I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Tô Hoàng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 325 / 27
Cập nhật: 2020-04-04 20:27:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
áng ngày hôm sau tuyết rơi nhiều. Đến chiều thì phố xá đã ngập trắng tuyết, còn những ngôi nhà chọc trời bọc kín tuyết nom như những con tàu khổng lồ đang phát sáng. Mọi thanh âm trên đường phố nghe xa xôi, mơ hồ hơn, còn tuyết vẫn không ngừng rơi như trước. Tôi đang chơi cờ với Melikov thì Natasha tới. Trên mái tóc và áo quần nàng lấm tấm những hạt tuyết.
– Em đi xe Rolls-Royce đến đấy à? - Tôi hỏi.
Natasha có vẻ như nghĩ ngợi trong giây lát.
– Em đi tắc xi, - nàng đáp. - Bây giờ anh đã thấy bình tâm chưa?
– Tương đối… Chúng ta đi đâu bây giờ nhỉ? - Tôi hỏi một cách dè dặt, nhưng câu hỏi vẫn hết sức ngu ngốc.
– Đi đâu là do anh muốn.
Câu chuyện đến vậy là không thể tiếp tục được rồi. Tôi đi ra cửa.
– Tuyết rơi từng chùm, - tôi thốt lên. - Em sẽ làm hỏng tấm áo lông mất nếu ta đi tìm tắc xi. Chúng ta cần đợi ở đây đến lúc nào tuyết ngừng rơi đã.
– Việc gì mà anh phải tìm ra cái cớ để chúng ta dừng lại ở đây? - Nàng nhận xét một cách nghiêm khắc. - Nhưng ở chỗ anh có tìm được thứ gì ăn không?
Đột nhiên tôi bỗng nhớ lại món thịt hầm mà tôi mới mang ở gia đình ông Vriesländer về.
– Có thịt hầm! - Tôi thốt lên mừng rỡ. - Lại còn có cả bắp cải và dưa chuột muối nữa. Như thế là mọi việc đã giải quyết xong. Ta ăn ngay bữa tối ở phòng anh vậy.
– Có thể được à?
Trong căn phòng mới có những cái chao đèn tôi rất ưa thích. Tối đến, gian phòng có vẻ ấm áp, tiện nghi hơn ban ngày. Tôi đã mua một cái bếp điện, ít đĩa, bát, thìa, nĩa… Lấy thêm dưa chuột muối và bánh mì ra là xong.
– Tất cả đã sẵn sàng, - tôi nói rồi đặt khăn ăn lên bàn. - Bây giờ chỉ cần đợi để món thịt nóng lên mà thôi.
Natasha đứng dựa vào bức tường gần cửa ra vào.
– Đưa áo khoác đây cho anh. - Tôi nói. - Ở đây không thật rộng lắm, nhưng bù vào đó so với không gian phòng cũ thì có thêm chiếc giường.
– Thế à? - Nàng hỏi lơ lửng.
Suốt bữa ăn hai chúng tôi ít nói chuyện với nhau. Tôi chỉ chờ đợi cái phút giây được tan vào trong nàng, cảm thấy hơi thở của cả hai chỉ là một.
Rồi cũng đã tới cái giây phút đó. Chúng tôi nằm trên giường tựa như kiệt sức, trong trạng thái nửa thức nửa tỉnh. Ý thức trở lại với chúng tôi rồi lại biến mất, tan loãng ra trong niềm khoái cảm không thể nói nên lời. Tôi cảm thấy bên cạnh tôi có nàng, tôi nhận ra hơi thở, mái tóc, nhịp đập yếu ớt của trái tim nàng. Lại cũng có thể nghĩ đó chưa hoàn toàn là nàng mà là một người đàn bà vô danh nào đó cũng có hơi thở, nhịp đập trái tim và làn da ấm áp như nàng thôi. Ý thức trở lại dần dần và cùng với nó sự dịu dàng sâu xa cũng trở lại. Đây là vòng tay mệt mỏi, đây là đôi bờ vai biết bao thân thuộc, còn đây là cái miệng xinh xinh thường nói ra nhiều lời vô nghĩa nhưng thật cần thiết biết bao cho tình yêu.
– Anh dậy làm gì vậy?
– Anh muốn mang lại cho em thuốc lá và một ly vodka. Em không từ chối chứ?
– Không đâu, - Natasha đáp. - Những cái chao đèn kia anh mua ở đâu đấy? Ở Hollywood à?
– Chúng có sẵn trong gian phòng này mà.
– Nghe em nói này, anh Robert! Khi anh nói anh đã kịp tới thăm gia đình có món thịt hầm kia em không tin lắm đâu. Nhưng hóa ra là anh đến đó thực.
– Anh cố gắng bớt nói dối đi, càng ít càng tốt. Và chỉ nói dối trong trường hợp cần thiết thôi.
– Ấy thế mà em đã lừa dối anh đấy, anh Robert ạ.
– Chả sao cả đâu, - tôi đáp, - dẫu sao anh vẫn rất yêu em. Và điều này không hề ảnh hưởng tới điều kia. Hệt như gió và nước ấy. Chúng tồn tại bên nhau đấy, nhưng chúng vẫn là chúng thôi.
Tôi mời Kahn đến ăn tại quán Người Láng Giềng.
– Hôm nay tôi khá buồn, anh Ross ạ. Tôi vừa nhận được thư của Carmen. Nàng cho rằng tốt nhất là hai chúng tôi cần phải vĩnh biệt nhau. Vĩnh biệt một cách thân ái, tốt đẹp. Có lẽ chúng tôi không hiểu nhau. Tôi cũng sẽ không viết thư cho nàng nữa đâu. Anh thấy nàng có chàng trai nào không?
– Tôi không nhận thấy một dấu hiệu nào cả, - tôi đáp. - Carmen sống rất giản dị giữa bầy gà và bầy chó và chỉ có một người bạn thân là bà chủ nhà thôi. Tôi gặp cô ta vài lần. Cô ta hoàn toàn chẳng phải làm một việc gì cả. Tôi không nghĩ là cô ta có một anh bồ nào.
– Nếu anh ở vào hoàn cảnh của tôi anh sẽ xử trí ra sao, anh Ross? Nên đến California chăng? Kéo nàng về đây? Mà liệu nàng có đồng ý quay về New York không?
– Tôi cho rằng cô ta không muốn về đâu.
– Tôi cũng nghĩ vậy. Thế thì tôi phải làm gì bây giờ?
– Hãy chờ đợi. Ngoài ra không còn cách nào khác đâu. Và trong mọi trường hợp đều không nên viết thư làm gì. Có thể rồi chính cô ta sẽ tự về đây.
– Anh tin vào điều đó sao?
– Không, - tôi đáp. - Mà việc ấy khiến anh bận tâm đến thế cơ à?
Tôi nghĩ tới Natasha. Giữa tôi và nàng cũng suýt xảy ra trường hợp tương tự. Hay xảy ra rồi cũng nên? Tôi vội xua đuổi những ý nghĩ sau cùng đi.
– Chúng ta rất ít nói chuyện về đàn bà, khi chúng ta hạnh phúc, có phải như vậy không? Còn khi đã nói nhiều đến họ quả là chúng ta đang gặp điều bất hạnh.
– Đúng là như vậy đấy. Có lẽ tôi phải quên nàng đi thôi. Tôi mệt mỏi lắm rồi, anh Ross ạ. Chiến tranh lại đang đi tới hồi chung cuộc.
– Chính vì nguyên nhân đó anh thấy mệt mỏi chứ gì?
– Không đâu. Điều tôi quan tâm nhất là sẽ xảy ra điều gì khi chiến tranh kết thúc với chúng ta đây? Anh đã biết anh sẽ làm gì sau này chưa?
– Chả lẽ lại có thể có người trả lời chính xác câu hỏi này sao? Hiện nay còn khó hình dung ngay cả đến việc cuộc chiến này có thể kết thúc. Chính vì thế tôi không tài nào hình dung nổi sau chiến tranh tôi sẽ làm gì.
– Anh định ở lại nước Mỹ sao?
– Tôi không muốn nói đến điều đó bây giờ.
– Anh thấy chưa? Thế mà tôi luôn nghĩ tới điều ấy đấy. Đến lúc đó, đối với dân lưu vong, sẽ diễn ra cái khoảnh khắc thất vọng. Chỗ dựa cuối cùng của họ là sự không công bằng mà họ phải chịu đựng. Nhưng rồi ngay cả chỗ dựa này cũng sẽ không còn nữa. Họ có thể trở về Đức. Nhưng để làm gì? Và về nơi nào? Và nói chung là chúng ta sẽ cần cho ai đây? Chúng ta sẽ không còn đường tháo lui nữa.
– Nhiều người sẽ ở lại đây.
Kahn bực bõ phẩy tay.
– Ý tôi muốn nói đến những ai còn lương tri, chứ không phải mấy nhà doanh nghiệp hèn hạ.
– Tôi thì lại muốn nói tới tất cả mọi người, - tôi phản bác lại, - trong số đó có cả các nhà doanh nghiệp.
Kahn mỉm cười.
– Tất cả đều là sự lừa bịp hết, anh Ross ạ! Đấy là thứ ảo tưởng về một cuộc sống dễ dàng. Mình tự lừa mình thôi. Tôi đã khước từ không sắm vai một người vui vẻ, vô tư nữa. Tôi đã biến thành một gã Do Thái già cả rồi.
– Với tuổi ba mươi lăm của anh sao?
– Những người Do Thái bao giờ cũng là những kẻ già cả. Họ vừa chào đời đã là những ông già rồi. Trong mỗi người bọn họ ngay từ lúc mới chào đời đã mang sẵn dấu ấn của hai nghìn năm bị săn đuổi.
Trên tai Natasha đeo một đôi khuyên, mỗi chiếc lấp lánh một viên hồng ngọc cực lớn, chiếc vòng cổ cũng gắn hồng ngọc và kim cương, còn trên ngón tay nàng là một chiếc nhẫn tuyệt đẹp.
Tôi chờ một lúc lâu nàng mới xuất hiện từ phòng thay đồ.
– Em có phải mang theo những đồ quý kia không?
– Không đâu, - nàng đáp, - cái anh chàng tóc sáng màu kia sẽ thu và đem trả cửa hàng Van Cleef và Arpels.
– Hay quá. Như thế ta đi đâu cũng chẳng lo ngại gì.
Chúng tôi vừa ra đến cửa, Natasha bỗng thốt lên:
– Chết rồi! Rolls-Royce đang đợi, thế mà em quên khuấy đi mất.
Tôi đứng sững lại như bị chôn chân tại chỗ.
– Fraser ở trong xe đấy à?
– Tất nhiên là không rồi. Anh ấy đi công cán và nói buổi tối lái xe đến giao cho em. Thế mà em quên mất.
– Thôi ta đi bộ thôi.
– Robert, dẫu sao thì cái xe cũng đã tới đây rồi. Vả lại chúng ta cũng thường đi chiếc xe này cơ mà. Chả có gì đặc biệt ở điểm này đâu.
– Chính điều này nói lên bản tính tầm thường, nhỏ nhen của anh đấy, - tôi nói. - Chả lẽ không phải như thế sao? Lúc này anh yêu em, và với tư cách là một nhà tư bản loại cà tàng, anh muốn trả tiền tự thuê lấy tắc xi.
– Tùy anh thôi, - nàng nói uể oải và bước lên phía trước.
– Đứng lại, - tôi kêu lên. - Anh đã nghĩ lại rồi, hãy tha lỗi cho anh. Nào, thôi ta đi!
May sao thật ra chiếc Rolls-Royce vẫn chưa tới. Tôi thuê xe tắc xi đưa nàng về nhà nàng.
– Anh không ngạc nhiên vì Fraser đi công cán chứ? - Nàng nói.
– Không, - tôi đáp.
– Anh không đoán là như vậy sao?
– Cũng không nốt.
– Thế anh định sao?
– Định cùng em tới khách sạn Reuben.
Chúng tôi đứng ở cổng lối lên nhà nàng. Trời tối đen và rất lạnh.
– Thật là tiếc, nói chung là không thể mượn căn hộ này thêm được nữa, phải không anh?
– Đúng thế, - tôi đáp, mắt nhìn gương mặt chưa tẩy trang với đôi hàng mi dài thượt nom rất lạ lẫm của nàng.
– Ta lên phòng em đi anh. - Nàng thì thầm. - Chúng ta buộc phải yêu nhau một cách giấu giếm vậy.
– Không, anh không lên đâu, - tôi đáp. - Đi với anh đến khách sạn của anh. Ở đó ta chẳng phải bí mật, bí đường gì cả.
– Thế tại sao anh không nói điều này với em ngay từ lúc anh đón em ở nơi em chụp ảnh?
– Anh không biết nữa.
– Anh chán em rồi phải không?
– Anh cũng không biết nốt. Có lúc thấy thích, có lúc lại thấy chán.
– Anh đi tìm tắc xi đi, em chờ ở đây.
Tôi rảo bước ra chỗ góc phố. Tiết trời càng lạnh giá hơn. Tôi bỗng nhiên thấy lo lắng vì Natasha đang đứng chờ ở một chỗ vắng vẻ tối tăm. Người tôi như run lên. Chạy tiếp thêm một góc phố nữa tôi tìm được tắc xi và đưa tới chỗ Natasha đang đứng. Natasha chạy vụt ra. Cả hai chúng tôi không nói một lời nào. Tôi cảm thấy nàng cũng đang run lên vì sợ hãi. Tôi và nàng nắm chặt tay nhau, nhưng cả hai vẫn tiếp tục run rẩy. Chúng tôi cũng không nhớ rõ đã bước ra khỏi tắc xi như thế nào. Không ai nhìn thấy chúng tôi. Có cảm tưởng tựa như lần đầu tiên chúng tôi được sống chung với nhau.
Bóng Tối Thiên Đường Bóng Tối Thiên Đường - Erich Maria Remarque Bóng Tối Thiên Đường