Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate Dicamillo
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1559 / 45
Cập nhật: 2017-05-09 22:25:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ôi kể cho bà Gloria Dump tất cả mọi thứ. Tôi kể cho bà nghe tôi và ngài mục sư đã chuyển tới Naomi thế nào và tôi đã phải bỏ lại tất cả bạn bè mình ra sao. Tôi kể cho bà nghe về sự ra đi của mẹ, và liệt kê ra mười thứ tôi biết về bà, tôi cũng giải thích rằng ở đây, ở Naomi, tôi nhớ mẹ nhiều hơn khi còn ở Watley rất nhiều. Tôi kể cho bà nghe rằng ngài mục sư giống như một con rùa, luôn luôn ẩn nấp trong cái mai của mình. Tôi kể cho bà nghe về việc tìm thấy Winn-Dixie ở gian hàng nông sản và bởi vì nó, tôi đã trở thành bạn của bà Franny Block, có một công việc làm thêm với người đàn ông tên là Otis ở cửa tiệm thú cưng của Gertrude và được mời đến dự tiệc sinh nhật của Sweetie Pie Thomas. Tôi kể với bà về việc Dunlap và Stevie Dewberry gọi bà là phù thủy. Nhưng tôi nói với bà rằng chúng là lũ ngốc, nhỏ nhen, đầu trọc lóc và tôi không tin chúng, dù thế nào đi chăng nữa.
Trong suốt thời gian tôi nói, bà Gloria Dump chỉ chăm chú lắng nghe. Bà gật đầu, mỉm cười, cau mày và nói “Hừm,” hoặc “Thật vậy à?”
Tôi có thể cảm nhận được rằng bà lắng nghe với cả trái tim, và điều đó thật tuyệt.
“Cháu biết gì không?” bà hỏi khi tôi đã kết thúc câu chuyện của mình.
“Dạ?”
“Rất có thể cháu giống mẹ cháu nhiều hơn là chỉ mái tóc đỏ với tàn nhang hay khả năng chạy nhanh đấy.”
“Thật thế ạ?” tôi thích thú. “Giống như điều gì?”
“Ví dụ như rất có thể cháu cũng trồng cây mát tay như mẹ cháu. Hai chúng ta có thể trồng thứ gì đó để xem nó mọc lên như thế nào; thử khả năng của cháu thôi.”
“Được ạ,” tôi hào hứng.
Thứ bà Gloria Dump chọn cho tôi trồng là một cái cây, như bà nói thế. Với tôi nó trông giống một thân leo hơn. Bà bảo tôi đào cho nó một cái lỗ, đặt nó vào trong và phủ đất xung quanh thật chặt, như thể nó là một đứa bé và tôi đang đặt nó lên giường vậy.
“Nó là cây gì đây ạ?” tôi hỏi bà.
“Nó là một cái cây hãy-chờ-xem.”
“Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là cháu phải chờ cho nó lớn thì mới biết nó là cây gì.”
“Cháu có thể quay trở lại ghé thăm nó vào ngày mai được không ạ?”
“Cháu bé,” bà nói “chừng nào nó còn ở trong vườn của ta, cháu có thể đến thăm bất cứ lúc nào. Nhưng cái cây sẽ không thay đổi nhiều vào ngày mai đâu.”
“Nhưng cháu cũng muốn gặp bà nữa.”
“Hừm,” bà trả lời. “Ta sẽ không đi đâu cả. Ta luôn ở ngay đây.”
Sau đó tôi đánh thức Winn-Dixie dậy. Bơ đậu phộng vẫn còn dính trên râu nó, còn nó thì liên tục ngáp và vươn mình. Nó liếm tay bà Gloria Dump, còn tôi cảm ơn bà trước khi chúng tôi rời khỏi đó.
Tối hôm ấy, khi ngài mục sư bế tôi lên giường, tôi kể cho ông nghe tôi đã xin được việc ở cửa tiệm thú cưng của Gertrude như thế nào, tôi kể với ông về việc kết bạn với bà Franny Block, được mời đến bữa tiệc của Sweetie Pie và cả việc gặp gỡ bà Gloria Dump nữa. Winn-Dixie giả vờ nằm trên sàn nhà, chờ ngài mục sư đi khỏi để có thể nhảy lên giường ngủ cùng tôi như mọi khi nó vẫn làm. Khi tôi kể xong, ngài mục sư hôn tôi chúc ngủ ngon, sau đó ông cúi người xuống và hôn cả Winn-Dixie nữa, ngay trên trán nó.
“Mày có thể lên đây ngay bây giờ,” ông nói với Winn-Dixie.
Winn-Dixie nhìn ngài mục sư. Nó không mỉm cười với ông, nhưng mở miệng thật rộng giống như đang cười lớn, như thể ngài mục sư vừa mới kể một câu chuyện hài hước nhất trên thế giới vậy; và đây là điều khiến tôi ngạc nhiên nhất: Ngài mục sư cũng cười đáp lại. Winn-Dixie nhảy ngay lên giường và ngài mục sư đứng dậy tắt điện. Tôi nghiêng người hôn Winn-Dixie một cái, ngay trên mũi nó, nhưng nó không hề biết. Nó đã chìm vào giấc ngủ, và bắt đầu ngáy rồi.
Bởi Vì Winn-Dixie Bởi Vì Winn-Dixie - Kate Dicamillo Bởi Vì Winn-Dixie