"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1305
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4606 / 61
Cập nhật: 2015-11-25 19:46:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1204: Thủ Đô Bất Ổn?
ại hội trung ương năm nay bí thư tỉnh ủy Giang Nam Trương Thanh Vân cũng ngẩng cao đầu hơn một chút, hắn ngủ lại ở khách sạn Giang Nam, ngay đêm mới đến đã mặc tây trang đến địa điểm dừng chân của đoàn đại biểu tỉnh Tây Nam, hắn xuất hành cũng không né tránh, đường đường chính chính.
Khu thường trú của đoàn đại biểu tỉnh Tây Nam ở thủ đô xem ra còn được chú ý hơn cả Giang Nam, đây là một tỉnh phát triển đứng hàng đầu ở phía tây, tỉnh Tây Nam có độ nặng rất lớn. Hơn nữa bí thư tỉnh ủy Túc Nhất Tiêu kiêm nhiệm cả chức vụ chủ nhiệm văn phòng đại biểu quốc hội, kiêm nhiệm cả chức vụ chính ủy quân khu, độ nặng tuyệt đối.
Trên bàn tiệc là những món ăn truyền thống phương Bắc, hai chai rượu ngũ lương rất bắt mắt, nhưng ba người ngồi quanh bàn mới chính thức tạo nên hình tượng. Bên ngoài căn phòng được canh phòng cực kỳ nghiêm mật, ngoài hai gã cảnh sát đứng thẳng tắp nơi cửa, ngoài sân còn có lính gác, trận hình như vậy cũng đủ có thể thấy sự phi phàm của người ở bên trong.
- Anh Chiêm, anh cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần một chút, tiến vào quốc hội cũng chẳng có gì là không tốt, anh có thể làm một ủy viên quốc hội, sau này anh đến chỗ tôi hay anh Trương đều có thể là thượng khách, là lãnh đạo trung ương.
Túc Nhất Tiêu cười hì hì nói.
Chiêm Hồng Quế ngồi dưới tay của Túc Nhất Tiêu, vừa rồi đề tài bọn họ thảo luận chính là hướng đi của Chiêm Hồng Quế. Bây giờ tuổi thọ của Chiêm Hồng Quế đã sắp đến mức về hưu, các ban ngành ở trung ương lại cạnh tranh dữ dội, phía sau có rất nhiều cán bộ trẻ tuổi tài cao, Chiêm Hồng Quế cảm thấy ăn không tiêu, trong đầu sinh ra ý nghĩ về vườn dưỡng lão.
Trương Thanh Vân khẽ cười nói:
- Anh Chiêm, người ta nói công thành lui thân, đại khái là tình huống của anh vào lúc này. Anh là cán bộ vì đảng mà cống hiến cả đời, cũng nên đến lúc hưởng phúc, tôi thấy anh không cần tiến vào quốc hội, trực tiếp cáo lão hồi hương vui vầy con cháu, như vậy chẳng phải sẽ tiêu dao tự tại sao?
Chiêm Hồng Quế lắc đầu cười khổ, lão lớn hơn Trương Thanh Vân hơn mười tuổi, so với Túc Nhất Tiêu cũng lớn hơn gần mười tuổi, nhưng lại khó thể phân khí phách với hai người này. Ba người ngồi cùng nhau thường không phân lớn nhỏ, đến lúc này xem như Chiêm Hồng Quế là người có hại.
Chiêm Hồng Quế càng ngày càng có tuổi, kiếp sống chính trị dần đến giới hạn, nhưng khi thấy Trương Thanh Vân và Túc Nhất Tiêu vẫn hát vang tiến mạnh trên chính đàn thì cũng không khỏi cảm thán trẻ tuổi thì quá tốt.
Nếu như Chiêm Hồng Quế có thể kéo lại được mười năm, như vậy lão vẫn có thể là người cùng thời đại với Trương Thanh Vân và Chiêm Hồng Quế, có thể cùng hai người này tạo nên một võ đài chính trị, thật sự là niềm vui thú nhân sinh.
- Thanh Vân, đêm nay chúng ta tụ tập không chút kiêng nể, cậu xem bây giờ bên ngoài sẽ có những lời đồn đoán thế nào? Hai ngày tới họp rất nhiều, tôi thì ở phương xa, gần đất xa trời, hai người các anh cần phải chú ý, vì có chuyện gì bị người ta chụp mũ cũng không tốt.
Chiêm Hồng Quế nói.
Túc Nhất Tiêu cau mày, Trương Thanh Vân thì cúi đầu uống trà.
Chiêm Hồng Quế nói ra những lời như vậy cũng không tính là thối tha, thực tế khoảng thời gian qua bên ngoài có nhiều tin đồn, tất cả đều bịa đặt là các thế lực cùng liên thủ tức giận, quyết định hạ gục ai đó.
Những tin đồn này làm cứ như thật, nhưng thật ra lại chẳng có căn cứ nào, trong đó Trương Thanh Vân, Túc Nhất Tiêu, Chiêm Hồng Quế nhiều lần bị người ta bới móc.
Trong ba người, Trương Thanh Vân là điển hình cán bộ phái Kinh Tân, Túc Nhất Tiêu và Chiêm Hồng Quế lại là tướng mạnh phái Tây Bắc, Túc Nhất Tiêu lại cho là quan viên cực kỳ có tương lai của Tây Bắc.
Với thân phận của Trương Thanh Vân, Túc Nhất Tiêu và Chiêm Hồng Quế vào lúc này, ai cũng là đầu sỏ một phương, đám người cùng tụ tập nhiều lần, tất nhiên sẽ làm người ta liên tưởng đến nội dung liên hợp.
Trương Thanh Vân và Túc Nhất Tiêu đều có ăn ý với những tin đồn thế này, nếu quả thật bọn họ liên hợp thì phương diện lý niệm chính trị cũng có ảnh hưởng, khó thể nói là không có gì.
Nhưng quan hệ giữa hai người không bao hàm quan hệ giữa hai phái Kinh Tân và Tây Bắc, thực tế đến cấp bậc như Trương Thanh Vân và Túc Nhất Tiêu thì quá chú ý vào phe phái sẽ coi như không có tương lai. Đất nước là một thể, dù kẻ nào có tư tưởng đỉnh núi thì thành tựu sẽ được chú định là không cao, đây hầu như là thiết luật.
Phái con nhà quan vì sao thường không có nhiều chỗ dựa trên cao tầng? Nguyên nhân lớn nhất chính là lên đến cấp bậc trung ương thì nước và nhà sao có thể phân biệt cho rõ ràng?
- Thanh Vân, lần này tham gia đại hội thì đoàn Giang Nam đứng ra đón gió lớn, nói ra cũng khá tiếc nuối, nếu tôi tiếp tục ở lại Giang Bắc, có phải sẽ khác rồi không?
Túc Nhất Tiêu thở dài nói.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn nhíu mày nói:
- Thế nào? Tôi thấy anh có nhiều tiếc nuối lắm thì phải.
Túc Nhất Tiêu lắc đầu không nói gì, trước đó hắn làm chủ tịch tỉnh Giang Bắc, nhưng hắn còn chưa giải quyết triệt để vấn đề ở Giang Bắc, đặc biệt là vấn đề về bầu không khí chính trị. Trong lòng Túc Nhất Tiêu biết rất rõ mọi thứ nhưng trước đó không hạ quyết tâm cao, đây cũng chính là điều làm hắn tiếc nuối.
Cẩu Tử Thanh làm bí thư Giang Bắc quá bảo thủ, dù phương diện phát triển kinh tế thì lão dùng toàn lực giúp đỡ Túc Nhất Tiêu, nhưng ở phương diện khác thì thái độ của lão rất cứng, đặc biệt là ở phương diện công tác đảng ủy, lão kết cấu sau lưng rất nghiệm, Túc Nhất Tiêu khó thể làm được gì.
Nhưng bây giờ bí thư Cẩu đã về hưu, Túc Nhất Tiêu rời khỏi Giang Bắc, lúc này vấn đề ở Giang Bắc bùng ra tầng tầng lớp lớp, Trần Kiệt tuy nhận được áp lực lớn nhưng tin đồn xấu về Túc Nhất Tiêu cũng khá nhiều.
Ở thủ đô và Tây Nam đều có tin Túc Nhất Tiêu làm ra nhiều công trình chiến tích ở Giang Bắc, hắn đến Tây Nam còn chưa có nhiều quan hệ, tất nhiên dưới tình huống còn chưa ép được ban ngành Tây Nam thì tin đồn cũng khá nhiều.
Nếu nói một cách khách quan thì Túc Nhất Tiêu biết rõ vấn đề Giang Bắc, nhưng những thứ đó rốt cuộc có trách nhiệm của hắn hay không? Có bao nhiêu? Điều này rất khó nói cho rõ, nhưng dù là thế nào thì Túc Nhất Tiêu cũng có vài phương diện bị bôi bẩn, tất nhiên cũng có thể hiểu được những tiếc nuối của hắn.
Ví dụ như Trương Thanh Vân, khi hắn đến thì Giang Nam đang rối loạn, hắn từ vị trí chủ tịch lên bí thư, một đường đánh chém, vượt qua chông gai, bước tiến rõ ràng. Đồng thời những biến đổi của Giang Nam cũng là cực lớn, thành tích như vậy làm lòng người an tâm, tạo nên rể cọc thật sự.
- Anh Túc, tôi cũng nghe qua được vài chuyện của Tây Nam, theo tôi thì lúc cần thiết không nên kiêng kỵ quá nhiều, nếu có nhiều băn khoăn thì càng bó tay bó chân, khó thể thi triển.
- Có những chỗ cần dứt khoát, không được mềm tay, hành động nhanh gọn chính xác, đây là sự thật phải đối mặt.
Trương Thanh Vân di chuyển chủ đề.
Túc Nhất Tiêu gật đầu, vẻ mặt có chút chấn động. Trương Thanh Vân là người nổi tiếng cứng rắn trong cả nước, nói đến vấn đề ra tay độc ác, dám đưa ra quyết sách thì Túc Nhất Tiêu vẫn phải mặc cảm với Trương Thanh Vân. Trước nay Trương Thanh Vân từ Hoa Đông đến Giang Nam đều là một đường máu lửa.
Thực tế thì cách nói kia cũng không chút khoa trương, Trương Thanh Vân đi trên con đường máu lửa, quan viên rơi vào tay hắn, nếu không chết thì khó thể toàn mạng. Bây giờ thế cục Tây Nam không ổn, Túc Nhất Tiêu thật sự cần phải nghe những lời đề nghị của Trương Thanh Vân.
- Tục ngữ nói cẩn thận chạy được thuyền vạn năm, lời này tôi thấy cũng đúng. Chúng ta đều phải cẩn thận, dù là Trung Nguyên hay Tây Nam hay thủ đô, tôi cảm thấy mây mù ngày càng nhiều.
Chiêm Hồng Quế đột nhiên nói.
Trương Thanh Vân và Túc Nhất Tiêu cùng nhìn về phía Chiêm Hồng Quế, Túc Nhất Tiêu nói:
- Anh cũng phát giác ra sao?
Chiêm Hồng Quế nhìn hai người, lão cười cười nói:
- Các anh thật sự xem tôi đã già rồi sao? Các anh yên tâm, tôi đây tuy già khọm nhưng cũng không đến mức chẳng dùng được. Nói đến kinh nghiệm và năng lực thì tôi thật sự còn không phục thanh niên các anh, nhưng nếu nói về vấn đề tuổi tác, tôi thật sự muốn so với các anh một phen.
Trương Thanh Vân và Túc Nhất Tiêu cùng nở nụ cười hiểu ý, Trương Thanh Vân nói:
- Anh Chiêm, anh đã nói như vậy, tôi lại muốn hỏi, anh ở thủ đô, anh chắc chắn sẽ linh thông tin tức hơn chúng tôi, anh phán đoán xem rốt cuộc là có vấn đề gì?
Chiêm Hồng Quế lắc đầu nói:
- Khó mà nói cho rõ, cao tầng chính trị thường rất khó dò. Nếu tôi nói thủ đô không ổn, như vậy các anh có ngạc nhiên hay không?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân và Túc Nhất Tiêu khẽ biến đổi, Túc Nhất Tiêu nói:
- Được rồi, không nói về đề tài này nữa, uống rượu. Anh Trương, hôm nay thời gian có chút đặc biệt, tôi cũng không giữ anh lại, chúng ta cần phải chuyên chú họp, chăm chú học tập tình thần hội nghị của trung ương, đây mới là điều quan trọng.
Trương Thanh Vân và Chiêm Hồng Quế cùng pha trò, ba người nâng ly uống cạn.
Tiệc rượu đã tàn, người cũng tán, nhưng lúc này trong lòng mỗi người đều có nhiều suy nghĩ. Trương Thanh Vân quay về khách sạn mà cả đêm nhiều lần bừng tỉnh, cảm thấy tâm tình bị dồn ép...
Triệu gia, năm nay đại hội trung ương được tổ chức cũng là ngày sinh nhật lần thứ một trăm của lão tướng quân, quân ủy trung ương tổ chức hoạt động lớn, Trương Thanh Vân là cháu rể của lão tướng quân, hắn cũng phải tham gia hoạt động kỷ niệm.
Khu mộ của lão tướng quân ở Bát Bảo Sơn, đội danh tự đứng nghiêm cẩn trên con đường nhỏ vào mộ, phía sau có các chính khách và lãnh đạo quân ngũ trong nước, khí thế mạnh mẽ, không gian trang nghiêm.
Triệu Giai Ngọc kéo một cánh tay của Trương Thanh Vân, cánh tay có hơi run, Trương Thanh Vân bắt chặt tay nàng không buông, đồng thời còn liên tục an ủi nàng. Lão tướng qua đời đã khá lâu, nhưng lúc này trong lòng Triệu Giai Ngọc vẫn khó thể xóa nhòa kỷ niệm.
Hoạt động kỷ niệm lớn càng làm Triệu Giai Ngọc khó thể khống chế được tâm tình.
Hôm nay hai vợ chồng Trương Thanh Vân là cháu của lão tướng quân nhận được nhiều sự chú ý, điều này không phải chỉ vì nguyên nhân khi ông cụ còn sống rất chiều chuộng Triệu Giai Ngọc, quan trọng là địa vị của Trương Thanh Vân bây giờ quá cao, hắn đi đến đâu cũng có thể là trung tâm.
Trong đám con cháu của lão tướng quân thì Triệu Mai Nam đã đến đỉnh điểm quan trường, có lẽ sắp về hưu. Lúc này Triệu Truyền có tương lai rộng lớn, nhưng dù sao lão cũng chỉ là cán bộ quân đội, vào thời bình thì quân đội khó được chú ý như quan lại địa phương.
Trong nhóm người chỉ có Trương Thanh Vân là đầu sỏ một phương, hắn còn phát triển mạnh mẽ ở Trung Nguyên, trong cạnh tranh đã bộc lộ tất cả tài năng, mơ hồ có khí tượng nhân vật chính trị cao tầng, tương lai rõ ràng là vô lượng
Bố Y Quan Đạo Bố Y Quan Đạo - Tịch Mịch Độc Nam Hoa Bố Y Quan Đạo