Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: Gong Ji Young
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1703 / 40
Cập nhật: 2017-10-26 10:51:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Nơi Mùa Thu Ra Đi, Làn Gió Đông Kéo Về
hổ huyết lần thứ hai. Bác sĩ cảnh báo nếu không uống thuốc đầy đủ, không ai biết tình hình sẽ thế nào.
Thêm nữa, bác sĩ cũng bảo có thể đã bắt đầu nhờn thuốc nên từ nay sẽ đổi loại thuốc khác.
Ra khỏi bệnh viện, bầu trời thật u ám.
Trời không lạnh lắm dù đã là cuối thu, nhưng lúc đẩy cánh cửa kính bệnh viện bước ra, lại có ảo giác như thể bên ngoài đã là mùa đông, cơ thể bất giác rùng mình vì lạnh.
Lúc đó trong đầu tôi chợt nhớ tới một mùa hè đã qua.
Trời nắng chang chang, gió nóng thổi ào ào, ngọn đồi với những tán cây xào xạc…
Liệu đến mùa hè năm sau tôi có khỏe lại chăng? Không được yếu đi đâu đấy.
Sống là lựa chọn của tôi, là một thứ đẹp đẽ và thần bí không thể từ bỏ, có lúc nó cũng là niềm hoan hỉ trong đớn đau.
– Trang cuối trong nhật ký để lại của No Eun Rim,
tháng 11 năm 1993.
Từ nãy tới giờ Eun Rim vẫn ngồi bất động nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Mùa thu hoạch đã kết thúc, lá trên các cành cây cũng khô rụng cả, khắp các ngọn núi và bờ bãi đều là cảnh hoang lương. Đâu đó, khói từ những đống đốt rơm rạ bay lên bầu trời, đằng kia những chú dê đen nhỏ đang nhai cỏ, thỉnh thoảng cất tiếng kêu be be. Mùa thu đã đi qua trên những cánh đồng này và mùa đông thì vẫn chưa đến, quang cảnh thật tĩnh lặng, thỉnh thoảng mới có cơn gió nhẹ thổi qua lay động những thân ngô.
Myeong Woo lái xe một vòng quanh hồ nước và ngắm cảnh qua cửa kính, phía sau anh là bầu trời xanh thăm thẳm trải dài. Ánh nắng nhợt nhạt chiếu xuống khiến cho mặt hồ cũng trở nên xanh thẳm như màu trời.
“Nào, xuống thôi.”
Myeong Woo gõ nhẹ vào cửa kính xe ô tô, rồi đi ra sau xe đỡ hành lý xếp trong cốp xuống. Trời vẫn còn sớm nên sương vẫn chưa tan hết. Thỉnh thoảng mặt hồ xanh thẳm màu mây ở xa xa lại vang lên tiếng động.
“Chắc hẳn là cá chép rồi. Nếu bắt được nó anh sẽ nướng luôn, bổ sung chất đạm như thế là nhất đấy!”
“Nhìn một sinh mạng nhỏ bé đang tung tăng bơi lội thế kia, sao anh chỉ nghĩ đến ăn vậy?”
Eun Rim dịu dàng quay sang lườm anh.
Myeong Woo thử đặt cần câu ở nhiều vị trí khác nhau cho đến khi tìm được nơi vừa ý, anh bắt đầu chuẩn bị mồi.
“Em có lạnh không?”
“Không.”
Eun Rim mặc một chiếc áo khoác dày lót lông vịt, mỉm cười trả lời. Lúc này mặt trời đang lên và cái lạnh đã tan nên Myeong Woo cũng yên tâm hơn. Anh đội lên đầu Eun Rim chiếc mũ rơm mình hay dùng khi đi câu cá và bày ra hai chiếc ghế ngồi câu. Đột nhiên gương mặt Yeo Kyeong lại hiện lên.
— Thật là dã man, anh Myeong Woo ác quá! Con cá đó đã cố vùng vẫy để sống…
Cô thường nói vậy nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh anh, bày hộp cơm cuộn rong biển và món canh cay ra, rồi uống bia ừng ực.
— Bảo người ta dã man mà mình vẫn cứ ăn là sao?
Khi anh hỏi vậy, Yeo Kyeong lại tủm tỉm cười để lộ má lúm đồng tiền và trả lời:
— Vì nó chết rồi. Bây giờ nó là món cá. Mà em lại ăn món cá.
Trên má phải cô gái vì lòng tự trọng bị tổn thương mà ăn bánh cá cũng không động đến phần đuôi, hiện lên một lúm đồng tiền…
“Em có muốn câu cá không?”
Anh hỏi Eun Rim đang đứng đút hai tay vào túi áo khoác nhìn mình.
“Em câu được sao?”
“Tất nhiên. Anh còn sợ em thử một lần rồi về sau lại cứ muốn câu mãi ấy chứ.”
Eun Rim gật đầu. Anh chọn lấy một cần câu ngắn và nhẹ, cắm chắc chắn vào bên cạnh ghế ngồi của Eun Rim. Anh điều chỉnh dây câu, chuẩn bị giun đất và lôi cơm dẻo ra. Quay lại nhìn, anh thấy Eun Rim đang đi dạo giữa cánh đồng lau. Chiếc mũ rơm anh đội cho cô thấp thoáng như đang lướt trên những ngọn lau. Cứ như thể Eun Rim đã tàng hình và chỉ còn chiếc mũ đang dạo chơi một mình. Trong giây lát anh chợt muốn chắp tay cảm ơn đấng toàn năng nào đó đã khiến anh không lạc mất Eun Rim, thậm chí còn tìm lại được cô. Anh định mùa hè năm tới sẽ đưa cô đến con đường ven hồ Muno-ri, để Eun Rim ngắm thật nhiều hoa sen. Đầm sen ở đó kín mít lá sen và những bông sen hồng đua nở. Khi cơn mưa qua, những giọt nước đọng lại trượt trên lá rồi rớt xuống tí tách tí tách.
— Em biết rồi. Kể từ khi người phụ nữ đó xuất hiện anh đã không thể ôm em. Vậy em đúng là người đóng thế cô ấy đúng không? Giờ cô ấy trở lại rồi thì người đóng thế như em đây không còn cần thiết nữa.
Yeo Kyeong say rượu tới gõ cửa phòng anh. Lần này trời không mưa. Nhưng là một đêm gió dữ. Anh không nói nổi một lờỉ. Gương mặc Yeo Kyeong đẫm nước mắt.
— Anh Myeong Woo chẳng phải luôn không muốn chịu trách nhiệm sao?
Anh móc cơm và giun đất lên móc câu rồi thả xuống, rút một điếu thuốc đưa lên miệng. Anh cũng đã treo giun đất lên móc câu của Eun Rim. Giờ đang mùa thu nên dùng mồi câu là động vật có lẽ sẽ hiệu quả hơn. Phía sau anh là cánh đồng cỏ lau phát ra những âm thanh xào xạc, sau khi thả câu, anh ngoái lại thì phát hiện Eun Rim lúc này một tay đầy những cành cỏ lau mới ngắt đang nhìn anh mỉm cười.
“Sao vậy?”
“Thật kỳ lạ! Em chưa từng tưởng tượng cảnh anh đi câu cá. Đây không phải là anh mà em từng biết. Em cứ tưởng mình biết về anh nhiều lắm. Chúng ta đã nghĩ về nhau nhiều đến thế cơ mà nhỉ?”
Anh bảo Eun Rim ngồi xuống ghế và quàng vào cổ cô chiếc khăn anh đang quàng. Eun Rim ngoan ngoãn ngồi yên như một đứa trẻ, hướng ánh mắt về anh.
“Ấm không?”
Myeong Woo cười hỏi. Eun Rim chưa kịp gật đầu thì nghe có tiếng đập cánh. Là một đàn chim cộc tráng. Chúng đang bơi lội thong dong và vui đùa giữa đám thủy tảo. Eun Rim rút lấy một điếu thuốc lá từ trong túi áo gi lê chuyên mặc đi câu của Myeong Woo, châm lửa từ tốn hút.
“Chúng không lạnh hay sao ấy nhỉ? Cứ ngâm mình trong nước lạnh thế kia…”
Nhìn về phía đàn chim cộc trắng, Eun Rim mở miệng nói.
“Lạnh gì mà lạnh. Đó là cách chúng sống mà.”
“Cảm giác phải ngâm bụng mình trong nước lạnh để sống. Cái cảm giác đó anh đã thử bao giờ chưa?”
Giọng Eun Rim u ám. Eun Rim thấy anh nhìn mình đầy lo lắng thì phì cười.
“Sắp hết năm rồi đấy. Sang năm em đã ba mươi ba.”
“Anh thì ba mươi tư.”
Anh kéo cần lên, gắn thêm mồi câu rồi lại thả xuống. Một tiếng tõm từ xa vọng lại. Ở phía bờ bên kia, mấy tay câu từ nội thành tới đang loay hoay tìm chỗ. Một người ba mươi hai, một người ba mươi ba, một người có chồng đang trong tù, một người có Yeo Kyeong đang khóc… Myeong Woo dập tắt điếu thuốc. Thôi không nghĩ thêm nữa!
“Yeo Kyeong vẫn khỏe chứ?”
Myeong Woo nhấc chiếc cần câu khác lên chẳng để làm gì. Con giun vẫn còn nguyên, cơm mồi vẫn còn nguyên. Anh ném bỏ giun và cơm mồi cũ, thay vào đó mồi mới.
“Thật là lạ! Lần đầu gặp cô ấy, em cảm thấy cứ như đang trông thấy chính mình của ngày xưa. Nói thế nào nhỉ? Không thể coi là cố chấp nhưng… liều lĩnh trước thế giới, quyết tâm đương đầu với nghịch cảnh, dũng cảm chẳng màng đến nguyên tắc, luôn nghĩ rằng con người trước mắt có xấu xa đến đâu đi chăng nữa thì ở nơi nào đó vẫn còn rất nhiều người tốt… Thật lòng em rất thích tính cách đó của cô ấy.”
“Một tuần nữa em sẽ được nhận tháng lương đầu tiên. Em định gửi một ít cho mẹ đang ở bên Mỹ. Nghĩ đi nghĩ lại thấy thật buồn cười. Lúc em thi đỗ Đại học Dược, mẹ chắc đã mường tượng thế này: con gái có thể đi làm ở nhà thuốc, về nhà nuôi con chăm cái; còn con trai có thể vào làm ở một doanh nghiệp hàng đầu nào đó. Nếu hai anh em em được như mẹ mong muốn thì chắc mẹ em đã không đi Mỹ và có thể bố em vẫn còn sống.”
Eun Rim nói đứt quãng và nở nụ cười buồn.
“Em có nghĩ đến chuyện quay lại trường không?” Myeong Woo hỏi, tựa hồ đã nung nấu rất lâu.
“Cũng không tệ. Học dược rất tốt, vấn đề là không thể dùng nó để cứu được nhiều người hơn. Nhưng có lẽ chờ sang năm, khi vào học kỳ mới em sẽ nghĩ lại. Vì đầu tiên em cần phải tự mình giải quyết được vấn đề ăn mặc ở của bản thân đã.”
“Chuyện đó…”
Myeong Woo định bảo chuyện đó cứ để anh lo nhưng lại không thể mở lời.
“Anh thì sao?”
“Anh? Anh sẽ viết tự truyện cho bè lũ tư bản độc ác.”
Ánh mắt cô như thể đang định nói gì lại thôi, vì thế anh cũng không nói thêm nữa. Đã nửa tháng nay anh từ chối viết tự truyện cho giới tư bản độc ác.
Họ ăn cơm trưa tại nhà hàng của người quản lý hồ và buổi chiều lại tiếp tục đi câu. Thời tiết ban chiều nóng hơn nên Myeong Woo phải cởi bỏ áo khoác. Giống buổi sáng, Eun Rim cũng reo lên vui sướng như đứa trẻ khi họ bắt được mấy con cá chép bé bằng lá hồng cùng mấy con cá cờ. Đúng như lời Myeong Woo, dù chưa bao giờ học câu cá bài bản nhưng Eun Rim vô cùng thích thú với hoạt động này. Giờ đây Eun Rim chỉ chăm chăm nhìn vào sợi dây câu.
Chiều đến, gió bắt đầu mạnh dần. Những sợi dây câu cũng bắt đầu rung rinh. Họ nghe thấy cả tiếng gió thổi xào xạc trên cánh đồng lau phía sau.
“Em không lạnh chứ?”
Vừa mặc lại áo khoác lên người, Myeong Woo vừa hỏi.
“Cũng hơi hơi.”
“Hay thu dọn về nhé?”
“Không. Ở đây thêm một lúc nữa đi!”
Eun Rim trông vui vẻ ngoài sức tưởng tượng của anh. Cô nói rồi lại chăm chăm nhìn vào cái phao ở cần câu lâu lâu cũng lay động. Gió mạnh dần lên, bốn bề bắt đầu chìm trong bóng tối. Myeong Woo nhớ lại bản tin dự báo thời tiết sáng nay đã nghe. Do ảnh hưởng của vùng áp thấp nên từ buổi chiều trời sẽ dần nhiều mây, âm u và có thể đến tối sẽ có mưa. Dự báo thời tiết cũng nói ở một số vùng có gió lớn cần cẩn thận hoa màu. Bầu trời buổi sáng quá xanh trong với một ngày thu muộn khiến con người ta tự nhiên phải thận trọng hơn. Anh bắt tay vào thu xếp đồ. Eun Rim hình như bị lạnh, cô ngồi đan hai tay vào nhau, vòng qua ôm lấy đầu gối. Myeong Woo đun nước nóng trên đèn cồn và pha cà phê. Anh nhìn dáng Eun Rim cầm cốc cà phê bằng cả hai tay, thổi phù phù và nhấp từng ngụm mà thấy lòng thật vui vẻ.
Sau khi đun nước pha cà phê, anh đang thu dọn đèn cồn thì thấy dây câu của Eun Rim rung rất mạnh. Trời đã tối dần và gió thì đang thổi mạnh hơn nhưng cơ hội này làm sao Myeong Woo có thể bỏ lỡ.
“Yên nào, nhìn dây đi!”
Gió lại khiến dây câu rung lên. Trong giây lát Myeong Woo bắt đầu nghi ngờ. Nghĩ lại thì có thể là tại gió làm dây câu rung cũng nên. Đúng lúc này anh lại nhìn thấy rành rành phao câu giật hai cái.
Myeong Woo vòng ra sau Eun Rim giúp cô nắm lấy cần câu. Không nằm ngoài dự đoán, một lúc sau phao câu vẫn giật liên hồi. Rõ là cá rồi. Myeong Woo đứng như ôm lấy Eun Rim từ phía sau, bắc đầu kéo cần câu lên. Lúc đầu dây câu giống như vướng phải thủy tảo không hề nhúc nhích, nhưng qua sợi dây rõ ràng anh cảm nhận được có sự vùng vẫy nhẹ.
“Con cá to đây.”
Myeong Woo nói giọng đầy căng thẳng bởi đang phải đánh vật với một con cá to mà không chắc nó đã cắn câu hay chưa. Eun Rim luồn khỏi vòng tay Myeong Woo, cầm lấy vợt lưới.
“Chờ một chút. Bình tĩnh!”
Đầu tiên là phải đợi thời cơ. Lúc đầu nó sẽ rất khỏe, nhưng rồi sẽ kiệt sức dần và mình phải chờ cho đến lúc đó. Myeong Woo từ từ kéo dây câu và đầu con cá bắt đầu hiện ra. Mặt Eun Rim bừng đỏ. Hình như là một con cá chép nặng khoảng ba hay bốn ki lô, đang phơi cái bụng vàng quẫy nên mặt nước lần cuối.
“Nào, bây giờ thì về nhà và anh sẽ ninh nó lên. Tròng lưới vào đi. Đừng vội, tròng vào từ đằng đầu ấy.”
Eun Rim cầm vợt lưới từng bước tiến về phía mép sông. Cô giẫm lên lớp đất bùn mềm nhão và trượt chân ngã. Myeong Woo đang quan sát cô, thấy vậy bèn kêu lên. Trong khoảnh khắc mất tập trung, cánh tay giữ cần cầu cũng lơi lỏng. Con cá chép mắc câu nhân cơ hội này bèn dồn toàn bộ sức lực cho cú nhảy cuối, quẫy mình giằng khỏi dây câu. Dây đứt phựt, cần câu đang gồng căng cũng bật ngược lại như cây cung. Myeong Woo và Eun Rim thất thần nhìn nhau rồi cùng cười phá lên.
Myeong Woo đặt cần câu xuống nhìn vào lòng bàn tay. Lòng bàn tay anh đỏ lên như bị thấy giáo quật thước kẻ.
“Tiếc quá, con cá rõ to!”
Myeong Woo buông tay xuống, uống nốt chỗ cà phê còn dở. Mặt trời lại xuất hiện sau những đám mây. Anh cảm nhận được luồng ấm áp từ đôi má lạnh giá.
“Con cá đó sẽ thế nào nhỉ? Nó có sống tiếp được không khi trong miệng vẫn còn vướng móc câu?”
“Chắc là vẫn được chứ. Nào, đi! Trời cũng đã tối rồi đây này.”
“Thật ra… Vừa nãy quăng mồi câu, em có cảm giác như đang ném cuộc đời mình đi vậy, để những chuyện không vui, những nỗi đau trong cuộc đời em đều trôi tuốt đi ấy. Con cá chép ấy nhanh chóng đớp mồi như thể nhanh chóng đón lấy những điều không may em muốn vứt bỏ rồi lại bị câu, như thế là điểm lành hay dữ đây?”
Myeong Woo đang dọn dẹp đồ câu thì Eun Rim hỏi. “Nó ăn đi những chuyện xấu thì tất nhiên là điềm tốt rồi. Giằng đứt dây trốn thoát như thế cũng có nghĩa là được giải phóng đấy. Phải xin lỗi chú cá, nhưng từ giờ trở đi những chuyện không hay và những ký ức đau buồn đã là của chú rồi.” Lần đầu tiên Eun Rim cười rạng rỡ. Anh vòng tay ôm lấy Eun Rim, nhẹ nhàng đặt môi lên má cô. Những sợi tóc của Eun Rim đã sớm nhuốm mùi tanh của hồ nước. Lạ thật! Cứ ngỡ cơ thể đã không còn ham muốn, vậy mà giờ đây anh lại thấy mình run lên. Myeong Woo vội vàng buông tay khỏi Eun Rim và gói đồ.
Chưa đến năm giờ nhưng trời đã bắt đầu tối. Những tay câu bên kia bờ sông đã đi từ lúc nào. Myeong Woo nhìn lên bầu trời. Có vẻ sắp sửa mưa to. Gió thổi ù ù qua tai.
Sau khi thả những con cá đã bắt được xuống nước, hai người chia nhau đồ để xách và đi bộ về phía bãi đỗ xe. Gió thổi mạnh đến nỗi phải khom lưng lại. Họ vừa nhìn thấy xe của Myeong Woo thì trời bắt đầu đổ mưa. Hai người nắm lấy tay nhau và chạy về phía chiếc xe. Trời rất lạnh. Nước mưa khiến họ ướt quá nửa đầu. Phải đến khi ngồi được lên xe rồi cả hai mới thở phào. Má Eun Rim đỏ lên vì lạnh.
Dù đã bật sưởi nhưng xe vẫn chưa ấm lên mà Eun Rim thì đang run cầm cập. Anh lấy túi đồ dự phòng cấp cứu, lôi ra đưa cho Eun Rim chai rượu uýt ki mi ni mà anh vẫn hay mang theo bên người. Anh cũng cầm lấy chai rượu nhỏ Eun Rim vừa uống và nhấp một ngụm, phải đến lúc này mới thấy người ấm lên. Cả hai đóng cửa sổ xe, mỗi người bắt đầu hút một điếu thuốc. Ngoài cửa xe những cành lau gập mình như bị bẻ gãy, những chiếc thuyền câu neo bên bờ va vào nhau tạo nên âm thanh lọc cọc. Gió thổi mạnh như muốn cuốn trôi vạn vật trên mặt đất, mưa tí tách nhỏ xuống. Có lẽ thời tiết đang báo hiệu cho điều gì đó chăng? Nhưng trong xe lúc này thật ấm áp. Máy sưởi bây giờ đã tỏa đều hơi nóng, má Eun Rim cũng dần chuyển sang màu hồng nhạt.
Anh nổ máy. Đánh xe ra khỏi khu hồ câu. Những giọt nước mưa khi nãy còn lắc rắc đã dần chuyển thành nặng hạt, mưa bắt đầu đổ xuống như trút. Đâu đó thỉnh thoảng vang lên những tiếng sấm rền.
Mặt đường bây giờ đã nhanh chóng biến thành một con sông màu bùn đất. Khuôn mặt Eun Rim có vẻ bất an. Myeong Woo vẫn bình thản lái xe như không có chuyện gì nhưng chỉ một lát sau, cần gạt nước hầu như đã trở nên vô dụng vì mưa cứ liên tục trút xuống. Xung quanh khu vực hồ câu này khá hoang vắng nên không có ngôi nhà nào để ghé vào tạm tránh mưa. Myeong Woo bật đèn pha lên và cho xe đỗ vào lề đường. Anh định tạm thời phải tránh mưa trước rồi sẽ tiếp tục lên đường. Một chiếc xe tải lật nghiêng ven đường, một bên bánh xe sa hẳn xuống rãnh nước. Tài xế chạy đi đâu rồi?
“Có về được không anh?”
Eun Rim hỏi với giọng bất an.
“Tất nhiên rồi.”
Nhưng chính anh cũng không biết rõ. Eun Rim và anh cùng chia nhau uống uýt ki. Cơ thể anh nóng lên và hình như sự tự tin cũng theo đó xuất hiện. Anh bật ra đi ô trong xe. Một bản nhạc phát ra. Anh dò chỉnh sang các kênh khác nhưng chẳng có kênh nào nói về trận mưa mùa thu như trút nước này. Anh nhìn đồng hồ và chỉnh về tần số đài thời sự gần nhất.
Mưa trút nước như mùa hạ. Hai người một tai nghe tiếng mưa rơi bên ngoài một tai nghe nội dung phát thanh trong đài.
“Vâng. Hôm nay chúng ta sẽ cùng nghe câu chuyện của chị Choi Eun Ni đến cừ phường Garibong quận Guro.”
Một bản nhạc phù hợp với tâm trạng của tác giả bức thư được phát ra. Câu chuyện của cô gái hai mươi sáu tuổi trước một đám cưới. Vì hiểu lầm nhỏ mà cô đã chia tay với người bạn trai, trong khi cô đang đợi chờ anh chàng kia đến tìm mình xóa bỏ hiểu lầm thì cách đây một tháng cô lại nghe tin về đám cưới của anh ta.
“Tôi không còn lý do nào để tiếp tục sống trên cõi đời này nữa. Anh ấy là tất cả của tôi. Giờ thì vĩnh viễn không thể cứu vãn được nữa rồi, bây giờ tôi không còn muốn sống nữa. Ngày anh ấy kết hôn tôi đã ở lì trong phòng khóc lóc cả ngày. Tôi không thiết ăn uống, cũng không muốn làm việc. Mọi người bảo tôi có vấn đề, còn khuyên tôi quên hẳn mối tình vớ vẩn đó đi. Nhưng tôi không làm được, có chết tôi cũng không quên nổi anh ấy. Thế gian này không tồn tại tình yêu vĩnh cửu đúng không?”
Người dẫn chương trình sau khi đọc xong bức thư bằng giọng đầy lo lắng đã giới thiệu một vị bác sĩ tâm lý được mời đến để trao đổi xung quanh câu hỏi này.
“Vâng. Đương nhiên là không thể chết rồi. Tại sao lại phải chết chứ? Cần quên đi người đàn ông đã kết hôn kia. Giờ người ta đã là người xa lạ rồi. Và vì thế hãy bắt đầu một khởi đầu mới.”
Vị bác sĩ tâm lý kia cũng có chung ý kiến. Ông ta nói chết vì yêu là một điều không đáng. Trên đời này có bao nhiêu là đàn ông, và tình yêu thời tuổi trẻ chẳng qua chỉ là ký ức mà thôi. Myeong Woo chăm chú lắng nghe, thầm nghĩ những lời này mà cũng phải viện đến bác sĩ tâm lý với cả người dẫn chương trình nổi tiếng nói ư.
“Vậy hôm nay chúng tôi xin được gửi tặng đến cô Choi Eun Ni, người đã chia sẻ câu chuyện của mình với thính giả nghe đài một bộ sản phẩm của hãng mỹ phẩm Thormanichours.”
Eun Rim đang vừa ngắm mưa vừa hút thuốc bỗng phì cười. Anh uống nốt chỗ uýt ki, nhìn cô ngạc nhiên.
“Sao?”
“Không nực cười sao. Người ta đang đau buồn đến thế, đau buồn đến nỗi không ăn nổi cơm, thế mà lại bảo gửi tặng một bộ mỹ phẩm.”
Eun Rim lại bắt đầu cười. Myeong Woo nghĩ lại thấy chuyện đó hình như cũng buồn cười thật.
“Đã thế lại còn hỏi nhà đài tình yêu vĩnh cửu có tồn tại hay không nữa chứ.”
Anh cười theo Eun Rim. Ánh mắt họ chạm vào nhau. Anh ôm lấy gáy Eun Rim và hôn lên môi cô. Lần này lâu hơn. Eun Rim đang cười chợt cứng người lại, rồi một lát sau, cô ôm lấy cổ anh.
Ánh đèn từ đâu sượt qua hai người. Một chiếc xe xuyên qua màn mưa đi tới. Ánh đèn rọi lên trán Eun Rim khi cô đang ôm cổ anh. Myeong Woo tắt cần gạt nước. Mặt kính sau xe và hai bên sườn đều bị bao phủ bởi màn mưa dày. Con đường mờ mịt và người chủ của chiếc xe tải đằng kia vẫn chưa trở lại. Chỉ có tiếng mưa ngoài cửa sổ xe vẫn rơi đều.
Mưa đã tạnh. Có thể nghe thấy tiếng gió thổi bên ngoài văn phòng. Các cửa hàng bên kia đường đã trang trí đâu vào đấy cho Giáng sinh, tuy gần đây tiếng chuông Cứu độ bắt đầu vang lên khắp nơi, nhưng sáng hôm nay con phố lại thật yên tĩnh. Từ cửa kính nhìn ra, phố phường hắt lên thứ ánh sáng xanh nhạt.
Để không làm Eun Rim thức giấc, Myeong Woo khẽ khàng trở dậy đi pha cà phê. Anh ngước nhìn đồng hồ. Đã hơn 8 giờ. Dù Myeong Woo có thể lái xe đưa cô đi làm, nhưng muốn cô kịp ăn bánh mì nướng, uống sữa trong hai mươi phúc thì chí ít phải đánh thức cô dậy ngay bây giờ. Hôm qua, đến quá nửa đêm hai người mới về đến Seoul, cô kiệt sức thiếp đi vậy mà vẫn lẩm bẩm rằng không được muộn giờ làm ở siêu thị. Anh muốn bảo cô đừng đi nhưng ý cô đã quyết. Myeong Woo cho cà phê vào máy, châm nước rồi bỏ bánh mì vào lò nướng. Khuôn mặt Eun Rim say ngủ thật yên bình. Anh thầm mong đến giờ phút này tất cả đau khổ đã thực sự qua đi theo cách Eun Rim mong muốn khi ở hồ câu, hoặc theo cách anh đã lý giải.
Anh giơ tay ra định đánh thức Eun Rim nhưng rồi chợt khựng lại. Gương mặt cô trắng như làm bằng sữa vậy. Anh không nỡ chạm vào cơ thể mong manh dễ vỡ ấy, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay lay nhẹ vai cô. Bờ vai tròn mềm mại. Và anh hôn nhẹ lên phía sau vành tai Eun Rim. Giờ đây anh muốn gánh trách nhiệm. Giờ đây anh muốn tự mình lựa chọn. Và anh muốn được yêu người mà anh yêu thương. Anh muốn báo với những người bạn không cần giải thích nhiều lời. Eun Rim vẫn tin rằng thế giới này còn có thể cứu vãn, và anh muốn chắp cánh cho niền tin ấy của cô. Giờ đây anh đã có thể nói rằng những năm tháng trẻ dại mà họ trải qua không hẳn là vô ích. Lần đầu tiên kể từ khi sinh ra trên đời, anh cảm thấy buổi sáng này đẹp đến mức muốn chào hỏi tất cả mọi người.
“Anh biết em mệt nhưng phải dậy đi thôi.”
Eun Rim khẽ mở mắt. Ánh mắt cô đượm vẻ mệt mỏi. Không biết có phải do xuất huyết không mà đôi mắt cô hơi vàng và dường như rất nhạy cảm.
“Mấy giờ rồi?”
“Hơn tám giờ rồi.”
Eun Rim lại nhắm mắt.
“Hôm qua hình như gió rất lạnh. Em run hết cả người.”
Anh đặt tay lên trán cô. Nóng bừng. Cố gắng mở đôi mắt chỉ chực díp lại vì cơn cảm lạnh, Eun Rim ngồi dậy.
“Không được rồi. Hình như em bị cảm. Hôm nay em nghỉ một ngày đi.”
“Em phải đi. Mới làm chưa được một tháng, nghỉ làm sao được.”
Bước xuống giường vừa đi được vài bước cô lại phải vịn tay vào cạnh bàn. Cô gắng sức để đứng thẳng, nhưng dường như cái lạnh đã thấm vào tận xương khiến răng cô va vào nhau cầm cập. Anh ôm lấy Eun Rim. Cơ thể cô run rẩy dữ dội. Triệu chứng cảm lạnh nặng đến mức không duỗi thẳng được lưng. Toàn thân cô nóng như lửa đốt.
“Không được, anh không thể để em đi như thế này được. Xin em nghỉ hôm nay thôi. Anh xin lỗi. Hôm qua anh làm em bị cảm lạnh rồi.”
Eun Rim mơ màng nhìn anh rồi gật đầu. Anh đắp chăn cho cô, bật điện ở tấm nệm điện và bật cả máy sưởi.
“Anh gọi đến siêu thị giúp em. Nói em thực sự xin lỗi.”
Dường như cô nói cũng rất khó khăn.
“Em nghỉ cho khỏe đi. Anh sẽ gọi điện và đi mua thuốc về cho em.”
“Anh Myeong Woo”
Eun Rim cất tiếng gọi anh. Anh quay lại bên giường và ngồi xuống nắm lấy tay Eun Rim. Tay cô rất nóng. Thật may là đêm qua anh đã đưa cô về nhà anh thay vì về nhà cô. Nếu không thì Eun Rim đã ngã gục trong căn phòng trống ấy với tấm thân ốm yếu này rồi. Căn phòng đầy gió lạnh và than sưởi thì nguội ngắt. Dù Eun Rim đau ốm nhưng việc cô vẫn ở lại bên anh khiến anh vô cùng cảm kích, anh nắm lấy tay cô đặt lên mặt mình.
“Em sẽ xuống địa ngục mất thôi.”
Eun Rim nói như thì thầm. Ánh mắc cô không còn chút sức sống.
“Sao em lại nói thế?”
Anh hỏi lại. Eun Rim quay mặt về phía anh. Môi cô khô và trắng bệch.
“Bảy năm trước thì không nhưng bây giờ em nghĩ vậy đấy. Chắc em sẽ phải chịu trừng phạt.”
Anh mở miệng định nói gì đó nhưng Eun Rim dường như quá mệt mỏi, không còn sức để mở mắt nữa, đôi mắt cô khép lại, như chuẩn bị thiếp đi. Anh đắp chăn cho Eun Rim rồi vội vàng mặc áo khoác đi xuống hiệu thuốc dưới tầng hầm của tòa nhà để mua thuốc cho cô.
Cá Thu Cá Thu - Gong Ji Young Cá Thu