People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate Dicamillo
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1559 / 45
Cập nhật: 2017-05-09 22:25:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
au khi mời được bác Otis, phần còn lại của việc chuẩn bị cho bữa tiệc rất đơn giản và thú vị. Tôi và bà Gloria quyết định tổ chức bữa tiệc vào buổi tối, khi trời mát. Trong buổi chiều trước đó, chúng tôi ở trong bếp của bà Gloria và làm bánh xăng-uých xa lát trứng. Chúng tôi cắt bánh thành những miếng hình tam giác, loại bỏ phần vỏ bánh rồi cắm những que tăm gắn hoa giấy xếp lên. Winn-Dixie ngồi trong bếp theo dõi chúng tôi suốt thời gian chúng tôi nấu nướng, vẫy đuôi rối rít.
“Con chó này nghĩ rằng chúng ta đang làm bánh xăng-uých cho nó đấy,” bà Gloria Dump nói.
Winn-Dixie toét miệng cười với bà Gloria.
“Không phải cho mày đâu,” tôi nói với nó.
Nhưng khi nghĩ tôi không để ý, bà ném cho Winn-Dixie một miếng xăng-uých, không có tăm.
Chúng tôi còn làm cả rượu pân nữa. Trộn nước cam, nước bưởi và soda lại trong một cái tô lớn, bà Gloria gọi đó là rượu pân. Bà khoe bà nổi tiếng khắp thế giới về món này, nhưng tôi chưa nghe về điều đó bao giờ cả.
Công việc cuối cùng của chúng tôi là trang hoàng khu vườn. Tôi treo giấy kếp màu vàng, màu cam, màu hồng lên để trang trí cây cối thật lộng lẫy. Chúng tôi đổ đầy cát vào những cái túi giấy rồi cắm nến trong đó. Và ngay trước khi bữa tiệc bắt đầu, tôi đi xung quanh đốt tất cả những cây nến đó lên, biến khu vườn của bà “phù thủy” Gloria thành một khu vườn cổ tích.
“Ôi,” bà Gloria nói,nhìn xung quanh. “Ngay cả người mắt kém cũng có thể thấy rằng mọi thứ tuyệt đẹp.”
Đúng là mọi thứ nhìn rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến tim tôi đập rộn ràng, căng ra và tràn đầy hạnh phúc. Tôi ước mong vô vọng rằng tôi biết mẹ đang ở đâu để có thể mời mẹ đến tham gia bữa tiệc này.
Bà Franny Block là người đầu tiên đến. Bà mặc cái váy màu xanh lá cây xinh xắn lấp lánh. Bà đi một đôi giày cao gót khiến bà nghiêng bên này ngả bên kia mỗi khi bước đi. Ngay cả khi đứng yên, trông bà vẫn lắc lư, như thể đang đứng ở trên tàu vậy. Bà mang theo một bát thủy tinh đầy những kẹo Littmus Lozenge. “Ta có mang theo một ít đồ tráng miệng sau bữa tối,” bà đưa cái tô cho tôi.
“Cháu cảm ơn,” tôi nói, đặt cái tô lên bàn cạnh bánh xăng-uých xa lát trứng và rượu pân. Sau đó tôi giới thiệu bà Franny với bà Gloria, hai người bắt tay và chào hỏi lịch sự.
Sau đó mẹ Sweetie Pie bước vào cùng cô bé tay ôm đầy ảnh về chó cắt ra từ tạp chí. “Những bức ảnh này là để giúp chị làm chủ đề,” nó nói. “Chị có thể dùng chúng mà trang trí. Em có mang theo cả băng keo đấy.” Và nó bắt đầu đi xung quanh gắn những bức ảnh về chó của mình lên cây, lên bàn và lên ghế.
“Suốt ngày con bé không nói về thứ gì khác ngoài bữa tiệc,” mẹ cô bé nói. “Cháu có thể đưa em về sau bữa tiệc được không?”
Tôi hứa sẽ đưa cô bé về, sau đó giới thiệu Sweetie Pie với bà Gloria và bà Franny, và ngay lúc đó ngài mục sư đến. Ông mặc áo choàng ngoài, thắt cà vạt trông rất trịnh trọng. Ông bắt tay bà Gloria Dump và bà Franny Block, nói rằng ông rất vinh dự được gặp cả hai người và rằng ông đã nghe toàn điều tốt đẹp về cả hai người. Ông xoa đầu Sweetie Pie, nói rằng rất vui được gặp nó ở nhà thờ. Trong suốt thời gian đó, Winn-Dixie đứng giữa tất cả mọi người, vẫy đuôi mạnh đến nỗi tôi chắc rằng nó có thể hất bà Franny ngã khỏi đôi giày cao gót của mình.
Amanda Wilkinson đến. Mái tóc vàng hoe của nó được uốn cong lên, trông nó e lệ chứ không “hắc ám” như thường ngày. Tôi đứng thật sát cạnh Amanda và giới thiệu nó với bà Gloria Dump. Tôi ngạc nhiên khi thấy mình vui đến thế khi gặp Amanda. Tôi muốn nói với nó rằng tôi biết về Carson, và tôi hiểu thế nào là mất đi người mình yêu quý, nhưng tôi đã không nói gì cả. Tôi cư xử hết sức lịch sự.
Chúng tôi đang đứng vòng quanh mỉm cười với nhau thoáng chút lúng túng, thì chợt một giọng the thé rít lên, “Gertrude là một con chim xinh đẹp.”
Tai của Winn-Dixie lập tức dựng đứng, nó sủa lên một tiếng và nhìn xung quanh. Tôi cũng nhìn quanh, nhưng không hề thấy Gertrude, hay bác Otis.
“Cháu sẽ quay vào ngay,” tôi nói và cùng Winn-Dixie chạy ra phía trước nhà. Đứng ngay bên lề đường là bác Otis với cây đàn ghi-ta trên lưng, Gertrude trên vai, ông ôm một lọ dưa chuột muối lớn nhất từ trước đến nay tôi từng thấy.
“Bác Otis,” tôi gọi, “quay lại đây, bữa tiệc ở trong này.”
“Ồ,” ông nói nhưng không động đậy. Ông chỉ đứng đó, ôm chặt lọ dưa chuột muối.
“Chó,” Gertrude rít lên, bay khỏi vai Otis và đậu lên đầu Winn-Dixie.
“Không sao đâu bác,” tôi nói. “Chỉ có một vài người thôi ạ, rất ít người.”
“Ồ,” bác Otis lại ồ lên một lần nữa. Ông nhìn quanh như thể mình bị đi lạc vậy. Rồi ông giơ lọ dưa chuột muối lên, “Ta có mang theo cả dưa chuột muối này.”
“Cháu nhìn thấy rồi,” tôi nói. “Đó chính xác là những gì chúng ta cần, hoàn hảo cho bánh xăng-uých xa lát trứng.” Tôi nói với ông hết sức nhẹ nhàng, lịch sự và chậm rãi, như thể ông là một loài thú hoang dã và tôi đang cố gắng lấy đồ ăn ra khỏi tay ông vậy.
Ông khẽ dịch lên phía trước một bước.
“Đi thôi bác,” tôi thì thầm, bắt đầu bước và Winn-Dixie đi theo tôi. Khi quay lại, tôi thấy bác Otis cũng đang đi theo mình.
Bởi Vì Winn-Dixie Bởi Vì Winn-Dixie - Kate Dicamillo Bởi Vì Winn-Dixie