Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 109
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 620 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:25:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78: Báo Ứng
úc xế chiều Hắc Muội và Lâm Tam Mộc cưỡi ngựa chuẩn bị về thôn.
Phùng Quý cùng Cát Tường vẫn ở lại trấn cùng Lâm thúc, bởi vì Phùng Quý không nói gì, hơn nữa thái độ Cát Tường cũng chưa rõ ràng, cho nên Hắc Muội chỉ còn chờ Lâm thúc tới cửa cầu hôn lúc nào thì lúc đó mới định đoạt.
Trước khi đi Phùng Quý như là dỗ tiểu hài tử đưa cho Lâm Tam Mộc một bao kẹo lớn, “Tam Mộc, cầm trên đường ăn, nếu Hắc Muội bắt nạt con cứ nói với cha, cha sẽ giúp con dạy dỗ nó!”
Hắc Muội ở bên cạnh mắt trợn trắng, bị bắt nạt luôn là nàng a!
Lâm Tam Mộc cái gì cũng không nói, tiếp nhận bao kẹo nhìn Hắc Muội mím môi cười trộm.
Trên đường về nhà Hắc Muội hỏi Lâm Tam Mộc rất nhiều phong tục tập quán trong thành, tựa hồ hắn đối với kinh thành cùng Cẩm thành quen thuộc nhất. Nói đến địa phương ăn vặt cũng biết rất ít.
Nàng cuối cùng hỏi chính mình làm rau trộn hương vị như thế nào.
“Hương vị rất nặng, hương nồng, ngon miệng, coi như là đặc biệt.”
“Ngươi đã từng ăn hương vị này ở nơi khác chưa?”
Thấy Tam Mộc lắc đầu nàng trong lòng mừng thầm, suy nghĩ nói, “Ngươi còn nhớ mấy giống rau màu đen chúng ta hái được sau núi không? Đó là một loại gia vị đặc biệt, hương vị đặc biệt được tạo ra từ thứ đó, trước kia làm rau trộn dựa vào chính là mấy gia vị, ngươi nói nếu ta bán đồ gia vị thì thế nào?”
“Có thể, có lẽ so với bán rau trộn sẽ thoải mái hơn.”Lâm Tam Mộc nghĩ vẫn không nên rất vất vả.
“Đặt cho nó là ngũ hương phấn thế nào?”
“Ngũ hương Như Ý!”
Hai người vô cùng vui vẻ bàn luận chuyện buôn bán.
Nghĩ cha nàng đã thích làm việc trong cửa hang đợi sau này kiếm tiền ở Thanh thành cũng mở một cửa hang lớn, cho cha nàng làm chủ, cũng muốn kiếm chút tiền chuẩn bị làm đồ cưới ccho Béo Nha cùng Tứ Nha.
Hai người giờ phút này vô cùng thân thiết cưỡi chung một con ngựa, hắc mã thong thả đi, nắng chiều kéo bóng họ ra dài, Hắc Muội nhìn bóng hai người trên đất thân mật khẽ cười.
Lâm Tam Mộc ở phía sau nàng khẽ ôm lấy nàng trầm mặc không nói, Hắc Muội quay đầu nhìn hắn hỏi, “Làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ cảm giác thật tốt.”Hắn nói được thoải mái, ở trong lòng Hắc Muội xem ra đã có chút chua xót.
Nàng tuy nghe hắn nói qua đã không còn nhà người, nhưng hắn tựa hồ chưa bao giờ đề cập tới chuyện trước kia, về gia đình hắn cùng quá trình trưởng thành của hắn một chữ cũng không nói, nàng cũng không muốn hỏi nhiều.
Vì thế giơ tay chạm vào tay đang kéo cương ngựa của hắn vỗ vỗ, “Về sau cả nhà chúng ta sẽ sống thật tốt.”
Hắn cầm tay nàng lại, đầu tựa vào gáy nàng, chậm rãi nói, “Cám ơn nàng đã cho ta một thứ gọi là nhà!”Khi nói chuyện hơi thở như cố ý vô tình phả vào tai nàng.
Hắc Muội cảm giác được hắn đùa giỡn, xuy cười, “Đừng nói mấy lời buồn nôn đó!”
Lâm Tam Mộc đột nhiên ngậm vành tai nàng, còn tà ác vươn đầu lưỡi vào mút một chút, Hắc Muội cả kinh bật người một cái, hắn lập tức văng ra.
Nàng quay đầu xấu hổ mang giận trừng mắt hắn, “Ngươi cầm tinh con chó hả!”
Lâm Tam Mộc cười không nói.
Hai người cười cười nói nói thời điểm tới cửa thôn Đại Diệp mặt trời đã sắp xuống núi.
Bởi vì sợ bị người trong thôn chê cười Hắc Muội kiên quyết muốn xuống ngựa, vì thế hai người sóng vai dẫn ngựa đi vào thôn.
Lúc đi đến hạ thôn nghe được tiếng động lớn xôn xao, hai người càng đi tới thì càng thấy nhiều thôn dân, thì ra là Diệp bà bà và Phùng bà bà lại cãi nhau.
Một người nguyền rủa con trai người kia chân què cả đời, một người nguyền rủa cháu gái người kia cả đời gả không được.
Hai người đã năm sáu mươi tuổi, cái tuổi này đúng là không kiêng nể gì, hơn nữa vốn nổi tiếng là nhân vật hung hãn, cái gì khó nghe cũng có thể mắng ra.
Người chung quanh vây xem cũng cao hứng phấn chấn, có người châm ngòi thổi gió, có người lắc đầu thở dài.
Hắc Muội vốn căn bản không nghĩ để ý tới, trực tiếp không nhìn rời đi, nào biết Diệp bà bà vừa thấy Hắc Muội hai mắt nhất thời hung tợn âm độc, người đàn bà chanh chua, đồ đê tiện chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Phùng bà bà thực khôi hài, vốn không định gặp Hắc Muội, nhưng bà biết kẻ thù của địch nhân chính là bằng hữu, bà thấy Diệp bà bà mắng Hắc Muội càng thêm nhảy cẳng lên mắng, “Cũng đỡ hơn con trai bà, dù chân có tốt lên cũng là một tên vô dụng —— “
Phùng bà bà là lấy chuyện Diệp Tĩnh đến bây giờ vẫn chưa lấy được vợ ra mắng, vốn trong thôn ai cũng gièm pha nhà Diệp bà bà, mặc dù Diệp Tĩnh biết chữ chân cũng đã tốt, nhưng hiện tại ruộng đất nhà hắn đã bị đoạt lại, chỉ có thể giúp người ta làm nông mới sống qua, không như trước kia nữa, ai còn nguyện ý gả đến nhà bà.
Lần này thật sự là trọc vào thể diện Diệp bà bà, nhất thời căm tức vạn phần, hung thần ác sát muốn cùng Phùng bà bà đánh nhau.
Diệp Tĩnh vốn muốn tới khuyên can, nghe được mấy câu này của Phùng bà bà mặt liền âm trầm, thù mới hận cũ cộng lại, nắm chặt quyền đầu toàn thân tức giận đến phát run.
Hắc Muội cùng Lâm Tam Mộc tựa như không có việc gì dẫn ngựa trực tiếp đi qua, không thèm để ý trận khôi hài này, Diệp bà bà càng đắc ý, thấy Phùng bà bà không có ai giúp dễ dàng đánh một trận.
Phùng bà bà thực sự căm tức giúp Hắc Muội nói chuyện nàng còn không cảm kích cũng không hỗ trợ, cứ như vậy rời đi, xoắn tay áo lên muốn nghênh chiến, miệng còn mắng mấy câu khó nghe, cái gì “Loạn luân, dơ bẩn, xứng đáng đi ra ngoài xin cơm, “
Không đợi Diệp bà bà động thủ Diệp Tĩnh mắt đỏ ngầu từ phía sau bà xông về phía Phùng bà bà, mặc dù vóc dáng Phùng bà bà lực lưỡng nhưng Diệp Tĩnh dù sao cũng là một thanh niên, hơn nữa thế tới đột ngột, bà lập tức bị bị đụng lui về sau.
Cửa thượng thôn trên thực tế là một sườn dốc, đối diện gò đất là nhà Cúc Trân thẩm, hai đầu là đường trong thôn, bên kia là hạ thôn, địa thế khá thấp, nên xây thành sườn đá, khi có mưa chỗ gò đất sẽ lún, độ cao sườn đá cũng không lớn chỉ có ba thước, nhưng phía dưới bởi vì ó người chuẩn bị làm nền cất nhà mới, có ít đá nhỏ rải rác dưới chân sườn.
Phùng bà bà mắt thấy sắp rơi xuống, người vây xem đều một trận kinh hô, nhưng chuyện đột ngột xảy ra ai cũng không phòng bị, muốn cứu đã cứu không kịp nữa.
Phùng bà bà cũng là người nhẫn tâm, trước khi ngã xuống còn kéo Diệp Tĩnh không buông, vì thế hai người cùng nhau lăn xuống.
Nhất thời tiếng thét chói tai phía dưới ngừng lại.
Mọi người vội vàng nhìn xuống sườn, hai người ngã quá nặng, có người hét lên, “Đổ máu, đổ máu!”
Là cánh tay Diệp Tĩnh bị cắt trúng.
Diệp bà bà nhất thời hoảng thần, khóc trời gọi đất, vội vã nhìn thấy Tiểu Phúc ở một bên, một phen đẩy xuống, “Là mày hại con tao!”
Đợi cho Tiểu Phúc ngã xuống, bà mới biết sợ.
Đã có người xuống dưới sườn, ba chân bốn cẳng đỡ Phùng bà bà và Diệp Tĩnh dậy, lại nhìn thấy Tiểu Phúc thét lên rơi xuống, vốn không có gì, Tiểu Phúc được nuông chiều quen, sao chịu nỗi cái đau này, nhất thời oa oa khóc lớn.
Tiểu Phúc là tính mệnh của Phùng bà bà a, bà nghĩ Tiểu Phúc té bị thương, liền bò qua.
Thời điểm gần rời đi giẫm mạnh một cước lên mắt cá chân Diệp Tĩnh. Trùng hợp là bên mắt cá chân có một miếng đá nhọn, chỗ bị thương trước kia bị kẹp giữa như thế. Hắn hét thảm một tiếng, ôm chân lăn lộn trên mặt đất.
“Con a, con ta a!”Diệp bà bà đã xuống dưới, thấy Diệp Tĩnh la hét như điên vội ôm hắn.
“Nương, chân con, chân con —— “
Diệp bà bà nghĩ cũng không dám nghĩ là chân Diệp Tĩnh lỡ có mệnh hệ nào lại trở thành người què lúc đó phải làm sao, quay đầu nhìn Phùng bà bà ôm Tiểu Phúc kiểm tra bà thật muốn giết người, cầm lấy tảng đá lập tức nện lên chân Phùng bà bà.
Phùng bà bà thét chói tai che chân ngao ngao kêu thảm thiết.
Tình huống đã có chút không khống chế được.
Chung quanh thôn dân sợ gây ra tai nạn chết người đã có mấy người trượng nghĩa đi ra can ngăn, càng lúc càng nhiều người vây xem, bao gồm Phùng Kim vừa từ ruộng trở về, còn có Hương Thảo cùng Vương Kiều Nga nghe được tin chạy tới.
Nhất thời một mảnh hỗn loạn kêu khóc mắng chữi om sòm.
Trận chiến mắng chữi này nhanh chóng thành một thảm kịch lưỡng bại câu thương.
Phùng bà bà và Diệp Tĩnh đều thành người què, Diệp Tĩnh còn đụng bể đầu đổ máu, nhưng thảm nhất là Tiểu Phúc, xương sống té bị thương, đi đường đều đau, Diệp lang trung nói là xương cốt nát, phải nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, mỗi ngày còn phải uống canh xương, nếu không sẽ có khả năng bại liệt, khiến một nhà Vương Kiều Nga sợ tới mức mặt xám như tro.
Tất cả kết quả là Hắc Muội nghe được khi đang giặt đồ bên suối, nghe Đại Bàn tẩu tử nói xong hờ hững cười, cũng không nói lời nào, giặt xong về nhà phơi quần áo.
Vẫn như mỗi ngày đi vòng quanh trên núi, ngắt hoa tiêu bát giác hồi hương, quần áo của nàng dơ nhìn không ra bộ dạng gì, quần áo Lâm Tam Mộc lại thủy chung bụi đất bất nhiễm, phơi trên sào trúc trong sân nhìn xem phá lệ nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ.
Liếc mắt nhìn sân bên cạnh, dưới tàng cây cao ngất người nọ đang đứng ở một bên, dáng người ngọc thụ lâm phong đang tìm sâu cho gà ăn, còn cùng Tứ Nha tranh tài, chọc cho Tứ Nha thỉnh thoảng cười to, bên chân một đám gà đi theo ăn sâu.
Hắc Muội nhìn bọn họ nghịch dưới ánh mặt trời mỉm cười, Lâm Tam Mộc như cảm giác được ánh mắt của nàng, quay đầu hướng về phía nàng cười yếu ớt, giữa tia nắng ban mai khuôn mặt ôn nhuận của hắn nhợt nhạt, dung nhan có cảm giác tẩy sạch xuất trần tuyệt mỹ, Hắc Muội nhìn thấy tâm thần nhộn nhạo.
“Hồ ly tinh!” Khẽ nói một câu vội vàng rời đi, vào bếp xem Béo Nha chuẩn bị đồ ăn thế nào.
Ăn điểm tâm Hắc Muội dẫn mọi người chuẩn bị đi núi nhổ đậu phộng, nhìn làn da trắng nõn của Lâm Tam Mộc suy nghĩ, trước khi đi đem theo cái ô.
Đậu phộng trong núi năm nay mọc không tệ, Hắc Muội buông này nọ xuống bắt đầu nhổ đậu phộng.
Lâm Tam Mộc nhìn các nàng nhổ vất vả, lại có mặt trời phơi nắng vì thế nói, “Các ngươi vào chỗ râm mát nghỉ đi, ta nhổ được rồi.”
Hắc Muội cũng không lên tiếng, thật sự mang theo Béo Nha và Tứ Nha đến một bên nhìn Tam Mộc nhổ, hắn nhổ căn bản không tốn lực, nhưng đậu phộng nhổ lên phía dưới căn bản không có mấy hạt đậu phộng, đều bị kéo đứt.
“Đếm xem ngươi nhổ được mấy hạt đậu phộng!”Hắc Muội buồn cười nói, Béo Nha cùng Tứ Nha ở một bên cười ha ha.
Cuối cùng vẫn là Tứ Nha nói, “Nhị tỷ phu, huynh không thể dùng nhiều sức, đậu phộng sẽ bị rơi trong đất, phải lực ở mức độ vừa phải nhổ!”Tứ Nha bởi vì nhỏ nhất, Tam Mộc có đôi khi dạy nàng chữ nên hai người rất thân.
Nàng đi qua làm mẫu cho Tam Mộc nhỗ thế nào.
Nhưng bị một nha đầu chưa tới mười tuổi dạy Tam Mộc có chút khó chịu, thế nào đến nông thôn hắn làm việc gì cũng làm không tốt.
Nhưng Tam Mộc vẫn đi theo Tứ Nha học nghiêm túc, lại nhổ lên quả nhiên có rất nhiều đậu phộng.
Hắn xoay người quay đầu hé ra dây đậu phộng trong tay, phía dưới mang theo đậu phộng nặng trịch, dưới ánh mặt trời cười khẽ, mặt mày như vẽ, ánh mắt tràn ra ý cười, tươi cười sạch sẽ thuần túy.
Hắc Muội nhìn thấy nghiến răng nghiến lợi, người này dưới mặt trời phơi nắng, da mặt lại vẫn trắng nõn như trước thậm chí còn lóng lánh, mang theo chút màu hồng như được phớt lên lớp phấn.
Tứ Nha đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt đỏ rực, xem xét hôm sau có thể sẽ bị đen chút.
Nàng hô, “Tứ Nha, muội lại đây tháo đậu phộng, muội muốn đen như tỷ hả!”
Tứ Nha vội vàng chảy trở lại dưới tàng cây, Béo Nha đưa nước cho nàng, dưới mông lót dây đậu phộng vừa tháo sạch sẽ, “Muội ngồi tháo đậu phộng tỷ đi nhổ!”
Hắc Muội nhìn bộ dạng Béo Nha trắng trắng mềm mềm vội vàng đem ô đưa cho nàng, “Trời nóng, đừng phơi nắng tróc da.”
Trong đậu phộng, Béo Nha đi đến bên cạnh Lâm Tam Mộc nói, “Nhị tỷ phu, huynh đi nghỉ đi, để muội làm!”
Lâm Tam Mộc nhìn sang Hắc Muội bên kia, cũng không kiên trì, ôm một bó lớn đậu phộng đi qua, ngồi xuống bên cạnh Hắc Muội nói, “Về nhà làm đậu phộng rang cho ta ăn!”
Bưu Hãn Dân Quê Bưu Hãn Dân Quê - Thập Nhị Cửu Lâu