"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: An Tĩnh
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1717 / 17
Cập nhật: 2015-11-23 21:49:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ô rất kiêu ngạo về gia đình mình, rât thỏa mãn, nhưng cô biết ở đây không giống vậy, cô không thể giao tiếp với người khác bởi vì cô sợ người lạ; Cô không hoạt bát, bởi vì cô không có miệng lưỡi, nhất là khi có người chủ động nói chuyện với cô thì cô lại cà lăm; Cô sợ đắc tội với khách hàng của anh, ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh. Có ai sữ thích một người như cô chứ? Cô để tay lên ngực tự hỏi, không tránh khỏi thừa nhận, ngay cả cô cũng không thích chính mình.
Cô đi đến một góc khuất, chờ anh đến tìm cô. Bây giờ cô không muốn nói chuyện với bất cứ ai, chỉ hy vọng nhanh chóng về nhà.
Nửa tiếng sau anh mới đến tìm cô, xem ra tâm tình của anh rất tốt. Cô không muốn là ảnh hưởng đến tâm tình của anh cho nên giống như bình thường mà mỉm cười với anh.
''Có thể về nhà được chưa?''. Cô hỏi, trong giọng nói có chút khổ sở.
‘''Sao em lại trốn ở trong góc, em nên đi trò chuyện với người khác, hòa nhập với mọi người ở đây''. Sau này có rất nhiều trường hợp tương tự, anh không muốn cô bị cô lập. Nhưng anh không biết, cô nghe những lời này rất chói tai.
''Bởi vì em không hòa nhập được ở đây thôi!''. Cô buồn bực nói.
''Em sẽ hòa nhập được thôi!''. Anh xoa đầu cô, nói. Cô bị làm sao vậy? Anh thấy cô buồn buồn.
Cô không có suy nghĩ nhiều về lời nói của anh, chỉ nghĩ là sau này cô vẫn phải đi theo anh tham gia những hoạt động xã giao như thế này nữa.
Trên đường về nhà, cô giả vờ ngủ gật. Thời gian qua cô cũng thường xuyên như vậy nên anh cũng không nói gì cho đến khi tới nhà cô, anh gọi cô dậy. Anh đưa cô tới trước cửa, dặn dò cô phải nghỉ ngơi thật tốt.
Cô nhìn anh rời đi qua cửa sổ. Hôm đó, cô lại mất ngủ.
Cô rất sợ quỷ, nhưng mà mỗi lần bị anh bắt buộc xem phim kinh dị cô cũng chưa bao giờ bị mất ngủ. Lần đầu tiên cô mất ngủ là ngày anh đi nước ngoài, bởi vì không đi tiễn mà áy náy không ngủ được, nghĩ đến sẽ nhiều năm không được nhìn thấy anh là cô lại khóc, khóc cả một đêm; Hôm nay là lần thứ hai………vẫn là vì anh.
Diêu Thì Đông mất ngủ một đêm, cô gọi điện cho anh xin nghỉ phép.
''Vì sao lại xin nghỉ?''. Cô có thể tưởng tượng nét mặt của anh lúc này, mày nhíu lại rất chặt.
''Em thấy không khỏe……….''
''Vì sao không khỏe? Bị cảm lạnh rồi sao?''. Nghe thấy cô không khỏe, anh quan tâm hỏi.
''Uhm……Chắc vậy''. Cô tùy tiện nói.
''Haiz! Hôm nay anh định giới thiệu một người với em''. Nếu cô không khỏe, Đường Ẩn Khiêm cũng không ép buộc cô đi làm. Nhưng mà kế hoạch của anh đã bị cô phá hủy.
''Ai?''. Cô không nhịn được hỏi. Thật ra cô muốn hỏi: Là nam hay nữ? Có quan hệ gì với anh?
''Một người rất quan trọng với anh''. Anh cố ý thừa nước đục thả câu.
''Là Khả Khả sao?''. Cái tên này không hiểu sao đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, cô thuận miệng nói ra.
''Em biết rồi?''. Không thú vị gì cả! Thì ra mẹ đã nói với cô rồi.
Diêu Thì Đông ra sức hít một hơi, vỗ về tâm tư đang rối loạn, lành lạnh nói ''Ngày hôm qua mẹ anh có nói đến cô ấy………Mẹ anh nói……..anh rất thương Khả Khả''
''Đúng vậy''. Cô nghe âm thanh của anh lúc này, cô có thể nhìn thấy vẻ mặt cưng chìu của anh. Đây là lần đầu tiên anh dùng giọng nói ôn nhu như vậy nhắc đến một người ''Khuya hôm qua em ấy mới từ Mĩ trở về, lẽ ra hôm nay sẽ để cho hai người gặp nhau nhưng nếu em không khỏe thì để lúc khác. Em nghỉ ngơi cho tốt vào, ngày mai gặp rồi nói sau!''
Cô cúp điện thoại, nước mắt lại chảy xuống.
Cô không muốn nghĩ nhiều, lôi ra vali rồi lấy vài bộ quần áo. Cô gọi điện thoại đến hãng hàng không đặt vé máy bay, thừa dịp mẹ đi qua nhà hàng xóm chơi, cô để lại tờ giấy rồi lên xe taxi.
Anh từng nói sẽ dẫn cô đi nghỉ phép, thời gian anh hứa với cô đã đến nhưng anh lại bởi vì bạn gái mà quên đi. Thật ra, cô cũng không nên ỷ lại vào anh. Cô sẽ chứng minh cho anh xem, cho dù chỉ có một mình cô, cô vẫn có thể đi du lịch được.
Đường Ẩn Khiêm suy nghĩ sau khi hết giờ làm sẽ đến thăm cô. Cả một ngày không thấy cô, trong lòng anh luôn treo lơ lững, anh cảm thấy hôm nay cô là lạ. Cho nên sau khi sạy xong ở trường học anh lập tức lái xe đến nhà cô. Đến nơi, anh giật mình nhìn thấy xe của Ôn Định Viễn cũng ở trước nhà.
Anh nhấn chuông cửa, kết quả là Ôn Định Viễn ra mở cửa.
''Cậu đến rồi!''. Ôn Định Viễn thở phào nhẹ nhõm ''Mau vào nhà!''
Anh đột nhiên cảm thấy bất an ''Sao lại thế này………….''. Vừa vào phòng khách, anh thấy vẻ mặt mờ mịt của mẹ Diêu, còn Diêu Manh Thu vừa cầm điện thoại vừa khóc thút thít.
''Đông Đông để lại tờ giấy này rồi biến mất''. Ôn Định Viễn đưa tờ giấy cho anh, chữ viết xiêu vẹo kia đúng là của Diêu Thì Đông.
Con ra nước ngoài giải sầu. Không cần lo lắng cho con.
Thì Đông
Xem xong, Đường Ẩn Khiêm tức giận đến cả người đều run. Cô gái ngốc này! Chỉ để lại một tờ giấy cho người nhà là nghĩ rằng bọn họ sẽ không lo lắng sao? Kì lạ, hôm qua không phải vẫn bình thường sao?
Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy không biết làm sao. Anh không thích chuyện gì lệch khỏi đường ray của anh, không thích cảm giác không thể nắm bắt trong tay. Tệ nhất là, anh đối với lần cô bỏ nhà đi lần này hoàn toàn không hiểu ra sao.
Diêu Manh Thu cúp điện thoại, khóc thút thít cầm lấy quần áo của chồng mình ''Không có! Khải Ca nói Đông Đông không có đi tìm con bé, cũng không có gọi điện thoại cho con bé. Làm sao bây giờ? Nó chưa bao giờ đi nước ngoài một mình, xa như vậy, lỡ như bị lạc đường ở nước ngoài thì làm sao bây giờ? Nếu nó xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?''
''Ngoan, đừng khóc, không có chuyện gì''. Ôn Định Viễn an ủi vợ.
''Bác gái, khi nào thì bác phát hiện ra?''. Đường Ẩn Khiêm có thể biết được cô đi như như thế nào, nhưng trước hết anh muốn biết rõ: Tại sao lại như thế này?
Từ sau khi mẹ Diêu phát hiện ra tờ giấy mà con gái để lại thì vẫn đang trong trạng thái vô cùng lo lắng. Thì Đông hiền lành, nhát gan, lại ngốc nghếch, bà có nằm mơ cũng không nghĩ đến cô gái lại một mình ra nước ngoài. Bà không dám nói với chồng, sợ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của ông. May mắn còn có con rễ, vừa phát hiện ra Ôn Định Viễn đã bắt đầu điều tra danh sách khách hàng của các hãng hàng không. Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức.
''Vừa rồi………….Hôm nay bác qua giúp cà Phương nghỉ ngơi, bác làm xong bữa ăn sáng rồi ra khỏi nhà đi mua thức ăn, khi về nhà thấy bữa ăn sáng đã ăn rồi, bác cho là Đông Đông đi làm liền đi sang nhà bà Hà nói chuyện phiếm, buổi chiều về nhà thì thấy tờ giấy này………..A Khiêm, con và Đông Đông cãi nhau sao?''. Mẹ Diêu chỉ nghĩ được lí do này.
''Bác gái, con và Đông Đông không có cãi nhau………..Con cũng không biết tại sao cô ấy lại đột nhiên làm như vậy………..''. Buổi sáng lúc nói chuyện điện thoại cô vẫn bình thường mà? Hơn nữa cô cũng biết Khả Khả là ai, cho nên không có hiểu lầm nha! Cho dù là hiểu lầm, cô cũng phải nói rõ ràng với anh mà không nên len lén chạy mất.
''Nhưng mà, con đoán chuyện này có liên quan đến mẹ con. Ngày hôm qua con giới thiệu cô ấy với ba mẹ con, mẹ con có nói chuyện riêng với cô ấy một chút''. Đường Ẩn Khiêm cảm thấy chỉ có khả năng này thôi.
''Không lẽ bà ấy phản đối hai người các con ở cùng một chỗ?''. Mẹ Diêu thần kinh căng thẳng, bà cũng biết hoàn cảnh gia đình nhà anh rất tốt, nếu ba mẹ cậu ta phản đối là có khả năng. Nhưng nếu như mẹ cậu ta nói chuyện gì tổn thương đến con gái thì bà nhất định không tha thứ cho bọn họ.
''Ba mẹ con không thể nào phản đối, bọn họ biết con có đối tượng còn thúc giục con nhanh chóng kết hôn''. Anh hơi nhíu mày.
''Hay là……..bọn họ không thích Đông Đông?''. Diêu Manh Thu nói.
''Không đâu. Nhất định là có hiểu lầm, ngày hôm qua sau khi nói chuyện với Thì Đông còn ép hỏi khi nào muốn kết hôn………..Thậm chí bà còn gọi em gái đang học ở Mĩ về tham gia hôn lễ''. Đúng! Nhất định là như vậy! Mẹ anh là người hay sơ suất có thể đã tiết lộ chuyện gì làm cô không vui. Anh phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Đường Ẩn Khiêm tức giận đùng đùng rời khỏi nhà họ Diêu. Mẹ kiếp! Cô gái ngốc này đừng để anh bắt được, nếu không cô nhất định phải chết.
Trải qua gần mười giờ bay, Diêu Thì Đông rốt cuộc đã đến thiên đường trong mơ của cô! Biển Aegean! Dưới sự nhiệt tình giới thiệu của tài xế taxi, cô đi vào khách sạn lớn mang phonh cách Hy Lạp.
Sau khi vào phòng, cô do dự một chút rồi cầm điện thoại lên gọi về nhà. Cô biết người nhà nhất định rất lo lắng cho cô, có lẽ học trưởng cũng đã biết, anh nhất định rất tức giận……….Haiz! Cô không muốn mọi người lo lắng, nhưng cô phát hiện không ai coi cô là người đã trưởng thành. Cô biết mọi người trong gia đình đều rất yêu cô, không bỏ được cô, nhưng dưới sự yêu mến đó cô chỉ cảm thấy mình càng ngày càng vô dụng.
''Alô! Alô! Đông Đông là con đúng không?''. Điện thoại mới vừa được kết nối, cô dã nghe thấy âm thanh lo lắng của mẹ Diêu.
''Mẹ…………''. Mới đi khỏi nhà không lâu, cô thật sự rất nhớ mẹ!
''Đứa con bất hiếu này! Sao con lại hành động như vậy? Con có biết con làm như vậy suýt nữa đã hù chết mẹ rồi không?''. Thật vất vả mới yên tâm một chút, mẹ Diêu nhịn không được khóc to.
''Thật xin lỗi………..''. Diêu Thì Đông bị tiếng khóc của mẹ sợ đến choáng váng, đây là lần đầu tiên cô nghe mẹ cô khóc.
Cô nghe thấy chị gái đang an ủi mẹ, tiếp theo liền đổi thành người cầm điện thoại ''Đông Đông! Em đang ở đâu?''
Nghe thấy tiếng thút thít do khóc của chị mình, cô không nhịn được mắt đỏ hoe, cô quên mất người chị gái thương cô nhất rất yếu ớt, chị ấy nhất định không chịu nổi hành động phản nghịch này của cô.
''Chị, đừng khóc. Em đang ở Hy Lạp, em không sao……..''. Cô nức nở nói.
‘’Đông Đông, em làm sao vậy? Có chuyện gì sao không nói với chị?’’. Diêu Manh Thu vừa khóc vừa hỏi.
''Thật xin lỗi. Em chỉ là muốn đi giải sầu, mấy ngày nữa là em sẽ về. Chị đừng khóc, cũng không cần lo lắng, em vẫn khỏe''
''Em khỏe! Em khỏe nhưng lại khiến cho mọi người không khỏe. Diêu Thì Đông, em tốt nhất nên nói rõ ràng cho anh. Bây giờ em đang ở đâu?''. Giọng nói hung tợn truyền đến dọa Diêu Thì Đông nhảy dựng lên. Sao anh lại ở nhà cô?
''Em đang ở Hy Lạp…..''. Cô không có can đảm nhỏ giọng nói. Haiz! Ngay cả khi cô đang ở nơi xa xôi, cô vẫn sợ anh như vậy.
''Kiên nhẫn của anh có hạn. Em tốt nhất nói rõ ràng một chút''. Anh lớn tiếng nói.
''……..Ở khách sạn Aegean…….''. Cô nói tên khách sạn nói cho anh nghe.
''Em ngoan ngoãn ở lại đó không được đi đâu đấy!''
Cô không trả lời, thái độ hung dữ của anh làm cho cô có chút nản lòng.
''Diêu Thì Đông! Em nghe thấy không? Nếu em không có ý định quay về Đài Loan thì em ngoan ngoãn ở lại khách sạn cho anh''. Mấy tiếng chờ đợi đã làm mất hết tính nhẫn nại của anh.
''Anh muốn đến đây sao? Thật ra anh không cần đến đây. Anh muốn nói gì thì cứ nói qua điện thoại là được………….''
''Anh không muốn lãng phí thời gian và tiền điện thoại với em. Em cứ ở nguyên tại chỗ là được rồi''
Anh vậy mà nói: nói chuyện với cô rất lãng phí thời gian và tiền điện thoại. Cô thật sự rất khổ sở, cô không muốn dây dưa với anh nữa.Nếu có thể kết thúc tất cả mọi chuyện qua điện thoại thì anh sẽ không mất công đi một chuyến không phải sao?
Giọng nói không kiên nhẫn và tức giận kia của anh khiến cho tất cả ủy khuất trong lòng cô toàn bộ bùng nổ. Dựa vào đâu mà muốn cô phải nghe lời? Dựa vào đâu mà anh có thể lớn tiếng với cô? Dựa vào đâu? Dựa vào đâu?
''Diêu. Thì. Đông!''. Sự im lặng của cô làm cho anh cắn răng nghiến lợi nói từng chữ.
''Anh là ai? Tôi không muốn nói chuyện với anh. Anh đi đi! Tại sao anh lại ở nhà của tôi? Anh dựa vào đâu mà hung dữ với tôi? Anh đi đi!''. Diêu Thì Đông dùng toàn bộ sức lực hét lớn vào điện thoại, sau đó khóc nức nở.
Đường Ẩn Khiêm không ngờ là cô sẽ phản ứng mạnh như vậy. Nhưng mà hành động của cô làm cho anh rất lo lắng cho nên giọng điệu mới nghiêm khắc một chút.
''Thì Đông……Thì Đông………..''. Anh kìm nén tức giận, nhỏ giọng nói. Trong lúc cô không khống chế được khóc lớn, anh cố gắng muốn cho cô nghe tiếng anh gọi. Nhưng mà cô không để ý đến anh, khóc rất thương tâm, giống như dùng hết sức mà khóc khiến cho anh khẩn trương vô cùng.
''Thì Đông. Đừng khóc. Anh không phải cố ý hung dữ với em. Anh xin lỗi. Em đừng khóc………..''
Cô không có biện pháp, cô không dừng được. Cô đã nói rõ ràng với anh, cô không muốn dính dáng gì đến anh. Cô muốn yêu người khác, yêu anh rất đau khổ cô chịu không nổi.
''Thì Đông. Em hãy nghe anh nói. Em thật sự đã làm anh sợ. Em có biết chị em đã khóc bao nhiêu lâu rồi không? Em gọi điện thoại nói muốn xin nghỉ phép, kết quả buổi chiều anh đến thăm em thì em đã chạy đến Hy Lạp. Em sao lại tùy hứng như vậy, nói đi là đi?''. Anh chậm rãi nói.
Diêu Thì Đông nghe anh nói vậy vẫn chỉ nghe thấy sự trách cứ trong lời nói của anh. Cô bình tĩnh, khóc thút thít trả lời ''Nếu……..anh đang trách em lừa anh thì em từ chức là được chứ gì. Tiền lương tháng này em không cần, sau này cũng không cần liên lạc khiến cho quan hệ của chúng ta trở nên khó xử. Anh có thể đưa điện thoại cho chị em được không?''
''Ý của em là gì? Gì mà sau này không cần liên lạc''. Đường Ẩn Khiêm không tin được là cô lại nói như vậy với anh.
''Ý tứ ở trên mặt chữ………..''. Nước mắt của cô rơi như mưa, qua điện thoại cô có dũng khí thành thật nói ''Học trưởng. Em cảm thấy rất đau khổ. Chắc là anh cảm thấy chọc ghẹo em, bắt nạt em rất vui. Nhưng mà em không phải món đồ chơi. Em rất thích anh! Nhưng em biết anh không thích em, anh chỉ cảm thấy trêu đùa em rất vui, em biết……..Em nghĩ là anh muốn em làm việc bên cạnh anh chứng tỏ ít nhất anh có một chút thích em. Nhưng mà mẹ anh nói anh rất thương Khả Khả, anh không nỡ mắng cô ấy chứ đừng nói là bắt nạt cô ấy………Em biết anh thương yêu bạn gái, nhưng mà……….anh cũng không thể vì vậy mà tìm em. Bắt nạt em thật sự thú vị như vậy sao? Em không muốn chơi nữa, em muốn thoát ra, em muốn tránh xa anh thật xa………''
Đường Ẩn Khiêm nghe xong lời nói của cô, ngực anh giống như bị tảng đá đè lên. Anh không biết cô nghĩ anh như vậy……..Biến thái như vậy.
''Trước kia em cũng không phản đối…….''. Anh kinh ngạc nói. Chẳng lẽ mình làm hơi quá đáng sao?
''Em biết em cũng có lỗi. Em cho là em có thể chịu được…….Nhưng mà bây giờ em không chịu được. Em thật ích kỷ, bởi vì trước kia em cảm thấy anh có lẽ sẽ thích em cho nên chuyện gì em cũng nguyện ý nhẫn nhịn, Nhưng mà………''. Cô nói không được nữa. Đây là lần đầu tiên cô thổ lộ với anh, nhưng mà cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thổ lộ với anh trong tình huống này.
Nghe xong tất cả những lời trong lòng của cô anh ngây ngẩn cả người. Cho đến bây giờ anh trước mặt Thì Đông luôn chín chắn. Nhưng bây giờ anh lại luống cuống, anh hiểu cá tính của cô, một khi cô đã nói ra khỏi miệng thì có nghĩa là cô đã quyết định chắc chắn. Cô không phải là loại người thuận miệng nói lời đe dọa với người khác.
''Thì Đông. Anh không muốn nghe. Em không thể làm như vậy''. Anh cố gắng bình tĩnh ''Em nhất định phải chờ anh, nếu không anh sẽ đánh mông em''. Anh âm thầm hy vọng đe dọa cô có hiệu quả.
Diêu Thì Đông nghe xong, cười khổ một chút. Lúc này mà anh vẫn không quên uy hiếp cô?
''Em có nghe không?''. Đầu bên kia điện thoại ép cô hứa hẹn.
''Em biết, em nghe rồi………''. Cho dù anh đến thì cũng thay đổi được gì đâu? Cô thật sự không muốn quan hệ hai người trở nên không thể cứu vãn được nữa. Nếu cô không xúc động nói ra miệng, tương lai hai người vẫn duy trì quan hệ học trưởng và học muội đúng không?
Chẳng qua hiện tại nghĩ lại cũng đã quá muộn.
Bởi Vì Đùa Em Rất Vui Bởi Vì Đùa Em Rất Vui - An Tĩnh Bởi Vì Đùa Em Rất Vui