How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: An Tĩnh
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1717 / 17
Cập nhật: 2015-11-23 21:49:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
hời gian thấm thoát như thoi đưa, mặt trời hết mọc rồi lại lặn.
Cuộc sống đại học của Diêu Thì Đông cuối cùng cũng trở lại bình thường. Kể từ khi bị ''người kia'' tra tấn suốt một năm cô đã biết thế nào là hạnh phúc. Cô hiểu được bình thường chính là một loại hạnh phúc. Mà với khuôn mặt của anh thì đối với chữ ''bình thường'' tự động có khoảng cách rất xa, rất xa………..
Mà cô cũng chính thức thoát khỏi ma chưởng của anh không lâu thì được tỏ tình. Chắc hẳn đây là nhân duyên trời cho, lòng của Diêu Thì Đông như đóa hoa nở rộ. Mặc dù người này—-tạm thời gọi là A Đồng, bề ngoài có thể nói là rất bình thường, trong lòng cô chỉ từ chối năm giây thì đồng ý.
Cô biết, cô không thể lấy người khác ra mà so sánh với ác ma đẹp trai kia. Bởi vì bình thường chính là hạnh phúc. Còn không tầm thường, dĩ nhiên là không hạnh phúc! Riêng quan điểm này, cô có cảm nhận rất sâu sắc.
Mặc dù người bạn trai đầu tiên của cô bộ dáng không đẹp mắt………Nhưng, không phải bình thường mới là hạnh phúc sao?
Chẳng qua là, bi kịch rất nhanh liền xảy ra.
Sau khi cùng cô đồng ý qua lại, A Đồng rất có phong độ đi đến văn phòng Đoàn mà đón cô, sau đó cùng đi hẹn hò rồi vun đắp tình cảm. Cô dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý, một lần nữa tự thôi miên chính mình, khẳng định một lần nữa sự lựa chọn của cô là chính xác. Khi A Đồng mới đi vào tòa nhà Tùng Hạc——không ngờ lại trùng hợp như vậy, khéo đến nỗi cô không thể không than thở về vận mệnh gập ghềnh của mình.
Hôm đó, mọi người trong tòa nhà đột nhiên tâm huyết dâng trào mà tổ chức lễ hội hóa trang. Mà bọn họ cũng không có hóa trang giống như người bình thường, dĩ nhiên là hóa trang thành ma rồi. Vì vậy người bạn trai đầu tiên của cô liền bị dọa sợ đến tè ra quần.
Thấy tè ra quần còn chưa đủ, bọn họ còn thẳng thắn tại chỗ chê bai hắn, một người đàn ông cao lớn mà lại nhát gan như vậy. Vì vậy, nam chính xấu hổ che mặt chạy đi. Nghe nói tư thế này giống như tư thế của Lâm Đại Ngọc. Thật đáng buồn!
Cô cũng không biết chuyện này cho đến khi mà cô nghe được tiếng thét chói tai giống như con gà bị giết thì mọi chuyện cũng đã xong rồi.
Sau khi biết được mọi chuyện, cô tức muốn chết. Không ngờ mọi người lại còn khuyên cô nếu muốn tìm bạn trai thì không nên chọn loại con trai nhát gan như vậy, sẽ làm cô mất hết mặt mũi. Ghê tởm hơn là, bọn họ còn liên tiếp ở trước mặt cô oán trách nói cô và hắn giống như hai mẹ con.
Từ đó về sau, nhân duyên của cô với phái nam cứ như vậy mà bị chặt đứt. Nam sinh thấy cô thì tỏ vẻ sợ hãi, mà A Đồng bởi vì không còn mặt mũi nào mà né tránh cô. Tránh cô giống như con chuột gặp phải con mèo vậy. Thật là ức chế.
Tình yêu đầu của Diêu Thì Đông với A Đồng cứ như vậy mà xuống đài. Sau ba giờ được tỏ tình chính thức tuyên bố kết thúc, nhanh tới mức cô không kịp nhớ khuôn mặt và tên họ của hắn.
Qua hỏi thăm mới biết được, thì ra A Đồng là học sinh mới chuyển đến nên mới có thể lầm đường lỡ bước xông vào hang ổ của quỷ.
Từ đó trở đi, ba chữ ''Diêu Thì Đông'' liền gắn liền với tiếng xấu vang đi rất xa. Từ đó trong trường học, không ai là không biết không ai là không hiểu.
Diêu Thì Đông quả thật là khóc không ra nước mắt, cô không ngờ là uy lực ''tàn dư'' của Đường Ẩn Khiêm lại mạnh mẽ như vậy. Thật là số mạng nhấp nhô, đúng là hồng nhan bạc phận. Trải qua một trận dày vò, cô rốt cuộc chấp nhận sự an bài của số phận, chấp nhận việc không có bạn trai trong suốt thời gian học đại học còn lại.
Kỳ lạ nhất chính là cô cho là mình sẽ rất nhanh quên ác ma Đường Ẩn Khiêm kia. Thế nhưng không ngờ là cái khuôn mặt tươi cười giả nhân giả nghĩa kia luôn xuất hiện, không ngừng quấy nhiễu cô. Mà thỉnh thoảng, trong văn phòng Đoàn mọi người lại nhắc đến ''Thành tích vinh quang'' của anh, đè tài mà cô luôn muốn trốn tránh. Bởi vì, chỉ cần nghe thấy tên của anh là ánh mắt của cô sẽ trở nên ê ẩm. Cô không biết đây là triệu chứng gì, vì vậy cô đem chuyện này nói với Ánh Triều và Dương Khải Ca. Sau đó, Khải Ca lại nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, nói:''Thì Đông! Bạn xong đời rồi! Bạn yêu anh ta''.
Nghe thế. tròng mắt cô suýt nữa là rớt ra. Cô không thừa nhận sự thật này.
Cô sao có thể yêu cái tên xấu xa đó!
Cô sợ anh, tránh anh còn không kịp, hơn nữa cô sao đến ngay cả mình yêu ai mà cũng không biết? Với lại cô chỉ yêu thích khuôn mặt giống như Legolas của anh, và còn……và còn……. Cô tìm rất nhiều lí do để phủ định. Cho đến một ngày, cô đột nhiên phát hiện thời gian cô nhìn hình anh nhiều hơn nhìn hình của Legolas; mỗi khi nhìn thấy một người con trai khá tốt thì lại không nhịn được mà đem so sánh với anh nhưng không có ai vượt qua anh cả. Cô rốt cuộc không thể không thừa nhận, có lẽ……..
Nhưng mà cô có chút đau thương nghĩ, có lẽ anh cũng đã nhanh chóng quên cô. Cô thật hận anh! Cô rõ ràng là giận anh luôn khi dễ mình, tại sao còn có thể thích anh. Chỉ nghĩ đến đây thôi là cô đã cảm thấy tủi thân muốn chết.
Anh thật đáng giận! Đồ không tim không phổi! Ra nước ngoài được một năm rồi mà chưa một lần gọi điện thoại cho cô. Đúng là một tên xấu xa! Mặc dù cô vẫn nghĩ là anh tốt nhất vĩnh viễn đừng về, nhưng……đừng để cô nhìn thấy anh……..Đáng ghét!
Học trưởng xấu xa! Học trưởng ngu ngốc! Tôi ghét anh! Cô đem gối ôm của ghế salon trở thành gương mặt tuấn tú đáng giận của anh mà dùng sức cấu véo, giống như chỉ như vậy mới có thể trút hết tức giận
Khó có dịp ba Diêu ở nhà nghỉ ngơi, thấy con gái đột nhiên giận dữ ngút trời, còn lấy gối ôm ra mà xả giận, cẩn thận hỏi han:''Bảo bối, con có chuyện gì vậy?''.
''Không có gì! Con chỉ là đang suy nghĩ sau khi tốt nghiệp muốn tìm công việc gì''. Cô thuận miệng trả lời, mà vấn đề này cũng làm phiền cô lâu rồi. Dù sao bây giờ muốn tìm được việc làm là rất khó khăn.Ba Diêu vừa nghe con gái bảo bối đang phiền não suy nghĩ sau khi tốt nghiệp, ông lập tức nghĩa khí vỗ ngực mà đảm bảo nói:''Bảo bối, Làm việc để làm gì? Ba nuôi con!''.
Ba Diêu tràn ngập nghĩa khí tuyên bố như vậy khiến mẹ Diêu đang hấp bánh bao từ trong nhà bếp đi ra liếc mắt xem thường.
''Ông đang dạy nó làm con sâu gạo đúng không?''. Mẹ Diêu lạnh lùng nói, người này cưng chiều con gái có chút quá đáng.
''Bà xã! Lòng người bây giờ rất khó dò nha! Tôi sợ con gái bảo bối bị gạt''. Ba Diêu hợp tình hợp lý mà nói. Tám năm trước, con gái lớn đi thực tập hè, thực tập đến mức bị bắt cóc luôn, ông có thể không đề phòng được sao?
''Cho dù là như vậy thì người làm cha như ông có thể nói những lời như vậy sao? Ông dạy con gái thành sâu gạo. Sau này làm sao nó có thể ngẩng đầu lên trong xã hội?''. Tức chết bà rồi, cưng chiều con gái đến mức này. May mắn hai đứa con gái đều ngoan ngoãn, nếu không thì bà đã mệt đến chết rồi.
''Chuyện này……Chuyện này………''. Ba Diêu lộ ra vẻ mặt khó khăn, cẩn thận suy nghĩ, thâm tình nắm lấy tay nhỏ bé của con gái nói:''Không sao. Cùng lắm thì ba nuôi con cả đời''.
Mẹ Diêu quả thật là bị ba Diêu làm cho tức giận đến ói máu, hỏi:''Ông định không cho nó lập gia đình à?''.
''Đúng rồi!''.Ba Diêu chợt nghĩ ra, hưng phấn nháy mắt với con gái ''Bảo bối! Tương lại khi con lập gia đình thì để cho chồng con nuôi! Ý hay, bà xã, cũng là bà suy nghĩ chu đáo''.
''Vậy xin hỏi ông Diêu dự định cho con gái mấy tuổi mới lấy chồng?''. Mẹ Diêu lạnh lùng hỏi.
Ba Diêu nghe xong cũng rất cẩn thận cau mày suy nghĩ ''Uhm……Ba mươi tuổi kết hôn là được rồi…….Không, không, ba mươi lăm tuổi mới là độ tuổi thích hợp. Bảo bối! Ba mươi lăm tuổi mà lấy chồng có phải sớm quá hay không?''. Ông nhìn vào khuôn mặt khổ sở của con gái.
''Ông tốt nhất dạy nó không cần lấy chồng luôn đi''. Mẹ Diêu giận đến mức thét chói tai.
Vẻ mặt ba Diêu vô tội nhìn mẹ Diêu:''Bà xã, bà tức giận như vậy làm gì? Tôi cũng là do lo lắng cho con gái bảo bối thôi, ngộ nhỡ nó bị gã đàn ông hư hỏng lừa gạt thì làm thế nào?''.
Diêu Thì Đông rất nhụt chí phát hiện mình đã hỏi lầm người. Ý kiến của ba mẹ cũng không giúp được gì cho cô.
''Ba, mẹ, hai người không cần cãi nhau. Con đang rất phiền não……..''. Cô rất chán nản nói. Các bạn của cô ai cũng đã có kế hoạch cho tương lai. Khải Ca quyết định ở nhà giúp đỡ sự nghiệp gia đình, còn Ánh Triều thì quyết định ra nước ngoài du học để nâng cao kiến thức. Cũng chỉ còn mỗi cô, trong nhà vừa không có sự nghiệp để cô giúp đỡ một tay, mà cô cũng không muốn tiếp tục học đâu…….
Mẹ Diêu thở dài, trấn an nói:''Không cần lo lắng. Con cứ từ từ suy nghĩ. Con muốn làm cái gì thì làm cái đó''. Bọn họ cũng không ép cô.
''Đúng vậy! Bảo bối. Thật ra thì làm con sâu gạo cũng không phải chuyện gì xấu. Con xem! Mẹ con không phải cũng bị ba nuôi hai mươi mấy năm. Làm con sâu gạo lâu như vậy, mẹ con sống rất thoải mái nha!''. Ba Diêu đau lòng muốn chết khi nhìn thấy vẻ mặt mất mát của con gái.
Mẹ Diêu liếc mắt nhìn ba Diêu:''Ông quên những lời tôi nói rồi sao?''. Da ông ngứa rồi sao?
Nghe vậy, ba Diêu co rụt cái cổ lại, không dám lỗ mãng nữa.
Diêu Thì Đông nhìn mẹ một chút, rồi nhìn ba một chút, đột nhiên lóe ra một ý tưởng.
''A! Con có thể đi thi làm tiếp viên hàng không. Như vậy con có thể được làm việc cùng ba rồi''. Cô hưng phấn đến nỗi mười ngón tay đan ở trước ngực, cảm thấy đây là chủ ý tuyệt vời.
''Được! Được! Bảo bối, ba cho con đi cửa sau, nhờ bạn bè nói giúp một tiếng, vậy là hai cha con chúng ta có thể cùng nhau đi khắp góc bể chân trời. Ha ha ha!''. Ba Diêu vui vẻ tưởng tượng, có con gái làm bạn đồng hành nhất định là rất hạnh phúc.
Mẹ Diêu không chịu nổi nhìn cảnh ngọt ngào trước mắt. Người cha lớn tiếng nói cho con gái đi cửa sau, còn cô con gái ngốc kia lại cười ha ha đáp ứng. Bên cạnh mình sao lại có hai cái người ngu ngốc như vậy?
''Được! Nếu như ông muốn con gái ông bị người khác sàm sỡ………''. Mẹ Diêu không chút khách khí hất một chậu nước lạnh lên đầu ba Diêu.
Nghe vậy, ba Diêu liền tỉnh khỏi giấc mơ.
''Hơn nữa làm tiếp viên hàng không thì thời gian không ổn định. Sức khỏe Đông Đông từ nhỏ đã không tốt, không biết có thích ứng được……..''.Mẹ Diêu tiếp tục tạt nước lạnh.
Giấc mơ của ba Diêu lại trở nên xa hơn một chút.
''Haiz! Tôi cảm thấy thật tủi thân. Lo lắng cho ông suốt hơn hai mươi năm, mỗi lần nghe có nguy hiểm xảy ra là ngày đêm phải theo dõi tin tức về máy bay. Không ngờ, bây giờ lại phải lo lắng cho con gái……….''.Mẹ Diêu nói xong, cúi đầu, bả vai nhỏ bé yếu ớt khẽ run.
Cuối cùng, ba Diêu đành giơ cờ trắng đầu hàng.
''Bảo………Bảo bối……..Con đừng làm tiếp viên hàng không nữa!''. Lời bà xã nói khiến ông càng nghe càng sợ hãi, ông thừa nhận mình quá vội vàng rồi.
Diêu Thì Đông thất vọng bĩu môi:''Con thật vất vả mới hạ quyết tâm………''. Vừa rồi ba còn đồng ý với cô.
''Ba, mẹ. Chúng con đến rồi. Làm sao vậy?''. Diêu Manh Thu cùng chồng và hai đứa con trai về nhà mẹ đẻ. Vừa vào nhà thì thấy vẻ mặt thất vọng của cha và em gái, còn mẹ thì đang cúi đầu.
''Manh Manh! Con gái bảo bối của ba''. Ba Diêu rất nhanh ném đi vẻ mặt thất vọng, mở rộng vòng tay, kết quả chính là cơ thể nhỏ nhắn của cháu ngoại nhào tới.
''Ông ngoại!''. Ôn Kế Nghiêu hưng phấn nhào tới ôm ông ngoại đã lâu không gặp.
''Các con đã tới rồi?''. Mẹ Diêu ngẩng đầu lên, mặt mày hớn hở ''Không có việc gì. Đông Đông đang phiền não suy nghĩ sau khi tốt nghiệp muốn làm công việc gì?''.
''Cần gì lo lắng như vậy, nó còn nhỏ lắm sao?''. Diêu Manh Thu vỗ vỗ mặt em gái mình cười, nói.
''Như vậy là sao?''. Đang chơi cùng với cháu ngoại, ba Diêu nói xen vào.
''Nếu như em chưa biết phải làm gì. Không bằng đến công ty của anh vui đùa một chút. Biết đâu được em sẽ thích công việc đó thì sao?''. Ôn Định Viễn ôn hòa nói với Diêu Thì Đông.
''Đúng vậy!''. Diêu Manh Thu nhìn chồng mình thật dịu dàng mà cười.
''Không được!''. Ba Diêu là người đầu tiên giơ tay phản đối.
''Chuyện gì ông cũng phản đối!''. Mẹ Diêu lại lạnh lùng liếc nhìn ba Diêu. Định Viễn có lòng tốt muốn tìm cho con gái một công việc mà thôi, sao ông lại phản đối quyết liệt như vậy?
'' Lỡ như Đông Đông bị tên tiểu tử nào bắt cóc thì sao?''. Kể từ sau khi cô con gái lớn tuổi còn trẻ mà đã bị bắt cóc đi. Ba Diêu vẫn đang đề phòng người con rễ này, nói thẳng là cái công ty chết tiệt kia. Ông không thể nào lại cho con gái bảo bối của ông dẫm lên vết xe đổ đó.
''Ba, con sẽ chăm sóc Đông Đông, sẽ không để cho em ấy bị bắt cóc đâu''. Ôn Định Viễn cười bảo đảm.
''Này……….Chính anh đã bắt cóc Manh Manh của tôi, anh cho rằng tôi sẽ tin tưởng sự bảo đảm của anh sao?''. Mặc dù trong lòng đã chấp nhận người con rễ vô cùng ưu tú này rồi. Nhưng mà chuyện con gái lớn đi lấy chồng quá sớm vẫn là một nỗi đau trong lòng của ông.
''Con không muốn đi!''. Diêu Thì Đông buồn bực mím môi. Tất cả mọi người đều không tin tưởng cô có thể dựa vào chính bản thân mà lăn lộn trong xã hội.
''Đông Đông! nhìn xem. Tiểu Duệ đã lớn lên rồi đúng không?''. Diêu Manh Thu nhìn ra được tâm trạng của em gái mình rất kém nên tìm cớ phân tán sự chú ý của cô.
Diêu Thì Đông ngẩng đầu lên nhìn một khuôn mặt đáng yêu đang cười rất ngọt ngào với cô, cái miệng chẳng còn mấy cái răng ngọt ngào gọi:''Dì…….''
Cô không nhịn được ngồi xuống ôm chặt lấy đứa cháu nhỏ đáng yêu cho đến khi nó khó thở mà dãy dụa trong lòng cô ''Tiểu Duệ thật là đáng yêu!''
''Quần áo của nó có rất nhiều cái không thể mặc được nữa rồi. Em có thể giúp chị đưa nó đi mua được không?''. Bụng của Diêu Manh Thu càng ngày càng lớn nên bị chồng cưỡng chế không cho phép đi đến những nơi chật chội như Shopping.
''Được thôi!''. Diêu Thì Đông vui vẻ cầm tay đứa cháu đáng yêu đi ra cửa, ném phiền não khi nãy ra sau đầu. Cô ngây thơ không biết đây chỉ là cái cớ mà chị gái cô nghĩ ra để tâm trạng cô tốt hơn.
''Dì, Tiểu Duệ muốn ăn McDonald'. Ôn Duệ Nghiêu làm nũng nói.
Đối với khuôn mặt đáng yêu như vậy của cháu yêu thì cho dù là chuyện gì Diêu Thì Đông cũng đồng ý. Sau khi dặn dò bác tài xế hai tiếng sau quay lại đón hai dì cháu thì nhanh chóng dẫn đứa cháu yêu đi thẳng đến cửa hàng McDonald trên một con phố, một lớn một nhỏ ngồi ở một góc mà ăn kem.
''Ăn ngon không?''. Diêu Thì Đông vừa lau mặt Tiểu Duệ vừa hỏi.
''Rất ngon!''. Tiểu Duệ lộ ra nụ cười thật tươi ''Cảm ơn dì''.
Oa! Thật đáng yêu! Cô không nhịn được cúi người xuống hôn Tiểu Duệ.
Trong lúc hai dì cháu đang ăn vui vẻ thì ở không xa có một đám người xôn xao, Diêu Thì Đông lơ đãng nhìn qua, trong chớp mắt thấy được người kia liền hít vào một hơi.
Hết hồn?!!! Cái miệng nhỏ nhắn của cô mở lớn, ly kem trên tay suýt nữa là rơi xuống. Cô không thể tin được liền dụi mắt, nhìn thấy rõ ràng người đàn ông đang dẫn đầu kia thật sự chính là………Ác mộng của cô!
Cô lặng lẽ dịch chuyển cơ thể, đưa lưng về phía bọn họ.
Anh đã trở về nước! Trở về lúc nào?
''Dì! Dì biết chú đó sao?''. Tiểu Duệ nhạy cảm phát hiện dì rất kích động, hỏi.
Cô lập tức lắc đầu, cười lúng túng, nhỏ giọng nói: ''Dì không biết chú đó! Con xem, cái chú đó rất là kì quái. Tiểu Duệ ngoan, sau này nếu gặp lại thì con nên tránh xa một chút mới an toàn''. Cô lấy kinh nghiệm từng trải truyền lại cho đứa cháu.
''A! Tiểu Duệ biết rồi!''. Tiểu Duệ ngoan ngoãn gật đầu nhưng vẫn không quên liếm vài miếng kem.
Đám người kia vẫn đứng ở sau lưng cô khiến cho cô có chút lo lắng………..Mặc dù đã qua ba năm, mặc dù cô cũng không hi vọng là anh còn nhớ cô, nhưng mọi thứ cẩn thận thì vẫn tốt hơn. Bởi vì ba năm trước đây cô đã cho anh leo cây, cô không có ra sân bay tiễn anh. Nếu như bị anh nhận ra, hậu quả chắc chắn là rất thảm thương.
''Tiểu Duệ. Chúng ta cầm kem vừa đi vừa ăn có được không?''. Cô càng ngày càng khẩn trương, chỉ muốn cách đám người này càng xa càng tốt.
Bởi Vì Đùa Em Rất Vui Bởi Vì Đùa Em Rất Vui - An Tĩnh Bởi Vì Đùa Em Rất Vui