. Anh và Eun Rim, hai người im lặng nhìn vào mắt nhau một lúc lâu. Anh muốn dành cho Eun Rim một nụ cười ấm áp nhất có thể nhưng mặt anh lại méo xệch đi. Cuối cùng Eun Rim là người mỉm cười trước.
“Hôm nay là ngày bao nhiêu hả anh?”
“Mùng bảy tháng Mười hai…”
“Mấy giờ?”
Anh liếc nhìn đồng hồ. Bỗng cảm thấy được an ủi vì kim giây mỗi lần chỉ nhích lên một nhịp cố định đều đều.
“Mười một giờ bốn mươi phút.”
Eun Rim nhìn quanh phòng một lát.
“Thế là em ngủ được ba ngày rồi cơ à? Trong thời gian ấy tuyết đã rơi chưa?”
“Chưa.”
“May quá. Em còn muốn được ngắm tuyết rơi… Anh vặn đèn sáng lên giúp em với. Em không thích bóng tối.”
Anh vội đứng lên bật đèn. Eun Rim mệt mỏi nheo mắt lại.
“Chói mắt quá à?”
“Không. Em chịu được. Nhưng mà… bình hoa thủy tiên kia… là gì vậy? Anh cắm à?”
“Không. Thấy bảo lúc sáng Kyeong Sik có ghé đến.”
Anh cân nhắc có nên nói là vợ Kyeong Sik đã dắt theo cả con gái đến đây hay không nhưng rồi cuối cùng chỉ nói vậy. Anh nói thế thì Eun Rim cũng sẽ chỉ biết thế. Tình hình đã xấu đi nhiều. Eun Rim nhắm mắt lại một lúc như đang mệt. Lát sau cô rút bàn tay màu vàng quýt ra khỏi tấm chăn. Anh nắm lấy tay cô. Bàn tay cô khô như giấy.
“Anh đang xem gì đấy?”
Myeong Woo thoáng do dự rồi chìa ra tờ giới thiệu chương trình triển lãm đang cầm trên tay. Eun Rim nhìn thật lâu vào tờ giấy Myeong Woo giơ ra.
“Em không trở thành người mẫu cho Yeo Kyeong được rồi…”
“Em đừng nói thế…”
Myeong Woo vuốt nhẹ mái tóc rối của Eun Rim, nói. Eun Rim im lặng suy nghĩ một lúc rồi lại cất lời:
“Anh Myeong Woo. Em có chuyện muốn nhờ anh.”
Anh gật đầu.
“Em xin lỗi. Vì nhiều chuyện”
Myeong Woo lại gật đầu.
“Anh quay lại với Yeo Kyeong đi!”
Myeong Woo không đáp.
“Chúng ta chỉ luôn làm tổn thương lẫn nhau. Giờ hãy quên hết quá khứ đau đớn đó đi… những đau đớn đó… cứ quên hết đi.”
Myeong Woo lại tiếp tục vuốt mái tóc rối của Eun Rim. Eun Rim bỗng nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên gương mặt cô. Anh áp tay mình vào má cô và ngồi xuống. Má cô mỏng như tờ giấy.
“Còn một điều nữa… Anh sẽ viết câu chuyện của chúng mình chứ?”
Anh không ngờ cô lại nói vậy. Myeong Woo cảm thấy cái gì đó đang đến, anh đưa mắt nhìn xuống.
“Anh hãy viết câu chuyện của chúng mình đi. Không phải câu chuyện về những người thành công, những người chiến thắng như bây giờ anh đang viết, chuyện về những người đã mất mát ấy. Những người anh người chị, những người đi trước chúng ta đã tự chọn hy sinh để không bị lôi kéo… Cái thời chúng mình dù mất mát cũng không hề đau khổ… Cái thời đó.”
Eun Rim bỗng ngừng lời và lặng lẽ mỉm cười. Myeong Woo đang nhớ đến những năm tháng ấy. Đúng là thời gian trôi nhanh như tên bắn. Tuy mỗi lần chỉ nhích đúng một khoảng, không hơn không kém nhưng thời gian vẫn đang trôi qua. Trôi không ngừng nghỉ.
“Những… những con người từng có một thời tuổi trẻ ấy… Anh sẽ kể chuyện đó với những đàn em của chúng ta, những đàn em vẫn còn đau buồn vì cuộc sống kia chứ? Lũ trẻ đó… chúng luôn cho rằng… chúng ta đã sống… những tháng ngày thật đáng ngưỡng mộ. Bảo chúng không cần thiết phải như vậy… Nói với chúng rằng thật ra thì chúng ta cũng rất ngây ngô… rằng chúng ta cũng từng rất cô đơn… Bảo chúng không cần phải rón rén như thế… cuộc sống của chúng rồi sẽ ổn thôi. Anh sẽ giúp em nói với chúng như vậy chứ?”
Eun Rim nhìn Myeong Woo với ánh mắt khẩn thiết. Do dự một thoáng rồi Myeong Woo cũng gật đầu.
“Chuyện của anh trai em… em muốn thu xếp cho xong.”
“Eun Rim à! Sao… em… cứ… nói mãi mấy chuyện này… vậy?”
Myeong Woo lắp bắp hỏi. Eun Rim khẽ cười.
“Hứa với em đi. Cho dù không có em, anh sẽ thu xếp ổn thỏa chuyện của anh trai em nhé! Và… còn nữa… anh giúp em… thỉnh thoảng viết thư cho anh Geon Seop nhé!”
Mắt Eun Rim nhìn thẳng vào mắt Myeong Woo.
“Em xin lỗi, anh Myeong Woo. Hình như có lúc nào đó em cũng đã từng yêu anh Geon Seop. Hồi đó em nghĩ là không phải nhưng sau khi chia tay, em lại rất hay nghĩ đến anh ấy. Bọn em đã mang những vết thương rất giống nhau. Hứa với em. Là anh sẽ nói với anh ấy rằng em vẫn chưa quên được anh ấy.”
Myeong Woo khịt mũi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng anh chỉ trông thấy bóng dáng mệt mỏi của chính mình in trên tấm kính. Bên ngoài cửa sổ trời tối đen. Tuyết chưa rơi. Và bây giờ thì Eun Rim đã biết, cái chết, bệnh xơ gan mất bù, số mệnh… Myeong Woo cảm thấy không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Anh Myeong Woo.”
Anh không đủ can đảm để nhìn Eun Rim. Thế đấy. Đây chính là hình phạt. Anh đang phải chịu đựng sự trừng phạt đó. Những ngón tay của Eun Rim nằm trong lòng bàn tay anh khẽ cử động. Anh khó nhọc nhìn khuôn mặt cô.
“Em chưa bao giờ không tha thứ cho anh. Hồi trước… vào một ngày thu nào đó… một ngày đầy gió… anh đã gọi điện cho em, đúng không?”
Myeong Woo bóp lấy tay Eun Rim.
“Người đó là anh đúng không?”
Anh gật đầu. Tiếng gió thổi trên con đường hôm ấy như chợt ùa về. Anh ước gì mọi chuyện kết thúc vào lúc ấy thì tốt biết bao. Anh cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Em… thật ra hôm đó… em đã tha thứ mọi chuyện rồi. Điều mà em thực sự không thể tha thứ, chính là không thể tha thứ cho nỗi nhớ của chính em.”
Myeong Woo ngồi đó, hít vào một hơi thật sâu. Nước mắt anh không ngừng lăn dài trên má.
“Đừng khóc… anh Myeong Woo… bây giờ em… phải nghỉ ngơi một chút.”
Anh nằm ôm lấy Eun Rim. Chiếc bình truyền treo lơ lửng rung rung đầy đe dọa. Anh vùi đầu vào vai Eun Rim, hít lấy mùi hương của cô. Trong đầu anh hình như chỉ có tiếng chuông ngân vang. Hình như là chiếc chuông vỡ. Những lời hứa anh đã không thể thực hiện. Những lời thề nguyền đã biến mất. Chiếc chuông vỡ. Anh muốn nói rằng anh yêu cô, nhưng trước cái chết, những lời yêu đương ấy cũng trở thành bất lực. Anh muốn nói rằng anh cũng nhớ cô nhiều lắm. Nhưng bây giờ, bất kỳ lời nói nào cũng chỉ để tan vào hư vô. Bất cứ điều gì cũng không thể ngăn được sự thật rằng cuộc sống của Eun Rim đang dần dần tan biến.
Và rồi vào buổi sớm ngày hôm đó những bông tuyết đầu mùa đã rơi như lời hứa bị bỏ quên tự khi nào. Nhưng thế giới cuối cùng mà Eun Rim nhìn thấy lại là một thành phố cằn cỗi và chỉ có bóng tối. Cô gái ấy đã không được nhìn thấy quang cảnh những bông tuyết đầu mùa bao quanh thành phố. Cô đã hôn mê suốt ba ngày, và vào một buổi sáng nào đó, trong lúc Myeong Woo bất chợt ngủ quên cô đã trút hơi thở cuối cùng.
Myeong Woo mở mắt thoát khỏi một cơn ác mộng ngắn ngủi và Eun Rim đã ngừng thở. Khuôn mặt cô thanh thản như đang chìm trong giấc ngủ. Myeong Woo nắm lấy bàn tay cô. Bàn tay cô đã lạnh ngắt như cây nến. Cổ họng như tắc nghẹn nhưng anh không rơi một giọt nước mắt nào. Anh cứ ngồi nguyên như vậy, nắm bàn tay lạnh ngắt như nến của Eun Rim và không hề cử động. Mặt trời đang dần ló dạng nhuộm xanh khung cửa sổ. Anh đưa mắt nhìn bầu trời âm u đang chuyển dần sang xám xịt, một buổi sáng lại đang đến với những hạt tuyết rơi lắc rắc từ đầu bên kia của thành phố. Đó là một buổi sáng mùa đông không một ai muốn thức dậy, và đến cả đám rễ cỏ cũng đóng băng trắng xóa.
Cá Thu Cá Thu - Gong Ji Young Cá Thu