A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: Gong Ji Young
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1703 / 40
Cập nhật: 2017-10-26 10:51:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Có Biết Người Phụ Nữ Tên No Eun Rim Không?
ởi sự hối thúc của chị Myeong, tôi miễn cưỡng đi máy bay.
Chỗ ngồi của tôi ở sát cửa sổ, nghĩ đến chuyện không biết máy bay rơi thì thế nào, nỗi sợ mơ hồ làm tôi bấu chặt vào tay ghế.
Nhưng rồi tôi lại nghĩ: “Rõ thật là! Máy bay mà rơi thì giữ chặt tay ghế cũng có ích gì?” và tự thấy xấu hổ, bật cười một mình.
Vì ngọn gió thổi đến từ hướng Nam, cuộc chiến đang trong vòng xoáy dữ dội ngay cả ở khu vực Incheon lẫn Kyeong In. Tôi cảm thấy rõ rệt nguồn sức mạnh mới mẻ của những người công nhân lao động như mình. Lần đầu tiên từ thời lập quốc đến giờ.
Nghe tiếp viên thông báo máy bay đã đến gần Seoul và chuẩn bị hạ cánh, tự nhiên tim tôi đập mạnh. Được đến dưới cùng một khung trời với người mình thương nhớ là một chuyện mới vui làm sao.
Có lẽ vì thế mà tôi quên bẵng những sợ hãi khi nãy và nhìn xuống dưới.
Ôi chao!… Ánh đèn tỏa sáng đẹp rực rỡ hơn cả ánh sao.
Làn đường xe chạy hai bên bờ sông còn rực rỡ hơn những khu dân cư, và con phố náo nhiệt với ánh đèn nê ông còn rực rỡ hơn những làn đường xe chạy.
Chủ nghĩa tư bản thật là một chế độ tuyệt đẹp khi nhìn trong đêm đen thế này.
– Trong nhật ký để lại của No Eun Rim
tháng 8 năm 1987.
Anh mở cửa bước vào cửa hàng tiện lợi. Có lẽ do trời trở lạnh, tuy trong cửa hàng rất ấm áp nhưng với cơ thể mệt mỏi anh lại thấy đau đau nơi mí mắt. Suốt cả đêm qua anh gần như thức trắng để sửa cho xong bản thảo. Anh kêu cậu bé bán hàng mặt đầy mụn vẫn thường gặp lấy cho một lốc bia Hite, đồng thời tự tay nhặt ra ba hộp khoai tây chiên cùng hai túi mực khô.
Cậu bé mặt mụn cười rạng rỡ khi nhìn anh lôi phong bì tiền nhuận bút ra đếm tiền trả. Luôn luôn là vậy, khi phải làm việc đến đêm, anh lại xuống mua mì hoặc rượu, không thì cũng là tương ớt vào tầm giờ này nên anh và cậu ta thường hay gặp nhau.
“Hôm nay anh lại nhận được tiền lương thì phải?”
Cậu bé vừa nhìn phong bì tiền vừa hỏi. Anh cười, gật đầu.
“Hôm nay chuyển lên phòng 806 cho anh.”
“Sao vậy ạ? Anh chuyển phòng rồi sao?”
“Không, là phòng của em gái anh. Hôm nay anh phải khao nó.”
Tính tiền xong, anh với tay lấy thỏi sô cô la cạnh máy tính đưa cho cậu bé.
“Anh mua cả cái này?”
“Em ăn đi. Làm đến sáng thế này chắc là mệt rồi.”
“Cảm ơn anh.”
Cậu bé nói với giọng trong trẻo. Nhìn thỏi sô cô la anh nghĩ ngay đến Myeong Ji, nhưng rồi chỉ im lặng, nhận lấy tiền thừa và đi lên tầng tám. Anh vừa nhấn chuông, cô em gái Myeong Hee đã tay cầm chai bia đi ra mở cửa. Căn phòng tắt đèn, chỉ le lói ánh sáng xanh. Đó là ánh sáng phát ra từ chiếc ti vi được coi như thứ lớn nhất và quý giá nhất trong phòng của Myeong Hee, căn phòng rộng chưa tới ba mươi ba mét vuông. Tiếng ghi ta như kéo căng dây thần kinh, khung cảnh sa mạc hiện ra. Anh trông thấy cả ánh mắt sáng của người da đỏ.
“Là The Doors, no cutting… Yeo Kyeong bảo tí nữa sẽ đến đấy. Nếu đói, anh ăn thịt rán tẩm xốt chua ngọt em vừa gọi đến đi.”
Myeong Hee đã nhấn mạnh cừ “no cutting”. Cậu bạn Sang Hyeon ngồi vắt vẻo trên ghế xô pha đưa mắt nhìn anh thay lời chào hỏi. Anh bước thẳng tới bàn ăn cạnh cửa ra vào, vẻ như hoàn toàn không có ý làm phiền hai người họ.
“Cảnh quay đẹp nhỉ? Biên kịch cũng tuyệt đấy chứ.”
“Em thích nhất đoạn này trong phim… Những chỗ khác xem nặng nề quá.”
Món thịt rán trên bàn đã nguội hết cả, có vẻ bữa tiệc đã bắt đầu, mấy vỏ lon bia rỗng vứt lăn lóc.
Anh ngồi vào bàn ăn, bật nắp lon bia thật khẽ để không làm phiền hai người họ. Myeong Hee đúng là một fan cuồng phim. Hiện cô đang làm việc cho một công ty quảng cáo, công việc chẳng có gì ngoài mấy vấn đề bản quyền, nhưng cô vẫn luôn ấp ủ ước mơ thực hiện một bộ phim khiến người xem đến chết cũng không thể quên. Myeong Woo uống một hớp bia lạnh. Theo anh, một bộ phim nước ngoài mà không có phụ đề thì thật chẳng còn có ý nghĩa gì nữa. Song khi nói điều đó với Myeong Hee và Sang Hyeon, anh liền bị Myeong Hee gọi là ông anh lạc hậu không biết thưởng thức nghệ thuật điện ảnh, từ đó anh thề không bao giờ nói chuyện gì về phim ảnh với bọn họ nữa. Theo bọn họ, phim là một môn nghệ thuật, chỉ cần xem và cảm nhận là được rồi. Vậy sao phải cần lời thoại làm gì? Anh đã muốn hỏi vậy nhưng rồi chỉ dừng cuộc tranh cãi tại đó. Ngoại trừ vài bộ phim đặc biệt, nói chung anh là người không thích xem phim. Mấy bộ phim Hollywood đại để cũng đều như nhau, giờ anh nghĩ mình đã cảm thấy quá nhiều mùi vị đắng cay ngọt bùi của cuộc sống, điều đó ảnh hưởng lớn đến những giấc mơ viển vông nơi anh. Mà có lẽ cũng bởi lý do ấy nên trước cửa rạp chiếu phim chỉ toàn các thanh niên trẻ đứng xếp hàng. Bởi khi chưa biết đến nỗi đau cuộc đời, họ vẫn còn gửi gắm mơ ước của mình vào những bộ phim. Thêm nữa, với anh, ký ức tuổi trẻ về những bộ phim chỉ là một chiều thứ Bảy đầy nắng, muốn uống rượu thì còn sớm, mà muốn đi đâu đó trong túi lại không có tiền nên đành vào rạp chiếu phim, ngoài ra chẳng có gì. Giữa hai suất chiếu, anh ra phòng nghỉ xem trận đấu bóng chày chuyên nghiệp, hoặc bắt bạn cùng mấy người nhạt nhẽo thử chia sẻ chuyện này chuyện kia. Nhưng điều anh ghét hơn cả chính là nói chuyện về phim với Myeong Hee. Bởi vì Myeong Hee đương nhiên không thèm chấp ông anh không biết Stanley Kubrick, Tarkovsky là ai, cũng không hề biết tới Paul Verhoeven, Leos Carax…
Myeong Hee có lẽ sẽ nói thế này:
“Anh tôi cho rằng Phu nhân Aema là bộ phim nổi tiếng nhất của Hàn Quốc rồi. Anh ấy chỉ có chút ký ức tại rạp phim bình dân trước cổng trường hồi trước thôi, còn cho rằng sẽ có cậu thanh niên mặc áo đen đi qua các dãy ghế bán bỏng với kem.”
Anh tách đôi đũa gỗ trên bàn, gắp miếng thịt xốt chua ngọt đã nguội ngắt đưa lên miệng. Dù rất vất vả nhưng cuối cùng bản thảo cũng đã hoàn thành, giờ là khoảng thời gian có thể tạm thời nghỉ ngơi nên đêm nay anh chỉ muốn uống bia và ngủ bù cho đã mắt.
Anh vừa ăn vừa nhìn cô em gái và “vị hôn phu” Sang Hyeon của cô. “Vị hôn phu” là từ anh nghĩ sẵn để đợi đến ngày Sang Hyeon và Myeong Hee ra mắt mọi người thì dùng. Nhưng tới giờ hai đứa vẫn chưa ra mắt chào hỏi ai. Đây trở thành suy nghĩ của riêng anh về dạng tồn tại của Sang Hyeon. Chưa biết chừng chính anh lại muốn giới thiệu về Sang Hyeon như thế với bản thân còn hơn với người khác cũng nên.
Mỗi khi ống ca tốt chiếu hình ảnh lên nơi luồng sáng và bóng tối giao nhau, bóng hai người kia cũng chợt sáng chợt tối. Myeong Hee ngả đầu vào vai Sang Hyeon, còn cậu ta thì vừa ôm, vừa vuốt ve mái tóc cô.
Myeong Hee sống ở khu này trước anh. Khi mới chuyển tới đây anh cũng thường qua phòng Myeong Hee chơi. Chắc thấy tội nghiệp ông anh độc thân nên Myeong Hee thường bảo anh xuống nhà ăn cơm. Lần đầu tiên anh xuống có cậu con trai mặc áo khoác nhung xám đeo kính đen trạc tuổi Myeong Hee, được con bé giới thiệu qua loa là bạn, cũng ngồi ăn cơm cùng. Họ cùng ăn tối, cùng uống bia nhưng đến lúc anh phải quay về phòng mình mà cậu ta vẫn ngồi lì ra đó không chịu đi. Anh đã ngà ngà say, lại thêm buồn ngủ nên hơi khó ở. Có điều đêm đã khuya thế này, anh nghĩ không thể để đứa em gái ở lại một mình với tên con trai lạ mặt kia được. Tên áo khoác nhung ngu ngốc ấy vẫn chẳng có ý định đứng dậy, cứ ngồi đó nhai bắp rang Myeong Hee mới làm. Anh đã vài lần vươn vai, vờ như mình đang mệt nhưng cũng vô dụng.
Sau đó anh nhận ra, kẻ ngu ngốc hóa ra lại là mình. Hai trong số ba người họ đang hẹn hò với nhau, kẻ phải ra đi lúc đó không ai khác chính là anh. Myeong Hee từ hành lang gọi với vào:
— Anh! Anh chắc mệt lắm rồi, lên nhà ngủ đi chứ?
Anh đang chưa biết nói gì thì Myeong Hee đã thẳng thắn tiếp:
— Anh và em vốn đã chẳng có tí ảnh hưởng nào tới nhau nên anh đừng mong em sẽ nghĩ hay sống như anh nhé.
Nếu Myeong Hee không khoanh tay lại đầy kiên quyết khi nói những lời này, hẳn anh sẽ thấy sốc. Nhưng anh lập tức thay đổi suy nghĩ. Đúng như Myeong Hee nói, con bé đã phải chịu thiệt thòi vì người anh bất tài, cũng không có lý do gì bắt Myeong Hee phải noi gương anh mình mà sống cả. Vì thế hôm đó anh dành quay trở về căn hộ của mình. Rõ ràng Myeong Hee đã khoanh tay nói chắc nịch, bản thân anh cũng biết cô chẳng phải là đứa trẻ dễ dàng tổn thương dù cho có bị bỏ lại đâu chăng nữa, nhưng anh vẫn ngồi rất lâu tại bàn làm việc hít hà mùi sơn trong căn phòng mới vừa chuyển đến. Đúng vậy! Tuy là anh trai em gái hơn kém nhau năm tuổi, nhưng anh chưa từng làm được cho cô điều gì. Anh đâu có làm gì cho em, vì không làm gì nên giờ cũng cứ ở yên đấy đi. Những lời này của cô thực khiến anh đau lòng.
Tên áo khoác xám hồi trước không phải phóng viên Sang Hyeon của tờ nhật báo nào đó đang ngồi kia bây giờ. Chỉ tính riêng những cậu chàng anh gặp đã đến bốn năm người rồi, anh thậm chí còn thấy mình cần biết ơn vì mấy tháng gần đây Myeong Hee chỉ gắn bó với mỗi nhân vật Sang Hyeon này.
“Tới rồi. Chính chỗ cái gốc cây ấy đấy.”
Ngả đầu vào vai Sang Hyeon, Myeong Hee chỉ vào màn hình nói. Myeong Woo đang ăn thịt xốt cũng quay sang nhìn ti vi. Âm thanh kỳ dị cất lên như muốn tạo cảm giác gay cấn, người đàn ông với ánh mắt mơ màng đang ngồi đánh đàn ghi ta. Phía sau anh ta là một hàng những người đàn ông khác đang chơi nhạc, gương mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ căng thẳng. Thủ pháp quen thuộc này thường được sử dụng để báo hiệu một nguy cơ sắp xảy ra. Anh tưởng tượng từ phía quần chúng sẽ có một người đàn ông đột ngột xuất hiện, thét lên: “Mấy tên khốn kia! Hãy nhận sự trừng phạt của ta!” sau đó nổ súng vào đám người.
Nếu không thì, người đàn ông tóc dài cầm cây ghi ta ban nãy, anh không biết là ai, nhưng có lẽ là nhân vật chính của bài hát “The Doors”, sẽ phun ra một ngụm máu rồi gục xuống chết. Về sau mới biết, tuy nhân vật ấy mắc bệnh nan y song vẫn cố thủ trên màn ảnh đến cùng… đại khái là một câu chuyện như vậy. Trong đầu anh vô thức nảy ra một ý nghĩ, dù sao thì phim Mỹ cũng đều vậy cả.
Nhưng, người đàn ông cầm ghi ta với ánh mắt đầy sát khí, bắt đầu nói bằng giọng phẫn nộ.
Father. (Bố.).
Yes, son. (Sao vậy, con trai?)
I want to kill you! (Tôi muốn giết ông!)
Mother. (Mẹ.)
I want to fuck you! (Tôi muốn phang bà!)
Sắc thái của từ “fuck” quá mạnh, không thể dịch thành từ nào khác ngoài “phang”, anh ngừng ăn và nhìn màn hình ti vi như người mất hồn. Trong cõi lòng anh và trên màn ảnh đều đang dậy sóng. Mọi người ngạc nhiên, người đàn ông trung niên to béo can ngăn… Anh không hề nghĩ vì họ đều là người Mỹ nên có thể thản nhiên quăng ra những lời thoại như vậy. Vừa rồi khi hình ảnh đó xuất hiện, anh suýt nghẹn vì ngừng nhai thịt rán, phải uống mấy ngụm bia mới nuốt trôi. Tuy có chút choáng váng, nhưng cũng thấy khoái cảm vì bất ngờ ngoài dự đoán. Vì vậy, anh tủm tỉm cười một mình.
“Đáng thương quá nhỉ?”
Anh nghe thấy giọng nói của Myeong Hee, trái hẳn suy nghĩ của anh.
“Trông kìa. Anh ta sẽ thủ dâm.”
Người đàn ông trên màn hình đang giả vờ cởi quần bò. Myeong Woo cứ nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Nhưng trong tình huống đó mà anh ta cũng thủ dâm được sao? Nếu là anh Sang Hyeon thì sao?”
“Đương nhiên anh sẽ không thế rồi.”
“Nhưng anh ta làm rồi kia. Em nghĩ Jim Morrison thật bất hạnh.”
Myeong Hee nhắc lại:
“Đấy là tuyệt vọng. Tuyệt vọng trong rã rời.”
Lúc này, họ nghe thấy tiếng chuông cửa. Có lẽ là Yeo Kyeong, anh cầm theo lon bia ra mở cửa. Yeo Kyeong đang đứng bên ngoài cùng cậu bé ở cửa hàng tiện lợi dưới tầng. Tiếng la hét vẫn phát ra từ bộ phim. Không hiểu sao anh lại thấy ngượng vì xuất hiện trước mặt cậu bé lúc này. Khác với Myeong Hee, đột nhiên anh để ý tới cậu bé giao bia. Có lần anh hỏi cậu ta còn đi học không, cậu bé mặt đầy trứng cá chỉ cười trừ… Anh mong rằng cậu bé ấy đừng nhìn thấy bộ phim đằng kia. Mà cũng chẳng biết nữa. Sau khi tan làm, tụ tập cùng đám bạn ở quán truyện tranh mở cửa thâu đêm, dù cậu có xem những bộ phim cấp ba còn ướt át hơn cả phim này thì cũng hy vọng cậu đừng nghe thấy những âm thanh “tuyệt vọng, tuyệt vọng trong rã rời” ấy.
“Myeong Hee đâu anh?”
Anh nhận thùng bia từ tay cậu bé, Yeo Kyeong thay anh đóng cửa lại rồi hỏi. Myeong Woo đưa mắt về phía Myeong Hee, Yeo Kyeong nhướng một bên lông mày, bộ dạng trông rất tức cười, đoạn nói:
“Lại ham mê nữa rồi.”
Cô lôi hộp cơm từ trong túi ra. Có thể trông thấy món bánh ca na pê được trang trí bằng phô mai, ô liu và trái sơ ri trên lớp hoa quả và tôm rán. Mỗi khi bốn người tụ tập tại nhà Myeong Hee, họ thường tổ chức các bữa tiệc nhỏ gọi là “pốt lắc”, theo lời mời Myeong Hee thì đó là bữa tiệc mỗi người tự chuẩn bị rồi mang một món ngon tới. Lần đầu tiên, Myeong Woo phát huy tài năng khi xưa, làm canh kim chi với thịt lợn, nhưng bị tất cả chê tơi bời. Dẫu sao, anh cũng nghĩ canh kim chi không phù hợp làm đồ nhắm lắm. Vì thế, từ đó về sau anh chỉ có trách nhiệm mua rượu tới, còn Yeo Kyeong thì làm phụ anh một món. Tài nấu nướng của Yeo Kyeong rất tuyệt. Có người còn khuyên cô nên bỏ quách cái phòng tranh cả ngày chẳng có việc gì làm, chỉ tổ chuốc đau đầu mà đi làm đầu bếp hay mở nhà hàng thì hơn.
Myeong Hee và Sang Hyeon dường như chỉ chủ đích xem cảnh đấy, nhanh chóng tắt đầu đĩa rồi cùng ngồi xuống.
“Yeo Kyeong tuyệt thật đấy. Sao cậu không nhanh đi lấy chồng để mỗi ngày đều nấu những món ngon như thế này?”
Vừa ăn bánh mì nướng, Myeong Hee vừa nói.
“Tớ nấu khi tớ thích, khác với việc bị người khác bắt phải nấu chứ.”
“Sau khi kết hôn thì ai bắt cậu nấu cơm?”
Cô hỏi.
“Đó là quan niệm bảo thủ của tớ mà.”
Yeo Kyeong chĩa ngón tay vào huyệt thái dương làm động tác bắn. Bọn họ đem hâm lại thịt rán xốt chua ngọt trong lò vi sóng rối chấm với nước tương, vừa ăn vừa cười. Sau đó cả bọn lại ăn đến món tôm và bánh ca na pê Yeo Kyeong mang tới và uống kèm bia.
“A đúng rồi! Anh Sang Hyeon, cái đó!”
Myeong Hee huých Sang Hyeon, cậu ta liền đứng dây mở tủ lạnh, mang ra món cơm cuộn trông có vẻ rất ngon. Là cơm cuộn được phủ đầy trứng cá muối.
“Hôm nay anh Sang Hyeon gặp may. Là quà của quý bà rảnh rỗi nào đó.”
Myeong Hee cười cười bật lon bia, còn Sang Hyeong chỉ biết gãi đầu. Sau khi làm việc cho một tờ nhật báo, thì nay cậu là phóng viên năm đầu của Bộ Văn hoá.
“Không phải thế đâu.”
Sang Hyeong bóc hộp khoai tây chiên Myeong Woo mua khi nãy, nói:
“Cách đây không lâu, sếp có gọi em lại đưa cho một tờ gấp quảng cáo bảo đăng tin. Em xem thì thấy là về buổi triển lãm cá nhân đầu tay của một quý bà nào đó hơn năm mươi tuổi. Địa điểm ở phường Apgucheong. Nhưng mà trông đến tranh thì, tranh em vẽ còn đẹp hơn. Nếu là em, chắc đã xấu hổ mà chẳng dám treo mấy bức đó trong nhà. Chỉ như sở thích của mấy cô thiếu nữ thôi. Dù rất phân vân, nhưng vì bị sếp để ý nên em đành viết mấy dòng đăng lên mục tin văn hoá. Ấy thế mà, hôm nay bà ta cầm một lẵng hoa to đùng đến tìm em. Thật không biết nói gì. Trông từ xa thì thon thả, nhìn gần mới thấy gương mặt trang điểm dày cộp như đeo mặt nạ, bà ta tới gần rồi đưa lẵng hoa cho em. Thật ngượng hết chỗ nói. Mọi người đều quay lại nhìn. Giống như em đang nhận được lời khẩn cầu gì ấy. Sau đó, bà ta còn cúi gập người mấy chục lần kiểu người Nhật, nét mặt đầy vẻ biết ơn nữa chứ. Cuối cùng, em đành kéo bà ta xuống phòng trà dưới tầng hầm, khó khăn lắm mới tiễn được bà ta đi, đến khi quay lại thì thấy trong bó hoa có tấm thiệp. Bên trong có cái này đây.”
Sang Hyeon đẩy gọng kính đen, lôi ra một phong bì thư từ trong túi áo. Là một tờ chi phiếu mỏng. Tất cả nhìn chăm chú vào số tiền. Một, chục, trăm, nghìn, chục nghìn, trăm nghìn, là triệu.
“Anh Sang Hyeon nói muốn trả lại cái này.”
Myeong Hee nhai rau ráu khoai tây, nói như chế giễu.
“Chẳng phải nên trả lại sao?”
Yeo Kyeong hỏi. Sang Hyeon nói nhất định sẽ trả. Myeong Hee bốc một miếng cơm cuộn đầy trứng cá muối, liếm chỗ trứng cá còn dính trên tay rồi nói tiếp:
“Thì sao chứ? Những người như thế mang tiền tới có là gì xấu? Dù sao, nếu Sang Hyeon không nhận thì bà ta cũng đem tới cho ông sếp kia, trên đời được mấy kẻ gàn dở chê tiền đâu? Em nghĩ, anh cứ nhận đi, rồi cho hội từ thiện còn tốt hơn.”
“Ai dám chắc đưa vào quỹ từ thiện thì tốt hơn là vào túi sếp?”
Sang Hyeon đẩy gọng kính hỏi.
“Sao lại không? Giúp được người nghèo còn gì?”
Yeo Kyeong xen vào. Sang Hyeon lại hỏi:
“Vậy thì người nghèo cứ không cần cố gắng cải thiện cuộc sống của mình mà chỉ chăm chăm nhận của người khác thôi là tốt rồi nhỉ?”
Câu chuyện bỗng nghiêm túc hẳn lên. Yeo Kyeong gượng gạo mân mê vạt áo khoác nhung của Myeong Woo, không nói gì.
“Theo em nghĩ, tuy giữ lại cũng chẳng nghĩa lý gì nhưng trả lại thì nực cười quá. Cũng đâu có gì quan trọng? Cứ sống theo cách mình muốn thôi. Ở đây không có đáp án chính thức nào cả. Coi như trái bóng đánh tới Sang Hyeon thì cứ để anh ấy ném nó đi theo hướng nào anh ấy muốn.”
Trong khi mọi tình huống tương tự, Myeong Hee – kẻ thực tế hơn hết thảy luôn là người kết thúc tranh luận. Yeo Kyeong bối rối đứng dậy bật đài. Là tiếng sắc xô phôn của Kenny G. Họ bắt đầu nói về việc chuyến lưu diễn tại Hàn Quốc của Kenny G bị huỷ. Vừa nói chuyện, vừa uống bia. Uống nhiều đến độ có phần ngà say.
“Sao anh Myeong Woo lại chẳng có sở thích gì về âm nhạc lẫn mỹ thuật vậy nhỉ?”
Bước lên cầu thang tối tăm, Yeo Kyeong hỏi. Rồi như sợ câu hỏi ấy làm Myeong Woo chạm tự ái, cô không quên khoác tay anh đầy tình cảm.
“Chắc vậy…Anh không hứng thú với mấy thứ đó.”
“Vậy thì anh quan tâm tới cái gì? Chả biết Kenny G lẫn Jim Morrison, có lần em rủ đi buổi triển lãm của Chagall mà anh cũng có đi đâu. Vậy đến cả Yomama, Midori, anh cũng không quan tâm sao?”
“Thay vì mấy người đó, anh có biết vài người khác như Jo Yong Pil với Lee Joong Seop.”
Anh luồn tay kẹp dưới nách Yeo Kyeong đang vừa đi vừa dính lấy anh, nửa đùa nửa thật. Anh cảm nhận được bộ ngực nhỏ nhắn tròn trịa của cô. Cô tỏ vẻ chán nản, xoay người định thoát khỏi vòng tay anh.
“Em cũng không nghĩ cần phải biết hết những người ấy, nhưng dù sao đó cũng là những nghệ sĩ làm cho đời sống tinh thần của chúng ta thêm phong phú và đa sắc màu hơn mà. Huống hồ, anh còn không biết chơi bô linh, cũng chưa từng thấy đánh ten nít. Về bơi lội, lúc nhỏ anh chỉ bơi ven bãi biển cạnh làng, hết! Tất cả có nhiêu đó thôi. Thật chẳng thú vị gì cả. Rốt cuộc, hồi còn đi học anh đã làm cái gì hả?”
“Để xem nào… Anh đã làm gì nhỉ?”
Anh bỗng chìm đắm trong những ý nghĩ. Khi đi học, anh đã làm những gì nhỉ nhỉ. Như lời Yeo Kyeong nói, anh không tới buổi hoà nhạc nào, cũng chẳng có hứng thú với Marc Chagall, bô linh và ten nít càng chẳng bao giờ động tới, vậy rốt cuộc anh đã làm những gi
“Uống rượu này. Rồi đánh nhau. Và hát hò.”
“Anh hát bài gì?”
“Toàn những bài đến giờ anh cũng quên rồi.”
Tuy nói đùa nhưng giọng anh chùng xuống chẳng hề giống đùa cợt. Cảm nhận được tâm trạng anh, Yeo Kyeong đưa cả hai tay nắm lấy cánh tay anh đang kẹp dưới nách cô.
Khi hai người mới bắt đầu hẹn hò, Yeo Kyeong từng hỏi:
— Anh đã đến công viên Changgyeong2 ư?…Anh tới đó cùng ai thế? Trước kia ấy.
Anh lắc đầu. Hồi ở Changgyeong còn có sở thú, anh vẫn thỉnh thoảng tới đó một mình để xem hổ. Cả những khi có việc quan trọng phải thảo luận với Eun Cheol anh trai Eun Rim, anh cũng sẽ tới Changgyeong. Đây là một nơi lý tưởng để tránh ánh mắt mọi người. Ngoài ra, anh không có ký ức với bất kỳ cô gái nào ở đây theo ý câu hỏi của Yeo Kyeong. Lúc làm cơm cuộn, lúc đi chơi quanh bờ sông, cả những khi leo núi Dobong, Yeo Kyeong đều hỏi anh điều này. Núi Dobong là nơi anh từng cùng bạn bè mua một cân3 thịt lợn rồi leo lên đỉnh núi khi bị hối thúc bản thảo. Có lần hai người cùng đi lên đó, anh bảo mình đã từng đến đây, Yeo Kyeong bèn dò hỏi:
— Có phải trước khi kết hôn, anh đã cùng vợ tới đây không?
Nhưng anh chỉ lắc đầu.
Anh từng yêu đương một lần, và kết hôn một lần khác, trong khoảng thời gian ấy anh chưa từng hẹn hò theo cách này bao giờ. Anh chỉ nhớ, hồi mới vào đại học, anh có tham gia buổi xem mắt với một cô gái đi giày mũi tù, sau buổi xem mắt, theo quy định năm cặp đôi trong đó có anh và cô gái cùng nhau tới cung Deoksu, anh cũng chỉ nhớ có vậy, đó đều là những việc đã trôi xa theo năm tháng tuổi trẻ của anh. Nhưng đến giờ, anh lại một lần nữa cùng cô gái đi giày mũi tù Yeo Kyeong tới công viên Changgyeong, cùng leo lên đỉnh Dobong. Trong quãng thời gian quay vòng mốt này, anh tự hỏi, thực sự mình đã làm được những gì.
“Anh nghĩ gì thế?”
Yeo Kyeong dò hỏi.
“Chẳng gì cả.”
Ánh mắt hai người gặp nhau trong đêm tối, anh lại đùa nghịch sờ nắn ngực Yeo Kyeong.
“Ôi trời! Sao anh lại làm thế? Ngộ nhỡ có ai tới thì sao?”
Tuy vậy, cô cũng không phản ứng gay gắt. Nói cho cùng anh không phải kiểu người thích làm những hành động như vậy với cô nơi ngõ nhỏ, cầu thang, hay công viên vắng vẻ. Giống như chưa từng nắm tay con gái đi đến Changgyeong hay leo núi Dobong, anh cũng chưa từng hôn ai kiểu này ở nơi thế này bao giờ. Tuy họ đã tới núi Cheonma, Ilyeong, cả Daeseong-ri, nhưng những lần đó còn xa mới được coi là ký ức lãng mạn. Yeo Kyeong có vẻ thích thú với thay đổi mới mẻ của anh ngày hôm nay, cô phá lên cười trong khi anh trêu đùa, tóm lấy hai tay cô, rồi như chìm đắm trong niềm đam mê mà bản thân cũng không thể giải thích nổi, anh ép cô vào tường, ấn môi mình lên môi cô. Lúc đầu cô còn tránh né, nhưng rồi cũng trấn tĩnh lại, quành hai tay lên cổ anh. Anh hôn cô tại lối cầu thang tối. Đa phần mọi người đều đi thang máy, nên cầu thang này chỉ dùng khi hoả hoạn. Tay anh di chuyển chầm chậm dọc lưng cô, rồi chạm tới quần. Chiếc quần lụa Yeo Kyeong đang mặc thật mềm mại. Anh đặt tay lên mông cô, cảm nhận độ mềm mại của lớp vải lụa.
— Bố à, con thích những thứ mềm mại, nhưng ghét mấy thứ mềm nhũn lắm.
Sao anh lại nhớ tới câu nói của Myeong Ji vào lúc này chứ.
— Ai đã dạy con từ đó thế?
— Con ghét mấy thứ mềm nhũn. Như con thỏ kia con rất thích. Nhưng con gấu này lại quá mềm.
… Myeong Ji học được ở đâu sự khác biệt giữa “mềm mại” và “mềm nhũn” nhỉ? Sự khác biệt giữa những từ ngữ miêu tả ấy.
Anh cảm thấy mình đột nhiên nguội lạnh. Nhưng về phía Yeo Kyeong, có vẻ anh mới vừa nhen lên ngọn lửa rạo rực ấy. Anh rời môi khỏi bờ môi nóng bỏng của cô, hôn nhẹ lên đôi má đang ửng hồng. Yeo Kyeong ngượng ngùng, bối rối vén mái tóc ngắn ra sau vành tai.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô vì thấy có lỗi. Khi hai người nhìn nhau, Yeo Kyeong nở nụ cười ý nói cô không sao. Lúc này đây, lúm đồng tiền trên má phải của Yeo Kyeong trông vẫn thật rạng rỡ ở tuổi hai mươi sáu.
Myeong Woo buông vai Yeo Kyeong ra, nắm lấy tay cô rồi tiếp tục bước lên cầu thang. Hai người đan tay vào nhau. Tay của Yeo Kyeong thật ấm.
Chuyện xảy ra vào mùa xuân vừa rồi. Cái đêm Yeo Kyeong lần đầu tiên tìm đến phòng Myeong Woo, trời đang đổ mưa. Anh mở cửa và thấy Yeo Kyeong đứng đó. Người cô đẫm nước mưa.
— Chị Myeong Hee đi đâu rồi anh?
Cô nói chầm chậm như say rượu. Cô gái ấy là đàn em của Myeong Hee, anh đã gặp vài lần. Xem ra cô đến tìm em gái anh.
— Myeong Hee đi công tác hôm qua rồi. Chắc ngày mai sẽ về.
Yeo Kyeong có vẻ hết sức buồn bã. Cô quay người đi, đoạn nhìn dọc hành lang thở dài, như nghĩ đến việc phải quay về.
— Anh à, em uống rượu nhiều quá mà nhà lại xa… Xe để ở đâu em cũng không nhớ rõ… Nghĩ đến đường về nhà mà em không đi nổi nữa.
Hơi thở của Yeo Kyeong phả ra toàn mùi rượu. Gương mặt trái xoan trắng trẻo, đường nét thanh thoát, ánh mắt lanh lợi và mái tóc ngắn sũng nước mưa. Anh đã nghe chuyện về cô qua Myeong Hee, rằng cô học mỹ thuật, vì phải chăm lo cho các em, đành gác việc học và vẽ tranh sang một bên.
— Vào nhà, lau khô người đã rồi hãy đi.
Anh đưa chiếc khăn to cho Yeo Kyeong. Cô đứng trên tấm thảm, nước mưa vẫn tong tong chảy xuống từ chiếc áo khoác dài màu xám. Anh pha một cốc cà phê nóng, đưa tới cho cô.
Cô cụp mắt xuống rồi đón cốc cà phê từ tay anh. Khi ngón tay vừa chạm vào ly cà phê nóng, cô chợt rùng mình. Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, đôi môi trắng bệch.
— Đầu tiên, phải hong khô quần áo đã. Nếu không ngại thì em mặc tạm bộ đồ ngủ của anh nhé? À mà không, trước tiên nên đi tắm đi!
Anh nói bằng giọng bình thản như một người anh trai, cố tỏ vẻ không có chuyện gì nhưng thực ra đang rất ngượng. Giữa đêm mưa cô quạnh, anh thật khá rung động trước cô gái bất ngờ tìm tới nhà. Chắc vì anh đã sống một mình quá lâu. Công việc hằng ngày của anh không phải va chạm với nhiều người, tan làm về nhà cũng không có Myeong Hee tươi cười chào đón. Anh cố tránh mọi người nên không liên lạc với ai, song mặt khác, lòng anh lại luôn nhớ nhung ai đó. Kệ chứ! Một đêm mưa gió như thế này, có ai đó đến chơi, chẳng nhẽ hai người không thể tận hưởng niềm vui uống với nhau cốc trà? Anh đã thoáng nghĩ thế…
Anh đưa bộ đồ ngủ cho cô, rồi ngồi vào bàn làm việc, hoàn thành nốt bản thảo. Anh nghe thấy âm thanh Yeo Kyeong trút bỏ quần áo, tiếng cô đóng cửa phòng vệ sinh, cả tiếng nước chảy, tiếng dòng nước ấm xối ra. Anh lấy mắc móc áo khoác và bộ váy Yeo Kyeong để đó, rồi treo bên trên máy sưởi cạnh cửa sổ. Đoạn nhanh chóng trở về bàn, bắt đầu gõ đều tay. Tiếng nước ngừng, rồi anh nghe thấy tiếng Yeo Kyeong đang mặc quần áo.
— Cảm ơn anh.
Anh quay lại.
Tại sao vậy nhỉ? Phải chăng vì đây là lần đầu tiên có một cô gái lạ tìm tới phòng anh, rồi còn cởi bỏ sạch quần áo. Hay vì lẽ gì mà anh thậm chí không dám nhìn thẳng mặt cô, ánh mắt dán xuống nền nhà. Anh nhìn thấy bàn chân của Yeo Kyeong lộ ra dưới bộ quần áo ngủ rộng thùng thình. Một đôi bàn chân dài. Đôi bàn chân chưa từng một lần bước qua những con đường gian nan. Và, anh thấy móng chân cái được sơn màu tím.
— Cà phê chắc nguội hết rồi.
Anh nói. Yeo Kyeong giũ tóc ra, lau đi lau lại mái đầu trong khi đang nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác và bộ váy được treo ngay ngắn trên mắc.
Yeo Kyeong không nói một lời nào. Thay vào đó cô ngồi lên chiếc xô pha cạnh giường và cắn móng tay.
— Em nghỉ ngơi đi. Anh không phiền đâu.
Anh dè dặt bảo. Thay vì đáp lời anh, Yeo Kyeong lại hỏi xin một cốc bia. Anh mang một lon bia đến cho cô, rồi bước tới tủ quần áo ở phía đối diện lôi ra một chiếc áo khoác mặc lên người. Hy vọng có thể cùng nhau chia sẻ cốc trà ấm lúc trước hẳn là một sự tham lam vô lý.
— Anh định đi đâu sao?
— Ừ, bạn anh sống ở ngay phía trước mặt. Em cứ nghỉ ngơi ở đây đi.
Anh nói dối và với lấy chùm chìa khoá. Đang định quay đi thì nghe tiếng Yeo Kyeong cất lên:
— Anh ơi.
Ngay khi quay đầu lại, anh bắt gặp Yeo Kyeong vội vã cụp mắt xuống, hình như cô đang khóc.
— Không cần đâu ạ. Anh cứ ở lại đây đi. Vì muốn có ai đó ở bên cạnh nên em mới tới đây. Là anh Myeong Woo cũng không sao đâu ạ.
Yeo Kyeong cúi đầu giũ mái tóc đang ướt. Nước từ tóc nhỏ xuống vai, tạo nên vài hạt lốm đốm xanh sẫm trên nền xanh da trời của bộ đồ ngủ. Anh ngậm điếu thuốc, lại chậm rãi ngồi trở vào trước bàn làm việc.
— Em bao nhiêu tuổi nhỉ?
Anh hỏi. Yeo Kyeong ngẩng phắt lên. Trong ánh mắt cô đầy vẻ oán hận. Phút chốc, anh bỗng thấy hoang mang.
— Anh đã bao giờ thù hận một ai đó đến xương tuỷ chưa?
Anh cắn điếu thuốc. Anh không hiểu việc anh hỏi tuổi với việc thù hận một ai đó có liên quan gì đến nhau, dù biết căm ghét cực độ chẳng qua chỉ là một tên gọi khác của yêu thương quá mức, nhưng anh chỉ im lặng hút thuốc.
— Em đã định giết người. Nhưng đột nhiên em nghĩ làm vậy cũng vô ích. Anh có hiểu được không? À, vừa nãy anh hỏi tuổi của em phải không? Em hai mươi sáu.
Yeo Kyeong nấc nhẹ. Rồi cô lắc đầu, cười rũ ra, đoạn nói tiếp:
— Anh ta nhóm máu O, cung Bạch Dương. Người như thế gắn bó thấp lắm. Kẻ đã nói là rũ áo không luyến tiếc chỉ có Bạch Dương thôi. Anh có biết cung Bạch Dương không?
Anh lắc đầu.
— Con dê trắng ấy ạ.
Yeo Kyeong giơ hai tay lên đầu tạo thành hai chiếc sừng như sừng dê.
— Không phải động tác đó là mô tả con thỏ sao?
Anh vừa dứt lời, Yeo Kyeong liền hạ ngay tay xuống, bật cười khanh khách.
Rồi cũng với vẻ mặt cười cợt ấy cô uống hết hai lon bia, đoạn rời khỏi phòng anh. Cô miễn cưỡng mặc lại bộ quần áo còn đang dính bết mặt trước vào mặt sau vì ướt mưa, cài khuy rồi bỏ đi. Anh lên tiếng can ngăn, hình như Yeo Kyeong đã nói đại loại thế này:
— Em phải đi đây. Đáng lẽ em phải nhận thức rõ ràng hơn, cuộc sống vốn dĩ là như vậy.
Vài ngày sau, anh vừa từ quán ăn về đã thấy cô đứng trước cửa nhà, tay cầm bó hoa lan Nam Phi màu vàng.
— Em thích hoa lan Nam Phi màu trắng hơn, nhưng ở khu này chẳng có. Vậy nên em đã mua màu vàng.
Khi cô đưa anh bó hoa, hương hoa thơm như bao kín lấy gương mặt anh. Anh mời Yeo Kyeong vào nhà, họ cùng nhau uống trà. Yeo Kyeong chỉ đơn giản đến tặng hoa cho anh, không hề nhắc nửa lời về cái đêm hôm ấy.
Myeong Woo ngồi đối diện cô uống trà, lần đầu tiên ngắm nhìn kỹ gương mặt cô, lần đầu tiên cảm thấy cô thật đẹp. Nhà anh không có lọ hoa nên Yeo Kyeong cắm những bông lan vào bình nước cam, vừa làm cô vừa nói:
— Chắc lần sau em phải mua tặng anh cái lọ hoa mới được! Mà anh không có ý định hẹn hò với em sao?
Yeo Kyeong hỏi với giọng điệu như nói: “Liệu có còn sót bình nước quả nào nữa không”. Ngay sau câu “phải mua tặng anh cái lọ hoa mới được” không nghỉ lấy một hơi. Anh đặt chén trà xuống bàn, không tin nổi vào tai mình. Nhưng không phải anh không hiểu lời cô nói, hễ nghĩ đến đột nhiên anh lại thấy vành tai nóng bừng.
Yeo Kyeong không hề có vẻ ngượng ngùng trước ánh nhìn của anh. Vẻ mặt cô như đang bảo: “Anh mau trả lời em đi chứ?” Myeong Woo không biết phải làm sao, đành nhìn thẳng về phía trước.
— Điều đó… Anh còn chưa nghĩ kỹ…
— Vậy anh nghĩ kỹ điều gì rồi?
Cô vo sột soạt giấy bóng bó hoa mang đến, hỏi lại anh.
— Cái đó… Cái đó là cảm xúc.
— Vậy anh không định có cảm xúc đó với em sao?
Anh không nói được lời nào. Yeo Kyeong bảo sẽ đợi câu trả lời của anh rồi quay lưng bỏ đi, suốt một tuần sau không hề quay lại. Hễ từ ngoài về đến nhà, anh lại hối hả mở hộp thư thoại trong máy trả lời tự động. Nếu không có bất kỳ cuộc gọi nào, màn hình sẽ hiện đồng hồ biểu thị thời gian, song anh vẫn nhìn chằm chằm vào đấy thật lâu, như không tin vào sự thật ấy. Dù thế, anh cũng không gọi cho cô. Anh có thể hỏi số điện thoại của cô từ Myeong Hee, nhưng anh đã gạt ngay suy nghĩ đó đi. Anh không biết người nhóm máu O ra sao, song anh thì rất dễ mất hy vọng. Có điều, giả dụ – chỉ là giả dụ thôi – nếu Yeo Kyeong tìm đến, anh sẽ cho cô một câu trả lời.
Khi còn rất nhỏ, khi còn ngỡ thế giới này được lấp kín bằng ánh sáng xanh, anh từng yêu một cô gái. Cô ấy là vợ của đàn em anh. Hai người đó mới học đến năm thứ tư đại học đã bỏ ngang và kết hôn với nhau. Để thoát khỏi gia đình. Đó là lý do. À không, còn có một lý do nữa. Khi anh hỏi, cô gái ấy đã trả lời thẳng thắn không chút giấu diếm. Cô nói cô tin rằng đó là tình yêu. Chẳng lẽ có người không cho rằng mình đang yêu, cũng không có cảm xúc gì, chỉ đơn giản vì tin tưởng mà kết hôn ư. Phải. Đó là một cô gái đầy nghị lực. Cô có đôi mắt đen láy nên mọi người vẫn thường gọi cô là “Đôi mắt nước Nga”. Mỗi khi bị việc gì thu hút, cô nhất định không thể nào ngủ được. Anh đã định bỏ đi cùng cô gái ấy. Hay nói đúng hơn là hẹn cùng cô bỏ trốn, nhưng tới lúc trời sáng, anh lại chợt thấy mọi chuyện thật bẽ bàng. Anh đã không thể làm theo lời hẹn. Chỉ vì ý nghĩ, trên thế gian này liệu có chỗ nào để bọn anh ẩn náu đây. Hơn nữa, mỗi người bọn anh đều có ước mơ của mình, và để thực hiện ước mơ đó cần làm nhiều việc, anh không muốn đánh đổi ước mơ với một xì căng đan bỏ trốn ồn ào. Rốt cuộc, anh đã phá vỡ lời hứa… rồi… anh ốm bê xê lết. Và rồi anh kết hôn. Với người phụ nữ đã theo đuổi anh từ rất lâu. Bằng tuổi anh và là công nhân. Cô ấy hoạt động trong công đoàn của công ty, từng có lần được anh dạy tại lớp học buổi tối. Một cô gái rất thông minh, cao thượng và tốt bụng. Nhưng dù đó là một cô gái tốt, anh vẫn không thể cảm nhận được chút gì gọi là tình yêu từ cô ấy. Chẳng phải người ta thường nói, có nhiều cách yêu khác nhau sao. Lúc đó anh đã tự thuyết phục mình như thế. Nhưng, thứ mang tên tình yêu hình như là điều gì đó quá xa xỉ. Lúc đó… không biết em có hiểu hay không, nhưng quả thật là đối với bọn anh, ngoài tình yêu ra còn rất nhiều việc đáng quan tâm, đáng dồn nhiệt huyết hơn… Em có thể không muốn hiểu nhưng sự thật là như vậy đấy.
Lần này còn nực cười hơn, nực cười hơn cả cô gái đã ra đi kia, nực cười hơn cả cô gái cứ khăng khăng tin rằng đó là tình yêu kia, anh đã tự huyễn hoặc mình rằng đó cũng là tình yêu mà dấn thân vào hôn nhân. Tự huyễn hoặc… Cũng chẳng phải niềm tin vững bền gì… Bọn anh không chịu đựng được bao lâu. Tất nhiên mọi chuyện đều là lỗi của anh. Sau khi ly hôn, vợ anh sinh con. Là con gái. Nó tên là Myeong Ji… Mọi người nói việc đó không còn là trách nhiệm của anh nữa. Nhưng nó là con gái anh, nếu anh không có trách nhiệm với nó thì nên có trách nhiệm với ai đây? Đấy, trong lòng anh hạt giống tươi non của tình yêu đã héo từ lâu rồi. Em vẫn còn trẻ, còn anh lại là người quá từng trải. Em là đàn em đáng yêu của Myeong Hee, em chỉ nên coi anh như một người anh thôi.
Nhưng mấy ngày sau, khi Yeo Kyeong lại tìm tới, anh vẫn không thể đối mặt với cô.
Hai người im lặng, chỉ uống cà phê.
— Mấy bông hoa lan kia sắp héo hết rồi.
Yeo Kyeong lấy những bông hoa lan đã héo từ bình nước cam, bỏ vào thùng rác, rồi lôi trong túi ra một lọ hoa đặt lên trên mặt bàn. Lọ hoa màu nâu trong suốt. Trong lúc anh nhìn chằm chằm vào lọ hoa, Yeo Kyeong vỗ tay mấy cái rồi vơ lấy túi xách nói phải về bây giờ. Anh tự nhủ có lẽ đây là một cái kết thỏa đáng. Anh quay ra nhìn Yeo Kyeong, lúc đó đang tiến về phía cánh cửa chuẩn bị rời đi, định cười chào tạm biệt, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, rồi anh đứng dậy, chạy tới nắm lấy bàn tay cô, anh ôm lấy cô khi đó đang nhìn anh chăm chú và cúi xuống hôn cô. Yeo Kyeong mà anh biết hoá ra lại là một cô gái nóng bỏng, nhiệt tình hơn anh tưởng. Và cũng thật bất ngờ, đến tận bây giờ, cô vẫn còn là con gái.
Họ mở cửa, bước vào phòng.
Yeo Kyeong ném cái túi lên giường, sau khi vươn vai, cô bước tới gần cửa sổ đứng ngắm nhìn những hàng đèn. Myeong Woo bước lại gần và ôm cô từ phía sau. Thời tiết âm u, sương mù bao phủ, nhưng đêm đó lại là một đêm thật đẹp. Những ánh đèn từ phường Samyang và Suyu-ri đằng xa ánh lên như những viên đá quý, lấp lánh trong đêm tối.
“Kia là đâu anh nhỉ?”
Yeo Kyeong ngồi trong lòng anh, dựa đầu vào vai anh hỏi.
“Hình như là khu Jeongneung.”
“Thật không? Đấy là nơi có trường trung học nữ em học đấy. Lúc ấy làm sao em tưởng tượng nổi đến khi hai mươi sáu tuổi em lại đứng trong căn hộ của một người đàn ông mà nhìn về phía nó chứ. Nhưng sao ánh đèn ở đó lại lay lắt vậy?”
“Vì chúng ở xa quá.”
“Vì chúng ở xa quá.”
Yeong Kyeong lặp lại lời của Myeong Woo.
“Vì ở xa nên trông chúng lay lắt, vì lay lắt nên lại trông mơ hồ, câu nói hay đấy chứ. Vậy còn chỗ có ánh sáng ngũ sắc kia thì sao?”
“Hình như là đằng trước trường đại học nữ Deokseong. Chắc là ánh đèn nê ông từ mấy quán rượu.”
“Đẹp quá.”
Yeo Kyeong quay đầu lại nhìn anh. Anh tì chiếc cằm thô ráp lên mái tóc cô.
“Hôm nay em có việc tới phía cung Gyeongbok, bây giờ bắt đầu mùa lá rụng rồi. Em muốn đi ngắm lá phong một lần. Nếu được thì tới hẳn nơi nào như Hangyeryeong chẳng hạn, không cần làm gì cả, chỉ cần ngủ lại, ăn những món ngon, rồi uống cà phê, uống bia, rồi lại ngủ, cứ thế trong vòng mười ngày. Chưa biết chừng ở đó còn có tuyết rơi. Thật tuyệt vời biết mấy.”
“Vậy thì chúng mình đi thôi!”
Myeong Woo nói.
“Thật không?”
“Ừ, nếu đó là điều Yeo Kyeong muốn.”
“Anh có thời gian thật chứ?”
“Chứ sao!”
“Chỉ nghĩ đến thôi em đã thấy vui rồi. Nhưng làm thế nào nhỉ? Bọn trẻ con còn phải thi đầu vào.”
Yeo Kyeong nở nụ cười mệt mỏi, đầy vẻ thất vọng. Lúm đồng tiền bên má phải cô cũng hiện lên rất rõ theo nụ cười.
Mùi hương từ mái tóc của Yeo Kyeong đọng lại trên chóp mũi anh.
“Nhưng anh Myeong Woo, sao anh chưa bao giờ cầu hôn em?”
Yeo Kyeong đột nhiên hỏi. Myeong Woo đang từ phía sau vòng tay qua vai Yeo Kyeong, nắm lấy tay cô, mặt hơi đanh lại.
“Nếu anh cầu hôn thì em sẽ đồng ý ư?”
“Anh thử hỏi em một lần đi.”
“Em sẽ kết hôn với anh chứ?”
Yeo Kyeong rụt tay khỏi tay anh, đứng đối diện, nhìn anh chằm chằm. Cơ mặt anh hơi run run. Yeo Kyeong chầm chậm lắc đầu.
“Yeo Jin nhà em ấy. Em gái em đột nhiên bảo nó sẽ đi lấy chồng. Mẹ em, anh cũng biết tính mẹ em thế nào rồi. Yếu đuối dựa dẫm nên từ sau khi bố mất hồi em học năm thứ tư đại học, mẹ chỉ biết trông vào em mà sống. Con người ta sống phải có liêm sỉ… Em gái em từ sau khi tốt nghiệp đại học tới nay chưa một lần đi kiếm việc làm. Nó chỉ kém em có hai tuổi thôi, nhưng khi còn nhỏ hơn nó em đã phải đi làm kiếm tiền lo cho mẹ và nó rồi. Chưa kể người đàn ông mà Yeo Jin định kết hôn còn đang thành lập ban nhạc nào đó. Vì vậy em bảo em không có tiền, mọi người muốn làm sao thì làm và thế là suốt bốn ngày nay nó không ăn cơm. Em có phải là một Moon Yeo Kyeong độc ác không? Hôm qua nó còn gân cổ lên bù lu bù loa nữa, em mới mắng cho một trận.
Thử nghĩ về con kiến và con ve sầu xem! Tuổi trẻ trôi qua nhanh như gió, không chăm chỉ thì mai sau chỉ có mà hối hận. Đối với em, nói thế nào nhỉ, đã làm chị thì phải ra dáng làm chị, em đã nói thế đấy, thế mà anh có biết Yeo Jin nó nói gì với em không? Nó hỏi rằng em có biết kết thúc của câu chuyện kiến và ve sầu không? Em bảo kết thúc là ve sầu chết đói vào mùa đông lạnh, nhưng cũng có người kể ve sầu may mắn vào làm giúp việc cho nhà kiến mà sống qua được mùa đông. Con bé láu cá đó bèn bảo em sai rồi. Thời đại bây giờ ve sầu sẽ hát hết mình suốt mùa hè, thu âm lại, đến mùa đông thì tung ra thành bản HIT. Mua lại tất tật đồ ăn đàn kiến đổ mồ hôi nhặt nhạnh. Tình hình xấu nhất đi chăng nữa thì đóng lấy cái quảng cáo độc quyền thế là xong. Thế nên em thì như con kiến chỉ biết đến làm việc, còn cái thằng nó muốn lấy thì giống như ve sầu. Nó còn bảo sau này nếu thành công nó sẽ đền đáp, bù đắp cho em. Anh bảo bọn trẻ bây giờ có phải rất đáng sợ không? Thời của bọn mình đâu có thể anh nhỉ… Sao anh lại cười?”
Myeong Woo ôm lấy vai Yeo Kyeong bật cười.
“Không phải. Quan trọng không phải chuyện đó. Chỉ là em muốn biết lời cầu hôn rốt cuộc là câu thần chú thế nào mà khiến bọn trẻ vốn đã ngốc nghếch lại càng trở nên ngốc nghếch hơn được như thế.”
Yeo Kyeong quay lại nhìn Myeong Woo đang ôm cô từ phía sau, nở nụ cười tươi rói. Myeong Woo kéo tay Yeo Kyeong, hai người cùng ngồi xuống giường. Myeong Woo vòng tay ra sau mái tóc ngắn của Yeo Kyeong, vuốt ve cổ cô, từ từ đặt cô nằm xuống giường. Anh trao cô nụ hôn chóng vánh rồi cũng nằm xuống bên cạnh. Yeo Kyeong nhặt cho anh sợi tóc ngắn dính trên chiếc áo len xám, cô bảo:
“Em ghét những việc như kết hôn. Nếu cứ mãi là người tình, cho đến tận khi già rồi chết đi, thế có phải tốt không nhỉ?”
Myeong Woo thôi nắm tay Yeo Kyeong, mà đan hai tay sau gáy.
“Nhưng nghĩ cũng thấy sợ. Giờ thì không sao nhưng tới khi đã ngoài bốn mươi, năm mươi tuổi, em không còn sức hấp dẫn của một người con gái, lúc ấy con cái không có, một người đàn ông bên cạnh cũng không thì em phải làm sao? Đến lúc ấy cũng không biết có ai chịu cưới em làm vợ không nữa. Vì vậy kết hôn thì vẫn phải kết hôn thôi. Có điều em không muốn sớm quá. Nghĩ đến mấy đứa bạn lấy chồng sớm, rồi phải nuôi con, phải là quần áo cho chồng, thật là khủng khiếp. Thỉnh thoảng có buổi tụ tập, mấy đứa ấy mặc dù đã trang điểm cẩn thận và lúc nào cũng tụm lại thành một nhóm nhưng anh có biết trông vẫn thê thảm lắm không? Mấy đứa độc thân đi làm thì khác hẳn, mặt mũi lúc nào cũng sáng ngời. Dù chỉ đeo hơn nhau một đôi khuyên thôi cũng đã rất khác rồi. Trông sinh động hơn và cũng tao nhã hơn đấy. Giả dụ lúc nào đó, đến lúc nào đó em muốn kết hôn mà không có người chăm con hộ thì chắc em cũng sẽ không sinh con đâu. Thật không muốn tưởng tượng nữa. Tuổi thanh xuân của em mỗi ngày đều sẽ phải dành cho việc chăm sóc con… Sao anh không nói lời nào? Anh thấy lời nói của em ích kỷ quá phải không?”
Cô áp mặt vào ngực anh rồi hỏi.
“Không.”
“Cũng chẳng biết làm sao! Em nghĩ bây giờ phụ nữ cần phải ích kỷ hơn, nghĩ nhiều cho bản thân một chút. Hơn hết, cũng phải thành thật với chính mình về điều ấy nữa.”
Anh không nói lời nào. Xen vào khoảng im lặng giữa hai người, tiếng chuông điện thoại vang lên. Ánh mắt cả hai cùng hướng về phía chiếc điện thoại, nhưng Myeong Woo vẫn nằm thẳng, kéo cô lại gần, hôn lên chiếc cổ trắng ngần của cô.
— Đây là văn phòng của Kim Myeong Woo. Bây giờ tôi không thể nghe máy nên xin quý vị để lại địa chỉ cùng số điện thoại, tôi sẽ liên lạc lại ngay. Nếu tiện, xin hãy cho biết thời gian quý vị gọi tới, xin cảm ơn. Thành thật xin lỗi.
— A lô, đây là đồn cảnh sát Gangseo. Anh Kim Myeong Woo hiện không có ở nhà ư? Tôi là hạ sĩ Kang Hyeong Cheol trực ngày hôm nay. Khi nào về anh hãy gọi số điện thoại XXXX của cục 6XX.
“Có chuyện gì vậy?”
Yeo Kyeong đang ở trong vòng tay Myeong Woo ngẩng lên hỏi anh.
“Không biết.”
Anh cảm nhận được sự khẩn trương trong lời nói của người hạ sĩ gọi từ đồn cảnh sát Gangseo, nhưng vẫn im lặng nghịch chiếc cúc áo khoác của Yeo Kyeong bấy giờ đã hơi nhổm nửa người dậy. Như thể biết anh có nhà và chắc chắn sẽ nhấc điện thoại, đúng lúc ấy, chuông điện thoại lại kêu vang.
— Là nhà anh Kim Myeong Woo phải không? Đây là đồn cảnh sát Gangseo. Xin hỏi anh có biết người phụ nữ tên No Eun Rim không vậy? Cô ấy hiện giờ đang… Dù sao mong anh hãy nhanh chóng liên lạc lại với chúng tôi.
Anh đưa mắt nhìn sang Yeo Kyeong. Cô đang gối đầu lên tay anh, giờ đã dịch người sang chiếc gối bên cạnh. Không để Myeong Woo kịp nghĩ ngợi, Yeo Kyeong hỏi:
“Là cô ấy?”
Myeong Woo ngồi dậy. Yeo Kyeong nhổm dậy trên giường, vẻ hết sức lúng túng.
“Tên cô ấy là No Eun Rim à?”
Cảm thấy có lỗi với Yeo Kyeong nhưng Meong Woo không đáp lời cô mà chỉ ấn nút nghe lại cuộc gọi trên điện thoại. Hạ sĩ Kang Hyeong Cheol, bằng chất giọng Chungcheong không lẫn vào đâu được, đã để lại lời nhắn cho anh với một giọng chậm rãi mà lo âu.
Liệu đây có phải là một âm mưu không nhỉ, anh ngẫm nghĩ, đồng thời lấy một điếu thuốc cho lên miệng.
“Đưa cho em chiếc bật lửa. Với điếu thuốc nữa.”
Tâm trạng Yeo Kyeong dường như cũng không khác là mấy. Đây không phải loại thuốc lá thường ngày cô hay hút.
Anh ném một điếu thuốc cùng chiếc bật lửa lên giường, rồi nhấc ống nghe lên.
Liệu đây có phải cái bẫy không nhỉ, ý nghĩ đó một lần nữa xẹt qua đầu anh. Anh bấm phím 114.
Giọng nhân viên tổng đài vang lên, anh hỏi số điện thoại của đồn cảnh sát Gangseo.
“Nếu anh có thắc mắc xin gọi theo số 6XX–XXXX.”
Anh so sánh số điện thoại tổng đài 114 vừa cung cấp với số điện thoại hạ sĩ Kang đã nêu trong tin nhắn thoại. Hai số điện thoại khác nhau. Anh đặt ống nghe xuống, chìm vào suy tưởng, rồi đi đi lại lại trong phòng. Giờ là thời đại của chính phủ Văn Dân4, hơn hết, anh đã lên Seoul và bắt đầu cuộc sống mới tại đây cũng được mười năm rồi. Sau khi tắt điếu thuốc, anh bắt đầu gọi điện thoại. Đầu dây bên kia có tiếng ai đó nhấc máy, anh nặng nề cất tiếng:
“Xin lỗi hạ sĩ Kang Hyeong Cheol có ở đó không?”
Cá Thu Cá Thu - Gong Ji Young Cá Thu