Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Tác giả: Gong Ji Young
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1703 / 40
Cập nhật: 2017-10-26 10:51:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Những Khoảng Buồn Nơi Ký Ức.
ôi đã từng đọc ở đâu đó một tác giả viết rằng: thà cứ yêu đi rồi bị tổn thương còn hơn không yêu nên không phải chịu tổn thương.
Có lẽ tác giả viết câu đó chưa từng yêu bao giờ. Vì nếu là người đã từng yêu, đã một lần trải qua cảm giác tất cả mọi thứ đều kết thúc, chắc sẽ không bao giờ viết ra những câu như vậy.
Nếu có ai hỏi, tôi sẽ trả lời thế này:
Nếu chỉ được yêu một lần trong đời, và tình yêu ấy được định trước bằng kết cục bi thảm, tôi sẽ không bao giờ chọn yêu.
Tôi sẵn sàng sống mà không biết đến tình yêu.
– Trong nhật ký để lại của No Eun Rim,
tháng 2 năm 1988.
Anh xúc một thìa đầy cà phê bằng chiếc thìa vẫn dùng để khuấy cà phê rồi tra thêm nước vào cốc. Sáng nào cũng vậy, việc đầu tiên anh làm là nghe nhạc và pha cà phê. Anh sẽ vừa hút một điếu thuốc vừa tận hưởng cà phê len lỏi vào từng ngóc ngách trong căn hộ đầy sách của mình, sau đó mới chuẩn bị làm việc, một ngày của anh luôn bắt đầu như thế.
Trong khi anh đun nước pha cà phê thì Eun Rim đi ra từ phòng tắm sắp xếp những vật dụng vệ sinh cá nhân vào trong túi. Anh ấn nút máy pha cà phê và ký ức ngày xưa bất chợt ùa về. Đó là thời Eun Rim luôn luôn để bàn chải đánh răng trong túi. Luôn mang theo bàn chải đánh răng còn được hiểu là biểu hiện của việc không thể ở đâu đó lâu dài. Ở bất kỳ đâu và bất cứ khi nào, bàn chải đánh răng chính là vật dụng tối thiểu để chúng ta chăm sóc bản thân cho ra dáng một con người. Và một Eun Rim ba mươi hai tuổi vẫn có thói quen mang bàn chải đánh răng theo mình.
Hôm qua, lần đầu tiên sau bảy năm họ lại cùng ngủ chung trong một căn phòng. Đương nhiên là Eun Rim ngủ trên giường còn anh ngủ trên xô pha. Anh đã bế Eun Rim từ xô pha lên giường còn anh ngủ trên xô pha. Anh biết rõ Eun Rim hễ giật mình tỉnh giấc giữa đêm sẽ không thể ngủ lại được. Nhưng dù chính mình đã khiến cô tỉnh giấc, anh vẫn không nói với cô một lời nào suốt đêm. Trong bóng đêm, Eun Rim thì thào bằng giọng rất nhỏ: “Anh Myeong Woo, anh ngủ chưa?” Nhưng anh không đáp. Không hiểu sao anh cho rằng mình không nên đáp lại. Đến mãi gần sáng anh mới chợp mắt. Khi tỉnh dậy đã thấy Eun Rim đứng bên cạnh cửa sổ.
“Em ngủ được không?”
Anh quay lại và hỏi. Chắc vì mới rửa mặt nên nét mặt Eun Rim rất rạng rỡ.
“Có ạ. Tại em mà anh thấy không thoải mái đúng không?”
“Không… Em muốn ăn sáng trước, hay là uống một cốc cà phê?”
“Cho em cà phê đi!”
Eun Rim cười tươi tắn. Cô khoanh tay nhìn khắp căn phòng một lượt. Đầu óc Myeong Woo cũng cùng rà lại căn phòng Eun Rim đang quan sát. Cạnh cửa sổ là chiếc giường đơn, trên đầu giường treo một bức tranh, kế đó là bàn làm việc, giá sách… Myeong Woo sực nhớ ra trên giá vẫn còn rất nhiều sách về chủ nghĩa Marx. Đây rõ ràng là một việc kỳ lạ. Từ sau khi chuyển lên Seoul, bắt đầu công việc chấp bút viết tự truyện cho người khác, anh chưa từng một lần mở lại những cuốn sách này. Vậy mà sau năm đợt chuyển nhà, lần nào anh cũng phải chọn ra sách vở không dùng để bỏ bớt, anh lại chưa hề bỏ đi một cuốn nào trong số sách chủ nghĩa Marx đó. Chính anh cũng không lý giải được nguyên do. Chúng luôn được cột bằng dây thừng xếp gọn trong thùng để chuyển đi và rồi đến khi dỡ đồ đạc lại lần lượt được xếp ngay ngắn lên giá sách.
Myeong Woo cầm hai cái cốc treo trên bồn rửa lên săm soi xem chúng có bám chút bụi nào không rồi mới rót cà phê vào cốc.
“Cô gái hôm qua là người anh đang hẹn hò à?”
Có lẽ do Eun Rim đi qua bàn làm việc đến trước giá sách xem cuốn nọ cuốn kia, trông thấy bức ảnh chụp chung với Yeo Kyeong bên bờ biển đặt trên bàn, nên giờ lên tiếng hỏi.
“Ừ.”
“Trông cô ấy khá hoạt bát. Cũng có vẻ nhạy cảm.”
“Thế à?”
Anh trả lời ngắn gọn.
“Hai người trông rất đẹp đôi.”
Đến lúc này Eun Rim mới thôi lật sách và quay mặt về phía anh. Cô ấy muốn biết điều gì nhỉ? Anh cười gượng gạo, rót cà phê đã đun vào cốc.
“Anh phải tái hôn chứ?”
“Em uống cà phê đi!”
Anh nói lảng sang chuyện khác, đặt cốc cà phê lên bàn, Eun Rim bước đến bên xô pha nhận lấy cốc cà phê anh đưa, tay kia chìa ra trước mặt anh một quyển sách. Anh đón lấy. Đó là quyển sách viết về nhận thức luận của một học giả người Nhật, trang bìa được minh hoạ bằng bức ảnh cây kim dài đang thêu những đường nét tinh tế.
Anh chầm chậm lật từng trang sách, trong đó có những chữ anh dùng chì gạch chân, có chỗ còn ghi chú, bên trên nét chữ thanh thoát có cả vết dánh dấu đỏ bằng loại bút mực dùng để ký. Đó là một trong những cuốn sách anh yêu thích nhất, cũng là cuốn anh dùng làm tài liệu khi dạy cho các đàn em khoá dưới. Anh như thả mình vào dòng hồi tưởng lạ lùng, vô thức lật thêm vài trang nữa.
Ở trang cuối ngay trước bìa sau có đoạn viết:
Ôi chúng tôi cũng muốn là bầu trời.
Không phải với những đám mây đen nặng trĩu
mà là một bầu trời xanh.
Ở đó con người biết sống vì nhau.
Chúng tôi muốn một thế gian như thế.
Park Noo Hae, trích “Bầu trời” trong Sáng sớm của lao động
“Hồi ấy những câu này cứ như là trong sách thánh ấy.”
Họ nhìn nhau cười. Giống như đôi tình nhân cùng dạo bước trong rừng, phát hiện trên thân cây nào đó vẫn còn lời thề ước yêu đương được khắc khi họ còn trẻ.
“Liệu còn thế hệ nào lấp đầy giá sách bằng những cuốn sách tư tưởng như chúng ta không nhỉ?”
Anh bỏ hai viên đường vào cốc cà phê, vừa chầm chậm khuấy đều vừa nói.
“Và liệu có thể hệ nào biết rõ những cuốn sách này giờ đã chẳng để làm gì nhưng vẫn cứ giữ lại như chúng ta không chứ?”
Eun Rim nghe vậy quay lại nhìn anh, cùng bật cười vui vẻ.
“Hồi năm nhất đại học, em đang đọc tiểu thuyết của Hesse thì bị một anh khoá trên khoa chúng ta đi qua trông thấy, giáo huấn cho một bài. Anh ấy hỏi tại sao em lại có thể đọc được tiểu thuyết lãng mạn như thế. Em đáp lại luôn: Anh chưa đọc thì làm sao biết nó có lãng mạn hay không. Nếu anh đọc rồi mà thấy nó lãng mạn thì em sẽ dừng đọc ngay. Hễ có thời gian là em với anh ấy lại tranh luận.”
“Hồi đó là vậy mà.”
Hai người cùng ngồi ôn lại những câu chuyện cũ, vừa nói vừa cười như những người bạn lâu ngày mới gặp nhau. Đã rất lâu rồi. Đúng là đã rất lâu rồi anh không liên lạc với bạn bè, hay bạn học đồng khóa.
“Bây giờ người ta chẳng thể nào biết từng có thời kỳ chỉ vì một cuốn tiểu thuyết mà căng thẳng thần kinh đến thế đâu. Ngay cả em cũng chỉ còn nhớ loáng thoáng…”
“Ừ. Hồi đó đúng là đã như thế.”
“Anh khoá trên kia hễ có thời gian là lại bám lấy em lải nhải. Em có nhìn thấy những người bị kéo đi ở đằng kia không? Em có nhìn thấy những ngôi mộ ở Gwangju không? Em thấy những người cầm súng kia chứ? Có những người phải đổ máu, làm việc quần quật suốt đêm cả tháng trời cũng chỉ nhận được khoản tiền ít ỏi không đủ sống. Vậy mà em mua một cái váy đắt tiền như thế, em không cảm thấy xấu hổ hay sao? Chẳng biết anh Eun Cheol có nên lo lắng như vậy về đứa em gái như em không nữa? Thế nên với anh em, em vẫn giả vờ như không biết. Chỉ có cái anh kia cứ gặng hỏi mãi. Đúng vậy! Đúng như anh nói ấy, cái thời đó là như vậy mà. Nhưng những điều đó làm thay đổi cuộc đời em như thế nào chứ? Khi người đó phát động đảo chính, em vẫn đi học đều ở trường, khi người đó trở thành tổng thống, em mới vượt qua kỳ thi đại học. Khi người đó giết người ở Gwangju, tàn sát những người có chung dòng máu với chúng ta thì em đang gói ghém cơm cuộn, trái cây, nước quả với cả gà rán cùng mọi người trong gia đình đi dã ngoại. Bố em là giám đốc của một công ty nhỏ, cũng phải chịu khủng hoảng tất yếu trong quá trình xã hội đi lên chủ nghĩa tư bản. Nhưng, tất cả những điều ấy liệu có ảnh hưởng gì đến cuộc đời em không nhỉ?
Không phải vì có kẻ thù độc ác xuất hiện trước mắt người ta mới bắt đầu một cuộc chiến. Đúng thế. Nếu nhà độc tài bớt độc tài đi một chút, nếu lịch sử loài người chỉ phát triển theo hướng tiến lên thì đảo chính đã chẳng xảy ra. Dẫu vậy, cũng không thể quy hết trách nhiệm cho chuyện đó được. Mọi người ai cũng đau đớn khổ sở. Người thì bị lôi đi, người thì bị giam cầm, người thì biến mất. Nhưng chẳng có kẻ ngốc nghếch nào lại đau khổ nhất thời mà thay đổi cả cuộc đời mình cả. Cũng chẳng phải vì thế mà em đi đến quán cà phê lại không uống cà phê, chỉ cứ đòi nước lọc…
Nhưng, kỳ lạ là sau khi nghe về chủ nghĩa Marx từ anh Eun Cheol, em đã đi tìm anh khoá trên kia. Em bảo em muốn học. Và đợi em hiểu kỹ hơn, đến lúc đó hãy lại quyết đấu. Lúc đó là mùa đông năm nhất đại học, giờ nghĩ lại em thấy mình thật quá ngây thơ.”
Eun Rim cười, một tay vẫn cầm cốc cà phê. Dù chỉ trong thoáng chốc nhưng anh cảm thấy mình đang được nhìn thấy khuôn mặt cô khi xưa. Khuôn mặt anh vẫn hằng tìm kiếm bấy lâu. Myeong Woo gật đầu, thầm nghĩ thời đó đúng là như vậy. Trong sâu thẳm trái tim mình, anh bỗng thấy tê dại. Một cảm giác thật lạ lùng. Bất ngờ hơn nữa, đó dường như là một dạng ghen tuông. Anh ghen tị vì đôi mắt nước Nga kia bỗng sáng rực lên khi nhắc về người anh học khoá trên. Anh không ngờ mình vẫn còn cảm giác này. Anh cứ ngỡ rằng trong anh đã chẳng còn, dẫu chỉ là chút cảm xúc mơ hồ, dành cho cô nữa. Myeong Woo ngậm một điếu thuốc hòng che giấu vẻ ngỡ ngàng.
“Anh khoá trên hiểu lầm rằng em đã thừa nhận chủ nghĩa Marx như một chân lý… Nhưng sự thật không phải vậy. Em thấy cái người tên Marx đã đặt ra một hệ tư tưởng chi phối cả nửa thế giới ấy giống như một kẻ ngốc vậy. Đó mới là điều thu hút em ở Marx.”
“Giống một kẻ ngốc?”
Anh hỏi.
“Đúng vậy. Và cả bạn ông ấy, Engels nữa. Họ đã làm những điều vô nghĩa còn gì. Họ không phải là người lao động nhưng lại tìm hiểu tại sao người lao động khổ sở như vậy. Đó là điều duy nhất em đồng tình với họ. Em thấy thích họ vì họ đã suy nghĩ, đã băn khoăn tìm tòi về những vấn đề mà đáng lẽ ra họ chẳng cần quan tâm. Cuộc sống là phải như thế. Gặp được người nhiều tiền, lại biết cuộc đời dù sao cũng chỉ là thống khổ như Engels, cùng nhau uống rượu nho lên men, tranh luận về Hy Lạp cổ, cùng so tài về hiện thực học bằng câu từ lưu loát… như vậy chưa đủ thú vị hay sao? Thừa sức viết thành mấy cuốn sách và hẳn cuốn nào cũng sẽ được đón nhận cho mà xem. Tuy nhiên… vấn đề là họ cứ như Chúa trời vậy. Cũng giống kẻ ngốc nữa. Chúa Jesus từng tin rằng Thượng đế sẽ không bỏ rơi mình, nhưng trong những giây phút cuối cùng trên cây thánh giá, ông ta lại kêu gào chất vấn Thượng đế sao nỡ bỏ rơi mình. Em đã từng suýt nghi ngờ liệu ông ấy có phải ngụy quân tử không đấy… Cả đàn anh khoá trên của em cũng vậy. Các anh ấy sống cuộc sống như những nhà truyền giáo nhất định phải đi đến vùng đất hẻo lánh xa xôi nào đó. Anh đã xem phim The Mission chưa? Nhân vật trong phim leo lên thác nước rồi bị chết, rơi từ trên thác xuống, đức cha sau khi chôn cất thi thể của người bạn đó lại tiếp tục leo lên vách đá… Rốt cuộc họ tin vào điều gì? Đức tin của họ phải sâu nhường nào mới có thể làm ra những việc dũng cảm và mù quáng đến thế? Các đức cha đã được Chúa trời hứa hẹn sẽ đón họ nơi cửa Thiên đường nhưng chúng ta thì chẳng có đức Chúa nào cả… Nếu có đi nữa thì cũng chỉ là nghèo nàn, tra tấn và ngục tù mà thôi… Suy nghĩ đó cứ đeo bám em… Em cũng không rõ nữa. Em vốn dĩ chỉ làm theo những gì các anh chị đi trước chỉ dẫn, tư tưởng hành động đều phi khoa học, nhưng lại bị thu hút bởi những thứ đó. Sau khi tiếp xúc với những người tưởng chừng hâm hâm dở dở ấy, chỉ cần nghe thấy những từ như tự do, hay lịch sử thôi cũng làm em rơi nước mắt.
Hoá ra con người cũng có thể sống không chỉ vì chính bản thân mình. Hoá ra con người cũng có thể sống vì người khác, vì cộng đồng. Em từng nghĩ rằng được sinh ra làm người thật vĩ đại biết bao, suy nghĩ đó cũng thật phi khoa học nhưng đã khiến em rất xúc động. Mà anh trai em…”
Eun Rim đang nói thì ngừng lời, với lấy bao thuốc lá. Anh bật chiếc bật lửa vẫn cầm trên tay và châm thuốc cho cô.
“Sau khi bị bắt rồi được thả về, anh trai em trở nên rất lạ lùng, từ lúc đó hiện thực mới ập đến. Từ lúc đó, mối hận thù và sợ hãi của phần con trong em bắt đầu xuất hiện. Tuy nhiên đôi lúc em vẫn nghĩ đó chưa phải là tất cả. Điều làm em lay động, níu kéo em, khiến em không thể dừng bước không hẳn chỉ là nỗi hận thù và sợ hãi… Em cứ nghĩ mãi, đó rốt cuộc là gì? Là gì đã khiến các anh khoá trên cắm đầu leo lên vách đá, là gì đã khiến anh em hoá điên… Còn em, em thì lạc mất anh Myeong Woo và phải ở lại đó quá lâu… Như thế lẽ nào cũng là phi khoa học ư… Vì là phi khoa học nên em đã bị mấy đàn em khoá 86, 87 phê phán nhưng em vẫn muốn thử tìm lời giải đáp. Rốt cuộc đó là gì?”
Eun Rim ngẩng đầu lên. Myeong Woo nghĩ Eun Rim đã ở lại lâu hơn bất cứ ai. So với tiền bối Myeong – người luôn tư duy khoa học, so với anh – người luôn tự phụ về lô gích và lý trí của mình, so với các đàn em khoá dưới luôn phê phán cô phi khoa học, thì Eun Rim đã ở lại đó một mình lâu hơn tất cả. Và giờ đây Eun Rim đang bảo đó không phải lỗi của anh trai cô.
“Mùa đông năm ngoái, khi ngồi ở hội quán lúc mọi người ra về hết, bỗng nhiên em lại nghĩ, điều làm cho chúng ta không thể rời xa, thứ đã níu kéo chúng ta lại nơi đó chính là… niềm tin về con người.”
Eun Rim nhìn anh với đôi mắt đen láy. Dù chỉ trong chốc lát nhưng có vẻ cô đã bị mê hoặc bởi những lời mình đang thốt ra.
“Không hiểu sao em… đã từng mơ về Utopia. Có phải vì không tồn tại trên đời nên tên nó mới là Utopia không? Ở thế giới tốt đẹp gán cho xã hội chủ nghĩa mà không ngờ rằng điều đó chỉ có thể hoàn thành trong mơ. Em từng tin rằng tất cả rồi sẽ thành hiện thực. Một niềm tin chắc chắn. Nhưng cho đến giờ… cho đến tận giờ… em vẫn còn thấy mơ hồ trước những điều ấy.”
Khó khăn lắm Eun Rim mới nói hết, rồi cụp mắt xuống. Anh lặng lẽ ngậm điếu thuốc trong miệng. Eun Rim khịt khịt mũi, lại ngẩng đầu lên.
“Em nói chuyện xưa quá rồi phải không?”
Anh không trả lời.
“Lạ thật đấy. Gần đây cứ mỗi khi gặp ai đó em lại nghĩ đến chuyện này. Hồi còn đi học, có một hôm vào giờ thể dục em quên mang đồng phục thể thao. Tuy thế, em vẫn phải đi giày tập và ra sân vận động đứng. Đương nhiên em cũng bị mắng đôi chút. Cảm giác tất cả đều mặc đồng phục thể thao màu tím còn mỗi mình em mặc đồng phục đen thắt cà vạt trắng ấy, lạ lắm nhé. Ở trong lớp, khi tất cả mọi người mặc đồng phục mà có một số người mặc đồ thể thao thì không sao. Nhưng tại sao em mặc đồng phục đứng lẫn trong các bạn mặc đồ thể dục lại có vẻ lạc lõng thế chứ.”
Eun Rim nở nụ cười gượng gạo, rồi cắn môi không nói gì thêm. Vẻ mặt cô lúc này chẳng khác nào đang mặc đồng phục trong khi mọi người đều mặc đồ thể thao vậy.
“Giờ anh đang làm gì?”
“… Anh viết văn.”
“Viết gì cơ? Tiểu thuyết ư?”
Anh lắc đầu, châm điếu thuốc. Eun Rim quay lại nhìn giá sách của anh, tiếp tục lên tiếng với khuôn mặt rạng rỡ.
“Em nhớ có lần anh kể thời đại học từng được nhận giải thưởng văn học. Giáo sư, cũng là nhà phê bình văn học được chỉ định làm giám khảo lần đó đã khen anh hết lời.”
“Anh đang viết thể loại khác. Nó giống như tự truyện vậy. Không phải về anh mà về người ta…”
Anh nói bằng giọng giễu cợt, tựa hồ như không muốn kéo dài chủ đề này thêm. Gương mặt Eun Rim lộ vẻ ngạc nhiên.
“Vậy là… anh viết về những người nổi tiếng ư?”
Cô hỏi khá dè dặt.
“Ừm, có thể coi là vậy. Anh viết tự truyện về những con người giỏi giang thời nay. Những người giàu có trong xã hội tư bản chủ nghĩa, những người chiến thắng, những người ban đầu không hề nghĩ rằng mình lại giàu có và thành công như vậy. Nếu nói theo kiểu của em thì đó là những người chưa bao giờ ngu ngốc cả.”
Khuôn mặt Eun Rim dần dần cứng lại. Anh không nói trong số đó có giám đốc công ty điện tử Bongrim. Nhưng bỗng dưng anh thấy có cảm giác nhục nhã mắc nghẹn trong cổ họng. Anh nhớ lại lúc tiến hành phỏng vấn, biết được giám đốc công ty Bongrim chính là Jeong Bong Chul.
Hình ảnh Eun Rim khi đó cũng hiện ra trước mắt. Hồi ấy cô đến gặp anh trong bộ quần áo bảo hộ màu tím nhăn nhúm vì mặc suốt cả ngày, đôi chân sưng tấy lên do phải làm công việc hàn chì nặng nhọc. Eun Rim cắn môi đặt cốc cà phê xuống.
Cả anh và cô đều rơi vào khoảng im lặng. Eun Rim ho khẽ, lại nhìn một lượt quanh phòng. Một khung ảnh nhỏ bằng nửa bàn tay ở đầu giường đã thu hút sự chú ý của cô. Eun Rim đứng lên tiến lại gần chiếc khung ảnh. Cô cầm nó lên và nhìn hồi lâu.
“Con bé giống anh quá! Giống anh thật đấy. Chị Yeon Sook thật khéo sinh. Sinh được một đứa bé đáng yêu thế này.”
Anh không hề quay lại nhìn Eun Rim.
“Em từng nghĩ sau khi kết hôn, chị Yeon Sook sẽ sinh con, liệu anh có lấy một chữ nào trong tên em đặt vào tên cho con anh không?”
Anh nhớ lại câu nói từ tuần trước của Eun Rim. Anh vẫn còn nhớ như in đôi mắt với hai đồng tử sáng rực lạ thường của cô, nhớ cả tâm trạng muốn ra sao thì ra của mình lúc đó.
“… Anh không nhớ Myeong Ji à?”
“Ừm. Mấy hôm trước anh vừa gặp. Một tháng anh gặp con một lần.”
“Chi Yeon Sook vẫn ổn cả chứ?”
Anh gật đầu. Không biết “vẫn ổn cả” nghĩa là thế nào nhưng cái gật đầu của anh ít nhất cũng có thể hiểu là vẫn khoẻ. Sau khi chia tay anh, nhờ sự giúp đỡ của một đàn anh khoá trên, cô ấy vào làm quản lý ở một hiệu sách trước cổng trường đại học nữ ở Bucheon, năm ngoái hình như đã mua lại cả cửa hiệu này. Myeong Woo cũng tăng tiền phụ cấp nuôi dạy Myeong Ji hằng tháng để phụ giúp cô. Trong hiệu sách có một phòng bếp, một phòng ngủ, có thể coi là một không gian tốt để nuôi dạy Myeong Ji. Dù sao không phải các cửa hàng khác mà là hiệu sách khiến anh cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
“Anh đã làm khổ mẹ Myeong Ji rất nhiều.”
Vốn không cần nói ra điều này nhưng anh vẫn nói.
“Cô ấy chắc phải ghét anh lắm. Yeon Sook giấu việc cô ấy mang thai Myeong Ji và ký vào đơn ly hôn cũng vì lẽ đó.”
“Chúng ta… Thì ra chúng ta đều phải chung sống với người căm ghét mình.”
Eun Rim lẩm bẩm. Anh ngỡ ngàng quay ra nhìn cô. Eun Rim lúc đầu cũng thoáng bàng hoàng nhưng cô ngay lập tức bật cười.
“Sao vậy? Anh Geon Seop không ưa em. Điều đó không phải quá rõ rồi sao? Tại em từng rắp tâm bỏ trốn cùng người đàn ông khác mà.”
“… Vì thế mà em không sinh con ư?”
Anh quay sang nhìn, Eun Rim cụp mắt xuống. Cô khẽ cười, như đang nói chuyện của người khác nhưng anh nhận ra toàn thân cô cứng lại.
Eun Rim đặt bức ảnh chụp Myeong Ji xuống và quay trở lại chỗ ngồi.
“Anh xin lỗi… Nếu câu hỏi đó làm em khó xử.”
“Không, em đã từng mang thai một lần, nhưng sau đó em bị sẩy thai.”
Anh biết mình đã lỡ lời, nhưng lời nói ra cũng như bát nước hắt đi không lấy lại được. Cô trầm ngâm rồi lại hút một điếu thuốc.
“Người ta bảo đó là bé trai. Em mang thai đến tháng thứ bảy nhưng cuộc đình công khi đó kéo dài quá.”
“Phụ nữ mang thai đến tháng thứ bảy, bụng to vượt mặt rồi có ai còn đi bãi công như em không? Cả việc bảo vệ cho quyền lợi của nữ công nhân sắp sinh bên công đoàn cũng không làm nổi à?”
Anh hỏi với vẻ hết sức bất mãn.
“… Khi đó em không thể thoát ra được.”
“Bị phong toả sao?”
“Không phải và không phải là như thế. Tình hình dần trở nên bất lợi với bọn em. Công ty ra sức thuyết phục mua chuộc, người rút khỏi cuộc bãi công ngày một nhiều, cuối cùng bọn em chỉ còn lại một nhóm nhỏ. Lúc đó em bắt đầu đau bụng và nghĩ rằng phải về nhà nghỉ ngơi một chút, nhưng đã không thể nữa rồi. Bên ban chấp hành có vẻ rất bối rối. Chị uỷ viên trưởng, trưởng nhóm đấu tranh, trưởng nhóm tuyên truyền, ai nấy đều rầu rĩ mặt mày. Cứ có người rút lui là tim họ lại đập chậm đi một nhịp. Vì thế em không làm sao mở lời xin về nhà được. Thiếu một người như em thì hoạt động cũng chẳng trở ngại gì… thêm một người như em mọi thứ cũng chẳng khác biệt cho lắm… Nhưng em muốn cho mọi người thấy, dù chỉ còn một người thì em vẫn ở lại. Điều đó biết đâu lại trở thành niềm an ủi cho những con người đang mệt mỏi và dần kiệt sức kia.”
“Thế mới bảo em ngốc.”
Eun Rim đột nhiên bật cười.
“Em giống con ngốc lắm hả? Đúng thật. Tất cả mọi người đều bảo vậy. Em đã quá cảm tính trong việc tiến hành cách mạng. Em cũng suy nghĩ về chuyện này nhiều lần. Để một người như em phát động phong trào, có phải chúng em đã thua ngay từ đầu rồi không. Ngay từ đầu vận động mọi người cùng tham gia đã là sai rồi. Nhưng đến giờ em cũng không dám chắc, nếu đặt em trở về vị trí cũ thì em có còn giống con ngốc nữa không.”
“Vì chuyện đó mà sức khoẻ em yếu đi à? Sẩy thai đối với một người phụ nữ là chuyện rất lớn đấy. Sau đó em có uống thuốc chứ?”
Anh dè dặt hỏi. Vừa nãy Eun Rim còn bật cười, vậy mà giờ lại cụp đôi mắt đen xuống khép hờ. Bầu không khí kỳ lạ chợt bao trùm lấy anh.
“… Không, chuyện đó… lâu lắm rồi. Chuyện của quá khứ… Đã bảy năm rồi.”
Ánh mắt Myeong Woo nhìn như đóng đinh vào gương mặt cúi gằm của Eun Rim. Lát sau, Eun Rim cũng ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt của anh. Đôi mắt, đẫm nước như khẳng định những gì anh đang nghi ngờ đều là sự thật. Khuôn mặt anh chợt tái nhợt đi còn Eun Rim chỉ biết cắn môi ngăn những giọt nước mắt.
“Em nói là bảy… năm…trước?”
“Sau khi từ Ulsan trở về em mới biết. Lúc đó em đang tổ chức công việc ở nhà máy, vợ chồng em khi đó đều cùng sống ở Ulsan nên đương nhiên em giống như đang mang thai đứa con của anh Geon Seop rồi. Ngày em được đưa từ hiện trường đình công vào bệnh viện, anh ấy cũng đến thẳng phòng cấp cứu, ký tên làm người giám hộ để em được vào phòng mổ. Anh ấy là một người tốt. Mọi người xung quanh đều động viên anh ấy, cử bảo anh ấy vất vả quá. Với ai anh ấy cũng trả lời là không sao, không sao.”
Eun Rim cười cay đắng. Anh không bao giờ tưởng tượng được lại có chuyện như vậy. Rất nhiều đêm anh thức trắng với Yeo Kyeong nhưng cô vẫn chưa có mang. Họ cũng không hề dùng các biện pháp tránh thai. Vậy mà chỉ trong một đêm Eun Rim đã mang thai. Có lẽ là do một mối duyên nào đó. Myeong Woo giữ chặt điếu thuốc lá trên tay. Những người có con đều biết, việc mất đi đứa bé trong bụng, hay giết chết đứa bé trong bụng có nghĩa là gì. Giống như thể Myeong Ji còn chưa ra đời đã bị nạo bỏ vậy. Có điều, vì chưa từng được thấy mặt đứa bé, nên cảm giác tội lỗi cũng bớt đi, nỗi ám ảnh ấy không khác mấy việc giết ếch mổ bụng đem ngâm rượu hoặc gói vào túi ni lông vứt thùng rác.
“Sau chuyện đó chúng em chỉ coi nhau như những người đồng chí tốt. À không, nói đúng ra thì cũng không phải đồng chí tốt, giống như hai người đồng chí vốn rất thân thiết nhưng rồi không còn được như thế nữa vậy. Anh Geon Seop ngày nào cũng chỉ biết có công việc và rượu chè. Chúng em không thể sống với nhau như những đôi vợ chồng bình thường khác mà chỉ như anh em thôi. Có lúc anh ấy uống rượu rồi nhào đến em, em đã định tiếp nhận anh ấy. Em còn mặt mũi nào mà từ chối anh ấy kia chứ. Nhưng đột nhiên anh ấy oà khóc rất to. Em cũng khóc theo. Chính em đã khiến cuộc đời của người đàn ông trẻ trung khoẻ mạnh kia trở nên bất hạnh… Anh ấy không có cách nào tha thứ được cho em nên mới phải chia tay. Mãi đến năm ngoái chúng em vừa ký vào đơn ly hôn thì anh Geon Seop lại phải vào trại.”
“Tại sao em không cho anh biết? Em đi rồi, rất lâu sau anh vẫn chưa kết hôn.”
Anh nặng nhọc hỏi. Bỗng nhiên máu nóng trong anh trào lên. Dù hôm đó họ không bỏ trốn cùng nhau nhưng sâu thẳm trong lòng anh chưa bao giờ vứt bỏ cô như một đôi giày cũ. Nếu mọi việc đến mức đó, ngược lại còn có thể giúp mọi người hiểu nhau hơn.
“Tại sao lại không nói? Phải rồi, tại sao lại như thế?”
Eun Rim lại đưa một điếu thuốc lên miệng ngậm. Máy pha cà phê đặt chế độ hâm nóng tự động bắt đầu đun lại. Myeong Woo cảm thấy có thứ gì đó đang sôi lên sùng sục trong chính lòng mình.
Tuy nhiên, ngay chính trong cơn nóng giận đó anh nhận ra câu hỏi của mình thực ngớ ngẩn biết bao. Sau khi trải qua một đêm cùng cô, sau khi hứa hẹn cùng nhau bỏ trốn, đến sáng ngày hôm sau chẳng phải chính anh đã bỏ cô lại như bỏ lại một đôi giày cũ hay sao. Nếu đổi lại là anh liệu anh có liên lạc hay không! Anh hiểu thực ra mình đang nổi giận với chính mình. Có gì đó bỗng trào lên, nghẹn lại nơi cổ họng, về chuyện bảy năm trước, về một đêm duy nhất, về những câu nói nghiệt ngã làm tổn thương cả hai, về tất cả những việc đã xảy ra trong quá khứ.
Hai người chìm trong im lặng nặng nề. Đó là một sự trầm lặng vừa đau đớn vừa rõ ràng như nước máy chảy ùng ục vào não tủy.
“Em nói chuyện này ra không phải để giày vò anh. Nếu đó là những ký ức mà chính em cũng chẳng làm chủ được thì chắc em đã không nói ra thế này đâu. Tất cả đều là chuyện đã qua rồi. Bây giờ em chẳng còn cảm giác gì nữa.”
Dù Eun Rim đã nói với giọng bình thản hết sức nhưng gánh nặng trong lòng anh vẫn không sao trút bỏ được. Hai người lại rơi vào im lặng. Mỗi khi ánh mắt họ giao nhau, Eun Rim lại thoáng mỉm cười, song chính điều đó làm anh thấy nghẹt thở như bị bóp cổ.
“… Em có thể tha thứ cho anh ư?”
“… Lúc đầu thì rất khó.”
Eun Rim cúi đầu xuống vờ như đang tập trung cắn mấy vết xước trên đầu ngón tay. Myeong Woo dụi tắt điếu thuốc trên tay và lại châm một điếu mới. Hai tay anh lúc này đang run run.
“Lúc đầu thì vậy. Nhưng về sau em nhận ra đó chỉ là sự bướng bỉnh của bản thân thôi, nên em đã không còn giận nữa. Nói thực thì, thật ra…”
Eun Rim thoáng mỉm cười. Vẻ như khó mà tiếp tục câu chuyện, cô đưa tay vén tóc ra sau tai, đúng lúc ấy tiếng chuông cửa bỗng vang lên. Chắc là Yeo Kyeong. Vẻ nhẹ nhõm thoáng lướt qua gương mặt anh và Eun Rim, Myeong Woo đứng lên ra mở cửa. Quả nhiên là Yeo Kyeong.
Yeo Kyeong mặc một chiếc áo len kẻ sọc màu xanh xám với quần lửng đen, mỉm cười tươi tắn. Nhờ chiêc băng đô đen điểm xuyết trang sức kim loại mà trông cô toát lên vẻ hoạt bát. Giống như khóm hoa rũ tàn, sau khi được tưới nước rồi bỏ đấy một thời gian, lại tươi roi rói. Nếu ai đã gặp Yeo Kyeong cả đêm qua và sáng nay hẳn đều thấy cách so sánh này vô cùng hợp lý. Đêm là khoảng thời gian Yeo Kyeong nghỉ ngơi và lấy lại sức sống. Myeong Woo ra mở cửa nhìn thấy Yeo Kyeong, không hiểu sao cũng bất giác cười rạng rỡ. Nhưng ngay lập tức anh sực nhớ ra Eun Rim đang nói dở câu chuyện, và bỗng thấy căm ghét chính bản thân mình.
“Mùi cà phê thơm quá.”
Yeo Kyeong đeo chiếc túi to trên vai bước vào nhà. Căn phòng bỗng chốc như tràn đầy một thứ ánh sáng khác hẳn lúc trước.
“Hai người ngủ được không ạ? Mọi người vẫn chưa ăn sáng đúng không? Em có gói một ít cơm cuộn mang đến này.”
Yeo Kyeong vừa nói vừa mở hộp đồ ăn. Ai nấy như thể trút được tấm khăn choàng đen đang phủ trên đầu, căn phòng thông thoáng hẳn ra. Dù có nghe thấy tiếng chim hót cất lên ở đâu đó cũng có thể chẳng lấy làm lạ.
“Chị có thích cơm cuộn không? Em biết ngay tại anh Myeong Woo lười biếng nên đến giờ này vẫn chưa ai được ăn sáng đúng không ạ? Ở đây còn có cả canh tương nữa.”
Yeo Kyeong lôi chiếc bình giữ nhiệt ra. Cô vừa mở hộp cơm, mùi rong biển quấn cơm đã lan khắp căn phòng. Bên trong mỗi miếng cơm là kim chi, thịt bò, cà rốt, trứng rán nằm xen nhau trông thật ngon mắt.
“Dù không ngon lắm nhưng chị ăn một chút đi!”
Yeo Kyeong đi vào bếp lấy đũa của Myeong Woo ra dúi vào tay Eun Rim.
“… Cảm ơn.”
Eun Rim từ tốn đáp. Ba người ngồi quây lại, cùng ăn cơm cuộn và canh tương. Sắc mặt Eun Rim không được tốt lắm. Cô trệu trạo nhai miếng cơm. Myeong Woo để ý từng thay đổi trên khuôn mặt Eun Rim. Anh đã huỷ hoại Eun Rim. Cũng chính anh là người khiến Geon Seop trở nên bất hạnh như vậy. Vậy mà giờ đây trước mặt Eun Rim anh lại có thể ngồi thản nhiên ăn cơm cuộn Yeo Kyeong mang tới. Dường như thấy bản thân mình quá trơ trẽn, anh vội bỏ đũa xuống.
“Mà sinh nhật chị là khi nào vậy?”
Yeo Kyeong hỏi Eun Rim. Eun Rim đang nhai cơm cuộn chỉ biết ngạc nhiên nhìn Yeo Kyeong. Thấy vậy, Yeo Kyeong nhoẻn cười.
“Em xem bói qua cung hoàng đạo cho chị nhé. Em sinh tháng Tư, cung Bạch Dương. Còn anh Myeong Woo cung Xử Nữ. Buồn cười nhỉ. Đặc điểm của cung Xử Nữ là tỉ mỉ, khó tính, theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, nhạy cảm và hơi rụt rè. Chị cũng cảm nhận được những điều này ở anh Myeong Woo đúng không? Chị nói đi chị, chị sinh tháng mấy?
“… Tôi tuổi Hổ nếu tính lịch âm. Còn lịch dương thì tôi sinh tháng Một.”
“Ừm, vậy là cung Bảo Bình rồi. Vì sinh vào tháng lạnh nhất trong năm nên đặc điểm của cung này là rất lý tính. Họ có khả năng phê phán tốt hơn ai hết. Tuy nhiên năng lực phê phán đó lại bất lực trước cảm tính, dù xét về mặt cảm nhận hay trực quan. Vì thế mà những người cung này rất thẳng thắn. Họ có thể nói thẳng với người khác mọi thứ mà không kiêng nể gì. Cũng có thể cho đó là ngay thẳng thái quá. Nếu là điều họ thấy tốt thì dù có bị cả thế giới này ngăn cản, họ vẫn cứ làm, ngược lại nếu họ đã không vừa ý điều gì thì nhất quyết không bao giờ thực hiện. Nhưng điều đó cũng cho thấy họ là những người có tính sáng tạo cao. Chị thấy những gì em vừa phân tích thế nào?”
Eun Rim khẽ cười. Yeo Kyeong vào bếp lấy nước để trước mặt Eun Rim rồi nói tiếp:
“Chị uống nước đi và ăn nhiều vào nhé. Mà những người cung Bảo Bình ấy, họ không bao giờ làm việc gì đơn điệu lặp đi lặp lại hay tuân theo sự chỉ đạo của người khác đâu. Họ lúc nào cũng muốn tạo ra một cái gì đó mới mẻ và hiện thực hoá nó. Chị có thấy canh tương hơi mặn không?”
Myeong Woo nhìn hai người họ nói chuyện, dù dường như chỉ có Yeo Kyeong độc thoại. Anh ngậm điếu thuốc trong miệng và quẹt diêm, trong khoảnh khắc tia lửa loé lên, một ký ức chợt ập về trong đầu anh nhanh như chớp.
— Chị sẽ lại bảo em phi khoa học cho xem, nhưng tứ trụ của em toàn là lửa. Lửa gặp cây sẽ cháy bùng bùng ấy…
Lúc ấy Eun Rim khoảng hai mươi sáu tuổi. Tầm tuổi Yeo Kyeong bây giờ. Cô cũng từng cười tươi rạng rỡ mỗi sáng, hoạt bát và đầy sức sống như Yeo Kyeong. Chỉ khác rằng, Yeo Kyeong tin vào cung hoàng đạo còn Eun Rim thì tin vào tứ trụ, hồi đó Eun Rim thường hay e dè mỗi khi bị chê là phi khoa học, còn bây giờ Yeo Kyeong chẳng bị ai chê là phi khoa học cả. Khi ấy cả anh và Eun Rim đều thấy tình yêu là thứ quá xa xỉ khi nghĩ đến cuộc sống của nhân dân đang chìm trong đau khổ. Hồi đó anh yêu Eun Rim, còn bây giờ anh đang yêu Yeo Kyeong. Myeong Woo xoa gáy và bỗng thấy nổi da gà. Yeo Kyeong và Eun Rim, anh bỗng nhận ra Yeo Kyeong giống hệt hình ảnh Eun Rim ngày xưa anh từng yêu.
Cá Thu Cá Thu - Gong Ji Young Cá Thu