Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Gong Ji Young
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1703 / 40
Cập nhật: 2017-10-26 10:51:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Lúc Này Tôi Đang Nghĩ. Sao Có Thuở Mình Lại Là Con Người
ôm nay tôi đã mượn được anh Myeong Woo một cuốn tiểu thuyết Nhật Bản rất hay.
Đó là một tiểu thuyết ngắn có tên Gào trăng trong núi của tác giả Nakajima Atsushi, được trích đăng một phần trong sách giáo khoa trung học phổ thông ở Nhật Bản.
Câu chuyện kể về một thi nhân mang quá nhiều tham vọng bị mất tích, sau đó bạn bè phát hiện ra anh ta đã biến thành một con hổ hung ác chuyên đi ăn thịt người. Con hổ đó nói một câu rất hay:
“Trước nay tôi vẫn nghĩ tại sao tôi lại biến thành con hổ. Nhưng gần đây tôi lại nghĩ, tại sao trước kia mình lại là người cơ chứ? Tôi đã quên hết con người mình trong quá khứ, trở thành một con hổ thực sự chuyên đi ăn thịt người, ví như hôm nay, gặp các bạn trên đường tôi có thể bắt ăn thịt mà không hề cảm thấy dù chỉ một xíu ý niệm tội lỗi… A a, việc đó thật buồn và đau khổ biết bao.”
Giám đốc mà đọc được những dòng này thì sẽ nghĩ gì nhỉ?
Mỗi buổi giao ban sáng ông ấy lại bắt chúng tôi đứng đó, nghe về thời kỳ khó khăn gian khổ đã qua. Nhưng ông ấy thực sự không biết, mình đã biến thành con hổ chuyên đi ăn thịt chúng tôi từ lâu rồi.
Anh Myeong Woo khen rằng tiếng Nhật của tôi đã tốt lên nhiều.
– Trong nhật ký để lại của No Eun Rim,
tháng 7 năm 1986.
“Con hổ ư?”
“Đúng vậy, cái thằng này, là hổ… Nó nói thế này. Mình thậm chí còn học thuộc luôn rồi. Trước nay tôi vẫn nghĩ tại sao tôi lại biến thành con hổ. Nhưng gần đây tôi lại nghĩ, tại sao trước kia mình là người cơ chứ?… Lúc đó cũng là ba giờ sáng, mới đầu mình còn định ngắt điện thoại, đang nghĩ xem là đồ điên nào gọi tới thì nghe kỹ thấy giọng nói này quen quen. Ai ngờ lại là cậu, Myeong Woo! Thật là, mình phải mất nửa tháng mới hỏi được số điện thoại của cậu đấy. Nào, nâng cốc!”
Kyeong Sik chìa chén rượu ra trước mặt anh, cười. Có thể vào đêm Eun Rim đến tìm anh lần đầu tiên, anh đã gọi điện thoại trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, cụ thể thế nào cũng không biết nữa. Nhưng sao có thể nhớ được số điện thoại cũ của cậu ấy nhỉ? Đương nhiên nếu là lúc tỉnh táo, chắc anh chẳng nhớ nổi số điện thoại của Kyeong Sik. Cứ thế suy ra thì, có khi lúc con người ta tỉnh táo, lại là vì uống thế nào cũng không say nổi cũng nên. Nhưng vẫn có một việc kỳ lạ. Tại sao lại là Kyeong Sik. Tại sao lại không phải Yeo Kyeong, hay đàn em trong nhà xuất bản. Anh đỡ chén rượu rồi lấy chai rót đầy vào chén của Kyeong Sik. Phải đến ba bốn năm rồi họ mới gặp lại nhau. Hai người cùng nâng cốc. Sau khi uống một hơi cạn hết chén rượu, ánh mắt họ gặp nhau. Cô chủ quán bày ra một bàn đầy dồi lợn và lòng non, cho lên bếp nướng thi nhau nổ tanh tách. Hơi nóng bốc lên ngùn ngụt trên bàn.
“Nhưng mà con hổ là nghĩa gì vậy?”
Kyeong Sik vừa rót thêm rượu vào chén cho Myeong Woo vừa hỏi. Anh chỉ cười. Anh nhớ ra chuyện là thế nào rồi. Hồi luyện tiếng Nhật cho Eun Rim từ sơ cấp lên trung cấp, anh đã đưa cho cô quyển Gào trăng trong núi. Câu chuyện về một nhà thơ biến thành hổ.
“Cái thằng, vô lý chết được. Mà lần cuối cùng chúng ta gặp nhau có phải là ở buổi đại hội Đoàn hôm Quốc tế Lao động không nhỉ?”
Kyeong Sik hỏi.
“Năm 80?”
Myeong Woo nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Không phải là năm 90 à?”
“À, để xem. Cũng có thể là năm 91.”
“Bây giờ đúng là thành quê hương trong truyền thuyết rồi.”
Hai người cùng cười và lại cụng chén.
“Tại sao cậu lại sống ẩn dật như thế?”
Kyeong Sik hỏi.
“Mình có ẩn dật gì đâu.”
“Trong mấy năm gần đây không một ai nghe được tin tức gì về cậu.”
“… Thì mọi chuyện tự thành ra vậy thôi. Mà cậu, lấy vợ chưa?”
“Đương nhiên. Con gái tớ hơn một tuổi rồi.”
Kyeong Sik vừa cười vừa đáp lại câu hỏi hòng thay đổi bầu không khí của Myeong Woo. Giọng cậu ta mang vài phần hãnh diện, Myeong Woo cũng gật đầu cười phụ họa. Nhưng cái gật đầu của Myeong Woo vẫn chưa làm Kyeong Sik thấy thỏa mãn, cậu bèn giơ ra một tấm ảnh cài trong quyển sổ tay nhét túi áo com lê. Có vẻ tấm ảnh được chụp vào một ngày hè nào đó. Trong ảnh, một đứa trẻ đang ngồi dưới bóng cây, ngước nhìn lên bầu trời – anh vẫn chưa nhìn ra đứa bé đó là trai hay gái. Còn có cả vợ Kyeong Sik đang đứng cười nữa.
“May là nó không giống mình nên mới xinh như vậy, đúng không? Tên nó là Min Joo.”
Anh đưa trả lại ảnh, Kyeong Sik nhìn ngắm bức ảnh thêm một lúc và mỉm cười hạnh phúc. Bộ com lê màu đen đi kèm chiếc cà vạt với những chấm tròn, không hợp với gương mặt đen đúa quê kệch của Kyeong Sik chút nào.
“Vợ mình không được khỏe, chắc chỉ sinh mỗi đứa này thôi. Thế nên mình bây giờ theo chế độ nữ quyền.”
“Chế độ nữ quyền?”
“Đúng thế, cái thằng này. Chỉ cần nghĩ con gái mình sau này lớn lên lại bị phân biệt đối xử như phụ nữ thời mẹ nó là đã thấy rùng mình rồi. Thế nên từ bây giờ mình sẽ theo chế độ nữ quyền. Đầu tiên phải thực hiện luật bình đẳng trong tuyển dụng một cách nghiêm túc. Lớn tiếng nói ra chủ trương của bản thân như vậy, sẽ giải quyết được hết những vấn đề bất bình đẳng như của hồi môn về nhà chồng… Hơn nữa, chế độ bảo hiểm cho tuổi già cũng sẽ được giải quyết, không phải vậy sao?”
Hai người thoải mái bật cười. Vừa đảo mấy miếng lòng lợn nổ tanh tách trên bếp, Kyeong Sik vừa nói tiếp:
“Ngày hôm đó, cái hôm mình nhận được điện thoại của cậu lúc ba giờ sáng ấy, thật ra sau đó mình cũng không ngủ tiếp được.”
“Nếu cậu định nói chuyện con hổ thì không cần đâu.”
Anh thoáng nghĩ có nên kể ra sự thật tối đó Eun Rim đã đến tìm mình không, nhưng rốt cuộc chỉ nói có vậy.
“Mình không biết chuyện con hổ hay gì cả, nhưng mình biết cậu định nói gì với mình. Tự nhiên mình nhớ lại ngày xưa. Gặp gỡ bạn bè rồi đi uống rượu, uống xong về nhà cả vợ và con đều đã ngủ. Những lúc như thế mà không ngủ được thì mình nghĩ cái gì nhỉ?”
Kyeong Sik nâng chén rượu và nhìn lên trần nhà. Bóng đèn phủ đầy bụi trên trần đang tỏa ánh sáng yếu ớt. Cô chủ quán tiến lại gần, vặn nhỏ lửa bếp, cho thêm rau và tỏi vào chảo rồi lại đảo đều tay. Cả hai cùng im lặng. Trong một góc của quán ăn ồn ào, vang lên một tràng vỗ tay. Một nữ sinh đứng lên giữa ánh mắt mong đợi của mọi người xung quanh. Đó là một cô gái có mái tóc dài thả xõa tự nhiên, mặc áo gi lê dài đến tận mắt cá chân.
“Trong tưởng tượng của em, cô gái có mái tóc dài mặc chiếc váy dài, anh là chàng trai để mái tóc ngắn mặc quần bò rách.”
Mọi người cùng vỗ tay theo nhịp bài hát, tiếng hoan hô của các nam sinh mỗi lúc một to. Ánh mắt của Kyeong Sik và Myeong Woo dừng ở nhóm bọn họ một thoáng rồi lập tức quay trở lại với bàn rượu của mình.
“Nhóm kia chắc toàn là sinh viên nhỉ?”
“Ừ.”
“Khác với chúng ta thời trước quá đúng không?”
“Khác chứ… Phải khác chứ. Không khác thì có mà… Chỉ có điều khác như thế nào là do những người trẻ kia quyết định.”
“Đúng rồi. Mà dạo này cậu làm gì thế?”
“Cũng mấy việc linh tinh thôi.”
“Viết lách à? Phải không?”
Kyeong Sik chống hai tay vào cạnh bàn, bất chợt nhoài người về phía anh hỏi. Anh bật cười. Myeong Woo đang định đáp lại câu hỏi thì Kyeong Sik đã lôi ra một tấm danh thiếp, đặt xuống trước mặt Myeong Woo. Trên đó đề chức vụ là giám đốc Công ty Thương mại Kyung Hwa.
“Chỗ này làm gì vậy?”
“Một cửa hàng nhỏ, bán máy tính trong khu chợ điện tử Yongsan. Năm kia ra trại mình mới mở. Nếu có khó khăn cứ đến đó tìm mình, mình sẽ bán cho hàng tốt giá rẻ. Cũng làm ăn được, mình thì kiếm tiền, còn thay vào đó dạo gần đây vợ mình đi Yugahyeop. Trong quãng thời gian mình đi lính, cô ấy vừa làm việc ở nhà xuất bản vừa chăm nuôi mình. Giờ tuy cũng hơi muộn nhưng mình đã kiếm được tiền để cô ấy làm mọi điều cô ấy muốn. Tuy có người bảo có họa thằng ngu mới đi khen ngợi vợ, nhưng mình bảo cô ấy đi học cao học cô ấy không thích. Ngay từ thời hẹn hò, Kyeong Un nhà mình đã răm rắp nghe lời chị dâu tương lai rồi.”
Nhắc đến em trai Kyeong Un, mặt Kyeong Sik đã đen càng tối sầm lại. Cô nữ sinh phía sau họ chắc đã hát xong, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, xen lẫn tiếng nổ tanh tách của những miếng lòng lợn trên chảo nướng. Myeong Woo nâng chén lên ra hiệu cạn ly. Kyeong Sik đang định nói gì buồn cười cũng tủm tỉm cầm chén lên. Hai người đàn ông uống rượu với hai dòng suy nghĩ khác nhau. Bài hát vừa kết thúc, quán rượu yên tĩnh trở lại chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng gió rít lên từng hồi bên ngoài.
Hình như là hồi năm thứ ba đại học. Có lần vào một ngày mùa đông, anh nhận được một bức thư tràng giang đại hải từ Kyeong Sik, sau đó còn cùng Eun Cheol, anh trai Eun Rim về quê Kyeong Sik chơi. Nội dung bài diễn văn dài dằng dặc của Kyeong Sik mời Myeong Woo và Eun Cheol về quê chơi hồi đó thế nào, bây giờ anh không còn nhớ rõ nhưng đại khái chắc về việc cần phải sống ra sao, chúng ta có nên ra đi khi chứng kiến những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt đầy nếp nhăn vì vất vả của bố mẹ hay không, rốt cuộc lịch sử méo mó này là sao… Khi đó Kyeong Sik thầm yêu một cô gái trong khoa. Tuy nhiên, chẳng cần phải lục lọi trí nhớ cũng biết Kyeong Sik sẽ không viết ra những chuyện đó trong thư.
Đó là thời kỳ việc đi dạo ven sông Hàn, cảm nhận cái đẹp của quang cảnh hai bên bờ sông cũng là tội lỗi. Vì sao? Con sông đó bắt nguồn từ vùng Gangwon-do, chảy qua Naerincheon của Hongcheon. Hai dòng chảy từ Bắc Hàn và Nam Hàn giao nhau ở Yangsoo-ri, tiếp tục chảy qua Paldang Jamsil, Yeoui-do và Noryangjin rồi đổ ra biển Tây. Trong suốt chặng đường dài đó, nó đã lấy đi của người dân biết bao mồ hôi, nước mắt và cả nhọc nhằn. Như thế thì làm sao nó có thể là một con sông đẹp được. Trên đời này thử hỏi có thời đại nào, mà những con người trẻ trung mới hai mươi hai mươi mốt tuổi, đứng trước một dòng sông ngắm nhìn vẻ đẹp của nó lại phải cảm thấy tội lỗi chứ? Vào thời đại ấy thì đứng trước tình yêu và nhận thức được vẻ đẹp của tình yêu sẽ là việc xấu đến bao nhiêu.
Nhà Kyeong Sik ở gần bãi biển phía Nam Gyeonggi-do. Dù đó chỉ là một bãi lầy rộng chủ yếu để làm muối, nhưng vẫn có thể gọi là biển. Là con trai trong một gia đình truyền thống làm nông, Kyeong Sik đang trên đường lùa bò về thì gặp Eun Cheol và Myeong Woo, có điều, lúc đó Kyeong Sik mới thực sự là Kyeong Sik. Cậu ta là mẫu con trai điển hình của một gia đình nông dân thuần túy. Nếu tham gia biểu tình rồi bị bắt, thì ngay từ đầu, cậu ta sẽ được đối xử khác với những người bạn còn lại. Cảnh sát sẽ chỉ nghĩ Kyeong Sik là người giao hàng của nhà hàng Trung Quốc hay người làm việc vặt ở một quán ăn nào đó trong trường đại học, chứ nếu nói là sinh viên thì chẳng ai tin. Đương nhiên, sau này khi xác minh rõ Kyeong Sik đúng là sinh viên đại học thật thì vẫn bị đánh như thường.
Mấy người họ ngồi uống rượu trong một căn phòng nhỏ mà trước kia là chuồng ngựa. Đến đêm, Kyeong Un, em trai Kyeong Sik mặc đồng phục thể thao của trường cấp ba ngó đầu vào. Nếu Kyeong Sik giống con trai một gia đình nông dân thì có thể coi Kyeong Un là con trai của một học giả. Họ khác nhau đến mức không ai nhận ra là anh em một nhà. Eun Cheol vừa đưa chén rượu gạo, Kyeong Un đã đỏ bừng mặt lên.
— Em không uống được rượu.
— Cái thằng, lại dạy từ cái chẳng ra gì dạy đi. Nó khác vói chúng ta. Nó là gương học sinh điển hình tiên tiến đấy.
Kyeong Sik nói về cậu em bằng giọng đầy tự hào.
Năm 1989, một hôm Myeong Woo đọc được bài báo về một sinh viên tự thiêu. Khuôn mặt và cái tên đó rất quen, dường như anh đã gặp ở đâu rồi. Bài báo còn đăng kèm bức ảnh chụp người tự thiêu đang rơi từ sân thượng xuống, cả người rực lửa. Rõ ràng có ai đó đã bắt được đúng khoảnh khắc ấy, nhưng việc này quá tàn nhẫn đối với những người từng quý mến và biết Kyeong Un. Bất hạnh thay mọi thứ chưa dừng lại ở đó. Nhà Kyeong Sik không có điện thoại, để báo tin về gia đình cậu, trưởng thôn đã phải đạp xe trong đêm, trên đường đi gặp phải ổ gà, bị tai nạn gẫy mất một chân, còn người mẹ sau khi nghe được hung tin cũng qua đời vì quá sốc. Kyeong Sik biết chuyện, đã gào khóc cả đêm như một con thú. Đúng vậy. Thời kỳ đó thật kinh hoàng. Đó là thời kỳ biến một cậu bé từng xấu hổ, không dám uống chén rượu gạo bạn anh trai đưa trở thành liệt sĩ. Đó là thời kỳ biến một Eun Cheol hào sảng mời rượu cậu bé kia trở thành kẻ tâm thần. Myeong Woo nghĩ đó là câu chuyện quá phức tạp, quá khó hiểu với những lứa đàn em khóa dưới thích quần bò rách, thích hát theo những ca khúc thịnh hành, thích đung đưa thân mình với gương mặt rạng ngời, giờ đây, nó chỉ còn được nhắc lại như truyền thuyết mà thôi.
“Lúc đó, khi thằng Kyeong Un chết… Mình từng nghĩ, phải rồi, cậu em luôn khiến anh tự hào ạ, anh sẽ sống thay phần của em. Anh không để em chết vô nghĩa đâu. Nhưng gần đây mình lại nghĩ làm gì đến mức phải chết đi như thế. Nếu biết mọi chuyện thế này thì Kyeong Un sẽ không chọn cái chết đâu. Thực sự nếu nó biết mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa như thế này… Nó chưa lấy vợ, cũng chưa từng hẹn hò lần nào. Năm 1987, nó còn ngồi tù nữa.”
Kyeong Sik cười cay đắng và lại uống rượu. Đúng lúc này máy nhắn tin không dây để trong túi áo phông trắng của Kyeong Sik reo lên. Gương mặt nhăn nhúm lại vì đau đớn của anh lộ vẻ bối rối. Ký ức là ký ức, người chết thì cũng chết rồi, hiện tại vẫn là hiện tại, bởi thế máy nhắn tin mới reo. Anh lôi máy ra khỏi túi, nhìn qua rồi đứng dậy.
“Đợi mình một chút.”
Kyeong Sik đi xuống dưới tầng, lòng lợn trên bếp nướng đang tự co lại. Anh tắt bếp và hút thuốc. Cậu nam sinh bên cạnh cười phá lên với hai cô bạn gái trước mặt.
“Vì thế mèo mẹ đã hỏi con nó rằng: Con rõ ràng là mèo, sao lại hỏi thế? Mèo con trả lời: Mẹ à, thực ra con có đúng là mèo không? Tại sao mọi người thấy con lại gọi là đồ chó con?”
Hai cô nữ sinh ngồi phía trước bật cười rúc rích. Cả hai đều đội mũ. Một cô đội mũ đan bằng chỉ lông màu hạt dẻ, trùm kín đầu. Cô bé ngồi bên cạnh thì đội mũ bê rê. Trên hai đôi tai ló ra khỏi mũ đeo hai chiếc khuyên hình dấu hỏi to đùng. Không nhìn cũng biết chắc cả hai đều đang đi giày da đen đế thô hiệu Pantalon. Kẻ nghe trộm là anh cũng phì cười theo. Ai đã tạo ra những câu chuyện cười thế này nhỉ, dùng sự hài hước để thể hiện trăn trở trên con đường đi tìm bản thể của thế hệ mới. Có lẽ họ sẽ hỏi bọn anh thế này: Anh ơi, chúng em có đúng là sinh viên không? Tại sao chúng em không hề hứng thú với lịch sử và chính trị? Năm 1993 sắp qua rồi, chưa biết chừng họ lại trở thành thế hệ luôn loay hoay tìm kiếm giá trị bản thân cũng nên. Trong khoảng thời gian đó, các mốt thịnh hành cứ đến rồi lại đi. Những đôi giày từ mũi tù chuyển sang mũi nhọn, những chiếc quần từ ống bó chuyển sang ống loe. Và cứ thế, thương nhân sẽ thu lợi từ những lần đổi mốt. Không phải đang ở cuối thế kỷ rồi sao. Bọn họ vì thế cũng sẽ trở thành thế hệ của những năm cuối thế kỷ.
Một lát sau, tiếng kẽo kẹt từ cầu thang gỗ vang lên, Kyeong Sik xuất hiện. Trông còn mập mạp hơn cả lúc trước, Kyeong Sik lấy trong túi ra chiếc khăn tay để lau mồ hôi.
“Là vợ mình, dặn lúc về nhớ mua một cái bánh ngọt. Đúng là cao thủ sai việc.”
Kyeong Sik chìa máy nhắn tin cho Myeong Woo, cười khổ, rồi liếc chiếc đồng hồ vàng đeo trên cổ tay.
“Vậy chúng mình đứng lên thôi nhi?”
Thấy bạn nhìn đồng hồ, Myeong Woo liền hỏi.
“Không, sao phải thế chứ. Hay chúng ta đổi địa điểm?”
Kyeong Sik hỏi dò.
“Thế cũng được.”
Myeong Woo vui vẻ đáp, Kyeong Sik rót nốt chỗ rượu sô chu còn lại vào hai chén.
“Thật ra, mình đã gọi cả Eun Rim đến.”
Kyeong Sik nói hết câu liền quay ra dè dặt quan sát biểu hiện của Myeong Woo, như sợ điều mình vừa nói làm Myeong Woo đau lòng. Nhưng chính thái độ đó của Kyeong Sik lại khiến Myeong Woo thấy gượng gạo, mặt anh cứng lại.
“Không, mình không có ý gì khác đâu. Ý mình là Eun Cheol. Lần này các bạn học của chúng ta quyết định làm chút việc cho Eun Rim. Thuê luật sư, chính thức yêu cầu một phiên tòa, cả tích cực giới thiệu các trường hợp bị hại đến cơ quan ngôn luận nữa. Với những việc này đầu tiên cần phải quyên góp tiền. Mình đã nhận việc đó. Cho nên… “
“Nếu là việc của Eun Cheol thì ai cũng sẵn lòng thôi.”
Myeong Woo khó xử trước ánh mắt dò xét của Kyeong Sik, bèn ngắt lời.
“Đúng vậy, cảm ơn cậu đã hiểu cho mình. Nhân tiện đây mình nói thêm một chút được không?”
Kyeong Sik thận trọng hỏi. Chỉ cần nhìn biểu hiện của Kyeong Sik, Myeong Woo đã hiểu cậu ta định nói gì. Myeong Woo nhìn bàn tay đang xoay xoay chén rượu của Kyeong Sik rồi chậm chạp lắc đầu.
“Không cần đâu, đủ rồi.”
“Biết rồi, cái thằng này. Thế thì đứng lên thôi. Mình bảo cô ấy đến phòng trà phía trước kia kìa. Sức khỏe cô ấy không tốt, uống rượu sẽ càng hại hơn. Bệnh hen suyễn ấy, cậu biết không?”
Kyeong Sik uống nốt chỗ rượu còn lại, anh gắp đồ nhắm đưa lên miệng rồi nói:
“Mình đã giới thiệu một bác sĩ quen biết cho cô ấy. Đến tận giờ cô ấy vẫn không có bảo hiểm y tế nên mình đã giúp cô ấy chuyện này.”
“Cảm ơn cậu.”
Myeong Woo biết câu đó không hợp chút nào nhưng anh vẫn nói. Kyeong Sik rút điếu thuốc lá trong túi ra ngậm vào miệng.
“Nếu nghĩ cho Eun Cheol thì chúng ta có giúp Eun Rim nhiều hơn nữa cũng đáng. Thêm vào đó Eun Rim đến cuối cùng… Tuy nhà tôi cũng vậy nhưng hễ nghĩ đến việc nhà cô ấy khuynh gia bại sản thì…”
Kyeong Sik không muốn nói tiếp nữa, mà quay sang nhìn Myeong Woo.
“Con cậu ngoan chứ?”
“Ừ.”
“Yeon Sook cũng ổn chứ?”
“Thật ra mùa xuân năm ngoái, nhân tiện có đứa cháu nhập học ở gần đó nên mình đã ghé qua hiệu sách. Có vẻ cô ấy vẫn chưa hết oán hận cậu. Dù không nói ra miệng.”
“Nhưng lúc đó mình… Thôi được rồi, cái thằng này. Cậu bảo không được nói nhưng mình vẫn phải nói. Mình cứ nghĩ đến hai người là lại thấy tiếc. Không phải nói tiếc Yeon Sook, mà là nói cậu với Eun Rim. Lúc đó, khi hai người định làm to chuyện, mình đã nghĩ không thể chấp nhận được, cũng từng là người phản đối mạnh mẽ nhất. Không phải sao? Bây giờ đã có tuổi, cũng làm bố trẻ con rồi, nghĩ lại lúc đó mới chấy chẳng có gì to tát cả. So với việc sống bên người không hợp với mình thì thà nhanh chóng đi tìm một nửa khác phù hợp còn hơn. Cũng không phải có ý ngừng tham gia phong trào, càng không phải đi ngược lại luân lý đạo đức. Khi đó các cậu, và cả những kẻ phán xét như chúng mình, đều mới chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu mà thôi, có biết gì đâu?”
Kyeong Sik đắm chìm trong ký ức. Anh bỗng cao hứng hẳn lên, như nói về tình yêu đầu của mình vậy. Myeong Woo uống hết chỗ rượu trong chén, huých một cái vào vai Kyeong Sik rồi đứng lên trước.
Myeong Woo ngăn mãi nhưng Kyeong Sik vẫn tranh trả tiền rượu. Xong xuôi, hai người bước ra đường. Trên con đường đêm đều là những bạn trẻ đi chơi muộn. Quần áo trong cửa kính trưng bày rực rỡ đủ sắc màu, còn âm nhạc thì mê hoặc lòng người. Trước sạp hàng bán đồ nữ trang, mấy nữ sinh viên đang túm tụm thử khuyên tai, hết đeo vào lại tháo ra. Ở một góc có chàng trai trẻ đang chống tay vào tường nôn thốc nôn tháo. Từng có thời, hai người họ hòa vào dòng người trên đường. Một bánh đậu phụ, một chai sô chu, có khi còn xin chủ quán thêm được ít canh giăm bông. Hôm nào được lĩnh tiền họ còn gọi thêm canh thập cẩm và bánh rán hải sản. Trong từng ngóc ngách con ngõ này, không có chỗ nào họ chưa đặt chân tới. Nơi đây đã chứng kiến họ cùng nhau hát, cùng nhau đan tay, ngắm nhìn ánh trăng đi theo mình và nuốt xuống những giọt nước mắt. Bây giờ đã có tuổi, nên nhìn từ đằng sau sẽ không thể nào nhận ra bóng dáng của Kyeong Sik ngày xưa nữa. Myeong Woo nhìn cậu bạn, bỗng thấu hiểu tâm trạng mình khi uống rượu say rồi gọi điện cho Kyeong Sik đêm đó. Chẳng rõ vì sao, trong khoảnh khắc đó, anh sực nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra đêm hôm ấy. Anh nhận ra, lúc mình và Yeo Kyeong đang vui vẻ trong căn hộ thì Eun Rim đang đi dưới trời mưa lạnh ngắt, chống chọi với gió mưa chỉ bằng chiếc ô màu xanh đã rách tươm… Những người bạn đã bị cướp đi… Nếu Yeo Kyeong muốn, anh có thể biết Mã Hữu Hữu, có thể biết Midori, nếu Yeo Kyeong muốn, anh có thể lại đến núi Dobong hay lại học chơi ten nít, bô linh. Nhưng có những thứ dù quằn quại thế nào cũng không khôi phục lại được. Giống như Eun Rim đã mất bố, mất anh trai, mất chồng và với anh – mất đi đứa con, mất hết mọi người… Những thứ không thể khôi phục, những người đã bị đoạt đi… A a… Anh bỗng hiểu ra thế nào là “không thể quay đầu”. Trong cơn gió lạnh buốt, anh cảm nhận men say nóng hổi của rượu sô chu bốc lên đến tận cổ.
Kyeong Sik đang đi phía trước đột nhiên dừng lại. Myeong Woo theo sau cũng dừng lại luôn.
“Này, Myeong Woo. Đây chẳng phải là chỗ phòng trà Điểm hẹn ngày trước sao?”
Myeong Woo nhìn theo ánh mắt Kyeong Sik. Biển hiệu “Quán bia Hò hẹn” gắn đèn nê ông sáng chói cả mắt.
“Đúng rồi! Hai tháng trước mình đến đây, vẫn là phòng trà Điểm hẹn mà.”
Myeong Woo cũng biết. Trước đây không lâu phòng trà Điểm hẹn rõ ràng vẫn là phòng trà Điểm hẹn. Sinh viên đại học quanh đây không ai chưa từng ghé qua nơi này. Có lẽ đây cũng là nơi đầu tiên cho họ biết mùi vị cà phê là như thế nào.
“Phòng trà Điểm hẹn đóng cửa rồi sao? Những năm chín mươi quả là đáng sợ. Lẽ nào chỉ thay ‘Điểm hẹn’ thành ‘Hò hẹn’ thôi ư?”
Hai người cùng lắc đầu và bước lên cầu thang gỗ. Những chiếc xô pha màu kem xen hồng quây lại với nhau thành hình tròn. Ti vi ở bốn góc tường đang phát các đoạn phim ca nhạc của MTV Hồng Kông. Những người trẻ tuổi ngồi dàn hàng ngang, cùng uống bia và hướng mắt lên màn hình. Ở một góc ồn ào, hai người trông thấy Eun Rim, mặc chiếc áo ca đi gan màu đen. Cô ngồi ngay cạnh cửa sổ, cố co người lại, hơi gập lưng xuống nhìn ra ngoài. Kyeong Sik đi trước, theo sau là Myeong Woo tiến về phía cô. Nhìn thấy Myeong Woo cô hơi ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó cô mỉm cười hiền hòa. Trên gương mặt cô giờ đây đã không còn vẻ tuyệt vọng như lần đầu tiên gặp lại anh ở quán cà phê nữa. Vì thế lúc ánh mắt giao nhau, Myeong Woo cũng cười thật tươi.
“Eun Rim à. Anh biết em không uống được rượu nên đã cố tình hẹn em ở phòng trà này. Thế mà bây giờ phòng trà cũng biến thành quán nhậu rồi. Thật là!”
Kyeong Sik vừa dứt lời, cả ba người cùng nhìn nhau cười.
Trước khi mở cửa vào nhà, anh đã thấy ánh sáng hắt qua khe cửa. Anh thoáng nghĩ lẽ nào lúc ra ngoài mình quên tắt đèn. Bình thường anh là người chẳng bao giờ phạm những lỗi nhỏ nhặt như vậy. Nhưng dạo này, anh sống trong trạng thái tinh thần bất ổn thì chuyện đó có thể xảy ra lắm chứ. Cũng như hôm qua anh bật máy pha cà phê tự động, để quên đó rồi đi ra ngoài. Đến lúc về nhà thì cà phê đã tràn ra, chảy xuống đen kịt cả sàn. Rồi cả ngày hôm kia, anh rửa mặt xong mà quên khóa vòi nước, làm nước chảy liên tục cả ngày trên bệ rửa mặt. Thật là một mùa thu kỳ lạ – anh vừa nghĩ vừa tìm chìa khóa.
Rõ ràng anh nghe thấy có tiếng người. Anh kiểm tra lại một lần nữa để chắc chắn số phòng mình là 907 rồi lắng tai nghe. Anh nhận ra đó là một bài hát. Bài hát được mở to đến nỗi từ ngoài cửa, anh cũng có thể nghe rõ từng nhịp trống.
Thời gian là liều thuốc. Thời gian là liều thuốc…
Anh cứ đứng như thế một lúc lâu. Hình như là giọng Yeo Kyeong. Nhưng chuyện này quả thật quá bất ngờ, anh buông thõng cánh tay đang cầm chùm chìa khóa, hoang mang chôn chân tại chỗ.
Thời gian như ngừng trôi, và bài hát cứ được lặp đi lặp lại.
Cầm tấm vé trên tay, tôi phải rời đi rồi.
Tôi phải cuốn mình theo dòng chảy thời gian đã được định sẵn.
Em ở chuyến tàu ngược, tôi vùi mình trong chuyến tàu xuôi.
Dù chúng ta yêu nhau nhưng con đường chúng ta đi lại khác nhau!
Chúng ta phải rời đi trong dòng thời gian đã định trước!
Giọng hát ấy khi ngân đến những nốt cao như vút lên xuyên thủng gì đó. Anh cắm chìa khóa vào ổ.
Đập ngay vào mắt anh là chiếc áo măng tô chấm bi trên giường. Yeo Kyeong đang ngồi trước bàn viết, vội vàng đặt ống nghe điện thoại trở lại chỗ cũ rồi cúi đầu đi về phía xô pha ngồi xuống. Anh không sao tin nổi người hát lại là Yeo Kyeong, ánh mắt vô hồn lạc lõng của cô cứ mãi ám ảnh tâm trí anh. Anh chậm rãi mở cửa và đi vào phòng. Đầu tiên, anh đặt tập phong bì bản thảo đang cầm trên tay lên bàn, cứ mặc nguyên áo khoác mà ngồi xuống ghế, xoa xoa hai tay vào nhau. Anh rê chiếc ghế ngồi có gắn bánh xe đến gần chỗ xô pha Yeo Kyeong đang ngồi. Đầu gối anh chạm vào đầu gối cô, chiếc quần bạc phếch của anh chạm vào chiếc quần bò màu xanh nước biển của cô. Ánh mắt anh nhìn chăm chăm vào Yeo Kyeong đang đan tay đặt trên đầu gối, mặt cúi gằm. Mặc dù anh đã đưa chìa khóa nhà cho cô từ sáu tháng trước nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô chủ động mở cửa vào nhà, bật đèn trong khi anh không có mặt. Myeong Woo nhìn cô thật lâu như muốn dò hỏi tâm trạng cô lúc này. Yeo Kyeong từ từ ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người chạm nhau. Đột nhiên hình ảnh Yeo Kyeong ôm ống nghe điện thoại hát nghêu ngao làm anh bật cười. Mà kể cả không có bài hát đó thì cũng thế. Cho dù anh giận đến đâu, cho dù cô có làm anh bốc hỏa đến mức nào chăng nữa, chỉ cần nhìn vào mắt cô ở khoảng cách gần thế này, anh lại không thể ngăn được nụ cười nở trên môi.
“Em vừa làm gì thế nhỉ?”
Yeo Kyeong ngẩng đầu lên, vẻ mặt như biết mình đã bị phát hiện.
“Em vừa gọi điện thoại.”
“Điện thoại?”
“Tại anh Myeong Woo không về, nên… em đã gọi đến tổng đài 700, chỗ đó người ta đệm nhạc cho đấy.”
Sau một tuần giận dỗi một mình bỏ đến Hangyeryeong, bây giờ Yeo Kyeong đã quay về và hành động thật buồn cười. Anh làm bộ đưa tay lên bóp bóp mũi như đang suy nghĩ gì đó để cố nén những tiếng cười phì ra từ mũi, rồi nhìn cô hỏi:
“Vậy sao? Nghe bảo ở Hangyeryeong đã có tuyết đầu mùa rồi hả?”
“…”
“Em cứ bỏ đi mà không nói một lời như vậy thì anh biết làm thế nào? Anh rất lo lắng đấy.”
Anh vừa hỏi vừa cười, nhưng trong đôi mắt của Yeo Kyeong nước mắt bắt đầu dâng lên.
“Anh nói dối.”
Yeo Kyeong giận dỗi nói rồi đưa tay lên bưng miệng. Những giọt nước mắt vốn đã ngập đầy trong mắt cô trào ra. Myeong Woo rút khăn giấy lau nước mắt cho Yeo Kyeong. Cô tiến đến gần Myeong Woo rồi sà vào lòng anh. Từ tóc cô như tỏa ra mùi của những ngọn núi sâu thẳm làm anh có cảm giác đang ôm một con nai nhỏ vào lòng. Anh vỗ nhẹ vào lưng Yeo Kyeong rồi cùng cô ngồi tựa vào xô pha. Yeo Kyeong sụt sùi thêm một lúc đoạn xì mũi và ngượng ngùng ho khẽ mấy tiếng.
“Em bỏ đi không hề liên lạc gì như thế có thấy thoải mái không?”
“Sao anh lại về muộn vậy? Anh uống rượu à?”
Cô không trả lời mà chỉ hỏi lại anh. Anh gật đầu.
“Với ai?”
“Với vài người bạn cũ.”
Yeo Kyeong mím môi vân vê gấu áo len màu tím nhạt. Myeong Woo đưa tay vén tóc Yeo Kyeong ra sau tai.
“Hôm nay em ngủ lại đây có được không?”
Thấy Myeong Woo nhìn mình chằm chằm, Yeo Kyeong nhanh nhảu:
“Nhà em ở xa quá.”
Tự nhiên, chẳng biết ai trước ai sau, cả hai cùng mỉm cười. Lần đầu tiên Yeo Kyeong đến phòng Myeong Woo, cô cũng đã nói như thế. Hai người giống như lần đầu tiên, nhìn nhau cười rạng rỡ và nhẹ nhàng đặt lên môi nhau một nụ hôn.
“Lần sau em đừng biến mất không nói không rằng như thế nữa nhé.”
Anh cụng đầu Yeo Kyeong thật nhẹ như với Myeong Ji rồi đi vào phòng tắm. Trong lúc Myeong Woo tắm, Yeo Kyeong nhâm nhi một lon bia và lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em mệt không?”
Anh tắm xong, lấy khăn lau tóc và hỏi cô. Yeo Kyeong gật đầu. Anh tắt hết đèn, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ nhỏ màu vàng ở đầu giường. Trong ánh sáng vàng nhàn nhạt ấy, Yeo Kyeong trông thật đẹp. Cô thay bộ đồ ngủ màu kem rồi lôi từ trong túi ra một chiếc băng cát xét, nhét vào máy cát xét của Myeong Woo, lập tức tiếng nhạc tràn ngập căn phòng. Đó là bản hòa tấu của Vivaldi. Hai người tay cầm lon bia cùng trèo lên giường. Mỗi lần Yeo Kyeong ở đây, cô luôn làm như thế. Cô dựng cái gối to đùng lên, dựa vào nó và ngồi duỗi dài trên giường uống bia.
“Anh Myeong Woo, anh kể chuyện ngày còn bé cho em nghe đi.”
Vừa ngồi xuống, Yeo Kyeong đã đột ngột nói.
“Sao tự nhiên…”
“Tự nhiên em thích thế. Tại em không biết anh Myeong Woo ngày xưa như thế nào?”
Myeong Woo một tay cầm lon bia, tay kia ôm trọn Yeo Kyeong.
“Anh kể cho em nghe đi. Kể chuyện anh từ ngày còn bé, kể từng chuyện từng chuyện một.”
Nghe Yeo Kyeong nói mà anh cảm giác giống như mình đi phỏng vấn những người nhờ viết hồi ký vậy.
“Em thậm chí còn chưa được xem ảnh anh hồi bé cơ.” Yeo Kyeong ngước lên nhìn anh.
“Sao tự nhiên em lại muốn vậy?”
Yeo Kyeong cụp mắt xuống. Sau đó cô đặt lon bia đang cầm lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, với tay lấy cả lon bia trong tay Myeong Woo đặt lên đó. Cô quàng cả hai tay ôm siết cổ anh rồi nói:
“Em muốn có con, anh Myeong Woo. Anh sẽ lấy em chứ?”
Anh định nhìn vào mặt cô, nhưng cô càng siết chặt cánh tay hơn, ôm ghì lấy anh, nói:
“Anh đừng nói gì cả nhé. Cứ giữ nguyên thế này thôi. Em cũng suy nghĩ kỹ rồi. Em muốn sinh con cho anh. Em muốn nuôi con của anh, em sẽ nấu canh, sẽ chiên tôm, cả cọ lưng cho anh bằng chiếc bông tắm đầy bọt mềm mại nữa. Em muốn được nhìn thấy khuôn mặt anh, mỗi sáng em tỉnh dậy, mỗi đêm em đi ngủ. Hãy kết hôn với em nhé, để những người khác không thể nói anh là của người ta được nữa.”
Khuôn mặt đang áp vào bờ vai anh của Yeo Kyeong lại ươn ướt, hình như cô khóc.
“Em đừng khóc.”
Anh nói. Vừa dỗ cô đừng khóc anh vừa nghĩ không biết có thể chỉ buồn đau trong lòng như vậy không. Nụ cười là thứ không thể khống chế, giống như trong lòng có chuyện vui thì nhất định sẽ cười ra mặt. Nhưng nỗi buồn lại thường là những vết thương giữ rịt trong lòng khắc sâu xương tủy, dù buồn đến mấy cũng có thể không rơi nước mắt. Một tiểu thuyết gia chuyên viết truyện tình cảm ba xu nào đó từng nói, nước mắt không phải tượng trưng cho nỗi buồn mà nó là thứ rơi vì tình yêu. Không phải câu nào trong tiểu thuyết ba xu cũng chỉ là mấy lời sáo rỗng, câu nói này rất đúng. Tác giả tiểu thuyết ba xu ấy còn nói:
Trong khung cảnh hai người yêu nhau tản bộ trên đường.
Cô gái quàng tay chàng trai. Và vì là tiểu thuyết ba xu nên có thể cô ta một tay cầm kẹo bông, còn một tay thì cầm bóng bay chẳng hạn, rồi cô ta sẽ hỏi anh chàng bằng giọng mũi:
— Anh có yêu em không?
Đến lượt chàng trai. Vì là tiểu thuyết ba xu nên có lẽ anh chàng sẽ vừa đẹp mã vừa giàu có. Không thì cũng sở hữu một sức quyến rũ hút hồn, đàn bà con gái xếp thành hàng dài theo đuổi. Mà thôi, đại loại cậu ta sẽ trả lời kiểu:
— Tất nhiên.
Cô gái sẽ lại vui sướng hỏi thêm:
— Nếu như không gặp được nhau, thật chẳng dám tưởng tượng chúng ta sẽ ra sao nữa.
Anh chàng quyến rũ kia sẽ lại trả lời như những nhân vật chính trong tiểu thuyết ba xu:
— Gì cơ? Nếu mình không gặp nhau, có lẽ anh đang đi cùng một cô nào đó giống như em, em cũng đang chung bước với một anh chàng nào đó giống như anh, và đều cùng nói mấy câu kiểu thế này chứ sao!
Đến đây thì tiểu thuyết ba xu sẽ không còn là ba xu nữa, anh nghĩ vậy. À không, có khi tình yêu và cuộc sống lại rất gần gũi với những thứ ba xu ấy cũng nên. Vì thế chưa biết chừng, chính những nhân vật, những cuộc đời nhão nhoẹt trong tiểu thuyết ba xu mới ẩn giấu sự thật mà chúng ta không muốn thừa nhận. Cuộc sống vốn không lý tưởng, cố định và áp đặt như tiểu thuyết cao cấp, cũng không phải là nhân quả rõ ràng, kết cấu rành mạch như trong bộ phim truyền hình nào đó.
Và đúng như lời chàng trai trong cuốn tiểu thuyết ba xu kia, sau khi đánh mất tình yêu với Eun Rim, anh lại kết hôn, sinh con và rồi bây giờ đang nằm cạnh Yeo Kyeong, một người giống như Eun Rim hồi trẻ. Hôm nay anh lại để cô qua đêm trong căn phòng áp mái ở phường Samyang, lại để cô gái ấy trong căn phòng trống trải và tối tăm, gió lùa thông thốc qua bốn bức vách, suốt đêm phải kéo chăn cuộn tròn co ro.
Yeo Kyeong ngẩng mặt lên khỏi vai anh. Anh dùng tay ôm lấy hai má đầy nước mắt của Yeo Kyeong và nhìn cô. Anh đặt cô nằm xuống, Yeo Kyeong vươn tay ra tắt ngọn đèn duy nhất còn sáng. Giờ thì căn phòng chỉ được lấp đầy bởi thứ ánh sáng lờ mờ màu xanh hắt qua khung cửa sổ. Chắc đó là ánh sáng của khu chung cư văn phòng phía bên kia đường, của các biển quảng cáo và xe ô tô len lỏi. Mái tóc ngắn đang dài ra của Yeo Kyeong lòa xòa trên nền gối trắng phản chiếu thứ ánh sáng xanh trông giống như một rặng san hô nhỏ. Anh nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô. Bờ môi ấy thật ấm áp.
“Sao em lại nghĩ đến chuyện ấy? Anh không có tiền để trả cho cô bảo mẫu trông con anh 24/24 đâu.”
Anh nói. Yeo Kyeong mân mê chiếc cằm thô ráp của anh, trả lời:
“Vì em yêu anh.”
Anh vuốt tóc Yeo Kyeong lên trên trán và nằm xuống cạnh cô. Hiện giờ vẫn còn thứ gọi là tình yêu sao? Anh muốn hỏi như vậy. Không phải ham muốn sở hữu, không phải ghen tuông, không phải khoái lạc. Thứ tình yêu chỉ có thể dùng tình yêu để gọi tên ấy liệu có còn tồn tại hay không? Anh không biết nữa. Khi anh vứt bỏ tình yêu, từ bỏ thứ tình yêu đáng sợ từng tìm đến anh duy nhất một lần thời tuổi trẻ, và vẫn còn nơi để đi, thứ tồn tại khi đó chẳng phải cũng là tình yêu sao?
Anh luồn tay qua cổ Yeo Kyeong, tay còn lại lặng lẽ mân mê ngực cô, Yeo Kyeong quàng tay qua cổ anh, để má mình kề sát má anh.
“Em yêu anh, anh Myeong Woo. Em muốn yêu anh mãi mãi.”
Anh vuốt lưng Yeo Kyeong. Nếu như anh có thể mở lời, nếu như Yeo Kyeong không chỉ mới hai mươi sáu tuổi… thì có khi chính anh sẽ là người đề nghị Yeo Kyeong sinh con cho mình.
— Anh xin lỗi, Yeo Kyeong, tình yêu ấy mà, không phải thứ mãi mãi đâu em. Trên đời này chỉ có một thứ tồn tại mãi mãi, đó là sự thật không-có-gì-là-mãi-mãi.
“Thôi em ngủ đi, chắc cũng mệt rồi.”
Trong bóng tối, anh cảm nhận được cơ thể đang căng cứng của Yeo Kyeong. Đúng, Yeo Kyeong rõ ràng đã nói muốn sinh con cho anh. Nhưng anh lại không nhắc gì tới điều đó. Anh không biết tại sao cơ thể mình lại nguội lạnh, tại sao dục vọng, thứ dục vọng từng cuộn trào trong con người anh lại biến mất, tại sao cơ thể anh còn nguội lạnh nhanh hơn cả ý nghĩ, chẳng khác nào hoa anh đào tàn. Yeo Kyeong như không tin vào tai mình, cô đưa tay xuống bắt đầu vuốt ve ngực anh. Anh gỡ tay Yeo Kyeong ra và giữ chặt bàn tay cô bên mạng sườn. Trong bóng tối, Yeo Kyeong mở to mắt. Anh và cô nhìn nhau thật lâu. Ngón tay anh khẽ vuốt mi mắt cô nhắm lại. Nằm trong vòng tay anh, cô như chìm trong suy tư, nhưng chỉ được một lúc, Yeo Kyeong lại mở mắt ra nhìn anh.
“Em đã nói với mẹ là cuối tuần này sẽ dẫn anh về nhà rồi.”
“…”
“Hứa với em, đừng nói là không muốn đi. Anh cứ về gặp thôi. Chỉ là gặp mặt. Lẽ nào cả việc đó anh cũng không làm được sao?”
Anh không nói gì.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ chập chờn, đã gần hai giờ sáng. Sau khi kiểm tra giờ ở chiếc đồng hồ lúc nào cũng đeo trên tay trái, anh nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Yeo Kyeong, lúc này đang gối lên cánh tay anh ngủ. Có vẻ do quá mệt, Yeo Kyeong ngủ mà vẫn hé miệng thở hắt ra từng hơi dài. Anh muốn hút thuốc nhưng lại sợ Yeo Kyeong tỉnh giấc, nên chỉ nằm yên ngắm cô ngủ.
Con ngõ nhỏ anh đi qua lúc đưa Eun Rim về tràn ngập mùi lươn nướng và cơm canh khoai tây lẫn vào trong gió. Leo qua hết những bậc thang cao thấp không đều, rồi len mình vào con hẻm chỉ vừa một người đi sẽ tới căn phòng Eun Rim mới thuê được. Tầt cả đồ đạc trong phòng chỉ gồm một tấm chăn đã cũ, cái túi da của Eun Rim và một chiếc bàn nhỏ vừa làm bàn ăn vừa làm bàn làm việc. Trong khi Eun Rim pha cà phê, anh nhìn tấm thảm in họa tiết hoa rực rỡ và lặng lẽ ngồi xuống. Anh nghĩ, ba mươi hai năm cuộc đời lẽ nào chỉ để lại cho Eun Rim có vậy thôi sao. Trong phòng ngập mùi keo dán.
Xung quanh im ắng lạ thường. Có lẽ những người hàng xóm của Eun Rim đều đã ngủ sớm vì phải dậy sớm đi làm. Sau khi uống xong cốc cà phê Eun Rim pha, anh đứng dậy ngay. Không hiểu sao anh bỗng thấy hốt hoảng. Liệu có phải vì câu nói của Kyeong Sik? Cũng có thể lắm. Kyeong Sik bảo anh: “Bây giờ vẫn chưa muộn đâu, thử nghĩ cách tái hợp đi.” Vì câu nói này mà giờ đây ở cùng Eun Rim trong một căn phòng lại khiến anh bất an lạ thường. Đi ngược lại con đường khi đến, anh len ra khỏi con hẻm chật chội chỉ đủ chui lọt một người, trước khi đi xuống theo những bậc thang cao thấp mấp mô, anh quay lại nhìn Eun Rim.
— Em vào nhà đi. Anh sẽ lại ghé qua.
Eun Rim đứng đó, vân vê gấu áo len, thoáng nở nụ cười buồn. Anh vừa định quay đi thì cô chợt nói:
— Yeo Kyeong vẫn khỏe chứ ạ?
Anh mỉm cười quay đi. Một góc nào đó trong lòng anh dường như sụp đổ, vỡ vụn. Anh cảm thấy như đang bỏ lại Eun Rim trên đỉnh núi cheo leo hiểm trở rồi một mình quay trở về thế giới hiện thực. Thế nhưng, anh vẫn không ngoái đầu lại.
“Hôm nay anh đi gặp chị No Eun Rim về, đúng không?”
Yeo Kyeong xoay người lại hỏi như nói mớ. Trong bóng tối, anh vẫn mở mắt nhưng không trả lời. Yeo Kyeong lại nằm sát vào anh và hỏi:
“Anh Myeong Woo, hôm nay anh đã gặp chị No Eun Rim đúng không?”
Myeong Woo khép mắt lại trong bóng tối. Anh biết Yeo Kyeong muốn nói đến chuyện gì. Có lẽ Yeo Kyeong đang trách móc anh vì đã từ chối cô – người nói muốn sinh con cho anh, mà cũng có thể là Yeo Kyeong đang giận. Mà không, cũng có thể chỉ đơn thuần là cô tò mò. Anh luồn tay ra sau gáy Yeo Kyeong và ôm lấy cô.
“Hôm nay anh đã đi gặp chị No Eun Rim đúng không?”
Yeo Kyeong lại hỏi.
“Ừ.”
“…”
“Vì sao?”
“Anh gọi điện cho chị ấy trước à?”
“Không. Bạn anh gọi tới, và anh vô tình gặp Eun Rim ở đấy.”
Yeo Kyeong ngẩng đầu lên rồi lại ôm lấy anh. Anh vuốt tóc Yeo Kyeong.
“Em sợ lắm. Đối với anh, người phụ nữ tên Eun Rim ấy liệu có phải là một tia sáng xa xôi không, chẳng phải ánh sáng càng ở xa thì càng đẹp và hấp dẫn hơn còn gì. Lúc đến Hangyeryeong em đã nghĩ thế đấy. Em cũng rất tội nghiệp mà. Không phải chỉ người phụ nữ đó tội nghiệp mà chính em cũng tội nghiệp. Chỉ là em cố gắng không tỏ ra ngoài vậy thôi. Nhưng hình như trái tim anh Myeong Woo chỉ luôn hướng về người phụ nữ ấy.”
Anh không trả lời mà đưa ngón tay vẽ một đường từ má, qua mũi rồi đến tai Yeo Kyeong. Anh đổi chủ đề:
“Lúc nãy em bảo anh kể chuyện hồi bé đúng không?”
“Ừ.”
Yeo Kyeong áp mặt vào ngực anh.
“Hồi bé, anh từng sống ở một thành phố biển. Vì bố chuyển công tác nên anh hay phải theo ông đến các thành phố xa lạ. Cứ vừa kịp kết bạn thì lại phải chuyển nhà. Có điều anh cũng sống ở thành phổ biển đó được vài năm thì phải.”
“Chuyện đấy lần trước anh kể rồi.”
“Ừ. Sau mỗi ngày mưa, anh thường gấp thuyền giấy rồi thả xuống con suối trong làng. Có hôm buồn chân, anh còn bắt mấy con kiến bỏ vào thuyền rồi thả trôi theo dòng nước. Thuyền giấy trôi đến đâu anh chạy theo đến đó, nếu thuyền mắc vào đâu đấy anh cũng dừng lại, rồi thuyền trôi đi anh lại chạy tiếp, cứ thế chạy ra tận biển. Thuyền giấy của anh chở cả những chú kiến ra biển, tất nhiên không quay trở lại. Anh cứ đứng trên bờ biển nhìn theo chiếc thuyền giấy xa dần.”
“Tại anh Myeong Woo mà mấy chú kiến đó bị chết dưới biển đấy.”
“Ừ. Nếu đứng nên bờ biển, có thể nhìn thấy những hòn đảo ở rất xa. Anh hồi ấy cứ thắc mắc mãi, tại sao những hòn đảo đó lại có thể nổi giữa biển khơi mà không chìm xuống nhỉ. Thế nên có lần anh thử lặn sâu xuống biển. Ban đầu, anh phải bịt mũi, nhưng sau này, khi lặn quen, anh đã có thể lặn được rất lâu. Lặn xuống biển Nam nước rất ấm và dễ chịu. Những dải tảo biển xanh đen mềm mại quệt qua ống đồng, vào ngày trời nắng còn thấy cả những vệt nắng xuyên qua mặt nước trong veo. Thỉnh thoảng sẽ trông lấp lánh ánh bạc chỗ đê chắn sóng xa xa, có lần đàn cá thu còn bơi sượt qua anh nữa. Mà em từng thấy vảy cá thu khi nó còn sống bao giờ chưa?”
“Chưa.”
“Đó là sắc bạc khiến người ta vô cùng thích thú. Bầy cá bạc với sống lưng màu xanh lá, tự do bơi lặn giữa làn nước như những mũi tên. Mỗi sống lưng ấy là một sự sống. Sau này chuyển nhà lên Seoul, anh gặp lại những con cá ấy. Chúng được ướp muối và bày trên các sạp hàng ngoài chợ, bị mổ bụng, moi ruột gan để sang một bên.”
Yeo Kyeong thở đều đều. Anh cũng nhắm mắt lại. Lúc sau anh lại nói:
“Những con cá đó khi nằm phơi bụng ngoài chợ, có lẽ sẽ nghĩ tại sao mình lại rời bỏ làn nước trong xanh để bị ướp muối như thế này. Nhưng đến lúc bị đặt lên bàn đá nướng không chừng chúng lại nghĩ tại sao mình từng ở mãi trong biển, vất vả bơi đi bơi lại làm gì cũng nên.”
Yeo Kyeong không phản ứng. Anh cũng nhắm mắt nằm đó nhưng đến tận sáng vẫn không ngủ nổi.
Cá Thu Cá Thu - Gong Ji Young Cá Thu