The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 109
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 620 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:25:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42: Đính Hôn Chuyện Gì Đều Có!
hưng mà ngày hôm sau có người không nghĩ tới tới cửa.
Dĩ nhiên là lão bộc bên nhà Ngô lão gia.
Hắc Muội không rõ nguyên do, đi theo sau thập phần tôn kính chờ vợ chồng Ngô lão gia đặt câu hỏi.
Nhưng nàng không nghĩ tới bọn họ lại hỏi việc hôn nhân của nàng, Hắc Muội liền tình hình thực tế nói, cũng nói tình huống tỷ tỷ Cát Tường.
Hai vợ chồng Ngô lão gia liếc mắt một cái có chút trầm ngâm, nửa ngày không nói chuyện, cuối cùng Ngô phu nhân nhìn Hắc Muội khe khẽ nói, “Hắc Muội, ngươi cũng trưởng thành, hơn nữa chuyện trong nhà cũng do ngươi làm chủ, hôm nay ta nói thẳng với người, kỳ thực chúng ta cố ý chọn ngươi làm con dâu nhà chúng ta!”
Lời này vừa nói ra Hắc Muội lập tức ngây người, không biết là nên kinh hỉ hay thế nào, có thể được vợ chồng Ngô lão gia coi trọng, chọn làm vợ Ngô Bảo Nhi, nhưng nói thật Hắc Muội dù sao vẫn là một người có linh hồn hiện đại, nàng thật sự không thể đem một đứa nhỏ so với chính mình nhỏ hơn ba bốn tuổi làm đối tượng nghị thân.
Mặc dù ở nông thôn cũng có tập tục định tiểu trượng phu nhưng nàng vừa nghĩ về sau kết hôn nằm bên cạnh mình trên giường là Ngô Bảo Nhi nàng liền cảm thấy không được tự nhiên a!
Hơn nữa, ở sâu trong nội tâm nàng vẫn hy vọng Béo Nha có thể kết hợp với Ngô Bảo Nhi, hai người bọn họ mới là một đôi vô tư!
Vì thế Hắc Muội cũng vô cùng thành khẩn nói ý nghĩ của chính mình, khó mà nói bởi vì Ngô Bảo Nhi là chính mình có lòng phối hợp với Béo Nha, chỉ có thể nói thứ nhất vì tỷ tỷ Cát Tường thứ hai Ngô Bảo Nhi vẫn đem chính mình làm tỷ tỷ, nàng cũng xem Ngô Bảo Nhi như đệ đệ.
Vợ chồng Ngô lão gia cũng là người vô cùng biết tu dưỡng, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng cũng không chấp nhất, dù sao Ngô Bảo Nhi còn nhỏ.
Về đến nhà Hắc Muội coi như không có chuyện gì, quyết định đem chuyện này giấu trong bụng cả đời.
Mùng tám tết Diệp bà bà rốt cục tới cửa, lần này đến hoàn toàn không có bộ dạng hà khắc lần trước, từ đầu đến chân đầu đều là một bộ dạng lấy lòng, cũng không nói chuyện cầu hôn, chỉ nói bà ở nhà như thế nào như thế nào chiếu cố Cát Tường, con trai út Diệp Tĩnh như thế nào hỗ trợ.
Nói tới nói lui đã nói đến con trai út Diệp Tĩnh của bà.
Diệp tĩnh kỳ thực cũng đã mười sáu tuổi, tiếp qua hai năm nên trưởng thành kết hôn, nhưng vì chân què đến bây giờ vẫn chưa nghị thân, Hắc Muội cho Diệp bà mối cái điều kiện kia vừa thấy Diệp Tĩnh phù hợp nhất, Diệp bà bà đương nhiên mừng rỡ như điên.
Hắc Muội cũng không nói tiếp, làm bộ dạng có chút suy nghĩ, Diệp bà bà nhìn thấy càng để ý.
“Bà thông gia, chuyện đại tẩu Cát Tường làm sao bây giờ? Có người tâm địa hiểm độc như vậy, làm con dâu nhà ngươi rất nguy hiểm!”Hắc Muội ám có nói.
“Hắc Muội này, thật sự là trong nhà chỉ có ba lao động, nhưng ngươi yên tâm, ngươi là người có khả năng, việc nhà nông làm so với nó không kém, chỉ cần ngươi có thể trở thành người nhà chúng ta nó lập tức sẽ cút đi.”
“Cút thì không cần, dù sao hai năm nay nhà ngươi phải dựa vào nàng nhiều như vậy, chỉ cần tỷ của ta ở nhà ngươi sống tốt ta khẳng định sẽ không đoạt ruộng đất nhà các ngươi, nhưng ta chỉ muốn một điều, trước khi cắt hạt giống rau trong thời gian rảnh rỗi này ta muốn nàng cùng Diệp Bình tĩnh dưỡng tốt cho tỷ ta!”
Diệp bà bà vừa nghe cười như nở hoa, “Đó là khẳng định, nhất định làm được, dù ngươi không nói ra ta cũng nghĩ như vậy!”Còn nói một ít lời lấy lòng, chụp vào nửa ngày, cảm thấy Hắc Muội đối với việc gả cho Diệp Tĩnh cũng không phản đối, thế này mới vui mừng rời đi.
Buổi chiều thời điểm, Cát Tường về nhà, Hắc Muội vừa thấy gấp đến độ nhảy lên, “Tỷ không ở trên giường tĩnh dưỡng cho tốt, lúc này thế nào có thể rời giường chứ.”
Nếu tiểu nguyệt tử không dưỡng tốt sẽ mang bệnh cả đời.
Cát Tường kiên quyết không vào nhà, “Liền ở trong này nói, nói xong tỷ đi.”
“Chuyện gì vậy?”Cát Tường rất cố chấp, Hắc Muội cũng không có cách, vội vàng đứng cản gió giúp nàng.
“Mẹ chồng tỷ muốn giúp con trai út của bà hướng muội cầu hôn muội biết không?”
“Chuyện này à! Biết chứ!”
“Muội nghĩ như thế nào, một mình tỷ chưa đủ sao? Còn muốn lại bồi thêm một người!”Cát Tường nói xong lo lắng muốn chết.
“Tỷ, muội cảm thấy em chồng tỷ cũng không tệ, người rất im lặng nhu hòa a!”
“Dù tính tình hắn có tốt cũng là tên tàn phế a!”
“Không phải què chân thôi sao, này có cái gì, nhưng hắn biết chữ a!”
“Ở nông thôn biết chữ thì làm được gì, đến lúc đó làm ruộng cày cấy đều dựa vào một mình muội —— “
“Tỷ, dựa vào thì dựa vào, có cái gì đâu!”Hắc Muội thờ ơ nói khiến Cát Tường đều sắp khóc.
“Có phải muội vì tỷ?”
Hắc Muội cười cười, “Không phải! Tỷ, tỷ suy nghĩ nhiều quá!”
“Tỷ không cần muội vì tỷ mà phải gả cho tên què! Nếu không cả đời tỷ sẽ bất an!”Cát Tường càng cảm thấy Hắc Muội khả nghi.
“Tỷ, tỷ suy nghĩ nhiều, gả ai mà không được a, hơn nữa, chúng ta làm chị em dâu lại ở một nhà chẳng lẽ tỷ không vui à?”
Hắc Muội thốt ra lời này, Cát Tường còn có cái gì không rõ, nước mắt lập tức liền đi ra, Hắc Muội hoảng sợ vội vàng trấn an một phen thế này mới tiễn bước.
Buổi chiều Phùng Quý cùng Tú Cô lại gọi Hắc Muội vào trong phòng hỏi chuyện nghị hôn một phen, bọn họ đương nhiên biết Hắc Muội là lo lắng Cát Tường, muốn tỷ muội cùng một chỗ dễ dàng chiếu ứng lẫn nhau, nhưng trong lòng vẫn đối với Diệp Tĩnh chân què có điều cố kỵ, Hắc Muội khuyên can mãi mới làm cho cha mẹ không còn rối rắm.
Buổi tối Hắc Muội khi đưa cơm cho Lâm Tam Mộc hắn bỗng nhiên nói, “Tình nghĩa tỷ muội so với hạnh phúc của ngươi quan trọng hơn sao?”
Hắc Muội sửng sốt, không nghĩ tới hắn thế nào đột nhiên hỏi cái này, nửa ngày nghẹn ra một câu đáp hắn, “Người ta coi trọng hạnh phúc chính là hạnh phúc của ta!”
“Nói sau, ta dù sao cũng không có người nào đặc biệt để ý, gả cho người nào không phải đều như nhau sao, còn không bằng cùng tỷ của ta làm chị em dâu cũng tốt có thể chiếu ứng lẫn nhau, tỷ của ta là người hiền lành, Diệp gia có mẹ chồng keo kiệt, đại tẩu nham hiểm, tiểu cô xảo quyệt, còn có một trượng phu vô dụng, ta nghĩ tỷ của ta phỏng chừng không có một ngày lành trôi qua!”
Hắc Muội tức giận nói xong, nghĩ cả nhà Diệp bà bà nàng liền phẫn nộ.
“Vì sao không rời đi?”
“Đại ca, ngươi cho là thoát ly dễ dàng à, tái giá rất khó, không lấy chồng lại không thể vào hộ tịch nhà mẹ đẻ, đến lúc đó chính là người vô cư, dù chết ngay cả chút đất an tang cũng không có!”
Hắc Muội nghĩ nữ nhân cổ đại chính là chịu tội, không gả nam nhân tốt xem như cả đời đều phế đi.
“Vậy ngươi còn gả đến nhà đó!”
“Ta không giống tỷ ta, sức khoẻ ta tốt lại có khả năng làm việc, còn có thể kiếm tiền, trượng phu đối với ta thế nào ta không sao cả, chỉ cần có thể làm chủ là được!”
Lâm Tam Mộc nhìn Hắc Muội cười đến vô tâm không phế trong lòng bỗng nhiên có điểm là lạ, nhíu nhíu mày không thèm nhắc lại.
Ngày hôm sau Diệp bà mối quả nhiên tới cửa thay Diệp Tĩnh con trai thứ ba của Diệp bà bà cầu hôn, Hắc Muội cũng không nhăn nhó, hảo hảo nhìn giấy đính hôn, phía trên đem điều kiện của nàng viết được rành mạch, thế này mới kêu cha nàng đóng dấu tay, cũng thu một lượng bạc sính lễ.
Diệp bà mối đi rồi, người một nhà nhìn một lượng bạc trên bàn ai cũng khổ sở.
Tú Cô cùng Phùng Quý tương đối không nói gì, chỉ cảm thấy Hắc Muội rất chịu thiệt.
Nếu không phải vì cái nhà này Hắc Muội không đến mức đưa ra điều kiện như vậy, nếu không phải vì Cát Tường nàng cũng sẽ không gả ột người què.
Béo Nha lôi kéo tay Hắc Muội cũng không nói chuyện, Tứ Nha sợ hãi hỏi, “Nhị tỷ, có phải tỷ sắp rời khỏi chúng ta không!”
Hắc Muội chịu không nổi bầu không khí này, cố cười nói, “Béo Nha, Tứ Nha, yên tâm đi, ba năm sau chờ các muội đều trưởng thành tỷ mới rời đi, hơn nữa tỷ gả đi cùng nhà với đại tỷ, ngay tại thôn chúng ta, gần như vậy còn không cùng như ở nhà sao!”
Quay đầu lại đối với cha mẹ nói, “Cha, nương, hai người không cần lo lắng, việc hôn nhân này do con tự nguyện, Diệp Tĩnh tuy nói là người què nhưng dù sao cũng biết chữ, người cũng im lặng nhu hòa, con sẽ không chịu thiệt, hơn nữa còn có thể cùng tỷ chiếu ứng lẫn nhau, nói sau thời điểm con chân chính qua cửa, nương hẳn là cũng sinh đệ đệ, Béo Nha cũng trưởng thành, cuộc sống chúng ta cũng rất khá!”
Nào biết ngày hôm sau toàn bộ trong thôn đều biết chuyện đính hôn của Hắc Muội và Diệp Tĩnh, có người hiểu rõ tâm tư Hắc Muội thay nàng tiếc hận, mà có người quả thật vui sướng khi người gặp họa, tỷ như mẹ con Vương Kiều Nga.
Vương Kiều Nga đang ở cửa cùng Cúc Trân thẩm nói xuyên tạc.
Cúc Trân thẩm nói, “Kiều Nga, cháu gái ngươi đính hôn, thế như gặp được nhà tốt, ruộng tốt hai ba mươi mẫu a!”
“Đúng thật là phải chúc mừng nó, đáng tiếc chính là thay người ta làm đầy tớ thôi!”Vương Kiều Nga khinh thường nói.
“Còn là tên què, tàn phế!”Hương Thảo ở một bên lắc lắc đầu nói.
“Xem nó ngang ngược như vậy, hiện tại thế nào, gả cho tên tàn phế có ngày lành qua sao.”
Bên cạnh có người lại chỉ quan tâm chuyện ruộng vườn, “Xem ra chuyện ruộng đất nhà Ngô lão gia cho người họ Phùng sợ là ngâm nước nóng!”
Lời của nàng đưa tới mấy người lại một phen châm chọc khiêu khích.
Má Ngô đi ngang qua đó, nghe các nàng nói Hắc Muội không đúng cau mày chăm chú nhìn các nàng vài lần, nhưng bà vốn ở nhờ tại thượng thôn cũng khó mà nói cái gì, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở chạy nhanh về nhà.
Cha mẹ Phú Đệ liếc thấy nói vài câu, “Các ngươi còn không phải là cha mẹ Hắc Muội, lo việc nhà mình đi, các ngươi không có việc gì ở đây nói huyên thuyên không bằng làm cho nam nhân trong nhà thêm đôi giày!”
Nhưng nói thế nào mấy người này cũng nói không ngừng, đặc biệt là mấy người có chút xích mích với Hắc Muội.
Huống chi ngay cả bà nội Phùng bà bà gặp người cũng nói, Hắc Muội là một đứa đanh đá, bất kính bất hiếu với trưởng bối, người đàng hoàng ai mà muốn cưới nàng, có thể gả đến nhà Diệp bà bà tính ra nàng may mắn.
Đương nhiên tất cả Hắc Muội đều rõ ràng, nàng lười đi để ý mấy bà tám đó.
Nào biết lúc xế chiều Diệp Tĩnh tới cửa, ở trước sân vườn rau lẳng lặng đứng nửa ngày, thẳng đến Hắc Muội đứng dậy mới bỗng nhiên thấy được hắn.
“Ngươi đã đến rồi, có chuyện gì sao?”
Hắc Muội thoải mái hỏi, ngược lại là khuôn mặt trắng nõn của Diệp Tĩnh có chút ngượng ngùng, “Ngươi, ngươi thật sự nguyện ý gả cho ta?”
Diệp Tĩnh diện mạo kỳ thực là mi thanh mục tú, bởi vì ít ra ngoài làn da trắng nõn có chút tái nhợt, trên người có một cỗ hơi thở nồng đậm thư sinh viết văn, giờ phút này đứng ở bên cạnh vườn rau đầy mảng rau diếp làm nổi bật khí chất văn nhân, hơn nữa hắn một bộ dạng không thể tin được nhìn Hắc Muội, vẻ mặt chờ mong.
Hắc Muội nhìn hắn cười cười, lòng nghĩ người này kỳ thực cũng không tệ, nhìn cũng thuận mắt, nàng nói, “Thật sự, ta tự nguyện!”
Nàng không để ý tiếp tục chỉnh sửa vườn rau, căn bản không chú ý tới bóng dáng Diệp Tĩnh rời đi mang theo vui mừng cùng ngọt ngào, trên mặt trắng nõn đỏ ửng bay thẳng mang tai.
Hôm nay mùng mười thời tiết rốt cục chính thức sáng sủa lên, cũng ấm áp rất nhiều.
Thời điểm nửa buổi sáng Phùng Quý lại đi giã gạo, Tú Cô nhìn khí trời tốt, muốn đi theo Phùng Quý giã gạo làm bạn trò chuyện.
Béo Nha cùng Tứ Nha đều đi thôn ngoài chơi.
Hắc Muội thừa dịp lúc này cùng Lâm Tam Mộc thương lượng thế nào đưa hắn rời đi.
Thương thế của hắn đã hoàn toàn tốt lắm, ở nhà Hắc Muội ẩn thân cũng có hai mươi ngày, tuy rằng không bước chân ra khỏi phòng nhưng mỗi ngày nghe chuyện nhà chuyện cửa cũng cảm thấy thời gian qua rất nhanh.
Cuối cùng kết quả thương nghị là thời điểm đêm dài người tĩnh Hắc Muội dẫn đường cho hắn, để hắn lặng lẽ cưỡi ngựa rời đi.
“Ngươi thế nào không hỏi xem ta đi đâu?”Lâm Tam Mộc liếc mắt xem xét Hắc Muội, nhìn hắn rời đi thậm chí bộ dạng có điểm thoải mái giải thoát, trong lòng có chút uất ức.
“Ôi chao—- ngươi đi đâu, ta không xen vào, cũng không muốn hỏi, mọi người hảo tụ hảo tán a, chúc ngài thuận buồm xuôi gió, mọi sự như ý a!”Hắc Muội hắc hắc cười nói, lòng nghĩ ngốc mới hỏi một đầu lĩnh cường đạo đi đâu!
Hắc Muội lại nhắc tới một trăm lượng bạc ban đầu Lâm Tam Mộc đáp ứng cho nàng.
Lâm Tam Mộc tức giận lấy ra một tấm ngân phiếu một trăm lượng ném xuống tảng đá bên cạnh.
Hắc Muội nhãn tình sáng lên vội vàng nhặt lên xem xem, vui vẻ nhét vào trong ngực, “Ai nha, mấy ngày lo lắng đề phòng cuối cùng không có uổng công a!”
Lâm Tam Mộc nhìn vẻ mặt vui sướng của nàng khi nhìn thấy ngân phiếu thật muốn một chưởng chụp chết nàng, nha đầu ở nông thôn vốn chất phác thế nào lại có một người chỉ để tiền vào mắt.
“Ngài yên tâm, ra thôn này xem như hai ta không quen biết, ta cũng chưa bao giờ gặp qua ngài!”Hắc Muội nghiêm trang nói.
“Thế nào, vừa đính hôn đã muốn cùng ta phân chia ranh giới?”
“Cái đó và ta đính hôn có quan hệ gì?”Hắc Muội có chút khó hiểu.
Lâm Tam Mộc xem nàng không giống là giả ngu cũng không nói cái gì, thản nhiên nói, “Cũng tốt, qua đêm nay ngươi và ta chính là người xa lạ, gặp lại cũng không quen biết!”
“Được, một lời đã định!”
Hắc Muội giữa trưa ở nhà làm cơm xong, trái đợi phải đợi không thấy cha mẹ và hai muội muội trở về, cảm thấy rất kỳ quái, bỗng nhiên nghe được tiếng khóc của Tứ Nha ở ngoài sân.
Đại Thụ nắm tay Tứ Nha một bên trở về nghiêng ngả lảo đảo hướng trong nhà chạy, một bên hô “Hắc Muội tỷ, Hắc Muội tỷ”, Tứ Nha liên tiếp khóc.
Hắc Muội còn tưởng rằng ai khi dễ Tứ Nha, lại nghe Đại Thụ lắp bắp nói chuyện, nói nửa ngày Hắc Muội mới nghe hiểu, nương nàng đã xảy ra chuyện.
Bất chấp hai đứa nhỏ này, nàng co chân liền vội vàng hướng nhà giã gạo chạy.
Xa xa nơi đó nhiều người vây quanh, trong lòng nàng càng sốt ruột, ước gì mọc cánh lập tức bay qua, một bên chạy một bên ở trong lòng cầu nguyện, nương nàng trăm ngàn lần không có chuyện xấu gì ——
Bưu Hãn Dân Quê Bưu Hãn Dân Quê - Thập Nhị Cửu Lâu