Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 109
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 620 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:25:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 80: Sớm Hay Muộn Là Vật Trong Tay Ta!
hu tới xem như sắp chấm dứt nắng hè chói chang.
Một ngày này đối với người ở nông thôn làm ruộng mà nói rất quan trọng, rất nhiều chuyện phải làm trong ngày này, ví dụ như bón phân, như giống cây.
Rất nhiều này nọ phải vào ngày này bón phân, như dây mướp, củ cải non, còn có khoai tây.
Thực kỳ diệu, dây mướp vào ngày này bón phân, kết trái khi nấu canh sẽ không có mấy thứ đen thui gì đó, ngay cả vỏ cũng đẹp hơn rất nhiều, Hắc Muội cũng không biết vì sao, lúc còn rất nhỏ thời điểm nghe được Phùng Quý nói với Tú Cô, sau đó nàng thử quả thật đúng như vậy.
Mà củ cải non lúc này đang phát triển nhanh chóng, bởi vì vào thu cây non phía dưới sẽ chậm rãi ra củ, cho nên mọi người phần lớn đều hái lên rất nhiều, nấu cánh ăn.
Cho chút dầu vào nồi, lại cho thêm chút nước đun nóng, trực tiếp bỏ củ cải vào vào, đợi chin canh sẽ có màu xanh biếc, uống rất ngon, cho cải vào miệng lập tức tan ra, non không được, chén canh vừa đẹp mặt lại ăn ngon dễ làm.
Đối với Hắc Muội mà nói còn rất dinh dưỡng, hoàn toàn là vitamin C thiên nhiên a.
Lâm Tam Mộc thực sự thích, mỗi đêm đều phải uống một chén lớn, Hắc Muội trêu ghẹo hắn, “Trách không được làn da tốt như vậy!”
Rất nhiều người không phải nông nhân chuyên nghiệp, căn bản sẽ không biết vào thời điểm củ cải sinh trưởng tốt nên hắt phân, người có kinh nghiệm làm ruộng biết vào thu chí hắt phân củ cải sẽ sinh trưởng càng to mộng.
Đương nhiên lần này không cần Hắc Muội hắt phân, Phùng Kim tự nhiên sẽ ngoan ngoãn đến gánh phân hắt tốt, nhìn hắn cả người đầy phân thối bận trước bận sau, Hắc Muội nghĩ trước kia cha nàng Phùng Quý cũng bận trước bận sau nghe Phùng bà bà sai sử hỗ trợ cho Phùng Kim còn không được cảm ơn, hiện nay trong lòng đã cân bằng.
Lão Phùng Kim này ỷ vào Phùng bà bà sủng lão nên vừa lười lại ích kỷ, nhìn lão mệt cả đầu đầy mồ hôi trong lòng Hắc Muội thoải mái vô cùng.
Khoai tây cũng như thế, trong một mùa thu có thể rất nhanh sẽ lớn, trước đông chí sẽ đào ra, lại trồng khoai lang, vậy mọi chuyện đều xong.
Nói tới thu chí loại đồ ăn then chốt kỳ thực là cà tím.
Toàn bộ mùa hè cà tím là đồ ăn chủ đạo, nhưng vừa đầu thu cà tím sẽ già đi, ăn không ngon.
Nếu còn muốn tiếp tục ăn cà tím vậy trong ngày thu chí phải cắt bỏ toàn bộ cây non, chỉ để lại thân cây, chờ nó lại dài ra, kết trái sẽ rất non.
Lâm Tam Mộc thấy Hắc Muội cầm kéo cắt tất cả cây non phía trên, nói, “Nàng làm gì, cà tím ăn rất ngon mà!”
Hắn còn tưởng rằng nàng bỏ cà tím.
Nghĩ Hắc Muội mỗi lần làm cà tím hắn sẽ không tự giác mỉm cười.
Nàng biết Tam Mộc thích ăn món này, thịt cá cái gì đều cho Tứ Nha ăn, cũng không biết là đau lòng Tứ Nha gầy yếu hay thật sự không thích ăn mấy thứ dầu mỡ.
Mỗi lần Hắc Muội ở trong vườn hái một sọt cà tím vào bếp nếu gặp được hắn tuyệt đối sẽ sáng lạn đắc ý hướng hắn giơ cao cà tím, hắn thì sẽ đi ra suối xách một thùng nước lạnh về, chờ Hắc Muội cắt cà thành từng khối ngâm vào nước.
Dân quê không giống người trong thành dùng dầu đậu phộng mỡ heo, đều là dùng dầu hạt cải. Đợi cho dầu nóng, đem cà tím vớt lên áp chảo từng miếng, thẳng đến hai mặt vàng, mới xào lên, cho rau hẹ tỏi bâm vào, phun hút nước cho ngâm, rất thơm mềm.
Cho nên Lâm Tam Mộc nghĩ Hắc Muội muốn vứt cà tím đi liền nóng nảy.
Hắc Muội cố ý chọc hắn, “Muốn ăn cà tím sang năm đi!”Hắn thật sự sốt ruột, ở trong vườn rau ôm Hắc Muội, chọc cho Béo Nha cùng Tứ Nha cười ha ha.
Đợi cho Hắc Muội tức giận giải thích một phen, hắn mới nửa tin nửa ngờ, mỗi buổi sáng đều đứng trước vườn rau xem cà tím có mọc ra hay không.
Hắc Muội thấy người này mỗi ngày nhìn chằm chằm cà cây non, dở khóc dở cười.
Vì sắp tới Trung thu, ngày mười ba Phùng Quý và Cát Tường đã về thôn Đại Diệp, tùy theo đại hỷ sự về.
Lâm thúc chính thức hướng nhà Hắc Muội cầu hôn, lễ cầu hôn chính là một tấm da hồ ly tốt nhất, này xem như vật đáng giá nhất của hắn.
Chỉ cần Phùng Quý đồng ý, Hắc Muội tất nhiên sẽ không đi so đo sính lễ của hắn là cái gì, thấy Cát Tường cả người sáng sủa mượt mà rất nhiều nàng cảm thấy mỹ mãn.
Nay Phùng gia xem như chân chính song hỷ lâm môn, Phùng Quý biết được Ngô lão gia tự mình vì Ngô Bảo Nhi đến cầu hôn Béo Nha cao hứng vô cùng.
Cát Tường và Lâm thúc cũng vui vẻ vạn phần.
Mười lăm tháng tám nhà Phùng Quý rất náo nhiệt, hai đứa con đính hôn hơn nữa ăn tết Trung thu xem như tam hỉ.
Sáng sớm ba tỷ muội Cát Tường Béo Nha Tứ Nha ở dưới bếp nấu cơm, giữa trưa chuẩn bị tiếp một nhà Ngô lão gia tới ăn bữa cơm, hơn nữa còn có Lâm thúc, tổng cộng mười người tới.
Thời điểm Phùng Quý về nhà vốn vì ăn tết trung thu mà mua rất nhiều đồ ăn, nào, nào bánh mứt kẹo, vừa vặn đều có.
Đến giữa trưa, Phùng Quý gọi Phùng bà bà tới ngồi vị trí ở trên, ông vẫn hiếu thuận, mặc dù Phùng bà bà có bao nhiêu không phải, tóm lại cũng là nương ông.
Chính là xưa đâu bằng nay, một ánh mắt cảnh cáo của Hắc Muội khiến Phùng bà bà lập tức không lên tiếng, hiện tại bà làm người cụp đuôi, không dám lỗ mãng, hơn nữa nhìn vẻ mặt Lâm Tam Mộc cười dài trong lòng liền phát lạnh.
Bữa cơm này tất nhiên là ăn được khách khứa đều vui, không khí hòa hợp, đặc biệt Ngô Bảo Nhi rất mạnh dạn, không giống Béo Nha e lệ, tự nhiên hào phóng chậm rãi mà nói, dẫn tới mọi người thỉnh thoảng cười ha ha, vợ chồng Ngô lão gia nhìn về phía Ngô Bảo Nhi ánh mắt lại từ ái kiêu ngạo, giống như ánh mắt Phùng Quý nhìn về phía Hắc Muội và Lâm Tam Mộc.
Cảm nhận được ánh mắt từ ái mà lại kiêu ngạo Lâm Tam Mộc bình tĩnh mỉm cười, trong lòng cũng gợn sóng, hắn bỗng nhiên đã hiểu cái gì gọi là phụ thân.
Đến buổi chiều toàn thôn đều biết hai con gái nhà Phùng Quý đồng thời đính giá, đối với Cát Tường tái hôn, mọi người ngược lại cũng không giật mình, dù sao Cát Tường còn trẻ như vậy không có khả năng ở vậy cả đời.
Giật mình là Hắc Muội thế nhưng ở trấn mua một căn nhà làm đồ cưới cho Cát Tường tái giá, cái này khiến mọi người loá mắt, đó cũng không phải là chuyện một hai lượng bạc.
Người người đều mắng Diệp bà bà và Diệp Bình ngu ngốc, lúc trước đối đãi tốt với Cát Tường, thì sẽ là cưới được phượng hoàng bằng vàng a, đợi sinh hạ đứa nhỏ, Hắc Muội làm di nương, lúc đó còn không phải bạc đưa tới cửa.
Nay Diệp bà bà cũng không có thời gian tiếc hận, không có ruộng đất cơm đều ăn không đủ no, mang theo mấy đứa con trai đi chung quanh làm công, nhà ai có việc nặng nhọc, xây nhà đắp đất đều làm, về nhà một thân bùn bụi, khung xương mệt muốn rã ra, sao còn có lòng nghĩ tới này đó, nói sau trên đời cũng không có thuốc hối hận a!
Chuyện thứ hai làm mọi người chấn động chính là không nghĩ tới Ngô lão gia thế nhưng thật sự cầu hôn Béo Nha cho Ngô Bảo Nhi, ai mà không biết Ngô Bảo Nhi cùng Béo Nha quan hệ tốt, nhưng có ai tin một lão gia có tiền sẽ cưới một nha đầu nông thôn cho con mình làm Ngô thiếu phu nhân.
Nhưng sự thật đúng là như vậy, bất quá Hắc Muội cũng hào phóng, trước mặt mọi người vỗ ngực hứa hẹn lúc Béo Nha xuất giá, đồ cưới sẽ là một trăm lượng, cộng thêm đôi kim nguyên bảo Ngô gia đưa tới làm sính lễ.
Ngay lúc đó khí phách lộ ra ngoài kinh người trong thôn ngươi truyền ta ta truyền ngươi cuối cùng miêu tả sinh động như thật phấn khích vạn phần.
Hắc Muội sau khi gián tiếp nghe được dở khóc dở cười, Lâm Tam Mộc cười đến quỷ dị, “Ta chưa thấy nàng vỗ ngực a!”
Hắc Muội ưỡn ngực, hào khí vạn phần, “Không vỗ ngực nói chuyện cũng vang dội như thường!”
Nửa ngày sau phát hiện ánh mắt Lâm Tam Mộc cứ nhìn chằm chằm bộ ngực của nàng không có ý tốt, nàng nhất thời cảnh giác ôm ngực, trên mặt lại như thiêu đốt.
Lâm Tam Mộc hờ hững liếc nhìn, trầm thấp nói, “Sớm muộn cũng là vật trong tay ta!”
Lưu lại Hắc Muội một mình ở trong phòng mặt đỏ tai hồng.
Cuối tháng tám, trong thôn đã tràn ngập bầu không khí thu hoạch vụ thu,
Mặt trời mùa thu phát ra ánh sáng nhu hòa, làm sáng tỏ lại mờ mịt, ngẫu nhiên vang lên một trận chim sơn ca lướt qua phía chân trời, phảng phất như xuyên qua biển xanh, sắp tối nắng chiều tựa như một con chim mở cánh, trong nháy mắt cực kỳ sáng lạn.
Thời tiết này đúng là mùa thu hoạch bông, nhà Hắc Muội không có trồng bông, nhưng trong thôn rất nhiều người trồng, bởi vì năm nay trong nhà có thêm Lâm Tam Mộc, Cát Tường đã quyết định vụ thu tới liền xuất giá, Béo Nha cùng Tứ Nha cũng bắt đầu thích làm đẹp, Hắc Muội trực tiếp mua toàn bộ bông nhà Đại Bàn tẩu tử, chuẩn bị làm một kiện áo bông và một đôi hài cho cả nhà bao gồm Lâm thúc và Ngô Bảo Nhi, tính ra gần mười kiện áo bông mười đôi hài, còn có vài cái chăn bông.
Để ở nhà hai cái chăn, mấy cái khác xem như đồ cưới cho Cát Tường, cuộc sống Lâm thúc luôn đơn sơ, lần này thừa dịp Cát Tường xuất giá Hắc Muội muốn đặt mua chút đồ cho hắn.
Biết suy nghĩ của nàng, Lâm thúc rất cảm động, đối với Hắc Muội nói, “Hắc Muội, cho dù Cát Tường cái gì cũng không có ta cũng sẽ quý trọng yêu thương nàng.”
Trong lúc nhất thời nói mấy tỷ muội đều thay Cát Tường vui vẻ.
Thừa dịp còn chưa tới vụ thu nhanh chóng tìm người làm, một ngày bảy tám người tới chủ động yêu cầu giúp đỡ làm cho Hắc Muội.
Hiện tại biết Hắc Muội hào phóng, ai không muốn kết thân a, đến lúc đó có việc gì cần tiền cũng có người ượn.
Tâm tư của bọn họ Hắc Muội tất nhiên biết, cứ khăng khăng không cho bọn họ làm, liền muốn Cúc Trân thẩm và Hương Thảo làm, nàng cũng không chiếm tiện nghi, chỉ cần làm xong tất cả, lúc trước mượn tiền liền xóa bỏ.
Nếu thật sự không giao hàng đúng hẹn, sẽ đổi phương pháp đòi lại.
Hai người này cũng muốn lấy lòng Hắc Muội, đã trả sạch nợ, đến lúc đó có mượn cũng không khó.
Trước khi gần tới vụ thu việc hôn sự của Hương Thảo thế nhưng định ra, gả cho Phùng Dũng.
Tin tức này làm cho người ta bất ngờ lại suy đoán lung tung.
Lần trước đánh nhau Phùng bà bà đi đứng khó khăn, sợ là không làm việc được, Vương Kiều Nga bụng đã năm sáu tháng càng không thể làm việc, Tiểu Phúc đi đường còn chưa xong nói chi làm việc, chỉ còn Phùng Kim là người có khả năng làm việc cũng không cần mẫn, thu hoạch vụ thu khẳng định mệt xỉu.
So với con gái, Vương Kiều Nga khẳng định là càng đau lòng trượng phu, Phùng bà bà cũng thế, mặc Hương Thảo không hài lòng, cuối cùng vẫn quyết định đem Hương Thảo gả cho Phùng Dũng.
Trong nhà Phùng Dũng và Phùng Trung chỉ có hai huynh đệ, dựa vào vài mẫu ruộng năm nào ăn hết năm đó, không hề có của cải, muốn kiếm vợ vài năm cũng không tin tức, hiện tại cao hứng, tất nhiên là cùng Phùng Kim hứa hẹn thu hoạch vụ thu nhất định giúp nhà cha vợ.
Hắc Muội nghe nói cười lạnh một tiếng, Phùng Kim và Vương Kiều Nga này ham lợi nhỏ trước mắt, về sau Hương Thảo sống không tốt sẽ oán hận bọn họ, bất quá mấy chuyện này không có liên quan tới nàng ——
Nếu nói Hắc Muội năm nay thu hoạch vụ thu có cái gì cảm khái, đó chính là giờ phút này nàng có cảm giác làm tiểu địa chủ tâm trạng khá tốt.
Tháng chín là mùa thu hoạch, nhiều năm nay Phùng Quý đều bận rộn mệt mỏi như đánh giặc, không nghĩ tới năm nay thấy người khác bận khí thế ngất trời, chính mình nhàn nhã ở nhà không nói, đợi cho đập xong lúa, còn trơ mắt nhìn người khác gánh từng gánh đưa lúa đến nhà ông.
Cái loại cảm giác này rất kỳ quái, có điểm tinh thần thác loạn, lại có điểm vui không kìm hãm được.
Hắc Muội lại không nhàn nhã như cha nàng, đem một đám lúa tá điền đưa tới cân lại, ghi sổ.
Thật đừng nhìn Thuỷ Sinh tuổi trẻ, một nhà lớn nhỏ bốn miệng ăn này nộp lên nhiều lúa nhất.
Vì tỏ vẻ thưởng cho, Hắc Muội đáp ứng về sau bọn họ có thể tùy tiện mượn con la, khiến Đại Bàn tẩu tử mừng như điên, Thuỷ Sinh làm việc rất khổ cực, hai đứa con cũng như hắn, nhìn chồng và con trai mệt nhọc như vậy, khiến nàng rất đau lòng, đặc biệt Đại Thụ, tuổi con nhỏ đã bắt đầu làm việc nặng, còn muốn cùng cha hắn kéo trục lăn lúa.
Bưu Hãn Dân Quê Bưu Hãn Dân Quê - Thập Nhị Cửu Lâu