Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Mark Haddon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Ace Lê
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 204 / 8
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 - Đuôi Lông Ngắn Ngủn
húng tôi bước ra ngoài hành lang, rẽ trái rồi thẳng tiến. Tôi cố hết sức để không nghía sang con nhện. Tất tật mọi thứ đều trắng bóc, trơn láng và hiện đại. Không có đèn. Trần nhà chỉ hơi hơi phát sáng. Không có cửa. Tường cứ tự động mở ra đóng vào cho lũ người mặc áo tím có thể ra vào thoải mái.
“Lối này,” Britney nói.
Chúng tôi quành qua một góc.
“Cậu đến từ Trái Đất,” Britney lon ton bước bên tôi. “Tôi nghe nói ở đó thật tưng bừng. Kể tôi nghe chuyện những người thổi kèn túi đi. Kể tôi nghe chuyện cung điện Buckingham và vua nhạc Elvis Presley đi. Kể tôi nghe về những con phà đi xuyên kênh và về Abba, ban nhạc pop Thụy Điển làm tôi nghe mà cũng nhún nhảy theo.”
“Charlie đang ở đâu?”
“Charlie là ai?” Britney hỏi.
Chúng tôi bước đi trong im lặng trong vài phút liền.
“Tiếng Anh tôi nói nghe xịn đấy chứ?” Britney nói. “Có trơn tru không? Nhận xét thành thực xem nào. Cậu là dân bản địa. Cậu ăn bánh pút đinh Yorkshire cơ mà.”
Tôi thấy rất mệt. Tôi cần đi ngủ và chẳng còn tâm trí nào mà cãi cọ. “Vâng, cô nói trôi chảy lắm.”
“Ôi địa ngục sàn nhảy ơi!” con nhện mặt khỉ khổng lồ kêu lên, khua khua hai chân trên không trung.
Chúng tôi lại rẽ sang một lối khác và những bức tường trắng giờ chuyển thành tường kính. Có lẽ là một cấu trúc cầu nối giữa hai tòa nhà. Tôi dừng lại, nhìn ra ngoài, và thấy còn kinh hãi hơn cả lúc mới gặp Britney. Bao quanh chúng tôi về mọi phía, là sa mạc cát cằn cỗi trải dài một màu nâu. Không hề thấy cây cỏ, cũng chẳng có nước. Chỉ có đá, bụi và những miệng núi lửa. Tôi quay sang nhìn phía bên kia cây cầu và thấy còn tồi tệ hơn nhiều lần. Có hai mặt trời. Cả hai đều xanh lá cây. Và đang chầm chậm quay vòng xung quanh nhau.
Tôi loạng choạng ngã ra sau và nắm lấy thành lan can để khỏi ngã. “Thế, thế đây là...”
“Thiên hà bầu dục lùn Nhân Mã,” Britney đáp. “Mười trên mười.”
“Nhưng... nhưng... nhưng... Sao tôi lại đến được đây?”
“Chả biết nữa.” Britney giơ hai chân lông lá lên. “Não tôi nhỏ lắm.”
“Thế thì nơi này... hành tinh này... nó là...”
“Độp.”
“Gì cơ?”
“Độp.” Britney huơ một chân lên quang cảnh trống trơ trước mắt. “Tên gọi của nó đấy.”
“Độp á!?” tôi nói. “Đây là cái tên hành tinh dở hơi nhất mà tôi từng nghe.”
Britney tỏ vẻ hết sức bất mãn. “Theo ngôn ngữ của chúng tôi thì đây là cái tên trang trọng và kiều diễm nhất đấy.”
“Ồ ra thế.”
“Chỗ cậu thì có Mặt Trăng,” Britney nói. “Theo tiếng chúng tôi từ đó có nghĩa là xì hơi ở cái lỗ dưới mông ấy. Giờ thì theo tôi.”
“Còn những người kia...” tôi nói. “Cô Pearce và Ventre gì gì đó...”
“Không phải là người,” Britney đáp. “Họ có những cái đuôi lông ngắn ngủn và không có rốn.”
Tôi liên tưởng tới cô Pearce với một cái đuôi cụt ngủn đầy lông lá và cảm thấy hơi bị buồn nôn. Thế nên tôi không dám hỏi thêm gì nữa.
o O o
“Á tới rồi kìa!” Britney thốt lên.
Chúng tôi dừng lại ở một bức tường trên có ghi chữ SẢNH ĐẾN. Britney nói, “Snekkit,” có một tiếng pốp! và cánh cửa trên tường mở ra. “Đi qua đây.”
Chúng tôi bước vào một hành lang khác. Những người ở đây nhìn gần giống như bình thường. Chẳng có ai mặc áo choàng tím cả. Hầu hết đều mặc quần bò áo phông. Có một cái áo in chữ BÁC SĨ NẶC DANH. Một khác cái in XENA CÔNG CHÚA CHIẾN BINH. Còn có một cô ngực bự mặc áo phông với dòng chữ CHỈNH MÁY LASER ĐẾN MỨC LÀM CHOÁNG.
“Phòng cậu đây,” Britney nói. “Snekkit!” Cánh cửa bật mở với tiếng pốp! “Biến vào đi, nhóc con loài người.” Hiển nhiên là cô nhện còn căm phẫn chuyện Độp khi nãy.
Tôi bước vào. Trong phòng có một chiếc giường trắng. Một cái tủ trắng với rất nhiều ngăn kéo. Một cái hốc kín đáo với bồn cầu và bồn rửa, tất cả đều trắng tinh.
Britney nói, “Đi ngáy đi. Khóa cửa đây.” Một tiếng pốp! nữa và cánh cửa biến mất. “Êu!” tôi đập thình thình vào mặt tường rắn trắng toát. Tôi hét lên, “Snekkit” ba mươi lần theo đủ các loại cường độ và ngữ điệu, nhưng đều vô ích.
Tôi ngồi xuống giường, mệt lử. Trên kệ tủ ngăn kéo có một cái ấm đun nước, một đống trà túi và những gói bích quy. Nhìn hệt như trong nhà trọ qua đêm.
Ngăn kéo trên cùng là một thư viện nhỏ gồm các loại sách cho con trai: hồi ký Binh chủng Phòng không, tạp chí bóng đá thường niên, truyện tranh siêu nhân...
Ngăn thứ ba trống không, ngoại trừ một vài viên bi màu mè to hơn bi ve một chút. Tôi nhặt vài viên lên, và làm rơi một viên màu đỏ. Nó không rơi mà lơ lửng treo trên không. Tôi đưa ngón tay thận trọng chạm vào. Tôi có thể di chuyển nó tùy ý, nhưng nó không hề rơi xuống đất. Cứ như kiểu đẩy một đồng xu ở trên mặt bàn, nhưng ở đây là không gian ba chiều. Tôi tóm lấy, lúc buông ra nó lại treo bất động ở đó.
Những viên khác cũng vậy. Tôi có thể sắp xếp chúng trên không theo bất kỳ hình dạng nào tôi muốn. Một đường thẳng. Một hình lập phương. Một cái mặt cười. Tôi cất năm viên vào túi. Tôi chỉ mong được gặp Charlie nhanh nhanh để cho nó xem.
Charlie. Tôi đã quên khuấy Charlie, trong lòng thấy nhói lên tội lỗi. Nó đang ở đâu đó quanh đây. Có thể lắm chứ, tôi hy vọng thế. Vậy mà tôi lại ngồi đần ra đây mà mê mẩn chơi với mấy viên bi biết nổi.
Tôi phải đi kiếm nó. Có điều cửa đã khóa và tôi thì kiệt sức. Để sáng mai. Đúng rồi, sáng ra tôi sẽ đi tìm nó. Còn ngay lúc này thì...
Tôi gối đầu lên chiếc gối. Cảm giác mềm mại êm ái tuyệt vời quá. Vài giây sau, tôi ngủ khò khò.
Bùm Bùm - Mark Haddon Bùm