I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: Gong Ji Young
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1703 / 40
Cập nhật: 2017-10-26 10:51:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Ba Người Phụ Nữ
ôm qua tôi đã đến dự tiệc mừng đầy tháng con chị Mi Soon.
Giá như con của chúng tôi được sinh ra thì giờ chắc nó lớn hơn con chị Mi Soon một tuổi.
Nhìn bộ dạng đáng yêu của em bé, tôi cũng hùa vào đùa giỡn với mọi người, nhưng sau khi trở về nhà lại ngồi thần ra một lúc lâu. Anh Geon Seop đang say rượu nằm ngủ bỗng tỉnh giấc, nhìn tôi nói: Em thôi đi, anh xin em đấy.
Nhưng người muốn nói câu đó lúc này phải là tôi mới đúng. Tôi biết tâm trạng giằng xé này sẽ đeo theo mình đến tận lúc chết nhưng tôi vẫn quyết định nói chia tay với anh ấy.
Anh Geon Seop loạng choạng tới bên tủ lạnh cầm lấy chai rượu sô chu tu một hơi. Rồi anh ấy xô ngã tôi.
Ngay khi tôi vừa nói xin anh đừng như thế, anh ấy vung nắm tay lên đấm vào mặt tôi. Sau đó anh ấy bỏ ra ngoài. Tôi đã chảy rất nhiều máu mũi và cả ngày hôm nay chỉ có giặt chăn thôi.
– Trong nhật ký để lại của No Eun Rim,
Tháng 3 năm 1989.
Không biết họ đã nói gì nhưng lâu lắm rồi mới lại thấy Eun Rim cười tươi đến thế. Mắt Eun Rim chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Myeong Woo đang nhìn cô chằm chằm. Anh giật mình vội nhìn đi hướng khác.
Giọng Yeo Kyeong vang lên như phá tan bầu không khí ngượng ngùng:
“Thật ra thì, hôm nay em làm cơm cuộn từ sớm mang đến, còn xem cả cung hoàng đạo cho hai người là vì em có việc muốn nhờ. Hai người nhận lời giúp em coi như trả tiền cơm hôm nay hay trả công thầy bói cũng được.”
Yeo Kyeong nhìn chăm chăm vào Eun Rim. Gương mặt Myeong Woo thoáng cứng lại. Anh bỗng lo lo, không biết Yeo Kyeong có nói những lời không nên nói hay không. Nhưng Yeo Kyeong lại ngập ngừng một hồi rồi mới nói:
“Em… muốn vẽ chị. Em tốt nghiệp đại học mỹ thuật đã ba năm nay, và từ đó đến giờ chưa từng cầm bút vẽ một lần nào cả. Nhưng tối hôm qua gặp chị, em lại đột nhiên muốn vẽ. Vì thế em muốn vẽ chị. Chị có thể làm người mẫu cho em được không ạ?”
“Tôi… việc đó… có thể ư?”
Eun Rim ngỡ ngàng đáp nhưng có vẻ Yeo Kyeong không mấy để ý.
“Chỉ cần chị ngồi yên một chỗ thôi mà. Lát nữa em đi rồi chị hỏi anh Myeong Woo thì biết, riêng việc nói ra những lời thế này đối với em cũng đã khó khăn lắm rồi. Đây là lần đầu tiên em muốn vẽ đến thế đấy.”
Nói xong Yeo Kyeong quay sang nhìn Myeong Woo. Thoạt đầu Myeong Woo ngẩn ra mất một lát nhưng sau thấy việc này cũng không có gì xấu nên anh nhẹ nhàng gật đầu thay cho lời đồng ý.
“Tôi sẽ suy nghĩ thêm.”
Eun Rim trả lời. Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại reo lên.
“Vâng, Kim Myeong Woo nghe đây.”
Đầu bên kia vang lên tiếng ồn ào. Như có một đám đông đang xôn xao vậy.
“A lô.”
Anh lặp lại.
“Em, mẹ Myeong Ji đây.”
Khuôn mặt của anh cứng lại trong giây lát. Đây là lần đầu tiên mẹ Myeong Ji chủ động gọi điện thoại cho anh trước. Luôn luôn là anh gọi điện mỗi khi muốn đến đón Myeong Ji, muốn biết Myeong Ji dạo này ra sao, có lớn hơn nhiều không. Đột nhiên trong anh dấy lên một cảm giác bất an. Nếu không có việc gì gấp thì chắc chắn cô ấy sẽ không gọi điện, có lẽ là việc liên quan đến Myeong Ji.
“Con bé đang đi tàu điện thì tự nhiên nôn thốc nôn tháo. Em đang ở ga tàu điện gần nhà anh. Nếu anh không có gì bất tiện thì mẹ con em muốn ghé qua đó để con bé nghỉ ngơi cho khoẻ lại một chút rồi đi. Nếu anh không tiện thì đành vậy?”
Con bé bị nôn à? Anh như trút được gánh nặng đang đè lên lồng ngực, may là không phải chuyện gì quá to tát.
Anh quay lại, bắt gặp Yeo Kyeong chăm chú nhìn mình và Eun Rim đang lặng lẽ hút thuốc. Anh nói, tay vẫn giữ chặt ống nghe:
“Con bé sao rồi? Hai mẹ con mau đến đây đi. Con bé cần được ưu tiên hàng đầu. Phòng 907 nhé.”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Yeo Kyeong vừa dọn đồ ăn và bát đũa trên bàn vừa hỏi.
“Myeong Ji và mẹ con bé. Myeong Ji đang ở trên tàu điện thì đột nhiên không được khoẻ. Anh đã bảo họ qua đây nghỉ một lát.”
Nghe xong câu ấy, vẻ phức tạp dường như đồng thời lướt qua gương mặt hai người phụ nữ. Myeong Woo đút tay vào túi quần và nhìn Eun Rim. Đột nhiên, anh thấy lo lo, nhỡ đâu Yeon Sook sẽ thể hiện thái độ gì đó không hay với Eun Rim. Nhưng đó đều là những chuyện xưa rồi mà. Anh lại bên cửa sổ và nhìn xuống con đường phía dưới. Đèn tín hiệu đang đổi sang màu đỏ, mọi người vội vã nối nhau băng qua đường, xe buýt đứng yên tại chỗ nhưng vẫn nổ máy chờ tiếp tục lộ trình.
“… Vậy em nên đi về thì hơn.”
Yeo Kyeong nói, vẻ không hề thoải mái. Eun Rim dù không có nơi nào để đi nhưng cũng đứng lên dợm bước như thể định rời đi cùng với Yeo Kyeong.
Đúng lúc đó tiếng chuông cửa vang lên. Chắc chắn là Yeon Sook, cô ấy vừa bảo đang ở ga tàu điện cơ mà, làm sao có thể đến nơi nhanh thế được nhỉ. Mới bằng ấy thời gian mà đã bấm được chuông cửa thì chỉ có thể là đứng dưới sảnh gọi điện thoại công cộng lên thôi. Chẳng lẽ vừa nãy Yeon Sook dùng điện thoại công cộng ở tầng một? Cô ấy đã ở tầng một nhưng lại đang nói là đang ở ga tàu điện? Mặc kệ, anh đi ra mở cửa. Ngay khi cánh cửa mở ra, trước mắt anh là một phụ nữ bế đứa bé đang tựa vào người mình. Dáng dấp cô cao ráo, mái tóc cắt ngắn, đường nét không quá đẹp nhưng lại đem đến cho người đối diện cảm giác dịu dàng và trầm lặng. Quần áo hai mẹ con vẫn còn ngai ngái mùi nôn của Myeong Ji. Vừa bước vào nhà, ánh mắt Yeon Sook ngay lập tức bắt gặp Eun Rim.
“Chị… Lâu rồi mới gặp.”
Eun Rim nói chậm rãi. Bất kỳ ai nghe thấy cũng nhận ra câu chào của cô gượng gạo làm sao, như thể Eun Rim không đủ tự tin để chào hỏi vậy. Yeon Sook đang thản nhiên bước vào phòng bỗng đanh mặt lại, tựa hồ sắp lên cơn co giật, không sao rời mắt khỏi Eun Rim. Myeong Woo vội vàng đỡ lấy Myeong Ji. Con bé lúc nào cũng hoạt bát lanh lợi, vậy mà giờ hai mắt nhắm nghiền, nằm ngoan ngoãn trong vòng tay bố. Myeong Woo đặt con lên giường rồi đi lấy một cái khăn ấm, lau tay, chân và vết nôn còn dính lại trên áo cho nó.
“Sao con bé lại bị nôn?”
“Bọn em đến lễ mừng thọ của dì ở phường Banghak. Buổi sáng nó ăn tôm rán để từ hôm qua, chắc vì thế mà bị nôn. Nếu chỉ nhẹ thôi thì em đã đưa con về nhà luôn. Nhưng tình hình thế này… đành nhờ đến anh.”
Yeon Sook kết thúc lời giải thích của mình bằng “tình hình thế này” và lại chuyển ánh mắt từ Myeong Woo sang nhìn thẳng vào Eun Rim. Trong ba người phụ nữ, Eun Rim là người bàng hoàng nhất, cô vội vàng cúi đầu khi chạm phải ánh mắt của Yeon Sook. Tiếng thở dài của Eun Rim lan khắp phòng.
“Em cho con bé uống thuốc chưa?”
“Vừa nãy nó uống rồi.”
“Tiện đây anh cũng nói luôn, em phải cho con bé ăn uống cẩn thận chứ.”
Myeong Woo vừa đặt con nằm lại ngay ngắn trên giường vừa nói bằng giọng gay gắt.
“Anh có tư cách nói câu đó hay sao!”
Yeon Sook không chịu thua, đốp lại ngay. Cô phản ứng nhanh nhẹn và có phần lớn tiếng. Eun Rim và Yeo Kyeong đứng nhìn ba người trước kia từng là một gia đình, ánh mắt đầy ái ngại.
Myeong Woo đắp lại chăn cho Myeong Ji, nhận ra mình vừa mắc phải sai lầm. Yeon Sook vẫn cố chấp như vậy, cô không hề thay đổi. Cô bạn cùng chung vốn mở hiệu sách với Yeon Sook từng nói với anh, Yeon Sook mong mỗi lần anh đến thăm Myeong Ji, hai người không chạm mặt nhau thì tốt hơn. Lúc đó anh không hiểu. Đó cũng là một dạng của tính cố chấp. Lại có lần bạn của Yeon Sook nói, cô ấy muốn một ngày nào đó, hai người trở về như xưa. Lúc ấy anh cũng không hiểu, chỉ nghĩ đó đơn giản là lời khuyên chung chung dành cho cặp vợ chồng đã chia tay mà thôi. Nhưng lần trước, khi đưa Myeong Ji về, anh thấy Yeon Sook đang ngồi trong hiệu sách. Bình thường, mỗi khi biết anh đưa con về, cô luôn ngồi trong nhà để tránh không phải chạm mặt.
Cô kéo tấm rèm che nhà trong lên và hỏi anh có muốn cùng ngồi uống cốc trà không. Lời đề nghị bất ngờ là vậy nhưng anh vẫn đồng ý. Anh bước vào nhà, Yeon Sook đang ru Myeong Ji ngủ, cô nói với anh:
— Có người đã cầu hôn em.
Anh đáp lại rằng anh cũng mong cô tái hôn. Anh nói cô vẫn còn trẻ, sau khi tái hôn có thể giao Myeong Ji cho anh nuôi cũng được. Nhưng nghe xong câu nói đó, cô đang ngồi khoanh chân bỗng quay sang nhìn anh bằng ánh mắt sắc như dao.
— Gửi con cho anh làm sao được. Nếu anh định tách em khỏi con thì em thà ở vậy nuôi con đến già còn hơn. Chỉ cần con bé muốn, em có lấy gã gù cũng được, nhưng…
Yeon Sook nói với giọng trầm buồn. Lúc đó anh cũng không nhận ra, cô nhắc đến con bé thay vì lời đề nghị muốn quay lại. Vậy mà anh hoàn toàn không biết. Hai người đã chia tay được ba năm, anh chỉ nghĩ mình đã được giải phóng khỏi dây xích giả dối mà quên rằng cũng cần hiểu và đặt mình vào vị trí của Yeon Sook nữa.
Nhưng giờ đây, khi đứng trước hai người phụ nữ có quan hệ với anh, Yeon Sook đã phớt lờ họ, quên luôn đứa con mà cô coi trọng hơn cả mạng sống đang ốm kia để hỏi anh một câu về tư cách làm cha. Giờ thì anh đã vỡ ra.
Myeong Woo vuốt ve mái tóc của đứa con gái đang say giấc. Sau khi được đắp chăn, con bé nhanh chóng nhắm nghiền mắt lại và thiếp đi. Đôi môi nó hơi hé mở, đỏ mọng như quả anh đào.
“Mọi người ngồi đi chứ.”
Myeong Woo trấn tĩnh lại, đứng lên khỏi giường và bảo với ba người phụ nữ. Có vẻ cả ba không ai có ý định di chuyển trước. Myeong Woo đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên bàn làm việc và hút thuốc. Tiếp sao đó Yeon Kyeong di chuyển, ngồi xuống xô pha. Yeon Sook cũng từ từ ngồi xuống, cuối cùng là Eun Rim. Ba người phụ nữ ngồi thành một hàng trên ghế xô pha. Myeong Woo định nhìn họ lâu hơn nhưng anh sợ mình sẽ không nhịn được mà bật cười. Có người đàn ông nào may mắn như anh không, cùng một lúc có cả người yêu cũ, vợ cũ, người yêu hiện tại – cả ba người phụ nữ ngồi thành hàng trên ghế xô pha trong nhà.
Bầu không khí im lặng kéo dài một lúc, Eun Rim với tay lấy bao thuốc lá đặt trước mặt Myeong Woo, rút ra một điếu châm lửa hút, tiếp theo đó là Yeon Sook. Cuối cùng Yeo Kyeong cũng nhặt lấy bao thuốc lá, rút một điếu đưa lên miệng. Myeong Woo quay ra nhìn đứa con gái đang ngủ rồi đứng lên bật công tắc máy lọc không khí, đoạn lại trở về ghế ngồi.
“Có ai muốn uống cà phê không?”
“Có.”
Myeong Woo vừa nói dứt câu Yeon Sook đã đáp ngay. Như thể cô chỉ chờ anh mở lời vậy. Myeong Woo đứng lên lần nữa, rót chỗ cà phê còn trong ấm cho Yeon Sook rồi bật công tắc máy pha. Bấy giờ mọi người mới nhận ra trong phòng chỉ có duy nhất âm thanh phát ra từ máy pha cà phê. Sự cô quạnh đã tìm đến căn phòng này, khiến ai cũng cảm thấy thật nặng nề, gượng gạo.
“Đợi Myeong Ji tỉnh dậy anh sẽ đưa con bé về nhà. Em không phải lo đâu.”
“Anh muốn bảo em đi chứ gì?”
Yeon Sook chen ngang trước cả khi Myeong Woo dứt lời. Ngôn từ của cô chứa đầy gai nhọn. Cô cũng không hề có ý định che giấu điều đó. Nhưng có lẽ người nghe còn nhận thấy trong đó cả sự trẻ con. Myeong Woo tạm thời im lặng. Anh quay ra nhìn Yeo Kyeong và Eun Rim. Không lý nào cả hai cô không cảm nhận được mùi căng thẳng ở đây. Myeong Woo thở dài. Chuyện bốn người đối mặt nhau như ngày hôm nay, ngay cả trong mơ anh cũng chưa từng nghĩ đến.
Người có nhiều điều muốn nói nhất có lẽ là Yeon Sook. Yeon Sook vắt tréo chân và gảy tàn thuốc rất điêu luyện. Hành động không giống với Yeon Sook ngày thường chút nào. Tuy tính cách cô ấy có phần cứng nhắc nhưng không phải là người hấp tấp hay hành động bừa bãi cẩu thả. Vì vậy cô ấy dắt Myeong Ji đến tận nhà Myeong Woo chắc chắn không chỉ bởi con bé bị ốm. Hẳn cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều rồi. Chưa biết chừng cô ấy còn định nhờ Myeong Ji làm cây cầu, dần dần kết nối hai người lại với nhau. Myeong Woo chợt nhận ra ý định đó của Yeon Sook nhưng đến nước này thì đã chẳng thay đổi được gì.
Yeon Sook rít một hơi thuốc thật sâu. Nhìn chiếc cùi chỏ run run cũng đủ thấy cô đang khá kích động. Dự cảm của Myeong Woo vẫn luôn chính xác, mũi nhọn sẽ nhanh chóng nhằm về phía Eun Rim thôi.
“Cô ở đây từ bao giờ vậy?”
Sau một hồi run rẩy, Yeon Sook đột nhiên quay sang Eun Rim hỏi. Thái độ như thể khó lòng chờ đợi lâu hơn nữa. Để kìm nén những cảm xúc đang trào dâng dữ đội, cô phải ra sức nhay môi. Trước cảnh tượng hệt như vợ đang tra hỏi người thiếp của chồng ấy, chính Myeong Woo cũng sững sờ mất một lúc. Không chỉ riêng anh, cả Eun Rim và Yeo Kyeong ngồi bên cạnh đều giật nảy mình.
“Cô ấy đến hôm qua.”
Myeong Woo lên tiếng đáp thay như cố can ngăn.
“Em không hỏi anh!”
Yeon Sook cắt lời Myeong Woo.
“Cô đến đây từ bao giờ?”
Yeon Sook lặp lại câu hỏi như người đang hỏi cung. Eun Rim ngẩng đầu lên.
“Chị ạ, em… bảy năm rồi… đây là lần đầu tiên…”
“Không cần biện minh đâu! Cô đến Seoul để lại làm thế này hả? Chồng cô hiện giờ thế nào mà cô lại có thể làm cái việc như thế này, hả?”
“Em làm sao thế?”
Myeong Woo ngắt lời Yeon Sook.
“Anh hỏi tại sao em lại thế ư? Chẳng lẽ em không có quyền nói như vậy với cô ta sao? Chẳng lẽ em không được hận thứ đàn bà đã làm thay đổi cả cuộc đời em hay sao?”
Yeo Kyeong mở to mắt ngạc nhiên. Cần cổ Myeong Woo vừa dựng thẳng lên thoắt chốc gục xuống như bị rút hết sức lực. Anh cúi đầu đưa tay vò vò mái tóc.
“Tôi hỏi cô đến Seoul khi nào?”
Yeon Sook hạ giọng hỏi lại.
“… Khoảng mười ngày trước ạ.”
“Bây giờ cô đang ở đâu?”
“Em vẫn chưa tìm được chỗ ở.”
“Không phải cô vẫn chưa tìm được mà thực ra là cô đang ở đây, đúng không? Nếu không thì chắc vẫn chưa làm được thủ tục ly hôn với con người đang ngồi trong tù kia chứ gì. Tại sao biết là tôi đến mà cô vẫn thản nhiên ngồi đây được hả? Tại sao lại có người mặt dày đến thế?”
“Chị à, chúng em… Chị đừng như vậy. Em không làm điều gì có lỗi với chị cả. Đều là những chuyện rất lâu rồi mà. Sao chị lại đối xử với em như vậy?”
Eun Rim nói với giọng khẩn cầu. Gương mặt Yeon Sook thoáng hiện ra nụ cười mỉa mai.
“Tại sao tôi lại như thế à? Đều là chuyện của ngày xưa? Cô không làm gì sai à? Cô tưởng tôi tha thứ cho cô rồi sao? Sau khi hai người biến tôi thành con ngốc thế này? Khi chúng ta còn ở phường Garibong tôi đã hỏi rồi đúng không? Tin đồn hai người có quan hệ với nhau là thật hay giả. Lúc đó cô đã trả lời rằng giữa hai người chỉ là tình đồng nghiệp. Bấy giờ tôi đã tự trách bản thân rất nhiều. Hóa ra tình đồng nghiệp lại có thể thân thiết, coi trọng và quyến luyến nhau đến mức bị người khác nghi ngờ như vậy. Đúng vậy, phụ nữ có chồng mà như thế được sao? Tôi không biết gì cả cho đến tận lúc kết hôn. Mọi người bàn tán gì tôi cũng không tin. Nhưng đến một ngày tôi phát hiện ra mình đang sống với khúc gỗ. Phải rất lâu sau tôi mới biết được những gì cô và anh ta đã làm. Tình đồng nghiệp của hai người thật vĩ đại… Hai người không chỉ hủy hoại cuộc đời của một hai người đâu. Hai người bỏ đi như thế là xong sao? Chúng tôi đặt hy vọng vào các người để rồi nhận được sự bỏ rơi sao? Các người có biết không hả? Các người bỏ đi thì các người biết được sao?”
Yeon Sook bật khóc. Có lẽ cô đã khóc từ lúc bật ra hai tiếng “hy vọng”, từ lúc cô nói mình vẫn đặt hy vọng vào anh. Ánh mắt Eun Rim đờ đẫn dán chặt vào bức tường bên kia. Myeong Woo từ từ ngẩng đầu lên. Người ta vẫn bảo con người một khi đã trắng tay thì chẳng sợ gì nữa cả. Yeo Kyeong đứng lên lạch cạch thu dọn hộp đựng cơm. Ánh mắt Myeong Woo di chuyển theo từng động tác của cô. Nhưng ánh mắt đó vẫn đờ đẫn vô hồn.
“Em về trước đây. Đến giờ em phải đi rồi. Anh Myeong Woo, lát nữa anh gọi cho em nhé.”
Yeo Kyeong đóng cửa lại bỏ đi. Bầu không khí nặng nề một lần nữa bao trùm lên ba người. Nếu Yeon Sook là người nhanh nhạy tinh ý một chút, hẳn sẽ nhận ra đối thủ cần chiến đấu. Không phải Eun Rim mà là Yeo Kyeong. Cũng không hẳn, nếu là Yeon Sook của ngày thường, chắc chắn cô sẽ dễ dàng nhận ra ngay, nhưng tình huống của cô lúc này quả là bất lợi.
“Giờ thì anh đừng nghĩ sẽ được gặp lại Myeong Ji nữa.”
Không biết Yeon Sook nghĩ gì mà tự nhiên cô đứng bật dậy và nói vậy.
“Thay vì để con bé nhớ tới một người bố xấu xa như anh, thà cứ coi như bố nó chết rồi còn hơn.”
Yeon Sook lật tấm chăn đang đắp trên người Myeong Ji ra. Bấy giờ, Myeong Woo đang ủ rũ ngồi trên ghế mới vội vã đứng bật dậy giữ tay Yeon Sook lại. Anh vô cùng giận dữ.
“Con bé đang ốm. Tôi bảo nó đang ốm.”
“Ốm thì sao! Nếu nó có chết vì tiêu chảy cũng chẳng liên quan gì đến anh!”
Yeon Sook hét lên độc địa. Myeong Ji giật mình mệt mỏi mở mắt ra. Myeong Woo đang giữ tay Yeon Sook hạ giọng nói như van:
“Thôi được rồi… Anh sẽ đưa con bé về bằng xe của anh. Cứ cho rằng anh là kẻ xấu xa, đê tiện, có chết ngay ở đây cũng đáng, nhưng con bé đang ốm. Trước tiên để anh đưa con bé về nhà yên ổn đã. Mẹ Myeong Ji, anh xin em đấy.”
Yeon Sook trước đó hung hăng là thế, nghe Myeong Woo nói xong cũng thả lỏng người, để cho anh bế Myeong Ji. Cánh tay con bé nằm gọn trong vòng tay anh, đầu ngả vào vai anh. Con bé he hé mắt nhìn lướt qua Eun Rim rồi lập tức nhắm chặt lại. Eun Rim đứng đó, thẫn thờ nhìn hai người từng là vợ chồng ôm con ra khỏi phòng.
Myeong Woo đi trước, Yeon Sook theo sát sau anh. Nhưng cô vẫn ngoái lại nhìn phía sau thêm lần nữa.
“Đồ đàn bà xấu xa, chồng còn đang ngồi trong tù mà lại làm ra chuyện này! Mày sẽ bị trời phạt.”
Eun Rim chết lặng tại chỗ. Đến lúc này, Myeong Woo đã gần như bất lực trước những lời chì chiết của Yeon Sook, anh chỉ lén quay lại nhìn lúc đóng cửa. Eun Rim tiến lại gần giường. Cô đặt hai tay lên đúng chỗ Myeong Ji vừa nằm, như thể muốn cảm nhận hơi ấm của con bé.
Eun Rim ngồi uống rượu sô chu một mình. Ngoài cửa sổ, mặt trời mùa thu đang dần lặn xuống. Myeong Woo bước vào căn hộ, treo chùm chìa khóa lên móc treo cạnh cửa ra vào và ngồi xuống đối diện với Eun Rim. Đã có một chai rượu cạn đặt trên bàn. Myeong Woo cũng chẳng còn sức để nhìn Eun Rim nữa. Hình như hôm nay là lần đầu tiên anh thấy một ngày dài như vậy.
“Yeo Kyeong có gọi điện đến. Ba cuộc thì phải. Cô ấy bảo anh gọi lại cho cô ấy.”
Eun Rim vừa nói vừa giơ cốc rượu lên mời Myeong Woo. Myeong Woo cúi đầu xuống. Eun Rim rụt tay lại và tự rót rượu vào cốc.
“Em xin lỗi. Em cũng biết phải nghĩ đến sức khỏe. Nhưng hôm nay em rất muốn uống rượu. Em xin lỗi anh.”
Nói xong, cô cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình sắc lẹm. Eun Rim hơi hé môi. Kiểu hé môi nửa như khóc nửa như cười.
“Myeong Ji sao rồi ạ?”
“… Ừm, nó không sao.”
“Còn chị Yeon Sook?”
Ánh mắt hai người chạm nhau. Eun Rim giơ một tay che nửa mặt, vuốt từ trên xuống dưới.
“Yeon Sook trở nên nhạy cảm quá. Trước đây chị ấy không phải người như thế. Em ghét việc lên Seoul rồi gặp lại những người quen cũ. Mọi người vẫn thế. Giống như thể chỉ thấy em vậy.”
Myeong Woo cũng nghĩ vậy. Đúng lúc đó chuông điện thoại reo. Myeong Woo nhấc ống nghe lên. Là Yeo Kyeong.
“Em đây.”
“…”
“Là em, Yeo Kyeong. Anh có đang nghe không thế?”
“Có, anh đang nghe.”
Myeong Woo trả lời. Anh khá mệt mỏi nên âm sắc cũng có phần gắt gỏng.
“Anh nghĩ ai mới là người được tức giận ở đây?”
“Yeo Kyeong à, bây giờ anh thực sự rất mệt.”
“Em cũng mệt mỏi lắm. Em gọi cho anh đến ba lần rồi. Sao anh không gọi cho em? Chị Eun Rim không nhắn lại với anh à?”
“Anh vừa về đến nhà.”
“Vâng, và anh đang định gọi điện đúng không? Vừa đúng lúc anh đang cầm máy định gọi cho em đây đúng không?”
“Sao đến cả em cũng như vậy? Lát nữa chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện.”
“Em chỉ muốn biết tại sao anh không gọi điện cho em.”
“Anh vừa bảo rồi còn gì, anh mới về đến nhà.”
Anh hơi cao giọng. Hai người rơi vào im lặng.
“Lúc nào anh cũng lớn tiếng như thế. Được thôi. Anh cho em nói một câu thôi. Anh không hề gọi điện cho em. Đêm qua lúc tạm biệt, em có dặn sáng nay anh gọi điện cho em, nhưng anh không hề gọi. Anh đừng nghĩ em định bắt bẻ. Em chỉ lấy ví dụ gần đây nhất cho những gì mà em đã cảm nhận được từ trước đến giờ. Đúng thế, giờ thì em hiểu rồi. Để em đoán xem tại sao anh lại không gọi cho em nhé? Chính là vì anh không hề muốn gọi điện cho em.
Không phải vì anh đang đi trên đường cao tốc Kyeong In thì đột nhiên bị một chiếc xe tải húc đuôi, sau đó anh được đưa thẳng đến phòng cấp cứu, bất tỉnh nhân sự, không thể cung cấp bất cứ thông tin gì, cảnh sát chỉ có thể dựa vào chứng minh thư của anh để lấy địa chỉ nhà và gọi điện về nhà anh, nhưng nhà anh không có ai, điện thoại cũng ở chế độ trả lời tự động. Cũng không phải vì đột nhiên cảnh sát đột nhiên cầm theo lý lịch tư pháp của anh từ đời thuở nào đến tuyên bố bắt anh nên giờ anh đang ở phòng giam không liên lạc lại được. Anh không gọi chỉ vì anh không muốn gọi mà thôi. Bây giờ thì em đã hiểu. Em nói đúng rồi phải không?”
“Yeo Kyeong à.”
“Vâng. Em là Moon Yeo Kyeong đây. Eun Rim cũng ở đó phải không? Giờ chị ấy đang làm gì? Chắc là chị ấy đang nghe cuộc đối thoại của anh và em đúng không? Hóa ra nguyên nhân khiến anh ly hôn là do chị ấy. Anh sợ cái gì vậy? Sợ nếu anh nói thật với em rằng người phụ nữ tên No Eun Rim ấy không đơn thuần là em gái của bạn thân anh thì em, Moon Yeo Kyeong, sẽ lấy đôi giày cao gót đang đi mà đập vào đầu anh cho anh tỉnh ra ư?”
“Em uống rượu đấy à?”
“Không. Em không rảnh vậy đâu. Em không ngốc mà từ bỏ công việc để tranh giành tình yêu với người khác. Chà, bây giờ mới là câu mà em muốn nói nhất. Em không sao hiểu được hai người. Mối quan hệ của hai người quá phức tạp và không bình thường. Hình như chính hai người cũng làm tổn thương nhau theo một cách khác người, hơn nữa cả hai đang bị trói chặt với nhau bởi quá khứ. Em không muốn chen vào đó đâu. Em vẫn còn trẻ, cũng không có quá khứ phức tạp như thế. Cảm giác của em khi chứng kiến vợ cũ của anh lăng mạ người yêu cũ của anh hôm nay thế nào thì giờ cũng không quan trọng nữa. Chỉ là hiện tại em dần thấy chán ghét anh. Những người xung quanh anh, cách nghĩ, việc làm của họ… Em đều ghét cả… Thật bẩn thỉu… Em nói xong rồi. Anh có gì muốn nói với em không?”
“…”
“Em hỏi anh có gì muốn nói với em không?”
“… Anh sẽ gọi lại sau. Về việc ngày hôm nay, anh xin lỗi.”
Trước khi anh nói hết câu, điện thoại đã bị dập một cách phũ phàng. Myeong Woo ngồi thừ ra một lúc, trên tay vẫn cầm điện thoại. Rồi dường như cảm nhận được ánh mắt Eun Rim từ phía sau, anh chợt quay lại và bắt gặp Eun Rim cụp vội mắt xuống.
“Ngày mai em sẽ rời khỏi đây. Vừa nãy em đã gọi được cho gia đình người dì rồi.”
Myeong Woo không nói câu nào, tiến lại bàn làm việc và mở máy tính lên. Những lúc như thế này, nếu có việc gì để làm có khi mọi chuyện lại dễ giải quyết hơn. Nhưng hiện tại Myeong Woo chẳng có việc gì làm. Anh đang nghĩ có nên nhận việc mà người em khóa dưới mới giới thiệu cho không. Đó là công việc chuyển thể các kịch bản phim được trình chiếu trên truyền hình thành tiểu thuyết. Mặc dù đó không phải công việc anh muốn nhưng nó còn tốt hơn nhiều so với việc cứ ngồi không trước bàn như thế này. Anh tắt máy tính đi và lấy hai tay vò đầu. Nghe sau lưng âm thanh nghẹn ngào như tiếng nấc, anh cũng không quay người lại.
Eun Rim nói đúng. Tầt cả mọi người đều trở nên yếu mềm và nhạy cảm hơn. Cả Yeon Sook và Eun Rim. Eun Rim vốn không phải người phụ nữ yếu đuối như thế, cô không phải người tự làm khổ bản thân bằng cách ngồi đó uống rượu sô chu một mình. Và hơn hết, những gì Yeo Kyeong nói lại càng đúng. Họ đã dùng quá khứ phức tạp để duy trì mối quan hệ không bình thường này, đồng thời cũng đang giày vò nhau theo một cách không giống ai. Thật là nực cười. Yeo Kyeong đã đúng. Anh lấy hai tay bưng mặt.
Cá Thu Cá Thu - Gong Ji Young Cá Thu